Tiểu Đóa, Vì Đó Là Em - Chương 20

Tác giả: Nhược Thiện Khê

Ngụy trang thế này thật mệt mỏi, rõ ràng lòng chua chát vô cùng, nhưng lại

phải cố ra vẻ vui sướng như rơi vào bình mật. Cố Nặc Nhất thật chuyên nghiệp, anh chuyên nghiệp đến nỗi mỗi nụ cười của anh đều khiến cô không thể thoát ra nổi. Diêm Tiểu Đóa không dám nhìn thẳng vào mắt anh nữa, ánh mắt cô luôn trốn tránh, trốn tránh tình cảm dịu dàng mà nồng nhiệt mà anh tùy ý cũng có thể tạo ra.
Kết thúc một bài, bọn họ tay nắm chặt tay hướng về phía khán đài cúi chào cảm ơn người hâm mộ. Ánh đèn chiếu về phía xa, nhạc đệm bài tiếp theo cất lên, chiếu thẳng về phía Lạc Tịch đang tiến lên sân khấu. Bốn bề bỗng chốc tối đen, Diêm Tiểu Đóa vẫn chưa chuẩn bị tâm lý thì bàn tay nắm chặt tay cô đã buông lỏng ra rồi. Hơi ấm trong giây lát tan biến, tay cô lại lạnh cóng. Cố Nặc Nhất đi xuống một mình, Diêm Tiểu Đóa âm thầm bước theo sau, duy trì khoảng cách không gần cũng chẳng xa với anh.
Cố Nặc Nhất không quay về vị trí của khách mời, mà rời khỏi buổi biểu diễn. Diêm Tiểu Đóa vuốt ve chỗ không còn hơi ấm kia, hát theo bản tình ca trong vắt của Lạc Tịch, khóe mắt đọng một giọt lệ. Ông trời luôn luôn như vậy, đã ban cho thứ này, sẽ lấy đi thứ khác. Nếu mình không cố chấp đến vậy, thì liệu bây giờ có hạnh phúc không? Trốn trong nhà Cố Nặc Nhất, làm những món ăn ngon cho anh, cùng nhau đi du lịch nước ngoài, rời xa giới showbiz, đây mới là hạnh phúc mà Diêm Tiểu Đóa ước ao, nhưng ước ao cũng chẳng được.
Cũng may bài hát làm bao người xúc động, dưới khán đài biết bao người đang rơi lệ, ngay cả A Hoa cũng sụt sịt, chẳng ai chú ý tới sự khác thường của Diêm Tiểu Đóa. Mười hai giờ đêm, cuối cùng buổi biểu diễn cuồng nhiệt cũng
kết thúc. Diêm Tiểu Đóa cứ ngồi như vậy, cho tới tận khi các fan đều về hết.
"Diêm Tiểu Đóa, chúng ta cũng về thôi, ngày mai còn phải quay MV, phải
dậy sớm cho kịp chuyến bay nữa."
Ừ nhỉ, mọi người đều đi rồi, cô cũng phải về thôi. Trước khi đi, Tiểu Đóa vào hậu đài. Buổi biểu diễn thành công tốt đẹp, các nhân viên đang chuẩn bị đi ăn mừng thắng lợi, Lạc Tịch đang ôm bó hoa tươi rất to: "Tiểu Đóa, cùng đi chơi
nhé?"
"Em không đi đâu ạ, chị Lạc Tịch, em tới để cảm ơn chị, cám ơn chị đã cố
gắng cho em cơ hội này."
Lạc Tịch đặt bó hoa trong tay xuống, cùng Diêm Tiểu Đóa ra khỏi hậu trường. Hai người nhìn những hàng ghế trống trong The Olive. Kết thúc rồi chỉ còn lại đơn thuần lạnh lẽo. Lạc Tịch có chút cảm khái: "Tiểu Đóa, lần đầu gặp em ở Phi Thiên Entertainment, chị đã phát hiện ra là em rất để tâm tới sân khấu này. Tuy em hơi tinh ranh, cũng hơi nóng vội, nhưng chị không ghét em.
Cũng không biết tại sao, chị chỉ muốn xem em đi được bao xa."
Nghe những lời Lạc Tịch nói với cô, Diêm Tiểu Đóa bất chợt thấy rất bàng hoàng. Chính cô cũng không biết mình có thể đi được bao xa, chỉ cần cách nơi sáng nhất càng gần càng tốt.
Hai giờ sáng Diêm Tiểu Đóa mới về tới nhà, A Hoa dặn dò Diêm Tiểu Đóa sắp xếp cẩn thận hành lý rồi mới lái xe đi. Kể cả khi đã lên lầu, cô cũng không phát hiện ra chiếc xe thể thao đang đứng bên dưới. Cố Nặc Nhất ngồi bên trong xe, nhìn Diêm Tiểu Đóa đã được cải tạo theo phong cách nữ thần gợi cảm bước lên lầu, bật đèn phòng ngủ, rồi kéo rèm cửa sổ, mãi tới khi đèn tắt anh mới rời đi. Anh cũng không rõ tại sao mình lại đến đây, chỉ bất giác đến thôi. Chuỗi tràng hạt treo trước gương chiếu hậu cứ lắc lư, Cố Nặc Nhất cười phì một tiếng, rõ ràng là chính tay mình đẩy cô ấy ra xa, sao lại cứ nhớ mãi không quên? Diêm Tiểu Đóa, em là đồ nói một đằng làm một nẻo, anh phải
làm thế nào mới được đây
Lần này quay MV ở thị trấn cổ Thục Hà, Vân Nam. Bắc Kinh đan là mùa tuyết rơi, nhưng ở đây lại là đầu xuân ấm áp. Thời gian như ngừng lại, từng giây từng phút trôi qua thật chậm. Diêm Tiểu Đóa mặc chiếc váy dài chấm gót đứng bên dòng nước, bóng dáng cô theo ống kính lúc gần lúc xa. Vẻ đẹp tuyệt mỹ của cô cùng với núi cao mây trắng xa xa, tất cả tựa như không thuộc về trần gian.
Quay phim ở thị trấn cổ Thục Hà, Vân Nam rất thuận lợi, đến chiều đoàn quay phim lại vội vã tới Lệ Giang chuẩn bị bối cảnh trên núi tuyết Ngọc Long. Diêm Tiểu Đóa trên xe công tác ngắm nhìn cảnh non non nước nước bên ngoài, nơi này đẹp tựa tranh - cả con người lẫn cảnh sắc. Thỉnh thoảng lại thấp thoáng những giai điệu thanh nhã của những quán hàng nhỏ ven đường, càng làm cho chốn này tách biệt hơn với thế giới phồn hoa bên ngoài. Hôm nay là ngày mùng một tháng một, album mới của cô sẽ phát hành vào đúng
ngày Valentine. Tuy vẫn còn một khoảng thời gian nữa, nhưng trong cô đã
tràn ngập những chờ mong bé nhỏ.
Đi qua một đoạn đường khúc khuỷu cuối cùng cũng tới Lệ Giang, Diêm Tiểu Đóa cầm vài xiên thịt viên nướng vừa đi vừa ăn, tiện thể mua chút quà lưu niệm nhỏ về tặng những nghệ sĩ có quan hệ thân thiết với cô trong công việc.
"Tiểu Tiểu Đóa, mau nghe điện thoại đi!" A Hoa hỏa tốc từ xa phi tới, hổn hà hổn hển đưa điện thoại cho cô.
Đầu dây bên kia là Nhược Lan, cô chăm chú lắng nghe, nhưng đầu óc sớm đã loạn hết cả lên: "Chị Nhược Lan, thực sự không phải do em làm lộ ra ngoài.
Em vẫn đang quay MV mà, em không biết gì hết."
Lúc này Diêm Tiểu Đóa đang không bình tĩnh nổi, họ trốn vào một ngõ nhỏ yên tĩnh, không khí thật nặng nề. A Hoa lòng dạ rối bời đi đi lại lại trước mặt cô: "Rốt cuộc là ai làm cơ chứ? Cách ngày ra mắt có mấy hôm mà các bài hát đã phát tán đầy trên mạng rồi! Kẻ nào thất đức thế không biết! Anh rủa cho
nó đẻ con ra không có hậu môn!"
Diêm Tiểu Đóa không biết phải nói gì, sắp đến ngày thấy ánh mặt trời, vậy mà còn xảy ra sự cố, trong album có tổng cộng mười ba bài hát mới, sáng nay đã trôi nổi trên mạng những mười bài. Những nghệ sĩ đi trước cũng xảy ra sự cố tương tự, nhưng cũng chỉ là sao chép vụng trộm rồi truyền lên mạng, không nghiêm trọng như tình hình của cô lúc này, thật khiến người ta phải lao tâm khổ tứ.
"Hay em đắc tội với ai? Rồi người ta cố ý trả thù! Làm gì có chuyện ly kỳ thế
c h ứ ."
"A Hoa, anh im lặng một chút có được không?"
A Hoa không nói lời nào nữa, chỉ ngồi xổm trên thềm đá hút hết điếu này
đến điều khác. Diêm Tiểu Đóa thở dài, cho dù tâm trạng có tệ hơn đi chăng nữa, thì vẫn phải hoàn thành công việc.
Cảnh quay trên núi tuyết Ngọc Long chẳng thoải mái chút nào, cô mặc một
chiếc váy đỏ tươi đứng dưới chân núi tuyết, từng đợt gió lạnh buốt ồ ạt thổi
qua, toàn thân cô run lẩy bẩy. Ấy thế mà cô còn phải nở nụ cười ngước nhìn ngọn núi, cứ thế cười đến khi miệng mồm cứng đơ lại mới xuống núi. Cô đổi chuyến bay, suốt đêm quay về Bắc Kinh. Trời vừa sáng, cô đã đến ngay tổng công ty, đợi mãi tới mười giờ mới gặp được Vi Vi.
Vi Vi nghiêm nghị ngồi trên ghế giám đốc mãi không nói gì, làm Diêm Tiểu Đóa nơm nớp lo sợ.
Thấy bộ dạng Diêm Tiểu Đóa như vậy, Vi Vi thở dài: "Em đúng là xui xẻo, nếu không phải tổng giám đốc Hà đã có lời, thì lần đầu tiên phát hành album không lên tới con số một trăm ngàn bản đâu. Tuy em xuất thân từ ngôi sao thiếu nhi, nhưng đối với công ty mà nói thì vẫn là người mới. Bây giờ sức ép về giá thành lớn như vậy, lại còn xuất hiện thêm chuyện này nữa." Diêm Tiểu Đóa không dám nói gì hết, cô ấm ức và buồn bã, nhưng lại chẳng biết phải làm sao.
Vi Vi day huyệt thái dương rồi nói tiếp: "Tuần sau sẽ tung ra album sớm
hơn dự tính, nhớ phối hợp tốt công tác tuyên truyền."
Diêm Tiểu Đóa đờ hết cả người ra, cứ như vậy đi về nhà, ngơ ngẩn ngồi trên ghế sofa cùng A Hoa, đói rồi thì đi úp hai bát mì tôm, ăn xong lại tiếp tục thở dài. Bắt đầu từ ngày mai, lượng công việc của Diêm Tiểu Đóa tăng lên gấp hai lần bình thường, các hoạt động tuyên truyền quảng cáo trên đủ loại phương tiện truyền thông tới tấp không ngừng. Tuy rất mệt mỏi rất vất vả, nhưng cô biết mình không còn sự lựa chọn nào khác, lúc này cô chỉ hy vọng công ty không bắt cô bồi thường.
Diêm Tiểu Đóa trở về nhà vào lúc đêm khuya, đi giày cao gót cả một ngày, chân cô vừa đau vừa nhức. Những lúc quá mệt mỏi, cô thậm chí còn không ngủ nổi. Tết năm nay đến sớm hơn mọi năm, cuối tháng một dương đã là đêm giao thừa, chỉ còn lại hơn hai mươi ngày nữa, không khí phố phường đông vui tấp nập. Nhân lúc trời tối, Diêm Tiểu Đóa nhàn tản đi dạo phố, cuối cùng thì album cũng đã phát hành, tạm thời cô cũng xả hơi một chút.
Tình cờ đi qua cửa hàng băng đĩa, nhìn những tờ poster dán trên cửa kính, nơi bắt mắt nhất chính là cô, một Diêm Tiểu Đóa nóng bỏng gợi cảm đang
mỉm cười trên tấm hình. Những chiếc đĩa nhạc xếp thành hàng bày trên giá,
cô hy vọng biết bao trong nháy mắt chúng đều được bán hết.
Diêm Tiểu Đóa nhận được điện thoại của A Hoa: "Hôm nay là mùng tám tháng chạp, trong chùa nấu cháo, anh đặc biệt lấy cho cô một bát đây, đợi
anh nhé!"
Đã là mùng tám tháng chạp rồi đấy, đầu óc cô sớm đã chẳng còn khái niệm về thời gian. Trên trời những bông tuyết lả tả rơi, không phải những bông tuyết to như lông ngỗng, mà chỉ là những hạt tuyết nhỏ li ti. A Hoa hùng hục chạy tới, hai người ngồi trên ghế băng giữa quảng trường ăn bát cháo thơm ngon nóng hổi, thật sự rất vui.
"Tiểu Đóa, anh phải xếp hàng lâu lắm mới lấy được bát cháo này đấy, hy
vọng mang lại chút may mắn cho cô."
Mũi Tiểu Đóa cay cay, mắt cô nhạt nhòa: "Cám ơn anh, em sẽ cố gắng kiếm
tiền."
Hai người ăn no nê rồi, người cô mới dần dần ấm lên. Trời quá lạnh nên bọn họ vào trong một khu thương mại tránh rét. Mùa đông mặc kín mít, nên khi cô đứng trong đó không ai nhận ra cả. Tình cờ hai người đi qua khu bán đồ điện tử. Những chiếc ti vi đường nét tinh tế được bày ra thành hàng, nhân lúc vắng khách mấy chị nhân viên tụ tập hào hứng tán gẫu chuyện tin tức.
"Đây đây chẳng phải là lễ bấm máy của "Tề Thiên" hay sao"
A Hoa đứng cạnh chiếc ti vi mắt chữ A mồm chữ O. Diêm Tiểu Đóa nghe tin
liền dừng bước. Những hình ảnh trên mười mấy chiếc ti vi làm cô nhức mắt, đúng là lễ bấm máy của "Tề Thiên".
Trên màn hình, các diễn viên và đạo diễn Trương đang trả lời phỏng vấn. Tiểu Đóa không thể tin nổi đây là sự thật, nhờ Phi Thiên Entertainment giới thiệu cô mới đi thử vai, hơn nữa tổng giám đốc Hà trước khi đi đã sắp xếp
chuyện này xong xuôi rồi, chắc như đinh đóng cột vậy mà còn xảy ra sai sót.
Diêm Tiểu Đóa chẳng còn tâm tư nào mà đi dạo phố nữa, cô chạy ra khỏi
khu thương mại, lấy điện thoại gọi cho đạo diễn Trương. Đầu dây bên kia là trợ
lý của ông, cô cố nén xúc động: "Chào chị, tôi là Diêm Tiểu Đóa, đạo diễn
Trương hẹn tôi thứ 4 ký hợp đồng"
"Vậy à, xin lỗi cô, đạo diễn Trương vẫn chưa kịp nói với cô, vai nữ phụ đã
thay người mới rồi."
Hóa ra đúng là bị thay người rồi à. "Tại Tại sao lại đổi người vậy? Chẳng phải ban đầu đã quyết định vai nữ đó là do tôi đóng sao? Sao lại thay đổi
được?"
Chị trợ lý chỉ nói xin lỗi làm Tiểu Đóa không còn cách nào khác ngoài việc cúp máy. Cô cố nhịn không cho nước mắt chảy ra: "A Hoa, chương trình vừa
rồi là quay trực tiếp phải không?"
A Hoa gật gật đầu, cô nắm chặt tay: "Chúng ta đi tìm đạo diễn Trương thôi.
Em không hiểu tại sao lại bất ngờ thay đổi như vậy, em không cam tâm."
Đường bị tuyết bao phủ dày đặc, đi lại rất khó khăn, đến được khách sạn đó cũng đã hơn tám giờ tối. Cuối cùng thì những hạt tuyết nhỏ cũng biến thành bông tuyết lớn rơi ào ạt, Diêm Tiểu Đóa và A Hoa đứng đợi dưới trời tuyết lạnh giá, chẳng mấy chốc tuyết rơi đầy trên áo hai người. Mãi đến mười giờ đêm, họ mới thấy đạo diễn Trương đi ra. Diêm Tiểu Đóa liền lao tới, đứng trước mặt đạo diễn Trương, cố gắng kìm nén cảm xúc của mình: "Đạo diễn
Trương, sao lễ bấm máy lại không thông báo cho tôi biết vậy?..."
Đạo diễn Trương giật mình bởi hành động bất thình lình kia, khi nhìn kĩ người đứng trước mặt rồi ông mới trả lời: "Tôi thấy cô không hợp với vai diễn
này, sau này chúng ta còn nhiều cơ hội hợp tác mà."
Tuy trực tiếp phải nghe lời từ chối nhưng tận sâu trong tim Diêm Tiểu Đóa vẫn le lói một tia hy vọng: "Quan hệ giữa tổng giám đốc Hà và ông tốt như
vậy, ông làm thế này không ổn cho lắm thì phải?"
Đạo diễn Trương nghe cô nhắc tới giám đốc Hà, liền cười khẩy: "Quan hệ của tôi và ông ấy đúng là rất tốt, nhưng không thể lẫn lộn việc chọn vai diễn được. Diêm Tiểu Đóa, lúc đầu tôi chọn cô là vì không biết cô phẫu thuật thẩm
mỹ, bây giờ biết rồi, tôi quyết định không chọn cô."
Diêm Tiểu Đóa tắc nghẹn: "Đối với một người diễn viên quan trọng nhất
là khả năng diễn xuất, lẽ nào chỉ vì lý do đó mà ông không chọn tôi nữa sao?"
"Cô phải biết rằng, đây là phim truyền kỳ dài tập, có nhiều cảnh phải treo mình trên dây cáp và cảnh cưỡi ngựa nữa. Ngày trước khi quay bộ phim kiếm hiệp, do diễn viên nữ chính không may bị rơi từ trên dây cáp xuống, vỡ cả silicon trong иgự¢, khiến đoàn làm phim phải nghỉ trong một tháng trời. Sau đó tuy vé bán rất chạy, để bù lỗ những thiệt hại kia, những trải nghiệm đáng sợ như vậy tôi không muốn lặp lại lần thứ hai. Tôi cần một diễn viên phục tùng tuyệt đối, chứ không phải người cần được tôi nhân nhượng. Còn về phía giám đốc Hà, tôi sẽ đích thân giải thích sau khi ông ấy hoàn thành triển lãm trở về,
việc này không cần cô phải bận tâm."
Đạo diễn Trương đẩy Diêm Tiểu Đóa ra, bước lên chiếc xe Benz. Cô đứng ở cửa khách sạn thẫn thờ rất lâu. Cô đã phẫu thuật thẩm mĩ thành công, trở thành một cô gái xinh đẹp, nhưng chính vì phẫu thuật đã làm mất đi cơ hội của cô. Tại sao mọi chuyện cứ luôn trở nên tồi tệ cơ chứ? Tại sao luôn là những lúc cô thấy kỳ vọng nhất thì lại tuột mất? Cô khuỵu gối xuống khóc, A Hoa khuyên thế nào cũng không được.
Lúc tâm trạng không tốt thì men rượu chỉ càng làm con người đau khổ, nhưng người ta lại cứ cố chấp rằng đó là cách tốt nhất để giải khuây. Đúng là một đêm mùng tám tháng chạp thê lương, trong phòng karaoke, A Hoa uống hết chai này đến chai khác cùng cô. Mùi vị chua chát cứ đọng mãi trong miệng, dần dần không thể khống chế được, hai mắt dần mơ hồ.
A Hoa muốn đi vệ sinh, nhưng khi ra khỏi phòng hát anh ta lại không biết đi lối nào, cứ lảo đảo bước, bất ngờ ᴆụng phải một người. Anh chàng cố mở to mắt ra nhìn, không kìm được cười khẩy một tiếng: "Ái chà chà, anh chàng phụ
tình, sao cũng ở đây vui vẻ à hay là đến để cười vào mặt chúng tôi?"
Toàn thân A Hoa nồng nặc mùi rượu làm người ta muốn ói, Cố Nặc Nhất
ghê tởm lùi về phía sau vài bước: "Anh nói linh tinh gì thế hả?"
A Hoa đã không còn tỉnh táo nữa, tè luôn bên lối đi của phòng hát. Những
cô gái đi qua nhìn thấy hét toáng lên, nhưng A Hoa cười sung sướng. Cố Nặc
Nhất vội nghiêm giọng quát lên: "Mau kéo quần lên, anh không thấy xấu hổ
à?"
"Xấu hổ ấy hả, trước giờ tôi chả thấy có gì đáng xấu hổ cả! Album mới thì bị chơi xỏ, đạo diễn cũng chơi xỏ, có để cho chúng tôi con đường sống không chứ? Tôi bây giờ muốn Gi*t cả người nữa cơ, chứ ૮ởเ φµầɳ thế này nhằm
nhò gì!"
Cố Nặc Nhất nhìn vào trong phòng hát thấy Diêm Tiểu Đóa đang điên cuồng hát bài "Dòng thời gian". Vốn dĩ đây là bài hát thiếu nhi vui nhộn, nhưng cô hát lại thành đau thương bi ai. Anh như hiểu ra chút gì từ lời nói lăng nhăng của A Hoa, nhưng lại không dám chắc.
"Tiểu Nhất, mau tới đây! Giúp tôi chọn một bài đi!"
Có người gọi anh từ đằng xa, bình thường Cố Nặc Nhất rất ít khi tới KTV,
nhưng buổi hát hò hôm nay do người quản lý công ty tổ chức, nên anh không thể từ chối. Trong lúc do dự, cửa phòng hát mở ra, Diêm Tiểu Đóa mặt đỏ bừng bừng lao ra ngoài. Cô nhìn Cố Nặc Nhất một hồi lâu, nhưng lại cười ngờ
nghệch: "Ha ha, lại bị ảo giác nữa rồi."
Thấy Diêm Tiểu Đóa loạng choạng bước về phía phòng vệ sinh, Cố Nặc Nhất dừng lại hồi lâu, nhưng cuối cùng anh vẫn quay người trở lại phòng hát tráng lệ. Hơn hai mươi người thì có tới hơn mười người say bí tỉ, năm sáu người còn lại thì đang tranh nhau micro, tiếng ồn ào thật dễ khiến người ta buồn bực.
"Anh Tiểu Nhất, anh muốn ra ngoài đi dạo không? Trong này ồn quá." Vi An cũng uống một chút rượu, hai má ửng hồng. Đừng tưởng trên truyền hình cô nàng thanh cao thuần khiết, là sát thủ trái tim của bao chàng trai độc thân. Ngoài đời thực cô nàng cực thích phong cách gợi cảm ૮ɦếƭ người. Đôi mắt trang điểm đậm cùng với ánh mắt say đắm quyến rũ đều làm Cố Nặc Nhất cảm thấy nhức mắt: "Dạo cái gì mà dạo, nhạt nhẽo ૮ɦếƭ đi được. Cô cứ ngồi yên
đấy, tôi đi đây."
"Anh anh Tiểu Nhất!"
Cố Nặc Nhất không yên tâm chút nào về hai người không có đầu óc kia, anh
vội vàng chạy vào phòng hát đó. Khi mở cửa ra, chỉ nhìn thấy nhân viên dọn vệ sinh và căn phòng nồng nặc mùi rượu. Không hiểu tại sao, anh thất thật trống vắng. Một đêm đầy tuyết thế này, không biết hai con sâu rượu kia có tìm
được đường về không
Ngoài trời tuyết vẫn không ngừng rơi, Tiểu Đóa và A Hoa đang dìu nhau bước đi. Mặt đường rất trơn, hai người không đứng vững nổi đành quyết tâm ngồi ăn vạ trên mặt đất đầy tuyết. Bọn họ muốn ngắm sao, nhưng trên trời chẳng có ngôi sao nào cả. Họ ngồi đó ngâm nga những bài hát trong cuốn album, cố tình hát lạc nhịp, rồi ngẩng mặt lên trời gào thét.
"A Hoa, ngày mai liệu trời có sụp xuống không nhỉ?" Diêm Tiểu Đóa ngắm nhìn những áng mây dày đặc, rồi thơ ơ hỏi A Hoa.
"Mặc mặc kệ chứ, nó mà sụp xuống thì tất cả đều ૮ɦếƭ hết"
Hai người nói năng lung tung, nhưng Diêm Tiểu Đóa thực sự hy vọng mai
sẽ là ngày tận thế, nếu vậy cô sẽ không mệt mỏi như bây giờ.
"Anh Hoa, cuối cùng thì bọn này cũng tìm thấy anh rồi, sao lại ngồi đây thế
này?"
Chỉ nghe từ phía sau vọng tới những tiếng bước chân giẫm lên tuyết lộp bộp, chớp mắt cảm giác ngột ngạt ùa tới xâm chiếm, Diêm Tiểu Đóa rùng mình. A Hoa mơ mơ màng màng quay đầu lại phía sau, đến khi nhìn rõ người trước mắt thì anh chàng bỗng chốc tỉnh táo hơn một nửa.
A Hoa chệnh choạng đứng lên, anh giấu Diêm Tiểu Đóa ra phía sau, rồi nhe răng cười nói với mấy gã vừa xuất hiện: "Chúc mấy vị đại ca mùng tám tháng
chạp vui vẻ! He he, sao mấy vị đại ca không ở nhà nghỉ ngơi vậy"
Diêm Tiểu Đóa rướn người nhòm qua vai A Hoa, đó là những gã đàn ông cao to, mặt mũi bặm trợn đằng đằng sát khí làm cô sởn cả gai ốc.
Tên cầm đầu châm một điếu thuốc, lửa ở đầu điếu thuốc phát ra ánh sáng yếu ớt giữa màn đêm lạnh giá: "Lúc đó mày nói là chỉ vay trong vòng ba
tháng, tháng mười hai là trả. Tiền mày chưa trả, đến kỳ lãi cũng không thèm
đưa. Chú em định cho các anh uống nước lã và hít khí giời để sống đấy à? Sắp
tết rồi, đừng có làm các anh bực."
Diêm Tiểu Đóa giật giật tay áo A Hoa: "Số tiền lần trước em đưa cho anh
đâu? Anh vẫn chưa trả họ à?"
A Hoa vò đầu bứt tai đáp: "Chưa, cậu ba anh dưới quê xây nhà, nên anh cho cậu ấy vay rồi, cậu ấy bảo nửa tháng sau sẽ trả lại, ai ngờ lại bị lừa một
vố"
Vốn dĩ tiền do A Hoa vay, nên anh có làm gì với số tiền đó thì cũng vậy thôi, Diêm Tiểu Đóa chỉ biết giương mắt lo lắng nhìn chứ chẳng giúp được gì. Giờ A Hoa nhe răng cười nịnh nọt: "Cho em khất thêm hai tháng nữa, nhất định em
sẽ trả hết."
Tên cầm đầu ném điếu thuốc xuống đất, rõ ràng là đã mất kiên nhẫn: "Chú em có biết các anh cũng phải kiếm cơm qua ngày không hả? Chú em trả lời
vậy anh đây biết ăn nói thế nào với ông chủ?"
A Hoa cứ lắp bắp câu được câu chăng, Diêm Tiểu Đóa không chịu được khi thấy A Hoa cứ phải khép nép khúm núm, lấy hết dũng khí bước ra từ phía sau: "Thực ra khoản tiền này A Hoa đúng ra vay giúp tôi. Mấy vị đại ca, tôi là Diêm Tiểu Đóa, mới ra mắt cuốn album, nhưng phát hành trên thị trường chưa lâu, vẫn chưa thu được tiền đợi hai tháng nữa, đến lúc đó tôi nhất định sẽ trả hết. Hay là các anh để tôi nói chuyện trực tiếp với ông chủ các anh được
không?"
Thời gian gần đây tiếng tăm của Diêm Tiểu Đóa tăng nhanh, nên khi thấy cô nói vậy, họ cũng có chút do dự, liền gọi điện cho ông chủ hỏi ý kiến. Vài phút sau, tên cầm đầu nói: "Ông chủ ta nói rằng, chỉ cần cô em ngủ cùng ông ấy một đêm, thì khoản nợ này coi như xong, nếu không mai các anh đây sẽ bán nhà của A Hoa. Đối với các ngôi sao nữ như cô em mà nói, vụ giao dịch
như thế này lời quá rồi còn gì."
Ngủ cùng, đây không phải lần đầu tiên cô nghe thấy từ này, nếu cô đồng ý như vậy thì bây giờ đã không phải khốn khổ thế này. Cô còn chưa kịp mở
miệng thì A Hoa đã gào lên: "Lũ khốn chúng mày! Dám ra điều kiện bẩn thỉu
ấy với Tiểu Đóa nhà tao à? Ông đây có tiền cũng không trả cho đám cặn bã chúng mày nhé!" A Hoa say xỉn nhặt một nắm tuyết ném vào mặt mấy gã kia, rồi lại như thể phát điên ném những ᴆụn tuyết rời rạc lên khắp người chúng:
"Bọn bay cút hết đi, cút!"
Tuyết rơi trên người mấy gã côn đồ vạm vỡ, tình hình vốn dĩ đã rất căng thẳng, giờ chẳng khác gì giương cung bạt kiếm.
Diêm Tiểu Đóa rất sợ hãi, đối phương đông người như vậy, chắc chắn A Hoa sẽ gặp bất lợi. Còn chưa kịp phản ứng gì, thì mấy gã đàn ông đã rút dao ra chĩa về phía A Hoa, miệng không ngừng hét lớn: "Thằng nhãi, mày đúng là
chán sống rồi!"
Con dao rất dài, dưới ánh đèn mờ nhạt lóe lên ánh sáng yếu ớt. Diêm Tiểu Đóa nắm lấy tay A Hoa lùi về phía sau: "A A Hoa! Mau chạy thôi! Đừng có
đôi co nữa!"
A Hoa đẩy Diêm Tiểu Đóa sang một bên, "Tránh tránh sang một bên,
đừng đừng có lo cho anh"
Diêm Tiểu Đóa bị đẩy ngã xuống đất, giương mắt lên nhìn A Hoa lảo đảo lao về phía trước. Điên cuồng vung tay tựa một con thú hoang. Nhưng chẳng mấy chốc, anh chàng đã bị đối phương đánh ngã xuống đất. Trong những tiếng ồn ào đấm đá, dần dần A Hoa không phản kháng lại nữa. Cô đờ đẫn
nhìn, nhưng lại không dám bước lên nửa bước: "A Hoa"
Ai ngờ, A Hoa đang co ro nghe thấy Diêm Tiểu Đóa gọi tên mình, bỗng nhiên đứng phắt dậy, bổ nhào về phía tên gần anh nhất. Anh ςướק lấy dao của tên đó, rồi đâm vào lớp áo bông dày của hắn. Hành động bất ngờ khiến chúng không kịp trở tay, thậm chí chưa kịp nghe thấy tiếng ՐêՈ Րỉ nào, tên cao to kia đã ngã vật xuống đất. Đám côn đồ bỗng chốc dạt ra tứ phía, A Hoa vằn mắt, rút mạnh con dao đang cắm ngập vào người gã kia ra: "Hôm nay ông đây
liều mạng với bọn bay!"
Con dao nhuộm máu đỏ tươi, những giọt máu ngưng kết không ngừng rơi trên nền tuyết trắng xóa, màu máu đỏ tới mức khiến người ta kinh sợ. Tên bị
đâm nằm ngã sõng soài trên đất, hai chân co giật.
Đổ máu rồi, Diêm Tiểu Đóa choáng váng, ông trời ơi, rốt cuộc A Hoa đang
làm gì thế này
A Hoa toàn thân nồng nặc mùi rượu đứng thẳng người: "Đến đây, lên một thằng tao Gi*t một thằng! Mùng tám tháng chạp muốn tìm cái ૮ɦếƭ, ông nội Hoa đây chơi cùng các ngươi" Chưa kịp dứt lời, anh vung dao lao về phía mấy tên còn lại, hiện trường bỗng chốc rơi vào trạng thái hỗn loạn.
Nỗi sợ hãi đang dần dần chiếm lĩnh trái tim Diêm Tiểu Đóa, cô hét lớn: "A
Hoa, đừng đánh nữa, mau chạy thôi!"
A Hoa thấy máu, đầu óc trở nên hung hăng, đâm từng nhát dao vào đám
người: "Lũ khốn! Một đám cặn bã! Cùng lắm là cùng ૮ɦếƭ!"
Tất cả mọi chuyện đều do cô mà ra, Diêm Tiểu Đóa không biết phải làm gì, tai cô ù ù nghe không rõ, dường như văng vẳng có tiếng còi xe cảnh sát đang
ập tới
Ba giờ sáng, Diêm Tiểu Đóa lấy mũ che mặt bước ra khỏi đồn cảnh sát. Cô vừa bước chân ra khỏi sở cảnh sát thì đã có vô số ánh đèn flash lóe sáng khắp nơi. Dù đang đeo kính râm, nhưng cô vẫn thấy quá chói mắt.
Xe chầm chậm lăn bánh trên con đường đầy tuyết phủ, cô nhắm mắt ngồi ngả người trên băng ghế sau, trên tay còn băng đầy gạc bởi vừa rồi không may bị đâm trúng. Ba tên bị A Hoa đâm đang được xe cấp cứu đưa tới bệnh viện, không rõ thương tích nặng nhẹ ra sao. Ngoài trời tuyết vẫn cứ rơi, chỉ còn vài ngày nữa là đến tết rồi, vậy mà lại xảy ra chuyện này.
Cô quay lại Phi Thiên Entertainment. Sau sự việc nghiêm trọng xảy ra trong tối nay, hơn một nửa nhân viên của công ty bị gọi dậy làm thêm ca đêm. Nhưng cô biết rằng hiệu quả rất thấp, có nhiều tòa soạn báo như vậy, công ty không thể nào chu toàn mọi mặt được.
Cô ngẩng đầu lên nhìn ra bên ngoài, màn đêm tĩnh mịch dần dần nhường chỗ cho những tia nắng ban mai. Thế là một ngày mới lại bắt đầu, nhưng nó
làm người ta cảm thấy thật bất an. Diêm Tiểu Đóa không gặp được Vi Vi, chỉ
có Nhược Lan tới gặp cô.
Nhược Lan đem thông báo thu thập được sáng nay đặt trước mặt Diêm Tiểu Đóa, dòng tít về cô chiếm trọn trang báo: Say xỉn giữa đêm khuya, Nợ tiền bọn cho vay nặng lãi, Đâm chém giữa phố, mỗi tiêu đề đều làm người ta thấy sởn gai ốc. Diêm Tiểu Đóa xem từng trang một, nhưng cô chẳng mảy may lưu tâm. Lúc này trong đầu cô chỉ nghĩ tới A Hoa, chỉ cần A Hoa không sao, thì tất cả những tờ báo như thế này đều chẳng đáng là gì hết.
"Diêm Tiểu Đóa, thời gian gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy, khiến cả công ty đều phiền não. Chị biết em đang rất buồn chuyện thay đổi diễn viên của "Tề Thiên". Nhưng với tư cách là người của công chúng, cho dù em có
bực tức đến mấy cũng phải chú ý đến lời nói cử chỉ của mình chứ."
Nhược Lan là người tính tình ôn hòa, nhưng Diêm Tiểu Đóa dường như vẫn nhận ra sự tức giận ẩn trong từng câu nói của Nhược Lan: "Em xin lỗi, em sẽ
c h ú ý h ơ n ."
Nhược Lan thở dài: "Bắt đầu từ ngày mai, tất cả công việc của em tạm thời dừng lại. Bây giờ scandal có sức ảnh hưởng quá lớn, qua một thời gian đợi sự
việc lắng xuống thì tính tiếp."
Bỗng nhiên đầu óc cô trở nên trống rỗng: "Chị Nhược Lan, chị chị nói là
tạm dừng công việc sao?"
"Đúng vậy, chẳng còn cách giải quyết nào khác."
"Em muốn nói chuyện điện thoại với Vi Vi."
Nhược Lan nhìn cô đầy ý vị thâm trầm: "Vi Vi và ông xã về Mỹ thăm người
thân rồi, qua tết mới quay lại, nhân dịp này em cũng nghỉ ngơi chút đi."
Diêm Tiểu Đóa đứng ở bên ngoài cửa công ty, nhìn Nhược Lan bước đi càng ngày càng xa, cảm giác khó tả đang xâm chiếm cõi lòng cô. Tạm dừng công việc sao? Chẳng qua đây chỉ là những lời đuổi việc dịu dàng mà thôi. Tất cả mọi thứ mới chỉ bắt đầu, tất cả đều hừng hực khí thế, vậy mà lại bị dừng lại
thế này, tựa như vừa hít một hơi thật sâu, chưa kịp thở ra thì đã ૮ɦếƭ ngạt.
Công ty cho xe đưa cô về nhà, Diêm Tiểu Đóa không đi thang máy lên tầng mà leo theo cầu thang bộ từ cửa thoát hiểm. Cô ngẩng đầu nhìn lên, những bậc thang vòng vèo làm cô choáng váng. Cô đi rất chậm , tiếng giày cao gót lộp cộp trên bậc cầu thang, phát ra những tiếng kêu lộp cộp. Trước mắt cô cứ hiện lên hình ảnh vệt máu đỏ tươi loang trên nền tuyết trắng, trông thật rợn người, làm cô cảm thấy thần kinh căng thẳng.
Diêm Tiểu Đóa đã hỏi luật sư cố vấn của công ty, những hành động bột phát của A Hoa để lại hậu quả rất nghiêm trọng. Lúc Diêm Tiểu Đóa được người của công ty đưa đến thăm A Hoa ở trại giam, A Hoa say rượu vẫn đang nằm trên sàn nhà ngáy o o. Cũng có thể anh chàng căn bản chẳng nhớ nổi tối hôm qua mình đã làm những gì. Phải chăng đây chính là cảm giác bất lực? Những thứ bản thân quan tâm tựa như làn mây trôi trên trời, rõ ràng là nhìn thấy, nhưng khi kiễng chân lên, vươn tay ra vẫn không thể nắm bắt được, mà chỉ thấy nó càng trôi càng xa.
Cầu thang thật dài, lúc leo lên đến tầng thứ mười, cuối cùng cô cũng mệt phờ, ngồi trên bậc thang thở hổn hển, trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi. Nhìn qua khung cửa sổ trên hành lang, cô thấy không khí âm u vẫn đang bao trùm lên một Bắc Kinh đầy tuyết chẳng chút ánh sáng nào. Diêm Tiểu Đóa mở cửa sổ, gió lạnh bên ngoài ùa vào, đột ngột nén chặt những dây thần kinh gần như sắp tan vỡ.
Cô run lẩy bẩy, đóng cửa lại rồi tiếp tục leo cầu thang, khó khăn lắm mới leo thêm được năm tầng, hai chân tê dại nặng trịch cuối cùng cũng bước qua được cánh cửa thoát hiểm. Trong giờ hành chính, tầng này rất yên tĩnh, chỉ có bóng dáng đơn độc lay lắt của một mình cô. Diêm Tiểu Đóa lấy chùm chìa khóa từ trong túi ra, lúc ngẩng đầu lên cô không thể nhấc nổi chân nữa, tay trơn, chùm chìa khóa rơi loảng xoảng trên mặt đất.
Cố Nặc Nhất đứng ngay ngoài cửa, anh mặc chiếc áo khoác măng tô lông cừu màu xám đậm, trên cổ áo vẫn còn đọng những hạt tuyết chưa tan. Gương mặt tuấn tú lạnh như băng. Nghe thấy tiếng chìa khóa rơi, anh quay người lại, lộ ra vật gì đang cầm bên tay trái. Diêm Tiểu Đóa không dám bước tiếp, sau một lát nhìn nhau giằng co, Cố Nặc Nhất đưa món đồ trong tay đến trước mặt
cô: "Có đói không?"
Cô lúc nào cũng muốn ngụy trang, dù đại nạn ập tới ngay trước mặt cũng
cố ra vẻ chằng thèm để tâm, nhưng chỉ ba chữ này đã khiến vẻ kiên cường mà cô vờ vĩnh tan biến trong chớp mắt. Cố Nặc Nhất bước đến bên cô, rồi dừng lại trong khoảng cách cô một cánh tay. Diêm Tiểu Đóa ngửi thấy mùi xà bông trên người anh, tất cả tâm tình đều bùng phát ra ngoài, không cách nào che
giấu: "Tại sao cứ xuất hiện vào những lúc bộ dạng em nhếch nhác nhất"
Khoảng cách giữa họ rất gần, gần đến nỗi Cố Nặc Nhất có thể cảm nhận được từng hơi thở của cô: "Anh chỉ muốn xem xem em cố tỏ ra mạnh mẽ tới
lúc nào thôi."
Luôn là vậy, chỉ một vài câu đã bóc trần trái tim bất an của cô, Diêm Tiểu Đóa chẳng chút e dè nhào vào lòng Cố Nặc Nhất, cả hành lang chỉ còn tiếng nấc nghẹn ngào của cô.
Cố Nặc Nhất cứ để yên cho cô ôm, mãi đến khi cô khóc mệt nhoài, anh mới cúi người xuống nhặt chìa khóa lên mở cửa. Ngay trên chiếc bàn trà nhỏ bé, chỉ là mấy chiếc bánh bao và ít cháo trứng thịt nạc, nhưng Diêm Tiểu Đóa ăn ngấu nghiến như người ૮ɦếƭ đói, chốc chốc nước mắt lại lã chã rơi vào bát cháo, những chua xót cứ từng ngụm từng ngụm nuốt vào trong lòng. Cố Nặc Nhất ngồi trên chiếc ghế sofa nhìn cô ăn, lặng thinh không nói.
Lòng Diêm Tiểu Đóa rối bời, khi đã tỉnh táo trở lại, những hành động đường đột vừa rồi làm cô xấu hổ vô cùng. Giờ đây cô giống như con mèo đang lang thang trên mái hiên, toàn thân bẩn thỉu nhếch nhác, nhưng lại cứ muốn mình lúc nào cũng phải tao nhã. Nhưng ngay cả cơm ăn áo mặc cũng lo không xong
thì biết đặt tao nhã ở chỗ nào?
Gian phòng khách nhỏ có chút lạnh lẽo, ngoài trầm lặng thì vẫn là trầm lặng.
Đôi mắt sâu thẳm của anh xoáy vào cô: "Công ty giải quyết việc này thế
nào?"
"Tạm thời ngừng hết các công việc."
Cố Nặc Nhất nhíu mày, những bài báo sáng nay anh đã đọc hết rồi, cho dù
sự việc như vậy xảy ra ở công ty anh thì đóng băng nghệ sĩ cũng là việc khó tránh khỏi. Anh cười nhạt vài tiếng, không quên châm chọc: "Tổng giám đốc
Hà đâu? Sao hắn không giúp em?"
Diêm Tiểu Đóa mím chặt môi không nói lời nào, cô biết rằng trong lòng anh oán giận, thậm chí là chút thù hằn và chán ghét cô nữa, khó tránh khỏi châm chọc một hai câu.
Cô đợi chịu đòn, đợi để nghe những lời nói chướng tai hơn nữa, ai ngờ anh
chỉ nói: "Bé Ngốc à, đi theo anh đi."
Anh nói nhẹ như không nhưng Diêm Tiểu Đóa lại thấy hoang mang như từ trên trời rơi xuống.
Nhìn bộ dạng cô ngơ ngác, Cố Nặc Nhất liền đứng dậy từ ghế sofa: "Anh đã
làm đến nước này rồi, sao em vẫn không hiểu?"
Diêm Tiểu Đóa nghe xong, con tim bỗng run rẩy. Sao cô lại không hiểu chứ, chỉ là cô không dám tin mà thôi, từ đầu đến cuối cô đều không dám tin, cô chỉ
có thể nói với anh những lời tự ti hèn mọn: "Em em không xứng với anh"
Cố Nặc Nhất mỉm cười, lộ ra má lúm đồng tiền điển trai. Cách một chiếc bàn anh nắm tay cô. Tay anh lúc nào cũng ấm, làm tan chảy cả sự tự ti hèn mọn của cô: "Đừng nói nữa, chúng ta nghĩ cách giải quyết chuyện của A Hoa trước
đã."
Mãi đến khi trời tối, bọn họ mới ra khỏi nhà. Tuy biết rằng có rất nhiều thợ săn ảnh, nhưng việc cứu A Hoa còn quan trọng hơn. Tuyết trên đường đã tan nhưng chiếc xe thể thao chạy trên đường cao tốc vẫn gặp trở ngại. Băng tan làm bánh xe trơn tuột. Khó khăn lắm mới tới nơi, nhưng Diêm Tiểu Đóa không xuống xe, mà chỉ ngồi đợi trên ghế phụ. Cố Nặc Nhất vào trong một lúc lâu rồi, phải đợi nửa tiếng anh mới ra ngoài. Trên đường về anh chỉ lái xe mà không nói lời nào, Diêm Tiểu Đóa thấp tha thấp thỏm hỏi: "Bây giờ chúng ta đi đâu
vậy?"
"Về nhà."
Lâu lắm rồi Diêm Tiểu Đóa không về căn nhà sạch sẽ đẹp đẽ đó, mở cửa ra
là cô đã nhìn thấy Bé Dưa đang đứng bên cửa. Thấy Diêm Tiểu Đóa bước vào, Bé Dưa hớn hở dụi dụi đầu vào ống quần cô. Cô chẳng mang theo thứ gì cả, cứ thế về đây cùng anh. Cố Nặc Nhất có chút mệt mỏi, cứ mặc cô đứng đó, còn mình lăn ra nằm trên ghế sofa. Bé Dưa lại phát bệnh bám người, Diêm Tiểu Đóa không cưỡng lại được vẻ mặt làm nũng của nó, đành cưng chiều bế nó lên.
Nhìn Cố Nặc Nhất dường như đã ngủ, cô tiến lên vài bước, cúi người xuống
thì thầm vào tai anh: "Cố Nặc Nhất, anh vào trong phòng ngủ mà ngủ."
Cố Nặc Nhất không trả lời. Cô đặt Bé Dưa trên ghế sofa, rồi đi tìm một chiếc chăn mỏng, đắp lên người anh. Lúc đang chỉnh lại chiếc chăn, tay cô bị Cố Nặc Nhất nắm chặt, thì ra anh chưa ngủ. Cố Nặc Nhất dùng sức kéo cô lại, cô liền ngã nhào vào người anh. Khoảng cách giữa hai người giờ chỉ là một chiếc chăn mỏng, cô có thể ngửi được mùi xà bông bay thoang thoảng. Diêm Tiểu Đóa giãy giụa định đứng lên, thì Cố Nặc Nhất lật người, ôm gọn cô vào trong
lòng: "Đừng động đậy, để anh ôm em một lát."
Cô sợ mình chìm đắm vào, sợ mình đi lạc hướng, nhưng dù sợ hãi cô vẫn không thể kháng cự được sự mê hoặc kia, được nằm trong Ⱡồ₦g иgự¢ rắn chắc của anh, cô thấy thật an tâm. Hơi thở từ cánh mũi Cố Nặc Nhất phả lên cổ cô, lần này thì anh ngủ thật rồi. Bé Dưa thấy thế cũng được thể lao vào lòng Diêm Tiểu Đóa. Cuối cùng thì Bé Dưa cũng tìm được chỗ ưng ý nhất, thè cái lưỡi dài ra ngáp một cái rồi cũng ngủ luôn.
Nhịp tim Diêm Tiểu Đóa cũng dần bình thường trở lại. Giày vò lâu như vậy, cô cũng thấy mệt lắm rồi, cuối cùng cô nhắm hai mắt lại, cứ thế ngủ ngon lành. Cố Nặc Nhất ra khỏi nhà lúc nào cô cũng không biết. Sáng hôm sau tỉnh dậy, trên ghế sofa chỉ còn lại cô và Bé Dưa. Trên bàn có một tờ giấy viết: "Bé
Ngốc, dậy rồi thì đi tắm đi nhé, buổi tối chúng ta sẽ ra ngoài."
Tiểu Đóa vò vò mớ tóc dài rối bù chạy vào phòng tắm. Trên bồn rửa mặt quen thuộc vẫn còn bàn chải và khăn rửa mặt mà cô từng dùng. Hai chiếc bàn chải chụm đầu vào nhau, cứ như hai người đang yêu nhau vậy. Cô cứ tưởng anh đã vứt nó đi từ lâu rồi, không ngờ anh vẫn giữ lại. Thực sự là Diêm Tiểu
Đóa cũng cần phải tắm một cái, say rượu, lăn lộn trên mặt đất đầy tuyết, đâm
chém, cả đêm không ngủ, bây giờ cô tả tơi xơ xác.
Tắm xong Diêm Tiểu Đóa không có quần áo mặc, định mặc tạm áo ngủ của anh, sấy mái tóc ướt sũng xong, cô ra khỏi phòng tắm. Chiếc đồng hồ trên tường báo 11 giờ, cô lấy cho Bé Dưa ít đồ ăn rồi ngồi thơ thẩn trên ghế sofa. Cô nghĩ đi nghĩ lại, quyết định gọi điện thoại cho Nhược Lan, nhưng tiếc là không ai nhấc máy. Cô đờ đẫn cả người, thậm chí Cố Nặc Nhất về lúc nào cô cũng không hay.
Nghe tiếng Cố Nặc Nhất gọi "Bé Ngốc" cô mới hoàn hồn. Đứng trước mặt anh, Diêm Tiểu Đóa vội vàng kéo lại chiếc áo ngủ lỏng lẻo. Cố Nặc Nhất thấy cô như vậy thì cười, đưa cho cô chiếc túi trong tay: "Anh mua quần áo cho em
rồi này, mau đi thay đi."
Anh chu đáo như vậy, làm Diêm Tiểu Đóa được cưng chiều mà thấy lo sợ, đỏ mặt chạy về phòng ngủ dành cho khách. Trong chiếc túi căng phồng kia có đủ mọi thứ, từ trong ra ngoài, từ đầu đến chân anh đều mua hết. Chiếc váy ngắn liền thân lông cừu màu xám bạc mặc lên người thật ấm áp, mọi thứ đều ổn, trừ áo иgự¢ là hơi chật một chút - ánh mắt của Cố Nặc Nhất chẳng chuẩn xác gì cả, chắc anh phải quyết tâm lắm mới đích thân đi mua những món đồ này.
Cô ngượng ngùng bước ra khỏi phòng, Cố Nặc Nhất đứng dựa vào bức tường đối diện phòng ngủ cho khách, Bé Dưa cũng góp vui nghiêng nghiêng đầu nhìn cô, Cố Nặc Nhất gật gật đầu: "Tuyệt lắm, rất xinh đẹp." Anh đưa cổ
tay lên nhìn đồng hồ: "Đến giờ rồi, chúng ta xuất phát thôi."
"Nặc Nhất, chúng ta đi đâu vậy?"
"Hải Nam."
Hải Nam? Bây giờ? Đúng là Cố Nặc Nhất nói đi là đi luôn: "Bây giờ sao? Đến
đó làm gì?"
"Ăn tết."
Cố Nặc Nhất đã chuẩn bị hành lý từ sáng sớm rồi, anh lôi chiếc va li to đùng
từ trong phòng ngủ ra: "Bé Ngốc, em đi kiểm tra lại đồ điện trong nhà, đóng
cửa sổ lại, sau nửa tiếng nữa sẽ xuất phát."
Diêm Tiểu Đóa thấy Cố Nặc Nhất bận bịu vậy, lòng cô đang rất lo lắng, lúc này cô làm gì có tâm trạng để đón tết: "Cố Nặc Nhất em em không thể đi
lúc này, em không thể bỏ mặc A Hoa được."
Cố Nặc Nhất vừa sắp hành lý vừa nói: "Em định lo kiểu gì? Em có tiền hay là
quan hệ?"
Tiểu Đóa không phản bác, cô biết mình chẳng có khả năng gì, cô không những làm phiền đến tất cả mọi người mà còn làm mọi việc ngày càng trở nên tồi tệ hơn. Cố Nặc Nhất 乃úng vào trán cô: "Thôi không trêu em nữa, anh đã lo
liệu hết rồi, em cứ yên tâm đi."
"Lo liệu hết rồi sao?" Diêm Tiểu Đóa không dám tin, cô tưởng rằng việc này còn khó hơn cả việc hái sao trên trời, sao Cố Nặc Nhất lại có thể giải quyết mọi việc nhẹ nhàng thế được.
Cố Nặc Nhất đội mũ bảo hiểm lên đầu cho cô: "Nếu không vì A Hoa đã bảo
vệ em, thì anh cũng mặc kệ hắn."
Hai người xuất phát đến sân bay, Diêm Tiểu Đóa nhìn ra bên ngoài lớp cửa kính mở sương, ánh đèn nhấp nháy trong mơ hồ. Bắc Kinh về đêm vẫn đẹp lộng lẫy như cũ, đó là vẻ phồn hoa được tạo nên bởi những ánh đèn. Thế nhưng Diêm Tiểu Đóa vẫn thích Bắc Kinh của ban ngày hơn, vì nó chân thực hơn. Cô lấy ngón tay lau đi những giọt nước đọng trên kính xe, lau được một khoảng to bằng lòng bàn tay, thấy được dòng người tấp nập đi lại bên ngoài, xe cộ nối đuôi nhau nườm nượp.
Tiểu Đóa vẫn chỉ nghĩ đến A Hoa, dù Cố Nặc Nhất nói là đã giải quyết ổn thỏa, lòng cô vẫn thấy thấp thỏm không yên.
"Cố Nặc Nhất, liệu A Hoa có phải ngồi tù không? Em sợ anh ấy bị ngồi tù lắm, nếu vậy em sẽ áy náy cả đời này." Có quá nhiều chuyện khiến cô cảm thấy áy náy, mỗi việc đều làm cô thấy như bị nghẹt thở. Cứ nghĩ tới việc gã
trai cứng đầu kia bị người ta bắt nạt trong phòng giam là cô lại thấy bất an.
"Những tên bị thương xuất viện rồi, ông chủ và người nhà họ đã đồng ý hòa giải. Nhưng người nhà của những tên bị thương đó nhất nhất muốn dạy
cho A Hoa một bài học, chỉ sợ anh ấy phải ngồi tù hết năm mới được thả ra."
Diêm Tiểu Đóa cũng hiểu rằng, chuyện hòa giải giữa hai bên là không thể dễ dàng đến vậy: "Bên mình phải bồi thường bao nhiêu họ mới chịu tha cho A
Hoa vậy anh?"
"Trả chủ nợ sáu mươi vạn, ba tên bị thương mỗi người mười lăm vạn."
Cố Nặc Nhất nói nghe thật nhẹ nhàng, nhưng cô thấy như ngồi trên đống
lửa. Phải mất những hơn một trăm vạn, đúng là mình nợ càng ngày càng nhiều mất rồi.
"Bé Ngốc, em biết không, ngay cả Cố Tây Lương ૮ɦếƭ rồi anh còn lôi ra mới
giải quyết được chuyện này cho em, em nhất định phải trả ơn đấy nhé."
Diêm Tiểu Đóa thấy anh tập trung lái xe, nên chẳng nói thêm lời nào. Đời này Cố Nặc Nhất ghét nhất ai nhắc tới cái tên Cố Tây Lương, vậy mà vì cứu A Hoa, anh đã phá lệ, Diêm Tiểu Đóa nghẹn ngào: "Cho dù kiếp sau có phải làm
trâu ngựa báo đáp ân tình này, em cũng chịu"
Cô còn chưa nói hết, thì nghe thấy anh cười vẻ bất cần: "Ai thèm bắt em làm trâu, làm ngựa chứ." Cố Nặc Nhất giơ tay xoa đầu Tiểu Đóa. Cô luôn ngốc nghếch vậy đó, dù biết mật ngọt ૮ɦếƭ ruồi, nhưng trước mặt Nặc Nhất cô không tài nào hé răng nói dối một câu ngọt ngào.
Chiếc xe thể thao dừng ở cổng sân bay, Diêm Tiểu Đóa nhìn thấy Tiểu Nhã đã ở đó đợi sẵn. Cố Nặc Nhất vừa xuống xe liền ném ngay chìa khóa cho Tiểu Nhã: "Em đưa Bé Dưa của anh đến cửa hàng chăm sóc thú nuôi, những việc còn lại không cần em bận tâm. Hiếm lắm mới có dịp nghỉ dài như vậy, em
cũng đi đâu đó chơi đi cho thoải mái."
Tiểu Nhã liếc nhìn Diêm Tiểu Đóa, có chút gượng gạo: "Tiểu Nhất, anh cứ
ra ngoài một cách trắng trợn vậy, nếu bị phóng viên chụp được thì sao?"
Cố Nặc Nhất ra vẻ bất cần: "Còn sao nữa? Ngôi sao thì cũng phải sống
c h ứ ."
Rõ ràng Tiểu Nhã không có ấn tượng tốt mấy với Diêm Tiểu Đóa: "Chị Diêm à, em hy vọng chị đừng có gây thêm bất cứ phiền phức nào nữa, được không
chị?"
Diêm Tiểu Đóa chỉ biết mím chặt môi không hé một lời, cô còn biết nói gì khác nữa đâu, cho dù có hứa cả trăm nghìn lần đi nữa, thì cuối cùng vẫn liên lụy tới Cố Nặc Nhất thôi. Trong lúc uể oải, vai cô bỗng chặt lại, liền ngã vào lòng Cố Nặc Nhất. Diêm Tiểu Đóa cúi cúi đầu chỉ giận một nỗi đào đất chui xuống cho xong, cô chỉ nghe thấy Cố Nặc Nhất nói: "Được rồi Tiểu Nhã, khi
nào trở về anh sẽ đãi em một bữa."
"Anh Tiểu Nhất"
Tiếng vọng từ đằng xa làm tất cả mọi người chau mày, Cố Nặc Nhất tỏ vẻ
khá khó chịu: "Sao cô lại đến đây."
Tiểu Nhã thở dài: "Lúc em ngồi nói chuyện với người bên Kinh Kỳ bị cô ấy
nghe thấy."
Vi An đeo một chiếc kính râm sải bước hướng về phía họ. Diêm Tiểu Đóa cố thoát ra khỏi vòng tay của Cố Nặc Nhất, không ngờ anh càng ôm chặt hơn. Vi An vốn đang hớn hở, trông thấy Diêm Tiểu Đóa, mọi vui sướng đều tiêu tan, khuôn mặt cô ta lộ rõ vẻ oán trách, muốn vờ như không thấy cũng khó.
"Anh Tiểu Nhất định đi Hải Nam à?"
"Biết rồi còn hỏi làm gì?"
Vi An gượng gạo vén mấy sợi tóc bay trên trán: "Em cứ tưởng anh đi một
mình, nên mới tới để tiễn anh."
"Tạm biệt Tiểu Nhã, bọn anh phải đi rồi." Cố Nặc Nhất không thèm từ biệt Vi An, rồi ôm vai Tiểu Đóa vào phòng chờ VIP.
Vi An nhìn bóng dáng của hai người, tức đến giậm chân thình thịch. Cô
nàng đã báo với bố mẹ rằng tết này không về nhà, còn nhờ trợ lý mua vé máy bay cùng chuyến nữa, nhưng giờ trước mắt cô là con bé scandal đầy mặt báo của Phi Thiên Entertainment.
"An An, tôi đi trước đây."
Lúc này Vi An mới trấn tĩnh trở lại, cô lẽo đẽo theo sau Tiểu Nhã hỏi tới tấp:
"Sao hai người họ lại ở cùng nhau vậy? Tại sao chứ?"
Tiểu Nhã khởi động xe của Cố Nặc Nhất, thấy Vi An vẫn đứng bên ngoài không cam tâm, liền hạ cửa kính xe xuống, thuận miệng nói: "Đã nhìn thấy chưa? Bây giờ thì yên tâm được chưa? Làm việc chăm chỉ đi, đừng có cả ngày
chỉ nghĩ lung tung nữa."
Vi An bám lấy cửa sổ xe chặng đường Tiểu Nhã: "Sao lại là con bé Diêm
Tiểu Đóa đó chứ? Lẽ nào đầu óc anh Cố Nặc Nhất có vấn đề?"
Tiểu Nhã nhấn ga, vèo một cái chiếc xe phóng đi rất xa, bên tai Vi An chỉ
văng vẳng lại một câu: "Cô đoán đúng rồi đấy."
Trời đổ tuyết nên chuyến bay đã bị hoãn, mãi đến mười hai giờ đêm họ mới cất cánh. Lúc hai người đặt chân tới đảo Hải Nam thì trời đã rạng sáng, từng cơn gió ấm áp xua tan đi cái lạnh của Bắc Kinh, xe của khách sạn đã đợi sẵn bên ngoài. Phòng ngủ của khách sạn được bố trí rất đẹp, từ đây có thể nhìn rõ từng đợt sóng xô trên biển. Nhân viên khách sạn đem hành lý đặt vào phòng rồi ra ngoài, Diêm Tiểu Đóa đi xem một vòng xong bỗng thấy không ổn lắm. Tuy đây là một phòng lớn, nhưng lại chỉ có một chiếc giường, trên chiếc giường hình bán nguyệt bày một bó hoa hồng đỏ, những cánh hoa rải rác khắp phòng càng khiến không khí trở nên có chút ám muội.
"Vốn dĩ theo như kế hoạch ban đầu chỉ có một người đi du lịch, nhưng trước lúc đi lại có thêm một người nữa, mà đây lại là mùa du lịch nên không
đổi được phòng. Bé Ngốc, em đi tắm rồi nghỉ ngơi chút đi."
Diêm Tiểu Đóa sờ tay vào khuôn mặt ửng hồng rồi chạy trốn vào phòng
tắm. Đứng dưới vòi hoa sen cô thấy hoang mang, cứ thế cô được Cố Nặc Nhất
đưa đến một thể giới khác, ở đây không có cái lạnh cắt da cắt thịt, không có những lời đồn đại, cũng không có nỗi sợ hãi. Tắm xong, cô khoác lên mình chiếc khăn tắm đứng ở ban công ngắm cảnh của phòng khách, bên tai cô là tiếng từng đợt từng đợt sóng xô bờ cát trắng, và cả tiếng nước chảy trong phòng tắm - Cố Nặc Nhất đang tắm gội. Cứ nghĩ tới tối nay không biết sẽ ngủ thế nào là cô lại thấy tim đập loạn xạ. Cô ngủ trên ghế sofa cũng được, dù sao Cố Nặc Nhất là người đưa cô tới, nên không thể ςướק chỗ của anh ấy được.
Ngoài trời tối đen như mực, ánh trăng chiếu rọi một vầng sáng tỏ dưới mặt biển. Tuy rất buồn ngủ nhưng cô lại không thể ngủ nổi, nghĩ tới mọi chuyện xảy ra ở Bắc Kinh cô lại thấy khó mà bình tâm.
Lưng cô bỗng chặt lại, hương thơm mê hoặc lòng người ập tới. Cánh tay rắn chắc của Cố Nặc Nhất vòng lấy eo cô, cằm anh vùi vào hõm vai cô làm tim cô đập thình thịch, cô gần như đứng không vững nữa. Nụ hôn của Cố Nặc Nhất như những cánh hoa khe khẽ rơi xuống cổ cô, nhẹ nhàng mà mềm mại đến say đắm.
Tim Diêm Tiểu Đóa rung lên, cô cứ tưởng rằng sẽ chẳng bao giờ có lại những cảm giác tuyệt vời như lúc này, thế nên cô không thể cưỡng lại được khi cảm giác ấy quay trở lại. Nụ hôn nồng cháy từ cổ lên đến má, đến đuôi lông mày rồi lướt tới khóe mắt, cuối cùng thì tìm đến được bến đỗ nơi làn môi mỏng mềm mại kia. Diêm Tiểu Đóa ngượng ngùng nhắm mắt lại, ngay cả
chuyện đoán ý cũng rất mới lạ, cô chỉ không biết cách trốn tránh mà thôi.
Nhìn thấy cử chỉ ngốc nghếch ấy của cô, Cố Nặc Nhất phì cười: "Bé Ngốc à,
em còn nhớ anh nói với em những gì không?"
Diêm Tiểu Đóa mở to mắt, nhưng dường như chỉ nhìn thấy lúm đồng tiền bên khóe miệng nhoẻn cười. Nụ cười của anh thật đẹp, nhìn lâu sẽ mê muội. Anh nói khẽ bên tai cô: "Đến lúc em phải đền ơn rồi, anh không đợi được đến
kiếp sau đâu, em trả ơn luôn lúc này, ngay tại đây đi."
Diêm Tiểu Đóa có chút mơ hồ chưa hiểu, nụ hôn của Cố Nặc Nhất mãnh liệt như những cơn sóng ngoài biển Đông đột ngột ập tới. Cô không thể chống cự lại được tất cả mọi thứ liên quan tới anh, chỉ cần vài nụ hôn cũng làm cô quên
hết thiên thượng nhân gian. Cơ thể nóng bỏng đang rục rịch dưới lớp khăn
tắm kia, trong nỗi sợ hãi nho nhỏ xen lẫn chờ đợi vô tận. Niềm say đắm ấy tràn từ ban công ngắm cảnh vào phòng khách, cuối cùng ngã trên chiếc giường lớn hình bán nguyệt. Trong phòng chỉ bật đèn ngủ với ánh sáng mờ nhạt, bên trong phòng ngủ tối tăm, dần dần chỉ còn lại những tiếng thở dốc nặng nề mà hỗn tạp.
Khi mọi chuyện đã xong xuôi, đằng sau chiếc rèm trắng mỏng lóe lên những tia nắng sớm. Diêm Tiểu Đóa yên ổn gối đầu trên cánh tay anh, chỉ cần hít thật sâu là có thể cảm nhận được hơi thở say đắm của cô, có thể đây mới là hạnh phúc. Nếu không phải lúc cơ thể đang phải chịu những đau đớn âm ỉ, thì cô thấy mình đang ở trong mộng. Cố Nặc Nhất trong giấc mơ thật mãnh liệt. Nụ hôn của anh lưu lại trên từng tấc da thịt cô. Cô khẽ chạm vào gò má nóng rực của mình, bỗng bị Cố Nặc Nhất ôm gọn vào lòng từ đằng sau.
"Cố Nặc Nhất, em"
Cô bị nụ hôn của anh khóa lại, giọng của cô kích thích sự hưng phấn trong
anh, lại một lần nữa Diêm Tiểu Đóa như lạc vào sự hấp dẫn không thể chối từ của anh. Những cơn gió bên ngoài đã lặng đi, không gian trong căn phòng cũng yên tĩnh trở lại, bọn họ trán kề trán, cuối cùng cũng mệt. Cố Nặc Nhất lấy tay vén những sợi tóc vương trên má cô: "Những việc sau này để sau hãy nói, cho tới khi công việc của em trở lại bình thường, mình cứ như thế này
nhé, được không?"
Tiểu Đóa chẳng có lý do nào để từ chối, chỉ "uhm" một tiếng. Cố Nặc Nhất
cười nhẹ rồi lại hôn lên má cô: "Giờ thì ngủ thôi."
Nghe tiếng thở đều đều của Cố Nặc Nhất, cơn buồn ngủ cũng ùn ùn kéo đến. Nếu không nghĩ gì hết, không làm gì hết, liệu cánh tay của anh có phải là cánh tay an toàn nhất? Nếu ông trời cho phép, cô nguyện cứ ngủ mãi thế này bên cạnh anh.
Khi hai người tỉnh dậy, trời đã gần trưa. Dù đã buông rèm nhưng ánh sáng vẫn len lỏi được vào bên trong, rọi lên chiếc ga trải giường trắng muốt, nhảy nhót trên chiếc áo ngủ trên sàn. Chỉ sau một đêm, cô như thấy một con người
khác của Cố Nặc Nhất. Anh năn nỉ cô mở cửa cho vào tắm chung, lúc cô trang
điểm thì đòi bằng được chiếc 乃út kẻ mắt giúp cô kẻ đuôi mắt mèo, ở nơi không ai thấy thường xuyên hôn trộm cô, thời gian còn lại gần như lúc nào hai người cũng trong trạng thái tay nắm chặt tay.
Bọn họ đi dạo cả một ngày bên bờ biển, lúc hoàng hôn thì đi ăn đồ nướng hải sản, Diêm Tiểu Đóa không thể tin nổi những khoảnh khắc đẹp đẽ này lại là sự thật đang hiển hiện trước mắt. Đêm nay là đêm giao thừa, trong không khí tĩnh mịch của quán cà phê, Diêm Tiểu Đóa chỉ mặc một chiếc váy maxi, tai đeo khuyên tai hoa hồng Cố Nặc Nhất mua. Anh mặc một chiếc quần hoa đi biển tươi sáng và chiếc áo thun cộc tay ngồi trước mặt Diêm Tiểu Đóa. Họ chọn chút đồ ăn thanh mát, thêm một cây nến, ánh nến lung linh chiếu rọi khuôn mặt êm dịu của cả hai người.
Cố Nặc Nhất thích nhìn Diêm Tiểu Đóa lúc cắt bít tết, hành động vụng về dễ thương. Thực ra đến lúc không nhìn nổi nữa, anh liền đưa cho cô chỗ bít tết đã được cắt. Diêm Tiểu Đóa ngồi ăn mà cứ cười tít mắt lại. Chỉ trong mấy ngày ở bên nhau, cô cũng đã biết đùa lại anh: "Khách sạn có nhiều phòng như
vậy, mà anh bảo không đổi sang phòng khác được."
Cố Nặc Nhất cách một chiếc bàn giơ tay ra sờ nhẹ lên má cô: "Em nói sẽ báo đáp anh, nhưng chỉ biết nói suông, nên anh phải tạo cơ hội cho em báo
đáp."
Diêm Tiểu Đóa đút cho Cố Nặc Nhất một miếng bít tết nhỏ: "Đáng ghét,
anh mau ngậm miệng ăn đi."
Không khí vui vẻ bỗng bị tiếng chuông điện thoại ngắt quãng, Cố Nặc Nhất nhìn màn hình nhưng không nhấc máy. Diêm Tiểu Đóa cũng không hỏi gì thêm, cô hiểu tính anh. Nhưng năm phút sau, điện thoại của cô cũng rung lên, cô nhấc máy, là Vi Vi gọi tới.
"Diêm Tiểu Đóa, chúc mừng năm mới! Bé Cưng có bên cạnh em không? Em
bảo Bé Cưng nghe máy được không?"
Diêm Tiểu Đóa đưa điện thoại cho Cố Nặc Nhất , tuy anh không muốn lắm nhưng cuối cùng vẫn nghe. Diêm Tiểu Đóa cúi đầu ăn tiếp chỗ bít tết kia,
nhưng ngươi một nơi mà hồn một nẻo. Cố Nặc Nhất lẳng lặng nghe điện thoại
một lúc lâu, mới trả lời lại: "Tôi biết rồi."
Rồi anh cứ thế dập máy, Cố Nặc Nhất đưa lại điện thoại cho Diêm Tiểu Đóa:
"Bà ta chỉ chúc mấy câu năm mới, không nói chuyện gì khác cả."
Diêm Tiểu Đóa chỉ "Ồ" một tiếng, kèm theo một chút chán nản. Sau khi vụ việc kia xảy ra, cô nghĩ đủ mọi cách để liên lạc với Vi Vi, đều không được. Nhưng lúc Vi Vi trực tiếp gọi điện tới, thì cô lại chẳng hỏi được gì.
"Em no chưa?"
Diêm Tiểu Đóa gật gật đầu, thực ra cô ăn nhưng chẳng thấy ngon chút
nào. Bởi vì Vi Vi gọi tới nên cô lại nghĩ tới những chuyện không vui.
"Chúng mình ra ngoài đi dạo chút đi?"
Trên bờ biển có rất nhiều người đang đốt pháo hoa, những quả pháo lung
linh sắc màu đang làm sáng rực cả bầu trời tối đen như mực. Hai người họ giẫm chân trên bờ cát trắng, lưu lại hai hàng vết chân. Cố Nặc Nhất cứ thế nắm chặt lấy tay cô, truyền hơi ấm cho nhau.
"Chắc vừa nãy em thấy thất vọng lắm à?"
"Thất vọng gì cơ?"
"Anh biết là em muốn hỏi Vi Vi chuyện liên quan tới scandal kia."
Diêm Tiểu Đóa gượng gạo cười: "Đâu có, đang đón tết thế này, em vui còn
không hết, sao lại thất vọng được chứ?"
Gió buổi đêm hơi lạnh một chút, Cố Nặc Nhất ôm gọn cô trong lòng, nhưng cô vẫn run rẩy, rồi họ chuyển hướng đi dạo về phía khách sạn.
"Bé Ngốc à, em biết không? Hơn hai mươi năm nay, đây là lần thứ hai anh cảm thấy hạnh phúc khi đón tết. Lần thứ nhất là do sự xuất hiện của Cố Tây Lương, ông ấy đến để hoàn thành tâm nguyện cả gia đình đoàn tụ ăn một bữa
cơm của anh. Nhưng lần đó, những giây phút hạnh phúc đó chỉ vẻn vẹn trong
một tiếng đồng hồ, rồi ông ấy rời đi. Thực ra lúc đó Cố Tây Lương tới nói ông ấy muốn nói chuyện muốn đưa anh về nhà họ Cố nuôi dưỡng, nhưng mẹ anh không đồng ý. Nên từ đó trở đi, anh cũng rất ít gặp mặt ông ấy, cho dù gặp
thì cũng như những người qua đường."
Nghe Cố Nặc Nhất kể chuyện cũ, tim cô bỗng đau âm ỉ. Bố cô là cán bộ cao cấp của sở nghiên cứu khoa học, do quá lao lực mà qua đời, mẹ cô là một diễn viên múa, cũng mắc bệnh mà qua đời. Nhưng cô còn hạnh phúc hơn Cố Nặc Nhất, vì ít nhất thì họ cũng yêu thương nhau. Cô ngẩng đầu lên lộ ra nụ cười
rực rỡ: "Tết này em cũng thấy vô cùng hạnh phúc."
"Do cảm thấy hạnh phúc, nên mới nảy sinh sự ích kỉ. Tuy biết rằng em rất muốn nói chuyện với Vi Vi, nhưng anh lại chẳng hề đề cập đến chuyện đó. Bé Ngốc à, anh chỉ muốn chúng mình lặng yên hưởng thụ những giây phút hiếm
hoi như thế này thôi."
Trong lòng Diêm Tiểu Đóa tràn ngập sự thỏa mãn, nỗi thất vọng tan biến đi rất nhanh: "Cố Nặc Nhất, là em quá nôn nóng, cám ơn anh đã đưa em tới
đây."
Cô không biết rằng mình lại có thể nói ra những lời này, mối tình mà cô đang nâng niu trong lòng luôn khiến cô thấp thỏm lo âu, dù cho anh chỉ nhất thời tìm vui, cô cũng chẳng còn gì hối tiếc.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc