Tiểu Khả Ái Của Tôi - Chương 66

Tác giả: Thiên Trọng Lí

Nếu Trì Phỉ là chị em tốt với Tống Dịch nên mới tới thì bọn họ cũng không đặt nặng tâm lý làm gì, Happy cứ thế không sợ ૮ɦếƭ dứt bỏ vị ông chủ tên Trì phỉ này.
“Tuyệt địa danh viện, tới đây cùng xem thi đấu đi.”
Trì Phỉ kéo lỏng cà vạt, liếc mắt nhìn, “Danh viện là thứ mà cậu có thể nói đến hay sao? Sang bên kia tự chơi đi.”
Sau đó anh ta đưa mắt chuyển lên người Tống Dịch, “Chị em à, anh có thể thể hiện một chút sở trường giả giọng loli cho tôi học hỏi không?”
Trì Phỉ hôm nay đến đây mục đích cũng chỉ muốn kiến thức qua công lực đỉnh cao của diễn viên phối âm.
Tống Dịch bị anh ta yêu cầu bất thình lình mà sửng sốt một hồi, cũng không biết nên mở miệng nói từ đâu.
Chu Nghiêm nhìn không nổi nữa, kéo lấy Trì Phỉ, “Nào có ai như anh lần đầu tiên gặp mặt đã bảo người ta biểu diễn cho.”
Trì Phỉ cũng cảm thấy vậy, là do bản thân hưng phấn quá, đành nói với Tống Dịch, “Là tôi đường đột rồi, mấy hôm trước nhìn mọi người diễn cung kịch trên trực tiếp, xem đến mức tôi cũng nghiện luôn mất rồi.”
Chu Nghiêm cười lạnh một tiếng, “Ha, tôi thấy là anh bị bệnh luôn rồi ấy.”
Bằng không buổi tối mấy ngày nay cũng sẽ không điên cuồng lôi kịch bản ra làm khó mình.
Trì Phỉ thấy Chu Nghiêm hôm nay cứ luôn kéo mình tranh cãi khắp nơi, điều này làm anh ta không vui cho lắm, “Sao lại nói chuyện với ông chủ như thế? Đi lấy nước cho tôi đi.”
Chu Nghiêm trừng mắt liếc nhìn, cũng không thèm để ý đến anh ta nữa.
Tống Dịch cũng không biết tình huống giữa hai bọn họ là như thế nào, anh dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Tiêu Hà.
Tiêu Hà đưa tay kéo anh sang một bên bảo anh ngồi xuống, “Hai người họ vốn là như vậy, để em đi lấy nước cho.”
Sau đó cậu xoay người đi đổ một cốc nước cho Trì Phỉ.
Mấy người Happy còn chưa thấy qua hình thức ở chung này của Chu Nghiêm và Trì Phỉ, đều ngồi một bên cắn hạt dưa xem kịch, muốn xem xem Nghiêm ca của bọn họ làm thế nào mà không biết sợ cường quyền bắt lấy vào tay ông chủ Trì không kiềm hãm được tính phóng túng này, thế nhưng lại không nhìn thấy được.
Không bao lâu Tiêu Hà nhận được điện thoại của bên nhà hàng, cậu gọi bọn Happy xuống lấy đồ ăn lên.
Happy vừa nghe thấy liền chạy thẳng xuống, thắng gì không thắng chỉ có chạy là nhanh.
Tống Dịch thấy họ đi lấy đồ ăn rồi, anh cũng đi vào lấy bát đĩa ra bày biện.
Trì Phỉ thấy đây là cơ hội, mượn cớ vào hỗ trợ anh.
Chu Nghiêm cũng lười quản anh ta, chỉ dặn dò anh ta là đừng nói những chuyện lung tung.
Tống Dịch cảm thấy buồn cười, Trì Phỉ cùng với những thông tin và tin tức mà anh đọc được không giống nhau, không hề có kiểu nghiêm túc khi phỏng vấn mà là kiểu theo chân bọn họ chơi tới bến.
Lúc lấy bát, Tống Dịch vẫn hào phóng biểu diễn một chút một vài thanh âm mà anh ta muốn nghe.
“Lợi hại quá, anh cảm thấy tôi có thể học hay không?” Trì Phỉ hỏi.
Tống Dịch uyển chuyển nói, “Tôi thấy anh có thể mua máy biến âm, hoặc là chúng ta thường xuyên tâm sự đối đáp.”
Trì Phỉ thông minh có thừa nên không truy vấn nữa, lúc bày bát đũa anh ta cũng muốn tâm sự đôi chút với Tống Dịch nhưng Tiêu Hà rất không vui nói, “Anh là khách, ai lại để anh làm bao giờ.”
Nói xong cậu liền ςướק lấy bát đũa trong tay anh ta.
Trì Phỉ còn chưa kịp phát tác, Chu Nghiêm đã lôi anh ta sang một bên, ấn anh ta ngồi lên ghế sô pha, “Đủ rồi thì thu liễm chút cho tôi, muốn biết thì cũng đã biết rồi, đừng có kiểu tỏ ra hứng thú với Tống Dịch như vậy, Tiêu Hà không vui đâu, cả tôi cũng vậy.”
Sắc mặt Trì Phỉ vốn không tốt, vừa nghe thấy câu cuối thì tâm tình như bay lên, phái biết rằng Chu Nghiêm rất ít khi nói mấy lời như vậy, lập tức nhướng mày, “Vậy anh biểu hiện chút đi.”
Chu Nghiêm than nhẹ một tiếng, đôi tay đưa lên nâng hai má anh ta, sau đó nhẹ nhàng nhéo lấy má anh ta một cái, khi nào anh ta sắp phát tác thì mới hôn một chút mà thôi.
“Thu lại cái kiểu cuồng nhiệt muốn diễn kịch lại đi, có cái gì về nhà mà thỉnh giáo, đã hiểu chưa?” Chu Nghiêm Ϧóþ lấy mặt anh ta nói, đợi đến khi gật đầu mới thôi.
Mấy người Happy mang đồ ăn lên, cảm thấy bầu không khí có chút gì đó không đúng, đặc biệt là Trì Phỉ, cả người đều tản ra một loại hơi thở tổng tài sắc bén, ánh mắt cũng thay đổi.
Điều làm bọn họ bất ngờ đó là, không phải hôm nay nói muốn làm chị em tốt hay sao? Sao nháy mắt đã biến thành ông chủ rồi thế này!
Chu Nghiêm đưa ánh mắt nhìn bọn họ, bảo họ ngầm hiểu không để ý đến Trì Phỉ là được rồi, mau đi đặt đồ đồ ăn với đồ uống đi.
Sau khi mn ngồi xuống, khí tràng trên người Trì Phỉ mới thu liễm lại một chút khiến bọn Happy cũng bớt áp lực hơn.
Tống Dịch đưa mắt nhìn Tiêu Hà, ý bảo trước khi ăn cậu nên nói gì đó trước, thế nhưng Tiêu Hà cũng không biết nên nói gì, huống hồ ngày thường cũng ở chung đã quen, mọi người đều biết tính cách cậu, so với việc muốn nghe thấy cậu nói gì thì càng muốn nghe thấy Tống Dịch nói hơn, vì thế lại đưa ánh mắt trở về.
Tống Dịch lần đầu được giao tiếp với các đội viên, ấn tượng chỉ dừng lại ở hai chữ đáng yêu, lại nhìn thấy bao nhiêu con mắt đều hướng về phía mình anh liền khách khí nói hai câu.
“Đầu tiên cảm ơn mọi người đã thu xếp công việc và thời gian để đến đây ăn một bữa cơm với chúng tôi. Công việc và sinh hoạt của tôi trước đây không ở chỗ này, tính tình của A Hà tôi cũng biết, cho nên rất cảm ơn bên thiết kế và bên bộ phận chuyển nhà đã giúp đỡ chúng tôi. Theo lý thuyết, hẳn là nên kính mọi người một ly, nhưng vì lý do công việc nên tôi không thể uống rượu, đành lấy trà thay rượu, mời mọi người, đây cũng phải việc lớn gì, mọi người không cần quá câu nệ đâu.”
Nói rồi đứng lên cầm chén mời mn, bọn Happy nghe lời nói khách khí chân thật của Tống Dịch, lại thấy anh đứng lên mời thì cũng mau chóng đứng dậy nâng chén uống một ly rượu, Tống Dịch lại mời họ ngồi xuống, nói là đừng khách khí.
Happy thả ly xuống, há miệng nói, “Thầy Tống à, anh thật khách khí, về sau chúng ta đều là bạn bè rồi mà!”
Về vấn đề Tiêu Hà, anh chàng cũng cả gan hơn, “Chúng tôi còn phải cảm ơn anh nữa ấy chứ, nếu không có anh, Tiêu Hà của chúng tôi sao có thể ôn hòa như vậy được? Anh chính là vị cứu tinh của chúng tôi đó, tồn tại cứ như cha mẹ vậy ấy.”
Tống Dịch cảm thấy lời của Happy nói có hơi khoa trương nhưng Mộc Mộc và Thu Dương lại cùng gật đầu liên tục.
“Thầy Tống, thật sự cảm ơn, thật tâm cảm ơn anh đó, Tiêu đội trước kia ở căn cứ hoặc không nói câu nào, hoặc là nói mấy câu kháy người khác, không ai dám chọc giận cậu ấy cả, anh không biết thôi, tính tình cậu ấy không chỉ người trong nghề đều biết mà ngay cả tuyển thủ nước ngoài cũng biết, đều ngầm gọi cậu ấy là tên cuồng bạo.”
Chỉ có Miên Phong thành thành thật thật là cảm thấy không sao, “Em lại thấy Tiêu đội tốt lắm.”
Bọn Happy thật sự rất muốn bắn bay đầu đứa nhóc thành thật Miên Phong này, bắt đầu lớn mật phát ngôn bừa, dù sao Tống Dịch cũng ở đây, Tiêu Hà cũng không thể làm gì bọn họ.
Điền Dã ngược lại cười, “Họ sợ nhất vẫn là lúc bị A Hà luyện cho, hiện giờ A Hà đã có nhà không ở căn cứ nữa, bọn họ vui sướng khỏi bàn, nhưng mà vừa rồi tôi có nói với A Hà, bảo cậu ấy rảnh thì trở về căn cứ chơi, miễn cho mấy tên này lại phá hoại, đến lúc đó không thể bồi tội với anh rồi.”
Nói xong liền đứng lên mời rượu Tống Dịch, Tống Dịch thấy vậy cũng vội đứng lên, “Không không, công việc của tôi cũng bận rộn, cậu ấy có nhiều hoạt động để làm cũng tốt, tôi còn sợ tôi không rảnh để quan tâm cậu ấy khiến cậu ấy một mình ở nhà lại buồn thôi.”
“Ây, huấn luyện viên à anh thật là, Tiêu đội muốn qua thì tự sẽ qua, anh lại còn gọi cậu ấy qua đây làm gì cho nhọc lòng, anh còn là người không vậy?”
“Anh đây là đang áp bức đội viên ngoài biên chế của chúng em đó, không thể để cậu ấy thảnh thơi một tí hay sao vậy nè?”
“Anh mới là ma quỷ ấy!”
Trong lúc phun tào, bọn họ vẫn đứng lên mời rượu nhau vô cùng khách khí, Chu Nghiêm thấy bọn họ khách khí đi khách khí lại, nào có như miệng bảo không khách khí đâu.
“Đều đứng lên cả đi, ngoài miệng nói không khách khí chứ có đứa nào làm được không, tới nào Tống Dịch, tôi mời anh, tôi thật sự không khách khí với anh đâu, có thể nói tôi như ông anh trai nhìn A Hà lớn lên mấy năm nay, cậu ấy có thể trở thành như ngày hôm nay, thật sự phải cảm ơn anh rất nhiều, về sau tôi giao cậu ấy cho anh, hy vọng anh bao dung cậu ấy một chút, cũng hy vọng là hai người sống thật hạnh phúc.” Lời Chu Nghiêm nói đều là thật tình chúc phúc, cũng không thật sự khách khí theo chân bọn người kia.
Tống Dịch rất cảm kích Chu Nghiêm đã chăm sóc Tiêu Hà nhiều năm như vậy, cùng với Tiêu Hà mời Chu Nghiêm một ly.
Trì Phỉ ngồi một bên thong thả dùng bữa, nghe họ nói cảm đi ơn lại, cảm thấy bầu không khí hình như không đúng.
Anh ta quay sang nói với Chú Nghiêm một câu, “Mấy người đang gả con gái đi à? Một bộ miệng lỡi nhạc phụ gì vậy.”
Câu này thành công chọc cười tất cả mọi người, chỉ có Tiêu Hà lạnh mặt nhìn Trì Phỉ.
“Ha ha ha ha ha, Trì tổng anh thấy như vậy à, mở miệng đúng là kim câu*, cái gì mà gả con gái chứ, chúng tôi dám sao?”
*: Lời vàng. Ý nói anh này nói câu nào chất câu đó.
“Trì tổng, anh phải cảm ơn thân phận của anh đã cứu anh đi, bằng không cái tên này sẽ trở mặt với anh đấy anh biết không?”
“Ha ha ha ha ha, hôm nay là ngày vui nên đừng có như vậy được không, nếu Trì tổng đã nói đến đề tài này thì tôi cũng muốn hỏi một chút, Hà Thần và thầy Tống tính khi nào định kết hôn vậy?” Happy tài cao gan lớn trực tiếp hỏi vấn đề này.
Td thực ra còn chưa nghĩ đến vấn đề ấy, dù sao thì anh và Tiêu Hà còn rất nhiều việc còn chưa xử lý.
Tiêu Hà nghe xong ngược lại rất nghiêm túc tự hỏi để trả lời vấn đề này, “Trước tiên cứ chờ anh ấy bớt bận rộn hơn thì bàn bạc sau.”
Tống Dịch vừa nghe liền thấy áp lực có chút lớn, “Không phải nóng nảy, đến lúc đó khẳng định sẽ mời mọi người uống rượu mừng.”
Tiêu Hà cũng gật đầu, đúng là không nên nóng nảy, dù sao cậu còn chưa đi gặp cha mẹ của Tống Dịch, chờ học thành tài rồi thì việc này không thành vấn đề nữa, cậu còn phải đi gặp cha mẹ Tống Dịch, sau đó cùng họ bàn bạc một chút, còn phải đưa Tống Dịch về gặp ông và bà, phải nói với họ chuyện kết hôn, đây là đại sự.
“Tôi đây cũng phải chuẩn bị cho thời khắc ấy, lần này đi thi đấu phải lấy lại chức quán quân mới được, bằng không tiền tích cóp không đủ đi biếu đâu.” Happy bắt đầu lo lắng tiền biếu.
“Có đạo lý đó, ngày mai về bắt đầu chăm chỉ tập luyện, ít nhất là cũng phải lấy được cái chảo vàng trở về, bằng không hôm hôn lễ của A Hà lại lấy tay không đi thì không hay đâu.”
“Chắc chắn rồi, không lấy được chảo vàng, tôi không còn tự tin tham dự hôn lễ của quán quân thế giới đâu!”
Trì Phỉ một tay gắp đồ ăn một tay nói, “Lời này nhớ kĩ cho tôi, lấy không được chảo vàng thì tôi sẽ khấu trừ tiền thưởng của mấy cậu, cho các cậu đã không có tiền biếu lại càng không có mặt mũi đi tham dự hôn lễ.”
Mọi người sôi nổi nhìn về phía Chu Nghiêm, dùng ánh mắt dò hỏi, “Có thể làm Trì tổng câm miệng không? Em sợ em nhịn không được úp cả cái mâm này vào mặt anh ta quá!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc