Tiểu Thiếp Không Dễ Làm - Chương 44

Tác giả: Đào Giai Nhân

Tiêu Duệ quay đầu nhìn Dư Lộ, đưa tay vẫy hai cái, "Bệnh phương diện nào?"
Lời của hắn Nhiễm Trần Lý hiểu, chớ không phải là Dư Lộ cũng hiểu đấy chứ?
Dư Lộ lại gần một chút, không đưa tay cho hắn, đồng thời cũng kịp nhận ra dù bệnh này có thật hay không, cô cũng không thể hỏi đến. Nếu là thật, vậy không phải là ảnh hưởng đến mặt mũi của Tiêu Duệ sao. Nhưng nếu là giả, cô vừa hỏi Tiêu Duệ liền chứng tỏ với cô thì sao đây?
"Chính là bệnh khiến Nhiễm đại nhân không gả con gái cho ngươi ấy." Dư Lộ cố gắng khiến mình trông thật ngây thơ, không rành thế sự.
Đáng tiếc, cô đã quan sát chỗ *** Tiêu Duệ hai lần rồi. Tiêu Duệ không phải mắt mù, đương nhiên hắn nhìn ra được Dư Lộ nghĩ đến chỗ nào. Sắc mặt hắn như thường, đưa tay vẫy hai cái với Dư Lộ.
Thật ra Dư Lộ cách hắn rất gần, hắn có thể trực tiếp kéo Dư Lộ, nhưng hắn lại thích dùng cách như vậy để Dư Lộ tự đưa tay ra.
Dư Lộ đành phải thuận theo ý hắn.
Hắn kéo tay Dư Lộ, bỗng dưng có chút buồn vô cớ. Làm như vậy, có đáng không? Hắn nhìn Dư Lộ một cái thật sâu, làm như vậy, hẳn là đáng đi? Sớm muộn gì nàng cũng sẽ nhìn ra hắn đang làm gì, nhìn ra tâm tư của hắn đi?
Có lẽ ánh mắt của hắn quá dịu dàng, có lẽ sự chờ đợi dưới đáy mắt hắn quá mãnh liệt, Dư Lộ đột nhiên cảm thấy trên mặt hơi nóng. Cô giật giật tay, nhìn như Tiêu Duệ cầm không hết tay cô, nhưng cô căn bản không thể động đậy được. Khí thế của cô lập tức yếu đi, cúi thấp đầu xuống.
Tiêu Duệ nắm tay thật chặt, sau đó đưa tay còn lại lên sờ tóc Dư Lộ, Pu'i tóc của cô có chút tán loạn. Hắn nhíu nhíu mày, suy nghĩ một lát, đột nhiên mở miệng: "Vì chuyện vừa nãy hả? Có phải ***ng vào nơi nào rồi không?"
Dư Lộ vội lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Không có."
Tiêu Duệ lại sờ chỗ tóc rối, ấn vào hai cái nhưng không vào được, hắn trực tiếp rút sợi tóc rối ra, nhưng rút ra xong thì lại không biết nên để chỗ nào, nếu kệ nó thì trông toàn bộ kiểu tóc đều không đúng.
Hắn bỗng thả tay đang nắm tay Dư Lộ ra, vỗ vỗ vai cô, "Đi thôi, kêu người đến giúp ngươi chải đầu lại."
Dư Lộ cảm thấy xong rồi. Tiêu Duệ vuốt tóc cô, xoắn xuýt với tóc của cô, rõ ràng là việc làm hết sức ngây thơ nhưng cô lại thấy tay hắn cực kì dịu dàng, như là sợ làm cô đau vậy. Sự cẩn thận này lại khiến lòng cô không khỏi nổi lên từng gợn sóng.
Hắn để cô đi, cô lập tức đứng dậy, đến lúc sắp đi vào phòng ngủ mới nhớ nói "Ừ" một tiếng.
Tiêu Duệ nhìn bóng lưng của cô, cong môi cười.
Minh Nguyệt xung phong nhận việc chải đầu cho Dư Lộ, đồng thời cẩn thận tìm hiểu tin tức, "Dư chủ tử, hôm nay phụ thân của Nhiễm Nhị cô nương sang đây để thúc giục hôn sự của Vương gia với Nhiễm Nhị cô nương sao?"
Dư Lộ không nhìn nàng, chỉ hỏi ngược lại: "Sao thế, cô tò mò à?"
Minh Nguyệt sợ Dư Lộ cho rằng nàng giúp Lâm Thục đi thám thính, vội vàng giải thích: "Không phải do tò mò, chỉ là cảm thấy, hình như Vương gia vì chủ tử ngài nên mới kéo dài thời gian nghênh Nhiễm Nhị cô nương vào cửa."
Không phải, Vương gia của các ngươi không phải đang kéo dài, hắn trực tiếp không muốn thành thân.
Dư Lộ trầm ngâm, chẳng lẽ Tiêu Duệ không sợ sao. Chuyện mất mặt như vậy mà bị truyền đi, dù cho đến bây giờ hắn đều không để ý đến địa vị, nhưng dù sao cũng đủ để ném hết mặt mũi của một nam nhân. Còn có, hắn không muốn thành thân với trắc phi, Nhiễm gia sẽ làm gì với Nhiễm Nhị cô nương đây. Phụ thân nàng ấy... trông cũng không giống như người tốt.
Dư Lộ tò mò suy nghĩ của Tiêu Duệ, cũng tò mò cách giải quyết của Nhiễm Trần Lý.
Nhưng mà, cô biết lập trường của mình không dễ để hỏi về việc này.
Minh Nguyệt không biết tình huống cụ thể, thấy Dư Lộ không trả lời, đoán Dư Lộ đã nghe lọt lời mình, vội vàng nói tiếp: "Dư chủ tử, nô tỳ cảm thấy Vương gia đối xử với ngài thật sự rất tốt, ngài có định..."
Dư Lộ bỗng quay đầu trừng nàng, để nàng không nói tiếp được.
"Minh Nguyệt, cô đừng nói mấy lời này nữa. Cô có tin ta sẽ mê choáng cô rồi đưa cô lên giường Vương gia không." Dư Lộ uy hiếp Minh Nguyệt. Trong truyện, đây chính là việc Lâm Thục làm với Minh Nguyệt, chẳng qua với điều kiện là phải chuốc say Tiêu Duệ trước.
Mặc dù biết Dư Lộ đang nói đùa nhưng Minh Nguyệt vẫn sợ đến trắng cả mặt, tay cũng run run, chiếc lược rơi xuống đất.
"Đi ra ngoài đi, để ta tự làm." Dư Lộ cũng không giải thích, trực tiếp đuổi người.
Lúc trước bởi vì chạy trốn nên cô triệt để học hết cách nữ nhân cổ đại mặc quần áo và chải đầu, cho nên chuyện chải đầu phiền toái này, không có nha hoàn cô vẫn có thể làm rất khá.
Chính viện Lâm Thục cũng được tin, chỉ là nàng đại khái đoán được ý đồ đến đây của Nhiễm Trần Lý, nhưng Nhiễm Trần Lý được câu trả lời thế nào, nàng cũng không biết.
Nàng gọi Minh Hà tới, "Ngươi đến Tầm Phương viện, mang qua đó mấy phần điểm tâm phòng bếp mới làm, sau đó hỏi Minh Nguyệt xem Vương gia trả lời Nhiễm đại nhân thế nào."
Minh Hà có chút do dự. Nàng và Minh Nguyệt là tỷ muội lớn lên với nhau từ nhỏ, đi hỏi như vậy, chẳng phải coi nàng ấy thành mắt ngầm của Chính viện sao? Nếu như vậy, Dư chủ tử sao dám dùng nàng ấy nữa? Không có niềm tin của Dư chủ tử, nàng ấy cũng không sống tốt ở Tầm Phương viện được, mà điều muốn học thì càng không học được.
"Vương phi, hỏi Minh Nguyệt như vậy có thể khiến Dư chủ tử nghi ngờ không?" Nàng nói: "Nếu Dư chủ tử nghi ngờ, chỉ sợ Minh Nguyệt sẽ có nhiều bất tiện."
Lâm Thục lại không để trong lòng, "Không sao, ngươi lén lút qua đó hỏi, ta cũng không định làm gì, chỉ để yên tâm mà thôi."
Minh Hà hơi yên lòng, thấy thái độ của nàng kiên quyết, quay người đi ra ngoài. Chỉ là Minh Nguyệt cũng không biết, đương nhiên không thể mang tin tức có ích gì về cho nàng được.
Lâm Thục không khỏi buồn bực nói: "Nha đầu Minh Nguyệt kia, thủ đoạn đúng là không được mà." Nàng lại phân phó Minh Hà, "Vậy đi, ngươi phái người qua Nhiễm gia hỏi thăm chút. Không biết Vương gia trả lời thế nào, trong lòng ta luôn lo lắng."
Nếu như lúc trước, Minh Hà còn dám lắm miệng hỏi một câu vì sao, nhưng từ lúc đến Thành Vương phủ, tính tình Lâm Thục thay đổi quá nhiều, nàng cái gì cũng không dám hỏi, chỉ gật đầu.
Nhiễm Trần Lý về nhà, lập tức gọi phu nhân vào phòng. Hai người nói nhỏ gần nửa canh giờ, cuối cùng đi đến phòng Nhiễm Y Vân.
Nhiễm Y Vân thấy phụ thân và mẫu thân đến thì hết sức kinh ngạc, vừa nghênh đón hai người vào phòng vừa nghĩ thầm cuối cùng là có chuyện gì. Nàng lớn như vậy, đây là lần đầu tiên phụ thân nàng đến phòng của nàng.
Nhiễm đại nhân không tiện nói những lời này với nữ nhi, chắp tay sau lưng đứng nhìn xuân sắc trong sân. Nhiễm phu nhân kéo tay của nữ nhi, vừa không nỡ vừa thấy may mắn, "Vân Tỷ Nhi, hôn sự của con và Thành Vương, không thành."
Nhiễm Y Vân lập tức ngây ngẩn cả người, tiếng nói như bị chặn ở cổ họng, một lát sau mới lớn giọng nói nên lời, "Vì sao? Là Thành Vương cự hôn sao? Con và hắn chính là do thánh chỉ tứ hôn, làm sao hắn dám?"
Nhìn con gái kích động như vậy, Nhiễm phu nhân vội vàng giải thích, "Không phải không phải, không phải là Thành Vương cự hôn. Là, là quyết định của phụ thân con, không thể đẩy con vào hố lửa được!"
Lời của mẫu thân khiến Nhiễm Y Vân thấy rất mơ hồ, "Nương, ngài đến cùng muốn nói cái gì, hố lửa gì chứ, Thành Vương phủ là hố lửa sao? Đây chính là Vương phủ, con gả qua chính là trắc phi, không phải ngài nói đây là mối hôn sự rất tốt sao? Lại nói, coi như Thành Vương phủ là hố lửa, phụ thân cũng không thể không đồng ý được, nếu không, Hoàng thượng mà biết thì sẽ giáng tội nhà chúng ta đó!"
Nhiễm phu nhân thở dài, kéo nữ nhi đến rỉ vào tai nàng mấy câu.
Sắc mặt Nhiễm Y Vân đầu tiên là đỏ lên, sau đó lại từ từ trắng đi. Nếu phương diện kia của Tiêu Duệ thật sự không được, vậy đúng là không thể gả. Một trắc phi, lại không có hài tử, đời này còn trông cậy vào cái gì được chứ?
"Nhưng mà nương, không phải Thành Vương rất sủng ái một tiểu thiếp họ Dư sao? Nghe nói là đi ra từ trong cung, hắn thích lắm. Nếu hắn không được thì sao lại sủng ái tiểu thiếp kia như vậy?" Nhiễm Y Vân cảm thấy không đúng lắm. Ngày ấy nàng đã ở Thành Vương phủ, cũng nhìn thấy Thôi Tiến Trung tự mình đi cùng nữ nhân kia.
Hơn nữa nữ nhân kia còn trốn đi rồi bị bắt trở lại!
Lời này, nàng cũng không dám nói thẳng.
Nhiễm phu nhân không biết nên giải thích thế nào, bà cũng hơi nghi hoặc một chút. Nhiễm Trần Lý thấy thế, đành phải đi tới, chỉ vào thê tử và con gái, cực kì bất đắc dĩ, "Hai người các ngươi đấy, thật là... thật là tóc dài kiến thức ngắn!"
Nhiễm Y Vân không phục nhìn phụ thân. Nàng là người biết chân tướng mà người ngoài không biết đấy!
Nhiễm Trần Lý không có cách nào, đành phải nói: "Ta là người hồ đồ như vậy sao. Không có chứng cứ, ta sẽ qua quýt làm quyết định sao?"
Nhiễm phu nhân vội lắc đầu, bà đương nhiên tin tưởng phu quân mình.
Nhiễm Y Vân lại phồng má lên, vẫn không bị thuyết phục.
Nhiễm Trần Lý đành phải mở cửa nhìn một cái, kêu nha hoàn trông coi cho thật tốt rồi mới về phòng hạ giọng nói với nữ nhi: "Chính miệng Thành Vương thừa nhận phương diện kia của hắn không được! Một nam nhân, nếu không phải thật, sao hắn phải nói như vậy? Hắn cũng có lòng tốt, không muốn làm lỡ con, cũng không muốn đối nghịch với phụ thân đó! Còn nữ nhân mà con nói, ta thấy tám phần mười là người hắn tìm để giúp hắn che giấu tai mắt mà thôi. Hôm nay hắn vừa không vui liền hất nữ nhân kia ra, con thấy ta hất mẹ con ra bao giờ chưa?"
Nhiễm phu nhân đỏ mặt, Nhiễm Y Vân lắc đầu.
Nhiễm Trần Lý tiếp tục nói: "Ta còn nghe nói rằng, Thành Vương và Thành Vương phi đến nay vẫn chưa viên phòng nữa! Nếu ta gả con qua đó, con nghĩ xem ngày sau của con có tốt được không?"
Chắc chắn là không rồi!
Hai mắt Nhiễm Y Vân bỗng nhiên đỏ lên, bắt lấy cổ tay Nhiễm Trần Lý, "Phụ, phụ thân, vậy nữ nhi phải làm sao đây, nữ nhi phải làm sao đây chứ!"
Nhiễm phu nhân thấy con gái khóc, lập tức đỏ mắt nhìn Nhiễm Trần Lý. Nhiễm Trần Lý vỗ vỗ thê tử lại vỗ vỗ con gái, nói ra quyết định của mình: "Con cũng bị bệnh đi, kéo được ba, năm ngày liền nói với bên ngoài con bị bện*** nên không có. Con còn nhỏ, đi về nhà cũ tránh tiếng gió cái đã, qua hai năm lại về kinh, nói là chất nữ* của mẹ con, trở về rồi phụ thân tìm người khác cho con!"
*Chất nữ: cháu gái.
Nhiễm phu nhân vội vàng bổ sung: "Không làm Vương phi thì cũng phải làm Hầu phu nhân!"
Nhiễm Trần Lý nghĩ đến lời ám chỉ của Tiêu Duệ. Nếu có hắn hỗ trợ, nếu Tam nữ nhi có thể gả cho Thụy Vương làm trắc phi, về sau có thể kêu nó kiếm mối hôn sự cho Nhị nữ nhi, hẳn cũng không kém lắm.
Ông gật đầu, coi như là lời hứa với con gái.
Nước mắt Nhiễm Y Vân rơi xuống, lau một cái, lại nhào vào lòng Nhiễm phu nhân.
Nhiễm Y Vân bị bệnh. Sau khi Thành Vương Tiêu Duệ bị bệnh, nàng cũng bị bệnh. Bệnh này khí thế hung mãnh, chỉ mới ba ngày, một nữ lang hoa quý đã hương tiêu ngọc vẫn*.
*Hương tiêu ngọc vẫn: cách nói hoa hòe của ૮ɦếƭ, thường dùng cho mấy cô gái trẻ đẹp.
Tin tức truyền tới Vương phủ, Tạ di nương và Đào di nương cũng không dám đến Tầm Phương viện nữa. Mà Chính viện Lâm Thục vừa nghe xong, trong lòng liền dâng lên ý sợ hãi. Vương gia vì nữ nhân ở Tầm Phương viện, lại khiến Nhiễm đại nhân giết con gái ruột thịt!
Hôm nay hắn có thể vì nữ nhân kia mà giết trắc phi, ngày mai thì sao, có thể vì nữ nhân kia mà giết luôn Vương phi của hắn không?
Lâm Thục sợ, lập tức phái Minh Hà đến đưa tin cho Tiêu Duệ, mẫu thân nàng sắp sinh, nàng muốn về nhà mẹ đẻ ở mấy ngày, đợi mẫu thân nàng sinh xong rồi lại về.
Tiêu Duệ rất hào phóng, giơ tay lên cho phép.
Minh Hà hành lễ, vội lui xuống.
Thời gian cưới trắc phi của Tiêu Duệ đã qua hai ngày. Trời ấm hơn một chút, có lúc nóng đến mức hận không thể cởi thêm một lớp áo.
Dư Lộ không sợ nóng nên mặc cũng nhiều, nhưng thấy thái độ Tiêu Duệ lạnh nhạt, nghĩ ngay cả Lâm Thục đều dọa chạy, cảm thấy trong lòng phát lạnh. Rõ ràng mấy ngày nay đã rất quen người kia, nhưng lúc này lại không dám tới gần hắn.
Người này...
Cô còn tưởng người này không đáng sợ như vậy, ít nhất, hắn rất khoan dung với cô. Mà với mấy người Hương Lê Thạch Lưu, hắn cũng không có hạ độc thủ. Ngay cả với hai huynh đệ Trần Chiêu, cô lén hỏi Minh Nguyệt, nghe nói cũng chỉ là đuổi ra khỏi phủ, trả thêm một khoản trợ cấp mà thôi.
Cô đều cảm thấy trong truyện quá không đáng tin, tâm địa Tiêu Duệ vẫn luôn rất tốt, nhưng bây giờ, hắn bức cha ruột người ta giết con gái của mình? Tuy cô không tin, nhưng ngay cả Lâm Thục cũng bị dọa chạy, dù cô muốn không tin cũng phải tin.
Được rồi, tuy chuyện này đáng trách nhất là Nhiễm Trần Lý Nhiễm đại nhân, nhưng mà, nhưng mà cô vẫn cảm thấy Tiêu Duệ rất đáng sợ. Cho dù cảm giác được hắn làm như vậy là vì cô, nhưng cô vẫn cảm thấy sợ. Loại thích này khiến người ta có chút kinh hồn bạt vía.
Năng lực biểu diễn của Dư Lộ vẫn giống như trước kia, nhưng Tiêu Duệ bây giờ đã tinh mắt hơn trước kia nhiều rồi. Tuy Dư Lộ cực lực giả vờ giống như những lúc bình thường nhưng hắn vẫn cảm giác được cô đang sợ hắn.
Hắn vốn đang đánh quyền ở trong sân, trở về định tắm rửa một cái, nhưng thấy Dư Lộ như vậy, hắn không đi nữa mà là ngồi xuống ghế, vẫy tay với Dư Lộ.
Hiện tại Dư Lộ cảm thấy hắn rất đáng sợ, lập tức nhảy tót đến bên cạnh hắn, "Gia có gì phân phó?"
Tiêu Duệ đặt tay lên đầu gối, nhướng mày nhìn Dư Lộ, "Sao thế? Gần đây hình như ngươi rất sợ gia?"
"Không có!" Dư Lộ lắc đầu, chắc như đinh đóng cột.
Tiêu Duệ rũ mắt nhìn tay và váy Dư Lộ, "Tay ngươi đang run, chân cũng đang run."
Hả, rõ như vậy sao? Dư Lộ vội khép chân lại, "Thật không có!"
Tiêu Duệ bỗng lại gần, Dư Lộ sợ đến ngửa về sau. Tiêu Duệ vội vàng đứng dậy đưa tay đỡ, ôm cô quay nửa vòng thì hai người mới ổn định lại.
Không có ngã sấp xuống, Dư Lộ muốn vỗ *** một cái, khẽ động đậy, chợt phát hiện tay mình đang đặt lên ***g *** của người đối diện. Bỗng ***g *** hình như chấn động, thì ra là người đối diện đang nói chuyện, "Tiểu Lộ Nhi, có phải ngươi thấy Nhiễm gia Nhị cô nương là bị gia bức tử?"
Tiểu Lộ Nhi... đây là xưng hô ngày xưa của hắn đối với cô, nhưng sao bây giờ nghe xong lại khiến người ta thấy sởn cả tóc gáy vậy!
Bị hai tay có lực của nam nhân siết chặt, lòng Dư Lộ như nổi trống, không phải vì thẹn thùng mà là vì sợ. Cô cúi đầu, không nhìn Tiêu Duệ, "Không phải, không có nha... Ta, ta cái gì cũng chưa nghĩ!"
Giấu đầu lòi đuôi!
Tiêu Duệ đến Tầm Phương viện vài ngày, vẫn không có ***ng Dư Lộ, lúc này ôm người vào ***, tuy nàng sợ đến run run rẩy rẩy, lẽ ra nên giải thích trước, nhưng mà... hắn lại thích cảm giác này.
Nói thì có chút buồn cười, nhưng hắn thà Dư Lộ sợ hắn, cũng không muốn nàng nhận mệnh, tuyệt vọng, ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn, bộ dáng động hay không động thì tùy theo hắn. Hắn thích nàng hoạt bát, cho dù là vui vẻ chấp nhận, hay không nhịn được mà chống đối hắn, cũng hoặc là sợ run giống như lúc này.
Phải làm thế nào thì nàng mới có thể sống lại, mới có thể thực sự thích hắn đây?
Điều nàng mong muốn, hẳn là trong cuộc đời của hắn chỉ có mỗi mình nàng đi! Vương phi hắn đã cưới, dù dơ danh tiếng của mình hắn cũng phải đẩy trắc phi về, còn nữa, còn có Tạ thị và Đào thị, hẳn là cũng phải đưa các nàng ấy ra phủ đi?
Còn Vương phi, hắn nên bồi thường thế nào đây?
Chờ đến lúc đó, có phải nàng sẽ tin tưởng hắn thích nàng thật lòng, sau đó cũng đưa trái tim cho hắn không? Giống như lúc đầu nàng từng nói vậy, giữa hai người không hề có những người khác, chỉ có lẫn nhau.
Người này đang làm gì vậy, coi cô là gối ôm hình người sao?
Dư Lộ đánh bạo, ngẩng đầu liếc Tiêu Duệ một cái thật nhanh.
Nhưng không ngờ lại bị Tiêu Duệ thấy. Hắn cong môi mỉm cười, nâng cằm Dư Lộ, nhịn không được thơm nàng một cái, "Không có, tuy Nhiễm Trần Lý hơi thích quyền thế chút, nhưng lại rất yêu thê tử. Có thê tử của hắn ở, Nhiễm Nhị cô nương không có nguy hiểm gì đâu."
Phải vậy không? Cho nên hắn không có bức tử Nhiễm Nhị cô nương?
Dư Lộ cảm thấy nhịp tim chậm hơn một tí, cũng dám nhìn Tiêu Duệ rồi, "Nhiễm đại nhân không sợ sao? Đây chính là... tội khi quân đó. Còn ngươi nữa, trước ngươi nói với Nhiễm đại nhân như vậy, không sợ mất mặt sao?"
Xã hội Hoàng quyền, Thiên tử lớn nhất, khi quân là phải mất đầu.
Mà thân là một nam nhân, nói phương diện kia không được còn mất mặt hơn là bị cắm sừng nữa. Nghĩ đến bị cắm sừng, Dư Lộ lại yên lặng cúi đầu.
Nàng đang quan tâm hắn sao? Hai mắt Tiêu Duệ sáng lên, vòng tay ôm Dư Lộ cũng chặt hơn chút, "Phụ hoàng sẽ không biết, gia không thèm để ý, Nhiễm gia lại lờ đi, việc này đương nhiên cứ qua như vậy. Còn mất mặt..." Tiêu Duệ không nhịn cười được, "Nhiễm Trần Lý không dám nói với bên ngoài. Nếu hắn dám nói, còn phải lo sợ gia trả thù nữa."
Thì ra là vậy. Xem ra quyền cao chức trọng vẫn có rất nhiều chỗ tốt.
Tiêu Duệ không có lý do để lừa cô. Hỏi rõ tình huống, Dư Lộ cũng không sợ như vậy nữa, tuy vẫn còn chút di chứng, nhưng bắt đầu ghét bỏ một thân mồ hôi của Tiêu Duệ.
"Gia có nên đi vào tắm sơ qua không?"
"Ngươi không hỏi, tại sao gia phải làm vậy sao?" Tiêu Duệ lưu luyến buông tay ra, lại không lập tức rời đi.
Tim Dư Lộ bỗng đập nhanh hơn, lúc này là vì xấu hổ.
Chỉ là, cảm động không? Không thể phủ nhận là có một chút. Nhưng mà... cô có thể cảm động thật sao? Tiễn được một Nhiễm Y Vân, nhưng Vương phủ còn có Vương phi, còn có Tạ Linh Tuệ Đào Xảo Tiên, mà ngoại trừ các nàng, trọng yếu hơn chính là còn có vị quận chúa lấy chồng xa ở ௱ôЛƓ Cổ kia.
Cô không để ý việc người mình thích có Bạch nguyệt quang trong lòng, nhưng cô để ý việc mình chỉ là thế thân của Bạch nguyệt quang.
Tiêu Duệ có biết, người hắn thích là cô, hay là thích người giống Bạch nguyệt quang không đây?
Dư Lộ thấp giọng nói: "Suy nghĩ của Vương gia, ta không dám phỏng đoán." Thật ra lời này nên dùng thiếp thì tốt hơn, tự xưng là ta, luôn có cảm giác như thân phận của mình không có thấp lắm.
Dư Lộ có chút không được tự nhiên, không phải bởi vì cô muốn hạ thấp bản thân trước mặt nam nhân, mà là cô luôn cảm thấy, nam nhân này cho cô quá nhiều đặc thù, chỉ sợ muốn đi thì càng không dễ.
Nhất là bây giờ, Minh Nguyệt không chịu, Vương phi bị dọa chạy, còn có ai đây?
Chẳng lẽ cô phải mỗi ngày mỗi năm đều ở Vương phủ?
Tiêu Duệ rất thất vọng, hắn không biết suy nghĩ của Dư Lộ, chỉ cảm thấy muốn có được lòng của Dư Lộ, thực sự rất khó.
Hắn xoay người đi tịnh phòng.
Dư Lộ đứng đó một lát, về phòng ôm xiêm y sạch sẽ ra đứng trước cửa tịnh phòng. Đến khi tiếng nước bên trong ngừng lại, lại đợi một lát rồi mới bước vào.
Dường như Tiêu Duệ bỗng nhiên học được cách tôn trọng. Tuy vẫn gọi cô hầu hạ nhưng sẽ không không mặc gì ở trước mặt cô, mà đợi cô đưa y phục xong rồi rời khỏi đây thì mới cởi lớp áo cuối cùng.
Đến lúc xuyên ngoại bào, hắn mới hắng giọng gọi Dư Lộ tiến vào.
Lâu như vậy, cô đã quen việc thay y phục cho Tiêu Duệ, nhưng vẫn có chút xấu hổ. Cô thà nhón chân rời xa chút còn hơn là đứng quá gần khiến Tiêu Duệ có phản ứng. Mà Tiêu Duệ cũng phối hợp cô, cố ý cúi người xuống hoặc hơi hơi cong đầu gối, nhưng sau khi mặc xong, hắn lại không cho Dư Lộ cự tuyệt kéo tay Dư Lộ ra ngoài.
Minh Nguyệt và Hương Lê Thạch Lưu mang đồ ăn vào.
Trên bàn cơm hôm nay rất an tĩnh, chỉ là có một hiện tượng quái dị: Tiêu Duệ một mực nhìn Minh Nguyệt. Uống một hớp cháo, liếc một cái; ăn cái nem rán, liếc cái nữa; kẹp một món ăn, lại liếc thêm lần nữa.
Ánh mắt này khiến Minh Nguyệt nôn nao trong lòng, cũng khiến Dư Lộ thấy buồn bực. Cô không khỏi cũng nhìn Minh Nguyệt, không có gì đặc biệt. Minh Nguyệt mặc đồ giống như Hương Lê và Thạch Lưu, đều là áo màu xanh lục quần màu trắng. Nếu nói có điểm đặc biệt, thì đó là khuôn mặt tròn của Minh Nguyệt khiến người khác thấy gần gũi hơn chút, còn có chính là... *** Minh Nguyệt nhô lên, không biết do đồ nhỏ hay sao, chỗ *** cũng căng hơn.
Nhưng mà... bây giờ mình cũng không nhỏ nha, Tiêu Duệ ở Tầm Phương viện, hình như chưa từng nghĩ tới phương diện kia. Chẳng lẽ là nhịn lâu lắm, không chịu được?
Thế nhưng... hình như ánh mắt hắn không có nhìn *** của Minh Nguyệt.
Dư Lộ tiếp tục cúi đầu ăn cơm, không quá để chuyện này trong lòng. Ai ngờ đang yên, Tiêu Duệ đột nhiên nhìn Minh Nguyệt nói, "Minh Nguyệt, bảo các nàng thu dọn, ngươi ở lại."
Trong lòng Dư Lộ và Minh Nguyệt đều lộp bộp. Thân Dư Lộ còn nguyên vẹn, thấy Minh Nguyệt là thật không muốn, thật ra đã có chút không nỡ Minh Nguyệt đến nhảy vào rồi. Minh Nguyệt thì sợ đến có chút choáng váng, nàng tưởng Dư Lộ nói gì đó trước mặt Tiêu Duệ, nhưng khi nhìn đến Dư Lộ lập tức nhìn mình, nàng hơi yên lòng lại.
Nàng tin tưởng Dư chủ tử, Dư chủ tử sẽ không làm như vậy.
Hương Lê và Thạch Lưu nhìn nhau, sau đó người trước rũ mắt không biết suy nghĩ gì, còn mặt người sau hiện lên chữ không vui, nhưng là tùy thời đều muốn xông lên giúp Dư Lộ đánh Minh Nguyệt một trận vậy.
Dư Lộ rất do dự. Lý trí bảo cô thừa dịp này nên rời đi, mặc kệ Tiêu Duệ coi trọng Minh Nguyệt thật, hay vì khiến cô thấy ghen tị, lấy Minh Nguyệt K**h th**h cô, lúc này cô rời đi là tốt nhất.
Nhưng nhìn bộ dáng kinh hoảng của Minh Nguyệt, cô vẫn không rời đi được.
Vì vậy, cô nhìn Tiêu Duệ, "Gia, cần ta ra ngoài sao?"
Ngón tay Tiêu Duệ gõ vào mặt bàn, do dự một lát rồi gật đầu, "Ừ, ngươi đi xuống đi."
Dư Lộ đi ra với tâm trạng có chút phức tạp, quyết không để ý sự cầu xin trên mặt Minh Nguyệt. Cô cũng không có cách nào, cô chỉ là một tiểu thiếp, bản thân mình còn lo chưa xong, huống chi là người khác. Còn nữa, cô luôn là người ích kỉ, nếu Tiêu Duệ coi trọng Minh Nguyệt thật, cô sẽ có cơ hội rời đi. Cô chỉ biết thờ ơ lạnh nhạt, sẽ không đi phản kháng Tiêu Duệ, cứu người ta thoát khỏi tay hắn.
Điều cô có thể làm, cùng lắm là không hại người khác, mà cứu người, vậy cũng phải trong tình huống bảo đảm được sự an toàn của bản thân cái đã.
Dư Lộ vừa ra, không biết Thạch Lưu xông ra từ đâu, cắn răng nghiến lợi mắng Minh Nguyệt với Dư Lộ: "Nữ nhân này, nô tỳ thấy ả ta không phải người tốt, ả đó lại dám nghĩ muốn Vương gia! Dư chủ tử, ngài nhất định không thể cứ như vậy được, lát nữa Vương gia thả người ra, ngài nhất định phải trừng trị ả đó mới được!"
Sau khi Dư Lộ trở về, Anh Đào tránh xa, Hương Lê cũng nói ít đi nhiều, duy chỉ có Thạch Lưu vẫn đối xử với cô như trước.
Dư Lộ đưa tay vỗ vai Thạch Lưu, để nàng ấy đừng tức giận như vậy, "Đều là nữ nhân đáng thương, hà tất phải làm như vậy. Ngươi không biết chứ, thật ra Minh Nguyệt nàng ấy cũng không muốn. Chỉ là, nàng không làm chủ được."
Thạch Lưu vẫn đang tức giận, "Dư chủ tử!"
Dư Lộ lắc đầu, quay đầu nhìn thoáng qua, chợt có khẳng định kỳ quái, "Với cả, biết đâu là ngươi suy nghĩ nhiều rồi, có thể Vương gia có chuyện gì muốn lén nói với Minh Nguyệt thì sao."
Thạch Lưu bình tĩnh một chút, nói: "Sao có chuyện gì được, sao có thể không cho ngài biết cơ chứ?"
Dư Lộ nói: "Có thể là chuyện rất quan trọng. Đừng tức giận nữa, cũng đừng nghĩ nhiều, ngươi ăn chưa, nếu chưa thì mau đi ăn đi."
Thạch Lưu vẫn không quá yên tâm, nàng nhìn cửa phòng chính, lại nhìn Hương Lê bên cạnh, đi tới nói: "Hương Lê, ngươi ở đây nhìn một lát, ta đi ăn cơm. Nếu có chuyện gì... nếu như có chuyện gì thì ngươi nhớ kỹ trước, sau này chúng ta tìm ả kia tính sổ sau!"
Hương Lê quay đầu nhìn cửa phòng chính, lại nhìn Dư Lộ có vẻ mặt không đồng ý, đẩy Thạch Lưu một cái, "Được rồi, ngươi mau đi ăn cơm đi, lát nữa còn phải qua đây hầu hạ nữa."
Lúc nữa Thạch Lưu mới bịch bịch bịch dậm chân đi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc