Tiểu Khả Ái Của Tôi - Chương 79

Tác giả: Thiên Trọng Lí

Tiêu Hà không biết mình đã đứng ngốc ở đó được bao lâu, chờ đến khi cậu định thần lại thì tay phải đã ૮ɦếƭ lặng, cảm giác dính nhớp ở bàn tay truyền đến vô cùng rõ ràng.
Cậu nhẹ nhàng vươn tay kéo ống tay áo của mình, trên băng vải nhuốm đầy máu, trên tay áo cũng bị bẩn không ít.
Hậu tri hậu giác đi vào phòng tìm thuốc giảm đau, miệng khô khốc nuốt xuống mấy viên thuốc mà không uống một ngụm nước nào, vì vậy vẫn còn một chút nghẹn ở cổ họng, cậu cau mày cố nuốt xuống, cảm giác muốn nôn mà không nôn được làm cậu thấy thoải mái dị thường.
Cậu đau khổ, không phải vì vết thương trên thân thể mà là trong lòng.
Cậu không ngờ Tống Dịch lại nghĩ từ trước đến nay cậu không yêu anh.
Cậu cũng chưa từng nghĩ sẽ xảy ra cục diện như ngày hôm nay.
Những lời của Tống Dịch vẫn luôn hiện hữu trong đầu cậu, thậm chí cả biểu cảm lộ rõ bi thương và thất vọng ấy, cậu đều nhớ rõ ràng.
Vì sao Tống Dịch lại thất vọng? Rõ ràng người không giữ lời hứa là anh.
Tiêu Hà bước nặng nề về phòng khách, ngồi xuống chỗ mà Tống Dịch đã ngồi, lại nhớ đến hình ảnh của anh trong bộ nữ trang đó.
Vươn tay lên bàn lại bất ngờ làm chiếc gạt tàn rơi xuống. Tiếng vang nặng nề của chiếc gạt tàn chạm lên mặt đất, âm thanh này lại đánh thêm vào cõi lòng đau khổ của cậu khiến nó như đau đến cực hạn, cực hạn đến mức khiến cậu phát cuồng.
Sắc trời đã tối thêm, toàn bộ căn phòng chỉ còn tiếng đồng hồ vang lên từng tiếng tích tích.
Mắt Tiêu Hà khô lại, cậu ngồi trên sô pha thất thần nhìn trần nhà, dòng nước mắt nhanh chóng chảy ra từ khóe mắt trượt dài trên khuôn mặt.
Đây là lần đầu tiên kể từ từng ấy năm ông và bà cậu qua đời, lần đầu tiên cậu khóc vì một người.
Tay phải cử động không nổi, chính bản thân cậu cũng không thèm để ý, Tống Dịch cảm thấy cậu không yêu anh, mặc cậu mà đi, cái tay này còn có không thì còn liên quan gì.
Cũng không thể ôm được người mà cậu muốn ôm nhất.
Cửa truyền đến tiếng chuông, vang lên ước chừng một phút, Tiêu Hà mới giống như bừng tỉnh, dùng tay trái chống thân mình đi mở cửa.
Cửa vừa mở, Chu Nghiêm đưa mắt nhìn vào lập tức giật mình hỏi “Chú làm sao vậy?”
Buổi chiều còn ổn lắm mà, sao giờ này bộ dạng lại trở nên không ra hồn như thế?
Anh đưa mắt nhìn xuống tay của cậu, trên ống tay áo đều là vết máu, hơn nữa ở trước cửa còn có mảnh thủy tinh vỡ.
Anh chần chừ kéo nhẹ tay áo của Tiêu Hà lên, phát hiện trên băng toàn một màu đỏ, cả một phần lớn băng bị máu nhiễm hồng.
Huyệt thái dương của Chu Nghiêm nhăn lại, âm điệu cao lên, “Cái tên này điên rồi hả? Tống Dịch đâu?”
Cánh tay này đối với Tiêu Hà quan trọng như thế nào thì bất luận ai cũng đều biết, nhưng giờ chuyển thành hình ảnh ghê người như thế, phản ứng đầu tiên của Chu Nghiêm đó là cánh tay này của Tiêu Hà khả năng là giữ không nổi.
Tiêu Hà lại tỏ ra thờ ơ, nghe thấy tên Tống Dịch mới phản ứng lại.
“Tống Dịch đi rồi, anh ấy cảm thấy em không yêu anh ấy, cho nên anh ấy đi rồi.” Thanh âm Tiêu Hà khàn khàn, nhưng che giấu không nổi cảm xúc của cậu.
Chu Nghiêm không để cậu nghĩ nhiều, hiện giờ cũng không phải thời điểm để nói cụ thể, anh ta nắm lấy cổ tay trái của Tiêu Hà kéo ra ngoài.
Tiêu Hà cứ giống như một con rối gỗ đi theo sau.
Chu Nghiêm dùng chân giữ cửa, kéo cậu đi vào thang máy.
Rời khỏi tiểu khu liền nhét cậu lên xe phi thẳng tới bệnh viện, cùng lúc gọi điện thoại đến cho Hạng Lập.
“Là tôi đây, miệng vết thương tay Tiêu Hà vỡ rồi, máu ra rất nhiều, tình huống cụ thể không biết, anh chuẩn bị một chút, tính toán đến trường hợp xấu nhất đi.”
Chu Nghiêm đúng là khâm phục, mới có mấy tiếng đồng hồ đã trở thành cái dạng này, dọc theo đường đi cũng không dám nghĩ đến việc gì, giành giật từng giây từng phút đưa Tiêu Hà đến bệnh viện.
Hạng Lập bên này vừa nhận được điện thoại đã chuẩn bị đủ, nhìn thấy người liền đưa đi ngay, để Chu Nghiêm ở lại xử lý các thủ tục.
Tiêu Hà và Hạng Lập đi mấy tiếng đồng hồ, chờ đến khi Hạng Lập gặp Chu Nghiêm thì Tiêu Hà đã nằm trong phòng bệnh.
“Thế nào?” Chu Nghiêm hỏi.
Hạng Lập không đáp, đi thêm mấy bước nữa kéo cửa ra chỗ thang bộ, Chu Nghiêm bước đi đằng sau, chỉ thấy trên tay anh ta lúc này là một điếu thuốc, đang điên cuồng hút.
“Ông đây thật hận không thể chém đứt cánh tay kia của cậu ta, mẹ nó nữa.” Hạng Lập vừa nói vừa đá chân vào tường.
“Rốt cuộc là như thế nào, giữ đượckhông?” tâm tình của Chu Nghiêm không khác Hạng Lập cho lắm, nhưng anh ta vẫn muốn biết tình hình trước.
“Được, nhưng nếu muốn bình phục thì phải mất 3 đến 5 tháng, nửa năm, có vấn đề gì thì đừng gọi tôi nữa, thật là, còn xuất hiện như vậy trước mặt tôi thì tôi cho cánh tay ấy của cậu ta nghỉ phép luôn.” Hạng Lập nghiến răng nghiến lợi nói.
Chu Nghiêm lúc này mới rút trong túi ra một bọc thuốc quyết định nhả khói với Hạng Lập, hàn huyên với nhau vì sao Chu Nghiêm lại phát hiện, phân tích tình hình của Tiêu Hà, thế nhưng cũng không tìm ra nguyên nhân là gì.
Hai người hút thuốc xong lại im lặng một hồi, cuối cùng Chu Nghiêm nói, “Tôi đi xem cậu ta, sợ cậu ta lại nổi điên.”
Hạng Lập vẫy vẫy tay, tự đi trước một bước, “Tôi đây thật sự sợ cái tên đó rồi.”
Chu Nghiêm đi theo phía sau thuận tay đóng cửa lại rồi đi đến phòng bệnh của Tiêu Hà.
Tay trái của Tiêu Hà đang truyền dịch, hai mắt trống rỗng nhìn lên tường không biết đang suy nghĩ cái gì.
Chu Nghiêm kéo ghế dựa ở bên cạnh ngồi xuống, “Vốn dĩ muốn nói chuyện với chú về việc phát sóng trực tiếp với bên kia, nhưng có vẻ như bây giờ nói không phải là lúc, chú cùng Tống Dịch rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Tiêu Hà nghe thấy hai chữ Tống Dịch không nhịn được nhíu mày lại, ánh mắt trống rỗng lúc này mới như có hồn, nghiêng đầu nhìn Chu Nghiêm nhưng lại không nói câu nào.
“Đang êm đẹp sao đột nhiên lại cãi nhau? Anh ta biết chú làm giải phẫu mà còn cãi nhau với chú à, không phải chứ?” Cn hoàn toàn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, 6 năm rồi, đây là lần đầu anh ta thấy Tiêu Hà trong bộ dạng này.
“Anh ấy không biết.” Yết hầu Tiêu Hà khàn khàn, trong giọng nói vẫn lộ ra bao nhiêu đau buồn.
“Thế rốt cuộc là sao?” Chu Nghiêm cũng không hỏi rõ tâm trạng lúc này của cậu rõ ràng là chán sống rồi.
Tiêu Hà cuối cùng vẫn đem chuyện kể với Chu Nghiêm.
“Em sai rồi sao? Anh ấy rõ ràng là đã đáp ứng em rồi mà, là em sai sao?” Cảm xúc Tiêu Hà có chút kích động.
Chu Nghiêm trấn an “Trước hết cứ bình tĩnh đã, không có gì đúng hay sai hết.”
Tình cảm của Tiêu Hà và Tống Dịch trước mắt người khác xem ra là không có vấn đề gì, Tống Dịch vốn thành thục, lại luôn bao dung với Tiêu Hà, bất luận là tính tình hay tật xấu của cậu, Tống Dịch đều chấp nhận toàn bộ, mà đối với Tiêu Hà, Tống Dịch đã xâm nhập của nội tâm sâu nhất của cậu.
Tiêu Hà không yêu Tống Dịch sao?
Yêu.
Nhưng vấn đề là vì sao Tống Dịch lại hỏi câu hỏi ấy?
Chu Nghiêm nghĩ là do Tiêu Hà vẫn chưa học được điều thực sự yêu một người là như thế nào.
Tiêu Hà vẫn luôn cố chấp và bá đạo, mấy năm nay trong giới cậu ngồi trên đài cao đã lâu, bất luận là ai trong vòng hay fan đi nữa thì đều nhìn lên cậu, hơn nữa người trong căn cứ cũng răm rắp nghe theo, dần dà tính cách của cậu sẽ ngày càng bá đạo hơn, cho nên ngay cả trong tình cảm cậu cũng rất cường ngạnh, việc thích gì ghét gì đều ở một giới hạn quy định, cậu sẽ không cho phép bất cứ ai bước qua giới hạn ấy nửa bước, đây là điểm mấu chốt, cậu sẽ không dễ thay đổi.
Suy nghĩ của cậu cũng rất đơn giản, muốn cùng Tống Dịch ở bên nhau cả đời, đối tốt với anh, dần thay đổi vì anh, như vậy với cậu đó đã là yêu rồi.
Thế nhưng cậu không rõ, một chữ yêu này, là bao gồm nhiều thứ và có giới hạn vô cùng lớn.
Chu Nghiêm suy nghĩ rất lâu mới mở miệng nói với cậu, “A Hà, anh đành nói cho chú biết một chút chuyện của anh và Trì Phỉ.”
“Tính tình của tên Trì Phỉ này đặc biệt xấu, cũng không thể chịu khổ được, vẫn là kiểu thiếu gia được nuông chiều, không có thứ gì muốn mà không thể chiếm được, chỉ có một việc đó là muốn dựa vào chính sức của mình để tiến vào giới nghệ sĩ thất bại ra thì không còn điều gì có thể cản trở hắn ta nữa, trong mắt người khác hắn ta chính là thiên chi kiêu tử, một đời xuôi gió xuôi nước làm tính cách của hắn ta cũng trở nên kì quặc và thất thường, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, không bao giờ kiềm chế được hình tượng lãng tử, chuyện đó hẳn là chú biết rồi.”
Chu Nghiêm vừa kể vừa nhớ đến Trì Phỉ khi đó, chuyện cũ từ từ hiện lên.
“Anh cùng hắn ta ở bên nhau mấy năm, nói thật, rất mệt, gia thế bối cảnh của hắn ta cho thấy hắn ta không phải một người dễ phục tùng và chịu quản thúc. Anh rất ghét bộ dạng trước kia của hắn, mỗi ngày đều túm sau đầu một nhúm tóc, làm bộ mình thật là tao nhã, không cần làm gì cũng có người nghĩ cách để dán bằng được lên người hắn.
Ghét nhất là mấy trò đùa của hắn ta, hắn nói mình kết hôn rồi, còn có con đã hai tuổi, anh không biết mấy lời này có phải nói cho anh nghe hay không, nhưng anh nghe xong thì thế nào, dù có biến thành đàn bà con gái thì cũng không có khả năng sinh con cho hắn ta đâu.
Mấy ngày rảnh rỗi liền lấy mấy kịch bản ở tận đâu đó không hiểu nổi về để cùng diễn kịch, giống như mấy việc mà bản thân đang nhọc lòng giúp hắn ta thì lại bị hắn ta xem nhẹ, lúc ấy chú sẽ cảm thấy mình không khác gì con khỉ trong đoàn xiếc, bị hắn chơi đến xoay vòng.”
Chu Nghiêm nói đến đây cười khổ một tiếng, ai cũng thấy anh đi theo Trì Phỉ đúng là hưởng vinh hoa phú quý không hết, nhưng đâu ai biết sau mối tình này là một câu chuyện mà anh bất đắc dĩ nói không nên lời.
Anh thở dài tiếp tục nói với Tiêu Hà, “Còn hắn ta thì sao, hắn không thích anh dành thời gian ở căn cứ nhiều hơn ở nhà, cũng không thích anh để bụng mấy chuyện của mọi người quá mức, cảm thấy anh đây còn quan tâm tới căn cứ hơn là quan tam hắn ta, không thích tật xấu cứ thích nhọc lòng vì nhiều chuyện, cũng không thích anh lúc nào cũng mất kiên nhẫn diễn với hắn, cảm thấy anh quá quy củ không hiểu phong tình.
Thế nhưng dù bản thân đều ghét tật xấu trên người đối phương nhưng hai người lại không thể tách ra.”
Đoạn tình này của bọn họ quả là có nhiều bất mãn của đôi bên cho nhau, cũng vì điều này mà cãi nhau không ít lần, nhưng bọn họ chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ tách ra, cho dù không biết tương lai sau này như thế nào nhưng anh cũng không buông tay Trì Phỉ ra được.
“Nguyên nhân xét đến cùng cũng vì quá yêu mà thôi, vì thế mới không ngừng mở rộng giới hạn của bản thân ra, từ ‘thứ không tiếp nhận được’ sẽ trở thành lén lút mở cửa sau cho người đó. Cũng vì quá yêu nên mới thu liễm lại vì đối phương, cho phép đôi bên sống thật với chính mình.”
Chu Nghiêm nhìn Tiêu Hà, đôi mắt cho cậu biết, giữa cậu và Tống Dịch không có đúng hay sai, chuyện tình cảm này tôi tới anh đi, phân cao thấp lẫn nhau, cuối cùng trong lòng cũng sẽ vô thức mở rộng ra cho người đó.
“Nhiều năm như vậy hắn ta cũng đã dần thay đổi phù hợp với thói quen của anh, mỗi lần đều nhìn sắc mặt anh mới quyết định diễn hay không diễn, ở nơi công cộng cũng sửa lại thói thích nói giỡn đi, không bao giờ đề cập đến chuyện có vợ hay con cái nữa, năm trước rốt cuộc cũng quyết định cắt kiểu đầu nhìn không nổi đó đi. Anh cũng đã dẫn chuyển sự quan tam từ phía mấy chú đặt lên người hắn, thời gian ở căn cứ cũng ngày một ít hơn, lúc nào hắn ta buồn thì sẽ cùng diễn kịch cho hắn vui.”
Chu Nghiêm nói những lời này đều mang theo tình cảm cuồng nhiệt, đối với anh mà nói, nhiều năm qua với Trì Phỉ, sẽ không bao giờ bật ra xúc cảm ảnh hưởng đến đối phương, giống như thời gian dần bào mòn đi bánh răng, những phần góc cạnh đã không còn sắc bén nữa.
Nhưng với Tiêu Hà mà nói, trên người cậu vẫn còn có thứ quá bén nhọn.
“A Hà, chú sẽ bởi vì yêu một người, vì anh ta chạm đến giới hạn mà không phải để người đó vứt bỏ tất cả những gì mình thích sau đó một lòng hướng về chú, Tống Dịch nói cũng không sai, anh ta không phải là một vật phẩm phụ thuộc, không thể bởi vì chú mà từ bỏ những gì mình thích.” Chu Nghiêm cảm thấy lập trường của Tống Dịch không sai, anh từ lúc bắt đầu đã rất nhẹ nhàng và uyển chuyển, sở hữu từng phần của Tiêu Hà rồi mới từng bước đến gần cậu, nhiều lúc cũng không sợ tổn thương bản thân mà vẫn ôn nhu với cậu.
Chu Nghiêm nhìn cậu nhíu mày, “A Hà, anh ta cũng không phải trời sinh đã thuộc về chú, không phải vật tư của chú, không chịu sự bài bố của chú.”
“Chú đã từng nghĩ đến việc, kì thật anh ta cũng không thích nhiều thứ của chú cho lắm chưa? Ví dụ như không tiếp nhận được tính cách táo bạo của chú, rồi không bao giờ nói mấy lời dễ nghe với mình? Anh ta bởi vì yêu chú nên mới coi chú như người tốt nhất trong mắt mình, những điều mà trước đây anh ta không thể tiếp nhận nhưng sẽ bởi vì chú mà chịu đựng vô điều kiện, trước nay chưa từng đề cập qua với chú.”
Tiêu Hà càng lâm vào mê mang, những lời này của Chu Nghiêm làm nội tâm của cậu rối rắm giữa hai giọng nói.
Một là kiên định nói rằng cậu yêu, thực sự yêu Tống Dịch.
Một là nghi ngờ cậu, nghi ngờ rằng cậu không thực sự yêu anh.
Ngay khi cậu sắp phát điên vì giọng nói đó thì nghe thấy cn nói, “Cho nên A Hà à, anh ta hỏi chú có thực sự yêu mình hay không là bởi vì Tống Dịch đã nhường nhịn chú quá nhiều rồi, trả giá cũng lớn nhưng lại không nhận được lời giải thích từ chú, thậm chí ngay cả nói chuyện cũng không kịp bắt đầu nói thì chú đã phát giận rồi.
Cho nên, thử bình tĩnh và nghĩ xem, nghĩ thật nghiêm túc, nghĩ kĩ rồi hẵng đi tìm người ta.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc