Tiểu Thiếp Không Dễ Làm - Chương 59

Tác giả: Đào Giai Nhân

Kêu hạ nhân mang nước vào, Dư Lộ giúp Tiêu Duệ đang còn làm ầm ĩ đi vào, đè đầu vai hắn xuống để hắn ngồi đàng hoàng.
"Không được nhúc nhích!" Cô tức giận rống hắn, "Ngươi mà cử động nữa thì ta sẽ tức giận đấy!"
Tiêu Duệ khi uống say giống như một đứa bé lớn, có tư tưởng không khỏe mạnh mà mấy đứa nhỏ không có nhưng lại đáng yêu đơn thuần giống như đứa bé. Dư Lộ vừa hét lên, hắn lập tức đàng hoàng ngồi yên, thấy Dư Lộ không làm gì tiếp, hắn nằm bò ra, ngửa đầu nhìn với vẻ mặt đáng thương.
Dư Lộ bị hắn làm cho tức quá, nhưng nhìn hắn như vậy thì lại cứ không phát bực với hắn được.
Cô vòng ra sau lưng hắn, làm ướt khăn, lau vai lau lưng cho hắn.
Nhắc tới cũng kỳ, lúc không thích hắn, chỉ làm chút việc cho hắn thôi thì cũng thấy tủi thân. Hắn cũng được coi như người nuôi cô ăn mặc, nhưng chỉ mỗi việc chờ hắn ăn, cô lại thấy sao cô phải làm vậy. Nhưng khi thích hắn rồi, cô lại không so đo điều gì hết. Hắn uống say, nói linh tinh sau khi say, cô lại hầu hạ hắn với không một câu oán hận.
Dư Lộ vừa lau người cho hắn, vừa yên lặng phỉ nhổ bản thân: Dư Lộ à Dư Lộ, đúng là mày đã sa ngã rồi!
Thật vất vả mới tắm xong, lau hết người cho hắn, lại mặc áo trong cho hắn, Dư Lộ lấy thân thể nhỏ của mình để dìu hắn ra tịnh phòng.
Đợi cô tắm rửa lại xong, người nói muốn nhận thưởng trên giường đã ngáy ngủ khò khò rồi. Dư Lộ nằm bên ngoài, nương ánh nến hơi yếu trong phòng để nhìn hắn, nhìn lông mi hắn, nhìn mắt hắn, chậm rãi dùng Ng'n t miêu tả bờ môi hắn.
"Tiêu Duệ." Cô nhỏ giọng gọi tên hắn.
Tiêu Duệ đang ngủ say, không biết có phải do hắn có phản ứng tự nhiên với chất giọng này hay không mà hắn lại đưa tay kéo Dư Lộ ôm chặt vào lòng. Tay hắn thì như có ý thức vuốt đầu của Dư Lộ, như là người lớn vuốt đầu của trẻ nhỏ, vô cùng dịu dàng và nhẹ nhàng.
Dư Lộ cảm thấy lòng mình rất mềm.
Đây là nam nhân cô yêu, nam nhân này cũng toàn tâm toàn ý yêu cô, cô hẳn nên tin hắn mới đúng.
Nếu trên đời này ngay cả hắn cô cũng không tin thì cô còn có thể tin ai đây?
"Tiêu Duệ." Cô lại kêu một tiếng, rúc vào *** hắn, ôm chặt lấy hông hắn, nhắm hai mắt lại.
Chẳng qua, trước khi ngủ cô lại nghĩ, người ta đều nói say R*ợ*u mất lý trí, nhưng làm gì có say R*ợ*u mất lí trí chứ, rõ ràng là khi say ngủ như con lợn ૮ɦếƭ vậy, một chút phản ứng cũng không có.
Lời này, sáng hôm sau, sau khi bị làm đến mức run chân không xuống giường được, cô hối hận vì mình đã nghĩ như thế.
Tiêu Duệ ăn sáng, thân thể và bụng đều chiếm được thỏa mãn. Hắn trở về phòng nhìn Dư Lộ không chịu dậy, cười nói: "Chỉ được nghỉ tối đa nửa canh giờ nữa thôi, sau đó phải dậy ăn sáng đấy."
Dư Lộ hừ lạnh, không muốn để ý đến hắn.
Tiêu Duệ đưa tay vén tóc trên trán cô rồi cúi người hôn một cái, "Hôm nay Tam ca sẽ giúp gia đi nói chuyện cưới trắc phi với phụ hoàng. Nếu có thể, chắc tầm hai ba ngày nữa, ngươi phải rời khỏi Vương phủ, đi ra khỏi thành trước, sau đó đến ở Vu phủ."
"Ừ." Dư Lộ lộ ra gương mặt không tình nguyện.
Tuy Vu phu nhân rất tốt, khi cô đến Vu gia, thân phận của cô giúp cô không bị kẻ nào ở Vu gia ức hiếp, nhưng vừa nghĩ đến việc phải rời khỏi Vương phủ, rời khỏi Tiêu Duệ, việc Tiêu Duệ cưới cô cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, cô thấy có chút khổ sở.
Tiêu Duệ dịu dàng dỗ dành cô, "Sẽ rất nhanh thôi, gia cam đoan với ngươi."
Dư Lộ gật đầu, ngoan ngoãn không kháng nghị tiếp mà là nói sang chuyện khác, "Đúng rồi, tối qua lúc chàng về ta thấy trên miệng và trên răng của chàng có vết máu, nhưng ta không thấy chàng bị thương ở đâu hết, chàng thấy thế nào?"
Có việc này hả?
Tiêu Duệ nhìn Dư Lộ, đưa tay sờ miệng mình, lại dùng Ng'n t gõ nhẹ vào răng, trên mặt hắn vẫn lộ vẻ mờ mịt, căn bản là hắn không nhớ ra. Hôm qua, hình như là hắn trực tiếp trở về phủ sau khi đi ra từ cung của mẫu phi ngay, ngoài ra còn có chuyện gì sao?
Dư Lộ nói tiếp: "Ta có hỏi Thôi Tiến Trung, nhưng lão ấy không chịu nói."
Lúc đó cô thấy không phải Tiêu Duệ bị thương nên cũng không hỏi nhiều.
Tiêu Duệ nói: "Vậy để lát gia hỏi lão ta xem. Không còn chuyện gì nữa thì gia phải tiến cung đây. Không cho ngươi ngủ nữa đâu đấy, nếu ngươi mệt thật thì dậy ăn sáng đã rồi ngủ tiếp."
Dư Lộ gật đầu, khép mắt kéo cái chăn mỏng lên.
Tiêu Duệ nhìn cô, thở dài một cái. Hắn suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn tiến tới kéo cái chăn mỏng ra một ít, "Tiểu Lộ Nhi, nói gia nghe, có phải ngươi mất hứng rồi không?"
Dư lộ không muốn thừa nhận, nhưng tâm trạng của cô đúng là như vậy, không thừa nhận không được.
Tuy Tiêu Duệ nói không thích công chúa Ngu Văn nữa, nhưng rốt cuộc thì công chúa Ngu Văn vẫn là Bạch nguyệt quang trong lòng hắn. Dù bây giờ cô đã trở thành người hắn thích nhưng nguyên nhân thật sự vẫn là vì có tướng mạo giống công chúa Ngu Văn.
Có lẽ là tự ti đi. Cô cứ cảm thấy, dù thế nào cô cũng không sánh bằng công chúa Ngu Văn.
Nhưng nếu thừa nhận, cô cũng biết Tiêu Duệ sẽ khổ sở. Về lý, Tiêu Duệ là Hoàng tử, công chúa Ngu Văn là công chúa đã xuất giá trở về thăm hỏi, theo lý thì Tiêu Duệ nên đi cùng những công chúa Hoàng tử khác. Về tình, Huệ Phi từng nuôi công chúa Ngu Văn nhiều năm như vậy. Hồi nhỏ Tiêu Duệ không được cha mẹ thích, hầu hết thời gian đều ở bên cạnh công chúa Ngu Văn. Dù đó không phải tình yêu nhưng nó cũng là tình cảm nặng hơn tình thân một chút.
Cô không thể vì bản thân mà không cho Tiêu Duệ đi gặp công chúa Ngu Văn được.
Tiêu Duệ thấy cô như vậy, sao lại không đoán được suy nghĩ của cô. Hắn bỗng lại có chút dao động.
Nếu hắn là người thường, dù Dư Lộ không phải thê tử của hắn nhưng với sự sủng ái hắn dành cho Dư Lộ như hiện nay, khi hắn đi gặp biểu tỷ Ngu Văn thì cũng có thể mang Dư Lộ đi theo. Chỉ cần cho Dư Lộ gặp biểu tỷ Ngu Văn, chắc chắn nàng ấy sẽ không suy nghĩ nhiều nữa.
Nhưng giờ thân phận của Dư Lộ lại không đủ, dù làm trắc phi thì vẫn không đủ như vậy. Mà hắn cũng là Hoàng tử. Đã là Hoàng tử thì không có quyền được tùy hứng. Là Hoàng tử, trong những trường hợp lớn, hắn không thể để người khác bới ra lỗi sai của mình.
"Ta không có không vui. Gia mau đi đi, không lại trễ giờ." Cuối cùng, Dư Lộ vẫn kìm nén ý nghĩ không chín chắn trong đầu. Lại nói, thật ra thì hẳn cô và Tiêu Duệ phải cảm ơn công chúa Ngu Văn mới đúng.
Tiêu Duệ gật đầu, trầm mặc một lát, bỗng nói: "Thế này đi, đợi một hai ngày nữa, gia mời biểu tỷ Ngu Văn về làm khách, đến lúc đó cho ngươi và nàng ấy gặp mặt, thế nào?"
"Cái gì?" Dư Lộ kinh ngạc.
Thân phận bây giờ của cô đâu có tư cách để đi chiêu đãi công chúa Ngu Văn chứ. Mà nếu công chúa Ngu Văn thấy dung mạo của cô thì chỉ sợ sẽ không tốt lắm đi?
Tiêu Duệ lại cảm thấy đây là ý kiến hay, "Cứ quyết định vậy đi. Chỉ cần ngươi và biểu tỷ Ngu Văn gặp mặt một lần là có thể không ăn giấm nữa rồi." Hắn nói, bỗng nhiên ghé sát tai Dư Lộ thì thầm: "Gia là của ngươi, đời này đều là của ngươi. Mặc kệ nàng ấy là ai, gia đều sẽ không nhìn nhiều. Tiểu Lộ Nhi cũng phải như vậy với gia, cũng không cho người khác nhìn nhiều, biết không?"
Dư Lộ hít sâu, ôm chặt lấy tay Tiêu Duệ, nói vâng rõ to.
Tiêu Duệ ra khỏi Tầm Phương viện, vừa lúc Thôi Tiến Trung vội vã chạy đến từ hướng Chính viện.
Tiêu Duệ liếc đằng sau lão, nói: "Đi thôi, chúng ta đi."
Thôi Tiến Trung vội la lên: "Vương gia, Vương phi, Vương phi ngài ấy..."
"Nàng ta muốn gia đi qua xin nàng, phải không?"
Thôi Tiến Trung gục đầu xuống, không chỉ vậy, Vương phi còn nói, muốn cho nàng ta và Vương gia cùng nhau vào cung gặp công chúa Ngu Văn, còn phải cấm túc Dư chủ tử ở Tầm Phương viện mới được.
Căn bản là Tiêu Duệ không quan tâm việc Lâm Thục có đi hay không. Dù có đi, thật ra chỗ tốt đối với Lâm Thục nhiều hơn đối với hắn nhiều. Hắn khoát tay, không muốn nói thêm nữa, dẫn đầu đi ra ngoại viện.
Ở trên đường, hắn hỏi Thôi Tiến Trung, "Hôm qua, sau khi gia đi ra khỏi cung của nương nương, có chuyện gì xảy ra không?"
"Hả? À, không có, không có gì." Thôi Tiến Trung lắp bắp.
Tiêu Duệ thản nhiên nói: "Dư chủ tử của ngươi nói, hỏi ngươi, ngươi không chịu trả lời. Làm sao, gia hỏi ngươi, ngươi cũng không chịu nói?"
Việc này lão phải trả lời thế nào?
Nói ngài say R*ợ*u thất thố, cắn cái mũi của Cửu điện hạ?
Thôi Tiến Trung che mặt, không chỉ không dám nói ra, ngay cả nhớ lại chút thôi cũng là chịu tội rồi. Lão suy nghĩ cả buổi rồi mới nói: "Lát nữa tiến cung, ngài nhìn... mũi của Cửu Điện hạ trước đã."
Mũi của Cửu đệ?
Tiêu Duệ nhíu mày, trong đầu có ít ký ức vụn vặt lướt qua, nhưng không cẩn thận nhớ lại thì nó lại không hiện ra. Nếu về Cửu đệ thì không cần quan tâm nữa. Đệ đệ của mình, lại là người đệ đệ vô liêm sỉ như vậy nữa, dù có đối phó thế nào thì cũng không có vấn đề gì.
Trong cung, hôm qua không có truyền ra chuyện gì.
Lúc này công chúa Ngu Văn và Huệ Phi đã ăn sáng xong. Nàng cùng bà đến chỗ Hoàng Hậu nương nương một lát, lại gặp mấy vị nương nương khác nữa rồi trở về cung của Huệ Phi.
Trưa hôm nay có một buổi gia yến, Thừa Nguyên Đế sẽ tham gia, những Hoàng tử Hoàng tôn kia cũng sẽ đến. Công chúa Ngu Văn nhớ đến lời Trần Chiêu nói với nàng lúc đang trên đường tới đây, nàng quan tâm đến Tiêu Duệ và Tiêu Dật thật lòng. Tiêu Dật còn chưa thành thân thì không nói, Tiêu Duệ lại đã có Vương phi, nàng nhất định phải gặp một lần xem sao.
"Nương nương, quan hệ giữa Duệ Nhi và Vương phi của đệ ấy có tốt không?" Nàng hỏi thăm với Huệ Phi.
Chân mày Huệ Phi nhíu chặt lại, sau đó lại giãn ra rất nhanh, "Sao thế, con nghe được tin gì à?"
Công chúa Ngu Văn cười lắc đầu, "Không ạ. Chỉ là Dật Nhi còn chưa thành thân, bên Duệ Nhi con vẫn phải quan tâm xem sao. Lúc nhỏ, tính tình Duệ Nhi đúng là không tốt lắm, cũng không biết Vương phi của đệ ấy có quen được không."
Nhớ đến tính tình của con trai khi còn bé, Huệ Phi không khỏi lắc đầu.
"Cái tính kia chỉ có thể càng xấu hơn." Nhưng còn Vương phi kia của nó thì lại càng không tốt, "Nó không còn là đứa nhỏ nữa, chuyện của nó với Vương phi, ta làm mẹ, cũng không tiện hỏi nhiều. Nếu con có thời gian, chi bằng con giúp ta đến Thành Vương phủ một lần, đi nói chuyện với Vương phi của nó dùm ta."
"Sao vậy ạ?" Dù sao công chúa Ngu Văn cũng phải hỏi rõ đến cùng là có chuyện gì xảy ra.
Huệ Phi nói: "Còn thế nào được nữa, không phải là Duệ Nhi đi đến chỗ của một cái thiếp của hắn hơi nhiều, Vương phi của hắn luẩn quẩn trong lòng, không chỉ đại náo trong phủ nó mà khi đến chỗ ta cũng đại náo thêm trận nữa, thật sự khiến ta sầu trắng tóc mà."
Công chúa Ngu Văn lắc đầu. Nàng còn tưởng rằng đó là một nữ nhân đáng thương, còn định khuyên nhủ Tiêu Duệ, ít nhất đừng có làm quá mức, cho người khác không bắt được nhược điểm. Nhưng nếu là nữ nhân kia không đàng hoàng, cũng dám đại náo với Huệ Phi thì đúng là có hơi quá.
"Vâng, nếu nương nương không ghét bỏ, sau này con sẽ đến nói chuyện với nàng ấy. Để xem khi nào nàng ấy rảnh, con sẽ qua đấy một chuyến."
Huệ Phi cười vỗ nhiên nàng, đương nhiên là nói không ngại.
Nhưng hai người đều không nghĩ rằng Lâm Thục lại chưa từng tới.
Điều này không chỉ khiến Huệ Phi và công chúa Ngu Văn mất hứng mà ngay cả Thừa Nguyên Đế khi đưa mắt một vòng cũng không thấy người, bèn hỏi Tiêu Duệ, "Thê tử của ngươi sao thế, sao hôm nay cũng không tới?"
Công chúa Ngu Văn cũng có quen biết với nhiều Hoàng tử khác nhưng thân nhất thì vẫn là Tiêu Duệ và Tiêu Dật.
Nghĩ đến Tiêu Dật, Thừa Nguyên Đế lại quét mắt một vòng, sau đó dừng mắt trên người Huệ Phi, "Lão Cửu đâu, sao lão Cửu cũng không tới?"
Huệ Phi không biết thật.
Bà đứng dậy hành lễ với Thừa Nguyên Đế, đáp: "Lúc nãy Dật Nhi nói là có chút khó chịu, giờ cũng không biết đi đâu rồi, để nô tì kêu người đi tìm nó."
Thừa Nguyên Đế vô cùng thương yêu Tiêu Dật, nghe nói là thân thể khó chịu, ông lập tức khoát tay. Việc cháu gái ngoại trở về có quan trọng nhưng thân thể của con trai càng quan trọng hơn.
"Tìm nó xem, nếu có khó chịu thật thì không cần tới nữa, đi mời Thái Y trước rồi hãy tính." Ông nói, đồng thời cũng nhìn về phía Tiêu Duệ, chờ hắn trả lời.
Tiêu Duệ đã nghĩ lời biện hộ từ sớm, "Từ lúc Vương phi vào Vương phủ, nhi thần phát hiện ngay thân thể nàng ấy có chút yếu. Hôm nay nàng ấy vốn đã định cùng nhi thần ra cửa rồi, nhưng hai chân bỗng nhũn ra, không đi tiếp được, nhi thần đành phải để nàng ấy trở về. Mong phụ hoàng thứ tội, cũng mong biểu tỷ chớ trách." Nói xong, hắn nhìn về phía công chúa Ngu Văn.
Công chúa Ngu Văn đứng dậy, Thừa Nguyên Đế không nói gì, nàng chỉ dám khẽ lắc đầu một cái.
Thừa Nguyên Đế thì đang trầm tư. Con gái của Lâm gia gả cho lão Thất cũng hơn nửa năm rồi mà cái bụng vẫn không có dấu hiệu gì, thì ra là do thân thể không tốt sao? Lúc tứ hôn trước đây ông không biết, không nghĩ rằng nó sẽ hại lão Thất. Chẳng trách hôm nay lão Tam còn mờ mịt nói cho ông một câu, nói là nên chọn cho lão Thất thêm một trắc phi.
Chỉ là cô nương Nhiễm gia lần trước lại bạc mệnh, lúc này, ông nên chọn con gái nhà ai đây?
Ông chưa nghĩ ra người thích hợp ngay, bèn để chuyện này sang một bên trước, "Mời Thái Y chưa, Thái Y nói thế nào?"
Tiêu Duệ nói: "Mời rồi, Thái Y nói là không có gì đáng ngại, chỉ là thân thể và xương cốt có chút yếu, nuôi thêm ít lâu là được rồi, phụ hoàng không cần lo lắng."
Thì ra là như vậy, xem ra phải chọn cho lão Thất một trắc phi thôi.
Thừa Nguyên Đế khoát tay, không nói đến chuyện này nữa.
Mà lúc này, Tiêu Dật, trọng tâm của câu chuyện đang giương cái mũi bôi toàn thuốc mỡ màu đen trước mặt Minh Nguyệt, cầu Minh Nguyệt xin tha. Rõ ràng là cái mũi này của gã là bị Thất ca cắn, nhưng Minh Nguyệt lại nói không tin, cứ cho là nữ nhân khác cắn.
Gã thực sự có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch nỗi oan khuất này!
Tức giận, Tiêu Dật gân cổ quát: "Trừ ngươi ra, còn có ai có lá gan dám làm vậy với gia chứ?"
Con mắt tròn trịa của Minh Nguyệt rũ xuống, cái mũi nhỏ nhắn cũng chun lại, hồi lâu mới nói: "Gia hỏi lương tâm xem, ta làm vậy với gia lúc nào chứ?"
Đúng là không có thật.
Nhưng, trọng điểm không ở đây có được không? Trọng điểm là nàng ấy có cái gan này. Đổi thành người khác, vừa thấy gã liền giống như chuột thấy mèo, cả một lời cũng không dám nói, huống chi là cắn gã?
Tiêu Dật thở phì phì nhìn Minh Nguyệt chăm chăm, "Ngươi không tin gia?"
Minh Nguyệt lắc đầu, "Không phải, ta tin gia. Gia nói cái gì thì chính là cái đó, ta tin hết."
Gã nói cái gì thì chính là cái đó, vậy là không tin rồi!
Tiêu Dật vô cùng bất đắc dĩ, "Gia không lừa ngươi, Thất ca cắn gia thật mà. Đương nhiên thường ngày hắn không làm thế, tối qua hắn uống say. Chẳng lẽ ngươi không nghe người ta nói, có nam nhân sau khi uống say thì sẽ khác hẳn sao."
"À--" Minh Nguyệt kéo âm cuối ra thật dài, nhưng trong mắt thì vẫn còn tia hoài nghi.
Bị cắn, vẫn là cắn mũi, phải thân mật lắm thì mới cắn được chứ. Minh Nguyệt cảm thấy, chắc là do vị Đại tiểu thư Hạ gia xuất thân từ nhà võ kia cắn đi? Còn nguyên nhân, hẳn là biết Tiêu Dật nuôi nữ nhân bên ngoài đi?
Không đúng không đúng, Hạ Đại tiểu thư là tiểu thư khuê các, không thể làm ra chuyện như vậy được. Vậy chắc là... khoản nợ phong lưu trên người Tiêu Dật cũng không ít, chắc là nữ nhân mà gã sủng ái khác cắn, ừ, chắc là vậy rồi.
Từ lúc biết sự thật sau việc mẹ qua đời năm đó, cảm giác của Minh Nguyệt đối với Tiêu Dật chỉ có cảm ơn. Dù bây giờ gã có vài phần tình ý với nàng, nàng sẽ không quan tâm. Nàng chỉ muốn làm theo suy nghĩ lúc đầu của mình, nếu gã cần, nàng luôn ở.
Gã cần trong chốc lát, nàng ở trong chốc lát. Gã cần cả đời, nàng ở cả đời.
Chẳng qua, mẹ nàng chịu oan khuất, nàng cũng phải chịu uất ức, dù không thể báo thù thay mẹ thì cũng phải báo thù cho mình. Tuy bây giờ nàng chưa nghĩ ra cách báo thù nhưng nếu có thể gặp Lâm Thục, để cho nàng ta thấy mình cách nàng ta càng xa thì sống càng tốt, vậy cũng gọi là trả thù đi?
Dù sao, nàng cho là như vậy.
Chỉ tiếc, Tiêu Dật không cho phép nàng ra khỏi tòa nhà này.
Lý do thì, nói là không muốn thành Tiêu Duệ thứ hai.
Minh Nguyệt rất muốn cạy đầu Tiêu Dật ra xem bên trong có cái gì. Nàng không phải người điên, nàng đã thành người của hắn, còn nghĩ cách rời đi làm gì? Hơn nữa, nàng có thể đi về đâu, đi với ai cơ chứ?
Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Tiêu Dật không biết phải làm sao với Minh Nguyệt, lại không muốn Minh Nguyệt hiểu lầm, đành phải nói: "Được được được, ngươi đi sắp xếp chút, gia dẫn ngươi đến Thành Vương phủ để gặp Thất ca! Lúc đó ngươi hỏi rõ hắn đi!"
Tuy có chút khác biệt với suy nghĩ đi một mình của mình nhưng nếu có Tiêu Dật đi cùng thì hiệu quả càng tốt hơn nữa. Minh Nguyệt vội ừ một tiếng, quay người về phòng chọn xiêm y.
Bữa trưa trong cung kết thúc, mọi người đều rời đi, Thừa Nguyên Đế gọi Tam Hoàng tử Tiêu Du và Tiêu Duệ cùng đi Ngự Thư Phòng.
Tiêu Văn đi bên người Huệ Phi, nhìn bóng lưng Tiêu Duệ nhỏ giọng hỏi: "Mẫu phi, lúc này phụ hoàng gọi Thất ca có phải để hỏi về chuyện của Cửu ca không?"
Huệ Phi lắc đầu, bà cũng không biết nữa.
Trở về cung, bà vội vàng kêu người đến hỏi: "Tìm thấy lão Cửu chưa, nó ở đâu?"
Cung nhân lắc đầu, nói: "Sợ là Cửu Điện hạ không ở trong cung."
Tìm trước tìm sau rất nhiều lần nhưng đều không thấy bóng người của Tiêu Dật, người hầu hạ Huệ Phi nương nương đều biết, chỉ sợ Tiêu Dật lại xuất cung rồi. Vì nữ nhân kia mà ngay cả công chúa Ngu Văn cũng không để ý, e rằng nương nương phải tức giận lắm, cho nên các nàng đều nín thở, không muốn làm người ***ng vào cơn tức kia.
Đúng là Huệ Phi vô cùng tức giận, nhưng bà cũng biết hai đứa con trai mình sinh ra, đứa này càng khó chơi hơn đứa kia. Tiêu Dật sớm bị sủng ái đến vô pháp vô thiên, nếu bà dám làm gì nữ nhân mà nó nuôi ở ngoài, chỉ sợ nó sẽ muốn sống muốn ૮ɦếƭ.
Bà trầm mặt đuổi hạ nhân đi, nghĩ tới phu thê Định Quốc Công, nghĩ tới Lâm Thục.
Cực lực đè cơn tức trong lòng, bà nhẹ giọng nói với công chúa Ngu Văn đang ngồi bên cạnh: "Tính tình đứa nhỏ này còn chưa vững, cũng không biết là khó chịu thật hay giả nữa, nhưng ta đoán chắc nó lại chạy ra cung rồi."
Công chúa Ngu Văn cười rộng lượng, nói: "Dù sao Dật Nhi còn nhỏ, chưa tính tình chưa ổn định là chuyện bình thường. Chỉ là nếu khó chịu thật thì vẫn phải cho người đi tìm xem sao, dù sao Thái Y trong cung vẫn tốt hơn đại phu bên ngoài."
Huệ Phi gật đầu, "Cũng không sao, bên người nó còn có người khác, nếu không thoải mái thật thì cũng phải biết đưa nó về." Dừng một lát, bà nhìn công chúa Ngu Văn, trên mặt lộ nét khẩn khoản, "Chỉ là bây giờ không có việc gì, Văn Nhi, con có mệt không? Nếu không mệt, con có thể đến quý phủ của Duệ Nhi một chuyến giúp ta không?"
"Con thì không sao hết, chỉ là không biết thê tử của Duệ Nhi có tiện gặp con không nữa?" Công chúa Ngu Văn nguyện ý giúp Huệ Phi đi khuyên nhủ Lâm Thục, chỉ là hôm nay Tiêu Duệ nói thân thể Lâm Thục không khỏe, không biết nàng đi thì có thích hợp không, "Nếu không, cứ cho người qua đấy hỏi đã, nếu có thể thì con lại đến sau?"
Huệ Phi than thở: "Đó là lý do lý trấu cả thôi, thân thể của thê tử nó rất mạnh khỏe."
Công chúa Ngu Văn nghĩ đến lời Huệ Phi nói lúc trước, người này còn dám gây hấn người trước mặt mẹ chồng, vậy hôm nay cũng có thể nổi hứng không đến.
Vận khí của Duệ Nhi đúng là không tốt, sao lại cưới phải một Vương phi như thế chứ.
Cần có người dẫn đi gặp, Tiêu Văn bèn đi cùng công chúa Ngu Văn. Hai người ngồi chung trên một chiếc xe, trên đường đi, Tiêu Văn nhịn không được cứ nhìn mặt công chúa Ngu Văn liên tục.
Xem một lần, nàng lại so sánh nàng ấy với Dư Lộ một lần.
Nói thật, tâm trạng của nàng rất kích động. Tuy nàng không ghét Dư Lộ lắm nhưng con người đều có tâm lý thích hóng hớt. Đến Tiêu Văn, bởi vì thân phận cao quý, nàng càng không kiêng nể gì hơn. Cho nên, nàng vô cùng muốn biết phản ứng của công chúa Ngu Văn và Dư Lộ.
Công chúa Ngu Văn bị nàng nhìn đến mức sợ hãi, hỏi: "Biểu muội, sao muội cứ nhìn ta hoài vậy, trên người ta có gì không ổn sao?"
Thật ra Tiêu Văn không muốn nói ra, nàng muốn chờ đến Thành Vương phủ, chờ lúc công chúa Ngu Văn và Dư Lộ gặp mặt. Nhưng mà, cung nữ thân tín bên cạnh thì không tiện nói, nàng sắp không nhịn nổi nữa.
Nàng đứng dậy đi đến bên cạnh công chúa Ngu Văn, ra hiệu cho mấy cung nữ ra cửa xe rồi dán sát tai công chúa Ngu Văn nói nhỏ:" Biểu tỷ, tỷ có biết trong hậu viện của Thất ca ta có một tiểu thiếp rất được sủng ái không?"
Nàng đã nghe nói qua, lời đồn còn nói đã đến mức sủng thiếp diệt thê rồi.
Công chúa Ngu Văn gật đầu.
Tiêu Văn H**g phấn, kích động nói: "Tỷ biết không, tiểu thiếp kia họ Dư, tên là Dư Lộ. Điều này không quan trọng, quan trọng là... dung mạo của nàng ta vô cùng giống tỷ, thậm chí có thể nói là... giống nhau như đúc!"
"Muội nói cái gì?" Công chúa Ngu Văn sợ hãi kêu lên.
Làm sao có thể! Thiếp thất của Duệ Nhi sao lại giống nàng như đúc được chứ, đây quả là lời bịa đặt mà.
Tiêu Văn nói: "Thật đấy, ta không cần lừa tỷ làm gì. Lát nữa đến, tỷ cứ đi xem là biết, biết đâu tỷ sẽ có ảo giác như soi gương thì sao." Nàng nói, chậm rãi hạ giọng, "Cửu ca nói, đây là vì Thất ca thích tỷ, nhưng tỷ lại phải gả xa nơi biên cương, Thất ca không còn cách nào, đành phải tìm một người có dung mạo rất giống tỷ. Cửu ca nói, nữ nhân kia là thế thân của tỷ!"
Rốt cuộc thì đây là chuyện gì chứ!
Đương nhiên công chúa Ngu Văn không tin, nhưng nàng cũng biết rằng Tiêu Văn không cần phải lừa nàng làm gì. Mặc dù lừa lúc này như khi đến Thành Vương phủ, không phải đều sẽ bị vạch trần sao?
Cho nên, chẳng lẽ là thật?
Tiêu Duệ thực sự...
Công chúa Ngu Văn không nghĩ tiếp nổi, nàng luôn coi Tiêu Duệ như đệ đệ, Tiêu Văn đột nhiên nói chuyện này với nàng, nàng không muốn đến Thành Vương phủ nữa.
Đáng tiếc, Thành Vương phủ đã gần ngay trước mắt.
Tiêu Văn nói hết những lời trong lòng, toàn thân vô cùng thoải mái, nhanh nhẹn nhảy xuống xe ngựa. Đến lúc công chúa Ngu Văn chầm chậm xuống xe, nàng giống như không nhìn ra cái gì, kéo công chúa Ngu Văn đi vào trong.
Lâm Thục vẫn còn bị nhốt tại Chính viện, nhưng Tiêu Văn và công chúa Ngu Văn tới cửa, hạ nhân không dám để cho Dư Lộ ra nghênh tiếp. Đó không phải cho Dư Lộ mặt mũi mà là làm mất thể diện của hai vị công chúa.
Vì vậy hạ nhân đến Chính viện đưa tin trước.
Lâm Thục còn đang ngồi buồn bực ở trong phòng, nàng hối hận. Nàng vốn tưởng rằng chỉ cần nàng làm bộ làm tịch, Tiêu Duệ không muốn mất mặt nên sẽ đến chỗ nàng nhận thua. Ai dè, Tiêu Duệ lại không thèm để ý xem có mất mặt hay không, nàng nói không đi, hắn lại đi một mình thật!
Cứ như vậy, nàng có muốn đi cũng không được nữa.
Cũng không biết thấy nàng không đi, trong cung sẽ nói thế nào nữa, chắc chắn nương nương sẽ mất hứng. Hoàng thượng thì sao, Hoàng thượng sẽ không phát hiện chứ?
Nghe hạ nhân báo Tiêu Văn và công chúa Ngu Văn tới, nàng không dám thờ ơ, mang theo hạ nhân ra ngoài nghênh.
Tiêu Văn đi đằng trước, nâng cằm, tư thái nghênh ngang. Còn công chúa Ngu Văn thì đi sau lưng nàng ấy, khuôn mặt lạnh lùng, đầu hơi hơi thấp, biết rõ nàng đi ra nghênh nhưng vẫn không thèm ngẩng đầu.
Lâm Thục lập tức thấy nghẹn lòng.
Công chúa Ngu Văn trở về thăm hỏi, thân phận nàng ấy đúng là rất cao quý, đúng là khiến người khác phải tôn kính, nhưng còn mình, mình cũng đường đường là Thành Vương phi, công chúa Ngu Văn lại làm ra vẻ ta đây, không khỏi quá không đặt nàng vào mắt đi!
Nàng lại không biết rằng, công chúa Ngu Văn nghe xong lời Tiêu Văn nói, nàng ấy vẫn luôn cúi đầu từ lúc vào Thành Vương phủ. Nàng sợ chứ, nếu để cho hạ nhân của Thành Vương phủ thấy được sự giống nhau về bề ngoài của nàng và tiểu thiếp kia, ai biết có tin đồn gì truyền ra không chứ.
Tiêu Văn không nói sớm cho nàng biết, cũng không biết nương nương nghĩ gì mà lại để nàng tới như vậy.
"Thất tẩu, ta và biểu tỷ tới thăm tẩu đây." Tiêu Văn đi nhanh vào cửa.
Công chúa Ngu Văn lại đứng lại, không muốn đi vào.
Lâm Thục nhất thời giật mình trong lòng, chẳng lẽ công chúa Ngu Văn có ý khác khi không muốn vào cửa Chính viện của mình sao? Nếu nàng ấy cũng giống Tiêu Văn lúc trước, đi Tầm Phương viện...
Lâm Thục không dám nghĩ tiếp, bước lên nắm lấy tay công chúa Ngu Văn, cười nói: "Biểu tỷ, tỷ vào phòng đi? Vẫn luôn nghe nương nương nhắc tới biểu tỷ, hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội nhìn thấy biểu tỷ, biểu tỷ phải ở lại ăn cơm tối đấy."
Công chúa Ngu Văn bị kéo vào cửa, trong lòng lại nói, chỉ sợ lát nữa khi ngươi nhìn thấy mặt ta thì lại hối hận về lời này.
Vào cửa, công chúa Ngu Văn ngồi ở ghế trên, nếu vẫn không ngẩng đầu lên thì lại quá kỳ, Cũng may Tiêu Văn không phải người ham chơi quên hết mọi chuyện, vẫn biết kêu mấy nha hoàn của Lâm Thục ra ngoài.
"Biểu đệ muội." Công chúa Ngu Văn rốt cuộc ngẩng đầu nhìn Lâm Thục.
Lâm Thục đang chuẩn bị trà để mời nàng ấy uống, nghe tiếng, nàng mỉm cười nhìn sang. Nhưng lúc nhìn thấy khuôn mặt của công chúa Ngu Văn, nụ cười trên môi nàng cứng lại, sau đó tiếng "choang" vang lên, chén trà trong tay nàng rơi xuống đất vỡ tan tành.
"Ngươi, ngươi là..." Nàng kinh ngạc mở miệng, chỉ vào công chúa Ngu Văn, lại không biết phải nói cái gì.
Tia may mắn trong lòng công chúa Ngu Văn cuối cùng cũng biến mất.
Thậm chí nàng còn cảm thấy, nàng không cần phải khuyên Lâm Thục nữa. Với khuôn mặt này, chỉ sợ nàng nói cái gì Lâm Thục cũng không muốn nghe.
"Nương nương phân phó, để ta đến gặp người kia." Bây giờ công chúa Ngu Văn chỉ muốn rời đi.
Đầu óc Lâm Thục như dính cả vào nhau, nàng căn bản không suy nghĩ được gì. Nghe lời của công chúa Ngu Văn, nàng chợt bật cười, trong lòng dâng lên tia khoái ý.
Thì ra, Dư tiện nhân ở Tầm Phương viện chỉ là một trò cười.
Một trò cười lớn!
Nàng nhịn không được cười lạnh, nói: "Biểu tỷ ở xa tới là khách, sao tỷ phải chủ động qua đấy chứ. Lại nói, nàng ta chỉ là thiếp thất, nàng ta cũng không xứng nha." Nói xong, nàng đứng dậy đi đến cửa, nói với Minh Hà: "Đi Tầm Phương viện, nói hai vị công chúa muốn gặp nàng ta, kêu nàng ta mau thu thập chỉnh tề rồi qua đây."
Minh Hà vội vã đi qua, công chúa Ngu Văn bất đắc dĩ quay đầu nhìn Tiêu Văn.
Tiêu Văn không có tâm trạng để ý đến những lời sắc bén này. Lúc này nàng đang nhìn chằm chằm vào cửa, quả thực hận không thể kêu Dư Lộ xuất hiện ngay lập tức.
Dư Lộ được tin, cũng là sững sờ một lát.
Chỉ là nàng cũng biết rằng mình không tránh khỏi được, nhớ rằng công chúa Ngu Văn thích bận trang phục theo hướng đoan trang thành thục, vậy cô nên chọn bộ đồ phù hợp với tuổi của mình, làm một thiếu nữ độ tuổi xuân sang thì hơn.
Nghe tiếng động bên ngoài, công chúa Ngu Văn nhịn không được ngẩng đầu nhìn sang. Chỉ thấy rất xa, một cô gái mặt bộ váy màu xanh nhạt đi tới, tư thái không tính là có khí thế nhưng có thể nói là ưu nhã. Lúc đến gần, nàng thấy cô gái này có gài cây trâm trên đầu, đeo khuyên tai ngọc trai, còn lại thì cũng chỉ còn cái vòng bạch ngọc lộ ra ngoài ống tay áo.
Là một thiếp thất được sủng ái, trang phục như vậy quá mộc mạc rồi.
Nhưng trang phục mộc mạc như vậy lại khiến hai mắt người khác tỏa sáng, cảm giác giống như gió mát thổi qua vậy, vô cùng thoải mái.
Đây là cái người tên Dư Lộ cực kì giống nàng đi.
Cuối cùng, công chúa Ngu Văn dừng mắt ở nửa thân trên của Dư Lộ. Dáng người có nhỏ có to, làn da trắng nõn, tóc đen thui, hai mắt cong cong, đôi môi hồng tự nhiên. Nàng ấy đi tới, quy củ cúi người hành lễ với từng người.
Giống, đúng là giống thật.
Nhưng mà cũng không giống.
Nếu tháo ngũ quan ra thì giống thật, nhưng khi tổ hợp lại, công chúa Ngu Văn tự cảm thấy không giống. Khí chất hai người không giống.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc