Tiểu Đóa, Vì Đó Là Em - Chương 03

Tác giả: Nhược Thiện Khê

“Lấy Pu't ra đi, để mình viết địa chỉ nhà mình cho cậu.”
Diêm Tiểu Đóa cười hì hì, hai tay làm bộ dạng dạng dâng cái Pu't đánh dấu đó lên. Cố Nặc Nhất vừa viết vừa nói: “Sàn nhà rất đắt tiền, lúc lau nhà phải vắt giẻ lau thật khô, không được phép để sũng nước. Đối với bàn cũng vậy, không được lưu lại vết lau nước. Tiện thể cũng lấy sơ mi trong tủ quần áo ra giặt sạch sẽ thơm tho lại một lượt.”
Qui tắc của Cố Nặc Nhất thật là không ít chút nào, những người nổi tiếng hay có máu mặt đều như vậy thôi, ngày trước bản thân cô cũng rất kiểu cách khác người. Diêm Tiểu Đóa không hề cảm thấy một chút phật lòng nào, cô vui đến nỗi cười toe toét, để lộ hết hai hàm răng.
“Còn nữa, sau này không được gọi mình là Bé Cưng nữa.”
Nụ cười của Diêm Tiểu Đóa đột nhiên đông cứng lại, đó là tên còn nhỏ của cậu ấy mà: “Vậy thì mình nên gọi cậu là gì?”
“Ngoài cái tên đó ra, gọi thế nào tùy cậu.”
Diêm Tiểu Đóa cảm thấy phới phới trở lại, Hải Nam, quả đúng là chốn đất lành.
Đúng vào lúc nửa đêm, Diêm Tiểu Đóa có mặt tại sân bay quốc tế Bắc Kinh. Mặc dù không gian bên ngoài bị bao trùm bởi một màn đen tối tĩnh mịch, nhưng bên trong vẫn người qua kẻ lại tấp nập. Diêm Tiểu Đóa ôm ba lô đi về phía cửa kính, đúng vào lúc vô tình chạm sát vào nhau, cô có cảm giác người phụ nữ đi ngay trước vô cùng quen mặt. Cô đứng lại để nhìn, người phụ nữ đó dưới sự hộ tống của trợ lí đi về phía phòng chờ VIP. Diêm Tiểu Đóa bất giác thở dài thườn thượt, tại sao lại có những người xinh đẹp không tuổi tác, bên cạnh đó lại có những người như đóa hoa chưa nở vội héo tàn, trường hợp trước chính là mẹ của Cố Nặc Nhất, trường hợp sau là ám chỉ chính bản thân cô.
Diêm Tiểu Đóa khẽ nhún vai, ông trời thật là không công bằng, cô phàn nàn than thở cũng vô ích thôi. Diêm Tiểu Đóa lên taxi, dựa theo địa chỉ mà Cố Nặc Nhất đưa, cô đã nhanh chóng đến được nơi ở của anh ấy. Đó là một căn hộ lệch tầng không rộng lắm, tổng cộng diện tích trong ngoài khoảng 150 mét vuông, nhưng Diêm Tiểu Đóa không thể không cảm thấy ngưỡng mộ.
So với căn phòng của cô, nới đây có thể coi là chốn thiên đường, cầu thang, sàn nhà, ghế sofa đều trắng tinh. Diêm Tiểu Đóa nhẹ nhàng cẩn thận, rón rén bước trên nền nhà đã bị phủ một lớp bụi mỏng, để lại những dấu chân, nhỏ nhưng rõ nét. Nghe Tiểu Nhã, người đã đưa cô ra sân bay nói, Cố Nặc Nhất rất ghét người khác vào phòng của mình, vì vậy, việc thuê người quét dọn theo giờ chắc chắn không được áp dụng với căn phòng này.
Diêm Tiểu Đóa bỗng cảm thấy mình thật là may mắn, nếu như không phải vì lí do mượn tiền thì cô sẽ không bao giờ có cơ hội đặt chân vào thế giới của Cố Nặc Nhất. Trên tường treo một bức tranh khổ lớn của anh ấy, lạnh lùng, nghiêm nghị, ánh mắt như lấp lóe những tia lửa. Cố Nặc Nhất của ngày xưa luôn tươi cười ngọt ngào, rất giống với hình ảnh của cậu ấy trên màn ảnh ti vi. Cậu ấy của hiện tại đã không biết cười nữa, dường như cũng giống những bông hoa bên cửa sổ trong những ngày đông giá rét, tươi đẹp, rực rỡ nhưng lạnh lẽo đến buốt tim.
Cô bật sang chiếc đèn pha lê lấp lánh, lột bỏ lớp vải trùm kín ghế sofa, xắn ống quần lên và đi chân đất bắt tay vào dọn dẹp vệ sinh. Suốt cả đêm ấy, Diêm Tiểu Đóa không cảm thấy mệt. Căn nhà tuyệt vời thế này, cho dù không phải là của mình thì cũng khiến cho người ta cảm thấy yêu thích và trần đầy niềm vui. Lúc lau đi vết bụi cuối cùng cũng là lúc bầu trời nhuộm một màu xám trắng nhờ nhờ.
Quẳng mấy chiếc áo sơ mi trắng của Cố Nặc Nhất vào máy giặt, cô kẹp chiếc chăn mỏng vào nách rồi đi khắp xung quanh nhà. Ngoài phòng ngủ chính ra, còn có mấy phòn trống nữa, nhưng cô băn khoăn không biết nên ngủ ở phòng nào. Căn nhà này thiếu vắng bầu không khí quen thuộc, mà cô lại là người rất quyến luyến với sự quen thuộc. Cuối cùng cô mơ mơ màng màng ngả xuống tấm thảm lông cừu mềm mại ở phòng khách. Cũng không biết đã thiếp đi bao lâu, Diêm Tiểu Đóa bị tiếng rung của điện thoại di động làm cho tỉnh giấc. Mắt nhắm mắt mở mở điện thoại ra, chỉ thấy một tin nhắn: “Tôi về tới nhà, gà hầm hạt dẻ khoai tây, cá hấp.”
Diêm Tiểu Đóa dụi dụi mắt, không ngờ là của Cố Nặc Nhất gửi đến, cô giật mình ngồi bật dậy. Bên ngoài, sắc trời đã ngả màu sẫm sẫm, lúc này chắc đã gần hoàng hôn. Thôi xong, quần áo vẫn đang trong máy giặt. Cô ôm đống quần áo treo từng cái từng cái thẳng hàng lên giá phơi quần áo ở ban công. Toàn bộ đều là màu trắng, chỉ là kiểu dáng có phần khác biệt. Cô cẩn thận vuốt phẳng từng tí từng tí một, những tia nắng mặt trời còn sót lại đọng trên cổ áo và tay áo, lấp lánh như dát vàng.
Cho đến lúc đó, Diêm Tiểu Đóa mới nhớ đến việc phải đi tìm thẻ ngân hàng. Nó nằm chơ vơ một mình trong ngăn kéo cuối cùng của cái tủ để đầu giường, xem ra đó là loại thẻ chính phụ. Diêm Tiểu Đóa đem cái thẻ đó ra cây rút tiền tự động ATM ở cạnh một siêu thị, mật khẩu là sinh nhật của cậu ấy. Một phương tiện thông tin đại chúng đều nói rằng ngày sinh của cậu ấy là ngày mùng 5 tháng 11, nhưng Diêm Tiểu Đóa biết sinh nhật chính xác là vào ngày 15 tháng 10. Nhưng vào cái giây ngay sau đó, Diêm Tiểu Đóa gí sát vào màn hình, hàng đơn vị, hàng chục, hàng trăm, hàng nghìn,… Ôi trời ơi, trong cái thẻ này có tận một triệu nhân dân tệ!
Diêm Tiểu Đóa hoang mang lo lắng rút thẻ ra, sợ nó sẽ bị máy rút tiền nuốt lại. Cô lấm la lấm lét nhìn xung quanh, dùng bàn tay run lẩy bẩy nhét cái thẻ ngân hàng vào một chỗ mà bản thân cảm thấy rất bí mật.
Diêm Tiểu Đóa đi phăm phăm trong chợ, tốc độ gia tăng rõ rệt, cô phải mau chóng mua xong thức ăn rồi về nhà để tránh bị bọn người xấu để mắt tới. Cô xách lỉnh kỉnh túi lớn túi bé đi sang đường, những cơn gió của tháng năm vẫn se lạnh, cô rụt cổ lại rồi cắm đầu đi thật nhanh, thật không may đâm sầm người đối diện, Diêm Tiểu Đóa vội vàng nói câu xin lỗi, ngẩng đầu lên mới phát hiện ra người đó chính là anh chàng tên Hà Trục.
Hà Trục có đôi mắt một mí hẹp dài, anh ta như cười như không nhìn cô. Diêm Tiểu Đóa thầm nguyền rủa, ૮ɦếƭ tiệt, tại sao lại va phải một tên thần kinh ở đây được chứ. Hà Trục kéo cô trở lại ven đường: “Đèn đỏ rồi.”
Diêm Tiểu Đóa hất tay của anh ta ra, chỉnh lại cái áo khoác bị xô lệch cho ngay ngắn. Thời gian dừng một lượt đèn đỏ không dài, nhưng cô lại cảm giác nó dài lê thê bất tận. Hà Trục vẫn xách theo bảng vẽ, anh ta có vẻ rất yêu thích cái quần bò cũ rách và đôi bốt lính có phần sờn mòn kia, dáng vẻ dịu dàng của người đàn ông thường khiến cho người khác cảm thấy bị cuốn hút một cách khó hiểu. Mặc dù Diêm Tiểu Đóa không muốn dây dưa quá nhiều với anh ta nhưng vẫn lén soi trộm, và lần nào cũng là bốn mắt gặp nhau, sau đó lại gượng gạo dời ánh mắt đi chỗ khác.
“Cô cần đi đâu vậy?” Hà Trục hỏi cô.
Diêm Tiểu Đóa ngẩng cao đầu, khinh khỉnh trả lời: “Anh quả thật là người thích để ý những chuyện không đâu.”
Hà Trục mở giá vẽ ra: “Bức này vẽ thế nào?”
Diêm Tiểu Đóa không muốn nhìn chút nào, nhưng tính tò mò đã chiến thắng, cô liếc nhìn một cái. Vẫn là một bức phác thảo, nhưng chỉ có đôi mắt, đôi mắt đen nhánh lấp lánh như mắt én, phía trên có đôi lông mày ngài dài nhỏ xinh xắn. Cô nhận ra nguyên mẫu trong tranh chính là mình, vì dưới đôi mắt có một nốt ruồi nhỏ li ti. Không thể phủ nhận rằng Hà Trục vẽ rất đẹp. Diêm Tiểu Đóa đếm thầm số giây còn lại của chiếc đèn đỏ trước mặt, tiện miệng nói: “Cũng được.”
“Thực ra ngũ quan của cô rất đẹp, chỉ là nó lại bị sắp xếp trên một khuôn mặt quá cỡ thôi.”
Hà Trục đúng là người có khả năng như vậy, khiến cho tâm trạng cô thoắt vút lên mây xanh rồi lại thoắt rơi tõm xuống vũng bùn. Đèn đỏ đã chuyển sang xanh nhưng cô chưa muốn đi. Cô đặt những túi đồ ăn xuống dưới chân, tay chống nạnh, phừng phừng tức giận: “Nói đi, rốt cục anh muốn làm gì? Anh cũng được coi như là tay bắt chuyện cao thủ rồi đẩy, có ý đồ âm mưu gì thì cứ nói thẳng ra đi.”
Hà Trục thu gọn lại giá vẽ, nhanh chóng leo lên chiếc xe buýt đang đỗ sát vỉa hè. Diêm Tiểu Đóa vô cùng tức giận, giậm chân thình thích rồi hét về phía cửa sổ nơi Hà Trục đang ngồi: “Anh không phải là bị điên thật đấy chứ?”
Hà Trục kéo cửa sỗ ra: “Chỉ là fan hâm mộ của cô thôi. Nhớ giữ đồ cẩn thận, lần sau đừng làm mất lung tung nữa.” Còn chưa dứt lời, anh ta ném một vật gì đó qua cửa sổ, rơi đúng vào lòng Diêm Tiểu Đóa. Cô bị ném bụp một cái rất đau, không ngờ đó lại là chiếc di động của cô.
Chiếc xe buýt rồ ga rồi chạy về phía trước, chỉ còn lại Diêm Tiểu Đóa hoang mang mơ hồ đứng ở đó. Nhật kí điện thoại ghi có gọi đi cho một số lạ, anh chàng đó không ngờ đã dùng một thủ đoạn vừa đơn giản lại vừa thô lỗ để có được số điện thoại của cô. Cô bĩu môi, lưu lại số lạ kia với cái tên: “Bệnh hoạn”.
Tin nhắn của Cố Nặc Nhất không nói cụ thể anh sẽ về vào lúc nào, nhưng cô không dám chậm trễ nữa, cô dùng nồi hầm đất om gà hạt dẻ từ rất sớm. Chẳng mấy chốc, âm thanh tu tu ti ti khẽ khàng vang lên nghe thật vui tai và thoải mái. Cô cầm chiếc giẻ lau sạch sẽ kì cọ những viên gạch men kiểu u có in hoa văn nổi mờ. Diêm Tiểu Đóa vừa lau chùi vừa lắc lắc đầu, vừa nhìn đã biết, gian bếp của cái nhà này chỉ là đồ trang trí, trưng bày cho đẹp mắt. Cô mới đảo qua đảo lại trong mười mấy phút mà hoa văn đã dính đầy vết mỡ bẩn. Gạch men mặc dù nhìn đẹp thật nhưng lau chùi thì vô cùng phiền phức. Thực ra, đến nồi hầm, tạp dề hay các vật dụng nấu nướng khác cũng là cô mới mua chiều nay, gian bếp của Cố Nặc Nhất chỉ có một cái lò vi sóng và một cái xoong con bé tí tẹo.
Cô nấu nướng khá chậm, nhưng đợi đến khi gà hạt dẻ đã chín nhừ, cô hấp đã xong xuôi và bày ra đĩa. Diêm Tiểu Đóa mới gọi điện cho cậu ấy, điện thoạt vẫn ở trong tình trạng tắt máy. Diêm Tiểu Đóa chưa ngủ được đầy giấc nên lúc đó díp mắt lại, ngó đồng hồ đã là 8 giờ tối rồi, cô lại trùm kín chiếc chăn mỏng rồi ngủ say sưa ngay trên tấm thảm.
Đến khi Diêm Tiểu Đóa tỉnh dậy thì Cố Nặc Nhất đã ngồi xem đĩa DVD trên ghế sofa rồi, đó là bộ phim mới nhất, rất hay của mùa năm nay. Âm lượng ti vi rất nhỏ, gần như không thể nghe thấy. Diêm Tiểu Đóa lật người ngồi dậy, vuốt lại tóc tai: “Cậu về rồi à, sao không gọi mình dậy?”
Cố Nặc Nhất ném cho cô một cái nhìn khinh miệt: “Không để rớt nước dãi ra tấm thảm đấy chứ? Đắt tiền lắm đấy, cậu không đền nổi đâu.”
Diêm Tiểu Đóa lau lau khóe miệng: “Yên tâm đi, không chảy nước miếng đâu, cái tật của mình sớm đã sửa được rồi.”
Cố Nặc Nhất lúc này mới đứng dậy: “Ăn cơm thôi.”
Diêm Tiểu Đóa nhìn đồng hồ một lát, lúc này đã là 11 giờ đêm. Cô làm nóng lại thức ăn, bưng ra cái bàn dài, hai người ngồi đối diện với nhau. Tất cả mọi vật dụng của Cố Nặc Nhất đều tinh tế nho nhã, ví dụ những đôi đũa bạc có khắc hình hoa lá. Đầu đũa mảnh nhọn ấn sâu vào bát cơm như ngọc, sau đó được đưa vào miệng cậu ấy. Diêm Tiểu Đóa cắn đầu đũa nghĩ vẩn vơ, Cố Nặc Nhất là người đàn ông tỏa ra khí chất của vầng trăng, thờ ơ mờ ảo nhưng cũng tràn đầy ý thơ. Để phù hợp với thị hiếu của công chúng, công ty đã tạo cho Cố Nặc Nhất một vẻ ngoài “nam thanh niên thông minh tuấn tú phi thường”. Dưới con mắt của Diêm Tiểu Đóa, đó đơn giản chỉ là một nghiệp chướng. Nhưng đã đặt mình trong cái giới showbiz này cô hiểu rằng, chẳng ai có thể muốn gì được nấy cả.
Cứ lặng lẽ ăn cơm thế này thì thật thiếu tự nhiên, Diêm Tiểu Đóa thử mở lời trước: “Hôm qua tôi đã nhìn thấy chị Vi Vi.”
“Rửa bát đũa sạch sẽ, không được dùng nước rửa bát.”
Diêm Tiểu Đóa quay trở về với thực tại, Cố Nặc Nhất đã ra khỏi phòng ăn từ lúc nào. Bắt chuyện không thành công, cô vội vàng ăn đại cho xong, sau đó dọn dẹp bàn ăn nhưng đầu óc vẫn suy nghĩ ghê lắm, tiền thì đã mượn được rồi, nhưng tiếp theo cô nên từ biệt anh, sau đó về nhà. Còn sau đó thì sao? Mời anh ăn để đáp lại ân tình hay lặng lẽ chạy đến đoàn làm phim để tiếp tục đóng phim?
Chỉ có mấy cái bát nhưng cô rửa đến nửa tiếng. Khi cô chậm rề rề lững thững từ bếp bước ra, Cố Nặc Nhất đã tắt ti vi: “Đi thu quần áo vào, là ủi phẳng phiu xong thì cất vào tủ quần áo.”
Cố Nặc Nhất như đã giải thoát cho cô khỏi bế tắc. Diêm Tiểu Đóa ôm hết chỗ sơ mi trắng vào phòng khách, cẩn thận tỉ mỉ là phẳng phiu từng cái một, tuyệt đối không bỏ sót chỗ nào. Đó là thái độ của Diêm Tiểu Đóa, đối với công việc hay đối với ân nhân thì đều hết mực cẩn thận, không một chút sơ sót.
“Nặc Nhất, chỗ áo sơ mi này cậu đều đã từng mặc qua rồi à?” Diêm Tiểu Đóa hỏi như vậy là vì chỗ áo sơ mi đó quá sạch sẽ, dường như chưa bị bóc tem.
Cố Nặc Nhất lật giở quyển tạp chí, nói: “Có cái từng mặc rồi, có cái chưa, chỉ là mình chúa ghét mùi gỗ ám lên quần áo.”
Độ sạch sẽ trên mức bình thường của cậu ấy quả nhiên đã đạt đến mức độ này, vì ghét mùi gỗ, cho dù chưa mặc thì cũng phải định kì giặt giũ. Nghĩ đi nghĩ lại thì thấy chị Vi Vi nuôi nấng Cố Nặc Nhất trưởng thành thế này thì đúng là một việc không dễ dàng gì. Hai mẹ con ra nông nỗi như ngày hôm nay, mặc dù có thể dự đoán được, nhưng Diêm Tiểu Đóa vẫn cảm thấy thật là đáng tiếc.
Là xong xuôi tất cả chỗ quần áo rồi treo hết vào tủ, Diêm Tiểu Đóa lại bắt đầu cảm thấy khó xử. Bước tiếp theo cô phải làm thế nào đây? Bây giờ là 1 giờ đêm rồi, về nhà thì hiển nhiên là không được. Diêm Tiểu Đóa phủi phủi tay rồi lại một lần nữa đi vào phòng khách: “Nặc Nhất, hôm nay muộn quá rồi, cậu có thể đưa mình về được không?”
“Phòng ngủ trong cùng cậu có thể dùng, không được phép chảy nước miếng ra gối đâu đấy.”
Không ngờ Cố Nặc Nhất giữ cô lại đêm nay, Diêm Tiểu Đóa lòng vui như hoa nở. Nhưng trước khi đi ngủ, vẫn có chuyện khiến lòng cô không yên tâm: “Cậu có thể cho mình vay bao nhiêu tiền? Số tiền trong thẻ lớn quá, mình không dám động vào.”
Cố Nặc Nhất cười khẩy một cái: “Diêm Tiểu Đóa, cậu coi như cũng là ngôi sao một thời, đến số tiền ít ỏi đó mà cũng chưa từng nhìn thấy bao giờ ư?”
Nhìn thấy, Diêm Tiểu Đóa đương nhiên là đã từng nhìn thấy, nhưng lúc đó cô còn quá trẻ nên không có chút khái niệm gì với tiền bạc cả. Mẹ cô sau khi qua đời để lại cho cô một cái thẻ, trong đó có ba triệu nhân dân tệ, nhưng bây giờ thì đến một xu cũng không còn, thậm chí thẻ cũng không thấy nữa rồi.
Diêm Tiểu Đóa vẫn tâng bốc nịnh nọt cười: “Mình làm sao có thể so bì với cậu được, mình chỉ là một con tốt nho nhỏ, túc tắc kiếm tiền thôi.”
Cố Nặc Nhất ngáp một cái rồi quay người về phòng ngủ chính: “Có khả năng trả bao nhiêu thì vay bấy nhiêu, mặc dù số tiền nhỏ đó mình không để ý, nhưng cậu nhất định phải trả.”
Diêm Tiểu Đóa rón rén bước nhẹ nhàng đi vào phòng ngủ dành cho khách. Cô đóng cửa rồi trút bỏ quần áo, lấy ra chiếc thẻ ngân hàng từ trong áo ***. Vật quan trong như vậy thì nên cất giữ ở một chỗ bí mật không ngờ tới, cô không tin là có ai có thể phát hiện ra.
Có khả năng trả bao nhiêu thì tiêu bấy nhiêu, Diêm Tiểu Đóa nghĩ 179 nghìn hay 180 nghìn tệ thì cô có thể trả được, chỉ cần nhận được vai diễn tốt. Cô gửi cho A Hoa một tin nhắn, chuẩn bị trả tiền cho anh ta. Mặc dù A Hoa không giới thiệu cho cô vai diễn nào nên hồn, nhưng đối xử với cô cũng không tệ. A Hoa quả nhiên chưa ngủ, gửi lại số tài khoản ngân hàng, còn có vài câu trêu chọc cô: “Tiểu Đóa trúng quả lớn rồi à? Sau này nổi tiếng thì nhớ chọn anh làm người quản lí đấy nhé.”
Diêm Tiểu Đóa bĩu môi, toàn lôi cô ra làm trò cười thôi. Điện thoại vẫn chưa rời tay thì lại rung lên bần bật, ánh đèn màn hình nhấp nhánh hắt vào má Diêm Tiểu Đóa, người gọi đến là: “Bệnh hoạn”
Cái anh chàng này rốt cục muốn làm gì? Trông bộ dạng anh ta không giống kẻ xấu, nhưng không thể xem mặt mà bắt hình dong được, cho dù đẹp trai thì cũng không thể chọc giận người khác được. Cô bấm vào phím tắt. Nhưng cái tên “Bệnh hoạn” rất ngoan cố, không ngừng gọi đến. Sau khi từ chối cuộc gọi đến mười mấy lần thì Diêm Tiểu Đóa kiên quyết tháo bỏ pin điện thoại, cả không gian bỗng chốc trở về trạng thái yên tĩnh không một tiếng động.
Diêm Tiểu Đóa trùm chăn lên đầu, cả cái chăn tỏa ra mùi nắng thật thơm tho, ngửi mãi ngửi mãi sau đó an lành đi cào giấc ngủ. Cô đan các Ng'n t vào nhau nhẩm tính, ngày mai sau khi ngủ dậy sẽ đi nhờ vả Cố Nặc Nhất, xin cậu ấy giới thiệu cho một ông đạo diễn. Cho dù cậu ấy khinh thường mình cũng không thành vấn đề gì, mặt dày hơn một chút cũng được, cần phải dựa dẫm vào bóng của cây đại thụ này để hưởng bóng râm thôi…
Buổi sáng thức dậy, Diêm Tiểu Đóa cảm thấy vô cùng ảo não, chán chường, Cố Nặc Nhất không một lời nhắn nhủ đã bay trở lại Hải Nam. Cũng không biết cậu ta vội vội vàng vàng quay về để làm gì, chẳng lẽ để kiểm tra xem cô dọn dẹp nhà cửa ra sao? Sớm biết thế này cô đã xin xỏ nhờ vả cậu ấy từ tối qua rồi, hà tất phải đợi bây giờ.
Diêm Tiểu Đóa mặc mỗi chiếc *** đi lòng vòng trong nhà, cô phát hiện ra những chai nước hoa xếp thành hàng trong nhà tắm đã biến mất. Mặc dù không ưa gì nước hoa, nhưng cô biết đó đều là của các thương hiệu xa xỉ. Không phải tất cả đều mang đi trường quay đấy chứ? Diêm Tiểu Đóa không muốn nghĩ nhiều, cô mở điện thoại, thấy có hai tin nhắn.
Một tin nhắn của Cố Nặc Nhất gửi cho cô: “Mình đi trước đây, giúp mình quét dọn nhà cửa, nhân tiện giúp mình mang con mèo đang nhờ nuôi về, địa chỉ là…”
Tin nhắn còn lại là của cái tên “Bệnh hoạn” kia: “Người đẹp, muốn mời cô đi uống ly R*ợ*u mà cũng không đồng ý, thật là cụt hứng.”
Diêm Tiểu Đóa xóa ngay tin nhắn của Hà Trục đi, cô rất ghét uống R*ợ*u. Để được có chân trong những bộ phim hay, cô thường xuyên bị buộc phải đi tiếp R*ợ*u một loạt các ông đạo diễn, các nhà đầu tư. Uống đến mức nôn cả ra máu, uống đến mức bất tỉnh nhân sự, những lúc say đến lịm đi như vậy chỉ biết trốn một góc để khóc nức nở chua chát. Nhưng cuối cũng thì cái cô nhận được cũng không phải là vai diễn chính, chỉ là những vai diễn nhỏ nhoi không được chú ý. Trong suy nghĩ của Diêm Tiểu Đóa, những vai diễn đó với những vai diễn quần chúng thì cũng na ná nhau thôi.
Con mèo của Cố Nặc Nhất vô cùng đáng yêu, là giống mèo lông xù như thú nhồi bông. Con mèo hiền lành ngoan ngoãn, im lặng nằm trong ba lô của Diêm Tiểu Đóa, chỉ chui cái đầu bé hỏ của nó ra để nhìn thế giới xung quanh. Cô vừa từ cửa hàng nhận nuôi mèo ra thì nhận được điện thoại của Cố Nặc Nhất: “Mèo đã đi lấy về chưa?”
“Rồi.”
Diêm Tiểu Đóa còn chưa kịp thốt lên tiếng thứ hai thì Cố Nặc Nhất đã dập máy rồi. Diêm Tiểu Đóa vuốt ve mấy sợi râu của con mèo, lẩm bẩm: “Bố của mày thật là kì lạ.”
Cố Nặc Nhất rất thích gửi tin nhắn, một phút sau, một tin nhắn hai tram chữ dài dằng dặc khiến cho Diêm Tiểu Đóa đọc đến hoa cả mắt được gửi đến: “Nó tên là Bé Dưa, không thích bóng râm, thích ăn khoai lang nghiền. Mỗi tuần tắm rửa một lần, bình thường không có việc gì thì chải lông. Những lúc nó kêu rên làm loạn trong phòng thì chỉ cần bật bài hát Trên đời này chỉ có mẹ là tốt là nó sẽ im ngay. Bé Dưa không được phép vào phòng ngủ chính cũng như toilet. Khu vệ sinh cho mèo đặt ở ban công cũng phải được dọn sạch kịp thời…”
Diêm Tiểu Đóa chưa đọc hết tin nhắn đã cất điện thoại đi, cô vỗ vào đầu con mèo: “Bé Dưa à, những lúc bố của mày ở nhà thì mày có thật sự là ngoan như vậy không?”
Bé Dưa không để ý đến cô, chỉ cuộn tròn chui lại vào ba lô. Mặc dù Cố Nặc Nhất đã đi rồi nhưng Diêm Tiểu Đóa không hề nhàn hạ hơn chút nào. Tin nhắn của Cố Nặc Nhất cứ như đồng hồ báo thưc, cứ đúng một tiếng lại xuất hiện một tin. Diêm Tiểu Đóa gọi điện đi thì Cố Nặc Nhất đều không nhấc máy.
Của biếu là của lo, của cho là của nợ. Mình đã vay được ở cái thẻ ngân hàng một triệu nhân dân tệ đó thì bây giờ sẽ bị biến thành nô lệ cho nó, phải làm bảo mẫu phục vụ hầu hạ Bé Dưa.
Diêm Tiểu Đóa tắm cho Bé Dưa, sau đó dùng máy sấy tóc sấy khô lông cho nó, con mèo ngoan đến kì lạ đó cuộn tròn lại ngủ ngon lành dưới chân ghế sofa. Diêm Tiểu Đóa xoa P0'p đôi vai mỏi nhừ, bật ti vi lên. Thật không thể ngờ là không hề có một chút tín hiệu nào. Cô bật máy tính ở phòng đọc sách, càng bi đát hơn là không nối mạng.
Không nghĩ rằng Cố Nặc Nhất lung linh mà người người hâm mộ kia lại sống một cuộc sống bình thường, thậm chí có phần nhang nhác giống thời kì đồ đá đến như vậy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc