Tiểu Khả Ái Của Tôi - Chương 71

Tác giả: Thiên Trọng Lí

Ngày thi đấu cuối cùng có quy mô rất lớn, hơn nữa có Tiêu Hà là bình luận viên, sân thi đấu cơ hồ kín chỗ.
Tiêu Hà hôm nay mặc một bộ đồ do bên tài trợ chuẩn bị cho cậu, bên trong là áo sơ mi, khoác thêm một chiếc áo gi-lê bên ngoài, mặc vào càng nhìn càng đẹp trai ngất ngây.
Hai bình luận viên một trái một phải đầu tiên là giới thiệu bản thân, chờ họ giới thiệu xong Tiêu Hà mới tự giới thiệu, sau đó lại nghe họ nêu tên những hãng tài trợ cho trận thi đấu.
Bình luận viên A: “Hà Thần của chúng ta hôm nay mặc trên người trang phục của XX, nhìn vô cùng đẹp trai, các bạn nếu muốn được đẹp trai như Hà Thần của chúng ta thì mau mau đi đặt hàng trên website chính thứ của XX, các bạn nữ cũng có thể mua một bộ tặng bạn trai mình.”
Bình luận viên B: “Hà Thần của chúng ta đích thị là móc treo quần áo đó, trước kia mặc đồng phục của đội không thể nhìn ra được, giờ có thể dáng người của cậu ấy rất đẹp, hỏi một câu ngoài lề, ngày thường trang phục của cậu đều là cậu tự mình chọn sao?”
Bình luận viên đang muốn ném một cái tay nải cho Tiêu Hà, để cho cậu quảng cáo một đợt cho bên tài trợ, thế nhưng không ngờ cậu lại không nhận ra điều đó.
Cậu rất nghiêm túc thành thật trả lời, “Trước khi thi đấu rất ít khi mặc trang phục của bản thân, giờ cơ bản đều do tuyệt địa danh viện trong nhà chọn cho.”
Hơn hai vạn người xem nghe xong đều thét chói tai, trên phát sóng trực tiếp còn có đám người tag tên @thầy Tống, @diễn viên phối âm Tống Dịch, @tuyệt thế tiểu khả ái của A Hà.
Tống Dịch ở trước màn hình cười không khép được miệng, miệng A Hà của anh ngày càng ngọt.
Hai bình luận viên bất tri bất giác bị thồn cẩu lương, đang lo là không có đề tài để đón, sau đó nghe thấy thanh âm của tổ đạo diễn truyền đến nói các tuyển thủ đã tiến vào trò chơi, lập tức chuẩn bị thi đấu.
Lúc này đề tài mới bắt đầu thuận lợi quay lại trò chơi, mọi người cũng bắt đầu có động thái chú ý.
Bình luận viên A: “Ồ, đường hàng không này hung tàn quá, ván thứ nhất chính là đường bay qua sân bay, trận thi đấu này chắc chắn sẽ là một hồi tinh phong huyết vũ.”
Bình luận viên B: “Ồ! PGD đã lập tức nhảy sân bay rồi! Đầu cứng như vậy sao, AMGO cũng nhảy sân bay luôn kìa, sao lại như vậy! Hai đội ngũ đều như vậy cả sao? Không đúng! AMGO chỉ có hai người nhảy xuống! Bọn họ đã chuẩn bị phải tách ra hành động rồi!”
Tiêu Hà chỉ cảm thấy một màn này đã từng diễn ra, khoé miệng hơi mở nói, “Năng lực học tập của Xích rất mạnh, cậu ta lựa chọn lưu lạc sân bay với Giang Lưu, như vậy Quất Tử và Hồng Trà nhất định cũng sẽ lui đến một khu dã chiến vừa đủ nuôi sống lại tránh phải chiến đấu.”
Tiêu Hà dứt lời, hai người còn lại của AMGO thật sự chọn một khu dã chiến để nhảy xuống.
Người xem toàn trường sôi trào, ngay cả trong phòng phát sóng trực tiếp cũng bắt đầu kích động.
___A a a a a a a! Mấy người Xích không phải đã dùng lại kịch bản mà Hà Thần đã chơi với họ hồi năm ngoái ở Triển Tử Du Hí sao!
___Được đó Xích ơi! Ý tưởng quá tuyệt, nhưng anh có đánh được ra hiệu quả như cái người đó hay không mới là vấn đề đấy!
___Tôi cảm thấy anh ấy dám dùng ý tưởng này vào trận đấu thì khẳng định đã nghiên cứu kĩ rồi, hơn nữa vì sao lại là anh ấy với Giang Lưu mà không phải là anh ấy với Quất Tử, bởi vì cho dù anh ấy và Giang Lưu biến hộp thì Quất Tử và Hồng Trà vẫn có thể đánh tiếp.
___chơi liều ăn nhiều, còn để lại một tay cho đường lui, kịch bản này ok lắm đó, thao tác S***g của Xích vừa vững lại vừa tàn bạo, Giang Lưu lại là một người chơi tốt ở vị trí phụ trợ, tổ hợp của họ có tính cơ động rất mạnh, còn có thể đánh lén, ***ng phải thì khó nói lắm.
Từ lúc nhảy dù Tiêu Hà đã cơ hồ là nhìn thấy tâm lý hai đội của Xích và Chỉ Kiếm, Chỉ Kiếm nhảy sân bay là muốn chiếm lấy tiên cơ, dù sao những nơi lớn như này sẽ có nhiều người, vì sao không nhảy ngay từ đầu, sớm rơi xuống đất thì sẽ sớm chiếm một phần ưu thế, hơn nữa chỉ cần bọn họ no đủ đồ từ sân bay di chuyển ra thì tương đương với việc ổn thỏa một nửa phần.
Xích đưa kịch bản của cậu ở Triển Tử Du Hí ra đây rõ ràng đã chuẩn bị kĩ hai tay, chẳng qua đối mặt với một đội bốn người sẽ rất áp lực, hơn nữa vì tránh để giảm bớt quân số, đối mặt với nhau cũng càng thường xuyên.
Như Tiêu Hà đã nói, con đường này ở những nơi lớn đều có người, mà đường bay về sau càng ít người hơn, lúc này SG vẫn chưa thấy nhảy.
Bình luận viên A: “Sao bốn người SG vẫn chậm chạm chưa nhảy vậy? Chẳng lẽ là họ muốn nhảy xuống Cảng Georgopol à?”
Bình luận viên B: “Kỳ thật cảng Georgopol cũng là một nơi béo tốt, nhưng theo như tôi thấy với đường hàng không này, khả năng vòng sẽ không ở bên kia đâu, tôi cảm thấy nó sẽ ở trung tâm khu vực hơn, nếu rơi xuống cảng thì thời gian của bọn họ sợ là không nhiều.”
Tiêu Hà không đáp, cậu nhìn vị trí phi cơ trên bản đồ, đại khái đoán nơi bọn họ sẽ đi, không phải cảng mà là thành phố Georgopol ở đối diện.
SG cuối cùng vẫn lựa chọn thành phố Georgopol, nhưng có một người không theo cả nhóm mà bay hướng ra đường cái.
Bình luận viên A: “SG vẫn lựa chọn đi thành phố Georgopol, thông thường ở thành phố Georgopol rất ít người đi qua, nhưng phòng ốc lại nhiều, vật tư cũng không ít, chỉ là rất khó tìm xe, Thu Dương xuống đường rồi, xem ra là muốn đi tìm xe.”
Bình luận viên B: “Bên này Xích và Giang Lưu đã gặp PGD Blue rồi! Nhìn dáng vẻ có vẻ như đang chuẩn bị ác chiến! Thao tác S***g của Xích không đùa được kìa! Đặc biệt ở khoảng cách cận chiến này, mấy người Chỉ Kiếm hẳn là cũng sắp tới rồi, Xích và Giang Lưu phải làm sao đây? Hỡi trời ơi, hai người họ leo lên xe chạy mất dạng luôn rồi.”
Bình luận viên A: “Ha ha ha ha ha ha, trang bị của hai người đầy quá rồi, đây cũng coi như đồ tốt có đủ, biết Blue đã ૮ɦếƭ bọn họ cũng không tiếp tục đánh một trận không chiếm ưu thế nữa, cho nên dứt khoát hội hợp với bọn Quất Tử.”
___666666, chơi được đó nha! Mọi người đều cho rằng Xích nhảy sân bay là chơi một tay có thể tiến có thể lui, thật ra không phải đâu, ảnh chỉ tới nhặt đồ tốt thôi, có thể đánh thì đánh, không thể đánh thì chạy lẹ.
___Mà Blue bị gì vậy, ở sân bay mà không đi theo đoàn đội, không biết đang suy nghĩ gì nữa, sợ là chưa tỉnh ngủ.
Vòng làn này thu ở trung tâm, bọn Happy cũng chưa lựa chọn vào vòng mà tiếp tục soát vật tư tiếp, chờ thời gian không còn nhiều mới lái xe tiến vào vòng.
Tiêu Hà cảm thấy trận này bọn họ vẫn hơi tham một chút, thế nên lúc bị tấn công ngoài vòng, tuy rằng đã giết đối phương nhưng cũng tự tiêu hao bản thân không ít.
Mấy người nhanh chóng nhặt bổ sung vật tư rồi tiến vào vòng.
Vòng thứ hai xuất hiện, bọn họ vẫn ở bên trong, đây cũng là điều kiện để họ đi thủ bắn người, ăn được không ít điểm nhưng vẫn hy sinh mất Mộc Mộc với Thu Dương.
Mấy vòng sau Happy và Miên Phong đều trở nên cẩn thận hơn một chút, tuy không ăn được bao nhiêu điểm nhưng cũng tự bảo vệ bản thân, vào vòng chung kết lại gặp phải mấy người đội Xích no đủ trang bị, kết cục rõ ràng có thể thấy.
Thành tích ván thứ nhất như sau: Thứ nhất là PGD, thứ hai là AMGO, thứ ba là SG.
Bình luận viên A: “Cục diện này đúng là không ngoài ý muốn, đội ngũ lâu đời có tiếng, vừa có thực lực lại vừa có kinh nghiệm, xin chúc mừng PGD.”
Ván thứ hai AMGO và PGD vẫn rất ổn, top 1 và top 2 vẫn là hai đội, SG thì rất thảm, mới có thể cầm lấy top 10.
Tiêu Hà lúc này đánh giá cũng không thèm nói nữa, ngay cả chữ rác rưởi cũng khinh thường nói ra, tuy là nói thì họ cũng nghe không thấy.
Nhưng bốn người lúc này cũng đã đổ đầy mồ hôi.
“Má nó, bây giờ không được rồi, nồi của tôi, nồi của tôi.” Happy thân là đội trưởng chủ động nhận nồi.
“Tôi tôi, nếu nhắm chuẩn thì tốt rồi.” Mộc Mộc cũng theo đó nhận nồi.
“Là em, là em bắn không trúng làm liên lụy các anh.” Miên Phong cũng ςướק lấy nồi đội lên.
“Được rồi, được rồi, có cái nồi cũng phân lên phân xuống, ςướק đi ςướק lại thì vui vẻ gì, Xích và Chỉ Kiếm bọn họ giờ đang ở phong độ, trận thứ ba chúng ta phải ăn được gà, bằng không thật sự là phải cùng cầm ghế nâng ra ngoài thật đấy.” Trên tay Thu Dương lúc này đều toát cả mồ hôi.
“Tôi giờ cũng đoán được Tiêu đội đang ở trên đài bình luận mắng chúng ta như thế nào rồi đấy.” Mộc Mộc nghĩ đến lời nói đêm qua.
Happy giờ này im lặng hồi lâu, nhìn qua đài bình luận, nhớ đến những gì Tiêu Hà nói với mình, rất đứng đắn nói với đám Mộc Mộc, “Mấy ông đừng nói nữa, tôi giờ cái gì cũng không muốn, tiền thưởng cũng không cần nữa, giờ cái gì cũng mặc kệ hết, tôi chỉ không muốn lấy cho SG cái top 2 ở trước mặt cái tên kia!”
Lời này vừa rơi xuống, ánh mắt mọi người đều quay nhìn về hướng đài bình luận, chỉ lướt qua rồi quay đầu về màn hình, trên mặt mỗi người đều là sự nghiêm túc bình tĩnh, “Dĩ nhiên rồi, trừ top 1 ra, bất luận cái gì cũng không thể kéo SG dậy nổi!”
Ván thứ ba bắt đầu, SG tiến vào trạng thái tác chiến toàn diện, mục tiêu hiện tại của họ chính là top 1 PGD, theo kinh nghiệm giao thủ của họ trước kia, căn cứ vào đường hàng không để phán đoán, đánh cuộc vị trí mà PGD định nhảy xuống.
Lần đánh cuộc này đúng là chính xác trăm phần trăm, bốn người rơi xuống đất liền giơ nắm đấm lên đấm đá, sau đó chỉ cần nhìn thấy vật tư là loại S***g gì thì đều nhặt lên chơi cứng chính diện với họ, PGD không ngờ SG lại chơi như vậy, chính là kiểu bị đánh mà trở tay không kịp, thậm chỉ cả Chỉ Kiếm, Khúc Khúc và Cô Cô Kê đều không nhặt được S***g, bị họ truy đuổi khắp nơi, cuối cùng vẫn không thoát nổi vận mệnh bị xử cho ૮ɦếƭ.
Red: Cuối trận đấu mình sẽ chú thích (đùa thôi, là chém gió) tên một số tuyển thủ của các đội, nghe tên đáng yêu thật sự, nhất là bạn Cô Cô Kê này
Bốn người SG không khác gì châu chấu, vừa gặp liền chi cho bằng được, toàn đội PGD vì bị truy đuổi mà không hề tạo lập được kết cấu, vì vậy đều bị rơi xuống thành hộp.
Hai vị bình luận viên vẻ mặt khó hiểu hỏi Tiêu Hà, “Cái này? Hà Thần có nhìn ra chiến thuật gì của SG không? Trông có cảm giác dã man quá, xông lên chiến đấu bất kể có là ai.”
Tiêu Hà im lặng vài giây, nhìn hành động của bốn người trong trò chơi,”Không có chiến thuật, nếu bắt buộc phải nói có, thì chính là liều lĩnh.”
Hai bình luận viên không hiểu cho lắm, “Liều lĩnh?”
“Mục tiêu của SG trước nay không phải Top 2, lần thi đấu này họ nhất định phải thắng, không, hai ván sau cũng vậy.” Tiêu Hà nói câu này thật sự rất chậm, từng câu từng chữ như dừng lại ở tai mọi người.
Vốn là kiểu nói vô cùng cuồng vọng nhưng khi nó từ miệng cậu nói ra thì nó trở thành một điều rất đương nhiên.
“Vừa rồi là một phen sai lầm trí mạng, cho nên bây giờ bọn họ thay đổi một góc độ, cứ xông lên liều một phen, thấy ai thì xông đánh, ngay cả nhảy dù cũng đánh cuộc, rơi xuống đất cũng là đánh cuộc, chiếm cứ một giây rơi xuống đất trước, gặp người là đánh, cả hai đều không có vật tư thì thắng thua 50/50, bọn họ muốn lấy top 1, vậy nên ra tay cũng phải tinh chuẩn (kĩ càng và chuẩn xác), cho dù tay trần thì họ cũng dám đánh, họ bây giờ theo dõi PGD, nhưng mục tiêu tiếp theo, chính là AMGO.”
Bình luận viên lại hỏi cậu, “Vậy SG không nghĩ đến việc mình sẽ thành shipper sao?”
Tiêu Hà nhìn chằm chằm màn hình, “Nghĩ? Không phải nghĩ, phú quý hiểm trung cầu*, trong thể thao điện tử này, chỉ có top 1.”
*: truy cầu phú quý trong cảnh hiểm nghèo.
Thế giới của ngành thể thao điện tử vừa tàn khốc lại vừa chân thật, được làm vua, thua làm giặc, trước thực lực thì chỉ tồn tại thứ hạng đầu bảng mà thôi, không có hạng 2, hạng 3 gì cả.
Bọn họ đã không có đường lui, mấy trận sau này, không ăn gà thì đồng nghĩa với việc thua cuộc.
Bọn họ tuyệt đối không cho phép mình thất bại ở đây, cũng tuyệt đối không được để mình thua cuộc dưới mắt Tiêu Hà.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc