Tiểu Khả Ái Của Tôi - Chương 47

Tác giả: Thiên Trọng Lí

Chương 47: Đàn ông ai lại làm thế

Trải qua một hồi quyết đấu giữa phàm nhân và thần tiên, sự thất bại khiến mọi người trong YY trầm mặc một trận, thanh âm nghe được duy nhất là tiếng bật lửa rồi tiếng thở dài tức giận.
“Tỷ muội à, tình hình vừa rồi hỗn loạn như vậy, nhưng anh có thể nói với tôi một việc không, vì sao chỉ một mình anh trộm cười vậy.” Trì Phỉ nhớ lại cục diện vừa rồi, chỉ có mình Tống Dịch là không theo chân bọn họ chống lại tên hacker kia mà ngược lại còn đứng ngoài cuộc trộm cười một trận.
“Ha, không sai, thầy Tống à, anh có thể giải thích biểu hiện vừa rồi của mình không?” Tuế Tuế phun một vòng khói cũng gia nhập với Trì Phỉ hưng phấn hỏi tội.
Tống Dịch không ngờ chờ đợi mình là bị người tính sổ, anh cảm thấy tình huống lúc ấy đã vô cùng hỗn loạn, ba bọn họ thay nhau chửi lên chửi xuống, anh hẳn phải không bị chú ý mới đúng.
“Tôi đâu có, tiếng của tôi nãy giờ là do sợ hãi đó chứ?! Không tin thì mọi người hỏi A Hà xem!” Tống Dịch bán manh giả vô tội muốn tránh khỏi chất vấn của họ.
Tiêu Hà gạt tàn thuốc, tiếng cười của Tống Dịch cậu có thể nghe được rất rành mạch, không biết còn tưởng anh uống nhầm thuốc, “Đừng hỏi tôi, tôi sẽ không nói dối.”
Tống Dịch: “….” Thật là tuyệt nha, tôi đây thế nào lại tìm được một anh bạn trai tư duy thẳng nam sắt thép như vậy, giờ đổi bạn trai còn kịp không? Xin online chờ.
___Ha ha ha ha ha ha ha ha, tính cách Hà Thần của tôi là vậy đó, đặc trưng của một người đàn ông thế kỉ, chưa bao giờ biết nói dối
___Tường của tôi cũng xin đổ vì Hà Thần, bạn trai tìm anh giải vây, anh thì một lời cũng không nói đỡ cho người ta
___thầy Tống bán manh giả ngu cầu giải vây, bạn trai mình thì lại là Bao Chửng thiết diện vô tư
___Vi diệu nha!
“Được lắm Tiêu Hà, tôi rất thích tính cách này của cậu, lão Thiên Vương có tới cậu cũng không cho người ta một câu ra trò.”
Trì Phỉ rất vừa lòng, đây là vì bọn họ giết không nổi tên hacker kia nhưng tìm thấy đối tượng đội nồi, tuy rằng đối tượng là tỷ muội của anh ta ở tuyệt địa đại lục.
“A Hà, thật sự đấy, cậu đúng thật là đàn ông chân chính.” Tuế Tuế không biết nên hình dung EQ của Tiêu Hà ra sao, vì vậy chỉ có thể căng da đầu thốt ra một câu khen ngợi.
Tống Dịch ở một bên nhỏ giọng thì thầm, “Bạn trai rác rưởi, hừ.”
Tiêu Hà nghe thấy nhưng cũng biết anh không còn biện pháp nào khác, vì thế kết thúc đề tài, thúc giục bọn họ nhanh chóng chuẩn bị.
Lúc này là bản đồ mới, Tiêu Hà vẫn còn đang phân vân giữa nhà thi đấu quyền anh (Pecado) và khu biệt thự cao cấp (Hecienda del Patrón)*. Nhà thi đấu không thể nghi ngờ là nơi rất được, trên bản đồ sa mạc vắng vẻ như thâm sơn cùng cốc này thì coi như một nơi đủ giàu có, nhưng nếu hạ cánh ở đó thì sẽ gặp tầng tầng lớp lớp nguy hiểm, hơn nữa họ còn đưa theo cả hai kẻ với mục đích chỉ đi du lịch thì khó mà không bận tâm được.
*: Địa điểm biệt thự mình không chắc, thế nên có ai biết thì cmt mình sửa nhé!
Cuối cùng thương lượng với Tuế Tuế một chút, bọn họ quyết định nhảy biệt thự.
“Đi nào, đến biệt thự, cứ lục lọi đủ di, tôi mua đấy!” Trì Phỉ lại đột nhiên bộc lộ bản chất của mình.
“Anh cũng đâu giao dịch tiền trong game.” Sau một hồi nói chuyện, Tống Dịch đã nhận định Trì Phỉ là plastic tỷ muội*.
*: Là chị em mặt ngoài thâm tình nhưng bên trong thì giả dối. Kiểu chị em bạn dì tình cảm như hoa bằng nhựa, hàng giả nhưng luôn tươi không tàn.
“Ai nói không có, tôi bỏ 98 đồng mua trong game này! Huống hồ tôi tới trước thì chính là của tôi, tỷ muội của tôi tới đây nào, tôi phát hiện mấy bộ đẹp lắm.” Trì Phỉ còn chưa chút ý đến biến hóa cảm xúc của Tống Dịch.
Nhưng Tiêu Hà thì không giống, cậu nhận ra trong giọng nói của Tống Dịch mang theo ủy khuất và không vui.
Vì thể cậu im lặng lục lọi đồ, lúc đi ngang qua phòng Tống Dịch thì đưa khẩu M416 cho anh.
“Đừng nghịch ngợm.” Tiêu Hà chỉ nói với anh hai chữ.
Tống Dịch miễn cưỡng thu lại cảm xúc của mình, nhặt S***g lên liền chạy theo sau ௱ôЛƓ Tiêu Hà.
“A Hà, anh muốn bắn người!” Tống Dịch yêu cầu.
Trong tay Tiêu Hà là một khẩu UMP9, nhìn lại cái đuôi đằng sau liền nói, “Đừng đi theo em, mục tiêu quá lớn, nhanh trốn trước đi, có người thì gọi anh đến bắn, nghe lời!”
Tống Dịch lập tức dừng bước, đáp một tiếng rồi ngoan ngoãn trốn vào trong một phòng, di chuyển đến đứng cạnh cửa sổ.
___????? Sao lại một lời không hợp liền có cẩu lương ăn?
___Tổn thọ òi, cẩu FA không có nhân quyền! Streamer ngay trên sóng truyền hình ngược cẩu một cách sắc bén!
___Thật muốn biết diện tích bóng ma trong lòng Tuế Tuế và Trì tổng
___Trì Phỉ có vợ rồi, sợ là không có bóng ma gì đâu, chúng ta nên đau lòng cho Tuế Tuế thôi
Tuế Tuế vừa lục đồ vừa cảm thấy có vấn đề, sao đột nhiên cảm thấy bất tri bất giác ăn một ngụm cẩu lương? Cậu cũng không phải sống nhờ cẩu lương, ăn vào vừa có hại cho thân thể và tinh thần.
Vốn đang định nói với Trì Phỉ nhưng tình huống không cho phép, chung quanh có địch nhân, Tuế Tuế không còn biện pháp nào đành phải sửa miệng với Trì Phỉ, “Trì tổng anh mau trốn kĩ đi, đừng có chưa gì đã ૮ɦếƭ đấy.”
Trì Phỉ còn đang lục đồ, nghe thấy câu này của cậu liền nhanh chóng chạy vào một nhà gần nhà mà Tống Dịch đang đợi nhất, kết quả vừa mới chạy vào thì đã bị bắn cho gục.
“Trời ơi, tỷ muội à, là tôi mà! Cậu bắn ai vậy! Thấy rõ là tôi đi xem nào! Cậu muốn quét tôi thành tổ ong vò vẽ à?” Trì Phỉ không ngờ một ngày lại bị ăn kẹo đồng của tỷ muội tốt.
Tống Dịch bắn gục anh ta xong thì khẽ hừ một tiếng, cơ hồ không ai nghe thấy, sau đó chạy lại đỡ Trì Phỉ, “Ai u, anh xem tôi quá căng thẳng quá đó, cửa vừa mở là tôi đã bắt đầu luống cuống rồi, để tôi kéo anh lên.”
___Ha ha ha ha ha ha, sự trả thù đến từ hoa tỷ muội, tôi khuyên anh nên để tâm chút đi Trì tổng à
___Thầy Tống lần thứ ba nổ S***g ở tuyệt địa đại lục, người suýt mất mạng còn chính là hoa tỷ muội của mình
___Nhìn kĩ năng này đi, đúng là không trượt phát nào
Tống Dịch không chỉ kéo Trì Phỉ dậy mà còn cho anh ta thêm mấy cái băng gạc, “Tới đây, đây là số thuốc tôi có trên người đó, anh phải quý trọng nó, không được ૮ɦếƭ nữa được không?”
Trì Phỉ thực sự rất muốn phun tào, người vừa bắn ૮ɦếƭ anh ta là ai chứ, nhưng anh ta cũng không nói mà mở miệng lấy lý do thoái thác, “Hu Hu, cảm động quá, anh đối với tôi tốt như vậy, ngay cả thuốc trên người cũng cho tôi, đúng là tỷ muội tốt của tôi mà.”
___Ha ha ha ha ha ha, cười ૮ɦếƭ tôi, đây là kịch cung đấu hoa tỷ muội khuynh tính phụng hiến sao?
___Không không không, đây là hai tên diễn tinh thích diễn cảnh đấu tranh!
___Trước kia sao không phát hiện Trì tổng cũng diễn kịch nhiều như vậy nhỉ?
___Ha ha ha ha ha ha ha ha, mấy người soi lại Weibo mấy năm trước của anh ta là sẽ phát hiện Trì tổng không chỉ là một tên thích diễn kịch mà còn là trung nhị* nữa, lúc đó muốn tiến vào giới nghệ sĩ, kết quả lại bị khuyên lui cho nên quay về kế thừa gia nghiệp
*: Phần này tui không hiểu,lại làm mất bản raw rồi nên dịch bừa, mong là nó không sai.
___Lại là câu chuyện một kẻ không cần nỗ lực liền kế thừa gia nghiệp, xin lỗi, tôi quấy rầy rồi
___Tại hạ gia cảnh bần hàn, xin cáo từ!
Hai người kia vẫn đang hỗ trợ đối phương biểu diễn, bên kia Tiêu Hà và Tuế Tuế đã diệt người của một đội.
Người cuối cùng bị Tiêu Hà đánh bại không bò dậy nổi, cậu quyết định dành cho Tống Dịch một cơ hội ***, “Tống Dịch, ở dưới lầu kia, ra bắn được rồi.”
Tống Dịch vừa nghe Tiêu Hà gọi mình, hơn nữa còn gọi cứng đơ vậy, ngay lập tức lên tiếng đòi sửa, “Gọi anh là A Dịch! Hoặc trực tiếp gọi anh là Tiểu khả ái của em! Anh khá là thích vế sau.”
Tiêu Hà lựa chọn im lặng.
Tống Dịch lại không thuận theo, không muốn buông tha, “A Hà anh đang đợi đấy! Vì sao còn chưa gọi! Năm chữ thôi mà, có khó đâu chứ.”
Mặt Tuế Tuế ngồi trước màn hình nhăn lại như khỉ, cái gì mà không khó? So với việc giết Tiêu Hà còn khó hơn.
“Chị dâu à, lẹ lẹ, không nhanh lại đây giết là hắn ta ૮ɦếƭ đấy.”
Tống Dịch khó có được cơ hội như vậy khẳng định sẽ không dễ dàng từ bỏ, nhưng anh lại không chú ý tới Tiêu Hà ở dưới lầu đã giơ họng S***g lên.
Vẫn là Trì Phỉ phản ứng nhanh, nhỏ giọng nhắc nhở Tống Dịch, “Tỷ muội à, bạn trai anh lại chuẩn bị muốn giết anh rồi.”
Tống Dịch nhanh nhẹn nằm sấp xuống, “Cái tên đầu heo Tiêu Hà này! Mỗi ngày đều muốn giết anh trong game! Đàn ông ai lại làm thế!”
“Câu này hay đấy tỷ muội à, đàn ông ai lại làm vậy.” Trì Phỉ ở một bên thêm mắm thêm muối, thập chí còn hát lên.
Tiêu Hà tức giận không nhỏ, họng S***g di chuyển nhằm vào địch nhân còn chưa ૮ɦếƭ mà bắn mấy tiếng, dường như đang hả giận, cậu chịu đựng lửa giận nói, “Sớm muộn gì em cũng đánh anh một trận!”
Tống Dịch lúc này bắt đầu sợ, nghĩ đến việc Tiêu Hà có khả năng là đánh mình thật, anh liền túng, dùng loại ngữ khí như xin tha lại như thương lượng, “Vậy….Có thể đánh ở trên giường không?”
Lời này vừa rời miệng, Tuế Tuế và Trì Phỉ cùng xuýt xoa một tiếng, giống như vừa nghe được cái gì không nên nghe.
Làn đạn nháy mắt bùng nổ chiếm toàn bộ màn hình.
___Trời đất, thầy Tống à! Vi diệu quá hen!
___Tui đồng ý! Cầu xin hai người leo lên giường đánh nhau một trận! Đánh càng bạo càng tốt!
___Hà Thần! Thời điểm để anh chứng minh tới rồi! Làm thầy Tống biết anh có thực sự là đàn ông không!
___Đánh một trận! Đánh một trận! Đánh một trận!
___Không! Đâm một lần! Đâm một lần! Đâm một lần!
Làn đạn thuần túy là náo nhiệt không sợ chuyện lớn, Trì Phỉ và Tuế Tuế lại không nghĩ như vậy.
Tuế Tuế cảm thấy lòng mình đau khổ quá, vì sao người ăn cẩu lương luôn là cậu, lúc nói câu này mặt còn phải biểu cảm cho đúng hoàn cảnh.
Trì Phỉ thì nghĩ Tống Dịch thoạt nhìn văn nhã như vậy mà trong đầu lại mang suy nghĩ như thế, “Tỷ muội à, thèm thuồng như vậy sao!”
Tống Dịch ho hai tiếng, “Anh nói gì vậy, tôi nghe không hiểu.”
Trì Phỉ ha ha cười, nghe thì không đơn thuần như vậy,”Có gì đâu, tôi hiểu anh mà.”
Tuế Tuế nghe không nổi nữa, cậu cảm giác Tiêu Hà im lặng lâu như vậy xem ra sắp có chuyện gì sắp xảy ra rồi.
“Thèm thì vẫn là các anh thèm, nhưng mà các anh trai ơi, thu liễm chút, chúng ta còn phải chạy độc nữa.”
Tống Dịch lúc này mới cùng Trì Phỉ nhảy xuống, chẳng qua nháy mắt lúc hai người nhảy xuống thì đã bị một quả lựu đạn nổ bay mất xác.
Vẻ mặt hai người ngu ngơ không hiểu, đợi đến khi hệ thống nhảy ra một câu nói Tiêu Hà đã dùng lựu đạn nổ ૮ɦếƭ họ.
Td và Trì Phỉ bị an bài vô cùng rõ ràng, thế nào cũng không cam lòng, nhìn hộp thi thể của mình bị Tiêu Hà chạy đến lục lọi nói,”Tiêu Hà! Lương tâm của em không thấy đau sao?”
Trì Phỉ cũng cao giọng lên án mạnh mẽ, “Tiêu Hà! Cậu đối đãi với ông chủ của mình vậy à! Tôi phải trấu trừ tiền lương của cậu!”
Tiêu Hà đối mặt với giọng nói oanh tạc của bọn họ cũng không dao động mà chỉ cười lạnh một tiếng, cất giọng nói ra bốn chữ nhẹ nhàng, “Thay trời hành đạo.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc