Tiểu Khả Ái Của Tôi - Chương 84

Tác giả: Thiên Trọng Lí

Tống Dịch đã trở lại về nên Chu Nghiêm và Hạng Lập cũng yên tâm nhiều hơn, chỉ đợi Tiêu Hà ở bệnh viện truyền xong mấy lần nữa mới cho cậu xuất viện về nhà nghỉ ngơi.
Lúc xuất viện Hạng Lập còn đặc biệt nói với Tống Dịch vài câu, “Miệng vết thương của cậu ấy đang trong thời gian khép miệng, anh cần nhọc lòng chăm sóc cậu ta 1 chút, đừng vì đau lòng cậu ta mà mặc kệ, đối xử nghiêm khắc hơn, phải để cậu ta biết sợ, còn cảm xúc áy náy gì đó, chuyện quá khứ cứ cho qua, chuyện giải phẫu tôi không nói cho anh là tôi cũng không đúng, sau này cảm phiền anh đừng để cậu ta đến nữa, tôi không nhận đâu.”
Thật ra trong lòng Tống Dịch vẫn còn mang theo áy náy, nhưng cũng nhờ chuyện này mà anh và Tiêu Hà đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Con đường này còn phải trải qua rất nhiều chuyện, bọn họ cứ từ từ mà đi thôi.
Hạng Lập nói đúng, chuyện quá khứ chính là chuyện cũ, anh và Tiêu Hà cùng với những chuyện hiểu lầm không thể quay ngược thời gian trở về được, chỉ có thể giải quyết tại đây, quý trọng hiện tại.
Anh gật gật đầu, cảm ơn Hạng Lập, quay lại phòng bệnh đưa Tiêu Hà chuẩn bị về nhà.
Từ phòng bệnh đến cửa bệnh viện có khoảng cách kỳ thật cũng không xa, ngồi thang máy xuống dưới, đi hai bước liền đi ra ngoài, nhưng Tống Dịch có vẻ vô cùng cẩn thận, có lẽ là tâm trạng áy náy đang quấy phá cũng khiến anh trở nên quá cẩn thận, mỗi khi đi một bước đều phải nhìn Tiêu Hà, hỏi tay có đau hay không, bảo cậu đi chậm một chút.
“Anh trước đó tìm bác sĩ Hạng xin một tờ thực đơn, về nhà để anh làm cho em.” Tống Dịch đỡ cậu đến bãi đỗ xe.
“Bảo bác gái làm là được, em không muốn ăn cà chua, trứng gà ăn cùng cơm chan canh nữa.” Cậu theo bước Tống Dịch mở ra cửa xe nghiêng người ngồi vào trong.
Tống Dịch đỡ tay phải của cậu, cố không để cậu ***ng tay vào xe, chờ cậu ngồi rồi mới đóng cửa xe, còn mình thì sang bên kia.
“Biết em ăn đủ rồi, sẽ làm món khác cho em ăn.” Tống Dịch nghiêng người giúp cậu cột kỹ đai an toàn, nhắc nhở tay phải của cậu đừng có lộn xộn.
Sau khi cột đau an toàn cho cậu mới ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt nghiêm túc mà thâm thúy, “Em trách anh không?”
Tiêu Hà nhìn đôi mắt anh chỉ có ảnh ngược của mình cùng sự áy náy, vươn tay trái sờ sờ gương mặt anh, hỏi một câu hỏi tương tự, “Anh trách em không?”
Tống Dịch lắc đầu, đồng thời cũng hiểu điều Tiêu Hà muốn biểu đạt.
Bọn họ hai người nói đến cùng, kỳ thật đều có cái sai, mặc kệ là suy nghĩ giấu giếm của đối phương hay xuất phát từ chính tư tâm của mình. Tạo thành cục diện hôm nay, cũng đơn giản là hai người họ đều không ở trước mặt nhau để thẳng thắn thành khẩn với đối phương.
Chính là cho dù tới tận bây giờ, bọn họ cũng đều không có cách nào để tỏ thái độ với đối phương, đúng là vì nhiều điều giấu diếm và hiểu lầm, mới làm cho hai người đều nhất trí với tâm cảnh này, là một loại cảm thụ như thế nào đó, so với trách cứ, thì đau lòng lại nhiều hơn.
“Vậy không cần hỏi vấn đề này, về sau chúng ta phải tốt hơn, có việc gì thì phải nói trước cho nhau nghe, được không?” Tiêu Hà hỏi, đây là một vấn đề mà bấy lâu nay cậu suy nghĩ.
Đôi khi hơi dễ dàng suy xét và nghĩ rằng hiểu được cảm thụ của người còn lại, nhưng nói tóm lại thì cũng chỉ là do họ tưởng tượng, còn không bằng thẳng thắn trước mặt nhau, cứ nói trực tiếp với nhau, để người kia hiểu được suy nghĩ, thái độ của mình.
Tống Dịch gật gật đầu, đáp ứng, “Được.”
Anh thuận thế lại gần hôn cậu, sau đó lái xe dẫn cậu về nhà.
Sau khi về, trong nhà gần một tháng không có người ở, có nơi còn dính đầy bụi bặm, Tống Dịch bảo Tiêu Hà đi lên ban công phơi nắng, anh thì sẽ thu dọn một chút, chăn nệm đều phải đổi, lót đệm và chăn cũng cần mang ra phơi.
Tiêu Hà đầu tiên là gọi điện thoại bảo người dưới lầu gọi bác gái giúp việc lên, sau đó mới nghe Tống Dịch lên ngồi trên ban công phơi nắng.
Chờ Tống Dịch đem đệm chăn mới ra, bác gái dưới lầu mới lên.
Tiêu Hà lại lên mở cửa nói cho bác gái nghe chút việc, sau đó bác gái mới bắt đầu bắt tay vào làm.
Tống Dịch bảo bác đi dọn phòng ngủ trước để cho Tiêu Hà đi nghỉ ngơi.
Ước chừng qua hai mươi phút, phòng ngủ chính trở nên sạch sẽ, chăn nệm đều đã đổi.
Tống Dịch lúc này mới đỡ Tiêu Hà ngồi ở ban công phơi nắng lúc này đã toát chút mồ hôi vào trong.
“Em có thể tự mình đi, không cần đỡ, thật sự không có việc gì.” Tiêu Hà cảm thấy Tống Dịch lo lắng quá mức cho cậu rồi.
“Bác sĩ nói, tay đang trong thời gian khép miệng, rất yếu ớt, hiện nếu chăm sóc không tốt thì sẽ ảnh hưởng về sau, đây là tay phải của thần đó nha, đương nhiên phải coi trọng chứ.” Tống Dịch cũng ý thức được mình đã căng thẳng quá mức rồi, vì thế cười cười.
Tiêu Hà nghe xong nghiêm túc nhìn anh, “Em trước kia trừ việc chơi game cái gì cũng đều không biết, về sau tay của em nếu không thể chơi game, em liền đi học cái khác, kiếm tiền chăm sóc anh.”
Cậu cũng đã nghiêm túc nghĩ tới chuyện về sau, tuy rằng bây giờ còn có tiền, nhưng sau khi tay khỏi, cậu cũng phải đi học kỹ năng kiếm tiền mới, cậu không muốn có chuyện gì xảy ra, Tống Dịch phải đi làm lại còn sợ tay sợ chân.
Thật ra Tống Dịch không ngờ Tiêu Hà lại nghĩ nhiều như vậy, mơ hồ nhận thấy sự bất an về tương lai của cậu, dù sao tay của cậu giờ biến thành cái dạng này, khôi phục cũng phải mất hai năm hơn, anh cũng sợ mình gánh vác không nổi tương lai hai người.
Tống Dịch ngoài miệng đáp, “Được đó, về sau em làm gì anh cũng đều ủng hộ, nhưng trước tiên em phải dưỡng thương cho tốt cánh tay này, phải ngoan ngoãn nghe anh nói, biết không?”
Nhưng trong lòng hạ quyết tâm, nhất định sẽ chăm sóc cậu thật tốt, giúp tay cậu tốt lên.
Tiêu Hà ngoan ngoãn gật đầu, biết nói thêm nữa Tống Dịch cũng vẫn sẽ thật cẩn thận mà thôi, sợ với việc để anh thời khắc lo lắng như thế thì thà cậu để ý một chút vẫn hơn.
Tiêu Hà ngồi ở trong phòng trước bàn máy tính, xoa xoa mồ hôi trên đầu, vừa rồi phơi nắng có chút nóng, hơn nữa nằm viện nhiều ngày như vậy cũng không tắm rửa, trên người cậu không quá thoải mái, tự mình đưa tay cởi cúc áo sơ mi ra.
Tống Dịch quay người lại liền nhìn thấy động tác không mấy thuận tay của cậu, đưa tay lại giúp cậu cởi bỏ.
“Anh đi lấy khăn lông tới giúp em lau qua một chút.”
Tiêu Hà lại cầm tay anh, “Em muốn tắm rửa.”
Tống Dịch suy nghĩ một hồi, suy xét đến việc Tiêu Hà xác thật đã nhiều ngày không tắm, vì không để thực sự biến cậu thành cá mặn nên đành đáp ứng.
“Nhưng mà phải đợi, trước tiên em cứ ngồi ở chỗ này không được lộn xộn, anh đi giúp bác gái dọn dẹp phòng vệ sinh, có việc thì gọi anh biết không?” Tống Dịch dùng khăn giấy lau mồ hôi trên trán cậu, sau đó giúp cậu xốc quần áo lên, đặt mấy thứ đồ điện lên trên bàn máy tính rồi để cậu nghỉ ngơi một hồi trước.
Tiêu Hà gật đầu đáp ứng, nhìn anh ra khỏi phòng, lại chậm rãi chuyển qua ghế dựa xem TV.
Trong lúc đó lại nhận được tin nhắn của SG.
Happy: @Achelous, Hà Thần có ở đây không, Hà Thần có ở đây không, đúng đúng đúng! Tui là Happy nè!
Tiêu Hà:?
Miên Phong: Tay của Tiêu đội đã tốt lên chút nào chưa? Xuất viện rồi chứ? Bọn em muốn đi thăm anh nhưng Dã ca không cho, sợ bọn em quấy rầy anh nghỉ ngơi
Thu Dương: @ Happy, tôi thấy ông đúng là vỏ dưa, không có việc gì đừng gọi Hà Thần của tôi, quấy rầy cậu ta dưỡng thương.
Mộc Mộc: @ Happy, vừa rồi còn lấy tên phụ không biết xấu hổ gọi Hà Thần? Ông muốn ૮ɦếƭ sao?
Happy: Hà Thần tôn kính! Chào ngài! Sau lần trước thi đấu, chúng ta đã gần hai tháng không gặp mặt, toàn thể thành viên SG đều vô cùng nhớ mong ngài! Tại đây! Tôi đại diện cho các tuyển thủ SG chân thành chúc phúc và chân thành thăm hỏi ngài, chúc ngài khỏe mạnh! Vạn sự như ý!
Tiêu Hà không biết anh chàng rốt cuộc muốn nói cái gì, bên kia đã phát 6 tin nhắn, sau đó cậu mới gửi file ghi âm, “Có chuyện nói có rắm phóng.”
Happy: Hà Thần được lắm, chính là Hà Thần này đây, ngài gần đây có rảnh trên mạng lướt sóng không? Có thấy lão chủ nhân của SG bị lực lượng fan thần thông quảng đại của ngài phun không? Chúng tui thật sự quá thảm rồi đó! Bọn họ thậm chí nói chuyện giải phẫu của ngài do chúng tui không cho một công đạo liền lấy 98k và thậm chí AWM tới ngắm bắn chúng tui đó! 15551, chúng tui biết tay của ngài không tiện, vậy nên có thể cầu xin ngài mời thầy Tống ra mặt cứu lấy đám con thơ này được hông???
Tiêu Hà:……
Tiêu Hà: 1
Ngay sau đó toàn thể thành viên SG đều chạy ra thống nhất hồi một câu: Đa tạ đa tạ, cảm ơn ngài rất nhiều!
Một lát sau Tiêu Hà nghe thấy cửa vang đến thanh âm, chuyển ghế dựa nhìn lướt qua cửa, Tống Dịch vừa mới đi vào, nhìn về phía cậu cười một chút, cũng không đến trước mặt cậu, mà là đi vào phòng vệ sinh sửa sạch tay mới ra ngoài.
Sau khi ra liền lấy trong tủ ra một bộ quần áo cho Tiêu Hà, đi vào trong đặt quần áo ở đó rồi mới đi ra đưa Tiêu Hà vào, sau khi giúp cậu ngồi xuống, Tiêu Hà lại đưa di động của mình cho anh, nói với anh mấy việc mà bọn Happy vừa nói.
Tống Dịch cười, “Thiếu chút nữa quên mất chuyện này, SG mấy ngày nay đúng là đội 1 cái nồi nặng lắm đấy.”
Sau đó dùng Weibo của Tiêu Hà đăng một trạng thái, đại khái chính là bảo các fan đừng mang chuyện giải phẫu đến nói dưới Weibo của SG và các thành viên khác, đừng làm ảnh hưởng đến việc bọn họ huấn luyện, SG cũng không phải không quan tâm đến cậu.
Sau đó đưa điện thoại cho Tiêu Hà, dùng di động và acc phụ share Weibo, hơn nữa nói đến trạng thái của Tiêu Hà hiện tại để các fan yên tâm.
Giải quyết xong, Tống Dịch liền đưa Tiêu Hà đi vào vệ sinh.
Trong phòng vệ sinh có một cái ghế gỗ nhỏ, Tống Dịch để Tiêu Hà ngồi xuống, sau đó ngồi xổm giúp cậu cởi nút thắt.
Tiêu Hà trong khoảng thời gian này mặc toàn là áo dệt kim hở cổ áo sơ mi, bởi vì tay cậu không thể nâng lên, mặc áo dệt kim hở cổ sẽ tiện hơn rất nhiều.
Tống Dịch giúp cậu cởi ra, sau đó lại chậm rãi kéo tay áo tay phải cho cậu
Sau khi cởi đồ xong, Tống Dịch hỏi, “Tay có đau không?”
Tiêu Hà lắc đầu, đứng lên tự mình ***.
Tống Dịch đưa tay giúp cậu thì lại bị cậu tránh đi.
Tống Dịch thở dài gọi cậu một tiếng, “A Hà.”
Hy vọng cậu có thể phối hợp một chút.
Tiêu Hà chuyển mặt, không nhìn anh, “Em tự làm, anh đừng chạm vào em.”
Tống Dịch còn ngồi xổm không đứng lên, ngẩng đầu nhìn chỉ thấy lỗ tai cậu, cổ và gương mặt bên, lỗ tai cậu hoàn toàn đỏ thấu, nửa bên má cũng ửng lên vệt hồng.
Tống Dịch vừa nhìn liền biết cậu vì sao lại như vậy.
Tiêu Hà từ trước vốn là thanh tâm quả dục, nhưng sau khi cùng Tống Dịch hoạt động gân cốt, cậu liền trở nên khó khống chế chính mình, Tống Dịch có thể rất dễ dàng khơi mào *** của cậu.
Hơn nữa bọn họ gần hai tháng không làm, Tống Dịch vừa rồi đưa tay ra, Tiêu Hà đã khống chế không được, xuất phát từ bản năng liền biến như vậy.
Tiêu Hà mỗi lần bắt đầu đều đặc biệt thẹn thùng, Tống Dịch đã thấy nhiều nên không trách, dù sao A Hà của anh là loại người mang tư tưởng cổ hủ, chuyện này cũng không có gì đáng trách, chỉ cần chờ cảm xúc tới thì cậu sẽ phóng ra mà thôi.
Tống Dịch giống như đối đãi với anh bạn nhỏ vậy, nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay trái của cậu, sau đó bẻ tay của cậu ta, giúp cậu *** xuống.
Giúp cậu cởi chiếc quần ngoài kia xuống mắt cá chân, anh lại đưa tay bỏ nốt mảnh vải cuối cùng trên người cậu xuống, vừa mới kéo xuống một chút, tên nhóc hung mãnh thiếu chút nữa đã xả đạn ra trước mặt anh.
Tống Dịch bảo Tiêu Hà ngồi xuống, giúp cậu cởi nốt chiếc quần ngoài ở mắt cá chân, miễn cho cậu đứng không vững lại té ngã.
“Để tự em.” Tiêu Hà ngồi xuống cúi đầu tự thoát quần.
Tống Dịch biết cậu ngượng ngùng, sờ sờ đầu của cậu, liền đứng lên lấy chậu hứng nước.
Tay phải của cậu không thể động, khẳng định là không thể tắm vòi sen, chỉ có thể múc nước dùng khăn lông lau qua người cho cậu mà thôi.
Sau khi Tiêu Hà kéo quần mình xuống, cậu thành thành thật thật ngồi ở chỗ kia, tay trái còn đặt ở trên rìa băng ghế, ngón tay cong lên, nhìn dáng vẻ nhẫn vất vả rồi.
Tống Dịch lấy nước xong, lại ngồi xổm xuống trước mặt cậu, đưa tay ra muốn giúp cậu giỏi quyết một chút thì lại bị cậu ngăn lại.
“Không cần.” Cổ họng Tiêu Hà cũng trở nên ám ách.
Tống Dịch ý xấu nhìn cậu một cái, nếu không cần, vậy không cần nữa vậy.
Đến khi khăn lông nóng ***ng tới thân thể Tiêu Hà trong nháy mắt kia, cậu cảm thấy toàn thân mình đều như bị đốt cháy, cả người đều nóng lợi hại, đặc biệt là thằng đệ của cậu, nóng đến phát đau.
“Đổi nước lạnh.” Tiêu Hà thốt ra từ lẽ răng.
Tống Dịch một bên lau mình một bên nhìn cậu nói, “Không thể đâu.”
Anh không biết Tiêu Hà đến tột cùng là nhẫn cái gì, nhìn thấy cậu nhẫn đến khó chịu ra mặt, Tống Dịch ngẩng lên muốn hôn cậu.
Ấy thế mà lại bị Tiêu Hà né tránh.
Tống Dịch thật đúng là không ngờ tới cậu lại trốn, vì thế giả vờ tức giận gọi tên cậu một tiếng.
“Tiêu Hà!”
Mặt Tiêu Hà ửng đỏ, không khác gì đang động tình, nhưng vẫn có thể nhìn ra sự không vui trong mắt Tống Dịch.
Cậu vừa thở vừa nói với Tống Dịch, “Đừng, một lần cũng không được.”
Tống Dịch cảm thấy vừa buồn cười vừa tức giận, cậu cảm thấy một lần không thể xong việc cho nên tình nguyện chịu đựng khó chịu, là đang lo lắng anh ăn không tiêu sao?
Tống Dịch lắc đầu, duỗi tay bắt lấy thằng đệ của cậu, tiến đến trước mặt cậu hù dọa, “Nghẹn hỏng rồi thì anh sẽ không cần em nữa.”
Ánh mắt Tiêu Hà tối sầm lại, tay trái lập tức chế trụ cổ của anh, cúi đầu hôn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc