Tiểu Khả Ái Của Tôi - Chương 57

Tác giả: Thiên Trọng Lí

Chương 57: Surprise

Tiêu Hà rốt cuộc vẫn không thể đến chỗ Tống Dịch để *** anh.
Tuyết của mùa đông năm nay so với năm vừa rồi bất luận thời điểm nào cũng đều lớn hơn, cảnh báo tuyết lớn cứ cách hai ba tiếng đồng hồ sẽ gửi tin nhắn nhắc nhở đến cho cậu một lần.
Dù cho là qua đêm giao thừa Tiêu Hà cũng không thể đi đến chỗ Tống Dịch được, mọi người trong căn cứ thật ra lại muốn lôi kéo cậu vui chơi một phen.
Tiêu Hà trước giờ không phải kiểu người có thể dung nhập vào bầu không khí chung, từ trước đến nay cuộc sống đều vô cùng khô khan, dù cho có là cảnh tượng náo nhiệt đi nữa, cậu cũng chỉ im lặng ngồi một góc, năm nay cũng như năm ngoái, cũng ngồi im 1 góc trong KTV nhìn bọn họ vui đùa, vào lúc 0 giờ, cậu gọi FaceTime cho Tống Dịch.
Hai bên đều có thể nghe được tiếng pháo đốt ầm trời nghênh đón một năm mới đến, nhưng bọn họ lại chỉ có thể cách một màn hình chúc nhau năm mới vui vẻ.
Một năm mới đã đến, Tống Dịch bên kia rất nhiều việc, hơn nữa đã có kế hoạch mở một phòng làm việc mới ở thành phố S, phía Weibo chính phủ cũng đã phát thông báo tuyển dụng được vài ngày, không ít người cho rằng đây là một cách để anh và Tiêu Hà ở bên nhau.
Rốt cuộc Tống Dịch sắp mở phòng làm việc ở nơi Tiêu Hà sống, dưới Weibo trừ việc bàn luận về điều kiện thông báo tuyển dụng thì cũng có những bình luận chúc mừng.
Chỉ là hai người bọn họ đã như quay trở về thời kì võng luyến trước đó, ông trời không chiều lòng người, hơn nữa Tống Dịch bận quá, không chỉ không có thời gian gặp mặt, càng không có thời gian để chơi trò chơi với nhau.
Thời gian Tiêu Hà phát sóng trực tiếp cũng ngày càng ngắn.
Cứ thế trôi qua nhanh chóng, chớp mắt đến năm mới, mọi người trong căn cứ đều thu dọn mọi thứ thật tốt chuẩn bị về nhà ăn tết.
Happy mua vé đi sớm nhất, đều nói anh chàng là đang chạy vội trở về nuôi mỡ nên mới vội vội vàng vàng như vậy.
Happy cũng không phủ nhận, điên cuồng hứa với mọi người sẽ mang đặc sản từ quê nhà lên phân phát.
Nghe vậy mọi người đều ước gì anh chàng nhanh về đi, miễn cho cứ liên tục ở đây làm người ta thèm.
Sau khi Happy đi rồi, Mộc Mộc cùng Thu Dương cũng theo sát sau đó trở về, trong căn cứ chỉ còn lại có Miên Phong, Điền Dã, Chu Nghiêm và Tiêu Hà.
Miên Phong cùng Điền Dã mua cùng một loại vé, bọn họ buổi chiều đi, giữa trưa bốn người cùng nhau ăn lẩu, sau đó Tiêu Hà và Chu Nghiêm đưa hai người bọn họ đến nhà ga, sau khi tiễn bọn họ về, Chu Nghiêm vẫn đến chỗ của Trì Phỉ.
“Chú một mình trở về không thành vấn đề chứ?” Chu Nghiêm hỏi cậu.
Tiêu Hà ừ một tiếng, tiếp tục lái xe.
“Năm nay không qua bên chỗ Tống Dịch sao?” Chu Nghiêm lại hỏi.
“Anh ấy cũng phải về nhà.” Thanh âm Tiêu Hà nghe không ra cảm xúc gì.
Chu Nghiêm thở dài một hơi, “Chưa nói đưa chú trở về gặp người nhà à?”
Tiêu Hà trầm mặc, Tống Dịch đã nói qua, mấy ngày hôm trước đề ra chuyện này, là chính cậu còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, sợ hiện tại mình sẽ không khiến cho người khác thích, cậu muốn trở nên tốt hơn một chút, sau đó sẽ gặp người nhà Tống Dịch sau.
“Dù sao thì, đấy là vấn đề của em.”
Chu Nghiêm cũng không biết nói gì cho được, anh biết Tiêu Hà có thể là cảm thấy bản thân còn chưa đủ thành thục, cho nên lo lắng về những vấn đề này.
“Chú cũng rất tốt.” Chu Nghiêm an ủi, muốn cậu thêm chút tự tin.
Tiêu Hà không nói, được hay không trong lòng cậu tự có suy nghĩ, cậu cảm thấy mình còn chưa đủ trưởng thành, còn muốn biến thành một người tốt hơn nữa mới đủ thuyết phục chính bản thân mình.
Đưa Chu Nghiêm đến cửa công ty, Tiêu Hà liền lập tức trở về căn cứ.
Đối mặt với khung cảnh nhà cửa trống vắng như vậy, cậu đã quen, rốt cuộc thì mỗi năm đều ăn tết như thế, trong căn cứ đều chỉ có một mình cậu.
Lúc đi dì đã làm cho cậu không ít đồ ăn, cũng đủ chính cậu chống được việc đi ăn cơm hộp, cậu cũng không lo lắng bản thân mình sẽ đói ૮ɦếƭ.
Cậu mỗi ngày không có việc gì để làm, chỉ chạy đến phòng khách tầng 1 nằm xem TV, bên ngoài gió tuyết rất lớn, tiếng TV cũng không nhỏ, chuyển rất nhiều kênh, các chương trình đều liên quan đến ngày Tết, chưa thấy đài nào phát nội dung gì khác, thông báo ngày mai là lễ trừ tịch.
Ban đêm hôm trừ tịch cậu tự nấu cho mình chén sủi cảo, nhưng bởi vì không chuyên nên vị có chút không hợp, không ăn được bao nhiêu, ăn được hai thìa thì bỏ dở, ngồi ở trên sô pha phát ngốc.
Trong căn cứ, điều tốt duy nhất chính là vùng ngoại thành sẽ không có người đốt pháo hoa, an tĩnh như ngày thường.
Cậu nhìn di động nhiều lần, Tống Dịch vẫn chưa trả lời cậu, có thể là cùng người trong nhà ở bên nhau, không có thời gian xem di động.
Trong nhóm WeChat Chu Nghiêm bắt đầu mở bao lì xì, bọn Happy đua nhau tranh lấy, Tiêu Hà cũng không tham dự.
Không bao lâu di động vang lên, cậu lập tức mở khóa xem, là Chu Nghiêm phát một bao lì xì cho cậu, còn nói là Trì Phỉ chúc mừng cậu học được cách đánh nhau rồi.
Cậu cảm ơn rồi nhận lấy, nghĩ nghĩ lại gửi cho Tống Dịch tiền lì xì, nói là bao lì xì cho cha mẹ anh để chúc năm mới, sau đó cuối cùng lại gửi cho anh nói đây là bao lì xì gửi anh.
Tống Dịch vẫn chậm chạp không hồi đáp cậu, cậu liền đặt điện thoại lên trên bàn trà, về phòng của mình lấy gối đầu rồi trở lại phòng khách.
Mở TV, cậu nằm ở trên sô pha xem tiết mục chào xuân, có vài ngụ ý của tiểu phẩm cậu xem không hiểu, có mấy bài ca cậu cũng không cảm giác được, xem xem một hồi lại thất thần, lại nhớ đến trước đây mình từng cùng ông bà đón năm mới.
Cơm tất niên tất cả đều do bà làm những món mà cậu thích nhất, ông sẽ cao hứng uống mấy ly R*ợ*u.
Ban đêm ba người vây quanh lò nướng khoai cùng bánh dày xem xuân vãn, đến rạng sáng, ông sẽ đi ra sân để đốt pháo hoa đón năm mới.
Càng ngày Tiêu Hà càng cảm thấy tịch mịch, nhiều năm như vậy rồi cậu cũng chỉ có thể dựa vào những ký ức để bổ khuyết chỗ hổng, nhưng càng như vậy lại càng nhớ mong, chỗ hổng lại càng lớn.
Cậu không dám nghĩ tiếp, tự kéo mình ra khỏi hồi ức, tăng âm thanh TV lên, cậu vừa nghe vừa nhắm mắt lại, cuối cùng cứ thế chậm rãi đi vào giấc ngủ.
Hai ngày đầu năm Tống Dịch nhắn cho cậu rất ít, tựa hồ đang vội vàng đi thăm họ hàng, Tiêu Hà cũng không quấy rầy thời gian của anh và người nhà ở chung, một thân một mình nằm trên sô pha, xem những bộ phim truyền hình mà Tống Dịch ***g tiếng, giống như làm vậy sẽ tốt lên không ít.
Ngày thứ ba, Tống Dịch chủ động nhắn tin cho cậu.
Syiiii: A Hà, căn cứ của em cụ thể ở đâu, anh mang đồ ăn đến cho em!
Tiêu Hà nấu mì sợi, trả lời anh nói không cần, có đồ ăn rồi.
Tống Dịch lại không thuận theo, không buông tha, “Không được! Hôm nay anh phải cho em ăn mỹ vị nhân gian nha! Mau nói cho anh biết!”
Tiêu Hà biết không nói cho anh thì anh khẳng định sẽ còn làm loạn nữa, một phần ăn mà thôi, vì thế gửi địa chỉ cho anh biết.
Đồ mình nấu cậu cũng chỉ vội vàng ăn hai miếng, định bụng chờ Tống Dịch gửi đồ ăn cho mình rồi ăn xong sẽ gửi tin nhắn cho anh để khiến anh an tâm.
Đại khái đợi hơn hai tiếng, vẫn không thấy có tin tức gì, Tiêu Hà có chút đói bụng, vì vậy ăn đỡ hai miếng bánh quy để cho đỡ đói.
Qua nửa giờ sau, căn cứ mới vang lên tiếng chuông cửa.
Tiêu Hà đứng lên đi mở cửa, cửa vừa mở đã thấy một người mặc trang phục vũ trang hạng nặng đứng trước mặt, còn chưa thấy rõ diện mạo của người kia mà người đó đã nhào tới ôm lấy mình.
“Surprise!!” Là tiếng của Tống Dịch.
Tiêu Hà vừa nghe liền kéo anh vào cửa, bên ngoài lạnh lẽo, Tống Dịch đi theo cậu vào rồi đồng thời gọi với lại, “Từ từ, anh còn cái này chưa vào được.”
Tiêu Hà lúc này mới nhìn thấy ngoài cửa có đặt rất nhiều đồ, vì vậy bắt tay giúp anh mang chúng vào.
Nhìn túi lớn túi nhỏ còn có 10 hộp quà khác, cậu không nghĩ Tống Dịch một mình có thể lấy nhiều đồ như vậy đến đây, “Có mệt không?”
Tống Dịch cởi khăn quàng cổ, làm bộ thực mỏi mệt nói: “Mệt mỏi quá nha, phải để A Hà ôm ấp hôn hôn mới có thể giảm bớt.”
Tiêu Hà hai lời chưa nói, lập tức ấn anh lên tường hôn.
Chờ hai người tách ra thì cả người đều đã thở không xong.
Tống Dịch trong lúc thở dốc còn *** *** miệng, chính động tác này làm lòng Tiêu Hà như cứng lại, lần nữa hôn lên môi anh.
Tống Dịch bị cậu hôn đến mức không thở nổi, đứt quãng nói với cậu, “A Hà…… Em còn như vậy…… anh sẽ…… Nhịn không được nha.”
Tiêu Hà lại hôn anh hai lần nữa mới dừng lại, hỏi anh, “Anh thế nào lại đến đây.”
Tống Dịch đặt cả trọng lượng cơ thể đè lên cậu, “Em không chịu cùng anh trở về, anh đây khẳng định sẽ tới với em luôn đó, hai ngày trước bận quá, họ hàng lại quá nhiệt tình, thật sự không thể kháng cự, cho nên không thể nhắn cho em, đừng giận nha.”
Tiêu Hà đưa anh đến phòng của mình, đồng thời mở điều hòa, “Sẽ không, anh đến đây có nói với ba mẹ anh không?”
Tống Dịch có chút nóng, *** bông đặt ở mép giường, “Không, bọn họ bảo anh đưa em về đây, nói em người còn không tới sao lại gửi cả bao lì xì cho họ, họ không muốn nhận, nên bảo anh mua nhiều đặc sản đến chỗ em, còn nói cả nhà mang đồ lên cho em, anh nói em sẽ ngại ૮ɦếƭ mất, không dám gặp họ, họ còn bảo anh chuyển lời cho em, họ không hung dữ đâu, bảo em ngàn vạn lần không phải sợ, ha ha ha ha.”
Tiêu Hà ngồi xuống bên cạnh, “Em xin lỗi.”
Tống Dịch nghiêng đầu nhìn cậu, “Không có gì phải xin lỗi đâu, em tự có suy xét của em, anh sẽ chờ em, ba mẹ anh cũng vậy, cho nên không cần phải nói xin lỗi nha.”
Tiêu Hà không biết nên nói gì đó để biểu đạt nội tâm mình lúc này, Tống Dịch luôn ôn nhu thông cảm cho cậu, kiên nhẫn chờ cậu, cho cậu thời gian để cậu tự thuyết phục bản thân mình, không tạo cho cậu bất luận áp lực gì.
“Sẽ không làm anh chờ lâu đâu.” Tiêu Hà cầm tay anh, cậu không muốn để Tống Dịch cứ mãi chờ mình, cậu muốn nhanh chóng đứng bên người Tống Dịch, trở thành một người đàn ông có thể che mưa chắn gió cho anh.
“Tại đây, ở phía trước, anh vẫn sẽ chờ em.” Tống Dịch nắm lấy tay Tiêu Hà, mười ngón tay đan lại, anh rõ ràng thấy được sự thay đổi của Tiêu Hà, cũng tin tưởng cậu thật sự sẽ không khiến anh đợi chờ lâu, chỉ là đoạn quá trình ấy phải trải qua một khoảng thời gian, anh đều sẽ chờ.
Tống Dịch giống như có chút mệt, lập tức ngã xuống giường Tiêu Hà, nhưng vẫn nắm tay cậu không thả ra.
“Muốn ngủ một lúc không? Để em đi lấy chăn.” Tiêu Hà nhìn anh hỏi.
“Em ngủ cùng anh được không?” Tống Dịch không trả lời vấn đề của cậu mà hỏi ngược lại.
Tiêu Hà trầm mặc ba giây đồng hồ, trả lời, “Được.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc