Tiểu Thiếp Không Dễ Làm - Chương 14

Tác giả: Đào Giai Nhân

Trời hôm nay không được đẹp lắm. U ám, nhìn rất đè nén. Nhưng vừa bước xuống xe ngựa, nhìn ba di nương mỗi người một vẻ trước mặt, dù Tiêu Duệ không nhiều nhiệt tình với nữ nhân nhưng cũng thấy nhờ có những người đó mà tâm tình tốt hơn chút.
Ít nhất, mấy nữ nhân trong phủ đều thật sự nhớ hắn, trong lòng có hắn. Không giống như phụ hoàng, nhi tử quá nhiều, chỉ sợ cũng không nhớ được ai mấy tuổi ai có con ai không có con, cũng không giống mẫu phi, trong mắt chỉ có Cửu đệ, đối với hắn chẳng qua là thuận tiện.
Chỉ sợ dù sau này hắn có cưới vợ, ở trong mắt mẫu phi, nàng ấy cũng không sánh bằng vợ của Cửu đệ. Nghĩ tới đây, Tiêu Duệ đột nhiên cảm thấy, có lẽ hắn phải đối tốt hơn với đại cô nương Định Quốc Công phủ xui xẻo đó mới được.
Nhìn ba nữ nhân có hai người mừng rỡ một người mắc cỡ đỏ mặt, Tiêu Duệ cũng nở nụ cười hiếm có. Hắn đến gần, đứng trước mặt Dư Lộ, đang định nói, Dư Lộ bỗng dưng kêu á lên.
Giọt mưa lớn như hạt đậu đập xuống đỉnh đầu cô.
Mấy giọt lớn liên tiếp rơi xuống, chẳng mấy chốc đã biến thành mưa to.
Mấy người ra đón Tiêu Duệ đều không mang dù, trời bỗng nhiên mưa, nha hoàn chủ tử nhất thời đều hoảng sợ kêu lên, chỉ là Tạ di nương và Đào di nương vẫn nhớ đến Tiêu Duệ, không dám làm mất hình tượng.
Nhưng mà Dư Lộ là không quan tâm, với cả cô đang chột dạ vì lúc nãy nhìn Trần Chiêu đỏ mặt, nên trực tiếp quay người chạy dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, chớp mắt đã chạy đi xa.
Hương Lê và Thạch Lưu sắp khóc lên rồi, chủ tử nhà mình thật là…Cũng may Tiêu Duệ không so đo với nàng ấy, đầu tiên hắn sửng sốt một lát, sau đó thoải mái cười to.
Hắn sinh mày kiếm mắt sáng, hết sức tuấn mỹ, cười vui sướng như vậy, lại thêm mấy phần phóng khoáng, Đào di nương và Tạ di nương cũng bất chấp màn mưa, chỉ lo mặt đỏ tim đập loạn, mong đợi Tiêu Duệ có thể cùng các nàng trở về.
Tiêu Duệ cười khoát tay với các nàng, sau đó mặc kệ Hương Lê Thạch Lưu, sải bước đuổi theo. Hương Lê Thạch Lưu cũng không quan tâm mấy thứ khác, cũng chạy nhanh theo sau.
Tạ di nương Đào di nương nhìn nhau cười khổ.
Mà Trần Chiêu ở sau các nàng thì nhìn phương xa híp mắt lại, vấn đề quấy nhiễu hắn thật lâu, hình như hôm nay đã có lời đáp. Từ lúc Dư Lộ nhìn hắn đầu tiên, còn đỏ mặt, hắn cũng đã biết.
Việc lấy lòng này, hắn muốn tiếp, không chỉ tiếp, mà còn phải chủ động nữa.
Dư Lộ một đường chạy về Tầm Phương viện, Anh Đào đang ở trong phòng thu thập, thấy cô ướt nhẹp cả người liền kinh ngạc: “Chủ tử, đây là thế nào? Sao lại đội mưa trở về vậy, Hương Lê và Thạch Lưu đâu rồi? Còn có Vương gia nữa, không phải ngài đi tiếp Vương gia sao?”
Dư Lộ im lặng một lúc mới mở miệng: “Vương gia còn ở cửa.”
Anh Đào không nhịn được mà trợn mắt với Dư Lộ. Vương gia vừa đi là một tháng, thật vất vả trở lại, không phải ai cũng cố gắng tiếp cận sao. Cũng chỉ có chủ tử nhà nàng, lễ sinh nhật thì làm qua loa, người trở lại cũng mặc kệ, theo đoàn người đi tiếp đón cũng có thể tự chạy về trước!
Anh Đào cũng phải thừa nhận là chủ tử nhà mình số tốt, phúc lớn, chứ nếu cứ có tác phong như vậy, cũng phải kêu Vương gia xử trí.
“Ài, cả người ngài ướt đẫm hết rồi, mau vào tịnh phòng, nô tỳ đổi xiêm y cho ngài.” Nàng đành phải tiến lên đẩy Dư Lộ, lại lấy y phục sạch sẽ từ tủ, vội vàng đến tịnh phòng, “Chủ tử, hay là tắm luôn đi, dính nước mưa chỉ lau thôi chắc cũng không thoải mái.”
Dư Lộ lắc đầu nói: “Không cần, đổi y phục là được.”
Ban ngày ở trong phòng tắm, vạn nhất bị bắt gặp thì không tốt đâu, vẫn là lúc tối tắm tốt hơn.
Anh Đào cũng không khuyên thêm.
Dư Lộ nhanh chóng *** áo, tùy ý lau qua liền kêu Anh Đào mang y phục sạch tới. Đầu tiên là cái yếm tím nhạt thêu hoa sen, sau đó là cái váy trong màu trắng, bên ngoài khoác cái áo choàng, cũng không cần ra cửa nên Anh Đào không lấy váy ngoài.
Thu thập chỉnh tề xong, Anh Đào mang y phục ướt đi giặt, Dư Lộ vén rèm ra ngoài trước. Vừa bước ra, thấy trong phòng có thêm một người, là Tiêu Duệ cả người ướt đẫm đang ngồi trên ghế phòng chính, cùng với Hương Lê Thạch Lưu đứng trước mặt hắn với vẻ mặt lo sợ.
Dư Lộ lập tức khẩn trương lên, không phải cô làm quá, nên Tiêu Duệ lại trừng phạt Hương Lê với Thạch Lưu đấy chứ? Trong lòng nghĩ vậy, trên mặt cũng căng thẳng hơn, không lo tóc mình còn đang ướt, đồ cũng mặc tùy áo, vội vàng chạy đến trước mặt Tiêu Duệ.
“Vương gia tới à, hi hi hi…”Dư Lộ cười khan, một tháng không thấy, nhìn Tiêu Duệ càng xa lạ, “Y phục ngài đều ướt hết rồi, nên đổi đồ khác thôi, không cẩn thận lại cảm lạnh đấy ạ.” Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, Dư Lộ đành phải giả quan tâm.
Tiêu Duệ thản nhiên ừ một tiếng, đứng dậy đi vào tịnh phòng, “Ngươi đi vào hầu gia thay.”
Trở về liền sai người hầu, quả nhiên là tác phong của hắn.
Dư Lộ đến tủ lấy xiêm y của Tiêu Duệ rồi đi tịnh phòng. Thay đồ thì thay đồ, có gì chứ, mặc dù chưa thấy của người thật, nhưng trên ti vi tạp chí có nam diễn viên nam người mẫu mặc *** lộ bắp thịt lộ cơ bụng, đường nhân ngư cũng thấy không ít.
Nhưng cô vẫn đánh giá thấp độ vô sỉ của Tiêu Duệ. Vì xiêm y đều ướt, mặc trên người rất khó chịu, Tiêu Duệ vừa vào tịnh phòng liền *** sẽ. Dư Lộ vén rèm lên đã thấy hắn *** cả người đưa lưng về phía cô, đang cầm khăn lau nhúng nước.
Dư Lộ lập tức quay người lại. Dù chỉ là bóng lưng, cô cũng lo mắt mình nổi hạt mất. Tiêu Duệ này đúng là không có tiết tháo!
Tiêu Duệ nghe tiếng động quay đầu lại, buồn bực chớp mắt một cái, “Đứng đấy làm gì, đưa y phục lại đây.”
Dư Lộ đưa lưng về phía hắn, lùi về sau hai bước, đưa y phục ra.
Tiêu Duệ coi tay cô là cái giá y phục, lấy quần mặc vào trước, cũng không gấp mặc áo vào mà ôm lấy Dư Lộ vào trong ***. Cảm nhận được thân thể mềm mại trong lòng, lại nghe mùi thơm quen thuộc kia, hắn không nhịn được thở dài một hơi.
“Lúc gia không có ở đây, ngươi có sống tốt không?” Hắn hỏi.
Cảm thấy có đôi tay đặt trên bụng, cả người Dư Lộ cứng đờ không nhúc nhích, một màn nhìn thấy còn chưa tiêu hóa, giờ thân thể lại dán chặt thế này làm cô dù nhắm mắt lại vẫn có hể nghĩ đến hình ảnh vừa rồi.
“Tốt.” Cô chỉ nói một từ như vậy.
Người vô lương tâm này. Tiêu Duệ bật cười, sau đó lại bất mãn, lực trên tay lại tăng thêm, giọng cũng đè thấp xuống, “Tốt?” Hắn cúi người xuống, cằm đặt trên vai Dư Lộ, “Gia đi lâu như vậy, ngươi cũng không nhớ gia?”
Nhớ? Mong ngươi không về còn nhiều hơn ấy!
Dư Lộ cười khan nói: “Làm sao không nhớ được, rất nhớ, rất rất nhớ cơ.”
Trả lời nhanh như vậy, vừa nghe liền biết là nói dối. Tiêu Duệ cũng không so đo với cô, lại ôm một cái thật chặt rồi buông Dư Lộ ra, cầm áo mặc lên người.
Dư Lộ lập tức vén rèm chạy ra ngoài.
Bộ dạng đẹp mắt, thanh âm dễ nghe, đúng là phạm quy mà. Còn không biết xấu hổ mà tán tỉnh cô, đáng sợ quá đi mất.
“Chủ tử.” Hương Lê tiến lên đón, “Vương gia có muốn lưu lại dùng bữa tối không? Nô tỳ cần chuẩn bị gì đây?”
Dư Lộ không biết ý Tiêu Duệ, chỉ nói: “Tùy đi, kêu nhiều mấy món, xem hắn muốn ăn gì thì ăn.”
Hương Lê cau mày lại, nhưng cũng không nói gì, xoay người rời đi. Chủ tử không quan tâm nhiều đến Vương gia, nhưng Vương gia lại không thích người để ý hắn, chỉ thích người không để ý hắn. Nếu Vương gia thích, một cái nha hoàn như nàng, vẫn không nói nhiều thì hơn.
Tiêu Duệ đúng là có ý lưu lại dùng bữa tốt. Đổi y phục xong, hắn cầm cái khăn sạch ra. Nhìn tóc Dư Lộ còn ướt, hắn cũng không cho Dư Lộ lau tóc cho mình mà còn rất hứng thú kéo Dư Lộ ngồi xuống, muốn chủ động lau tóc cho cô.
Chuyện thân mật như vậy, đương nhiên Dư Lộ cự tuyệt.
Nhưng thấy Tiêu Duệ trừng mắt, cô đành phải đồng ý, xõa tóc ra ngồi xuống trước mặt Tiêu Duệ. Tiêu Duệ chẳng qua chỉ là hứng thú nhất thời, hắn là Hoàng tử được người hầu hạ quen, chưa từng phục vụ người khác, nên mới lau mấy cái tâm tư hắn đã chuyển qua việc khác.
Lúc nãy ở tịnh phòng hắn còn không thấy, bây giờ đi ra, Dư Lộ bị hắn nửa ôm vào ***, nhìn từ đỉnh đầu nàng xuống, chính là hai luồng trước ***. Tiêu Duệ nhìn nhìn liền nhắm hai mắt lại.
Cẩn thận nhớ lại một lát, hắn kết luận, lúc hắn không có ở đây, Dư Lộ lặng lẽ lớn lên, còn lớn lên rất nhiều.
Lần này hắn đi gần một tháng, bên người một nữ nhân cũng không có, lại vào tuổi huyết khí phương cương, mỹ nhân còn ngồi ở trong ***, nếu không có phản ứng thì cũng không phải là nam nhân.
Hô hấp dần dần nặng thêm, động tác trên tay cũng chậm lại, Tiêu Duệ dứt khoát ôm Dư Lộ vào ***, cúi đầu hôn mặt bên của Dư Lộ một cái liền đặt Dư Lộ Dưới ***.
Thấy hắn không đúng, sắc mặt Dư Lộ sợ đến trắng bệch, đôi tay mịn màng nhỏ bé nắm chặt thành quyền, gắt gao đặt trước *** Tiêu Duệ, “Ngươi làm gì?”
Dưới *** mình là một thân thể mềm mại, mà đôi tay mình thì đè trước *** nàng ấy. Một nam nhân đè một nữ nhân, còn có thể làm gì nữa?
Tiêu Duệ thấy Dư Lộ thật nực cười. Vào phủ hắn, chính là người của hắn, chẳng lẽ nàng ấy không có giác ngộ như vậy? Nhưng mà…lâu như vậy mình cũng không ***ng nàng ấy, sao hôm nay lại như bị ma xui quỷ khiến vậy, không nhịn được.
Tiêu Duệ cúi đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn Dư Lộ.
Có lẽ nàng ấy bị dọa sợ, sắc mặt trắng bệch, hai mắt mở to, môi hơi mím lại, bộ dạng sợ hãi lại không dám phản kháng. Nhất định nàng ấy không biết, bộ dạng này của nàng, càng khiến hắn muốn làm ra cái gì đó hơn, bởi vì chỉ nhìn thấy bộ dáng đáng thương của nàng, hắn đã cảm thấy không nhịn được.
Tay Tiêu Duệ chống xuống nhuyễn tháp, chậm rãi nằm xuống, nhẹ nhàng ngậm môi Dư Lộ, mới mở miệng nói: “Tiểu Lộ Nhi, ngươi theo ta, cũng không ngắn đúng không?”
Tim Dư Lộ đập nhanh hơn, tay nắm chặt để giữa hai người, cần phải kiềm chế lắm mới không đập vào mặt hắn. Trong truyện, nguyên chủ động tâm với Tiêu Duệ trước, thậm chí nàng ấy chuốc say Tiêu Duệ, chủ động hiến thân. Nhưng vì sao khi cô tới, cô cũng không có làm gì hết, mà Tiêu Duệ lại chủ động muốn làm gì đó?
Đúng vậy, cô là một tiểu thiếp, một cái đồ chơi không ra gì. Ở trong mắt nam nhân, ngủ cô là niềm hạnh phúc của cô, nhưng cô đâu có muốn. Có thể yên lành làm một con người đích thực thì ai muốn đi làm một cái đồ chơi?
Ai nguyện ý đi làm tiểu thiếp, ai nguyện ý bị vây trong hậu trạch tranh giành tình nhân?
Ai không muốn có một người nam nhân, trên thân thể và tinh thần đều sạch sẽ, trong lòng chỉ có mình?
Nhưng Tiêu Duệ thì sao, trong lòng thì hắn có Bạch nguyệt quang, về thân thể thì đã có hai nữ nhân. Về sau còn có Vương phi, trắc phi, còn có nữ chính bị Vương phi bức đưa cho hắn để tranh thủ tình cảm, mà hắn cũng sẽ thích nữ chính trong lúc ở chung với nàng ấy.
Một cái nam nhân về thân thể và tinh thần đều thuộc người khác như vậy, Dư Lộ có thể vì tự do mà hùa theo ý hắn, thậm chí có thể tha thứ hắn lâu lâu ôm ấp ăn đậu hũ, nhưng để cô cam tâm tình nguyện nằm dưới người hắn, mặc hắn muốn làm gì thì làm, điểm này Dư Lộ không làm được.
Ít nhất bây giờ cô không làm được.
Dư Lộ cắn răng thật chặt, muốn cự tuyệt, nhưng lại không dám cự tuyệt.
Việc này không phải mấy việc ngày thường kia, coi như làm quá một ít cũng không sao, chỉ cần Tiêu Duệ lưu ý khuôn mặt này của cô là có thể không tính toán với cô. Nhưng đây là cự tuyệt một người nam nhân, việc này dính dáng đến mặt mũi của nam nhân, nhất là nam nhân cao cao tại thượng như vậy, bị cự tuyệt, là chuyện mà hắn không tiếp thu được.
Sắc mặt Dư Lộ càng trắng hơn, cái trán cũng từ từ chảy mồ hôi, hàm răng cắn thật chặt.
Tiêu Duệ nhìn thẳng vào mắt cô.
Giờ khắc này, hình ảnh biểu tỷ Ngu Văn chậm rãi hiện ra trong đầu hắn, tựa hồ nhập với hình ảnh Dư Lộ thành một. Hắn biết nàng ấy không muốn. Tuy khi đó nàng ấy còn nhỏ, không có ý trung nhân, nhưng với một cô nương mười mấy tuổi mà nói, trong cung có mẫu phi, có hắn và có Cửu đệ, đây đều là người thân của biểu tỷ, sao nàng lại nguyện ý ly khai những người này để đến một nơi xa ngàn dặm để thành hôn với một đại hán cộc cằn thô lỗ được.
Nhưng mà, dù nàng ấy không muốn đi, nhưng nàng ấy cũng không dám cự tuyệt, thậm chí không dám biểu lộ ra. Ngày nàng ấy đi, hắn trốn ở phía sau đoàn người để nhìn trộm. Biểu tỷ Ngu Văn vẫn mở to hai mắt, không rơi lấy một giọt lệ.
Tiêu Duệ lại cúi đầu nhìn Dư Lộ, bỗng nhiên buông lỏng nàng ra, đứng lên.
Hắn sửa lại ống tay áo, cũng không nhìn Dư Lộ lần nữa, xoay người đi ra ngoài. Vừa đi, hắn vừa cười nhạo mình trong lòng, có phải hắn bị điên rồi không, nữ nhân này, lúc khóc hắn không nỡ, không khóc hắn cũng không bỏ được.
Nàng đã là nữ nhân của hắn, còn giả vờ, là muốn cái gì?
Nữ nhân nào chả muốn bò lên giường hắn, sao nàng ấy phải sợ thành như vậy!
Thôi Tiến Trung theo Tiêu Duệ vào thư phòng, cũng sắp đến giờ ăn tối, lúc này vào thư phòng làm gì? Sắc mặt Tiêu Duệ không tốt, lão cũng không dám hỏi, thẳng đến Đào di nương Tạ di nương được tin, phái nha hoàn qua mời Tiêu Duệ đến dùng bữa tối, Thôi Tiến Trung mới dám gõ cửa, đi vào nhỏ giọng bẩm báo.
“Không cần, ăn trong thư phòng, ngươi tùy tiện gọi mấy món là được.” Tiêu Duệ khoát tay, thản nhiên phân phó.
Thôi Tiến Trung nghiêm mặt đi ra, lắc đầu với Bạch Lộ Hồng Châu, rồi kêu tiểu thái giám tới, gọi mấy món ăn để tiểu thái giám đi trù phòng lấy.
Tầm Phương viện, trước mặt Dư Lộ là bàn lớn tràn đầy đồ ăn, nhưng mà Dư Lộ không có tâm trạng gì để ăn. Cô cố gắng ăn nhiều để mập thành như vậy, lúc nằm xuống thịt trên bụng cũng có thể P0'p được, nhưng vì cái gì, Tiêu Duệ lại một điểm đều không ngại?
Dư Lộ thở dài, máy móc gắp miếng thịt kho tàu.
Tiêu Duệ lại sắc mặt không tốt ly khai Tầm Phương viện, bọn hạ nhân đều đoán được, tất nhiên là Dư chủ tử lại chọc giận Vương gia rồi. Nhưng lúc này không ai lo lắng, trên mặt Hương Lê vẫn có nụ cười, vô cùng yên tâm.
Thạch Lưu từ bên ngoài vào, cười nói với Dư Lộ: “Vương gia đi thư phòng, đang ở thư phòng dùng bữa. Đào di nương và Tạ di nương đều phái người qua mời, nhưng Vương gia chưa từng để ý.”
Dư Lộ không nóng không lạnh, cô không có hứng thú.
Ăn cơm, tuy mưa đã tạnh, nhưng Dư Lộ cũng không có tâm trạng đi tản bộ tiêu thực. Rửa mặt sớm, liền ổ trong giường lo lắng đề phòng. Cũng may, buổi tối Tiêu Duệ cũng không có tâm huyết dâng trào tới đây lần nữa.
Tiêu Duệ lâm triều xong liền gọi người mang hai giỏ lê lấy từ sơn trang đi Định Quốc Công phủ. Định Quốc Công không ở nhà, trưởng tử của Định Quốc Công, cũng là đệ đệ của Vương phi tương lai, tiểu cữu tử* của hắn tiếp đãi.
*tiểu cữu tử: em vợ.
Tiểu cữu tử tuổi không lớn lắm, lại là trưởng tôn của Lâm gia, từ nhỏ rất được cưng chiều, nên hắn không chỉ không sợ Tiêu Duệ mà còn rất tự hào vì có tỷ phu là Vương gia, mới ngồi xuống với Tiêu Duệ liền nháy mắt liên tục với người hầu thiếp thân, kêu người đi mời Lâm Thục.
Minh Nguyệt được tin, ngạc nhiên vào phòng, “Cô nương, Thành Vương tới, đang ở tiền viện nói chuyện với Thế tử gia. Chỉ là Thế tử gia kêu người đến, mời cô nương đi gặp mặt Thành vương một lát.”
Lâm Thục là tiểu thư khuê các đích thực, khi chưa được tứ hôn, cũng không có nhìn Tiêu Duệ thật kĩ. Vẫn là sau khi tứ hôn thấy mấy lần, mỗi lần gặp, lại thêm mấy phần thích với phu quân tương lai.
Tuy nàng thấy chỉ cần làm chính thê thật tốt là được, nhưng nếu có thể, nàng vẫn muốn lưỡng tình tương duyệt hơn. Vậy nên nghe xong lời này nàng liền lập tức đứng dậy, lục tung tủ đồ tìm y phục mới mặc vào, ra cửa rồi, lại thấy hối hận.
“Minh Nguyệt, ta không đi được.” Nàng ấy bỗng đổi chủ ý, “Ngươi đi đi, ngươi đi giúp ta xem hắn một chút. À đúng rồi, giúp ta đưa quà sinh nhật cho hắn nữa.”
Minh Nguyệt vội la lên: “Cô nương, tại sao vậy? Vương gia vừa trở về là đi gặp ngài, đây là coi trọng ngài, không phải ngài nên đi gặp hắn một chút sao? Còn có quà sinh nhật, sinh nhật Vương gia còn mấy ngày nữa mà, ngài không tính lúc đó hẹn Vương gia ra ngoài, tự mình đưa quà cho hắn sao?”
Nam nữ đã có hôn ước, lúc sinh nhật đưa quà cho nhau là bình thường. Minh Nguyệt cũng hiểu được, trước giờ cô nương và Thành Vương chưa nói qua mấy câu, nếu trước khi thành thân có thể ở chung một lát, tự nhiên là có lợi cho việc sống chung giữa phu thê sau này.
Lâm Thục suy nghĩ một chút, lại lắc đầu như cũ, nói: “Không cần, hắn vừa đi là một tháng, trở về đến đây một chuyến, về tình về lý đều đúng. Còn quà sinh nhật, ta là thê tử tương lai của hắn, không cần thiết phải lấy lòng hắn. Vả lại, chúng ta còn chưa thành thân, hắn vừa đến ta liền gấp gáp đi nhìn hắn, thứ nhất có thể hắn sẽ xem thường ta, thứ hai sẽ cảm thấy Lâm gia chúng ta không có lễ nghĩa.”
“Trời ạ…” Minh Nguyệt bất đắc dĩ, đành phải trở về với Lâm Thục, “Cô nương cũng thật là, giữa phu thê sao phải tính toán chi li như vậy. Không nói người khác, ngài nhìn lão gia với phu nhân chúng ta đi, tình cảm bọn họ tốt, đâu cần chú ý đến mấy điều này.”
Vẻ mặt Lâm Thục hoảng hốt, than thở: “Nam nhân trên cõi đời này, có mấy người được như phụ thân?” Dứt lời lại nhìn Minh Nguyệt, nghĩ sau này nàng nhất định sẽ tìm cho Minh Nguyệt một nam nhân không tệ, liền cũng dạy nàng ấy: “Minh Nguyệt, ngươi cũng đừng ngốc như vậy, nam nhân á, không thể nuông chiều. Ngươi càng tốt với hắn, hắn càng không coi ngươi ra gì.”
Minh Nguyệt cau mày lại, cũng không ủng hộ lời này: “Cô nương, nô tỳ lại thấy cảm tình là cần dùng tình cảm thật để đổi. Mình muốn cái gì từ một người, thì cần dâng hết thảy của bản thân ra mới đúng. Tựa như lão gia và phu nhân vậy. Lão gia thích phu nhân, trong lòng phu nhân cũng chỉ có lão gia. Chỉ có như vậy thì tình cảm mới thâm hậu được chứ.”
Lâm Thục cầm bộ đồ y phục mình làm đi ra, vỗ nhẹ một cái liền nhét vào lòng Minh Nguyệt, thấp giọng nói: “Nha đầu ngốc, ngươi chỉ nhìn Nhị thẩm Tam thẩm liền biết, nam nhân, cũng không phải như ngươi nói dùng thật tình đi đổi liền có thể thật tình đối tốt với ngươi. Nói không chừng, ngươi cứ thổi phồng cái thật tình như vậy, chờ có ngày cái người ngươi tin lại thọc ngươi một dao.”
Nàng nói rồi đột nhiên đâm bụng Minh Nguyệt một cái, Minh Nguyệt hoảng sợ, sau lại cười: “Cô nương lại dọa nô tỳ, nô tỳ không để ý tới ngài nữa!”
Lâm Thục cười vỗ vỗ vai nàng ấy: “Được rồi, mau đi đi. Chỉ là nếu có rảnh, ngươi cũng ngẫm lại lời của ta đi, đừng có cái gì cũng không hiểu. Phủ ta có sẵn ví dụ cả đấy.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc