Tiểu Thiếp Không Dễ Làm - Chương 60

Tác giả: Đào Giai Nhân

Tiêu Văn nháy nháy mắt, nhìn chằm chằm mấy người trước mặt với vẻ hứng thú.
Lâm Thục thì hất cằm, khinh thường nhìn Dư Lộ, đồng thời cũng càng khinh thường Tiêu Duệ hơn.
Công chúa Ngu Văn lấy lại tinh thần, cảm thấy có chút xấu hổ. Lúc nãy nàng chỉ lấy lí do là nương nương phân phó nàng đi gặp Dư Lộ thôi, chứ cũng không có muốn gặp Dư Lộ thật. Gặp một nữ nhân giống y như mình, rồi nói cái gì chứ?
"Miễn lễ." Thấy Tiêu Văn và Lâm Thục đều không lên tiếng, nàng đành nói.
Dư Lộ ngồi dậy, thoải mái ngẩng đầu quan sát công chúa Ngu Văn. Trông nàng tầm hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, chắc nhìn nàng lớn hơn so với tuổi thực tế. Làn da hơi thô ráp, nhưng khí chất của cả người cũng khá tốt. Nàng ngồi thẳng ở trên ghế, tự dưng khiến người ta sinh ra kính ý trong lòng, không hổ là con gái của Hoàng gia.
Tướng mạo giống thật, chẳng qua niên kỷ không giống thôi.
Cô là bị gọi tới, thân phận lại là thấp nhất, loại thời điểm này đương nhiên là có thể không nói gì thì đừng nói. Thu tầm mắt lại, cô cúi đầu, bước sang hai bước, đứng vững.
Nét mặt không có chút kinh ngạc nào, giống như đã sớm biết rồi vậy.
Tiêu Văn nhìn biểu tỷ, nhìn tẩu tử, cuối cùng mới nhìn Dư Lộ, "Dư di nương, sao ngươi lại phản ứng như thế vậy? Ngươi không thấy kinh ngạc sao, ngươi không thấy bất ngờ sao?"
Dư Lộ bỗng thấy may vì thân phận mình thấp.
Cô cúi đầu nói: "Nô tỳ không dám."
Tiêu Văn nghẹn một cái, nhìn không thấy biểu tình, giọng không chút gợn sóng, đây đúng là không có ý nghĩa.
Lâm Thục hừ lạnh, nói: "Không phải là không dám, là do tự ti mặc cảm đi? Cũng đúng thôi, mộng đẹp rốt cuộc bị phá vỡ, biết bản thân chẳng qua chỉ là một cái thế thân, biết mình có chút sủng ái này cũng hoàn toàn nhờ có biểu tỷ Ngu Văn mà thôi."
"Lâm Thục!" Tiêu Văn đứng phắt dậy, chỉ vào Lâm Thục mắng: "Ngươi câm miệng cho ta."
Lâm Thục sửng sốt, cũng căm tức đứng dậy.
Tiêu Văn đã xông lại, giận dữ nói: "Mệt ngươi là Đại cô nương con Chính thê của Định Quốc Công phủ, ngươi chỉ có giáo dưỡng như vậy sao? Cái gì nên nói, cái gì không nên nói, cái gì không đáng nói, chẳng lẽ mẹ ngươi không dạy ngươi sao?"
Tiêu Văn cảm thấy mình thân thiết với công chúa Ngu Văn, tên các nàng cũng giống nhau nên nàng có thể nói đùa về chuyện giữa công chúa Ngu Văn và Tiêu Duệ, nhưng Lâm Thục thì lại không được.
Lâm Thục lớn như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên bị người chỉ vào mũi nói không có giáo dưỡng, cho dù người này là em gái ruột của trượng phu mình, là Ngũ Công chúa của Thánh Thượng nhưng lửa giận trong lòng nàng vẫn không ngừng bốc lên, kiểu gì cũng không đè xuống được.
"Tiêu Văn! Ngươi đừng có được voi đòi tiên!" Nàng cũng lạnh giọng mắng trở về, "Hôm nay ngươi mang biểu tỷ Ngu Văn đến là vì ý gì chẳng lẽ ngươi không biết sao? Ngay cả mẫu phi, bà ấy cũng kêu biểu tỷ Ngu Văn đến gặp mặt cái thứ không ra gì này, vậy không phải là cũng không coi biểu tỷ Ngu Văn là gì sao? Làm sao, chẳng lẽ cho các ngươi châu quan phóng hỏa mà không cho ta nói một lời à? Chẳng lẽ lời ta nói không đúng sự thật?"
Tiêu Văn tức đến sắc mặt đại biến, lại vội vàng quay sang nhìn công chúa Ngu Văn với vẻ lo lắng.
Công chúa Ngu Văn cũng không để bụng lắm, lúc nãy là nàng tự nói muốn gặp Dư Lộ chứ không phải do nương nương phân phó. Nhưng trong lòng nàng đúng là có chút tức giận, tức Tiêu Duệ làm ra chuyện hồ đồ như vậy, cũng tức tiểu nữ nhân trước mặt có khuôn mặt giống nàng như đúc.
Nàng liền lạnh lùng hỏi: "Ngươi tên gì?"
Dư Lộ vốn tưởng rằng khi cô tới thì cô sẽ trở thành tiêu điểm, sẽ bị sỉ nhục gần ૮ɦếƭ, có khi còn bị công chúa Ngu Văn hống hách thu thập, cho nên cô mang theo Phúc Quất và khăn tay Kiều ma ma đặc chế. Nhưng cô lại không nghĩ rằng, khi cô đến, chuyện gì cũng chưa xảy ra mà Tiêu Văn và Lâm Thục đã cãi nhau trước.
Thấy công chúa Ngu Văn hỏi, cô thành thật trả lời: "Nô tỳ họ Dư, tên chỉ một chữ Lộ."
"Họ Ngu*?" Sắc mặt công chúa Ngu Văn khó coi hơn.
*Trong tiếng Trung, Ngu và Dư đồng âm nhưng khác nghĩa, khác cách viết. Ngu là 虞, còn Dư là 余; cả hai đều phát âm là [yú].
Dư Lộ nói: "Dư trong Niên niên hữu dư."
Lâm Thục cũng nghe ra sự không vui trong lời công chúa Ngu Văn. Nàng ngồi xuống ghế, hừ lạnh: "Đều là Ngu cả."
Công chúa Ngu Văn còn chưa nói gì, nàng ta đã chen miệng vô trước. Dư Lộ vốn đang khó chịu trong lòng, lúc này liền không khách khí châm chọc nàng: "Chẳng lẽ Vương phi họ Lâm, những người khác liền không được mang họ Lâm?"
Tiêu Văn bật cười, vỗ tay khăn: "Nói hay lắm!"
Lâm Thục tức đỏ mặt, nhưng không nghĩ ra lời gì đáp trả ngay được. Nàng đứng phắt dậy, lúc định xông lên thì lại nhớ đến chuyện ở cửa cung Huệ Phi lần trước. Nàng bèn dừng chân lại, giương giọng gọi Minh Phương ở ngoài, "Minh Phương, ngươi vào đây!"
Hạ nhân ở Chính viện, đương nhiên nghe lời Lâm Thục nói, Minh Phương lập tức chạy vào.
Không đợi nàng xin chỉ thị, Lâm Thục đã chỉ Dư Lộ nói: "Vả miệng ả cho ta!"
Minh Phương quay đầu nhìn, do dự không dám tiến lên. Đương nhiên nàng không thích Dư Lộ, khổ nỗi Thành Vương thích, nâng vị này cao đến nỗi mang lên trời xanh hái sao. Nếu nàng dám đánh thật, chỉ sợ lúc sau Thành Vương sẽ lấy cái mạng nhỏ của nàng.
Lâm Thục tức giận: "Hai vị công chúa đều ở đây, họ sẽ làm chứng cho ngươi. Dư di nương lại dám phạm thượng, dám đối nghịch với ta. Ngươi nghe lời ta đánh ả, đó là ả phải chịu, Vương gia sẽ không vì vậy mà trách tội ngươi."
Cái này cũng khó mà nói. Minh Phương do do dự dự tiến lên, không có trực tiếp ra tay.
Tiêu Văn hừ một tiếng, không có ngăn cản. Tuy giữa Dư Lộ và Lâm Thục nàng ghét người sau hơn nhưng khi không ngăn lại, Thất ca biết thì tất nhiên sẽ nghiêm phạt Lâm Thục. Công chúa Ngu Văn nhíu mày, suy nghĩ một lát, cũng không lên tiếng ngăn cản.
Lâm Thục càng nắm chắc trong lòng hơn, thúc giục: "Lo lắng cái gì, còn không mau lên!"
Minh Phương tiến lên, vừa nói "Đắc tội" và giương tay, Dư Lộ đã bắt cổ tay nàng lại, lắc đầu với nàng, "Ta khuyên ngươi tốt nhất là không nên làm vậy. Con người ta thù dai lắm đấy."
Minh Phương lập tức nghĩ đến Hương Lê ở Tầm Phương viện. Không biết nàng ấy đã phạm phải lỗi gì mà lại lặn mất tăm không một tiếng động. Đến nay vẫn không có ai biết, nàng ấy rốt cuộc là bị đuổi ra phủ, bị bán cho bà đầm hay bị trực tiếp Gi*t nữa.
Tay nàng có hơi run, khi Dư Lộ thả ra, tay nàng lập tức rũ xuống.
Tiêu Văn thấy thế nhíu mày, nữ nhân này thật là lợi hại.
Công chúa Ngu Văn lại càng không vui, Dư di nương này đúng là quá mức. Một cái thi*p thì nên có bộ dáng của một cái thi*p, đầu tiên là dám giằng co với Vương phi là Lâm Thục, sau thì dám đe dọa nha hoàn của Lâm Thục ngay trước mặt nàng và Tiêu Văn. Không thể không nói, Dư di nương này đúng là ỷ vào việc có tướng mạo giống mình, không biết trời cao đất rộng.
Lúc Lâm Thục nhìn qua, nàng gật nhẹ đầu.
Sủng thi*p diệt thê, đây cũng không phải lời tốt lành gì. Duệ Nhi bị sắc đẹp mê hoặc tâm hồn, có lời đồn như vậy truyền ra, nếu Thừa Nguyên Đế biết thì chắc chắn sẽ không vui. Không chỉ không thích Dư di nương này, chỉ sợ cũng sẽ không thích cả Duệ Nhi nữa.
Nàng đã trải qua nỗi khổ vừa không có hậu thuẫn vừa không được thích, nàng không hi vọng Tiêu Duệ sẽ giống nàng.
Lâm Thục thấy có người ủng hộ, lập tức có thêm sức mạnh. Nàng tiến lên đứng trước mặt Dư Lộ, vừa phân phó Minh Phương bắt Dư Lộ lại, vừa giơ tay đánh tới.
Trong phòng này còn có Tiêu Văn và công chúa Ngu Văn, Dư Lộ không dám cho Lâm Thục cái khăn tay hoặc cái ngân châm, bèn vội vàng lui về sau một bước, đồng thời cao giọng kêu Phúc Quất ở ngoài. Có Phúc Quất ở, ai cũng không ᴆụng vào cô được. Nếu Lâm Thục còn muốn ra tay, cô cũng không sợ, cùng lắm thì đánh một trận thôi.
Tính của Tiêu Văn cô biết, cô cũng không ngại thái độ của Ngu Văn.
Phúc Quất còn chưa vào cửa, Minh Nguyệt đã lôi Tiêu Dật vào.
"Cơn tức của Thành Vương phi đúng là lớn thật!" Nàng nói, kéo Tiêu Dật đến bên người Dư lộ, tiện tay kéo Dư Lộ ra phía sau.
Lâm Thục trợn tròn mắt nhìn nàng, "Sao, sao ngươi lại tới đây?"
Minh Nguyệt lạnh lùng nhìn nàng, cười nói: "Sao, ta không được tới à?"
Lâm Thục nhíu mày, "Ai cho ngươi lá gan tự xưng ta ở đây?"
"Ta cứ tự xưng ta, ngươi làm gì được ta chứ?" Minh Nguyệt nhướng mày, "Trời thì nóng, Thành Vương phi vẫn đốt lửa nhỏ thôi, miễn cho sơ sẩy một cái, đốt luôn bản thân mình giờ."
Mấy ngày không gặp, Lâm Thục không nhận ra Minh Nguyệt trước mặt nữa.
Đây là Minh Nguyệt trước kia luôn trung thành và tận tâm vì chủ sao? Đây là Minh Nguyệt luôn cung kính, dù chịu trọng dụng nhưng không vượt qua giới hạn sao? Sao lại chỉ làm thi*p mấy ngày thôi mà đã biến thành bộ dáng này, cái bộ dáng đáng ghét y như ả ở Tầm Phương viện vậy?
Minh Nguyệt nhìn Lâm Thục có vẻ mặt như gặp quỷ, trong lòng có khoái ý, lại cũng có bi ai. Đúng, Lâm Thục không nghĩ tới nàng sẽ có ngày này là bởi vì cho tới giờ Lâm Thục luôn không coi nàng như con người. Dù nàng là nô tỳ hay là tỷ tỷ, trong mắt Lâm Thục, nàng luôn không phải con người.
Nàng đi thẳng lên, ᴆụng Lâm Thục sang một bên, sau đó vấn an với Tiêu Văn và công chúa Ngu Văn.
Thấy Tiêu Dật, Tiêu Văn và công chúa Ngu Văn đã sớm đứng lên.
Công chúa Ngu Văn gật đầu với Minh Nguyệt, Tiêu Văn thì ngạc nhiên nhìn nàng, sau lại nhìn Tiêu Dật, "Cửu ca, đây là Minh Nguyệt huynh ςướק từ chỗ Thất ca sao?"
Mặt Tiêu Dật tối sầm lại, lập tức nghĩ đến việc mình bị Lâm Thục lừa rồi kể cho Tiêu Văn, sau lại quên giải thích. Chỉ là giờ có nhiều người như vậy, gã không tiện nói chuyện bí ẩn kiểu này. Gã cho Tiêu Văn một ánh mắt, chỉ hi vọng Tiêu Văn có thể hiểu.
Vậy mà Tiêu Văn lại cảm thấy, hai anh trai của mình thật là không bình thường, nữ nhân hai người thích người này càng lợi hại hơn người kia.
Nàng đi tới, quan sát Minh Nguyệt từ trên xuống dưới một lần, cười vỗ vai Minh Nguyệt, "Đúng là không nhìn ra, không ngờ ngươi lại lợi hại như thế. Theo Thất ca rồi lại theo Cửu ca, Cửu ca không chỉ không ngại mà còn cho ngươi chỗ dựa vững chắc như thế, giúp ngươi đánh tới Thành Vương phủ nữa! Chẳng qua, có phải ngươi tìm nhầm chỗ rồi không, hẳn ngươi phải đi tìm lão già Định Quốc Công kia mới đúng chứ?"
Tiêu Văn biết không đầy đủ, nhưng cũng biết thân phận thật của Minh Nguyệt.
Một nữ nhân, sợ nhất là cái gì? Sợ nhất là bị người khác chỉ trích mình lẳng lơ. Dư Lộ có linh hồn hiện đại, nhưng khi một mình chạy trốn với Trần Chiêu, cô vẫn thấy hổ thẹn với Tiêu Duệ, huống chi là Minh Nguyệt. Tuy nàng và Tiêu Duệ chưa làm qua việc gì nhưng cả hai đều đã cùng một phòng, lại còn bị hạ thuốc nữa.
Sắc mặt nàng lập tức trắng nhợt, hai mắt như cây kiếm sắc bén thẳng tắp đâm về phía Lâm Thục.
Tiêu Dật cũng bị tức. Gã đi qua kéo Minh Nguyệt về, sao đó không khách khí đẩy muội muội mình ra, "Tiểu nha đầu này, nói bậy nói bạ cái gì vậy! Đi sang một bên, đi sang một bên!"
Công chúa Ngu Văn chỉ thấy đại não của mình không đủ dùng. Rốt cuộc đây là chuyện gì, nàng chỉ rời kinh thành có mấy năm thôi mà sao giờ kinh thành lại loạn như vậy?
Lòng Lâm Thục sợ Tiêu Dật, nhưng lời Tiêu Văn lại cho nàng sự nhắc nhở, Minh Nguyệt chẳng qua chỉ là một đứa con riêng không được thừa nhận, thân phận bây giờ lại chỉ là nô tỳ. Mặc dù được Tiêu Dật thích, chỉ cần phụ thân không nhận nàng ta về, chờ Tiêu Dật cưới Vương phi rồi, nàng ta cái gì cũng không phải.
Nếu Minh Nguyệt đã bất kính với nàng như vậy, lại phản bội chủ giúp Dư Lộ, vậy nàng cũng không cần hạ thủ lưu tình.
Nàng phụ họa lời Tiêu Văn, lạnh lùng nói: "Nếu nữ nhân này đã muốn lấy lòng ai thì đương nhiên là có thể lấy được. Chỉ tiếc có người quá dễ dãi, bị nữ nhân ai cũng có thể lấy làm chồng chui chỗ trống!" Nàng quay đầu nhìn Tiêu Dật, nói: "Cửu đệ không biết chứ, trước đây Minh Nguyệt còn khóc nháo đòi làm thi*p của Vương gia chúng ta, sau thấy Vương gia chúng ta có nữ nhân sủng ái thì lại ૮ɦếƭ sống không muốn. Ta còn không hiểu sao nàng ta lại bỗng nhiên thay đổi, thì ra là đổi mục tiêu thành đệ."
"Ngươi nói dối!" Minh Nguyệt tức giận, quát lớn.
Lâm Thục càng thản nhiên hơn, "Nhìn xem, thái độ thẹn quá thành giận này. Cửu đệ, đệ đừng có bị lớp ngụy trang của nàng ta lừa. Nàng ta và ả nữ nhân sau lưng nàng ta, rốt cuộc là mặt hàng gì, đệ biết rồi đấy!"
Cái mặt hàng gì?
Không phải là một cái bỏ trốn theo trai, một cái chuyên tâm muốn bò giường của nam nhân, dù nam nhân nào cũng được cả thôi.
Tiêu Văn cái gì cũng biết, thấy vẻ mặt công chúa Ngu Văn có vẻ mặt mờ mịt, bèn gật đầu với nàng ấy.
Minh Nguyệt tức đến toàn thân run rẩy. Dư Lộ hé mắt nhìn Lâm Thục, trách không được đời trước vị này cuối cùng xem như bị Minh Nguyệt gián tiếp Gi*t ૮ɦếƭ, đây không phải là vội vàng đến tìm cái ૮ɦếƭ sao?
Người ở đây đều biết việc của cô, cô không cần phải nhảy ra nhất thiết không thừa nhận, nhưng cô phải khiến Lâm Thục ói ra máu vì chuyện của Minh Nguyệt mới được. Cô nhấc chân đá Tiêu Dật một cái, nháy mắt với gã.
Tiêu Dật vô cùng tinh ranh, lập tức hiểu ý của cô.
Tiêu Dật cười nói: "Thất tẩu nói xong chưa?"
Minh Nguyệt quay đầu, kinh ngạc nhìn qua. Tiêu Dật kéo tay nàng, nhéo nhẹ một cái.
Lâm Thục nhìn hai người tay kéo tay, chỉ cho là Tiêu Dật chưa hoàn toàn tin lời của mình, "Sao thế, Cửu đệ không tin sao? Nếu không tin, chỉ cần kêu người đến hỏi, Minh Phương Minh Tâm Minh Hà bên cạnh ta đều lớn lên cùng Minh Nguyệt, đều là nha hoàn phục vụ ta từ sớm. Minh Nguyệt có phẩm hạnh gì, các nàng ấy đều biết cả."
Tiêu Dật cười ha ha, nói: "Tin, sao đệ lại không tin. Lời Thất tẩu nói, đương nhiên đệ tin rồi."
Lâm Thục nói: "Vậy sao đệ còn..."
"Đệ không ngại." Tiêu Dật cắt đứt lời nàng, kéo tay Minh Nguyệt đặt lên иgự¢, "Lời tẩu nói đệ đều tin, nhưng đệ không ngại, chỉ cần nàng ấy nguyện ý ở bên cạnh đệ là đệ thỏa mãn rồi."
"Nàng ta như vậy ngươi lại không để ý?" Lâm Thục phát điên, sao trên đời lại có nam nhân như Tiêu Dật chứ.
Tiêu Dật gật đầu, nói: "Không sai! Giống như Thất ca, không phải cũng không để ý việc của tiểu Thất tẩu hay sao?"
Một cái Minh Nguyệt, một cái tiểu Thất tẩu, Lâm Thục tức đến đầu óc hồ đồ, hét lên như người điên: "Cút! Cút! Các ngươi cút ra Thành Vương phủ hết cho ta!"
Lâm Thục la to như vậy, người lúng túng chỉ có công chúa Ngu Văn.
Tiêu Văn tới phủ của anh trai ruột, chẳng lẽ còn sợ chị dâu đuổi người sao? Lấy tính tình của nàng, nàng không có đuổi Lâm Thục cút đi thì cũng là vì có chuyện khác hấp dẫn sự chú ý của nàng.
Còn Minh Nguyệt, nàng nhìn bộ dạng Lâm Thục như vậy là đã thấy hết giận rồi, mục đích nàng tới đây hôm nay cũng đã hoàn thành. Lời của Tiêu Dật, thật ra cũng phải là tin Lâm Thục thật, cảm thấy phẩm hạnh của nàng có vấn đề. Ngược lại, Tiêu Dật một chút cũng không tin, gã cố ý nói như vậy là vì chọc tức Lâm Thục.
Tiêu Dật thì lại bị dáng điệu kiêu ngạo của Lâm Thục chọc giận. Gã vốn định dùng dao cùn để mổ trâu, định cắt Lâm gia từng dao từng dao một. Nhưng Lâm Thục dám như vậy còn không phải vì ỷ vào Lâm gia và gia thế của Lâm phu nhân sao? Gã có thể không giận chó đánh mèo với nhà của Lâm phu nhân, nhưng với Lâm gia, gã nhất định phải dọn dẹp!
Gã tuyệt không sợ tiết lộ phong thanh. Che chở Minh Nguyệt ở sau lưng, gã lạnh lùng giễu cợt: "Lâm Đại tiểu thư uy phong thật đấy. Đuổi chúng ta đi, ngươi đang cảm thấy cái ghế Vương phi của ngươi rất vững sau?"
"Ta và Vương gia là do thánh chỉ tứ hôn, chẳng lẽ ngươi có bản lãnh khiến Thánh Thượng bỏ ta sao?" Lâm Thục không sợ cái uy Hi*p này thật. Đây chính là chỗ tốt của việc có thân phận cao. Chỉ cần nàng không phạm phải lỗi sai thái quá, chỉ cần không triệt để chọc giận cha mẹ, vị trí Thành Vương phi của nàng chắc chắn sẽ rất ổn định.
Tiêu Dật cười nói: "Ta không có lý do gì khiến phụ hoàng có thể hạ chỉ bỏ ngươi, nhưng mà, nếu Định Quốc Công..." Gã chậm rãi bước lên, dán sát lỗ tai của Lâm Thục, nhỏ giọng nói: "Ngươi nói xem, nên cho Định Quốc Công xuống đài, đổi thành chi thứ hai hoặc chi thứ ba của Lâm gia thượng vị; hay là trực tiếp an bài cho Định Quốc Công tội danh thông đồng với địch bán nước, hoặc thậm chí là mưu nghịch tạo phản đây?"
Cái gì?!
Dáng vẻ bệ vệ của Lâm Thục mất hết, sắc mặt trắng bệch dọa người.
"Ngươi... ngươi dám..." Môi nàng run rẩy, nhìn nụ cười rực rỡ trên môi Tiêu Dật, một câu hoàn chỉnh nàng cũng không nói được.
Tiêu Dật không để ý nàng nữa, kéo Minh Nguyệt quay đầu nghênh ngang rời đi.
Rất xa vẫn có thể nghe thấy câu hỏi của Minh Nguyệt, "Ngươi nói với nàng ta cái gì?"
Mình làm việc "vĩ đại" như vậy, đương nhiên Tiêu Dật không tính gạt Minh Nguyệt. Chỉ là đây cũng không phải là nơi phù hợp để nói chuyện, "Về nhà rồi nói cho ngươi." Gã thân mặt dán sát lỗ tai Minh Nguyệt, giọng nói lại không hề nhỏ.
Lâm Thục nhìn thấy, sắc mặt từ trắng bệch chậm rãi trở thành có chút đỏ lên.
Nàng căn bản không nghĩ đến, Tiêu Dật lại đối xử tốt với Minh Nguyệt như thế!
Minh Nguyệt là cái thứ gì, chỉ là một đứa con riêng, một đứa con riêng không được thừa nhận, một đứa nha hoàn thi*p thân cho nàng. Một người ngay cả muốn có cơ hội xách giày cho nàng cũng phải xem nàng có cho không, bây giờ lại dựa vào một nam nhân đến trước mặt nàng diễu võ dương oai như vậy!
Mà nam nhân kia... còn vì Minh Nguyệt mà muốn hại cha mẹ nàng!
Nàng mặc kệ mấy người trong phòng, nhấc chân đi ra ngoài.
Công chúa Ngu Văn và Tiêu Văn giương mắt há mồm nhìn cảnh vừa rồi, cảm thấy có chút mệt lòng. Công chúa Ngu Văn trực tiếp ra khỏi cửa, Tiêu Văn thì cười với Dư Lộ, còn giơ ngón tay cái lên rồi mới đuổi theo công chúa Ngu Văn.
Mặc dù Dư Lộ không biết Tiêu Dật nói gì nhưng có thể đoán được đại khái, chẳng qua việc này không liên quan đến cô. Cô nhún vai, cũng đi ra ngoài.
Ở cửa chính, công chúa Ngu Văn và Tiêu Văn còn chưa đi, Lâm Thục lại tức giận đến không ngừng gọi người, muốn kêu người giúp nàng lao ra khỏi cửa Chính viện. Hai bà tử cường tráng đang đứng chặn ở cửa, nàng xông ra, hai người dám kiên quyết ngăn lại. Đây đều là người của Tiêu Duệ, Tiêu Duệ không cho phép nàng ra cửa, nàng căn bản cũng không có biện pháp về nhà báo tin.
Người nàng mang tới là người của Lâm gia, nhưng khi vào Thành Vương phủ, các nàng cũng không dám đối kháng với người của Thành Vương phủ.
Lâm Thục gọi mấy tiếng liên tiếp, cho đến khi giọng có hơi khàn thì vẫn không có ai dám tiến lên.
Nàng nhìn thấy Dư Lộ đi tới. Trong tình hình nguy cấp này, nàng bạo phát khí lực kinh người, xông thẳng lên ᴆụng ngã Dư Lộ. Nàng không còn cách nào, chỉ có thể bắt Dư Lộ để uy Hi*p người canh cửa.
Dư Lộ bị ᴆụng ngã, té mạnh xuống đất, phần eo và ௱ôЛƓ đều vô cùng đau. Mà khó chịu nhất là đầu, cô cảm thấy trước mắt nàng lập tức đen đặc, sau đó đầu cứ lùng bùng, vô cùng khó chịu.
Cô nằm ở phía dưới, không cần lo lắng việc Tiêu Văn và công chúa Ngu Văn phát hiện động tác của nàng nữa. Cô lấy cái ngân châm trong ống tay áo ra, bởi vì tức nên đâᗰ ᗰạᑎᕼ vào tay của Lâm Thục.
Lâm Thục gần như là ngay lập tức nằm bất động trên người cô.
Phúc Quất là nha hoàn của Dư Lộ, lập tức không khách khí kéo Lâm Thục văng ra ngoài, vội vàng đỡ Dư Lộ đứng dậy, "Dư chủ tử, ngài không sao chứ?" Mới vừa rồi là do nàng, nàng không nghĩ rằng Lâm Thục sẽ làm như vậy.
Dư Lộ nhìn Lâm Thục bị Phúc Quất ném sang một bên, yên lặng lau mồ hôi trán.
"Ta không sao." Cũng không biết có bị chấn động não không nữa. Cũng may mặt đất ở Thành Vương phủ là bằng phẳng, nếu có tảng đá hay đồ vật sắc nhọn trên đó, chỉ sợ bây giờ cô đã sang Tây Thiên chào hỏi Phật tổ rồi.
Dựa toàn thân lên người Phúc Quất, Dư Lộ chống tay đứng dậy, thì thào phân phó Minh Hà vẫn còn đứng sững ở một bên, "Đỡ Vương phi vào trong đi."
Minh Hà ngơ ngơ đi tới đỡ Lâm Thục.
Tiêu Văn tò mò đi lại hỏi: "Chuyện gì vậy, đang yên đang lành, sao nàng ta lại đột nhiên té xỉu?"
Không đợi Dư Lộ đáp lời, Phúc Quất đã nói: "Hồi công chúa, do Vương phi quá kích động, cộng thêm lại bị té một cái nên bị hôn mê. Không cần vội, chỉ cần lát là tỉnh ngay thôi."
Thật sao?
Tiêu Văn tỏ vẻ hoài nghi.
Công chúa Ngu Văn thì có chút bận tâm. Tuổi Tiêu Dật còn nhỏ, tính tình lại luôn vô pháp vô thiên, đêh ấy có thể làm bậy nhưng nàng lại lớn tuổi nhất ở đây, nếu thấy việc này, nàng không thể xem như chưa từng xảy ra.
Nàng phân phó Minh Hà: "Hay là mời Thái Y đến xem chút đi!"
Minh Hà vội vàng nói vâng, lại nhìn sang Dư Lộ.
Tiêu Duệ không có ở nhà, người ở Chính viện đều bị nhốt không cho ra ngoài, quả là chỉ có Dư Lộ có thể phái người đi mời Thái Y được. Đương nhiên Dư Lộ không phái người đi mời Thái Y cho Lâm Thục thật, nếu không khi Thái Y tới, làm thế nào Lâm Thục cũng không tỉnh lại, đó không phải phiền toái sao.
Dư Lộ phân phó hạ nhân, "Ngươi đi nói với quản gia ở ngoại viện cầm thi*p mời của Vương gia mau đi mời Thái Y." Lâm Thục không có chuyện gì, nhưng không biết cô có bị sao không, vẫn là kêu người xem trước mới tốt.
Lâm Thục rốt cuộc là Vương phi, dù Tiêu Duệ không thích thì cũng không thể để nàng ấy gặp chuyện không may được. Công chúa Ngu Văn và Tiêu Văn liếc nhau một cái, cũng biết Dư Lộ không dám làm gì Lâm Thục thật, hai người bèn không xen vào việc này nữa.
Công chúa Ngu Văn xoay người rời đi, Tiêu Văn nhìn chằm chằm Dư Lộ, cuối cùng hỏi: "Ngươi không sao chứ?"
Sắc mặt của Dư Lộ cũng không tốt lắm.
Dư Lộ miễn cưỡng cười một cái, lắc đầu. Chỉ là toàn thân cô đều đau thật, tuy đầu óc tỉnh táo nhưng cứ nóng hừng hực, cô cũng không đi tiễn khách, để Phúc Quất đỡ cô về Tầm Phương viện.
Tiêu Duệ ngồi trên xe ngựa về phủ với nụ cười trên mặt.
Bởi vì dưới sự kẻ xướng người họa của hắn và Tiêu Du, Thừa Nguyên Đế rốt cuộc đồng ý cho hắn cưới trắc phi rồi. Thậm chí Hoàng đế cũng đã hạ chỉ, lát nữa thánh chỉ tứ hôn cho hắn với con gái của Vu Quốc Đống sẽ được đưa đến Thành Vương phủ và Vu gia.
Hơn nữa, bởi vì đến tuổi này rồi mà hắn vẫn chưa có con nối dòng, hôn kì mà Thừa Nguyên Đế định cho hắn rất gấp gáp, một tháng trước hôn kỳ của Tiêu Dật. Cuối tháng sáu, Dư Lộ có thể lấy thân phận trắc phi của Thành Vương để chính thức xuất hiện.
Cuối tháng sáu, tính tính, cũng chỉ tầm hơn hai mươi ngày nữa thôi.
Thời gian khẩn cấp như vậy, chỉ sợ hắn phải triệt để đưa Dư Lộ đi trong mấy ngày này. Nghĩ đến việc này, Tiêu Duệ nhíu nhíu mày, có chút không nỡ. Lâu như vậy, trước đây chỉ cần hắn ở Vương phủ liền thời thời khắc khắc ở cùng với Dư Lộ, giờ phải đưa nàng ấy đi lâu như thế, khi nghĩ lại hắn cũng cảm thấy khoảng thời gian kế tiếp có chút gian nan.
Chẳng qua không còn cách nào, vì sau này có thể ở với nhau lâu hơn, buổi chia lìa hiện nay ắt không thể thiếu.
Xe ngựa một đường chạy về Thành Vương phủ, khi được nửa đường thì lại gặp công chúa Ngu Văn và Tiêu Văn đang chạy trở về.
Tiêu Duệ ngay lập tức nghĩ đến, chắc là các nàng mới đi ra từ Thành Vương phủ. Cũng không biết Tiểu Lộ Nhi thế nào, không biết biểu tỷ Ngu Văn và Tiêu Văn có ức Hi*p nàng ấy không?
Trên đường cái bên ngoài, nữ quyến không tiện xuống xe nói chuyện. Tiêu Duệ xuống xe đi tới, đứng cạnh cửa xe ngựa gần công chúa Ngu Văn, hỏi: "Biểu tỷ Ngu Văn mới đi ra từ phủ đệ sao?"
Công chúa Ngu Văn nói ừ, bởi vì tướng mạo của Dư Lộ nên nàng cũng không muốn nói gì với Tiêu Duệ, nhưng nhớ đến tình nghĩa khi còn bé, nàng trầm mặc một lát, đến cùng vẫn không nhịn được chỉ điểm hắn một câu, "Duệ Nhi, đệ... đệ phải nhớ kỹ, mọi việc tốt quá hóa cùi. Quá, không phải là thích, mà là hại."
Tiêu Duệ rùng mình trong lòng. Công chúa Ngu Văn đang nói đến việc của hắn và Dư Lộ.
Hắn không nghe thấy công chúa Ngu Văn trầm mặc là bởi vì bất mãn, hắn chỉ nghe ý trong lời nói của nàng, nghĩ đến còn có một Tiêu Văn vô pháp vô thiên, sợ các nàng ấy bắt nạt Dư Lộ.
"Biểu tỷ Ngu Văn, trong phủ không có chuyện gì đi?" Hắn không trả lời mà hỏi ngược lại.
Công chúa Ngu Văn nghe xong, có chút bất mãn. Nàng liếc Tiêu Văn một cái, dựa vào phía sau, không tính trả lời vấn đề này.
Tiêu Văn cười hà hà, vén rèm xe lên nhỏ giọng nói: "Thất ca, hôm nay phủ huynh náo nhiệt lắm đấy! Tiểu Thất tẩu uy vũ bất khuất, làm đại Thất tẩu tức đến lỗ mũi xịt khói. Đại Thất tẩu phản kích, tiểu Thất tẩu ra tay ra chân. Bây giờ, chỗ của huynh đã mời Thái Y đến, đại Thất tẩu toàn quân bị diệt, nằm xuống bất tỉnh nhân sự." Quan hệ của nàng và Tiêu Dật tốt, đương nhiên tóm tắt đoạn Tiêu Dật và Minh Nguyệt làm ầm đi, còn lúc sau Tiêu Duệ có biết hay không thì cũng không liên quan tới nàng.
Tiêu Duệ nhíu mày lại, lạnh lùng răn dạy, "Nói bậy cái gì vậy!" Cái gì mà đại Thất tẩu tiểu Thất tẩu, cái gì mà toàn quân bị diệt, quả là không lớn không nhỏ.
Tiêu Văn le lưỡi, rụt đầu về.
Tiêu Duệ lòng nóng như lửa đốt, tự nhiên không nói thêm gì nữa, lui sang một bên kêu xe ngựa đi.
Trong xe, Tiêu Văn còn đang che miệng cười, thấy công chúa Ngu Văn nhíu mày với gương mặt không vui, nàng vội thu liễm lại, hỏi: "Biểu tỷ Ngu Văn, tỷ làm sao thế?"
Tức thi*p thất tên Dư Lộ kia sao?
Công chúa Ngu Văn lắc đầu, "Không sao."
Đúng là nàng tức, tức cái thi*p thất tên Dư Lộ không biết tốt xấu kia, đã thấy nàng mà sao còn dám vô pháp vô thiên như vậy. Chẳng lẽ nàng ta không biết sự sủng ái của nàng ta thật ra đến từ đâu sao?
Còn Tiêu Duệ nữa, vừa nãy qua đây, biết nàng đã đi Thành Vương phủ, cũng đã gặp thi*p thất kia rồi mà cũng không đưa ra lời giải thích nào cả?
Công chúa Tiêu Văn coi Tiêu Duệ là đệ đệ ruột, chưa từng có ý gì khác với hắn. Nhưng thân là nữ nhân, lại còn là nữ nhân không được tính là sống hạnh phúc ở ௱ôЛƓ Cổ, nhìn thấy Tiêu Duệ có tâm ý như vậy đối với bản thân, nếu nói trong lòng không có xúc động là nói dối.
Có thể đó cũng không phải xúc động mà là lòng hư vinh đi. Mặc dù nàng không thích Tiêu Duệ, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng anh tuấn ngời ngời như bây giờ của Tiêu Duệ, nàng tự nhiên hi vọng hắn có thể đến giải thích và sám hối một phen.
Nhưng Tiêu Duệ lại nửa câu đều không nhắc...
Công chúa Ngu Văn rũ mắt xuống, ngăn trở cảm xúc ở đáy mắt.
Tiêu Duệ đã bỏ quên xe ngựa, trực tiếp lấy ngựa của một thị vệ để chạy về Thành Vương phủ trước, đi thẳng đến Tầm Phương viện.
Đi tới cửa, chỉ nghe thấy bên trong truyền đến tiếng kêu đau đớn, hắn ra hiệu cho hai nha hoàn giữ cửa không lên tiếng, lập tức bước nhanh vào.
"Ôi, ôi, nhẹ thôi, Thạch Lưu, nhẹ thôi." Dư Lộ nằm sấp ở trên giường, nhe răng trợn mắt hô đau.
Thạch Lưu không nhịn được cười, động tác trên tay cũng không dừng lại, nhẹ nhàng bôi thuốc cho phần bị ngã của Dư Lộ, "Chủ tử, phần eo của ngài bị ứ máu cả rồi, nô tỳ phải giúp ngài đánh tan nó ra, nếu không sẽ đau lâu lắm đấy."
Phúc Quất đứng ở cuối giường nghe được tiếng động quay đầu lại. Thấy là Tiêu Duệ, nàng lập tức định hành lễ, Tiêu Duệ cũng giơ tay lên ngăn nàng lại, sau đó là Thạch Lưu. Sau khi hai nha hoàn đều nhẹ chân nhẹ tay ra ngoài, hắn mới ngồi xuống chỗ Thạch Lưu ngồi vừa nãy.
Khí trời nóng bức, mà để bôi dầu thì phải cần dùng lực, Dư Lộ chỉ mặc cái nịt иgự¢ đơn giản màu đỏ thẫm, phần bụng lộ ra, phía sau lưng cũng chỉ có mấy sợi dây để buộc lại. Nhưng trên tấm lưng trắng như tuyết lại có phần máu ứ đọng chướng mắt, điều này khiến Tiêu Duệ không có chút lòng dạ kiều diễm nào, có, cũng chỉ là sự đau lòng tràn đầy.
Tiêu Duệ đổ thuốc lên tay, sau đó đặt tay lên eo của Dư Lộ, nhẹ nhàng xoa Ϧóþ.
"Đau!" Dư Lộ lại kêu lên.
Hắn lập tức thả tay ra, càng đau lòng hơn.
Dư Lộ đợi lúc lâu vẫn không thấy động tĩnh gì, đang định quay đầu nhìn thế nào thì lại cảm giác có bàn tay xoa Ϧóþ cho mình. Chỉ là... Thạch Lưu làm sao vậy, sao lại nhẹ như thế, giống như lông vũ thoảng qua vậy, không phải nói dùng lực như vậy là vô dụng sao?
Dư Lộ hiếu kỳ, vừa nghiêng đầu liền thấy Tiêu Duệ trầm mặc đang nhìn chằm chằm eo cô.
Cô giật mình trong lòng, sau đó thì có chút ngượng ngùng. Tuy thời gian cô và Tiêu Duệ ở với nhau cũng không ngắn nhưng có thể là nữ nhân đều cảm thấy không đủ tự tin về thân thể của mình, Dư Lộ vẫn luôn không muốn lộ ra thân thể của mình ở ban ngày hay ở dưới ánh nến với hắn.
Không nghĩ đến lúc này lại bị hắn thấy hết.
Cô đau đến không bò dậy nổi, đành phải kéo tấm chăn mỏng giữa giường để đắp lên người, quay đầu trừng hắn nói: "Sao gia vào mà không nói một tiếng, không cho nhìn!"
Tiêu Duệ chợt cầm tay cô, giọng trầm trầm nói: "Tiểu Lộ Nhi, ngươi phải chịu uất ức rồi."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc