Tiểu Thanh Mai - Chương 36

Tác giả: Giang Tiểu Lục

Lý An Nhiên giúp Niệm Sơ trải giường đến lúc chạng vạng, hoàng hôn đã treo ở chân trời
“Lát nữa mời mọi người một bữa cơm, mong mọi người sẽ giúp đỡ Niệm Sơ trong bốn năm tới”, Lý An Nhiên nhẹ nhàng mở miệng, cười ôn hòa khiêm tốn. Mọi người liếc nhau sau đó khônghẹn mà cùng vui sướng gật đầu
Chỉ cần đãi một bữa cơm, Lý không chỉ được đánh giá tốt bởi ba người bạn cùng phòng Niệm Sơ mà còn giúp Niệm Sơ được chào đón hơn. Ban đêm, mấy ngươi mặc đồ ngủ ngồi ở trên giường bắt đầu láo nháo
“Niệm Sơ, cậu gọi anh ấy nghe có vẻ ngọt ngào quá!” Người nói là Lý Mẫn, cô có tóc ngắn, tính cách hơi năng động
“Từ nhỏ đã gọi như vậy rồi, hì.”, Niệm Sơ ngượng ngùng nói
“Hai người biết nhau từ nhỏ hả?” Tôn Lệ phía đối diện hỏi
Niệm Sơ gật đầu: “Đúng vậy, hai nhà gần nhau.”
“Quào!” Kỹ Mễ kinh ngạc: “Thanh mai trúc mã nha!”
“Hâm mộ ghê!” Ba người một lời kinh ngạc cảm thán
Niệm Sơ có chút không biết làm sao, chỉ biết cười trừ
Đại học Mỹ thuật A nổi tiếng nhất với thể loại tranh sơn dầu, các giáo sư ở đây đều là những người có tiếng, trong đó nhất trứ danh là hai vị Mạc Phàm và Thành Giai
Bất kể là trong nước hay ở nước ngoài, một tác phẩm của hai người này cũng có thể bán đấu giá mấy trăm triệu. Trải qua nhiều thời điểm làm triển lãm cá nhân, hai người đều chỉ là người hướng dẫn nên thời điểm xuất hiện trong trường học không nhiều
Nhưng nghe nói năm nay hai người đều sẽ đi sâu vào một chương trình học
Không ít người đều hướng về trường Đại học Mỹ thuật A này
Ngày nhập học, phòng học lớn ngồi đầy người, còn có người không có chỗ mà phải đứng ở lối đi nhỏ, Niệm Sơ vô cùng cảm kích Lý Mẫn sáng sớm đã tới đây dành chỗ cho mọi người
Lý Mẫn đương nhiên cảm nhận được đôi mắt của Niệm Sơ, cô chỉ nói: “Không cần cảm ơn mình, chỉ cần kêu anh Lý nhà cậu mời mình vài bữa cơm là được”
Lời nói vừa dứt, Thành Giai đi vào. Giáo sư đại khái là hơn 50 tuổi, đeo mắt kính, đầu đã hai màu tóc, khuôn mặt tường hòa mà cơ trí, đôi mắt đặc biệt sâu
Giáo sư nhìn quanh phòng một vòng sau đó bắt đầu điểm danh. Không biết vì sao, Niệm Sơ cảm thấy mỗi lần gọi tên cô thì giáo sư Thanh Giai đều dừng lại một lúc
Quả nhiên, sau khi tan học Thành Giai gọi cô lại
“Niệm Sơ, em chờ một chút.”
Mấy người Lý Mẫn ánh mắt kinh ngạc, lại không nói thêm gì, buông tay cô đi ra bên ngoài. Niệm Sơ có chút sợ hãi, gật đầu: “Dạ vâng ạ.”
Thành Giai cười cười, vô cùng hiền lành: “Tề Minh là học trò của thầy, bảo thầy giúp đỡ em một chút”
“Thầy cũng đã xem qua tác phẩm của em, so với Tề Minh năm đó cũng không kém là bao”, Thành Giai nói xong cúi đầu, từ trong túi rút ra một danh thiếp đưa cho cô
“Trên đây có địa chỉ phòng học của thầy, ngày thường có rảnh thầy sẽ hướng dẫn cho học sinh, nếu em có thời gian thì cũng có thể lại đây học tập”
“Được không ạ?” Niệm Sơ vui mừng, kích động đưa tay nhận danh thiếp, liên tục khom lưng cảm ơn: “Đương nhiên là em có thời gian, em nhất định sẽ ghé qua, cảm ơn giáo sư.”
Lúc về ký túc xá, mọi người lập tức hỏi có chuyện gì, Niệm Sơ nói rõ vài câu, mọi người trước mặt đều nổ tung
“Hức!”
“Ghen tị ghê.”
“Siêu hâm mộ luôn!”
Ba người nghẹn họng nhìn nhau trân trối, mặt đầy phức tạp nhìn Niệm Sơ, phải nói rằng, lớp học của Thành Giai toàn là những người đều trải qua sàng lọc mới được vào, có thể thấy nếu là học trò của Thành Giai thì người ấy giỏi gấp 10 lần sinh viên ở trường này
Huống hồ tài nguyên của giáo sư cũng nhiều, vào được lớp học ấy chẳng khác nào bước vào tầng lớp nghệ thuật
Đối mặt với ánh mắt bọn họ ghen tị hâm mộ, Niệm Sơ bình tĩnh
“Mình cũng không có thua những người họ ở đó đâu nhé, mình còn được giải nhất này, được có triển lãm tranh, xuất bản hai tập tranh, Weibo mấy trăm nghìn người theo dõi đấy nhé!”
“Trời ạ! Niệm Sơ cậu lợi hại như vậy sao!”
Mấy người cùng kêu lên, cái này không hâm mộ ghen ghét mà là sùng bái. Lý Mẫn liền lấy ra điện thoại mở Weibo tìm tòi: “Đây đây đây, Niệm Sơ, weibo cậu là gì, chúng ta theo dõi nhau đi…”
“Mình cũng muốn, mình cũng muốn!”
Niệm Sơ tính toán là mỗi cuối tuần sẽ về nhà, nhưng hiện tại nếu muốn đến lớp học của Thành Giai thì sẽ đổi lại 1 tháng về một lần. Trùng hợp là phòng làm việc của Lý An Nhiên cũng gần, nên hai ngày cuối tuần Niệm Sơ đều ở lại
Ở trung tâm thành phố, tấc đất tấc vàng, Lý Khâm mua cho anh căn nhà có hai phòng, không lớn không nhỏ, trang hoàng cũng tinh xảo. Thứ sáu Lý An Nhiên đến đón cô
Từ trường học lái xe qua là nửa tiếng đồng hồ. Vào cửa, Niệm Sơ liền tò mò nhìn đông nhìn tây, Lý An Nhiên từ bên cạnh tủ giày lấy ra đôi dép mang trong nhà cho cô. Niệm Sơ cúi đầu thay dép
Màu hồng nhạt, mang vừa in
Cô nhìn đôi dép màu lam dưới chân anh, nhịn không được mà cẩn thận dẫm nhẹ lên
“Là một đôi sao?” Niệm Sơ ngửa đầu hỏi, đôi mắt chớp chớp cực kỳ đáng yêu. Lý An Nhiên nhéo mặt cô, gật đầu: “Ừ, là một đôi, giống như chúng ta vậy.”
Trời sinh một đôi
Anh xắn tay áo đi vào phòng bếp bắt đầu nấu cơm, Niệm Sơ ở một bên giúp rửa rau, Lý An Nhiên làm hai món đồ ăn và canh đủ cho hai người ăn. Nấu trong một tiếng đồng hồ cũng xong xuôi, sắc hương vị đều đầy đủ
Niệm Sơ ngồi ở trước bàn cơm *** ૮ɦếƭ
Đợi Lý An Nhiên ngồi vào bàn, cô lập tức cầm lấy đôi đũa gắp miếng sườn bỏ vào miệng, vừa ăn vừa giơ ngón cái lên khen: “Quả nhiên là con trai của dì Thư! Ăn ngon quá!”
“…..”
Lý An Nhiên mỉm cười: “Anh hay mẹ anh nấu ngon hơn?”
Niệm Sơ đang chìm đắm trong đồ ăn liền nhạy bén cảm giác được nguy cơ, cô nuốt lời định nói xuống, nhanh sửa miệng: “Đương nhiên là anh rồi!”
“Em thích ăn đồ anh nấu nhất!” Niệm Sơ cười, thanh âm ngọt lịm
Lý An Nhiên vừa lòng gật đầu, tay bấm điện thoại ở bên cạnh, bình tĩnh nói: “Tốt, anh ghi âm rồi, để đem về cho mẹ anh nghe”
Niệm Sơ ngây người, cắn miếng sườn mà không biết phải làm sao, khóe miệng cứng đờ nói: “Dì Thư sẽ thông cảm cho em…”
Cơm nước xong, Niệm Sơ chủ động rửa chén bị Lý An Nhiên kéo đến phòng tắm rửa lại tay. Niệm Sơ không cam lòng kháng nghị: “Anh chê em rửa bẩn sao?”
Cô đang muốn nói là kỳ thật có lúc không sạch sẽ, ở nhà Đàm Nhã cho cô rửa một lần rồi thôi
Lý An Nhiên đã nghiêng đầu mở miệng, ánh đèn chiếu lên vẻ bình tĩnh của anh. Niệm Sơ cảm nhận được sự ấm áp
“Không phải, bởi vì anh muốn trân quý đôi tay này của em.”
Nguyên bản anh định nói là vì đây là đôi tay dành cho nghệ thuật nhưng Niệm Sơ hiểu lầm, cô cảm động vọt lại, ôm eo anh cọ ở trước ***
“Em thích anh quá!”
Đôi tay Lý An Nhiên dính đầy xà phòng đành phải giơ lên, nhìn đỉnh đầu đen nhánh trong lòng *** mà cười: “Ừ, anh cũng thích em lắm!”
Niệm Sơ tắm rửa xong đi ra, Lý An Nhiên dọn dẹp xong nghe tiếng động thì nhìn lại. Cô mặc đồ ở nhà mà anh mua cho, cả người thoạt nhìn đáng yêu
Áo liền mũ màu vàng, phía dưới là quần đùi lộ ra chân tinh tế trắng nõn, quần áo hình như hơi rộng đối với cô
Thật muốn xách người lại đây ôm vào lòng ***, ấn bả vai mà hôn, muốn nắm lấy vòng eo mảnh khảnh ấy dán chặt lấy nhau
Lý An Nhiên nhẹ nhàng thở ra một hơi, lấy áo đi vào phòng tắm
Niệm Sơ ngồi vào bàn làm bài, hai ngày tới chắc sẽ không có thời gian. Lý An Nhiên tắm rửa xong ở một bên xử lý công vụ, phòng khách không tiếng động, hai người làm việc riêng của mình
Tiếng đồng hồ tích tắc, Niệm Sơ rốt cuộc cũng làm xong bài, Đại học Mỹ thuật A từ trước đến nay nổi tiếng là nghiêm ngặt, cho dù là chương trình học Đại học so với cao trung cũng không nhường một tấc
Việc học có thể nói là rất nặng nề
Cô nhớ năm đó Lý An Nhiên cũng nói với cô, thật không khỏi tức giận đến ngứa răng, lấy danh là Đại học A nói khẳng định là muốn cô học hành vất vả hơn so với ở trên trường
Niệm Sơ nghĩ nghĩ, liền nhìn qua. Lý An Nhiên đang chuyên tâm gõ bàn phím, khuôn mặt sạch sẽ ôn hòa, trên mũi là gọng kính vàng
Niệm Sơ đứng dậy, lướt nửa thân mình tiến đến trước mặt anh, sau đó duỗi tay lấy mắt kính kia, bốn mắt nhìn nhau, anh bình tĩnh, ánh mắt nồng đậm mà thâm trầm
Cảm giác khác thường quét đến, Niệm Sơ cảnh giác, còn chưa kịp rút lui thì người trước mặt đã tùm lấy cổ tay cô lại mà hôn xuống
Vị bạc hà lan tỏa, Niệm Sơ cắn chặt khớp hàm, thề sống ૮ɦếƭ không mở miệng. Trên eo lại bị người véo một cái, xương cốt tức khắc tê dại không thôi, cô nhịn không được thân mình uốn éo, trong miệng tràn ra kinh hô
“A”, đôi môi khẽ mở, đầu lưỡi kia liền thừa cơ hội tiến vào dò xét, cắn lấy môi Niệm Sơ dây dưa. Niệm Sơ hoàn toàn đầu hàng, ôm lấy bờ vai anh chống đỡ. Một lát, hai người thở hổn hển tách ra
“Đê tiện”, Niệm Sơ thở gấp một bên trừng anh, Lý An Nhiên cười khẽ hai tiếng, lại ôm lấy mặt cô hôn nhẹ, thanh âm khàn khàn kỳ cục
“Ai bảo em chọc anh trước”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc