Tiểu Thiếp Không Dễ Làm - Chương 25

Tác giả: Đào Giai Nhân

Minh Nguyệt lau khô nước mắt, cầm bọc quần áo nhỏ theo Tiêu Duệ leo lên chiếc xe ngựa thoạt nhìn không tầm thường chút nào. Xe không dừng ở kinh thành mà chạy thẳng ra khỏi thành, đi theo là tám thị vệ.
Dọc đường Minh Nguyệt không cần hầu hạ gì, ngoại trừ việc rót nước trà, còn lại cũng chỉ là im lặng ngồi một bên. Nàng có thể nhận ra là Vương gia rất quan tâm đến Dư di nương đang chạy trốn kia. Vốn tối hôm qua nàng còn thấy lửa giận trên mặt Vương gia, nhưng hôm nay, khi chạy ra khỏi thành càng ngày càng xa, không biết tại sao, nàng lại không thấy lửa giận ấy nữa.
Ngược lại thay đổi bằng nỗi lo âu nồng đậm.
Minh Nguyệt nhìn, trong lòng lúc thì bất bình thay Lâm Thục, lúc lại trách cô nương nhà mình. Vương gia như vậy, với xuất thân và tướng mạo của nàng, sao dễ dàng có sự sủng ái của hắn được. Dù sao nàng cũng thấy Dư di nương rồi, đương nhiên sẽ biết sự chênh lệch của hai người.
Nhưng chỉ với một câu của cô nương, nàng cả một cơ hội từ chối cũng không có. Đây không phải là hủy đi đời nàng, biến nàng thành một di nương trong Vương phủ, quanh năm đều không thấy bóng Vương gia hay sao?
Có lẽ người ngoài sẽ nguyện ý, nhưng Minh Nguyệt lại không muốn. Nàng không muốn làm thiếp, dù cho chính thê ở trên là cô nương cũng không được.
Có lẽ giờ cô nương đối xử với nàng không tệ lắm, nhưng nếu nàng trở thành nữ nhân của Vương gia thật, cho dù lúc đó nàng có được sự sủng ái hay không, chắc chắn ấn tượng về nàng của cô nương sẽ thay đổi.
Minh Nguyệt cảm thấy, nàng phải làm gì mới được.
“Vương gia.” Trong không gian im lặng của xe ngựa bỗng vang lên tiếng Minh Nguyệt, “Dư chủ tử, nàng ấy có thân nhân nào bên ngoài không? Nếu không có, trong cung có người quen nào được thả ra không? Những ngày này cũng cần đi điều tra một ít mới được. Ngoài ra còn có, gần đây trong Vương phủ có người nào ra ngoài không? Người đó có quan hệ thường ngày thế nào với Dư chủ tử?”
Tiêu Duệ cau mày nhìn về phía nàng, thấy hơi bất ngờ. Sao nàng ấy dám nhắc chuyện đấy ngay lúc nào. Vương phi không dám nhắc tới, Tạ thị và Đào thị càng sợ đến mức không nói đầy đủ, nàng chỉ là một tiểu nha hoàn của Định Quốc Công phủ, nhưng lá gan lại rất to.
“Sao lại nói vậy?” Hắn hỏi.
Dư Lộ không có người thân trong kinh thành, ở quê nàng, hắn đã phái người đi tìm. Còn những người quen khác, Dư Lộ càng không có. Tuổi nàng không lớn lắm, mấy người nàng biết đều còn ở trong cung. Nhưng về người hay ra ngoài gần đây, đúng là hắn không chú ý đến.
Minh Nguyệt thấy gương mặt chăm chú của Tiêu Duệ, biết mình đã cược đúng, vì vậy to gan nói hết những lời mình đã suy nghĩ ra: “Ban sai đi ra ngoài, người xin nghỉ vì bị bệnh, người mỗi ngày đưa rau thịt mới mẻ đến, những người này đều đáng hoài nghi. Còn có…sao Dư chủ tử phải rời đi, nguyên nhân là gì, cũng phải điều tra mới tốt. Biết nguyên nhân rồi thì có thể biết thêm những tin tức hữu dụng khác, có thể biết đại khái nàng ấy đi đâu.”
Bên hạ nhân đã giao cho thị vệ đi tra hỏi, nhưng người đi ra ban sai, gần đây hắn chỉ phái hai người, một đi Tây Bắc, một đi Giang Nam.
Hắn có vụ làm ăn với một thương nhân buôn muối ở Tây Bắc. Ở Giang Nam giàu có và đông đúc, càng có mấy mối khác không nhỏ. Cũng sắp đến cuối năm rồi, sổ sách và tiền lời trong sáu tháng cuối năm đều sắp chở về đây, không phái một người đắc lực là không được.
Nhưng người đi Tây Bắc đã lên đường trước khi Dư Lộ đào tẩu, còn dư lại một người là Trần Chiêu. Từ nhỏ Trần Chiêu đã đi theo hắn, nếu không nhờ hắn, hai huynh đệ Trần Bì và Trần Chiêu đã sớm đói ૮ɦếƭ rét, nên cũng không có khả năng là Trần Chiêu.
Vậy xem ra, có thể là nội ứng và ngoại viện rồi.
Nhưng nguyên nhân rời đi…
Tiêu Duệ không khỏi trầm mặc. Nói đến nguyên nhân, hắn thực sự cảm thấy vừa nực cười vừa phẫn nộ. Dư Lộ rời đi, nghĩa là sớm có dự mưu, mà nàng muốn đi vì nguyên nhân gì cũng đã sớm nói cho hắn biết, là không muốn làm một trong những nữ nhân của hắn.
Suy nghĩ không được phép tồn tại trên đời của nàng ấy, lại không phải là thuận miệng nói mà là thật sự. Nàng đúng là không muốn cùng mấy nữ nhân khác hầu hạ hắn, nhưng nàng cũng không suy nghĩ chút, nàng cứ rời đi như vậy thì sống thế nào được.
Bằng tướng mạo của nàng, chỉ sợ nàng vừa lộ mặt liền không có nam nhân không nghĩ được đến nàng.
Nói cho Đào di nương mình thích nữ nhân dạng gì, lại dạy Tạ di nương làm *** khác người, điều này rõ là đẩy hắn hướng về hai nữ nhân kia. Còn nàng thì, biết rõ hắn thích nữ nhân gầy, lại ép mình ăn cho mập lên. Biết rõ cách làm *** khiến nam nhân nhìn khó nhịn, nhưng xưa nay lại chưa từng mặc qua.
Tiêu Duệ thật là vừa tức giận vừa đau lòng.
Giận nàng tuyệt tình như vậy, giận nàng ngây thơ như thế, giận nàng không biết gì.
Đau vì nàng hiểu mình như vậy, đúng như lời nàng nói, rất thích rất thích hắn. Đau vì không biết nàng theo người nào rồi, không biết người đó có đáng tin không, hay lại có suy nghĩ, rắp tâm nào khác với nàng. Đau vì nàng rời Vương phủ rồi, không biết phải ăn bao nhiêu vị đắng.
Dư di nương vừa đào tẩu, Minh Nguyệt không dám xin chuyện của mình. Mặc dù nàng chưa từng tiếp xúc với mấy chuyện tình tình yêu yêu này, nhưng nàng biết, lòng tự trọng của nam nhân, nhất là của nam nhân ở địa vị cao, là vô cùng nặng.
Một nữ nhân chạy trốn vì không muốn làm thiếp của hắn, một nữ nhân khác cũng không muốn như vậy, tất nhiên hắn sẽ không chịu nổi. Nếu nàng dám nói, biết đâu Vương gia sẽ đạp nàng một cước cho nàng lăn xuống xe ngựa thì sao.
Nàng rất tự biết mình, nàng chẳng qua chỉ là một nha hoàn thấp kém, bị chủ tử đem ra để làm công cụ cố sủng mà thôi. Thấy Vương gia không nói gì nữa, nàng liền im lặng không lên tiếng, ngồi nhìn rèm xe bị gió thổi đung đưa không ngừng.
Nếu như, nếu như không còn cách nào khác nữa, trên đường đi lần này, nàng thiết kế khiến người thị vệ nào đó cứu nàng là được rồi. Như vậy coi như là mất trong sạch, Vương gia chắc chắn sẽ không cần nàng, mà nàng còn lại đại nha hoàn của cô nương, coi như vì nể mặt cô nương, không chờ cô nương nói gì, có lẽ Vương gia sẽ ban nàng cho thị vệ kia.
Có lẽ, biện pháp này, so với việc ngồi chờ cô nương tìm một hôn sự cho nàng thì tốt hơn.
Một ngày trôi qua rất nhanh. Chạng vạng, Dư Lộ và Trần Chiêu cũng không thể thuận lợi đổi từ đường bộ sang đường thủy theo kế hoạch.
Hai người phải ở trong rừng cây ngủ một đêm.
Ban ngày họ vẫn luôn đi đường. Đến trưa cũng chỉ ghé vào một nhà nông nào đấy ăn chén mì rồi đi. Tối nay lại phải ngủ trong rừng cây, bọn họ cũng không được ăn cơm chiều.
Trần Chiêu là người tập võ, lại là nam tử, đương nhiên sẽ không cảm thấy gì. Nhưng người được chiều chuộng như Dư Lộ thì đúng là phải chịu nhiều khổ rồi. Một ngày như vậy, không cần ngụy trang gì cả, Dư Lộ cũng đã vô cùng chật vật.
Buổi tối thì phải đốt lửa. Trần Chiêu xin một hũ mẻ từ một nhà nọ, múc đầy nước sông để nấu sôi. Chờ nước lạnh đến mức uống được, hắn rót ra một chén nước, lại đưa một cái bánh bao lạnh, cứng cho Dư Lộ.
Dư Lộ nhận bánh bao, trong lòng bắt đầu oán Trần Chiêu.
Cô không ngốc, ít nhất không có ngốc như Trần Chiêu cho rằng. Cô nhìn ra được, Trần Chiêu căn bản không phải cố kỵ truy binh hay do hoàn cảnh không cho phép, hắn đang cố ý chỉnh cô. Thật là, có thù oán gì vậy chứ, chẳng lẽ trong truyện có ẩn tình gì mà tác giả không viết?
Nghĩ hồi trước, vì thị vệ ‘si tình’ này, cô rơi không ít nước mắt. Bây giờ, nước mắt hồi đấy như một cái tát tát thật mạnh vào mạnh cô. Dư Lộ không khỏi may mắn, may rằng cô không một mực thích Trần Chiêu, nếu không giờ biết được chân tướng này, chỉ sợ cô sẽ có lòng muốn ૮ɦếƭ luôn ấy chứ.
Dù sao, đây chính là mối tình đầu của thiếu nữ đó.
Cô dùng sức xé bánh ra rồi ngâm vào nước, sau đó trực tiếp lau vào người rồi ăn, mặc kệ nó khó ăn bao nhiêu.
Đi theo Trần Chiêu, cái bụng của mình còn không được lấp đầy, quá nguy hiểm!
Nhưng mà, nguy hiểm thì nguy hiểm, thật ra chỗ tốt cũng rõ ràng. Nếu không phải là có Trần Chiêu, chỉ sợ cô sẽ không ra khỏi Thành Vương phủ được.
Hiện tại thì, cô uống ngụm nước lạnh, híp mắt liếc trộm Trần Chiêu, cô đã nghĩ xong cách để kim thiền thoát xác rồi.
Thức ăn khó nuốt như vậy mà nàng lại có thể ăn ngon lành, không có một chút chê bai nào. Trần Chiêu máy móc bỏ từng miếng bánh bao vô vị vào miệng, suy nghĩ thì dần dần bay xa.
Ngay từ đầu hắn đã không muốn quan tâm đến nàng, không muốn có chút quan hệ gì với nàng, nhưng nàng lại cứ cố tình tiếp cận hắn, còn làm rõ ràng như vậy, nếu hắn còn không làm gì thì đúng là có lỗi với hắn lúc bị oan trước đó.
Nếu nàng đã muốn ૮ɦếƭ, được rồi, vậy cứ thành toàn cho nàng là được.
Hắn vốn định trực tiếp giết nàng lúc vừa mang nàng ra khỏi Vương phủ, nhưng nghĩ lại, không phải nàng luyến tiếc vinh hoa phú quý sao, không phải nàng thích hô nô gọi tỳ sao, tốt lắm, hắn sẽ khiến nàng phải trải qua quãng thời gian không có vinh hoa phú quý, không có hạ nhân để sai bảo.
Hắn muốn nhìn nàng khóc, nhìn nàng cầu xin sự tha thứ từ hắn, nhìn nàng hối hận, nhìn nàng van cầu hắn đưa nàng quay lại! Đương nhiên hắn sẽ không đưa nàng về, hắn sẽ chỉ cười nhạo nàng, rồi tiễn nàng đến Tây Thiên!
Nhưng giờ, khi dẫn nàng ra ngoài rồi, hắn lại phát hiện nàng căn bản sẽ không không khóc, sẽ không xin tha thứ, sẽ không hối hận. Bánh bao cứng và nước lạnh, nàng ăn. Bị đói bụng hai bữa, chỉ có tô mì thiếu dầu thiếu muối, nàng cũng ăn. Phải ở nơi dã ngoại, ăn bánh bao với nước lạnh, nàng cũng không khó chịu. Ngay cả khi ở trong chiếc xe ngựa kém cỏi mà hắn cố tình đổi, phải chịu xóc nảy cả một ngày, mặc dù trông nàng rất mệt mỏi, nhưng vẫn không nghe thấy một lời than vãn nào từ nàng.
Nàng...từ lúc nào mà nàng lại thay đổi thành thế này rồi?
Rõ ràng nàng phải vì tư lợi, tham phú quý, phải vì đạt được sủng ái của Vương gia mà quyến rũ hắn, có thể hoa ngôn xảo ngữ để lừa hắn làm việc giúp nàng, có thể hạ sát thủ với hài nhi trong bụng người khác!
Rõ ràng nàng phải là một nữ nhân như vậy mới đúng!
Nhưng tại sao, nàng lại không phải như vậy?
Đến bây giờ nàng vẫn chưa trao thân cho Vương gia, càng không quan tâm gì với sự chuyên sủng của Vương gia hay cuộc sống phú quý trong Vương phủ. Rõ ràng nàng có thể chọn cuộc sống tốt như vậy, nhưng lại cứ muốn theo hắn, một thị vệ bình thường. Nàng lại có thể mặc kệ vất vả mà bỏ đi với hắn...
Nàng thực sự thích mình?
Nàng thích gì ở mình?
Trần Chiêu nghĩ tới nghĩ lui mà vẫn không nghĩ ra tại sao.
"A Chiêu, huynh đang nghĩ gì vậy?" Dư Lộ lau miệng, ngồi xuống bên cạnh Trần Chiêu.
"Không có gì." Trần Chiêu thấp giọng nói.
Dư Lộ lại xích gần hắn, vươn tay ôm lấy hắn, "A Chiêu, có phải huynh đang nghĩ sao ta vô dụng vậy đúng không? Ta cái gì cũng không biết. Không biết điều khiển xe ngựa, không thể thay ca cho huynh nghỉ ngơi. Không biết nhóm lửa, không biết nấu cơm, trời tối như vậy, ta còn không dám đi rửa chén. Ta...có phải ta rất vô dụng đúng không? Nói nói, giọng Dư Lộ liền thấp xuống, tràn đầy tủi thân.
Thật ra Dư Lộ cũng cảm thấy có chút khó chịu thật. Cái gì cô cũng không biết, lúc rời xa Trần Chiêu rồi thì cô phải làm gì đây? Trong tay cô có tiền, nhưng một nữ nhân muốn mở cửa hàng là không được. Đi làm công, cô cũng không làm được việc nặng gì, nhưng nấu ăn hay thêu thùa thì cô lại không biết.
Chẳng lẽ, phải đi làm nha hoàn?
Vậy cũng rất đáng sợ. Chẳng may gặp phải cậu ấm lão gia nào háo sắc thì biết làm sao đây? Hơn nữa, cô cũng không hầu hạ người khác được.
Hay là...đi nhận nuôi một đứa bé, rồi mang theo nó tìm một thôn xóm chất phác nào đó, giả trang làm quả phụ? Nếu được thì có thể tìm một tráng hán thành thật trong thôn, trồng rau, dưỡng hoa, nuôi đứa nhỏ, ân *** ái.
Hình như, cô cũng thích cuộc sống như vậy.
"Không phải." Trần Chiêu xoay người cầm lấy tay Dư Lộ.
Tay cô vừa non vừa mềm. Trần Chiêu chỉ là một thị vệ, chưa được sờ qua tơ lụa thượng đẳng bao giờ, thế nhưng hắn thấy, hẳn là tay Dư Lộ còn mềm mịn hơn so với loại vải ấy.
Hắn vô ý thức vuốt ve, nói: "Không phải, nàng rất tốt, thật đấy."
Dư Lộ mỉm cười, rút tay mình ra, nhanh chóng cầm bát mình tới chồng lên bát của Trần Chiêu.
"Đi thôi, chúng ta qua bờ sông rửa chén đi." Cô cười híp mắt nói.
Trần Chiêu gật đầu, khóe miệng không nhịn được mà cong lên.
Đến bờ sông, Trần Chiêu cũng không cho Dư Lộ chạm vào nước lạnh, "Ta rửa là được rồi, nàng đứng kia chờ ta đi."
Dư Lộ kéo ống tay áo hắn, nói: "Hay để ta làm đi, làm gì có chuyện để nam nhân làm mấy việc này. Đợi sau này chúng ta...thì ta cũng phải làm thôi."
Trần Chiêu hơi ngẩn ra. Dư Lộ đang cúi đầu, hắn không thể thấy được biểu tình trên mặt Dư Lộ, nhưng hắn biết lời mà Dư Lộ không nói ra là gì. Đó là, sau này nàng gả cho hắn rồi, hai người sẽ là phu thê, nàng cũng cần nấu ăn dọn nhà cho hắn.
Đột nhiên Trần Chiêu thấy hơi khó thở, hắn *** bản thân không được nhìn Dư Lộ nữa. Hắn rút tay ra, giải thích: "Mấy chuyện đấy sau này rồi tính. Giờ đã vào đông, nước lạnh lắm. Ta thì không sợ lạnh, nhưng thân thể nàng lại không khỏe mạnh như ta, nếu dính nước rồi có chuyện gì thì sẽ ảnh hưởng đến việc chúng ta chạy trốn mất."
"À, vậy được rồi." Dư Lộ nói, lùi về sau một bước.
Trần Chiêu rửa hai cái bát có hơi lâu. Dư Lộ đứng không xa lẳng lặng nhìn bóng lưng hắn, trong mắt tràn đầy niềm nghi hoặc. Trần Chiêu này giả vờ thật tốt, cô sắp cảm thấy, Trần Chiêu đang quan tâm cô thật lòng.
Rửa bát xong, trời càng tối hơn chút, Dư Lộ chủ động kéo Trần Chiêu về cạnh xe ngựa.
Tối, Trần Chiêu để Dư Lộ ngủ trong xe ngựa, hắn thì trông coi ở bên ngoài. Trời lạnh vậy, coi như Trần Chiêu là quân tử, không định làm gì với cô. Đương nhiên Dư Lộ cũng không thể để hắn cứ ở ngoài như vậy, nếu không sẽ khiến Trần Chiêu cảm thấy trong lòng cô không có hắn mất.
Cô mời Trần Chiêu vào xe ngựa ngủ: "Xe lớn quá, chàng cũng vào đi. Ngủ bên ngoài, nếu chàng cảm lạnh, chúng ta lại ở đây, ta không chăm sóc cho chàng được, chúng ta càng không dễ chạy trốn hơn."
Lại bắt đầu giả bộ. Mặc dù trong lòng Trần Chiêu đang là thiên nhân giao chiến, một bên muốn đi vào với Dư Lộ, một bên lại vô cùng ghét bỏ cô, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đi vào xe ngựa.
Nơi dã ngoại thế này cũng không tắm rửa được. Cũng may giờ là mùa đông, dù chạy xe cả ngày nhưng trên người cũng không có mùi gì kì lạ. Trên xe không có y phục dày nào, cũng không mang theo đệm. Trần Chiêu có ý muốn giết hại cô, nên Dư Lộ cũng không quan tâm cái gì mà nữ nhân là phải rụt rè, Trần Chiêu vừa lên xe là cô liền chủ động qua ôm tay hắn, nằm dưới sàn xe ngựa.
Dư Lộ nhắm mắt lại, rất nhanh liền truyền đến tiếng hít thở đều đều. Trần Chiêu cũng cứng cả người một lúc lâu. So với sự khó chịu trên thân thể, trong lòng hắn càng khó chịu hơn. Đây là sao vậy, hôm nay chỉ diễn, hắn lại có thể có lòng thương tiếc với nàng?
Đời trước nàng hại bản thân thảm như vậy, mà mình lại rẻ mạt như thế?
Bỗng nhiên Trần Chiêu vô cùng bực bản thân, nhân tiện nghiêng người đối mặt với Dư Lộ, bàn tay phải dần dần chạm đến cổ Dư Lộ. Một suy nghĩ đang không ngừng gào thét trong đầu hắn, giết ả, giết ả liền xong hết mọi chuyện.
Thù kiếp trước, báo.
Đời này, từ nay về sau, hắn cũng có thể chân chính cống hiến cho Vương gia, cho mình, cho Trần gia, bước lên một con đường khác biệt. Đó mới là hoài bão mà cả hai đời hắn đều muốn đạt được, đó mới là mục tiêu hắn nên theo đuổi sau khi hắn có được mạng sống thêm lần nữa!
Tay hắn từ từ lại gần cổ Dư Lộ, lúc sắp đặt xuống, Dư Lộ bỗng nhiên giơ tay bắt lấy tay hắn. Trần Chiêu cả kinh, đang định đè tay xuống P0'p thật chặt thì thấy Dư Lộ cầm lấy tay hắn đặt lên hông cô.
Dưới tay là cảm giác ấm áp mềm mại, điều này làm Trần Chiêu có chút không phản ứng kịp.
Nhưng lát sau, Dư Lộ chợt xoay người nằm đối diện với hắn, cả người như muốn chui vào lòng hắn, tay thì ôm eo hắn thật chặt.
"A Chiêu...A Chiêu..." Thậm chí nàng kêu lẩm bẩm gọi tên hắn, nghe vô cùng thâm tình.
Tay Trần Chiêu đặt trên eo nàng, nhưng cứ như không dời ra được.
Cứ duy trì tư thế như vậy, sáng hôm sau, Dư Lộ tỉnh dậy trước. Tối qua vừa nhặt cái mạng về được, nên vừa mở mắt, cô liền hô hấp chậm lại, là vì sợ.
Cô không dám nhúc nhích, nhìn hai người như đang ôm nhau ngủ. Người Trần Chiêu nửa đè lên người cô, khiến cô không tính là quá lạnh, nhưng cái tư thế này đúng là có chút mất hồn. Dư Lộ hơi giật người, nhưng lát sau liền cứng lại.
Nam nhân, cho dù có bao nhiêu thâm cừu đại hận với ngươi, dù hận ngươi thấu xương, nhưng lúc nằm trong lòng hắn, vào buổi sáng, hắn vẫn có phản ứng.
Dư Lộ bỗng dưng do dự, lúc này phải làm sao?
Là giả vờ như không phát hiện, chờ Trần Chiêu tỉnh lại trước, hay phải giả như một thiếu nữ ngây thơ, tay sờ xuống, sau đó hồn nhiên hỏi: A Chiêu, trên người chàng có cây gậy hả, cứ đâm ta.
Chỉ là vừa nghĩ, Dư Lộ liền muốn nổi da gà.
Cô không thèm để ý, rướn người cắn cằm Trần Chiêu.
Quả nhiên Trần Chiêu tỉnh dậy, vừa mới mở mắt là một mảnh mờ mịt, đến lúc thấy Dư Lộ đang cười tủm tỉm, hắn mới nhớ lại. Hắn định đẩy Dư Lộ ra ngoài, nhưng Dư Lộ vẫn ôm chặt hắn không chịu buông.
"A Chiêu." Giọng Dư Lộ có chút khàn vì mới ngủ dậy, "A Chiêu, nếu ta đã đi theo huynh thì cả đời đều là người của huynh. Huynh...huynh muốn thế nào cũng được."
Hắn muốn thế nào cũng được.
Đời trước nàng không có như vậy. Nàng không ngừng đòi lấy, nhưng không chịu trả giá gì. Đừng nói ôm nhau ngủ một đêm, đừng nói nàng thân mật nói chuyện với mình như vậy, cho dù thử chạm tay nàng, nàng cũng không chịu.
Rõ ràng, rõ ràng lúc tân Vương phi thưởng nàng cho hắn, nàng có đồng ý. Nếu nàng không đồng ý, hắn cũng không có ý tưởng gì với nàng, hắn vẫn luôn muốn tìm một nữ tử trong sạch sống đến cuối đời. Nhưng lúc nàng cười lại dễ nhìn như vậy, lúc nàng van nài hắn lại đáng thương như vậy, hắn chỉ là một nam nhân bình thường, sao không động lòng cho được.
Nhưng nàng...chẳng qua là nàng đang đùa bỡn hắn mà thôi.
Đến cuối cùng, nàng vẫn tình nguyện ૮ɦếƭ dưới kiếm của Vương gia còn hơn là theo hắn bỏ trốn, cao chạy xa bay. Hắn biết, nàng vẫn chưa từ bỏ ý định, nàng nghĩ Vương gia thích nàng thật, dù nàng làm sai chuyện gì cũng tha thứ nàng.
Đáng tiếc, Vương gia khiến nàng nhắm mắt lại vĩnh viễn.
Còn hắn, đau lòng, oán hận, lại thấy thẹn với Vương gia, cuối cùng không thể không tự đoạn một tay, coi như trả lại ân cứu mạng năm đó của Vương gia, vĩnh viễn rời đi.
Trần Chiêu hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn đẩy Dư Lộ ra. Hắn luôn cảm thấy, Dư Lộ này không phải là Dư Lộ trong trí nhớ của hắn. Dư Lộ này, khiến hắn thấy không nỡ. Mình không thích nàng thật, sao có thể phá thân nàng chứ.
"Sau này, sau này rồi chúng ta thành thân." Hắn nói có chút khó khăn, vì hắn biết, hắn không thể bỏ qua hiềm khích lúc trước mà lấy nàng.
Dư Lộ nở nụ cười xấu hổ, ngọt ngào nói được.
Nhưng trong lòng cô lại thở phào nhẹ nhõm. Nghĩ lại, cô đúng là vô liêm sỉ mà, vì mạng nhỏ, ngay cả trinh tiết cũng không cần. Nữ nhân như vậy, ở cái nơi cổ đại này đủ để nhốt ***g heo rồi, nhưng thân là người hiện đại, cô thấy mình không làm gì sai, không có gì quan trọng hơn tính mạng được.
Ngày này khó được khi Trần Chiêu không cho Dư Lộ ăn bánh bao nữa mà là mang cô chạy nửa canh giờ đến một bến đò.
Ở bến có chỗ bán thức ăn. Hai người mua bốn cái bánh bao, Trần Chiêu hai cái, Dư Lộ cũng một hơi ăn hết hai cái bánh bao nhân thịt. Ăn bánh còn nóng hôi hổi, uống nước trà nóng của người ta, Dư Lộ thật sự cảm thấy, hạnh phúc cũng chỉ thế này thôi!
Đợi chừng hai canh giờ, lúc sắp đến trưa, một con thuyền lớn mới xuất hiện. Dư Lộ vô cùng hào hứng, hai người đi chiếc thuyền có mấy chục hành khách, không phải thuyền thuê chỉ có mỗi cô và Trần Chiêu.
Chỗ tốt lớn nhất của chiếc thuyền này là cuối cùng cô cũng có thể tìm cơ hội để chạy trốn.
Hai ngày, Tiêu Duệ không tìm thấy chút tin tức nào của Dư Lộ.
Đến lúc này, cho dù hắn tín nhiệm Trần Chiêu thế nào cũng không thể không hoài nghi theo lời Minh Nguyệt. Nhưng hai huynh đệ Trần Bì Trần Chiêu là người hắn tin tưởng nhất, Trần Chiêu rất có tiếng nói trong mấy thị vệ trong phủ. Nếu phái người đi truy tra*, hắn cũng có biện pháp ứng phó những người đó.
*truy tra: truy đuổi + điều tra.
Cho nên, Giang Nam này, hắn phải đi mới được.
Vậy thì không thể giả bệnh được. Nhưng mấy năm nay Hộ bộ liên tục thiếu tiền, sinh ý của hắn ở Giang Nam rất lớn, có thể đi trong cung nói với phụ hoàng một tiếng, chủ động quyên góp một khoản bạc.
Tiêu Duệ có chút đau lòng. Hắn chưa bao giờ *** bảo tọa của Hoàng đế, hắn chỉ thích tiền. Tuổi hắn không lớn mà lại có nhiều gia sản như vậy, trừ việc hắn có óc làm ăn ra, cũng bởi vì hắn không phung phí.
Nhưng giờ lại vì Dư Lộ mà phải trả nhiều bạc như vậy khiến Tiêu Duệ không khỏi nghĩ, chờ đến lúc bắt Dư Lộ trở lại, phải quất năm mươi roi trước đã mới đủ giải hận.
Trước khi tiến cung, hắn mang theo Minh Nguyệt đến Định Quốc Công phủ.
Hôm nay là ngày Lâm Thục lại mặt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc