Tiểu Khả Ái Của Tôi - Chương 81

Tác giả: Thiên Trọng Lí

Người phụ nữ này cũng đang quan sát Tiêu Hà, khuôn mặt của cậu lộ rõ sự khiếp sợ và kinh ngạc làm người phụ nữ cũng cảm thấy kì quái, cô xác định mình thực sự không quen người này mới hỏi, “Cậu có việc gì không?”
Bộ dáng của người phụ nữ này rất ra dáng một chủ nhân căn nhà này, bàn tay nắm lấy then cửa, tỏ rõ sự phòng bị.
Tiêu Hà lạnh mặt hỏi, “Cô là ai? Sao lại ở đây?”
Người phụ nữ cảm thấy khó hiểu, đây là nhà của cô, vì sao lại không được phép ở?
“Đây là nhà tôi, cậu rốt cuộc có chuyện gì?”
Tiêu Hà nghe thấy câu trả lời thì kinh ngạc tột độ, tuyệt đối không thể, Tống Dịch không có anh chị em nào khác, người phụ nữ này sao có thể nói đây là nhà của cô ta? Đây không phải nhà của Tống Dịch sao? Tống Dịch còn có ai khác sao?
Không thể.
Tuyệt đối không thể.
Tiêu Hà không muốn suy nghĩ nhiều, nhất thời kích động cầm lấy một bàn tay khác của người phụ nữ.
Người phụ nữ bị hành động của cậu làm giật mình, hơn nữa biểu cảm trên mặt cậu có chút dọa người, cuống quýt muốn đóng cửa thì lại nghe thấy câu hỏi của cậu.
“Tống Dịch đâu? Cô là gì của anh ấy?”
Động tác giãy giụa của người phụ nữ dừng lại, vừa nghe thấy tên Tống Dịch cô liền hiểu ra.
“Vị này, cậu đừng qá kích động, cứ buông tay tôi ra trước đã.” Cô dừng lại, làm mình bình tĩnh sau đó bảo Tiêu Hà buông tay.
Cảm xúc lúc này của Tiêu Hà có chút kích động, không có được đáp án làm cậu không thể kiềm chế được suy nghĩ của mình, loại suy đoán này khiến cậu không bình tĩnh lại được.
“Cô cứ nói cho tôi trước đi.” Cậu thực sự không khống chế nổi bản thân, đối mặt với tình huống này đã làm cậu nôn nóng, bất an, huống chi nhìn biểu cảm của người phụ nữ này hẳn là có quan hệ với Tống Dịch.
Người phụ nữ thấy cậu kích động như vậy thì cũng không còn cách nào, để mặc cậu nắm tay mình, “Tôi và ngài Tống không có quan hệ gì hết, người ta cũng không ở đây nữa, ngài ấy bán căn hộ này cho chúng tôi.”
Tiêu Hà bỗng chốc buông tay cô ra, cảm xúc nôn nóng bất an sớm sôi trào vừa rồi tiêu tán đi đâu không thấy mà chỉ còn lại một cảm giác khổ sở khó diễn tả.
Cậu sửng sốt lăn lăn yết hầu, “Chuyện từ khi nào?”
Người phụ nữ suy nghĩ một chút đáp, “Qua 15 Tháng Giêng thì chúng tôi kí hợp đồng.”
Tiêu Hà càng ngẩn người, tháng Giêng đã kí hợp đồng.
“Mọi người khi nào thì dọn vào đây?” cậu hỏi.
Người phụ nữ suy nghĩ, “Chúng tôi dọn vào đây được từ đầu tháng ba rồi, thời gian cụ thể thì không nhớ rõ.”
Tiêu Hà cảm thấy đau đầu, cậu đưa tay chống tường rồi dựa mình lên, giúp bản thân đứng thật vững.
Đầu tháng ba.
Khi đó Tống Dịch còn chưa dọn đến ở với cậu.
Cuối tháng ba anh mới đến mà đầu tháng anh đã bán căn hộ đi, vậy trong một tháng ấy anh đã ở đâu?
Cậu nhắm mắt lại, nhớ lại trước đây không lâu nói mình muốn đến thăm anh nhưng Tống Dịch lại không cho, cậu cho rằng Tống Dịch thực sự rất bận rộn, cho rằng đó là nguyên nhân mà Tống Dịch không muốn cậu đến, là bởi vì anh bán căn hộ này đi và không cho cậu phát hiện.
“Này cậu thanh niên, cậu ổn chứ? Nếu muốn tìm ngài Tống thì tôi không có biện pháp gì giúp đỡ cả, bởi vì sau khi hoàn thành hết thủ tục mua bán thì tôi và ngài ấy cũng không còn liên lạc rồi.” Người phụ nữ nhìn trạng thái của cậu có chút không đúng mới lo lắng nói.
Tiêu Hà dựa vào tường lắc đầu, đôi mắt mờ đi, “Không sao, cảm ơn cô, vừa rồi là tôi kích động quá, thật có lỗi.”
Người phụ nữ nhìn sắc mặt cậu không tốt, sợ là xảy ra chuyện gì trước cửa nhà mình, vậy nên nói, “Cậu có muốn vào nhà nghỉ ngơi chút không? Hoặc là tôi gọi 120 giúp cậu.”
*120: Gọi xe cứu thương ở TQ.
Nội tâm Tiêu Hà như cơn bão lớn, cậu đưa tay từ chối, “Cô vào đi, không cần để ý đến tôi đâu.”
Người phụ nữ đưa mắt nhìn cậu lần nữa rồi mới vào trong đóng cửa lại.
Kí ức càng ngày càng hiện rõ hơn, rốt cuộc thì vẫn là do cậu quá ngốc nghếch, kì thật từng ấy thời gian đó cũng có thể đủ để nhìn ra vấn đề.
Từ mỗi lần nói muốn ở với nhau, trên khuôn mặt của anh đều có những biến hóa nhỏ, từ lúc Tống Dịch nói trạng thái phòng làm việc cho đến khi họ bắt đầu chuyển hành lý vào nhà mới, anh rõ ràng là ngăn cản cậu đến xem, kì thật nếu để ý thì sẽ phát hiện ra dấu vết.
Nhưng chính là do cậu trước nay đều không để ý kĩ mà thôi.
Tiêu Hà mở to mắt đứng thẳng người, con ngươi u ám nhìn, Tống Dịch vì muốn ở bên cậu mới đến thành phố S mở phòng làm việc, vì vậy mới bán nhà đi để trù bị tài chính.
Còn cậu thì ở đâu?
Cậu cái gì cũng không biết.
Chỉ một mặt muốn Tống Dịch đến gần mình, luôn có rất nhiều yêu cầu với anh, tròng lên trên người anh rất nhiều xiềng xích, không chỉ không giúp đỡ anh một phân li mà còn luôn phát giận với anh.
Cậu cảm thấy mình quá ích kỉ.
Căn bản là không xứng với người tốt như Tống Dịch.
Mà cậu đau lòng, cũng vì cảm thấy đối với Tống Dịch thật không đáng giá.
Nhưng đã tới nước này, cậu đã không còn cách nào buông anh ra nữa, dù cho cậu biết mình kém cỏi không hợp với anh, không xứng với anh, nhưng cậu lại không thể buông tay.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc