Tiểu Hồ Ly Pk Đại Ca Sói Xám - Chương 29

Tác giả: Lam Yên Hểu Nguyệt

Yên tâm, để tôi giúp cậu
Tử Y Nữ Hiệp bối rối đứng giữa hai người đàn ông. Đúng lúc Tế Nguyệt Thanh Thanh chuẩn bị nói vài lời với Đại Thần thì Phong Diệp Vô Nhai rời mạng.
Trái tim Kỷ Hiểu Nguyệt bỗng dưng chùng xuống, cảm tưởng như rơi xuống vực sâu không đáy. Đại Thần chưa bao giờ không từ mà biệt. Ngây người một lúc trước màn hình, Kỷ Hiểu Nguyệt bỗng thấy trong lòng cực kỳ trống rỗng.
Trong game, Tùng Phong Hàn gọi Tế Nguyệt Thanh Thanh đến hai lần cô mới nhẹ trả lời:
“Em out đây”.
Tế Nguyệt Thanh Thanh rời mạng. Tùng Phong Hàn có chút sững sờ, sau đó rất nhanh cũng quyết định rời mạng.
An Húc Dương gọi điện đến: “Hiểu Nguyệt, anh xin lỗi, có phải anh lại gây phiền phức cho em không?”
Kỷ Hiểu Nguyệt hơi mất tập trung, trả lời: “Không sao, chỉ là trò chơi thôi mà!”
“Anh xin lỗi… nhưng anh thật sự muốn kết hôn với em!”
Kỷ Hiểu Nguyệt thoáng im lặng rồi nói: “An Húc Dương, anh đừng chơi game nữa. Anh không hợp với trò chơi ảo trên mạng đâu. Con người anh quá nghiêm túc!”
“Với em, anh luôn rất nghiêm túc”.

Tận mắt nhìn thấy Phong Diệp Vô Nhai bị đánh, N*** Phong muốn cười to, nhưng ánh mắt lạnh lẽo của Tề Hạo khiến anh lập tức P0'p ૮ɦếƭ ý định đó. Khuôn mặt “baby” méo mó nhịn cười đến biến dạng:
“Yên tâm, để tôi giúp cậu!”
Rất nhanh, Thiên Sát Cô Tinh 845 tung chuyện này lên diễn đàn, anh công kích Tế Nguyệt Thanh Thanh một lòng hai dạ, có mới nới cũ, vì người tình mà tấn công chồng, đúng là làm người người căm phẫn. Những từ ngữ mạnh mẽ, cảm xúc dạt dạo, giọng văn cay độc đã làm dấy lên làn sóng tức giận trong diễn đàn.
Tây Phương Mã Thần lần đầu đứng chung chiến tuyến với Thiên Sát Cô Tinh 845, cả hai cùng chỉ trích Tế Nguyệt Thanh Thanh đứng núi này trông núi nọ, có ông xã tốt như vậy còn đi Ng*ai t*nh, đúng là muốn ૮ɦếƭ…
Một tảng đá cũng có thể tạo nên ngàn tần sóng. Những chuyện cũ gần như đã rơi vào quên lãng được người ta cố tình lôi ra, gây nên một trận tranh cãi lớn trong diễn đàn.
Chuyện này muốn nói thì phải bắt đầu từ mấy ngày trước.
Sau lễ Giáng Sinh, trò chơi Chân Linh Thần Giới cập nhật thêm phương tiện vận chuyển trên sông nước. Các loại thuyền hình dạng to nhỏ lớn bé so với các phương tiện truyền thống khác đều có tốc độ nhanh hơn gấp đôi, có thể sánh với thú bay. Người chơi có thể trải nghiệm cảm giác thích thú khi lao như bay qua những dòng nước xiết, cũng có thể chầm chậm xuôi dòng ngắm cảnh đẹp ven sông. Thử tưởng tượng xem, cảnh đẹp như tranh, đứng trên thuyền cùng người thương ngắm cảnh, thật là một niềm vui lớn trong đời!
Mua thuyền còn có một lợi ích nữa là người mua sẽ trở thành thuyền trưởng, không những được hẹn hò ngắm cảnh cùng người thương mà còn có thể chở người kiếm tiền, kiếm kinh nghiệm. Đương nhiên nếu làm ăn sẽ có thêm nhiều “Quy tắc cạnh tranh”.
Tế Nguyệt Thanh Thanh có xem qua cái này, nhưng vì không thoải mái với những kinh nghiệm đã trải qua trong quá khứ nên cô không có hứng thú với thuyền bè, chỉ xem rồi để đấy mà thôi.
Nhưng nếu có thể cùng Đại Thần ngắm khung cảnh sông nước chắc hẳn cũng rất thú vị, nhưng vừa nhìn giá niêm yết… Tế Nguyệt Thanh Thanh nhanh chóng rút lại suy nghĩ ấy.
Những chiếc thuyền được cập nhật lần này Tề Hạo lấy cảm hứng từ lần ra biển cùng Hiểu Nguyệt lần trước. Anh thậm chí còn thức trắng hai đêm tự mình thiết kế một con thuyền dành tặng riêng cho Tế Nguyệt Thanh Thanh. Một là để làm vui lòng bà xã, hai là kiểm tra xem Hiểu Nguyệt đã nguôi giận chưa.
Nào ngờ hôm ấy Kỷ Hiểu Nguyệt đang phải xử lý “Bảng thành tích của Tổng giám đốc” do N*** Phong giao, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: “Tên biến thái xấu xa đê tiện”, đến khi mở giao diện trò chơi thấy xuất hiện một con thuyền, Kỷ Hiểu Nguyệt đột nhiên nhớ lại chuyện xảy ra trên chiếc du thuyền hôm đó. Sau một thời gian dài hợp tác với Đại Thần, trong cô đã tạo nên một tác phong cực kì nhanh nhẹn, yêu thích rõ ràng, chưa cần động đến não bộ, cô nhanh chóng chọn “Vứt bỏ”.
Trong trò chơi, vứt đi rồi đương nhiên có người đến nhặt. Vài giây sau khi Tế Nguyệt Thanh Thanh đăng nhập, Phong Diệp Vô Nhai cũng lên mạng.
Phong Diệp Vô Nhai: “Bà xã, em thấy thuyền chưa? Có thích không?”
Phong Diệp Vô Nhai vừa dứt lời, con thuyền đang neo trước mặt đã bị người khác lái đi. Dĩ nhiên Phong Diệp Vô Nhai phải phi thân lên cứu thành quả vất vả mấy ngày qua của mình về, cuối cùng hai bên bất hòa, người nhặt được thuyền vô tội bị giết.
Lúc Kỷ Hiểu Nguyệt đi nộp tài liệu đã chỉnh sửa xong cho N*** Phong quay về thì đã xảy ra vụ huyết án. Dù sao thuyền do cô vứt, Tế Nguyệt Thanh Thanh vô cùng áy náy với người bị giết, Phong Diệp Vô Nhai lại kiên trì giữ lại thuyền.
Kết quả, thuyền lấy về rồi, nhưng Tế Nguyệt Thanh Thanh cực kỳ tức giận.
Cô nàng Tế Nguyệt không biết nội tình, cảm thấy Phong Diệp Vô Nhai là kẻ chỉ biết “chuyện bé xé ra to”, “ỷ thế *** người”, chỉ là một con thuyền thôi mà. Phong Diệp Vô Nhai rơi vào tình thế khó giải thích tường tận, đành chỉ biết im lặng.
Thật ra anh rất muốn nói rồi: “Bà xã à, con thuyền đó được chế tạo dành riêng cho em, nó là độc nhất vô nhị và có tên là Luyến Nguyệt Hào đấy”.
Đúng lúc này, Hoa Hồ Điệp gọi điện đến hẹn Kỷ Hiểu Nguyệt về chung. Cô nàng gửi lên một câu “Có việc” rồi rời mạng.
Lần đầu tiên lấy việc công làm việc riêng, lần đầu tiên trắng đêm làm một món quà tặng một cô gái, lần đầu tiên tặng quà, kết quả lại tự chuốc bực vào thân. Cuối cùng Phong Diệp Vô Nhai cũng chán nản rời mạng.
Sau lần đó cả Phong Diệp Vô Nhai và Tế Nguyệt Thanh Thanh đều ngầm hiểu không nên nhắc lại chuyện này nữa. Ai dè vì bài chỉ trích kia của Thiên Sát Cô Tinh 845 mà chuyện mấy ngày trước bị đào xới.
Thế giới lại xôn xao. Mọi người ai nấy đều tò mò về con thuyền, nguyên nhân gây ra vụ huyết án. Đáng tiếc họ không tìm thấy và từ đó đến giờ cũng chưa từng được nhìn thấy. Đơn giản vì Tề Hạo đã sớm rút con thuyền đó ra khỏi hệ thống rồi.
Khi hai đương sự đều không có mặt, mọi người thoải mái nói chuyện, nhất là những kẻ vốn ghen ghét Tế Nguyệt Thanh Thanh lâu nay lại càng liều mạng nói xấu cô. Bọn họ hy vọng nhân dịp này Phong Diệp Vô Nhai sẽ thấy vậy mà bỏ cô – ai bảo Tế Nguyệt Thanh Thanh sống trong phúc mà không biết hưởng phúc.
Có thể nhận được món quà quý giá như vậy lại không biết trân trọng, đã vậy còn thẳng tay ném đi, đúng là muốn ૮ɦếƭ mà! Thậm chí đã có ông xã tốt như vậy còn muốn đi Ng*ai t*nh, đúng là không thể chấp nhận được!
N*** Phong không ngờ mình lại có tài năng lớn như vậy. Chỉ mới đăng một bài viết đã được nhân dân toàn thế giới hưởng ứng, càng không ngờ có thể thu hoạch một chuyện xấu hổ khác của Tề Hạo, đúng là quá hời!
Thế mới biết, sống tốt sẽ được báo đáp!
N*** Phong vui vẻ chạy đến bên Tề Hạo: “Này! Chiếc thuyền kia trông như thế nào?”
Tề Hạo ném cho anh một ánh nhìn lạnh buốt, N*** Phong vội vàng rụt cổ: Coi như tôi chưa từng hỏi gì.
Báo đáp ấy hả, đôi khi cũng đến muộn một chút…
Đại Thần, em sai rồi!
Sáng sớm hôm sau, Kỷ Hiểu Nguyệt vừa mở cửa đã nhận được một lẵng hoa lớn, tấm thiệp gài trên lẵng hoa viết: “Mong em chấp nhận lời xin lỗi chân thành của anh. Tùng Phong Hàn”.
Kỷ Hiểu Nguyệt tiện tay ném lẵng hoa lên trên bàn.
Mấy ngày nghỉ nhàm chán chỉ có thể chơi game, nhưng đợi cả buổi sáng Đại Thần cũng không buồn xuất hiện. Lúc Tế Nguyệt Thanh Thanh đăng nhập vào trò chơi, hòm thư của cô như muốn nổ tung vì vô số tin nhắn được gửi tới: Nào là sao lại vứt con thuyền của Đại Thần tặng? Nào là sao lại tấn công Đại Thần?...
Măng Mọc Sau Mưa gửi cho Tế Nguyệt Thanh Thanh cả một tràng giang đại hải những câu hỏi: Vì sao lại muốn vứt đi? Vì sao không đưa cho người khác, ví dụ như cô ấy chẳng hạn?... vân vân và mây mây…
Tế Nguyệt Thanh Thanh toàn thân toát mồ hôi, sao những chuyện đó cả thế giới lại đều biết hết vậy? Kỷ Hiểu Nguyệt không ngờ chỉ trong một đêm, cô trở thành đích ngắm để mọi người chỉ trích.
Lúc biết tin Tế Nguyệt Thanh Thanh vứt thuyền, Hoa Hồ Điệp tức giận phi thẳng lên tầng 48 mắng Kỷ Hiểu Nguyệt:
“Cậu, cậu, cái cô nàng ngu ngốc này! Cậu không cần thì có thể tặng mình mà! Sao lại vứt đi?”

Hình như lần này Hoa Hồ Điệp nói cũng có lý… Ông trời ơi, ông có thể cho con thêm một cơ hội nữa không? Con nhất định sẽ không vứt đi nữa.
T_T
Có điều sao cách nói chuyện của Hoa Hồ Điệp và Măng Mọc Sau Mưa lại giống y chang như vậy?! Hai người này đúng là càng ngày càng ăn ý.
Giờ nghĩ lại, Kỷ Hiểu Nguyệt cũng không hiểu vì sao lúc đó cô lại xúc động đến mức ngu ngốc vứt bỏ con thuyền ấy đi như vậy. Chắc chắn nguyên nhân sâu xa là do Tề Hạo! Hay vì hôm ấy xem quá nhiều thành tích của anh ta nên cô bị “Rối loạn kết cấu”, vì vậy mới “Giận cá chém thớt”…
Chung quy lại đều là lỗi của tên biến thái xấu xa đê tiện kia!
Còn việc vì sao cô tấn công Phong Diệp Vô Nhai, đó là vì Tùng Phong Hàn mà. Truy đến căn nguyên, vì sao An Húc Dương phải vào game tìm cô? Đó là vì cô thấy bực bội trong lòng, không muốn gặp ai. Nhưng vì sao cô lại bực bội? Tất cả đều là vì tên xấu xa!
Đều là lỗi của tên biến thái ấy!
(Phong Diệp Vô Nhai ngước nhìn trời cao không nói gì, lặng lẽ để những oan khuất bị gió cuốn đi).
Không có tên Tổng giám đốc biến thái ở đây đúng là một chuyện vui không có Đại Thần ở đây, cuộc sống của Kỷ Hiểu Nguyệt rất u ám…
Hôm nay lại đúng là ngày các đôi vợ chồng tham gia tranh tài chính thức nhận nhiệm vụ. Đại Thần à! Anh sẽ đến chứ?
Tế Nguyệt Thanh Thanh cô độc đứng trên đỉnh núi nhìn mặt trời mọc, nhớ lại những lời Măng Mọc Sau Mưa nói: Nếu đồ cô tặng bị người ta vứt đi, cô nhất định sẽ *** người đó một trăm lần! Còn nếu người này là ông xã của cô thì sẽ tăng thêm một trăm lần nữa!
Măng Mọc Sau Mưa còn nói: Nếu Ta Là Một Con Rồng đi Ng*ai t*nh, cô sẽ hoạn Một Con Rồng thành Một Con Giun! Sau đó gặp lần nào giết lần đó. Không giết được cũng phải giết! Giết được thì càng phải giết!
Ông xã, anh giận rồi à?
Tế Nguyệt Thanh Thanh nghĩ, nếu đổi lại là cô, chắc cô cũng sẽ rất tức giận! Hơn nữa, cô còn… rất…rất đau lòng…
Tế Nguyệt Thanh Thanh bị cả ngàn người lên án, chỉ trích cứ không ngừng chìm sâu trong hối hận.
Trên kênh riêng tư, Tế Nguyệt Thanh Thanh nhắn cho Đại Thần: “Đại Thần, em sai rồi”.
Nhưng tài khoản Đại Thần vẫm xám xịt. Đại Thần vốn không phải là người ích kỷ, chẳng lẽ… anh ấy xảy ra chuyện gì sao? Nhưng hôm nay là Tết Dương lịch, liệu có thể xảy ra chuyện gì được chứ?
Nghĩ đến đây, trong đầu Kỷ Hiểu Nguyệt đột nhiên hiện lên hình ảnh của Tề Hạo. Biến thái đúng là biến thái! Anh ta sao cứ phải để mấy việc ký kết quan trọng sang ngày Tết Dương lịch tốt lành thế này nhỉ?! Giờ có lẽ anh ta còn đang ở ngoại ô mua khu đất mới rồi cũng nên.
Lúc Kỷ Hiểu Nguyệt làm bảng thành tích cuối năm của Tổng giám đốc mới được biết đây là kế hoạch lớn nhất của công ty trước khi nghỉ Tết, đón mừng năm mới. Kế hoạch của công ty là sẽ mua lại khu đất chưa được khai thác sau đó thiết kế đầu tư thành khu du lịch hấp dẫn nhất thành phố.
Thật ra năng lực của gã xấu xa đó ai nhìn cũng biết, hơn nữa là một người đã xem qua bảng thành tích của anh ta như Kỷ Hiểu Nguyệt lại càng hiểu rõ. Chỉ có điều cái cô hiểu rõ nhất là gã biến thái ấy vô liêm sỉ như thế nào mà thôi!
Kỷ Hiểu Nguyệt lắc nhẹ đầu, sao đột nhiên cô lại nghĩ đến tên xấu xa đó nhỉ!
Lúc này Đại Thần đang làm gì? Tế Nguyệt Thanh Thanh đoán già đoán non, thời gian giờ đối với cô bỗng dài lê thê. Không có Đại Thần trò chơi thật chẳng còn gì thú vị!
Tế Nguyệt Thanh Thanh cô đơn dạo quanh diễn đàn, không ngờ vẫn còn có người đăng lại đoạn clip lúc cô và Phong Diệp Vô Nhai kết hôn. Đang lúc buồn chán, Kỷ Hiểu Nguyệt kích vào xem. Đập vào mắt là hình ảnh Phong Diệp Vô Nhai ôm Tế Nguyệt Thanh Thanh từ trên trời đáp xuống, lơ lửng giữa đám Thần Điểu, khung cảnh vừa hoành tráng lại tinh tế, chắc chắn Đại Thần đã bỏ ra không ít tâm sức. Giờ ngồi ngẫm lại, hình như Đại Thần có hơi thủ đoạn một chút. Nhưng liệu có đúng là nếu không phải cô, anh sẽ không lấy ai?!
Về lý thì khó tha, nhưng về tình có thể chứ! Kỷ Hiểu Nguyệt khẽ mỉm cười. Thật ra đôi lúc Đại Thần cũng rất đáng yêu.
Suốt hôm lễ, từ đầu đến cuối Phong Diệp Vô Nhai rất bình thản, Tế Nguyệt Thanh Thanh thì ngược lại, lúc nói lời thề cô còn do dự vài ba phút, chẳng trách đám người xung quanh lại nhốn nháo ầm ỹ lên như vậy.
Ba phút, lâu vậy sao? Kỷ Hiểu Nguyệt có chút xấu hổ.
Đối chiếu bài viết này với bài viết của Thiên Sát Cô Tinh 845, Tế Nguyệt Thanh Thanh rõ ràng đã trở thành kẻ thù của tất cả mọi người.
Lam Sắc Yêu Cơ than thở: “Chỉ thấy người nay cười, có ai nghe người xưa khóc bao giờ”.
Tế Nguyệt Thanh Thanh nước mắt ròng ròng…
Bà xã để yêu để thương chứ không phải để giẫm lên!
Đúng lúc này hệ thống thông báo: “Phu quân của Tế Nguyệt Thanh Thanh đăng nhập”.
Sau vài giây sửng sốt, cuối cùng Tế Nguyệt Thanh Thanh cũng sực tỉnh, Phong Diệp Vô Nhai đã lên mạng rồi. Cuối cùng, Đại Thần cũng giá lâm!
Nhưng… Đại Thần sửa tên từ bao giờ vậy?
Tế Nguyệt Thanh Thanh gửi đến anh icon khuôn mặt tươi cười rạng rỡ:
“Đại Thần, anh lên rồi!”
Phong Diệp Vô Nhai đứng trên Ngự Thiên Kiếm, im lặng không nói gì, anh gửi yêu cầu “Một cái ôm”. Ngón tay Tế Nguyệt Thanh Thanh vội ấn đồng ý khi chưa được bộ não cho phép.
Phong Diệp Vô Nhai: “Hôm nay anh có việc nên sáng không lên mạng được”.
Tế Nguyệt Thanh Thanh: “À!”
Sau đó, Ngự Thiên Kiếm lướt đi ngược gió, mái tóc dài của Tử Y Nữ Hiệp khẽ vuốt ve ***g *** Phong Diệp Vô Nhai. Phong Diệp Vô Nhai nghiêng người ra trước, áp sát vào lưng Tử Y Nữ Hiệp, nàng dựa vào lòng chàng, chàng ôm lấy nàng. Ngự Thiên Kiếm, tử y, kim giáp bay giữa trời xanh mây trắng.
Đúng như Tế Nguyệt Thanh Thanh nghĩ, Đại Thần có việc nên mới không lên mạng.
Lúc trước Phong Diệp Vô Nhai cũng từng ôm Tế Nguyệt Thanh Thanh bay như vậy, nhưng cảm giác hôm nay hình như rất khác, đến phong cảnh dường như cũng trở nên xinh đẹp hơn.
Hoa anh đào trong Thần Tiên Cốc như một ánh mây hồng nhạt. Lúc Ngự Thiên Kiếm bay qua rừng hoa oải hương, bộ não Tế Nguyệt Thanh Thanh cuối cùng cũng có phản ứng, cô thốt lên:
“Đẹp quá!”
Phong Diệp Vô Nhai: “Em thích hoa oải hương à!”
Tâm trạng vui vẻ nhìn cái gì cũng thấy đẹp, Tế Nguyệt Thanh Thanh gửi icon khuôn mặt vui vẻ, thừa nhận.
Phong Diệp Vô Nhai: “Sau này có thể trồng thêm hoa ở nhà của chúng ta”.
Phong Diệp Vô Nhai đưa Tế Nguyệt Thanh Thanh bay qua sông qua núi khiến những kẻ đang mong mỏi Phong Diệp Vô Nhai bỏ vợ tan nát trái tim. Phong Diệp Vô Nhai à, thiên nhai đâu chẳng xanh cỏ, cớ chi yêu riêng một cành hoa?
Cùng thời điểm đó, tâm trí Tế Nguyệt Thanh Thanh vẫn còn đang bay bổng – Nhà của chúng ta?
Đến giờ thi tài, người chơi chuyển sang chế độ chiến đấu, Tế Nguyệt Thanh Thanh cũng vội vàng kéo mình trở lại với thực tại.
Nhiệm vụ lần này là giúp một đôi vợ chồng đang phải chia lìa xa cách. Nội dung câu chuyện đại khái là người chơi giúp anh chàng đáng thương đi tìm người vợ của mình, nhưng sau khi tìm được lại phát hiện cô ấy bị trúng độc nên phải đi hái thuốc giúp vợ anh ta giải độc.
Cốt truyện rất đơn giản, nhưng quá trình thực hiện thì vô cùng “hóc”.
Bước thứ nhất: Tìm vợ. Cửa này còn có tên gọi khác là Đồng sinh cộng tử.
Họ phải cùng nhau đi qua một đường hầm tối để giúp anh chồng tìm người vợ bị thất lạc. Trong tình cảnh nhìn không thấy, sờ không được, lại không thể thông báo tình hình cho nhau, thời gian hai người ra khỏi đó không được chênh lệc quá năm giây, nếu không coi như nhiệm vụ thất bại. Vì vậy cửa đầu tiên yêu cầu cặp chơi phải thật ăn ý.
Cũng may Tế Nguyệt Thanh Thanh và Đại Thần “song kiếm hợp bích” đã lâu, nên phối hợp vô cùng ăn ý, hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên một cách dễ dàng.
Bước thứ hai: Nhận vợ. Cửa có tên: Chấp tử chi thủ.
Sau khi tiến vào phụ bản, hai người bị cấm phát ngôn. Tế Nguyệt Thanh Thanh đột nhiên phát hiện xung quanh xuất hiện vô số Tử Y Nữ Hiệp giống mình như đúc, Phong Diệp Vô Nhai đứng bên cạnh cũng biến thành rất nhiều người.
Hệ thống thông báo: “Trong một phút phải tìm được chính xác đối phương”.
Một phút! Biến thái quá!
Tế Nguyệt Thanh Thanh nghĩ ngợi một lát sau đó chạy đến trước mặt một Phong Diệp Vô Nhai, giơ tiêu tung một đòn hy sinh, lập tức một bóng vàng phi đến, ôm lấy thê tử hung hãn của mình bay đi.
Ảo ảnh biến mất, hai người qua cửa vô cùng thuận lợi!
Không phải vì hai người bọn họ quá lợi hại mà sự thật là họ còn biến thái hơn cả trò chơi.
Bước thứ ba: Tay trong tay. Tên cửa này là: Sinh tử khiết khoát.
Trong vòng ba phút người chơi phải đi từ đỉnh núi này sang một đỉnh núi khác để hái thuốc giải. Nối hai ngọn núi chỉ bởi một sợi dây thừng.
Tiên thuật của người chơi bị ẩn đi, họ chỉ có thể dùng ba cách:
Thứ nhất, đi trên dây thừng.
Thứ hai, đi đường vòng.
Thứ ba, dùng khinh công.
Khoảng cách giữa hai ngọn núi lại rất xa, cơ bản dùng khinh công không thể bay qua. Nếu đi đường vòng lại không đủ thời gian. Còn nếu đi trên dây thừng sang bên kia lại rất dễ rơi xuống vách núi.
Hai người đứng trên vách đá nhìn đôi vợ chồng liên tục rơi xuống vực ba lần, sau đó rất nhanh hệ thống liền thông báo nhiệm vụ thất bại. Xôi hỏng bỏng không!
Phong Diệp Vô Nhai suy nghĩ một lát rồi lập tức ra quyết định: Dùng khinh công.
Tử Nguyệt Thanh Thanh gửi đến một dấu chấm hỏi. Cách này chẳng phải người ta đã dùng qua rồi mà.
Phong Diệp Vô Nhai: “Anh dùng khinh công chắc cũng chỉ bay đến nửa đường. Em mượn sức anh rồi dùng thêm một lần khinh công nữa, chắc có thể qua được ải này”.
Tế Nguyệt Thanh Thanh: “@_@...”
Phong Diệp Vô Nhai: “Mình thử xem”.
Phong Diệp Vô Nhai và Tế Nguyệt Thanh Thanh người trước kẻ sau, sử dụng khinh công bay đến đỉnh núi đối diện. Lúc bay đến giữa hai ngọn núi, Tế Nguyệt Thanh Thanh đứng trên lưng Phong Diệp Vô Nhai nhún nhẹ người, tiếp tục phi thân lên rồi nhẹ nhàng đáp xuống vách núi đối diện.
Nhưng Phong Diệp Vô Nhai thì lại rơi thẳng xuống vực, biến mất giữa làn sương mờ.
Sau khi Tử Y Nữ Hiệp đứng vững trên vách núi, nàng quay đầu lại nhìn ngọn núi hoang vắng, không còn bóng dáng Đại Thần bên cạnh, trong lòng nàng bỗng thấy cực kỳ cô đơn.
Trên đỉnh núi cao, một bóng hình nhỏ bé cô độc nhuộm màu đau thương. Lản gió núi thổi bay mái tóc dài của Tử Y Nữ Hiệp, nàng không vội đi hái tiên thảo ở phía sau, mà đứng trên vách đá đợi Phong Diệp Vô Nhai xuất hiện.
Một lát sau, Phong Diệp Vô Nhai hồi sinh xuất hiện bên cạnh Tế Nguyệt Thanh Thanh.
Tế Nguyệt Thanh Thanh: “Đại Thần…”
Đột nhiên không biết phải nói gì, trong lòng Tế Nguyệt Thanh Thanh xuất hiện một cảm giác mơ hồ khó tả.
Phong Diệp Vô Nhai: “Ơi?”
Tế Nguyệt Thanh Thanh: “Lúc quay về, anh phi thân lên người em mà đi”.
Phong Diệp Vô Nhai: “Bà xã là để yêu để thương chứ không phải để giẫm lên”.
Thật ra, cảm giác được che chở, bảo vệ không tệ chút nào! Kỷ Hiểu Nguyệt bối rối đỏ mặt, Đại Thần đúng là có óc hài hước rất “nóng bỏng”! Cô vẫn chưa thể thích ứng kịp!
Nhiệm vụ được hoàn thành một cách thuận lợi, dù Phong Diệp Vô Nhai hy sinh hai lần nhưng phần thưởng kinh nghiệm của nhiệm vụ này lại lớn hơn rất rất rất nhiều lần so với số anh bị mất. Tế Nguyệt Thanh Thanh nhìn phần thưởng lớn ấy, rất… rất lâu sau cũng không thể bình tĩnh được.
Trước khi rời mạng, Tế Nguyệt Thanh Thanh đổi tên mình thành: Phu nhân của Phong Diệp Vô Nhai.
Phu nhân của Phong Diệp Vô Nhai, thật ra cũng rất dễ nghe đấy chứ!
Kỷ Hiểu Nguyệt kéo rèm cửa ra, bên ngoài tràn ngập sắc nắng, trời xanh biển xanh, bỗng nhiên Kỷ Hiểu Nguyệt… thật sự… thật sự rất muốn yêu!
(Hoa Hồ Điệp kéo rèm nói chen vào: “Shit! Cậu bị hỏng dây thần kinh nào vậy? Giờ đang là ban đêm, giơ tay ra còn không thấy năm ngón mà!”)
Gặp nguy
Trước khi rời mạng, Phong Diệp Vô Nhai nói với Tế Nguyệt Thanh Thanh ngày mai anh vẫn bận, không thể online được. Tế Nguyệt Thanh Thanh rất rộng lượng đáp: “Không sao! Anh cứ làm việc của mình đi”. Nhưng nói gì thì nói, không có Đại Thần, chơi game cũng mất động lực. Vì thế hôm sau, khi An Húc Dương tặng cô vé xem ca nhạc, Kỷ Hiểu Nguyệt vui vẻ nhận ngay.
Ngày nghỉ cuối cùng dĩ nhiên phải vui chơi thoải mái!
Trong game Tùng Phong Hàn rất ngốc nhưng An Húc Dương của hiện thực lại cực kỳ cẩn thận, chỉn chu. Anh gửi vé xem ca nhạc trong một phong bì dán kín rồi nhờ Hoa Hồ Điệp đưa tới, góc dưới phong bì chỉ viết một chữ “Tước” rất đẹp, Kỷ Hiểu Nguyệt nhìn lập tức hiểu ngay.
Trong đó không chỉ có một mà đến tận tám vé! Tầng 48, trừ Tề Hạo và N*** Phong ra thì vừa đủ tám người.
Lúc Kỷ Hiểu Nguyệt gọi điện cho mấy chị em hỏi xem có muốn xem An Húc Dương biểu diễn không, hình tượng Kỷ Hiểu Nguyệt trong mắt mấy cô nàng chớp mắt được cải thiện. Vé xem An Húc Dương biểu diễn đấy nhé!
Mặc dù họ là nhân viên thuộc tầng quan trọng nhất trong công ty nhưng cũng rất khó có được vé. Không ngờ Kỷ Hiểu Nguyệt lại có một lúc tám vé, mà vé nào cũng là vé VIP cả!
Thiện cảm của mọi người với Kỷ Hiểu Nguyệt nhanh chóng tăng vòn vọt. Có thể thấy, sức hấp dẫn của “Vạn người mê” là rất lớn.
N*** Phong nhận được tin liền đến trêu chọc Tề Hạo:
“Tề phu nhân sắp dẫn người đi xem ca nhạc, Tổng giám đốc Tề thấy có phải cần chuẩn bị một chút không?”
Trong đôi mắt sâu thẳm của Tề Hạo lóe lên một tia sắc lạnh.
***
Buổi biểu diễn của An Húc Dương chật kín chỗ, còn vé của Kỷ Hiểu Nguyệt lại là những tấm vé vị trí tốt nhất! Mấy cô nàng trong nhóm Đào Song Song sớm nhận ra rằng lấy lòng Kỷ Hiểu Nguyệt đúng là một việc cần thiết và đúng đắn!
Trên sân khấu, giọng hát cuốn hút của An Húc Dương khiến tất cả mọi người gần như phát điên, ánh đèn flash liên tục chớp lên. Mấy cô nàng trong nhóm Đào Song Song đứng dưới sân khấu điên cuồng hò hét khiến Kỷ Hiểu Nguyệt cảm thấy nếu mình không hét lên mấy tiếng sẽ thành kẻ ngoại đạo. Nghĩ vậy cô cầm chiếc gậy sáng giơ cao, đưa qua đưa lại. Đúng là vô vị thật! Thật không bằng về nhà chơi game!
Kỷ Hiểu Nguyệt bỗng thấy nhớ Đại Thần, không biết giờ anh ấy đang làm gì?!
Phía trên sân khấu, An Húc Dương đang say sưa biểu diễn trước mặt bao người dáng vẻ vô cùng tự nhiên. Từng động tác, từng cử chỉ đều toát lên khí chất hơn người. Chiếc áo khoác da màu đỏ bó sát người tôn lên làn da nâu đồng của anh. Mái tóc dài chấm vai tung bay theo từng động tác vũ đạo. Dưới ánh đèn, nụ cười rạng ngời làm điên đảo bao trái tim thiếu nữ.
“An Húc Dương!”
“An Húc Dương!”

Dưới sân khấu, những tiếng thét chói tai liên tục vang lên, nhưng ánh mắt An Húc Dương chỉ dán chặt lên người cô gái xinh đẹp ngồi ở hàng ghế đầu tiên. Ánh mắt ấy khiến đám săn ảnh nhanh nhạy ngửi thấy diều bất thường liền nhanh chóng tìm hiểu rồi chĩa ống kính về hướng đó. Kỷ Hiểu Nguyệt bỗng thấy rét run!
Để tránh trở thành chủ đề của tất cả các bài báo vào sáng ngày hôm sau, Kỷ Hiểu Nguyệt nhân lúc không có người chú ý vội vàng bỏ chạy… Cô không muốn trở thành mục tiêu để đám săn ảnh mặc sức xâu xé!
Nào ngờ vừa chạy đến một góc hành lang, cô bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc:
“Tôi không có thời gian!”
Hả? Là Tề Hạo biến thái? Sao anh ta lại ở đây? Bước chân Kỷ Hiểu Nguyệt bất giác chậm lại, một giọng nói quen thuộc khác vang lên:
“Tổng giám đốc Tề, người ta đã biết sai rồi mà…Lần sau e sẽ không làm vậy nữa. Người ta biết nghe lời lắm đấy, được không!”
Là Phong Tín Nhi!
Kỷ Hiểu Nguyệt thề không hề có ý định nghe lén, nhưng từ sân khấu điên cuồng chạy ra đại sảnh chỉ có duy nhất con đường này. Giờ đi qua có vẻ không hay lắm, mà quay lại thì không cam lòng nên Kỷ Hiểu Nguyệt cứ đứng đó chần chừ do dự mãi. Nhưng rất nhanh, Tề Hạo và Phong Tín Nhi đã tiến đến góc rẽ.
Bóng dáng cao lớn của Tề Hạo lọt vào tầm mắt của Kỷ Hiểu Nguyệt. Người đó cũng đã nhìn thấy Hiểu Nguyệt, đột nhiên khựng lại, trong ánh mắt hiện lên một tia sáng kỳ lạ, nhưng rất nhanh đã tan biến trong vòng xoáy sâu thẳm tĩnh lặng vốn có.
Phong Tín Nhi lúc đuổi kịp Tề Hạo liền bám lấy cánh tay anh nũng nịu: “Tổng giám đốc Tề…”
Nhưng vừa nói đến đây thấy Tề Hạo có điều khác thường liền nhìn theo hướng ánh mắt anh.
Cô gái này… Kỷ Hiểu Nguyệt?
Phong Tín Nhi lập tức nhớ tới đám tin tức mới nghe gần đây. Lúc quay về từ chuyến đi chụp ảnh tại Pháp, cái tên cô ta nghe nhiều nhất chính là Kỷ Hiểu Nguyệt. Con bé này đúng là không đơn giản!
Phong Tín Nhi hoàn toàn kinh ngạc trước ánh mắt Tề Hạo dành cho Kỷ Hiểu Nguyệt không có thái độ lạnh lùng, cũng không có sự thờ ơ mà sâu sắc đến khôn cùng. Dựa vào trực giác của người phụ nữ, Phong Tín Nhi chắc chắn quan hệ của hai người này tuyệt đối không đơn giản! Cùng lúc ấy, trong ánh mắt của cô ta hiện lên sự ghen ghét rõ rệt.
Kỷ Hiểu Nguyệt không chờ chỉ trong vài giây do dự cô lại gặp phải hai người mà cô không muốn gặp nhất. Đúng là thời gian không chờ đợi ai!
Hình ảnh Phong Tín Nhi dựa vào người Tề Hạo khiến cô cảm thấy rất khó chịu! Ngay sau đó, cô không ngừng khinh bỉ tên sói già háo sắc Tề Hạo. Bộ não nhanh chóng hoạt động lại, Hiểu Nguyệt đưa mắt nhìn nhanh về phía chiếc đèn pha lê:
“Ôi, mình làm rơi đồ rồi!”
Không thấy gì hết, tôi không thấy gì hết!
Kỷ Hiểu Nguyệt vội vàng quay người chạy về phía sân khấu đang phát ra những tiếng nhạc đinh tai nhức óc. Đoán chừng hai người đã rời đi, cô mới vội vàng chạy ra đại sảnh. Khu đài phun nước bên ngoài nơi tổ chức nhạc hội không một bóng người, gió đêm lại se lạnh, Kỷ Hiểu Nguyệt đi dọc theo hành lang ra bãi lấy xe đạp. Bỗng thấy một bóng người xuất hiện đằng sau gốc cây bên cạnh. Một mùi thơm lạ phảng phất xộc thẳng vào mũi Hiểu Nguyệt, Phong Tín Nhi với vẻ mặt lạnh lùng đột ngột xuất hiện.
“Phong… Phong tiểu thư!” Lần này đúng là bị dọa cho giật mình thật! Cô ta không ở trong phòng đợi sang trọng của mình mà chạy đến đây làm gì? Đi tản bộ à? Hay là giả ma?
“Sao thế, vẫn muốn giả bộ à?” Vẻ mặt Phong Tín Nhi lạnh lùng, sự tức giận hiện lên rất rõ ràng trong mắt cô ta.
Con bé này trêu đùa mình rất nhiều lần, nó nghĩ mình là đứa ngốc chắc?
Đôi mắt Kỷ Hiểu Nguyệt liếc về phía sau Phong Tín Nhi:
“A! Tổng giám đốc Tề!” Kỷ Hiểu Nguyệt kinh ngạc kêu lên. Phong Tín Nhi lập tức quay người lại nhìn nhưng rồi nhận ra rằng đằng sau mình không một bóng người.
Lại bị lừa rồi!
Kỷ Hiểu Nguyệt nhân lúc đó quay người bỏ chạy, nhưng lần này cô không được may mắn như ý muốn. Mới chạy được vài bước cô chợt thấy đầu mình nặng trịch, bước chân nhẹ bẫng, cả người bị một luồng khí khô nóng bao phủ, hô hấp cũng trở nên khó khăn khiến cô dựa người vào một gốc cây ven đường thở dốc.
Phong Tín Nhi cười lạnh đi đến, cô gái luôn tỏ ra thanh lịch này phút chốc trở nên lạnh lùng đến vô tình:
“Chạy à, sao mày không chạy nữa đi? Con bé ૮ɦếƭ tiệt! Mày dám tranh giành Tổng giám đốc Tề với tao à? Sao không nhìn lại mình xem, bản thân mày được mấy phân mấy lượng!”
Làn gió đêm khiến chiếc váy dài của cô ta nhẹ bay. Dưới ánh trăng, khuôn mặt xinh đẹp của Phong Tín Nhi hiện lên vài phần dữ tợn.
Kỷ Hiểu Nguyệt khó khăn ngẩng đầu lên nhìn Phong Tín Nhi đang vô cùng đắc ý và vênh váo:
“Cô… cô đã làm gì?”
Phong Tín Nhi mỉm cười thích thú, đung đưa dải khăn lụa trong tay:
“Nước hoa kích thích, loại cao cấp đấy, coi như cô hời rồi! Cái này vốn được chuẩn bị cho Tổng giám đốc Tề, nể tình cô là fan trung thành của tôi nên giờ tôi để cô dùng trước thử xem!”
Kỷ Hiểu Nguyệt cảm thấy vô cùng tức giận, thế giới của cô vốn rất đơn giản. Cô chưa bao giờ gặp người hay việc nào như vậy. Thật không ngờ Phong Tín Nhi không chỉ cao ngạo, kênh kiệu, mà còn nham hiểm, vô liêm sỉ nữa! Nhưng giờ toàn thân cô không còn chút sức lực, ý thức dần bị rút đi, cô không còn hơi sức để tranh cãi nữa, phải mau chóng rời khỏi đây thôi.
Tức giậm lườm Phong Tín Nhi, Kỷ Hiểu Nguyệt cố gắng đứng dậy, nhưng đôi chân càng ngày càng nặng, mỗi bước dường như phải vận dụng toàn bộ sức lực trong người.
Giọng Phong Tín Nhi mơ hồ vang lên sau lưng cô:
“Thứ này tao chuẩn bị cho Tổng giám đốc Tề, đương nhiên phải dùng liều lượng mạnh, mày nghĩ mày có thể thoát được không?”
Trước mặt Kỷ Hiểu Nguyệt đột nhiên xuất hiện hai bức tường người cao lớn, hai gã đàn ông mặc vest đen, vẻ mặt vô tình đang cúi đầu nhìn Kỷ Hiểu Nguyệt. Lần đầu tiên trong đời, Kỷ Hiểu Nguyệt cảm thấy mình nhỏ bé và bất lực như thế.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc