Tiểu Thiếp Không Dễ Làm - Chương 43

Tác giả: Đào Giai Nhân

Đêm hôm ấy trời bỗng nhiên đổ mưa, mưa rơi còn rất lớn. Ở bên ngoài, Dư Lộ đã quen với việc sống nương tựa với Tôn Vân Hạo, dọc đường đi lại vội vàng nên cũng không để ý gì nhiều, nhưng giờ về Tầm Phương viện, nửa đêm bị tiếng mưa rơi đánh thức, cô bỗng cảm thấy có chút cô đơn phiền muộn.
Cô ngồi dậy, đốt đèn lên rồi mặc xiêm y đi đến chỗ cửa ngăn.
Cửa sổ bị đóng chặt lại, nghe tiếng mưa rơi ào ào bên ngoài, cô vô ý thức bước đến. Đặt tay lên cửa sổ một lát, cô dùng sức định đẩy cửa sổ ra, nhưng chỉ đẩy ra được một ít liền kẹt lại, không thể đẩy tiếp được.
Cô nhìn không rõ lắm, quay đầu cầm ngọn đèn dầu chiếu lên cửa sổ mới phát hiện bên ngoài có thêm một bức tường được dựng cạnh cửa sổ phòng cô, cách tầm một nắm đấm, vừa đủ chặn cánh cửa sổ lại.
Xem ra là Tiêu Duệ làm, để phòng ngừa cô chạy trốn lần nữa sao?
Dư Lộ không khỏi bật cười, bỗng nhiên cảm thấy mình quá may mắn. Làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy mà cô vẫn có thể đứng đây được, vẫn có thể làm Dư chủ tử được sủng ái, đây giống như là có hào quang nữ chính vậy.
Hay là, Tiêu Duệ thực sự thích cô rồi?
Bây giờ hắn cho cô nói cho cô cười, cô cũng không giống vị quận chúa kia nữa đúng không?
Cô đặt ngọn đèn qua một bên, leo lên chiếc giường La Hán*. Vì là đầu mùa xuân nên khá lạnh, cô ôm lấy hai đầu gối, không khỏi trầm tư một lát.
Thật ra Tiêu Duệ cũng rất tốt, chưa từng có ý hại cô. Cô làm ra việc chạy trốn với nam nhân khác, hắn không chỉ không có nghiêm phạt cô, thậm chí giờ biết cô không phải thật lòng thật dạ, hắn cũng không ép cô chuyện lên giường nữa.
Nam nhân như vậy, nếu cô cố gắng một chút, vậy cũng có thể làm người trong lòng của hắn đi? Giống như Minh Nguyệt trong truyện, cùng hắn trải qua một đời một kiếp một đôi người, hạnh phúc đến trọn đời.
Nhưng mà... có phải làm như vậy thì giống như đoạt hạnh phúc của người khác không?
Còn có... hắn đáng giá không?
Từng lời từng chữ Tiêu Duệ từng nói vang lên bên tai Dư Lộ. Dư Lộ chậm rãi lắc đầu, không đáng. Tiêu Duệ là nam nhân bình thường ở thời cổ đại, có thói hư tật xấu của nam nhân thời đại này, có kiêu căng và tự phụ của nam nhân nơi chức cao.
Là một nữ nhân có tư tưởng của người hiện đại, trừ phi là nô tính phát tác, nếu không cô đúng là không thể đến với hắn được.
Cho nên, người này không đáng.
Đúng là hắn đối xử với cô tốt thật, nhưng đó là chiếu theo thời đại này. Đa số mọi người thấy tốt, nhưng đó không phải cái tốt mà cô mong muốn.
Cô muốn...
Dư Lộ không khỏi nghĩ tới Trần Chiêu. Lúc đầu cô muốn người giống như Trần Chiêu vậy, nhưng bây giờ cô đã ૮ɦếƭ tâm rồi. Cô đâu có hào quang nữ chính. Cả nam phụ mà cũng muốn bán cô vào kỹ viện bẩn thỉu, ngay cả nữ phụ cô cũng không bằng, nhiều lắm cũng chỉ là một con pháo hôi mà thôi.
Chẳng qua, Tiêu Duệ thả cô, không biết sẽ đối phó với Trần Chiêu thế nào?
Tuy Trần Chiêu rất xấu, nhưng có lẽ hắn đối xử như vậy với cô cũng vì có nguyên nhân, hơn nữa cuối cùng mình cũng thoát được, không bị hắn hại đến, hy vọng Tiêu Duệ cũng có thể buông tha cho Trần Chiêu đi.
Chỉ là cô không thể xin dùm cũng không thể hỏi thăm, nếu không không chỉ làm tăng độ xử lí của Tiêu Duệ với Trần Chiêu, chỉ sợ chính cô cũng bị hiểu lầm. Bây giờ Tiêu Duệ không xử lí cô thật ra cũng vì cô không có quá trớn, nếu không, với một nữ nhân Ng*ai t*nh, Trần Chiêu thì được coi như là gian phu, chỉ sợ cả hai đều có kết cục không tốt.
Với lại, không có người nào tự dưng xấu được, cô thực sự rất muốn biết vì sao Trần Chiêu hận cô như vậy.
Mưa rất lớn. Ở bãi tha ma vùng ngoại ô, hai thị vệ nâng một cái bọc chiếu xuống xe ngựa. Đội mưa đi được mấy bước, hai người quẳng cái bọc ra ngoài.
Một thị vệ vỗ tay một cái, xoay người định đi, một thị vệ khác đã kéo hắn lại, "Chúng ta làm vậy có phải có chút không tốt không?"
Thị vệ kia dừng chân lại, "Sao vậy?"
Thị vệ bắt lời móc hai thỏi bạc từ trong ***g *** ra, "Vương gia thưởng bạc để chúng ta an táng hắn cho tốt. Chúng ta tham bạc còn chưa tính, nhưng chẳng lẽ lại ném người ở đây thật?"
Nơi này gần rừng núi hoang vắng, vứt ở đây không phải là để dã thú nhai nát vụn sao.
Thị vệ kia không để ý xua tay, "Người ૮ɦếƭ cũng ૮ɦếƭ rồi, còn biết cái gì nữa. Được rồi được rồi, trời đang mưa đấy, đi mau lên không về lại mắc bệnh giờ."
Hắn dẫn đầu chạy trước, thị vệ bắt chuyện có chút nhát gan, cũng không dám đợi, vừa đi về xe ngựa vừa lẩm bẩm: "Xin lỗi, muốn trách cũng đừng trách chúng ta nhé."
Xe ngựa lộc cộc đi xa. Mưa rơi quá lớn, chỉ một thoáng liền không nghe thấy tiếng gì nữa. Trong rừng cây không người, cái bọc giật giật, sau đó lăn hai vòng, hiện ra một người mặc áo đen bên trong.
Xa xa bỗng truyền đến tiếng la: "A Chiêu, A Chiêu là đệ sao?"
Bóng đen mở miệng: "Là đệ." Tiếng nói tuy thấp nhưng không tính là quá yếu ớt.
Trần Bì kích động lảo đảo chạy tới. Trời tối đen nên không nhìn rõ, nhưng vẫn có thể thấy được khuôn mặt trắng bệch của Trần Chiêu, y như của người ૮ɦếƭ vậy.
"A Chiêu, A Chiều à!" Hắn bỗng bật khóc, cũng không biết do miệng vết thương bị dính mưa nên quá đau hay là do vui quá mà khóc.
A Chiêu...
Trần Chiêu nghe lời này, khuôn mặt tái nhợt không chút máu có trong nháy mắt ngẩn ngơ, sau đó cười lắc đầu, "Đại ca, đừng khóc, đệ đã nói rồi, huynh sẽ không ૮ɦếƭ, đệ cũng sẽ không ૮ɦếƭ."
"Nhưng, nhưng mà..." Tâm trạng Trần Bì không thể bình tĩnh ngay được.
Trần Chiêu thấp giọng nói: "Nhưng mà chúng ta không thể ở lại kinh thành được nữa. Nhưng vậy cũng tốt, ít nhất Vương gia cho đệ ૮ɦếƭ chứ không phải cho người đuổi giết đệ. Đại ca, đệ có một nơi đẹp đáng để đến, huynh đi cùng đệ đi."
Trần Bì gật đầu thật mạnh, giúp Trần Chiêu đứng lên, khập khiễng đi.
Giọng họ từ xa truyền tới, "A Chiêu, sao đệ trốn được vậy, bọn họ cho huynh biết để đến nhặt xác đệ..." Cho nên lúc hắn thấy cái chiếu di chuyển còn tưởng là xác ૮ɦếƭ vùng dậy.
"Đệ từng giúp người hành hình."
"A Chiêu, đệ nói gì với Vương gia vậy? Nếu không ngài ấy cũng không muốn giết đệ được. Chúng ta theo Vương gia lâu như vậy, lại một mực trung tâm, lần này... lần này đệ..."
"Đại ca, đừng nói nữa, đệ mệt mỏi."
Lần trốn đi này giúp Dư Lộ hiểu rõ được những thiếu sót của bản thân, nên cô mới hỏi Minh Nguyệt có tài nghệ sở trường nào không, cô muốn học một chút.
Minh Nguyệt là đại nha hoàn cùng xuất giá với đại cô nương phủ Định Quốc Công, tài nghệ sở trường đương nhiên là có. Nói thật thì, tố chất tổng hợp mọi mặt của nàng ấy còn mạnh hơn ba người Hương Lê Thạch Lưu Anh Đào cộng lại nữa. Cho nên Dư Lộ dự định học cái gì dễ hơn trước, đó chính là nữ công.Xe chỉ luồn kim tự nhiên là không cần học. Dư Lộ nghĩ để Minh Nguyệt dạy cô châm pháp đơn giản trước, sau đó mới đi làm mấy thứ như hà bao, khăn tay hay đồ trong.
Dư Lộ hùng tâm bừng bừng dự định học thật tốt, đây chính là thứ cơ bản giúp cô sống yên ổn và có cơm ăn sau này. Lần chạy đi này, dù Tiêu Duệ không bắt cô trở về, ở bên ngoài cô vẫn sống rất kham khổ. Mặc dù không biết sau này có thể rời khỏi Tiêu Duệ và Vương phủ hay không, nhưng nếu có thể rời đi mà không thể mang theo tiền tài, mình có chút bản lĩnh, đi ra ngoài có thể khiến mình sống khá hơn chút.
Chỉ là cô căn bản không có cách nào chăm chú học. Tiêu Duệ "bị bệnh" nên rảnh rỗi, sáng sớm ngày thứ hai liền đến Tầm Phương viện, ăn sáng xong rồi ăn trưa, ăn trưa xong rồi lại ăn chiều, đúng là ỳ tại chỗ không chịu đi.
Ngay cả thư phòng hắn cũng không đi, cứ cả ngày nương nhờ ở Tầm Phương viện như vậy, Dư Lộ chuyện gì cũng không làm được.
Ngay từ đầu là không dám làm. Sau đó là hắn ngồi đọc sách, cô ngoan ngoãn ngồi một bên làm gối dựa; hắn viết chữ, cô phải hồng tụ thiêm hương*giúp mài mực; hắn ăn cái gì cô cũng phải ngồi hầu ở một bên.
*Hồng tụ thiêm hương: Chỉ việc thư sinh đọc sách có mỹ nữ bên cạnh.
Dư Lộ rất buồn rầu.
Nhất là đến buổi tối, đêm nay Lâm Thục không đến mời, hắn liền thoải mái rồi. Mà nghe nói tối qua hắn không có đến chỗ Lâm Thục mà là đi thư phòng, cả người Dư Lộ càng thấy không tốt hơn.
Nam nhân này bỗng nhiên không gần nữ sắc, tín hiệu này rất nguy hiểm!
Minh Nguyệt vừa tới, Dư Lộ đã nói để nàng chuyên môn quản xiêm y, cho nên tối nay Tiêu Duệ muốn lưu lại, nàng liền trước tiên không phúc hậu chạy đi. Cũng may Hương Lê và Thạch Lưu rất xứng chức, ở lại chuẩn bị hầu hạ Tiêu Duệ rửa mặt.
Sau khi ăn cơm tối, đầu tiên Tiêu Duệ đọc sách nửa canh giờ, đến lúc Dư Lộ buồn ngủ đến gật gà gật gù thì hắn mới cất sách đi, kéo cô xuống nhuyễn tháp.
Dư Lộ mê man trừng trừng, cao giọng gọi người, "Hương Lê, Thạch Lưu vào hầu hạ..."
Lời còn chưa nói hết, Tiêu Duệ đã cắt lời cô, "Không cần, các ngươi mang hai thùng nước nóng lại đây."
Hai thùng nước nóng! Dư Lộ lập tức thanh tỉnh, trợn to mắt nhìn Tiêu Duệ.
Tiêu Duệ đưa tay che mắt cô rồi buông cô ra đi đến tịnh phòng.
Dư Lộ ngây ra, nhìn Hương Lê và Thạch Lưu mang hai thùng nước nóng vào, sau đó đi tới nói với cô: "Dư chủ tử, Vương gia kêu ngài vào hầu hạ."
Dư Lộ gật đầu. Được thôi, hầu hạ thì hầu hạ vậy.
Lúc đi vào cô mới phát hiện mình nghĩ sai rồi, người ta không phải muốn tắm uyên ương rồi đại chiến ba trăm hiệp với cô. Tiêu Duệ đã tự rửa mặt, sau khi rửa xong liền đưa tay ra, ý là muốn khăn lau mặt.
Dư Lộ lập tức đưa tới.
Rửa mặt xong là rửa chân. Thành Vương gia kim tôn ngọc quý đặt chậu gỗ lớn xuống đất, múc một bầu nước lạnh, lại đổ nửa thùng nước nóng vô, đưa tay thử, thấy nước còn nóng, lại đổ thêm nửa bầu nước lạnh, rốt cuộc hài lòng.
Nhìn Tiêu Duệ ngồi xuống cởi vớ, Dư Lộ cảm thấy có chút huyền huyễn.
Thần sắc Tiêu Duệ như thường, thả chân vào chậu gỗ, hình như là quá thoải mái, hắn còn khẽ hừ một tiếng, sau đó quay mặt nhìn Dư Lộ, "Ngươi cũng cùng ngâm."
Ngươi cũng cùng ngâm, là câu trần thuật, mệnh lệnh cho nàng.
Dù sao ngâm chân cũng tốt hơn tắm. Dư Lộ lập tức cầm cái ghế nhỏ qua, cởi giày cởi vớ, thả chân vào chậu gỗ.
Chậu gỗ rất lớn, chân to của Tiêu Duệ và chân nhỏ của Dư Lộ như có ranh giới ở giữa, cách nhau rất xa.
Cái này cũng không sao cả, Dư Lộ nghĩ.
Nhưng lát sau, chân Tiêu Duệ dịch lên phía trước, nhẹ nhàng áp lên chân Dư Lộ. Nóng, bàn chân to ấm áp đặt lên chân cô, phản ứng đầu tiên chính là nóng, chân nóng, khuôn mặt cũng nóng.
Dư Lộ nhất thời cúi đầu, bởi vì đỏ mặt nên không muốn cho đối phương thấy. Trong lòng lại nghĩ, nam nhân này đúng là thích cợt nhả*, đây là đang ve vãn cô sao?
*Cợt nhả: trêu đùa một cách sỗ sàng, không đứng đắn.
Đáng tiếc hắn không phải người cô thích, nếu không cô có thể càng cợt nhả hơn. Hai người có thể ganh đua nhau một lần, nhìn xem năng lực tán gái của nam nhân cổ đại này mạnh, hay là bản lĩnh cua trai của nữ nhân hiện đại là cô cao hơn.
Tiêu Duệ chợt hỏi Dư Lộ, "Ngươi cũng biết tại sao ta lại bị bệnh?"
Không phải là bị bệnh, là giả vờ bị bệnh được không? Dư Lộ phỉ nhổ trong lòng, trên mặt thì lắc đầu, thấp giọng nói: "Không biết, Vương gia nhìn Thái y chưa, Thái y nói thế nào?"
Vấn đề này, hôm qua Tiêu Duệ không trả lời, hôm nay cũng như vậy.
Tiêu Duệ nhìn cổ chân nhỏ nhắn trước mắt. Đúng là đẹp mà, thì ra chân nữ nhân bình thường đều đẹp như vậy sao, hắn thật muốn đưa tay sờ một cái.
"Ngươi rất nhanh sẽ biết." Hắn trả lời như vậy.
Dư Lộ oán thầm, nói cũng như không nói.
Cứ như vậy, Tiêu Duệ ở Tầm Phương viện dưỡng bệnh. Chính viện Lâm Thục không có phản ứng, Tạ di nương Đào di nương lại xoắn xuýt, nên học Chính viện không quản không hỏi, hay là làm tiểu thiếp thành thành thật thật, đi Tầm Phương viện hỏi một chút, quan tâm Vương gia một chút đây?
Đào di nương và Tạ di nương không giống Lâm Thục. Không phải thân phận không giống mà là lòng với Tiêu Duệ không giống. Hai vị này, ngoại trừ nghĩ được sủng ái để có thể sống tốt hơn ra thì vẫn là hai người duy nhất trong Vương phủ thật lòng thích Tiêu Duệ.
Hai oan gia tụ đầu, thương lượng xem có nên đi Tầm Phương viện hay không.
Tạ di nương sợ, "Không đi! Ta không dám quá thân thiết với Dư Lộ đâu. Lần trước nàng ta đào tẩu, Vương gia tới chỗ ta, suýt chút nữa thì hù ૮ɦếƭ ta rồi."
Đào di nương nhịn không được bĩu môi "Xì" một tiếng, "Ngươi thì tốt rồi, cái đêm đó Vương gia ở chỗ ta, cả đêm ta đều phải nói về Dư Lộ. Sau đó không phải ta bị bệnh đến nửa tháng sao, chính là vì sợ đó."
Tạ di nương còn không biết chuyện này thật, nhất thời cười hả hê, "Úi chà, ta thấy Vương gia không đi Chính viện là may mắn cho ngươi rồi còn gì, không phải tối đó Vương gia gọi nước đến mấy sao?"
Đào di nương trợn trắng mắt, "Hắn bởi vì Dư Lộ chạy thoát, ở bên ngoài lâu lắm, lúc về hai đù* đều cứng, lại ngâm chân lại làm nóng đầu gối, có thể không gọi mấy lần nước sao? Không nói nữa, cuối cùng có nên đi Tầm Phương viện không đây?"
Tạ di nương nói: "Vậy đi, ta gọi Bạch Lộ qua nói chuyện với Thạch Lưu, sau đó quyết định sau."
Đào di nương cũng không có biện pháp nào, lại sợ Tạ di nương lừa mình, vội nói: "Ta cũng gọi Hồng Châu đi qua."
Chỉ là hai nha hoàn còn chưa đi qua, ngày thứ hai Lễ bộ Thị lang liền tự mình tới cửa.
Lễ bộ Thị lang Nhiễm đại nhân, phụ thân của trắc phi tương lai Nhiễm Y Vân. Ông tới, người toàn phủ mới hiểu được, căn bệnh này Vương gia gieo họa cho người nào.
Thời gian cưới trắc phi sắp đến, Vương gia lại đang chữa bệnh, trắc phi còn có thể cưới sao? Vương phủ không có phản ứng, Thánh Thượng không hạ chỉ, chỉ sợ Nhiễm gia đã huyên náo đến long trời lở đất đi?
Nếu không, Nhiễm đại nhân cũng được coi như là cha rể của Vương gia, tại sao phải chạy tới cửa thúc giục làm gì chứ?
Thôi Tiến Trung để Nhiễm đại nhân chờ ở cửa Tầm Phương viện, mình thì vội vã chạy đến phòng chính của tiểu viện.
Tiêu Duệ đang ngồi trên nhuyễn tháp đọc sách, còn Dư Lộ thì ngồi một bên cầm cái muỗng bạc, vô cùng buồn chán đút đồ ăn cho hắn.
Người này bỗng dưng muốn dưỡng bệnh, cả ngày lẫn đêm đều nương nhờ Tầm Phương viện. Sớm cũng thấy hắn, muộn cũng thấy hắn, cứ sống chung như vậy mấy ngày, cô lại cảm thấy quen rồi.
Dư Lộ biết, đó là một hiện tượng đáng sợ.
Thấy Thôi Tiến Trung vẻ mặt nóng nảy vào cửa, cô theo bản năng đứng lên. Nếu có chuyện gì khẩn cấp, cô không muốn biết.
Tiêu Duệ nhìn cô một cái, sau đó duỗi tay với cô. Sau khi trở về Dư Lộ liền nhận mệnh. Coi như biết trình độ tha thứ của Tiêu Duệ đối với cô cực cao nhưng cô vẫn không làm trái hắn tí nào. Lúc này thấy hắn như vậy, cô bỏ qua ý tưởng muốn lui xuống, đưa tay qua, bị kéo ngồi xuống cạnh nhuyễn tháp.
Tiêu Duệ cầm tay Dư Lộ, dường như lúc này mới có thể dành thời gian ra, ngẩng đầu nhìn Thôi Tiến Trung đang khom người, "Chuyện gì? Nóng nóng nảy nảy."
Thôi Tiến Trung là gấp thật, vội hỏi: "Vương gia, Lễ bộ Thị lang Nhiễm đại nhân tới, đã đến cửa Tầm Phương viện."
Đây là tự xông vào? Dư Lộ kinh ngạc ngẩng đầu, thầm nghĩ Nhiễm đại nhân này đúng là lợi hại, không hổ là cha ruột của Nhiễm Y Vân, Tiêu Duệ không có lên tiếng, lại dám từ bên ngoài xông vào. Chẳng qua, ông cũng không dám xông vào Tầm Phương viện. Đây là nơi ở của thiếp của Tiêu Duệ, ông mà xông vô nữa là không hợp quy củ.
Cô nghĩ, cảm thấy có chút buồn cười, không biết cha vợ của Tiêu Duệ đến cửa là để làm gì. Mà thái độ như vậy, không biết Tiêu Duệ sẽ xử lý thế nào. Chỉ suy nghĩ một lát, cô cảm thấy có cái gì đó xẹt qua não, đang định nghiên cứu kỹ, lại thế nào cũng nghĩ không ra.
Tiêu Duệ trầm mặc một lát, Dư Lộ thấy Thôi Tiến Trung lau mồ hôi đến bốn lần, hắn mới mở miệng: "Ngươi mời hắn vào."
Mời Nhiễm đại nhân vào? Dư Lộ kinh ngạc, "Gia, có phải ta nên tránh đi không?"
Tiêu Duệ nhìn cô lắc đầu, phân phó Hương Lê đi ôm chăn, Thạch Lưu đến phòng bếp nấu thuốc, cuối cùng chỉ về phía nhuyễn tháp, nói với Dư Lộ: "Ngươi quay người nửa quỳ ở đây, làm bộ như gia đau đầu, ngươi đang giúp gia xoa P0'p."
Từ lúc Tiêu Duệ tới ở, Tầm Phương viện mở ra một phòng bếp nhỏ, vốn là để nấu thuốc cho Tiêu Duệ, nhưng thực ra lại thỏa mãn trên dưới hai mươi miệng ăn của Tầm Phương viện.
Lúc này Hương Lê ôm chăn đến. Tiêu Duệ nằm xuống nhuyễn tháp, đắp chăn lên. Thạch Lưu bưng ấm sắc thuốc tới, rót ra chén đưa cho Dư Lộ. Dư Lộ nhận lấy, đang định cho Tiêu Duệ uống, Tiêu Duệ lại khoát tay với cô, "Ta không có bệnh, đây là cho ngươi uống."
Nghe trong viện truyền đến tiếng bước chân, Dư Lộ lập tức nóng nảy, "Nhưng ta đâu có bệnh gì đâu chứ."
"Không có bệnh cũng uống được, để bổ thân cho nữ nhân." Tiêu Duệ cũng nghe thấy tiếng bước chân, hắn lập tức nằm xuống rồi xụ mặt. Hắn không có bệnh thật, nhưng lúc trước Dư Lộ chạy trốn, sau còn nhảy xuống nước, không bổ không được.
Mùi thuốc rất đậm, tiếng bước chân càng gần, Dư Lộ không có cách nào, bịt mũi bưng bát lên uống liền một ngụm.
Mới đặt chén sang một bên, Thôi Tiến Trung ở bên ngoài đã lên tiếng: "Vương gia, Nhiễm đại nhân đến rồi."
Tiêu Duệ nhắm mắt lại, Dư Lộ nuốt miếng nước thuốc cuối cùng xuống, vội vàng mở miệng nói: "Vương gia mời hắn vào."
Thôi Tiến Trung ở phía sau, Lễ bộ Thị lang Nhiễm Trần Lý đi vào. Dù chỉ là quan viên Tứ phẩm nhưng ông vẫn không dám ngẩng đầu nhìn Tiêu Duệ. Hành lễ bái kiến, nghe Tiêu Duệ nói miễn lễ mới dám ngẩng đầu.
Trong phòng có mùi thuốc đậm đặc, Thành Vương Tiêu Duệ nằm trên nhuyễn tháp, dù đã vào xuân nhưng vẫn đắp một chiếc chăn dày, nhưng sắc mặt thì không nhìn ra tia bệnh nào, chỉ nhìn như vô cùng mất hứng.
Mà phía sau hắn là một nữ nhân trẻ tuổi đang nửa quỳ, cúi đầu đè xuống hai bên thái dương hắn, hình như đang giúp hắn giảm đau đầu. Tuy không nhìn thấy mặt nữ nhân kia, nhưng nhìn cách ăn mặc, hẳn là tiểu thiếp mà Thành Vương sủng ái nhất.
"Thân thể Vương gia thế nào?" Nhiễm Trần Lý đã qua nửa đời người, thật đúng là chưa nhìn thấy bệnh nào kỳ quái như vậy.
Sắc mặt Tiêu Duệ lạnh lùng, giơ tay đuổi Thôi Tiến Trung và mấy nha hoàn ra ngoài rồi mới nhìn Nhiễm Trần Lý. Nét mặt lúc thì buồn bực, lúc thì áy náy, khiến Nhiễm Trần Lý nhìn đến mơ mơ màng màng, hắn mới thở dài một tiếng.
Nhiễm Trần Lý không dám hỏi, lẽ nào Vương gia không xong rồi?
Đâu có nghe thấy trong cung truyền đến tin tức gì không tốt đâu ta, ngay cả vị Thái y nào trong cung đến xem bệnh cho Vương gia ông cũng không nghe thấy. Ông còn tưởng Vương gia không tìm Thái y xem bệnh, hiện nay giả bộ bệnh là để trì hoãn hôn sự với Y Vân nữa."Sao Nhiễm đại nhân lại đến đây?" Tiêu Duệ bỗng mở miệng, khỏe khoắn mười phần, hoàn toàn không giống như đang bệnh.
Trước khi đến Nhiễm Trần Lý đã nghĩ rất tốt, mặc kệ Thành Vương là bệnh thật hay bệnh giả, con gái nhà ông đều là trắc phi Thánh Thượng tứ hôn cho Thành Vương. Hôn kỳ sắp đến, dù bị bệnh thì cũng phải cưới con gái của ông vào cửa, nếu không dậy nổi, làm xung hỉ cũng không phải không thể.
Chuyện con gái đã định thân, tới hôn kỳ lại không xuất giá chẳng phải sẽ khiến ông mất mặt, làm hại ông và con gái của ông sao?
Nhưng bây giờ, ông không hiểu Tiêu Duệ đang có chiêu trò gì, lời thúc ép lại không dám nói. Ông cười mỉa, nói: "Lo lắng thân thể của Vương gia ngài nên cố ý qua thăm, có cần hạ quan giúp một tay không, hay cần dược liệu gì, hạ quan có thể đi thu xếp dùm."
"Không có!" Chân mày Tiêu Duệ cau chặt, chữ không vui hiện rõ trên mặt.
Nhiễm Lý Trần bỗng nhiên hoảng hồn, đúng là bị hai chữ lạnh lùng này làm cho sợ, không biết nói tiếp thế nào. Vẫn là Dư Lộ cũng kinh ngạc với phản ứng của Tiêu Duệ, hoảng sợ quay đầu, vừa lúc bị Nhiễm Trần Lý thấy, ông mới phản ứng kịp.
"...Vương gia, lần này hạ quan tới là để..."
"Nhiễm đại nhân! Bản vương bị bệnh!" Tiêu Duệ bỗng cắt lời Nhiễm Trần Lý, hất tay Dư Lộ ra, bỗng nhiên ngồi dậy, sinh long hoạt hổ, nơi nào giống như bị bệnh?
Nhiễm Trần Lý hoảng sợ định quỳ xuống, chỉ là nghĩ đến tương lai mình rốt cuộc coi như là cha rể của Thành Vương, liền nắm tay thật chặt để nhịn xuống, "Vương, Vương gia..."
"Bản vương bị bệnh." Tiêu Duệ nhìn Nhiễm Trần Lý, lại lặp lại một lần, "Lẽ nào Nhiễm đại nhân không nhìn ra sao?"
Nhìn không ra! Ngài căn bản không giống như đang bị bệnh, đây không phải là trợn mắt nói dối sao? Nhiễm Trần Lý thật muốn trừng Tiêu Duệ một cái. Nếu Tiêu Duệ không phải Hoàng tử mà là người thường, ông càng muốn đi lên đá một cái để con rể tương lai này đàng hoàng chút.
Sắc mặt Tiêu Duệ càng khó coi hơn, giống như hắn đang bị bện*** gì thật vậy, "Nhiễm đại nhân, vì tốt cho con gái của ngươi, cửa hôn sự này vẫn không thành thì tốt hơn."
Bị bệnh? Bệnh khiến không thể thành thân với Y Vân?
Đó là bệnh gì? Nhiễm Trần Lý nhìn Tiêu Duệ, ánh mắt chậm rãi đi xuống, đặt ở *** Tiêu Duệ.
Chẳng lẽ Vương gia không được?
Tiêu Duệ hừ mạnh một cái. Nhiễm Trần Lý lại nhìn mặt hắn, thấy bộ mặt kia đen như sắp có cuồng phong bạo vũ, ông cảm thấy da đầu tê dại như muốn nổ tung, cũng không nhớ nổi thân phận tương lai của mình nữa, quỳ sụp xuống.
"Vương, Vương gia... Hôn, hôn sự của ngài và tiểu nữ đều định cả rồi, giờ, giờ nhất định phải gả đi mới được đó." Nếu ông dám không gả con gái đi, Hoàng thượng có thể tha cho ông sao?
Tiêu Duệ lạnh lùng nói: "Nhiễm đại nhân không thương yêu con gái của mình sao?"
Nhiễm Trần Lý hiểu ý của Tiêu Duệ, mồ hôi lạnh toát ra, lập tức làm ướt áo trong của ông. Gió tháng Hai còn mát, làn gió thổi từ cửa vào khiến ông rùng mình một cái.
Tiêu Duệ thấy diễn đủ rồi, bỗng đổi sang giọng điệu áy náy, "Nhiễm đại nhân đứng lên đi. Cũng là bản vương có lỗi với Nhiễm Nhị cô nương. Vậy thì... tiểu nữ nhi của ngươi còn chưa đính hôn đúng không?"
Nhiễm Trần Lý nghe thấy Tiêu Duệ không có ý trách tội hắn, lại nghe hình như muốn tìm mối hôn sự tốt cho tiểu nữ nhi nhà ông, vội vàng nói: "Đúng vậy, đúng là chưa có đính hôn."
Tiêu Duệ nói: "Nhiễm đại nhân cố gắng bên Tam ca chút đi ha."
Nhiễm Trần Lý hơi sửng sốt, vội vàng cảm ơn, sau đó không dám nhìn Tiêu Duệ nữa, chạy trối ૮ɦếƭ.
Dư Lộ đứng dậy đi đến một bên, quan sát Tiêu Duệ từ trên xuống dưới vài lần, rốt cuộc nhịn không được hỏi: "Nhiễm đại nhân đây là không gả con gái cho ngươi?"
Tiêu Duệ vén chăn lên, thản nhiên trả lời: "Nếu không thì là gì?"
Dư Lộ vẫn còn hơi mơ hồ, cô đặt ánh mắt ở *** Tiêu Duệ, "Lý do gì? Ngươi... ngươi lừa hắn, nói ngươi bị bệnh ở phương diện kia?"
Nam nhân bị bệnh này không phải đều nên giấu đi sao? Sao hắn còn tùy tiện nói ra ngoài vậy? Không đúng không đúng, hắn bị bệnh này từ lúc nào thế? Sao cô không biết?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc