Tiểu Thiếp Không Dễ Làm - Chương 51

Tác giả: Đào Giai Nhân

Tiếng động trong phòng vẫn lặp đi lặp lại nhiều lần, cho đến khi sắp tới giờ Tý* thì mới dừng lại.
*Giờ Tý: từ 23g - 1g.
Không đợi người bên trong lên tiếng, Thạch Lưu đã bước nhanh xuống bậc thang, kêu một bà tử thô sử* gần đấy mau mang thùng nước ấm tới.
*Mấy người làm việc nặng ấy.
Nàng vừa phân phó xong, Hương Lê vừa lúc đi tới.
"Chắc là phải chuẩn bị thêm ít đấy." Nàng nhỏ giọng nói.
Cũng đúng thôi, Dư chủ tử là lần đầu tiên, bị làm vừa nhiều vừa lâu như vậy, nếu không ngâm nước ấm, chỉ sợ thân thể không thoải mái.
Thạch Lưu gật đầu, nói: "Ta nói rồi. Hai cái nồi đều có nước nóng, thay phiên nhau đun lên, không dám tắt đi."
Hương Lê khẽ ừ, xoay người về cạnh cửa.
Bên trong truyền đến tiếng kêu nước của Tiêu Duệ. Giọng của đàn ông sau khi *** thường hơi trầm khàn. Vào lúc đêm khuya tĩnh lặng này, âm thanh đó giống như được phóng đại lên, nghe như đang kề sát bên tai mình vậy.
Hương Lê bỗng đỏ mặt, nhẹ giọng đáp: "Vâng, nô tỳ đi lấy nước ngay đây."
Tiêu Duệ khoát áo ngoài vô, đi nhanh vào phòng ngủ. Trong phòng có đốt địa long nên dù mặc ít nhưng hắn không hề thấy lạnh. Hắn đứng cạnh giường, vừa cười vừa leo lên giường.
Giữa giường có một bọc nhỏ nhô lên, Dư Lộ đang ngượng nghịu ôm *** nằm trong đó. Nghe tiếng Tiêu Duệ lại gần, cô vội vàng kéo chăn lên đầu.
Tiêu Duệ ôm lấy cô qua lớp chăn, giật chăn lại, "Lại trùm nữa, cẩn thận không thở được cho giờ."
Dư Lộ không có gì để che mặt, dứt khoát lật người định quay vô trong.
Tiêu Duệ cười thầm, đưa tay ôm chặt cô không cho cô nhúc nhích, "Sao thế, xấu hổ à?"
Lúc mới đầu là đau, đau đến mức cô gần như muốn vừa đấm lại đánh, nhưng sau đó... Nhiệt độ trên mặt Dư Lộ còn cao hơn hồi nãy. Cô không muốn nhớ lại thái độ phóng khoáng vừa nãy của mình.
Cô là phái nữ đó, sao lại có thể ganh đua về chuyện này với đàn ông cơ chứ. Kết quả là, coi như thắng được quyền chủ đạo thì thế nào, còn không phải là bản thân mình chịu thiệt sao? Giờ, nhìn Tiêu Duệ mà xem, khí lực tràn đầy, còn cô thì sao, chân run cả lên, toàn thân đều đau nhức.
Chăn tơ lụa màu đỏ thẫm, cần cổ trắng nõn, ánh nến ௱ôЛƓ lung chập chờn. Tiêu Duệ nhìn chằm chằm, hai mắt dần sâu hơn.
"Lạnh quá à." Hắn làm bộ làm tịch, kéo chăn ra, chui vào.
"Ngươi--" Dư Lộ lập tức quay người lại.
Lúc Tiêu Duệ đi gọi nước, cô đã nhanh chóng lấy cái quần lụa màu hồng đào để che thân. Nhưng quần lụa nửa mỏng thì có ích lợi gì chứ, thật ra kiểu nửa che nửa hở này còn trông quyến rũ hơn là không che.
Tiêu Duệ nghiêm trang nói: "Gia nói thật đó, đúng là rất lạnh mà." Hắn nói, lại đến gần Dư Lộ hơn.
Dư Lộ cảm nhận được biến hóa dưới người hắn, tái cả mặt, "Gia, ta không làm nổi nữa, ta sắp ૮ɦếƭ thật rồi."
Tiêu Duệ áp đầu Dư Lộ vào *** mình, cười nói: "Gia lợi hại như vậy sao? Không phải lúc này còn có cảm giác rất tốt sao?"
Người này đang tự luyến à?
Dư Lộ yên lòng, sau đó lại thấy sầu não, lúc nãy cô còn cầu Tiêu Duệ xin tha như vậy... Cô hừ lạnh, cọ mũi vào ***g *** Tiêu Duệ.
Nhưng nếu nói thật ra cũng bình thường thôi thì lại sợ Tiêu Duệ sẽ đè cô ra làm thêm lần nữa để chứng minh bản thân, nên cô buộc phải tạm thời chịu thua và thừa nhận, "Ừ, tốt."
"Tốt thật không?" Tiêu Duệ càng vui hơn.
Sao người này giống như đứa bé vậy? Dư Lộ bất đắc dĩ, đành phải nhắc lại một lần nữa.
Tiêu Duệ vui vẻ ôm cô, nói: "Gia cũng thấy rất tốt, vô cùng vô cùng tốt. Tiểu Lộ Nhi cũng rất lợi hại, lần tới..." Hắn đưa tay sờ sờ, móc cái nịt *** lúc nãy ra nhét vào *** Dư Lộ, "Lần tới Tiểu Lộ Nhi sẽ mặc cái này, gia cũng cho ngươi nằm phía trên một lần."
Tơ lụa lành lạnh khiến Dư Lộ run lên, sau đó nghe thấy lời Tiêu Duệ, cô xấu hổ và giận dữ gần ૮ɦếƭ.
Cũng may, tiếng gõ cửa vang lên.
Dư Lộ không muốn ở chung với Tiêu Duệ thêm một giây nào nữa, vội giục hắn, "Ngươi đi tắm trước đi, ta đi sau."
Tiêu Duệ cũng biết ngừng đúng lúc. Hắn đặt miếng vải lên *** Dư Lộ, *** vài cái rồi mới đứng dậy đi ra.
Chờ hắn tắm xong, Dư Lộ đã chống người dậy lấy đồ xong. Vì chân quá nhũn, cuối cùng Tiêu Duệ vẫn phải ôm cô vào phòng tắm.
Tiêu Duệ đã giả bộ bệnh ở nhà quá lâu, sớm hôm sau, trời còn chưa sáng hắn đã lặng lẽ thức dậy, gọi Hương Lê và Thạch Lưu hầu hạ rửa mặt chải đầu thay y phục để vào triều.
Dư Lộ ngủ một giấc đến trưa. Sau khi tỉnh dậy, cô không nghĩ rằng cơn đau chỉ được coi là rất nhỏ tối qua lại như bị nhân gấp lên mười lần, gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến sinh hoạt bình thường của cô.
Có lẽ thời gian cô nằm ỳ trên giường hơi lâu, Hương Lê và Thạch Lưu nhịn không được gõ cửa, hỏi cô các nàng có thể vào không.
Dư Lộ đã sớm đói bụng, đành phải thều thào lên tiếng, nỗ lực bò dậy.
Đáy mắt của hai nha hoàn đều mang theo ý cười, vẫn luôn nhìn theo Dư Lộ, khi cô phát hiện nhìn qua thì lập tức né tránh, nhưng nụ cười lại không kịp thu.
Dư Lộ đỏ bừng mặt, nghĩ đến số tuổi của hai người này đều lớn hơn cô, cũng không khách sáo nói: "Cười gì mà cười, kiểu gì các ngươi cũng có ngày này cho mà coi. Chờ ta tìm được người thích hợp cho các ngươi, ta sẽ nói cho Vương gia biết, để Vương gia cho phép các ngươi gả đi."
Mặt Hương Lê hơi cứng lại, Thạch Lưu thì cười nhận lời, "Tốt, Dư chủ tử tìm giúp nô tỳ một người trong phủ, sau này dù nô tỳ có thành hôn thì vẫn hầu hạ cạnh ngài được."
Gặp phải tên da mặt dày rồi... Dư Lộ thấy mình không chế nhạo được, bèn thẳng thắn đáp ứng, "Được, đến lúc đó ta đi cầu Vương gia tìm mấy người đến để ngươi lựa chọn, chọn cho đến khi ngươi tìm được người ngươi thích nhất mới thôi."
Dù Thạch Lưu có da mặt dày nhưng khi nghe câu này thì vẫn có chút ngượng ngùng. Mặt nàng đỏ lên, xoay người sang chỗ khác tìm đồ.
Dư Lộ cũng không nặng bên này nhẹ bên kia, nói với Hương Lê đang giúp cô chải đầu phía sau: "Ngươi cũng thế, đều tìm đủ cho các ngươi chọn lựa."
Lúc đầu, Hương Lê gật đầu với vẻ không yên. Một lát sau, nàng ngừng tay, đi sang một rồi bên quỳ xuống.
Dư Lộ vội đỡ nàng dậy: "Hương Lê, ngươi làm gì thế?"
Thạch Lưu cũng nhìn qua, thấy thế thì cười, "Đương nhiên là Hương Lê đang cảm ơn ngài đấy."
Dư Lộ đang định nói, Hương Lê đã lắc đầu, "Dư chủ tử, nô tỳ không muốn thành thân. Nô tỳ vẫn ở bên cạnh ngài, vẫn hầu hạ ngài, có được không?"
Dư Lộ không cho phép nàng quỳ xuống, kéo nàng đứng thẳng lên rồi mới hỏi nàng, "Sao thế? Ngươi đừng sợ, có gì thì cứ trực tiếp nói với ta. Sau này, dù ngươi thành thân với người trong phủ hay ngoài phủ thì vẫn luôn có ta ở đây."
Đời này cô chắc chắn không thể rời khỏi Tiêu Duệ được, mà cô cũng không bỏ đi được.
Cho nên, dù cô chỉ là một tiểu thiếp nhưng đó cũng là tiểu thiếp của Thành Vương, chắc chắn có thể trở thành chỗ dựa vững chắc cho Hương Lê và Thạch Lưu.
Hương Lê chỉ lắc đầu, "Không vì nguyên nhân gì cả, chỉ là nô tỳ không muốn gả, nô tỳ cảm thấy như bây giờ đã là tốt lắm rồi."
Tuy nói vậy nhưng ánh mắt nàng lại cứ né tránh, không dám nhìn thẳng vào Dư Lộ. Dư Lộ thấy vậy, đành phải tùy theo nàng ấy. Mỗi người lại có một suy nghĩ khác nhau, việc không muốn gả cũng không phải việc kỳ lạ, ở hiện đại có rất nhiều phụ nữ chung thân không lấy chồng.
Hương Lê cũng được coi như có chức nghiệp có lương cao, chỉ cần cô còn ở đây, Hương Lê không lấy chồng, về già còn có cái để mà dựa vào.
Dư Lộ không ép nàng ấy, chỉ kêu nàng ấy suy nghĩ lại. Thạch Lưu đi tới, có vẻ như muốn nói gì. Dư Lộ lắc đầu với nàng, nàng cũng chỉ nhếch miệng, nuốt lời kia xuống bụng.
Đánh răng rửa mặt xong, Anh Đào mang bữa trưa trở về, đồng thời cũng mang theo một tin tức.
"Vương phi rời phủ, là do tiểu thế tử phủ Định Quốc Công đến đón. Nô tỳ thấy quản gia tự mình tiễn người lên xe ngựa." Anh Đào nói.
Thạch Lưu kinh ngạc nói: "Tại sao lại thế? Không phải Vương phi..." Nàng còn ít lý trí, biết câu nói tiếp theo không được nói ra, nhưng nàng lại lập tức quay đầu nhìn Dư Lộ.
Chuyện xảy ra ở Chính viện ngày ấy, Hương Lê và Thạch Lưu rõ ràng nhất nên các nàng cảm thấy, Lâm Thục làm ra những việc này, dù không hòa ly* thì sau này chắc cũng phải bị giam lỏng trong một khoảng thời gian tương đối dài.
*Hòa ly: cả hai cùng ly hôn, không có ai là bỏ ai cả.
Thật không nghĩ đến, lúc này mới được có hai, ba ngày thôi mà Lâm Thục đã có thể nghênh ngang ra cửa rồi.
Thạch Lưu rất đau lòng thay Dư Lộ.
Trước đó Tiêu Duệ có đề cập qua vài câu, Dư Lộ cũng đại khái đoán được ý của Tiêu Duệ. Lâm Thục không chịu hòa ly, thậm chí cam tâm làm con rối Vương phi này nên cũng không thể khiến Tiêu Duệ hoàn toàn chịu sự hiểu lầm này.
"Ta biết rồi, ngươi đi xuống đi." Cô không muốn nói về vấn đề này nữa, kêu Anh Đào đi xuống trước, nhưng vừa quay đầu thì lại thấy Hương Lê và Thạch Lưu đang nhìn mình với ánh mắt đồng tình.
Cô không thể nói chân tướng cho các nàng biết, nhưng cứ bị nhìn kiểu ấy thì thật là khó chịu, cô buộc phải kêu hai người cũng lui xuống.
Bên kia, Lâm Thục đang đứng ngồi không yên trong xe ngựa. Nàng dặn dò Minh Hà vài lần, cuối cùng gọi Lâm Nguyên đang cưỡi ngựa bên ngoài vào xe ngựa.
"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Lâm Thục căng thẳng nhìn Lâm Nguyên, "Không phải nương vẫn còn yên lành khi sinh con sao, sao có thể đột nhiên xảy ra chuyện được? Có... có phải có tin gì truyền trở về không, có phải Tiêu Duệ tới cửa không?"
Lâm Nguyên trợn mắt nhìn chị mình, "Tỷ, nào có ai gọi thẳng đại danh của phu quân nhà mình như tỷ chứ? Ngay cả ở những gia đình bình thường cũng không được, huống chi vẫn là Hoàng gia, nơi tỷ được gả đến chứ. Đệ thấy tỷ phu đúng là đã sủng tỷ lên tận trời rồi!"
Giống như cha đối xử với nương vậy, quả là không có chút uy phong của nam tử hán nào!
Khuôn mặt Lâm Thục hơi hơi đỏ lên, không phải do xấu hổ mà là do chột dạ.
"Được rồi, không nói việc đấy nữa, một thằng nhóc như đệ thì biết cái gì chứ?" Lâm Thục không chịu nói thêm, chỉ hỏi về Lâm phu nhân, "Đệ nói nhanh đi, nương rốt cuộc là bị sao vậy?"
Lâm Nguyên lắc đầu, "Không biết, nương vẫn đang ở cữ, đệ không thể đi vào thăm nương được. Cha nói nương khó chịu, muốn gặp tỷ, nhưng đệ thấy vẻ mặt cha không giống lo lắng cho nương cho lắm, nên đệ đoán là nương chỉ nhớ tỷ mà thôi, tỷ đừng lo lắng quá."
Lúc này Lâm Thục mới yên tâm hơn chút.
Không ngờ Lâm Nguyên lại nói tiếp: "Chỉ là đúng là tỷ phu đã tới nhà mình thật, tới hôm qua ấy. Tỷ phu chỉ đến nói chuyện với cha rồi đi ngay, đệ cũng không được gặp nữa."
Giọng nói của cậu có vẻ vô cùng ảo não và tiếc nuối.
Lâm Thục lại căng thẳng, không có lòng dạ nào để quan tâm đến sự sùng bái khó hiểu của em trai mình đối với Tiêu Duệ, toàn bộ đại não của nàng đều rối loạn.
Không phải nàng và Tiêu Duệ đã thỏa thuận xong rồi sao?
Sao hắn lại, sao hắn lại vẫn đến Lâm gia, đến để tìm cha chứ!
Đến phủ Định Quốc Công, Định Quốc Công đang đứng chờ ở cổng sau. Ngay khi thấy Lâm Thục, mặt ông lập tức trầm xuống, không nói gì dẫn Lâm Thục đến Chính viện, để cho Lâm phu nhân nói chuyện với nàng.
Khi đã vào phòng, Lâm Thục mới xem như hồi hồn lại, nhìn Lâm phu nhân chăm chú, nói: "Nương không bị sao chứ?"
Lâm phu nhân nhìn con gái, tâm trạng rất phức tạp. Bà lắc đầu, đưa tay ra với Lâm Thục.
Lâm Thục đi tới ngồi cạnh giường.
Lâm phu nhân nắm tay nàng thật chặt, rốt cuộc thở dài, "Con bé này, sao con ngốc như vậy? Con là do nương nuôi lớn nhưng sao không học được chút bản lĩnh nào từ nương mà lại... lại đi làm ra ba cái chuyện như vậy chứ? Con... con làm vậy không phải sẽ khiến đàn ông càng ghét con triệt để hơn sao?"
Lo lắng một đường, lúc này lớp mặt nạ rốt cuộc bị xé rách, sắc mặt Lâm Thục lập tức đỏ lên, nhưng nàng căn bản lại không muốn thừa nhận. Nàng liên tục lắc đầu nguầy nguậy, bật cười miễn cưỡng, "Nương nói gì thế, con nghe không hiểu."
Lâm phu nhân nhìn con gái. Tuy bà luôn biết tính tình con mình cao ngạo, mọi việc đều không muốn chịu thua nhưng đây là lần đầu bà phát hiện, trước mặt mẹ ruột, con gái bà cũng không muốn bị mất mặt.
Bà đau lòng gần ૮ɦếƭ, cảm thấy mình quan tâm con gái không đủ nhiều, "Thục Tỷ Nhi, hôm qua Thành Vương có đến gặp cha con. Việc con làm, ta và cha con đều biết cả rồi."
Lúc này Lâm Thục rốt cuộc không chịu nổi, nàng ngưng cười, nước mắt rơi xuống như mưa, "Nương, con gái bất hiếu, khiến ngài và cha phải chịu nhục."
Bàn tay đang vuốt tóc con gái của Lâm phu nhân chợt khựng lại, bỗng nhiên không biết phải nói tiếp điều gì. Bà cho rằng con gái biết mình đã làm sai, biết mình đã đắc tội người đàn ông của mình cho nên mới rơi nước mắt, nhưng nó lại... lại vì bà và Quốc Công gia.
Lâm phu nhân trầm mặc một lát rồi mới mở miệng tiếp, "Con biết không, hôm qua Cửu Hoàng tử đến Thành Vương phủ đón con bé Minh Nguyệt kia đi."
"Cái gì?!" Lâm Thục thốt lên.
Lâm phu nhân nhìn vẻ mặt nàng liền biết nàng không hề biết chuyện này, dù cho hơn nửa kinh thành đều đã biết đến tin đó.
Lâm phu nhân nói: "Cửu Hoàng tử nhìn trúng Minh Nguyệt, mang người về, không nói sẽ dài lâu nhưng ít nhất là sẽ được sủng ái trong vòng một, hai năm. Con nói xem, nếu con đã là nữ chủ nhân của phủ Thành Vương, vậy sao con lại không nhìn ra lợi ích trong việc này chứ? Nếu nhìn ra, con trực tiếp đưa Minh Nguyệt cho Cửu Hoàng tử, sau này hai chị em các con cũng có thể hỗ trợ lẫn nhau, vậy không tốt sao? Không cần phải đắc tội... Ai, không phải con không biết là Huệ Phi nương nương cưng Cửu Hoàng tử, có Minh Nguyệt thổi gió bên gối*, chẳng lẽ quan hệ giữa con và Tiêu Duệ có thể xấu đi được sao? Dù cho Tiêu Duệ có không thích con thật, có Huệ Phi ở đây, còn có nương cũng ở đây, lẽ nào con còn buồn lòng việc không bắt được lòng hắn?"
*Thổi gió bên gối: Người ta thường ví lời nỉ non của vợ bên tai chồng là thổi gió bên gối. Tuy chỉ là một trận gió nhỏ nhưng lại có sức công phá rất lớn, có tính quyết định thành bại rất cao trong một số sự việc.
Lâm Thục trợn tròn mắt, muốn nói lại thôi: "Nương, nương... ngài, ngài cũng biết thân phận thật của Minh Nguyệt là gì sao?"
Lâm phu nhân nhìn thần sắc của con gái, giật mình, "Sao vậy, không phải con cho rằng ta không biết Minh Nguyệt là con riêng của cha con đấy chứ?"
Lâm Thục lập tức đứng dậy, giọng nói sắc nhọn: "Ngài biết?!"
Tin khiến nàng phải tận lực giấu diếm, sợ nương đang có thai khi biết lại bị động thai khí, gây tổn thương cho thân thể; tin khiến nàng gặp nhiều khổ sở, không người tâm sự, không người lắng nghe, thậm chí còn vì nó mà hoài nghi phẩm tính của cha mình, lại không phải là bí mật?
Lâm Thục nhìn Lâm phu nhân, vẫn lắc đầu, "Không, không phải, sao ngài có thể biết được. Có... có phải là sau khi Tiêu Duệ tới phủ, cha mới nói cho ngài biết không?"
"Không phải." Lâm phu nhân bộ dáng của con gái, than thở: "Xem ra đúng là lỗi của ta rồi. Sớm biết như vậy, trước đây ta sẽ không kêu cha con đi nói cho con mà ta phải tự mình nói mới đúng."
Việc này đúng là phải trách bà thật. Bà biết Định Quốc Công vẫn luôn thấy thua thiệt cho bà trong chuyện này nên bà mới không muốn quản nhiều, mới để cho Định Quốc Công đi nói. Ai dè, hình như Thục Tỷ Nhi lại vì tin này nên mới làm như vậy với Minh Nguyệt?
Nhưng mà, tại sao lại vậy?
Nói như vậy, nương đã sớm biết rồi!
Vậy mình, mình vẫn luôn bị lừa sao? Lâm Thục đột nhiên hỏi: "Nguyên Ca Nhi, Nguyên Ca Nhi đệ ấy có biết?"
"Nó không biết." Lâm phu nhân nói, nhổm dậy kéo Lâm Thục ngồi xuống, "Con nghe nương nói, việc này không quan trọng, việc quan trọng nhất hiện nay là phải nghĩ xem sau này sẽ làm gì."
Lâm phu nhân biết thái độ của Tiêu Duệ từ chỗ Định Quốc Công, gấp đến cả đêm không ngủ được, một mực suy nghĩ cách giúp con gái vượt qua cửa ải khó khăn này.
Lâm Thục lại căn bản không nghe lọt lời Lâm phu nhân nói, vội vàng chất vấn: "Nương biết từ lúc nào? Nương không tức giận sao? Minh Nguyệt còn lớn hơn con đến một tuổi, đây là chuyện cha làm ra ngay trước khi thành thân với ngài. Phẩm hạnh của ông ta kém cỏi như vậy, là người không biết phụ trách, nương không để ý sao? Ông ta luôn miệng nói yêu ngài, nhưng thực chất thì sao, thực chất thì ông ta lại ra ngoài xằng bậy, có người đàn bà khác thì không nói, còn sinh ra con gái! Hơn nữa, ông ta còn nghĩ cách mang con riêng của ông ta vào phủ, còn đặt ngay bên cạnh con, cả ngày lẫn đêm làm con ghê tởm, làm ngài ghê tởm! Một người đàn ông hèn hạ dối trá như vậy, nương còn cam lòng..."
Chát--
Lâm phu nhân tát Lâm Thục một cái thật mạnh, cắt đứt lời của Lâm Thục.
Lâm Thục bụm mặt, trợn to mắt nhìn bà, "Nương!"
Khuôn mặt của Lâm phu nhân vốn rất tốt, sắc mặt hồng hào, thế nhưng bây giờ, bà tức đến xanh mét mặt mày. Tay bà không thả xuống mà là chỉ vào Lâm Thục, run run không ngừng.
"Con..." Bà tức đến không thốt nên lời.
Nước mắt Lâm Thục không ngừng rơi xuống, nhưng nàng vẫn cứng đầu nhìn Lâm phu nhân, không tỏ ra mềm yếu, không có nhận sai, vẫn kiên trì ý kiến của mình.
Lâm phu nhân bỗng nhiên mệt mỏi rũ tay xuống. Nhìn con gái, lòng bà dâng lên từng cơn bất lực nồng đậm. Bà cắn chặt môi, kiềm chế cảm xúc của bản thân lại rồi mới chậm rãi nói: "Thục Tỷ Nhi, bất kì ai cũng có tư cách chỉ trích cha con, bao gồm cả Minh Nguyệt. Thế nhưng, con không có. Đứa con gái được ông ấy nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa từ nhỏ như con không có tư cách đó!"
"Không có ai là hoàn mỹ. Trước khi thành thân ông ấy có làm sai một ít chuyện, thế nhưng sau đó ông ấy có sửa lại, thật lòng muốn sống chung với ta thật tốt, vậy tại sao ta phải đi so đo chuyện trước kia làm gì? Dù cho là Minh Nguyệt hay mẹ của nó, ông ấy không mang người đàn bà kia vào nhà, không cho Minh Nguyệt một cái thân phận, như vậy còn chưa đủ hay sao? Ta còn muốn ông ấy phải làm sao nữa chứ? Mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi, ta cũng đã gả đến đây, thậm chí còn đã có con, nếu ta nổi giận với ông ấy, không để ý đến ông ấy, con phải làm sao đây? Em trai con phải làm sao đây? Mà ta cũng phải làm sao đây?"
"Ông ấy thì sao, ông ấy có thể làm gì giờ? Ông ấy có thể quay về quá khứ, không để cho bản thân làm ra chuyện như vậy sao? Còn nữa, không nói đến bên ngoài, chỉ nói nhà chúng ta, Nhị thúc Tam thúc của con, thậm chí tổ phụ đã qua đời của con, người nào mà chẳng có di nương hay thông phòng, người nào không có thứ tử thứ nữ? Dù cha con có người đàn bà khác thì đó cũng là chuyện trước khi gặp ta. Từ khi ta gả đến đây, ông ấy có tìm qua người nào khác chưa?"
"Sao con có thể, sao con có thể nói ta..."
Mấy từ cam lòng đê hèn, đến cùng thì Lâm phu nhân vẫn không nói nên lời. Mắt bà đỏ bừng, một nửa trong đó là tức giận, một nửa khác là đau xót chán chường.
Bà đương nhiên biết, nguyên nhân Định Quốc Công không mang người đàn bà kia về, không cho Minh Nguyệt một thân phận chính thức ngoại trừ bởi vì thích bà ra, còn bởi vì nhà mẹ đẻ của bà, cũng bởi vì ông ấy không muốn danh tiếng của mình bị dơ.
Nhưng vậy thì thế nào?
Bà đã gả cho người ta, thậm chí đứa nhỏ cũng đã sinh ra. Định Quốc Công thẳng thắn nói ra sự thật, lại hoàn toàn đối xử tốt với bà, cũng không có chút lòng dạ nào với người đàn bà bên ngoài kia, nếu bà vẫn cứ níu lấy lỗi sai trước khi cưới mà không chịu nhả ra, vậy chẳng phải khiến mình sống không tốt sao?
Đúng là có chán ghét, đúng là có ghê tởm, nhưng thấy ông ấy đã để một đứa con gái khác làm nha hoàn cho con gái của mình, từ nhỏ đã theo hầu cạnh con gái mình, mọi sự căm phẫn của bà cũng không còn nữa.
Ông ấy là vì muốn thứ nữ của mình không bị chịu nhiều khổ, lại còn có thể để lại ấn tượng tốt trong lòng bà, sao lại không làm cơ chứ?
Lời Lâm phu nhân trong mắt Lâm Thục chỉ là lời nói xạo. Một nữ nhân không hạnh phúc mà cứ muốn nói mình vẫn hạnh phúc. Một nữ nhân tìm một nam nhân có phẩm hạnh không tốt, hành vi bẩn thỉu để làm chồng nhưng vẫn luôn miệng khen nam nhân kia quân tử như ngọc.
Nhưng nàng biết làm sao được, đó là mẹ nàng, là cha nàng!
Nàng khiến mẹ tức đến như vậy, mẹ vẫn còn đang ở cữ nữa. Nàng đành phải cúi đầu, làm ra dáng vẻ như thành khẩn nhận sai.
Lâm phu nhân là mẹ nàng, làm sao không hiểu con gái mình được. Bà biết Lâm Thục căn bản không nghe lọt tai những lời của bà. Bà có chút khó chịu, quay đầu nói: "Nếu con đã không thích Minh Nguyệt như vậy, cảm thấy Minh Nguyệt khiến con ghê tởm, vậy vì sao con còn muốn đưa nó cho Tiêu Duệ? Chẳng lẽ con hào phóng đến mức cả nam nhân của mình cũng cho được?"
Nhắc đến Tiêu Duệ, Lâm Thục không có gì muốn nói. Nàng cười lạnh: "Hào phóng? Đương nhiên là phải hào phóng rồi. Còn chưa thành thân mà hắn đã có ba nữ nhân, lại còn yêu một người trong số đó đến ૮ɦếƭ đi sống lại, dù bị cắm sừng cũng không tức giận nữa chứ. Nam nhân như vậy làm sao có thể xứng với giường của con. Dù thế giới này chỉ còn mỗi hắn là nam nhân thì con cũng không thèm lên giường với hắn ta!"
Lâm phu nhân tức đến nghẹn lời, không nói được gì.
"Minh Nguyệt thì khác, nàng ta vốn là con riêng, là thứ hạ đẳng nhất, chẳng phải nàng ta và Tiêu Duệ càng giống trời sinh một đôi hơn sao." Lâm Thục tiếp tục nói: "Lúc con xuất giá, cha nói con phải đối xử tử tế với Minh Nguyệt, nên con đưa nàng ta cho Tiêu Duệ. Nếu nàng ta sinh con trai, đứa bé đó sẽ được ôm đến chỗ con, chẳng lẽ con còn bạc đãi nàng ta được?"
Một đứa con riêng không được gia tộc thừa nhận, một đứa chỉ là con riêng của nha hoàn, nàng cho như vậy là đã tốt lắm rồi, nhưng đồ Minh Nguyệt ૮ɦếƭ tiệt lại không biết quý trọng chút nào cả!
Lâm phu nhân không dám tin tưởng, "Con, con thật không tính cùng Tiêu Duệ..."
Hai mắt Lâm Thục lộ vẻ chán ghét, nói: "Đương nhiên con không định có gì đó với hắn ta, nhưng lại không muốn con trai trưởng do hắn với nữ nhân khác sinh. Minh Nguyệt lại vừa đúng, chuyện con không muốn làm, nàng ta có thể làm, mà nàng ta đi làm, con sẽ không bạc đãi nàng ta, coi như chấp nhận lời dặn dò của cha."
Lâm phu nhân hoàn toàn hiểu ra.
"Con, con hòa ly* ngay cho ta! Hòa ly về nhà, nương tìm mối hôn sự khác cho con. Tìm một sĩ tử hàn môn, dù cho ta và cha con có ૮ɦếƭ, người ta cũng phải nể mặt các cậu của con cả đời! Sao con phải như vậy cả đời chứ!" Lúc này Lâm phu nhân không muốn quan tâm con gái mình đúng hay sai, bà chỉ muốn khuyên con gái quay đầu.
*Hòa ly: ly hôn bình đẳng, khác với hưu thê là nhà trai bỏ nhà gái.
Lâm Thục lập tức lắc đầu, "Con không! Con không hòa ly!"
Không hòa ly, nàng chính là Thành Vương phi, một Thành Vương phi cao cao tại thượng.
Hòa ly, nàng sẽ bị người khác cười nhạo. Tái giá, cũng sẽ bị người khác cười nhạo. Mà nếu nghe lời nương tái giá cho một sĩ tử hàn môn thật, cả đời này nàng không thể ngóc đầu lên được.
Lâm phu nhân tức không nhịn được: "Vậy con muốn thế nào hả?"
Lâm Thục nói: "Minh Nguyệt không nhờ được, bên người con còn có Minh Hà, Minh Tâm, Minh Phương, thể nào con cũng không lo có đứa nhỏ để nuôi. Con đang ở phủ Thành Vương làm Vương phi của con, con và Tiêu Duệ là do thánh chỉ tứ hôn, hắn ta cũng không dám bỏ con!"
"Vương phi, làm con rối Vương phi sao? Không có nam nhân, không có con ruột, chỉ có một mình con, còn bị giam trong một tiểu viện với bốn bức tường?" Lâm phu nhân gần như muốn dập đầu cho con gái, "Thục Tỷ Nhi! Đây không phải chuyện ngày một ngày hai, đây là chuyện cả đời đấy! Cả đời đều phải sống một cuộc sống như vậy, con có thể nhịn được sao? Đến khi con già rồi, ta và cha con đều mất, Vương phủ cũng thay chủ nhân mới, con lại không có con ruột, lúc đó con phải làm thế nào? Con có nghĩ đến không?"
Đương nhiên Lâm Thục đã nghĩ đến, hơn nữa còn nghĩ vô cùng rõ ràng.
"Nương, ngài không cần lo lắng cho con. Có nam nhân thì sao chứ, không có nam nhân, lẽ nào con không sống nổi nữa?" Lâm Thục cười kiêu ngạo, nói: "Cha con là Định Quốc Công. Em ruột của con là Thế tử của Định Quốc Công. Ông ngoại của con, các cậu của con, thậm chí cả anh em họ, mỗi người đều có một chức quan nhỏ nhoi trong triều. Ngay cả con, con chính là Thành Vương phi, là Vương phi ngự tứ, còn có ai dám chèn ép con nữa?"
"Còn về người thừa kế Vương phủ sau này, dù nó không phải ruột thịt của con thì con có gì phải sợ. Nó không dám kính trọng mẹ cả là con sao? Nếu nó dám, con sẽ ngự cáo tiến cung, vị trí người thừa kế này của nó chỉ sợ sẽ phải nhường lại!"
"Nương, nhà mình không phải loại nhà thấp cổ bé họng gì. Con là con gái của Lâm gia. Thân phận của con cho con có tư cách này. Đã có tư cách thì phải sống cho có tôn nghiêm chút, sao con phải tự hạ thấp mình đi làm một người đê tiện để làm gì?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc