Tiểu Hồ Ly Pk Đại Ca Sói Xám - Chương 08

Tác giả: Lam Yên Hểu Nguyệt

Thần tiên tỷ tỷ kìa!
“Gì vậy?”
Nhiếp Phong tò mò nhìn theo ánh mắt Tề Hạo, Tử Y Nữ Hiệp oai hùng, hiên ngang đứng trên đỉnh đồi, tay áo phấp phới, mái tóc đen khẽ bay, một vẻ đẹp thanh tao thoát tục. Cô gái có thể đá Tổng giám đốc Tề trước mặt bao nhiêu người, Nhiếp Phong tất nhiên không thể quên!
“Oa! Thần tiên tỷ tỷ kìa!” Nhiếp Phong không khỏi kêu lên chế giễu.
Tề Hạo tiện tay cầm đống tài liệu trên bàn ném về phía Nhiếp Phong, động tác nhanh nhẹn, mục tiêu rõ ràng, chuẩn xác:
“Đi ra ngoài!”
Nhiếp Phong xoay người khá đẹp mắt tránh đòn tấn công của Tề Hạo, thuận thế ngồi luôn lên ghế sô pha mềm mại bên cạnh, cười rất lưu manh. Bộ sô pha bằng da siêu mềm mại của Italia này là phiên bản kỷ niệm mà cả nước chỉ có mười chiếc, ngồi lên đúng là cực kỳ thoải mái.
Tề Hạo ૮ɦếƭ tiệt, cậu đúng là biết cách hưởng thụ. Ỷ cái mã đẹp trai, dáng người cao ráo, tinh thần mạnh mẽ, tiền nhiều, nên yêu cầu về ăn, mặc, dùng, ngay cả về phụ nữ, cũng cao hơn mình. Như tập tài liệu về cô gái mình đang cầm trên tay này cũng vậy. Nhiếp Phong thuận tay quơ quơ tập tài liệu đến trước mặt Tề Hạo:
“Bảo mình ra ngoài cũng được thôi, nhưng cô gái này thì cậu có cần không đây? Nếu cậu không cần thì cho mình là được rồi”.
Tề Hạo dõi theo Tế Nguyệt Thanh Thanh trên màn hình với vẻ đặc biệt đắc ý, Tử Y Nữ Hiệp đang dẫn theo một vài tân thủ chém Đông dẹp Tây, yêu quái lớn nhỏ ૮ɦếƭ như ngả rạ dưới Ngọc Tiêu của cô.
“Cô gái nào?” Tề Hạo thờ ơ di chuột, đi theo Tử Y Nữ Hiệp đến cửa đánh Boss, anh chưa bao giờ ngại ăn chực.
Nhiếp Phong mở tập tài liệu, hai Ng'n t kẹp bức ảnh. Trong ảnh là một cô gái dáng người mềm mại uyển chuyển đang múa trên một sân khấu tròn, váy trắng phấp phới bay.
“Phong Tín Nhi, ngôi sao điện ảnh có lượng người truy cập trang cá nhân nhiều nhất hiện nay, luôn đứng đầu các bảng xếp hạng và đang rất được hâm mộ. Cậu đã mời cô ấy cùng An Húc Dương làm đại diện hình ảnh trong game của chúng ta. Hơn nữa còn hẹn cô ấy dùng cơm lúc bảy giờ tối nay ở quán bar Thanh Thủy”.
Nhiếp Phong thở dài, có ai như Tề Hạo lúc này không, hẹn với một mĩ nhân xinh đẹp tuyệt trần như vậy mà không lo chuẩn bị, cứ ngồi đây nhàn nhã chơi game?
“Biết rồi”. Tề Hạo thản nhiên trả lời, rất “tình cờ” vừa hay đứng sau Tử Y Nữ Hiệp lúc này cột máu đã sắp cạn, chém một đao, sau đó nhanh chóng rời mạng. Nghĩ đến dáng vẻ nổi điên của Tử Y Nữ Hiệp, Tề Hạo hơi nhếch khóe môi.
Thấy Tề Hạo cười, Nhiếp Phong khổ sở thở dài, anh hết cách rồi, thật sự hết cách rồi. Nụ cười của Tề Hạo cũng đủ P0'p ૮ɦếƭ anh, anh còn có thể ý kiến cái gì đây!
Đặt chỗ, đặt hoa tươi, đặt bánh ngọt, đặt BCS… Vì sao ông trời lại bất công như vậy! Vừa đi ra ngoài Nhiếp Phong vừa đau khổ nghĩ.
Thật ra, ông trời rất công bằng...
Kỷ Hiểu Nguyệt gọi điện thoại cho cô bạn thân Tiểu Bạch, nghiêm khắc phê bình:
“Sao vẫn chưa nạp tiền thế, điểm của mình sắp hết rồi đấy”.
Tiểu Bạch ở đầu dây bên kia hét to:
“Hiểu Nguyệt! Có một ông chủ lớn nào đó đột nhiên muốn mua lại công ty của bọn mình, hai ngày nay Đông Ca lo lắng chẳng ăn uống gì cả”.
Kỷ Hiểu Nguyệt đứng phắt dậy:
“Cái gì? Tên đáng ghét nào vậy?”
“Công ty vừa mới đi vào quỹ đạo, Đông Ca đang muốn tự mình phát triển, nhưng đối phương tiền nhiều thế lực mạnh, lại không ngừng tạo áp lực, bọn mình sắp phiền đến ૮ɦếƭ đây!”
“Đừng lo lắng, bình tĩnh nào, tối nay mình mời cậu bữa tối, lúc ấy bọn mình sẽ nói chuyện tiếp”.
“Được, vậy tối gặp nhé, mình muốn đến bar Thanh Thủy!”
Kỷ Hiểu Nguyệt lặng người rồi quát lên:
“… Cậu không thể đến chỗ nào rẻ hơn một chút sao!”
Bây giờ cô cũng vô sản đấy, có biết không!
“Cậu đang an ủi mình mà…”
Kỷ Hiểu Nguyệt im lặng không nói được lên lời. >.<
Gã đàn ông không đêm nào cô đơn
Quán bar Thanh Thủy là một nơi khá xa xỉ.
Dịch vụ ở đây tốt, lại yên tĩnh. Sự kết hợp hoàn hảo giữa ánh đèn và âm nhạc giúp người ta cảm thấy thoải mái, ấm áp, thật là một nơi hẹn hò lý tưởng cho các đôi tình nhân. Tuy nhiên, khái niệm yêu – ghét của Kỷ Hiểu Nguyệt luôn căn cứ và việc ai sẽ chủ chi. Hôm nay cô mời khách, vì thế cô ghét nơi này.
Còn một nguyên nhân nữa khiến cô ghét nơi này, đó là cô không bao giờ nghĩ mình có thể ***ng độ Tổng giám đốc tại đây.
Cô phát hiện ra Tổng giám đốc đang ngồi trong góc vì ở anh luôn toát lên sức hút mãnh liệt bởi phong độ đĩnh đạc, ung dung, khiến người ta không thể không bị thu hút, chú ý đến. Dù anh chỉ ngồi im ở đó, quay lưng về phía bạn thì ánh mắt bạn vẫn sẽ vô tình dõi về phía anh.
Kỷ Hiểu Nguyệt rất ghét bị rơi vào tình cảnh này, đang định kéo Tiểu Bạch đi, nhưng nhìn lại đống đồ ăn vừa mới bưng lên, chưa ăn được chút nào đã bỏ đi thì thật quá lãng phí. Cô lưỡng lự lựa chọn! Bỏ đi vì gã đàn ông xấu xa hay ở lại vì đồ ngon? Cuối cùng, Kỷ Hiểu Nguyệt đầu hàng với ví tiền của mình.
Bar Thanh Thủy! Cô thề sau này sẽ không bao giờ đến đây nữa.
Kỷ Hiểu Nguyệt cố gắng thu người lại hết mức, dưới ánh sáng mờ ảo thế này chắc không thể dễ dàng bị nhận ra. Cô nàng thầm cảm thấy may mắn, lơ đãng nghe Tiểu Bạch cằn nhằn bên cạnh.
Cô gái trước mặt Tề Hạo là Phong Tín Nhi phải không? Quả nhiên, người thật còn xinh hơn trên tivi nhiều, lại có cảm giác gần gũi nữa. Chiếc váy ống màu trắng kết hợp cùng đường ren hoa tinh tế khiến Phong Tín Nhi càng thêm thanh lịch, cao quý. Lúc mỉm cười, ở cô toát lên vẻ ngọt ngào như một thiên sứ, đôi má lúm đồng tiền khiến cô càng thêm đáng yêu, trong sáng. Thật đúng như tên gọi mà người hâm mộ ưu ái đặt cho “Ngọc nữ” nổi tiếng nhất hiện nay.
Đúng lúc ấy, một cô gái nữa xuất hiện. Cô gái này trang điểm khá đậm, trang phục lại lộ *** hở lưng, hoàn toàn trái ngược với phong cách của Phong Tín Nhi.
“Tổng giám đốc Tề!” Cô gái hét lên đầy kinh ngạc rồi lao ngay đến.
“Tổng giám đốc Tề, gặp được anh tốt quá, hai ngày nay anh không gọi điện làm người ta nhớ anh muốn ૮ɦếƭ”. Giọng nói ỏn ẻn khiến Kỷ Hiểu Nguyệt toàn thân nổi da gà.
Tiêu Bạch lúc này đã uống say nhưng vẫn nói không ngừng, có điều chỉ lải nhải được đúng một câu. Lúc nghe thấy cô gái kia gọi “Tổng giám đốc Tề”, cô nàng bất giác quay lại nhìn. Nhưng vì Tề Hạo đang quay lưng về phía đó nên Tiểu Bạch không thấy được gì, liền nhanh chóng quay lại tiếp tục uống.
“Tổng giám đốc Tề, cô ta là ai?” Phong Tín Nhi vẫn giữ vẻ nhã nhặn, liếc qua cô gái đang bám dính trên người Tề Hạo, rõ ràng có vẻ mất hứng.
“Tôi? Tôi là bạn gái của Tổng giám đốc Tề, tối hai hôm trước chúng tôi còn ở bên nhau. Còn cô là ai?” Cô gái kia tỏ thái độ sở hữu ra mặt.
Kỷ Hiểu Nguyệt trong lòng thầm tính. Tối hai hôm trước? Cô gái khóc lóc đáng thương tối qua không phải cũng nói đã qua đêm với hắn tối kia sao? Tối kia là cô gái tối qua, tối hai hôm trước là cô gái trước mặt, tối nay là Phong Tín Nhi, gã đàn ông này đúng là không có đêm nào cô đơn cả! Những cô gái bị hắn ta làm tổn thương chắc cũng đủ làm thành bài vè! Đúng là đồ cầm thú!
Kỷ Hiểu Nguyệt đưa ra kết luận: Khinh bỉ, khinh bỉ, càng thêm khinh bỉ!
“Tôi là Phong Tín Nhi, xin chào. Tôi là bạn của Tổng giám đốc Tề, hôm nay Tổng giám đốc Tề hẹn tôi ra đây”. Phong Tín Nhi khéo léo trả lời. Trong lời đáp của cô cũng có sự khẳng định rõ ràng kiểu tôi là người mới, còn cô đã là quá khứ rồi.
Kỷ Hiểu Nguyệt kéo Tiểu Bạch ngồi dịch vào trong, rồi ngóng cổ ra xem kịch hay. Thú vị rồi đây, chắc sắp có đánh nhau! Đánh đi, đánh đi, cùng đánh ૮ɦếƭ gã đàn ông này đi! Xem sau này hắn ta còn dám lừa gạt người khác nữa không!
Nào ngờ, Tề Hạo lại nhã nhặn đứng dậy, giọng nói lạnh lùng như thể tất cả việc này không liên quan đến anh.
“Hai người cứ từ từ mà nói chuyện”.
Gì? Gì? Gì? Kỷ Hiểu Nguyệt lập tức sặc ngụm nước chanh vừa uống.
Thế thôi sao?? Không đánh à?? Thất vọng!
Tề Hạo quay người, đi về phía... Kỷ Hiểu Nguyệt???
Gieo họa nhân gian
Kỷ Hiểu Nguyệt thấy vậy trợn mắt, nghẹn thở, rụt đầu lại. Thôi rồi, chẳng lẽ mình sắp bị bắt đến nơi rồi? Có chỗ nào trốn được không? Kỷ Hiểu Nguyệt liền cúi gằm mặt xuống bàn thức ăn.
Dáng người cao lớn càng lúc càng tiến đến gần, trong đầu Hiểu Nguyệt hiện lên vô số tình huống khi hai người họ giáp mặt nhau:
“Tổng giám đốc, chào anh”?
“Tổng giám đốc, tôi sai rồi”?
“A! Tổng giám đốc! Thật khéo quá!”?
Hay là nên hỏi: “Anh là ai?” nhỉ?
Kỷ Hiểu Nguyệt còn đang bấn loạn thì bóng người cao lớn kia đã đi đến bên cạnh cô, sau đó, lướt qua.
Hả? Đi rồi sao?
Kỷ Hiểu Nguyệt hơi ngẩng đầu lên, phát hiện Tề Hạo đi về phía thang máy VIP lên thẳng phòng cao cấp.
Phù!... Kỷ Hiểu Nguyệt thở phào nhẹ nhõm. May quá, may mà không bị phát hiện! Số cô đúng thật là may mắn! Nhưng ở cách chỗ cô không xa, hai cô gái vẫn đang đứng gườm gườm nhìn nhau, Phong Tín Nhi đắc ý cười nhẹ:
“Ngại thật, tôi đi trước đây, không Tổng giám đốc Tề lại phải đợi lâu”.
Dứt lời, chiếc váy ren dài nhanh chóng lướt đi, cũng bước vào thang máy, rồi như một chú chim nhỏ nép vào vai Tề Hạo, cô gái kia nhìn theo tức giận giậm chân, sau đó liền rời đi.
Kỷ Hiểu Nguyệt lén lút ló đầu ra nhìn, cửa thang máy vẫn chưa hoàn toàn khép lại, vừa kịp để cô nhìn thấy khuôn mặt không biểu lộ chút sắc thái tình cảm nào cùng ánh mắt nghiêm khắc lạnh lùng của Tề Hạo. Bên cạnh thân hình cao lớn của anh là Phong Tín Nhi đang nở nụ cười đắc ý.
Kỷ Hiểu Nguyệt thầm mắng:
“Đồ Sở Khanh!”
Có tiền có là khỉ khô gì! Đẹp trai cũng làm quái gì! Chỉ tổ gieo họa cho nhân gian thôi! Mắng Tề Hạo xong, lúc quay đầu lại đã thấy Tiểu Bạch uống say túy lúy, Kỷ Hiểu Nguyệt bắt đầu cảm thấy đau đầu.
Vẫn không gọi được cho Đông Ca, tên này đang làm cái gì không biết? Kỷ Hiểu Nguyệt bất lực, chỉ có thể kéo Hoa Hồ Điệp ra khỏi game, hai người hợp lực cùng đưa Tiểu Bạch về cái tổ mấy chục mét vuông của cô. Về đến nhà, Kỷ Hiểu Nguyệt mệt mỏi rã rời quyết định không bật máy tính nữa mà đi ngủ luôn.
Sáng sớm hôm sau, việc đầu tiên cô làm khi đến công ty là bật máy tính lên, đăng nhập vào trò chơi. Nào ngờ, trò chơi vừa mở ra, Kỷ Hiểu Nguyệt vô cùng sửng sốt.
Giao diện đăng nhập đã được thay đổi!
Bốn chữ “Chân Linh Thần Giới” trước kia giờ bên cạnh có thêm hai chữ rồng bay phượng múa: Lãng Thăng!
Không chỉ thế, hình nền cũng đã thay đổi, một Tử Y Nữ Hiệp cưỡi tiên hạc giữa trời xanh mây trắng và một Bạch Y Thư Sinh đứng bên bờ suối nước trong liễu rủ đang nhìn nhau, có cảm giác như đang liếc mắt đưa tình. Sắc gió, dáng núi mang lại cho toàn bộ bức tranh một hương vị thần tiên khó diễn tả thành lời. Đúng là hấp dẫn hơn trước rất nhiều.
Bức tranh này có vẻ quen, nhưng lúc này Kỷ Hiểu Nguyệt không có thời gian để suy nghĩ mấy chuyện đó nữa. Dáng vẻ đáng thương của Tiểu Bạch tối qua hiện rõ trong tâm trí cô, khiến cô thật sự rối loạn. Ngây người nhìn màn hình một lúc, cuối cùng Kỷ Hiểu Nguyệt cũng hiểu ý nghĩa của hai từ “Lãng Thăng".
Thì ra công ty bí ẩn đứng sau bức màn thu mua công ty của Đông Ca chính là công ty Lãng Thăng mà cô đang làm! Nhưng vì sao cô là nhân viên trong công ty mà một chút tin tức cũng không biết?
Việc đầu tiên Kỷ Hiểu Nguyệt làm là nhanh chóng gọi điện cho Tiểu Bạch, nhưng di động đổ chuông liên hồi mà không ai bắt máy.
Đúng lúc này, “phù thủy già” đi đến. “Đám con dân” ngay lập tức phát hiện, hôm nay “phù thủy già” đổi mốt, chị ta mặc một bộ quần áo khá đẹp, cách đi đứng cũng khác hẳn so với trước kia.
Đúng là kỳ tích!
“Phù thủy già” hắng giọng:
“Tôi xin thông báo cho mọi người một tin tức tốt lành, Lãng Thăng chúng ta đã thu mua thành công Chân Linh Thần Giới. Từ hôm nay trở đi, công ty chúng ta có thêm một bộ phận...”
Không đợi “phù thủy già” nói xong, Kỷ Hiểu Nguyệt đã vội đứng lên:
“Thật ngại quá! Tôi... tôi... tôi mót quá! Xin phép ra ngoài một chút!”
Chẳng cần “phù thủy già” đồng ý, Kỷ Hiểu Nguyệt cầm túi xách phi như bay ra ngoài.
Nhịn đến thế rồi cơ à, ôi, đứa nhỏ đáng thương! “Phù thủy già” nhìn theo bóng người vừa chạy vụt qua, trong đáy mắt ánh lên vẻ xót xa.
***
Kỷ Hiểu Nguyệt lúc này thật muốn chạy đi tìm Tiểu Bạch. Nào ngờ vừa chạy xuống tầng đã thấy một dáng người quen thuộc đang nổi giận đùng đùng bước vào thang máy.
Tiểu Bạch?
Kỷ Hiểu Nguyệt ngẩn người đứng nhìn Tiểu Bạch ấn thẳng thang máy lên tầng 48.
Văn phòng Tổng giám đốc!
Không phải Tiểu Bạch đã biết chân tướng mọi việc nên đến tìm Tề Hạo nói chuyện đấy chứ?
Không được, cô không thể để Tiểu Bạch chiến đấu một mình được! Nhưng nếu giờ cô xông vào, rất có thể sẽ bị gã đàn ông xấu xa đó nhận ra. Làm sao bây giờ? Thôi cứ liều vậy!
Kỷ Hiểu Nguyệt nắm chặt tay, lao vào thang máy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc