Tiểu Đóa, Vì Đó Là Em - Chương 24

Tác giả: Nhược Thiện Khê

Ai đảo ngược thời gian của ai?
Nhờ lượng tiêu thụ album khổng lồ mà danh tiếng Diêm Tiểu Đóa tăng vọt. Tuy trước kia không được diễn trong bộ phim bom tấn "Tề Thiên", nhưng chẳng mấy chốc cô đã được mời đóng hai bộ phim khác dành cho nữ giới. Mặc dù không phải nhân vật chính, nhưng vai nữ phụ lại cực kỳ đặc sắc. So với vai trò diễn xuất, Diêm Tiểu Đóa thiên về ca hát và vũ đạo hơn. Bởi cô phát hiện ra rằng thời gian cô lăn lộn trong giới showbiz càng dài thì bản thân lại càng trở nên yếu đuối, dù chỉ một cảm xúc nhỏ trong phim cũng khiến cô đắm chìm không tài nào dứt ra được. Vì vậy đối với cô mà nói, diễn xuất là một công việc rất khổ cực, chứ chẳng hề mặn mà thiết tha như âm nhạc. Những ngày như thế cứ lần lượt trôi qua, thấm thoát đã được nửa năm trời.
Từ đầu mùa xuân tới cuối mùa hạ, danh tiếng lên cao khiến Diêm Tiểu Đóa không thể không xuất hiện trên các kênh thông tin đại chúng với tần suất dày đặc. Nhưng các nhà báo lại chỉ thích hỏi về chuyện giữa cô và Cố Nặc Nhất. Những lúc ấy Diêm Tiểu Đóa chỉ biết im lặng là vàng, giương khóe miệng lên cười, không phản đối cũng không thừa nhận.
"Nghe nói Cố Nặc Nhất lại bị ngất trên trường quay, cô Diêm đã tới thăm
anh ấy chưa?"
Đôi mắt vốn đang cười bỗng rũ xuống ảm đạm, A Hoa chặn trước mặt Diêm Tiểu Đóa, sang sảng quát lớn: "Đã bảo từ đầu là không được hỏi mấy câu
nhảm nhí kiểu này rồi cơ mà, sao chẳng chịu nhớ gì thế hả!"
Thái độ hung hãn của A Hoa khiến các nhà báo bất mãn, cả đám bắt đầu
cãi vã. Diêm Tiểu Đóa thấy phiền lòng, cô rời khỏi đám đông hỗn loạn trong sự hộ tống của đám vệ sĩ.
Tính khí nóng nảy của A Hoa dẫn đến kết quả bình chọn không tốt lắm. Điều khiến cô đau đầu hơn nữa là, không hiểu tại sao trong scandal của cô lại xuất hiện tên của Hà Trục. Cái người đàn ông cô cố cũng không tránh nổi ấy luôn xuất hiện chẳng đúng lúc chút nào, để cho bọn paparazzi săn ảnh vừa kịp chộp được những tấm hình đẹp nhất.
Cách trường quay không xa, Diêm Tiểu Đóa âu sầu ngồi trên băng ghế sau của chiếc Rolls Royce. Cửa xe mở rộng, cô biết nhất định sẽ có người chụp trộm, gương mặt không giấu nổi buồn rầu: "Tổng giám đốc Hà, rốt cuộc là anh
có chuyện gì?"
Hà Trục vẫn cực kỳ chăm chú chuyên tâm cầm Pu't vẽ tranh: "Chỉ đơn giản
là đến thăm thôi."
"Anh cứ phải làm mọi chuyện rối tung lên mới được à?"
"Cô ghét tôi tới thăm đến vậy sao, cô sợ tên tôi và tên cô xuất hiện trên đài
báo chứ gì? Không lẽ cô vẫn nhớ nhung cái gã Cố Nặc Nhất thấy tiền là sáng
mắt kia?"
Diêm Tiểu Đóa lặng thinh không đáp, nét cười trên gương mặt Hà Trục dần
dần tiêu tan: "Cô định lúc nào sẽ quay về bên hắn?"
Cô ủ ê thở dài, thực sự không dám nói lời nào nữa, cho dù cô trả lời thế nào đi chăng nữa cũng sẽ đều bị Hà Trục chế giễu. Tốn chút xíu sức lực, Hà Trục
hí hoáy vài nét đã hoàn thành tác phẩm rồi đưa cho cô: "Ký tên."
Diêm Tiểu Đóa vâng lời ký tên mình lên, rồi cung kính đưa lại bức tranh cho anh.
Hà Trục không thèm xem mà nhét luôn vào trong kẹp giấy: "Cô biết mình ký bao nhiêu bức rồi không?" Thấy vẻ mặt bối rối của cô, anh dửng dưng nói: "Mười bốn bức rồi. Vẽ nhiều cũng thấy chán, nhất là vẫn một đôi mắt đó, bờ
mi đó."
Diêm Tiểu Đóa không kiềm được khẽ giọng làu bàu: "Vậy thì đừng vẽ nữa" Nhìn bức tranh vẽ mình lúc còn đang tuổi dậy thì, cô luôn có cảm giác như bản thân đang mơ một giấc mơ không bao giờ tàn.
"Diêm Tiểu Đóa, đợi cô ký đủ mười lăm bức, tôi có một niềm vui bất ngờ
dành tặng cô."
Diêm Tiểu Đóa ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt trắng phóc của Hà Trục, trong lòng tràn ngập sự hiếu kỳ: "Vậy bây giờ tôi sẽ ký luôn, rốt cuộc là niềm vui bất ngờ gì vậy?" Cô vươn tay ra đòi bức phác họa của Hà Trục, bị anh dùng ngòi Pu't chọc vào lòng bàn tay, Diêm Tiểu Đóa đau điếng, chỉ còn biết rụt tay về.
"Lúc nào tôi nói ký thì mới tính."
Niềm háo hức của Diêm Tiểu Đóa cứ thế tan thành mây khói. Cô đẩy cửa
bước ra khỏi chiếc Rolls Royce: "Tổng giám đốc Hà, tôi đi làm việc đây."
Qua lớp cửa xe, Hà Trục cao giọng: "Này, Diêm Tiểu Đóa! Khi nào đóng xong bộ phim này thì lập tức trở về Bắc Kinh, công ty có một hội nghị quan
trọng chờ cô!"
Diêm Tiểu Đóa không dừng bước, chỉ nói một câu: "Tôi biết rồi!"
Chiếc Rolls Royce nhanh chóng rời khỏi khu trường quay, Hà Trục mệt mỏi
ngồi tựa vào ghế sau. Anh nhắm nghiền mắt nói với tài xế: "Nói với chị giúp
việc, có thể đóng gói hành lý được rồi."
Tuy chưa biết chính xác ngày trở về, nhưng anh biết rằng ngày đó đã không còn xa nữa. Thay vì cảm giác vui sướng và mong đợi ban đầu, giờ đây lòng anh lại vấn vương nỗi phiền muộn vì tất cả những điều sắp xảy ra.
Diêm Tiểu Đóa vừa tiễn Hà Trục thì Tiểu Liên lại tới thăm. Tất nhiên A Hoa sướng rơn người, anh chàng đưa cho Diêm Tiểu Đóa món miến thịt mà Tiểu Liên mang tới, rồi hai người họ biến đâu mất tiêu, chẳng thấy tăm hơi bóng
dáng đâu. Sau khi kết thúc công việc, Diêm Tiểu Đóa ôm cặp ***g miến thịt trở
về khách sạn. Do phải nhanh chóng hoàn thành sớm các cảnh quay nên cô đã thức cả đêm, bây giờ rảnh rỗi rồi thì lại không ngủ nổi, đầu đau âm ỉ, trước giờ cô chưa từng bị thế này.
Bỗng nhiên cô nhớ lại câu hỏi của phóng viên hồi sáng, hình như Cố Nặc Nhất lại phát bệnh. Từ sau khoảng thời gian sống cùng với anh, Diêm Tiểu Đóa cũng học được cách cách ly với truyền thông, vì thế cũng lâu lắm rồi, cô không cập nhật tin tức về anh. Thỉnh thoảng Cố Nặc Nhất gửi cho cô một tin nhắn, nhưng cô không đủ can đảm để nhắn lại.
Diêm Tiểu Đóa phải uống hai viên an thần mới ngủ được, lúc tỉnh dậy vẫn thấy đầu váng vất. Cả đêm A Hoa không về, Diêm Tiểu Đóa cũng không muốn quấy rầy anh ta. Nhân lúc tình cảm mặn nồng, A Hoa đã chuẩn bị dẫn Tiểu Liên về quê thăm nhà, xin cưới. Thực lòng Diêm Tiểu Đóa mừng cho A Hoa, cũng đến lúc nên có một người phụ nữ quản lý anh ta rồi.
Mãi tới chiều hôm sau, hai người mới xuất hiện, Tiểu Liên chỉ ở lại một thời gian ngắn rồi phải quay về Bắc Kinh. Ba người họ tụ tập ăn quán một bữa, A Hoa ôm vai Tiểu Liên, thỉnh thoảng lại ghé sát vào tai cô thủ thỉ thân mật, sến sẩm đến mức làm Diêm Tiểu Đóa nhịn hết nổi: "Hai người cố tình chọc tức em
đó à?"
Tiểu Liên đỏ mặt không nói lời nào, còn A Hoa thì trơ ra cười toe tóe: "Tiểu
Liên có bầu rồi, tháng sau bọn anh sẽ tổ chức đám cưới."
Tiểu Liên dùng đôi tay hồng hào đấm nhẹ vào A Hoa: "Ngượng ૮ɦếƭ đi được
mà anh còn nói ra nữa à."
Diêm Tiểu Đóa cứ tưởng rằng A Hoa còn độc thân dài dài, không ngờ ở độ tuổi nên kết hôn, anh ta cũng tìm thấy một nửa còn lại của mình, lại còn sắp có con nữa chứ. Mắt cô cay cay, hai người trước mặt lập tức trở nên mờ ảo: "A
Hoa sắp lên chức bố rồi, thế này thì heo nái cũng biết leo cây mất thôi."
Câu trêu đùa gượng gạo mang theo đôi chút ngậm ngùi, A Hoa hiểu, Diêm Tiểu Đóa lại nhớ đến những ngày tháng ở bên Cố Nặc Nhất.
"Chị Diêm Tiểu Đóa à, em nghe người ta nói Anh Cố Nặc Nhất tới gặp bố
mẹ của Vi An rồi" Từ sau khi làm lành với A Hoa, Tiểu Liên liền trở thành fan trung thành nhất của Diêm Tiểu Đóa, hiện tại ở Bắc Kinh cô đang là hội phó hội fan của Diêm Tiểu Đóa, cũng là người cập nhật tin đồn scandal nhanh nhất.
A Hoa thấy Diêm Tiểu Đóa cố tỏ vẻ làm như tai điếc, cuống quýt gắp thức ăn cho Tiểu Liên: "Bao nhiêu đồ ăn ngon thế này mà cũng không bịt nổi miệng
em."
Diêm Tiểu Đóa cố cười: "Không sao đâu, lâu rồi em cũng chẳng có scandal
để mà nghe, em mau kể tiếp đi Tiểu Liên."
Diêm Tiểu Đóa nghe Tiểu Liên kể mới biết, rằng hội fan của Cố Nặc Nhất từ lâu đã chia ra thành hai phe đối lập: phe "Nhất Đóa" và phe "Vi Nhất". Hai phe đấu khẩu với nhau trên mạng với quy mô lớn làm dấy lên một làn sóng tranh luận dữ dội.
Những câu chuyện đấu đá ngầm ngầm qua miệng Tiểu Liên trở nên vô cùng sinh động ly kỳ. Thỉnh thoảng Diêm Tiểu Đóa lại phì cười khi thấy cách diễn đạt khoa trương của Tiểu Liên. Chỉ có điều, mỗi khi Tiểu Liên nhắc tới cái tên đó, tim cô lại nhói đau như có một cây kim đâm thẳng vào, chẳng mấy chốc, toàn thân cô đã biến thành một con nhím nhỏ.
Cuối cùng thì Tiểu Liên cũng lên tàu rời khỏi trường quay. Diêm Tiểu Đóa và A Hoa một người trước một người sau bước trên con đường rợp bóng mát, A Hoa thấy hơi trống trải, huýt sáo đằng sau Diêm Tiểu Đóa, nhưng không huýt ra giai điệu bài hát nào cả. Diêm Tiểu Đóa ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, không khí ở đây thật thoải mái, có thể nhìn thấy rất nhiều sao, nhưng nỗi buồn trong lòng cũng cứ thế mà tăng lên. A Hoa hút xong *** liền đuổi theo cô.
Diêm Tiểu Đóa rút một chiếc thẻ từ trong túi ra, đặt vào tay A Hoa: "Đây là
quà cưới của anh và Tiểu Liên, bên trong có một trăm ngàn."
A Hoa lật lật ngắm nghía tấm thẻ: "Món quà lớn thế này, anh không dám
nhận, đến lúc cô kết hôn anh đâu có nhiều tiền thế để mừng lại."
Diêm Tiểu Đóa gõ vào đầu A Hoa: "Ai kêu anh mừng lại chứ, đây là một
chút lòng thành của em. Anh hãy nhận lấy đi, không em áy náy cả đời này
mất."
A Hoa không từ chối nữa, anh biết rằng Diêm Tiểu Đóa vẫn canh cánh trong lòng chuyện suýt chút nữa anh phải ngồi tù. Nhưng anh hiểu hơn ai hết, Diêm Tiểu Đóa vất vả lắm mới kiếm được số tiền này, tuy bây giờ cô có thu
nhập, nhưng sự nghiệp của cô mới chỉ đang bắt đầu, còn rất nhiều khó khăn.
A Hoa vỗ vỗ bờ vai càng ngày càng yếu gầy của Diêm Tiểu Đóa: "Anh em
tốt, quen em thật tốt biết bao."
Diêm Tiểu Đóa gạt phăng tay anh ra: "Kiếp sau em không muốn quen anh
nữa, toàn gây rắc rối cho em thôi."
Tuy bị nói vậy, nhưng A Hoa vẫn cười cực kỳ vui vẻ.
Mọi việc ở trường quay đã kết thúc thuận lợi, Diêm Tiểu Đóa muốn nghỉ
ngơi một thời gian ngắn, nhưng lại không dám làm trái mệnh lệnh trở về Bắc Kinh của Hà Trục. Dần dần, Diêm Tiểu Đóa quen với việc ngồi khoang hạng nhất, cũng dần quen với chuyện nhóm "Đóa Hoa" căng băng rôn đón cô ở sân bay. Cô vừa vẫy tay cùng các fan, vừa bước vào xe của công ty. Giây phút cửa sổ xe kéo lên thì cũng là lúc nụ cười của cô dần dần biến mất. Rõ ràng là không vui nhưng cứ miễn cưỡng mỉm cười, mắt cô chỉ cần nhấp nháy một chút thôi là giới truyền thông có thể sáng tác ra cả đống tin tức nghe rợn cả người, vì thế cách tốt nhất là đeo mặt nạ. Hồi còn là diễn viên nhí, cô chẳng hề có nhiều nỗi lo thế này.
Cô không về nhà, mà đi thẳng tới trụ sở Phi Thiên Entertainment. Hà Trục đã đợi cô rất lâu trong phòng làm việc. Ở Phi Thiên Entertainment này, anh không đảm nhận vị trí quan trọng nào, ấy vậy mà cứ thế chiếm đóng cả một văn phòng lớn, lại còn dùng hơn một nửa không gian ấy cho mỗi một việc là vẽ tranh. Lúc Diêm Tiểu Đóa bước vào thì cũng là khi anh hạ Pu't xuống.
"Anh gọi tôi về gấp như vậy là vì có chuyện quan trọng sao?"
Hà Trục vặn vặn thắt lưng, tiện thể vuốt phẳng nếp nhăn trên áo sơ mi:
"Chẳng có gì quan trọng cả, chỉ là hỏi thử xem cô có muốn tổ chức một buổi
liveshow hay không thôi."
"Một liveshow sao"
Hà Trục không chú ý tới ánh mắt mơ hồ của cô: "Sao hả? Không muốn à?"
Câu hỏi của Hà Trục làm cô lắc đầu lia lịa trả lời: "Không phải đâu." Có
người nghệ sĩ nào mà không muốn tổ chức buổi liveshow cơ chứ? Chỉ có điều cô cảm thấy hơi nhanh mà thôi.
"Tuy thời gian đầu tư vào cô không dài, nhưng số tiền đầu tư thì không nhỏ chút nào, fan mê âm nhạc và điện ảnh trước kia của cô cũng không ít, mọi điều kiện tổ chức liveshow cũng đầy đủ cả rồi. Thông qua nghiên cứu của bên điều hành, sẽ chuẩn bị tổ chức một liveshow quy mô sức chứa hai mươi nghìn
người cho cô."
Diêm Tiểu Đóa biết, đối với cô đây là một con số không hề nhỏ. Trong mắt cô thì nơi sáng nhất trong bóng tối chính là sân khấu lấp lánh ánh đèn. Cô đã đợi ngày này lâu lắm rồi, không ngờ lại trở thành hiện thực nhanh như vậy.
Theo lời Hà Trục, buổi liveshow sẽ được ấn định tổ chức tại Bắc Kinh vào ngày 13 tháng 8. Tuy mọi thứ vẫn đang trong giai đoạn chuẩn bị, nhưng lịch diễn sẽ không thay đổi. Từ lúc bước ra khỏi Phi Thiên Entertainment, cô vẫn chưa hết bàng hoàng. Ngày 13 tháng 8, một ngày thật đặc biệt đối với cô, cũng chính là ngày cô tránh né hàng năm. Nhưng buổi liveshow lại diễn ra vào đúng ngày đó, cô có cảm giác đó chính là sự sắp đặt của số phận. Dạo này A Hoa rất chăm chỉ làm việc, tinh thần làm việc cũng hăng hái hơn trước rất nhiều. Anh chàng cứ ca cẩm rằng phải kiếm chút tiền sữa cho con, anh không muốn đứa bé phải lông bông như mình. Thấy A Hoa như vậy, Diêm Tiểu Đóa chẳng có lý do gì mà không cố gắng cả. Bọn họ bận tối tăm mặt mũi thế này đều vì chính bản thân mình, bởi chỉ khi nào cô đạt được thành công, thì cuộc sống của họ mới trở nên tốt đẹp.
Chỉ còn ba ngày nữa là diễn ra Lễ trao giải thời trang âm nhạc Trung Quốc rất hoành tráng, cô nhận được lời mời của ban tổ chức, đang phân vân không biết có nên đi hay không, nếu đi sẽ chạm mặt rất nhiều người quen, cho nên
hai hôm nay cô toàn viện cớ ốm để tránh né, nhưng Hà Trục không chấp nhận
lý do đó.
Bốn tiếng trước khi bắt đầu lễ trao giải, Diêm Tiểu Đóa vẫn ngồi lỳ ở nhà không chịu chuẩn bị, thậm chí cô còn tắt máy. Tiếng gõ cửa bên ngoài rất to, cô kiễng mũi chân lên nhòm qua kính mắt mèo, quả nhiên là Hà Trục. Hà Trục nhìn thẳng vào kính mắt mèo cười, Diêm Tiểu Đóa hốt hoảng ngồi thụp xuống. Hà Trục hắng giọng vài tiếng: "Cô mà không chịu mở cửa là tôi lại gọi đội
phòng cháy chữa cháy nữa đấy."
Chẳng còn cách nào khác, Diêm Tiểu Đóa đành mở cửa.
"Còn chưa chịu đi thay quần áo à, đang đợi tôi mặc giúp cô hả?"
Diêm Tiểu Đóa đứng một bên không ngừng vò vạt áo: "Không đi không
được sao? Thực sự tôi không muốn đi, gặp nhiều người như vậy tôi thấy sợ
lắm, tôi chỉ muốn được yên tĩnh một chút thôi."
Diêm Tiểu Đóa nói một hồi rồi mới thấy hối hận. Một khi Hà Trục đã đích thân tới, thì cô chẳng thể nào từ chối được cả. Quả nhiên Hà Trục có đầy đủ lý lẽ: "Bây giờ hối hận cũng chẳng ích gì, đây là thế giới cô đã đợi mỏi mắt để chen chân vào. Cô thấy mệt không muốn ra ngoài à? Không có cửa đâu, kể cả
cửa sổ cũng không nốt."
Diêm Tiểu Đóa thở dài, những câu nói của anh toàn khó nghe vậy, nhưng cô biết rằng anh không có ý xấu. Hà Trục nhìn bốn phía xung quanh: "Công ty thuê cho một căn hộ to đùng thì không chịu ở, không hiểu cô nghĩ gì mà cứ ôm khư khư cái chỗ to bằng cái nhà vệ sinh này, chuyện này đồn ra ngoài,
người ta lại bảo Phi Thiên Entertainment hà khắc với nghệ sĩ."
Thực sự căn phòng này chỉ có vài chục mét vuông, nó cũng không sánh được với phòng vệ sinh nhà Hà Trục, nhưng Diêm Tiểu Đóa không muốn đi, ổ vàng ổ bạc cũng không sánh bằng ổ cò ổ rơm của chính mình. Thấy ánh mắt tránh né của cô, Hà Trục cũng đoán được vài phần: "Diêm Tiểu Đóa, bây giờ cô vẫn thấy buồn, đúng không? Tôi nghĩ rằng nhất định cô rất hận tôi, hận tôi đã chia rẽ cô và Cố Nặc Nhất. Cô không muốn chuyển đi, vì sợ Cố Nặc Nhất
không tìm thấy cô chứ gì?"
Diêm Tiểu Đóa hung hăng trừng mắt nhìn anh: "Anh cứ nhất định phải nói
ra như vậy sao? Cứ phải xát muối lên vết thương của người khác mới được à?"
"Tôi là người như thế đấy, tôi ghét nhìn thấy cô hạnh phúc, tôi chỉ muốn cô
đứng trên đỉnh cao nhất mà hận tôi thôi."
Diêm Tiểu Đóa vò tóc, cô sắp bị Hà Trục làm cho phát điên rồi: "Tùy anh,
tôi đi thay quần áo đây."
Ánh mắt Hà Trục ngưng lại, anh nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng ngủ bị đóng chặt. Cô hận anh, có thể đây là chuyện sẽ diễn ra trong thời gian dài. Nếu đúng là như vậy, liệu có thể coi là cái kết đẹp nhất không? Chí ít thì cô sẽ không quên được anh.
Cửa phòng ngủ "cạch" một tiếng rồi mở ra, Diêm Tiểu Đóa ủ dột bước vào phòng tắm, cũng làm Hà Trục bừng tỉnh khỏi phút ảo tưởng thẫn thờ. Anh hơi nhếch môi cười. Từ bao giờ anh bắt đầu nghĩ tới những chuyện này? Đều là những chuyện anh chưa từng nghĩ đến trước khi tới Bắc Kinh.
Chiếc Rolls Royce luôn thu hút ánh mắt của mọi người ở mọi nơi, cho dù là giữa quang cảnh lóng lánh chói ngời của lễ trao giải. Một Diêm Tiểu Đóa trang điểm với phong cách hoàn toàn mới khoác tay Hà Trục mỉm cười trước một rừng đèn flash, tạo dáng tao nhã phóng khoáng trước ống kính máy ảnh. Thay vì nói Diêm Tiểu Đóa thu hút giới truyền thông, chính xác hơn, người tập trung mọi sự chú ý chính là Hà Trục. Tuy xuất hiện rất nhiều chàng trai trẻ trung giàu có, nhưng Hà Trục tuyệt đối là người nổi bật nhất trong số đó. Một khuôn mặt không tì vết, thân hình cao ráo vạm vỡ, thêm cả nụ cười hút hồn. Anh xuất hiện trong làng giải trí, luôn kiểm soát cả làng giải trí ấy. Biết bao nữ nghệ sĩ tìm cách để tiếp cận anh, nhưng bên anh lúc nào cũng chỉ có Diêm
Tiểu Đóa, làm họ thất vọng tức tối, cảm thấy không tài nào chấp nhận nổi.
Tấm thảm đỏ trải ra, không nghe thấy tiếng bước chân khi đi trên đó, dường như họ đang lướt trên mây vậy. Diêm Tiểu Đóa ký tên mình trên bức tường chữ ký. Giây phút thu Pu't lại, cô vô tình liếc nhìn thấy cái tên đó. Ba chữ "Cố Nặc Nhất" nằm ngay bên phải tên của cô, như thể vị trí bên trái là dành cho cô vậy. Một năm rồi không gặp nhau, lại dùng cách này gắn kết nhau lại, thậm chí chứ "Đóa" và chữ "Cố" còn hơi ***g vào nhau. Cô biết Cố
Nặc Nhất là người kiêu ngạo, trừ đoạn nhật ký ngắn đó ra, anh chẳng thèm
giải thích thêm điều gì nữa. Thỉnh thoảng anh nhắn tin cho cô cũng chỉ là những lời chúc tụng lễ tết vô thưởng vô phạt, ấy thế mà khiến cho Diêm Tiểu Đóa bồn chồn suốt mấy ngày liền.
Rất nhiều người lục tục ngồi xuống vị trí của mình trong lễ đường, trai xinh gái đẹp ăn mặc lộng lẫy tụ tập trò chuyện rôm rả. Điều khiến Diêm Tiểu Đóa bối rối là, chỗ ngồi của cô và Hà Trục ở ngay phía sau Cố Nặc Nhất. Nhưng hình như Cố Nặc Nhất không nhận ra sự có mặt của cô, anh ngồi cùng Vi An. Cố Nặc Nhất không trò chuyện, không hàn huyên mà chỉ lẳng lặng ngồi yên tại chỗ.
Thời gian một năm có thể làm thay đổi rất nhiều người, Diêm Tiểu Đóa bắt đầu lại sự nghiệp, Vi An cũng trở thành Tân Hoa Đán của truyền hình. Tuy bề ngoài trông có vẻ ôn hòa, nhưng thực ra cô ta cực kỳ lạnh lùng. Lúc Diêm Tiểu Đóa ngồi vào chỗ, cô hít một hơi thật sâu, chỉ hy vọng buổi lễ trao giải này mau mau kết thúc.
Sự xuất hiện của Hà Trục tập trung sự chú ý của biết bao người, từ những đạo diễn quen thuộc, cho đến nhà sản xuất, các nghệ sĩ nữ đều đến bắt chuyện. Anh mỉm cười bắt tay từng người, thản nhiên nhận những lời khen ngợi của họ, nhưng rất ít đáp lại những lời tán dương ấy.
Diêm Tiểu Đóa cúi đầu xuống, ánh mắt lơ đãng dán chặt vào người nào đó phía trước. Dù chỉ nhìn từ sau lưng vẫn nhận ra rõ ràng anh gầy hơn trước nhiều, xem ra thông tin trên báo đài không phải là giả.
"Anh Tiểu Nhất, chúng mình ngồi một lát rồi đi nhé. Hôm qua anh vẫn đau đầu, trở về phải nghỉ ngơi nhiều một chút." Giọng nói nũng nịu pha chút ngây thơ lọt vào trong tai, Diêm Tiểu Đóa cúi đầu thấp hơn nữa.
"Ơ, chị Diêm Tiểu Đóa ngồi sau chúng ta kìa!" Càng muốn tránh lại càng lực bất tòng tâm. Vi An hớn hở đứng dậy, nhưng cô nàng không chào hỏi gì Diêm Tiểu Đóa mà chỉ cười ngọt ngào với Hà Trục: "Chào anh, tổng giám đốc Hà,
thật vinh hạnh khi gặp được anh!"
Diêm Tiểu Đóa gượng gạo đứng lên: "Tôi đi rửa tay một lát."
Cô vội vàng chạy qua lối đi. Lúc này Cố Nặc Nhất mới quay người lại. Hà
Trục nheo mắt nhìn người đàn ông cao gầy trước mặt: "Chào anh Cố Nặc
Nhất, lâu rồi không gặp."
"Lâu rồi không gặp."
Hai ánh mắt nhìn thẳng vào nhau chẳng khác gì nước gặp lửa. Vi An không
phát hiện ra điểm dị thường ấy mà cứ bắt chuyện y như các nghệ sĩ khác. Rõ ràng Hà Trục ung dung hơn hẳn Cố Nặc Nhất: "Tôi nghe Vi Vi nói cậu muốn thay đổi hình tượng. Cũng khó tránh, một người nghệ sĩ muốn bước lâu dài trên con đường nghệ thuật, chỉ dựa vào ngoại hình bắt mắt thì không đủ. Cậu
Cố có nhận lời về phát triển sự nghiệp ở Phi Thiên Entertainment không?"
Cố Nặc Nhất liếc mắt về phía xa thấy Vi Vi đang theo giám đốc Lưu dự lễ
trao giải, cau mày: "Không muốn."
"Ha ha, kiếm được tiền thì đều là bạn. Cậu cẩn thận quá như vậy không tốt
đâu."
Cố Nặc Nhất thấy khó chịu, đứng lên rời khỏi chỗ ngồi: "Có một số người,
chỉ dây dưa một lần là đủ lắm rồi."
Thực ra Diêm Tiểu Đóa không vào phòng vệ sinh, chỉ trốn trong vườn hoa. Trong túi vẫn còn sót lại nửa bao thuốc hút dở của A Hoa. Tuy cô cai thuốc lâu rồi, nhưng vẫn rút ra một điếu, kẹp trong tay rồi mới nhớ ra là chưa tìm thấy bật lửa. Bỗng nghe thấy tiếng đánh lửa vang nhẹ bên tai. Cô quay sang nhìn, thật không ngờ là Cố Nặc Nhất.
Ánh lửa xanh lam đung đưa trong gió, Cố Nặc Nhất ghét nhất là cô ***, thế mà anh lại châm lửa cho cô. Diêm Tiểu Đóa bỗng chẳng còn hứng *** nữa, cô bỏ lại *** vào trong bao.
"Vẫn còn giận sao?"
Một năm trôi qua chỉ chờ được một câu nói này, cô không biết mình nên trả
lời như thế nào. Đúng vào giây phút cô hé miệng cười nhạt, lòng bàn tay lành lạnh bỗng được một luồng hơi ấm nồng bao phủ. Bàn tay to lớn của Cố Nặc
Nhất phủ lên bàn tay mềm mại nhỏ nhắn của cô, lòng Diêm Tiểu Đóa rối bời.
Cô khẽ nhúc nhích muốn trốn tránh thoát khỏi sự trói buộc kia. Cố Nặc Nhất dường như càng muốn nắm chặt hơn nữa, nhưng hai bàn tay cuối cùng vẫn phải rời nhau ra.
Diêm Tiểu Đóa nhìn đồng hồ, vẫn còn nửa tiếng nữa lễ trao giải mới bắt đầu. Cô không chào hỏi anh một tiếng nào mà quay người đi luôn.
"Em định bao giờ mới chịu làm hòa với anh thế?"
Diêm Tiểu Đóa loạng choạng suýt ngã. Gót giày quá cao, cô không cẩn thận
nên bị trật mắt cá chân. Cố Nặc Nhất tiến đến đỡ cô. Lúc này Diêm Tiểu Đóa mới đứng vững hơn một chút.
"Một năm trôi qua, em trầm tĩnh hơn nhiều, lặng lẽ ít lời. Nếu em không nói,
anh có thể hiểu là "im lặng là đồng ý" không?"
Từng câu từng chữ anh nói cứ ong ong bên tai, Diêm Tiểu Đóa như bị nhốt bên trong vỏ ốc không thể cựa quậy nổi. Cố Nặc Nhất dang rộng hai tay ôm cô vào lòng, hơi thở quen thuộc lại một lần nữa quanh quẩn bên mũi.
Lời anh nói tuy rất bình thản, nhưng trong lòng cô sóng gió đã dâng trào: "Vì muốn được gặp em nên anh mới tham gia Lễ trao giải này, thực ra anh
thấy nó vô vị từ lâu lắm rồi. Bé Ngốc à, chi bằng chúng mình về nhà đi."
"Anh Tiểu Nhất, sao anh lại chạy ra đây, em tìm anh lâu lắm rồi đấy."
Bỗng nhiên có người xông vào làm cho Cố Nặc Nhất thấy ngượng nghịu,
anh đành buông Diêm Tiểu Đóa ra. Vi An chạy về phía hai người, cô nàng thở hổn hển kéo cánh tay Cố Nặc Nhất nói: "Em cứ tưởng anh lại thấy khó chịu,
hóa ra là ở cùng chị Diêm Tiểu Đóa à."
Nhân cơ hội này Diêm Tiểu Đóa vội vàng chuồn đi, để lại Cố Nặc Nhất lòng dạ rối bời. Anh hất tay Vi An ra: "Rốt cuộc thì cô muốn làm gì? Đã nói trước là đừng có bám lấy tôi rồi, cô không có tai chắc?" Anh chỉnh lại chiếc cà vạt hơi chặt nơi cổ, giận dữ rời đi.
Đôi má ửng hồng của Vi An bỗng chốc trở nên trắng bệch, nhìn theo phía
bóng dáng thản nhiên trầm mặc của Cố Nặc Nhất. Cô thấy thật tủi thân. Lần nào cũng quát mắng cô như vậy, cô chịu hết nổi rồi. Vi An ba chân bốn cẳng chạy theo Cố Nặc Nhất: "Sao lại cứ phải là Diêm Tiểu Đóa? Cái cô ta có thì em
cũng có, em còn tốt hơn cô ta gấp trăm lần."
Nhưng Vi An chỉ nhận được nụ cười lạnh nhạt bất đắc dĩ. Cố Nặc Nhất muốn đẩy cô ra, nhưng Vi An không chịu, cô bổ nhào vào lòng anh khóc như mưa: "Ít nhất thì anh cũng phải nói cho em biết lý do để em bỏ cuộc chứ, nếu không em sẽ luôn chờ đợi anh. Sao chúng mình không thử một lần, em sẽ khiến anh Tiểu Nhất cảm nhận được tình yêu trọn vẹn của em dành cho anh."
"Vi An, cô biết không? Tôi cần sự ấm áp, chỉ có vậy thôi!"
"Em cũng có, em có thể khiến anh thấy ấm áp! Em sẽ làm bữa sáng cho
anh, giặt quần áo, giúp anh chăm sóc Bé Dưa, thực sự em có thể mà!" Dòng nước mắt lăn dài trên hai má Vi An. Một năm rồi kể từ ngày biết họ không còn qua lại với nhau nữa, cô vẫn luôn cố gắng hết sức. Nhưng Cố Nặc Nhất chính là một ngọn núi băng, dù cô có cố gắng đến mức tiêu hao toàn bộ nhiệt tình, anh cũng chẳng mảy may tan chảy.
Cố Nặc Nhất gặp rất nhiều người con gái bày tỏ tình cảm với anh, Vi An không phải người điên cuồng nhất, nhưng anh vẫn muốn giải thích rõ ràng cho cô hiểu: "Tôi tin vào tất cả những lời cô nói, nhưng xin lỗi, tôi không thể đón nhận được. Dù Diêm Tiểu Đóa chỉ dành cho tôi một chút hơi ấm, thậm chí ít ỏi tới mức không để ý là không tài nào cảm nhận nổi, nhưng chút ấm áp đó
không ai có thể thay thế được."
Anh rời đi bỏ lại Vi An, nói nhiều như vậy, không biết cô ấy có nghe lọt tai được chút nào không. Những người muốn đem lại sự ấm áp cho anh dùng hai chân hai tay đếm cũng không hết, nhưng anh chỉ có thể nhớ mãi một mình cô bé Tiểu Đóa đưa đồ ăn vặt cho anh khi anh thút thít khóc thưở ấu thơ.
Lúc Vi An quay lại chỗ ngồi thì đèn xung quanh hội trường đã dần dần tối đi. Hà Trục nhìn ba người với vẻ mặt khác thường, anh liền Pu'ng một cái vào cái trán thanh khiết của Diêm Tiểu Đóa: "Cô lại làm chuyện đáng hổ thẹn sau
lưng tôi rồi chứ gì?"
Lưng Cố Nặc Nhất hơi cứng đờ, Diêm Tiểu Đóa nhận ra ngay. Lời nói của
Hà Trục lúc nào cũng dễ khiến người khác hiểu lầm, khiến người ta vừa bực mình vừa xấu hổ, cô trừng mắt nhìn Hà Trục: "Xem lại lời nói của anh đi, đừng
có lúc nào cũng dùng mấy từ khó nghe như vậy."
Cô vừa dứt lời, thì tất cả đèn đuốc đều vụt tắt, buổi lễ trao giải thời trang và âm nhạc chính thức bắt đầu. Trên sân khấu rực rỡ huyền ảo tối nay đều là những nghệ sĩ sáng giá nhất của giới showbiz. Bao nhiêu niềm vui, bấy nhiêu nỗi sầu, cũng chỉ có chừng đó người vui, những người còn lại chẳng qua chỉ mang theo những tâm trạng khác nhau đến góp vui mà thôi.
Các nghệ sĩ khoác trên người những bộ lễ phục xa xỉ đang tao nhã bước lên sân khấu, nâng chiếc cúp sáng ngời lên nói lời cám ơn. Diêm Tiểu Đóa vừa vỗ tay một cách máy móc, vừa nở nụ cười ngọt ngào tạo dáng trước ống kính máy quay đang quét qua, thỉnh thoảng lại ngáp một cái vô vị. Cô đến cho đủ số lượng thôi, tìm được cơ hội tốt chuồn đi mới là quan trọng.
Những nghệ sĩ được nhận giải đang biểu diễn trên sân khấu, hết một bài hát, Diêm Tiểu Đóa mới nhận ra ghế ngồi trước mặt mình trống không, lần ngẩng đầu tiếp theo thì Cố Nặc Nhất đã bước lên sân khấu rồi. Cố Nặc Nhất dưới ánh đèn sân khấu đang mặc một bộ vest phẳng phiu, gương mặt vô cùng đẹp trai xuất hiện trên màn hình lớn, thì ra anh là khách mời đến để trao giải. Bỗng thấy Hà Trục thở dài: "Theo như tôi thấy, vốn dĩ là một chuyện tốt đẹp,
giờ sắp hỏng bét rồi."
"Ý anh là sao?" Diêm Tiểu Đóa nghe không hiểu lời anh nói. Cô thắc mắc nhưng Hà Trục không trả lời.
Trên lễ đường vang lên giai điệu quen thuộc, Diêm Tiểu Đóa giật mình, cô cố lắng nghe thật kỹ, không ngờ đó là bài "Dòng thời gian" trong album mới của cô. Vốn dĩ đây chỉ là bài hát cô hát lúc nhỏ, qua hòa âm phối khí mới để tạo ra giai điệu chậm rãi kết hợp với ca từ mới mẻ cực kỳ đi vào lòng người. Đứng trên bục trao thưởng, Cố Nặc Nhất trịnh trọng đọc tên cô. Diêm Tiểu Đóa ngẩn người ra, vẻ luống cuống bất ngờ liền xuất hiện trên màn hình lớn. Lúc này cô mới hiểu "một việc rất tốt đẹp" trong lời Hà Trục nói. Thì ra ca khúc "Dòng thời gian" đoạt giải "Đĩa đơn hay nhất của năm".
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc