Tiểu Bạch Dương - Chương 90

Tác giả: Thủy Thiên Thừa

Nhất thời Bạch Tân Vũ ngây ngẩn cả người. Cậu đã chặn số điện thoại của Du Phong Thành, nhưng nếu Du Phong Thành muốn tìm cậu, dù sao vẫn có biện pháp.
Du Phong Thành nói tiếp: “Ngày mai tôi đến công ty tìm anh, tôi mang về rất nhiều đặc sản cho anh đấy.”
“Đừng đến.” Bạch Tân Vũ cau mày: “Cậu còn muốn làm gì nữa?”
“Tôi sẽ tới Bắc Kinh sớm thôi, anh nói tôi muốn làm gì?” Du Phong Thành khẽ cười: “Thực sự muốn xuất hiện trước mặt anh ngay lập tức.”
“Con mẹ nó tôi không muốn gặp cậu, thính lực của cậu có vấn đề đấy à!” Bạch Tân Vũ gầm nhẹ một tiếng, sau khi cậu rống lên, lại nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Phùng Đông Nguyên, hối hận ngay tắp lự, ngón tay trượt qua, cúp điện thoại.
Phùng Đông Nguyên chớp mắt, cậu ta nghe được đầu bên kia điện thoại là đàn ông, nhưng không nhận ra là ai, “Tân Vũ, không sao chứ?”
Bạch Tân Vũ đáp: “Không có chuyện gì.”
Phùng Đông Nguyên muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không hỏi cái gì nữa.
Bạch Tân Vũ im lặng nhìn bản đồ khu du lịch, nín một bụng phẫn uất, rất muốn xả hết ra với người anh em tốt nhất của mình, nhưng không thể. Phùng Đông Nguyên không biết khúc mắc giữa cậu và Du Phong Thành, nếu có nói ra, thì cũng có làm được gì đâu, không ai giúp được cậu.
Phùng Đông Nguyên cầm lấy tay Bạch Tân Vũ nhẹ nhàng lắc lắc, vô cùng hòa nhã nói: “Anh có gì muốn tâm sự cùng em không?”
Trong tâm Bạch Tân Vũ nóng lên, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu một cái, “Tôi thấy hay là chúng ta đi Thanh Đảo đi…”
Bạch Tân Vũ bàn bạc xong xuôi với Phùng Đông Nguyên, trở về nhà với cha mẹ.
Vừa mới vào lầu dưới, cậu phát hiện có một chiếc xe việt dã mang biển Hà Bắc đậu ở trong sân, trong nhà thường xuyên có người thăm viếng, cậu cũng không để tâm lắm, sau khi vào phòng, lại thấy Du Phong Thành đang nhàn nhã uống trà trên ghế salon nhà mình.
Bạch Tân Vũ nhác thấy Du Phong Thành, tròng mắt trừng muốn lòi ra ngoài luôn.
Đầu của Lý Úy Chi nhô ra từ trong phòng bếp, vui vẻ nói: “Tân Vũ về rồi, chiến hữu của con tới thăm con đó.”
Bạch Tân Vũ thịch thịch thịch chạy vào, “Du Phong Thành? Cậu….sao cậu lại ở chỗ này?”
Du Phong Thành ngẩng đầu hướng phía cậu cười tỏa nắng, “Tôi mang theo nhiều đặc sản cho anh lắm, nếu mang đến công ty thì lại mất công tha về nhiều lần, tôi nghĩ không bằng mang đến nhà anh luôn. Dì à, trà này ngon quá, mua ở tiệm nào đây ạ?”
Lý Úy Chi mặt mày sáng rỡ, “Là dì tự làm đấy con.”
Bạch Tân Vũ quay lưng về phía mẹ mình, dứ dứ nắm đấm về phía Du Phong Thành, dùng khẩu hình nói: “Nhanh đi đi.”
Du Phong Thành giả vờ như không phát hiện, “Mấy cái này đều là đồ anh thích ăn đấy, bọn Trần Tĩnh nghe nói tôi muốn mang về cho anh, sắp cho tôi đầy một bao hành lý luôn.” Truyện được chỉnh sửa và đăng tại ThichTruyen.VN - Thích Truyện Chấm VN
Lý Úy Chi bưng giỏ trái cây đi ra, “Tân Vũ, con đừng đứng vậy chứ, hảo hảo tâm sự với chiến hữu đi.”
Bạch Tân Vũ cười gượng hai tiếng, ngồi xuống bên cạnh Du Phong Thành.
Lý Úy Chi cười híp mắt mà nhìn Du Phong Thành, “Tiểu Du, khai giảng xong con phải đi học ở trường quân đội, như con cứ hết làm binh rồi lại đi học, có phải rất nặng hay không?”
Du Phong Thành cười cười, “Không tính là nặng lắm đâu ạ.”
Lý Úy Chi lại hỏi thăm chút chuyện của bọn họ ở bộ đội, Bạch Tân Vũ đứng ngồi không yên, cuối cùng không nhịn được nói: “Mẹ, mẹ nói với dì Vương một tiếng, tối nay con không ăn ở nhà, con dẫn chiến hữu ra ngoài ăn.”
Lý Úy Chi cau mày nói: “Tội gì mà không ăn luôn ở nhà đi, cậu ấy cũng tới đây rồi, bên ngoài có gì tốt, trong nhà cái gì cũng có.” Bà cười rồi nói với Du Phong Thành, “Tiểu Du, có muốn ăn ở nhà không con?”
Du Phong Thành lập tức đáp: “Được ạ, cảm ơn dì.”
Lý Úy Chi đứng lên, “Vậy hai đứa nói chuyện đi, mẹ đi vào giúp dì Vương.”
Lý Úy Chi đi rồi, Bạch Tân Vũ trừng mắt, thấp giọng nói: “Cậu tới tìm tôi có việc gì?”
Du Phong Thành hất nhẹ cằm về phía đống hành lý ở cửa, “Mang đặc sản cho anh đó.”
“Thối lắm, ai cho cậu tùy tiện đến nhà tôi.”
Du Phong Thành nhấp một ngụm trà, lại cười nói: “Đến gặp mẹ vợ tương lai.”
Bạch Tân Vũ một tay níu lấy cổ áo hắn, “Cậu giữ lại chút mặt mũi có được không?”
Du Phong Thành chộp lấy tay cậu, có chút hoài niệm nói: “Khi hai chúng ta mới quen biết, bình thường anh cũng nói với tôi mấy lời này, kết quả như thế nào ấy nhỉ?”
Kết quả cái con người này hoàn toàn không biết thẹn là gì ráo, Bạch Tân Vũ nghĩ. Cậu đẩy Du Phong Thành ra, “Nhân lúc mẹ tôi không có ở đây, cậu nhanh đi đi, tôi không muốn ầm ĩ khó coi đâu.”
Du Phong Thành rất chi là bình tĩnh, “Dì giữ tôi lại ăn bữa tối mà.”
“Cậu….” Bạch Tân Vũ hận không thể ịn một dấu giày lớn trên mặt hắn luôn.
Du Phong Thành cười nói: “Anh không muốn hỏi chút tình huống của Trần Tĩnh sao?”
Bạch Tân Vũ đè lại hỏa khí: “Bọn họ thế nào rồi?”
“Đều tốt vô cùng, để tôi nói cho anh một tin vui, hai tháng nữa Trần Tĩnh cũng nghỉ phép thăm người thân, nói tới lúc đó sẽ đến gặp chúng ta một chút.”
“Ah…”
Du Phong Thành kéo cổ tay cậu khiến cậu phải ngồi xuống, “Trước tiên cứ coi tôi là chiến hữu đi! Với anh chuyện này cũng khó lắm sao?”
Sắc mặt Bạch Tân Vũ âm u, không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào. Đôi khi cậu có cảm giác mình sợ Du Phong Thành, loại sợ hãi này không phải nỗi sợ trước cái mạnh từ khi mới quen nhau, cậu đơn thuần chỉ là sợ nhìn thấy Du Phong Thành, sợ nghe thấy giọng nói của người này, bởi vì lúc đó trái tim cậu thật vất vả mới khiến nó bình tĩnh một chút, lại bị khuấy đảo đến hỗn loạn. Mỗi lần cậu muốn đem hết thảy những thứ bản thân đã trải qua vùi vào công việc, Du Phong Thành lại thỉnh thoảng xuất hiện, nhắc nhở cậu, trong lòng cậu vẫn còn một khối nghẹn ứ đã lâu, không làm sao có thể khơi thông, chỉ cần vừa nghĩ tới khối ứ nghẹn đó, Ⱡồ₦g иgự¢ lại khó chịu, khó có thể hô hấp. Đã một năm rưỡi, cậu luôn cho rằng thời gian đủ dài, vậy mà cậu vẫn chưa thể coi Du Phong Thành như rác rưởi. Cậu cũng nghĩ không thông, trước nay cậu đổi bạn gái như thay áo, cho đến bây giờ cũng chưa thực sự đặt ai trong lòng, “chung tình” – mấy từ này đối với cậu rõ ràng thật xa vời, tại sao cậu phải nhớ mãi không quên một gã đàn ông? Cậu trúng độc rồi có phải hay không?
Bạch Tân Vũ hít sâu một hơi, “Cậu nói là chiến hữu, cậu muốn là chiến hữu như thế nào?”
Du Phong Thành hỏi ngược lại: “Anh muốn như thế nào?”
“Khi gặp mặt anh em tôi sẽ gọi cậu, bình thường đừng nên xuất hiện trước mặt tôi.”
Du Phong Thành nhìn xoáy vào cậu một lúc, đột nhiên níu lấy cổ áo cậu, nghiêng người áp qua, dùng sức ngăn chặn môi cậu.
Bạch Tân Vũ cả kinh, đây đang là phòng khách nhà cậu đó! Cậu nâng tay định đánh, nhưng Du Phong Thành đã kiềm chặt tay cậu, môi mỏng dùng sức ʍúŧ lấy bờ môi cậu, đầu lưỡi liếm qua răng cậu, cuối cùng quyện chặt lấy đầu lưỡi cậu, bốn cánh môi kịch liệt không có lối thoát mà áp vào nhau, cọ xát nảy ra hoa lửa mãnh liệt.
Bạch Tân Vũ không dám làm ra động tĩnh quá lớn, tay còn lại không chút lưu tình mà thụi một quyền vào bụng Du Phong Thành.
Du Phong Thành đau, rên lên một tiếng, không thể không buông cậu ra, Bạch Tân Vũ vừa tàn nhẫn đạp hắn một cái vừa thấp giọng nói: “Con mẹ nó cậu muốn ૮ɦếƭ phải không?” Cậu liếc qua phòng bếp, hoàn hảo không ai đi ra từ bên trong.
Du Phong Thành cười cười, nhẹ liếm khóe miệng một cái, “Mùi vị của anh vẫn như vậy, tôi nhung nhớ đã lâu.”
Khuôn mặt Bạch Tân Vũ đỏ bừng vì nghẹn, thiệt tình đã bị chọc tức bởi sự không biết xấu hổ của Du Phong Thành.
Du Phong Thành tưởng lại nụ hôn kia, “Hơn một năm nay, anh có vui vẻ với người khác không?”
Bạch Tân Vũ lớn tiếng: “Nhảm nhí, ra khỏi quân đội, tôi còn phải làm hòa thượng chắc.”
Ánh mắt Du Phong Thành tối sầm, “Sau khi tôi trở về, anh chỉ có thể cùng tôi.”
“Có cái đầu cậu ý, cậu là cái thá gì.”
Du Phong Thành vuốt ve gò má cậu, “Tôi sẽ trông coi anh.”
Bạch Tân Vũ đẩy tay hắn ra, “Cút ra khỏi nhà tôi.”
Lòng bàn tay của Du Phong Thành lướt qua môi cậu, tựa như chưa thỏa mãn, “Không, tôi muốn ăn tối.”
“Ăn cái con mẹ….”
“Tân Vũ.” Lý Úy Chi nghiêng người ra từ trong phòng bếp, “Chiến hữu của con có ăn được cay không?”
Bạch Tân Vũ sợ đến nỗi lập tức ngồi nghiêm chỉnh lại.
Du Phong Thành cười: “Dì à, con thế nào cũng được.”
“Các con đừng ngồi mãi trên ghế salon, ngột ngạt lắm, Tân Vũ con mau đưa chiến hữu thăm nhà đi, ra sân sau xem rau dì Vương trồng cũng được, còn có cá chép nhà chúng ta nuôi nữa.”
Bạch Tân Vũ kéo Du Phong Thành lên, “Đi.”
Cậu dẫn Du Phong Thành đến sân sau, chỗ này không có ai, rốt cục cậu cũng có thể nói chuyện thoải mái, “Cơm nước xong cậu nhanh đi đi, đừng cắm rễ ở nhà tôi nữa.”
Du Phong Thành quan sát đàn cá chép bơi qua bơi lại trong cái ao nhỏ, “Buổi tối không muốn cùng tôi ra ngoài uống một ly sao?”
“Không đi.”
“Bao giờ hẹn Phùng Đông Nguyên cho tôi gặp cậu ta chút, à, còn có Yến Thiếu Trăn.” Nhắc tới Yến Thiếu Trăn, ánh mắt hắn tối đi, “Hai người bọn anh, không có gì chứ!?”
Bạch Tân Vũ cười nhạt, “Chả liên quan gì đến cậu! Quan hệ của tôi với Yến Thiếu Trăn vô cùng tốt, trong lòng cậu ta không có một người “cậu”, chỉ riêng điểm này đã ăn đứt cậu rồi.”
Nhãn thần Du Phong Thành tối sầm lại, “Trong lòng tôi chỉ có anh, vì sao anh vẫn không muốn tin? Tôi đã từng không xác định rõ ràng cảm tình của mình dành cho đội phó, nhưng từ sau khi anh xuất hiện, tất cả đã thay đổi, bây giờ tôi nhưng là rất tỉnh táo, Tân Vũ, anh không thể tin tôi một lần ư?”
Bạch Tân Vũ nhíu mày thật sâu, “Cậu bảo tôi tin cậu? Du Phong Thành, đổi lại là cậu, cậu có tin tôi hay không? Tôi dựa vào cái gì mà tin cậu, tôi không muốn cuộc sống sau này lúc nào cũng đoán mò xem đến cùng trong lòng cậu đúng là chỉ có tôi hay không, đối với đội phó có thật sự chỉ là tình cảm gia đình hay không, một thằng đàn ông như tôi mà cứ suốt ngày nghi cái nọ ngờ cái kia, còn làm được trò chống gì nữa, trước lúc tôi đánh lộn với cậu lần đó, tôi đã trải qua cuộc sống như thế đấy, khoảng thời gian đó tôi còn thấy chán ghét chính bản thân mình, tôi không muốn quay về cái dạng đó nữa.”
Du Phong Thành thấy buồng tim của mình bị một bàn tay vô hình nhéo lấy, hắn cố nén cảm giác đau đớn đén hít thở không thông này, nhẹ giọng: “Tôi phải làm gì anh mới tin?”
Bạch Tân Vũ cười một cái mỉa mai, “Lời này tôi cho rằng cả đời này tôi cũng sẽ không nói ra, sẽ vĩnh viễn thối rữa trong lòng, nhưng mà đột nhiên tôi cảm thấy, nói ra rồi cũng chẳng có gì, bởi vì tôi đã chả quan tâm. Cậu nghe cho kỹ đây, nếu chuyện ở trên núi Côn Lôn tái diễn, lần này cậu chọn tôi, tôi liền sẽ tin cậu.”
Du Phong Thành nghiêng đầu nhìn cậu, đôi mắt lảng tránh, trong mắt là đau thương không thể tiêu trừ, loại tâm tình này không hề được che đậy mà tràn ngập trong không khí, khiến cả hai người đều nếm được vị đắng chát không cách nào hình dung.
Bạch Tân Vũ nhẹ giọng than thởi: “Nói ra….nói ra được tốt hơn nhiều. Tôi vẫn luôn tự nhủ với chính mình, lúc đó tôi không trách cậu đã chọn đội phó, bởi vì tình trạng của đội phó nguy hiểm hơn tôi, cậu chọn đúng. Nhưng thật sâu trong lòng, tôi vẫn hy vọng lúc đó cậu sẽ chọn tôi, tôi tình nguyện bỏ tiền của để đội phó được điều trị tốt hơn, tôi tình nguyện nhường đội phó được trị liệu sớm hơn mình, nhưng duy nhất chỉ không hy vọng lúc đó cậu vì đội phó, bỏ rơi tôi….Tôi vẫn không muốn nói ra, bởi vì tôi cảm thấy không nên có suy nghĩ như vậy, giờ tôi cũng hiểu ra rồi, trong lòng cậu là bên trọng bên khinh, không có ai đúng ai sai, chỉ là bên trọng bên khinh, mà tôi không chấp nhận được việc mình lại là “khinh”, Du Phong Thành, cậu hiểu chưa, quyết định của cậu lúc đó, cả đời cũng không thay đổi được nữa, cho nên chúng ta, đã kết thúc vào ngày hôm đó rồi. Coi như tôi van cậu, cậu bỏ qua cho tôi đi, cũng buông tha cho chính mình đi! Thế gian rộng lớn như thế, hà tất hai ta phải chen cùng một chỗ.”
Du Phong Thành siết chặt nắm đấm, trong mắt dần hằn lên tơ máu, “Tân Vũ, tôi không có cách nào để quay lại núi Côn Lôn được nữa, coi như có thể quay lại ngày đó, tôi cũng vẫn sẽ cõng đội phó xuống núi. Đổi lại là anh, anh cũng sẽ chọn lựa như vậy thôi.”
Trái tim Bạch Tân Vũ hung hăng run lên, dường như trong nháy mắt đó đã bị một thanh kiếm sắc nhọn xuyên qua.
Cậu đã từng huyễn tưởng rất nhiều lần, huyễn tưởng chính mình hỏi Du Phong Thành, “Nếu như thời gian trở lại, cậu chọn ai?”, cậu không biết Du Phong Thành sẽ trả lời như thế nào, thực ra cho dù đáp án là gì, cũng sẽ không làm cho cậu sống dễ chịu hơn được chút nào, nhưng có lẽ Phong Thành thẳng thắn nói ra đáp án này, khiến cậu tưởng như lòng mình rỉ máu, nhưng đồng thời, lại có một loại cảm giác dễ chịu đến lạ.
Không sai, thực ra cậu đã sớm biết đây sẽ là câu trả lời của Du Phong Thành, nếu Du Phong Thành dối lòng nói sẽ chọn cậu, cậu cũng sẽ không tin, nếu như cậu đổi vị trí với Du Phong Thành trong tình huống khi đó, vì lấy đại cục làm trọng, cậu cũng nên mang đội phó xuống núi trước, cho đến bây giờ trong chuyện này Du Phong Thành không hề sai, dù là hiện tại, vẫn đường đường là nam nhi ăn ngay nói thật. Đột nhiên cậu cảm thấy trong lòng thông suốt, e rằng….Du Phong Thành đối với chuyện này, là lý trí nhiều hơn tình cảm, cậu cứ miễn cưỡng cho rằng bản thân đã thấu hiểu quyết định này, thực ra chỉ tỏ ra mình hiểu mà thôi, trong lòng vẫn một mực oán hận, cậu đột nhiên cảm thấy trong tình huống nguy hiểm như vậy, bản thân mà cứ nằng nặc mãi vấn đề “Chọn tôi hay chọn anh ta”, chả có tí nào xứng với băng tay của Báo Tuyết đại đội, cứ cho là chuyện này không có Du Phong Thành và Hoắc Kiều thì cậu cũng mất chức.
Nếu thực sự giống như lời cậu nói, trở lại ngày đó, Du Phong Thành chọn cậu, nếu Hoắc Kiều xảy ra chuyện gì, Du Phong Thành sẽ không tha thứ cho chính hắn, mà cũng sẽ không tha thứ cho cậu, nói tới nói lui, ngày đó đối với Du Phong Thành mà nói, dĩ nhiên cũng không có lựa chọn nào khác. Lẽ ra cậu nên để mấy lời vừa rồi nát vụn trong lòng, vì sau khi nói ra, thoải mái xong, chỉ còn lại vô tận xấu hổ.
Đột nhiên cậu cũng ngộ ra tâm tình nuối tiếc của đội trưởng Võ, cái loại suy nghĩ cho rằng mình đã đủ tốt, kết quả lại phát hiện mình thua ở thứ căn bản nhất.
Vì một câu nói của Du Phong Thành, cậu đột nhiên nghĩ thông rất nhiều.
Cũng được, ngay cả trong một khắc cuối cùng Du Phong Thành vẫn đàn ông, cậu cũng không phải hối hận rằng bản thân đã thật tâm thích hắn. Một màn sinh tử ở núi Côn Lôn không thể nào lặp lại, tình cảm rách nát cũng không thể vá víu, cậu không còn cách nào cùng Du Phong Thành quay về điểm bắt đầu, nhưng trong một khoảnh khắc, cậu đã thông suốt, buông bỏ oán hận khó có thể mở lời với Du Phong Thành, cùng chút đố kị bé nhỏ càng khó nói ra thành lời đối với Hoắc Kiều.
Ngàn vạn lần cậu cũng không nghĩ tới, một cuộc đối thoại với Du Phong Thành, ở chính sân sau nhà mình lại có thể giải khai khúc mắc tích tụ hơn một năm, tựa như một mạch máu nghẹn ứ trong cơ thể được khơi thông, nhất thời cậu có cảm giác thân thể mình nhẹ nhàng hơn. Cậu cười nhạt nói: “Tôi biết là cậu sẽ nói như vậy.”
Du Phong Thành nhìn xoáy vào cậu, “Tôi không muốn lừa dối anh, từ nay về sau, cũng sẽ không nói dối anh thêm một câu nào nữa. Những chuyện tôi đã gây ra, tôi dám đảm đương, nhưng những chuyện tôi đã nhận thức, một bước tôi cũng sẽ không lùi, hai chúng ta sẽ vĩnh viễn cùng một chỗ, tựa như lúc ở trong quân ngũ như hình với bóng, Tân Vũ, cho tôi một cơ hội để bù đắp cho anh đi!”
Đôi mắt trong sáng của Bạch Tân Vũ nhìn chăm chú vào Du Phong Thành, nhẹ giọng nói: “Du Phong Thành, tôi không trách cậu, nhưng duyên phận của chúng ta đã qua rồi. Tình cảm của cậu với đội phó, là tình cảm thật sâu tự đáy lòng từ lúc còn nhỏ, lớn dần theo tuổi tác, anh ấy là mục tiêu của cậu, thần tượng của cậu, hướng cậu bước tới, người như vậy, tôi tự nhận không sánh nổi, cũng không muốn so, tôi có cuộc sống của mình, trong cuộc đời của chính tôi, tôi là nhân vật chính duy nhất, không cần đoạt vai diễn với kẻ khác. Du Phong Thành, chúng ta kết thúc, thực sự đã kết thúc rồi!”
Giọng Du Phong Thành khàn khàn: “Chúng ta còn chưa có kết thúc. Người tôi thích chính là anh, không phải đội phó!”
Bạch Tân Vũ rũ mắt xuống, điều này, cậu không có cách nào tin.
Lý Úy Chi mở cửa gọi: “Tân Vũ, tiểu Du, ăn cơm nào.”
“Mẹ, tới ngay.” Cậu đáp lại một tiếng, nhìn về phía Du Phong Thành, “Sau này đừng tùy tiện tới nhà tôi.”
“Tôi có thể đến công ty tìm anh không?”
“Không được.”
Du Phong Thành nhún vai, “Như vậy anh tới học viện tìm tôi đi. Nếu anh kiểu gì cũng không muốn gặp tôi, tôi chỉ có thể tùy thời xuất hiện trước mặt anh thôi.”
Bạch Tân Vũ cắn răng, “Du Phong Thành, cậu thừa hơi rửng mỡ đấy à.”
Du Phong Thành cười nhạt, “Không giữ chặt được bà xã mình, tôi chả muốn cơm nước, chẳng thể làm gì khác.”
Bạch Tân Vũ không nói gì, xoay người đi vào nhà.
Du Phong Thành nói ở sau lưng cậu: “Tôi biết anh muốn mở công ty bảo an.”
Bạch Tân Vũ sửng sốt, “Sao cậu biết?”
“Yến Thiếu Trăn nói, hắn ta nói với Trần Tĩnh, tôi ở bên cạnh,” Du Phong Thành đã bước tới, “Anh biết loại công ty này cần chính phủ phê chuẩn rất nhiều tư cách hành nghề mới được đúng không?”
“Đương nhiên biết.”
“Tôi có thể giúp anh giải quyết hết thảy thủ tục, còn có thể cấp đăng ký tư nhân.” Du Phong Thành cười nhìn cậu.
Bạch Tân Vũ nhíu mày, “Tôi không muốn cậu hỗ trợ.”
“Tôi ở bên trên giúp anh không được ư. Tư cách hành nghề còn có chút liên quan đến an ninh công cộng, không phải anh trai anh cứ có tiền là có thể lấy cho anh được đâu, Giản lão gia cũng lui về nhiều năm như vậy rồi, khó nói chuyện với cấp trên, chuyện này không có bối cảnh quân đội, hầu như đều không làm được.” Du Phong Thành vuốt ve gò má cậu, “Chỗ này có một người nguyện ý bán mạng vì anh, anh muốn gì, tôi đều thực hiện cho anh.”
Bạch Tân Vũ lui về sau một bước, “Cậu không cần dọa tôi, có khó làm hay không, tự tôi thử một chút là biết.”
Du Phong Thành nhún nhún vai, “Anh không cần thử, đi hỏi thăm một chút là được. Tôi làm cái này cũng không chỉ riêng vì anh, tôi biết mong ước ban đầu của anh là hy vọng các anh em sau khi xuất ngũ sẽ có một chỗ dung thân, tôi cũng hy vọng có thể góp chút sức lực, để cho tôi giúp anh đi, Tân Vũ, tôi muốn giúp anh.”
Bạch Tân Vũ nhíu mày, “Tôi…sau này hãy nói!” Trong chốc lát cậu không biết phải xoay sở ra sao, quay người vào nhà.
Lý Úy Chi cùng bác giúp việc chuẩn bị một bàn cơm thịnh soạn, nhiệt tình khoản đãi Du Phong Thành. Bà có lòng muốn giúp đỡ Bạch Tân Vũ củng cố quan hệ hiếm có với Du gia, năng lực của Du gia rất lớn, ở quân khu Bắc bộ gần như là lấy thúng úp voi, nói trắng ra, về sau Bạch Tân Vũ muốn làm cái gì, chỉ cần một câu nói của người nhà họ Du, kết quả đều sẽ khác một trời một vưc.
Đáng tiếc Bạch Tân Vũ lại không có suy nghĩ như vậy, ngược lại còn thầm tính phủi sạch quan hệ với Du Phong Thành, cậu cũng không phải dạng người thanh cao không biết nịnh nọt, chỉ là giữa cậu và Du Phong Thành, đã hoàn toàn vượt ra khỏi mấy thứ đó, hai người gặp nhau cùng ở chung, ngay từ đầu đã rất đơn thuần, một mạch đến tận bây giờ cũng rất đơn thuần, nếu Bạch Tân Vũ chủ ý xây dựng quan hệ với người nào, cũng sẽ không vỗ ௱ôЛƓ ngựa cho mấy thượng cấp của Du gia hoặc nhà họ Hoắc. Nhưng cậu lại không có cách nào ngăn cản mẹ mình săn đón Du Phong Thành, một bữa cơm ăn vào mà cũng đến là khó chịu.
Sau khi cơm nước xong, Du Phong Thành lại còn chưa đi, muốn dẫn Bạch Tân Vũ ra ngoài uống với hắn một chén, Bạch Tân Vũ đẩy hắn ra sân, chỉ vào xe của hắn nói: “Lên xe, từ đâu đến thì đi về chỗ đấy đi.”
Du Phong Thành đáp: “Tôi mua một căn hộ ở cạnh công ty anh, buổi tối nếu như không kịp ăn, cứ đến chỗ tôi mà ăn tối.”
“Cậu điên rồi chắc, cậu cảm thấy tôi sẽ đi đấy à.”
Du Phong Thành nhẹ giọng nói: “Sớm muộn gì cũng gặp lại anh mà.”
Bạch Tân Vũ ủn hắn vào trong xe, “Nhanh đi đi.”
Du Phong Thành bắt lấy tay cậu, nhanh chóng hôn chóc một cái.
Bạch Tân Vũ mới vừa muốn nổi sùng, Du Phong Thành nhanh chóng chèn lời: “Nghe tôi nói này, chính sự. Ngày mai, tôi dẫn anh đi gặp một người, là trưởng phòng của phòng an ninh quốc tế thuộc tập đoàn lớn Trung Vĩ, anh biết rõ Trung Vĩ làm những gì mà, phòng an ninh quốc tế của bọn họ thực ra chính là công ty bảo an cỡ lớn, nhưng chỉ chuyên bảo đảm an toàn cho công nhân viên chức ở các quốc gia đang không ổn định, anh có thể biết được rất nhiều tin tức từ nơi đó. Quan trọng nhất là, hiện tại vì một số nguyên nhân nhạy cảm nên Trung Vĩ phải tách phòng an ninh quốc tế ra ngoài, thành lập công ty bảo an, sau đó công ty này lại cung cấp dịch vụ bảo an cho Trung Vĩ, nhưng thật ra là đổi thang mà không đổi thuốc, vẫn là cùng một nhóm người. Nhưng giống như tôi đã nói, công ty bảo an, nhất là liên quan đến nước ngoài, thủ tục cần phê duyệt vô cùng phức tạp, bọn họ tìm đến cha tôi, tôi khiến cha tôi giao chuyện này cho tôi, tôi muốn dẫn dắt cho các anh hợp tác, cứ như vậy, chúng ta cung cấp công ty vỏ bọc, bọn họ cung cấp các hạng tài nguyên, chúng ta chiếm cổ phần của công ty, anh muốn xếp ai vào trong cũng được. Công ty có thể chia ra làm hai bộ phận, một bộ phận chủ yếu phục vụ Trung Vĩ, một phần khác, anh có thể nắm giữ nguồn tài chính cùng nhân lực khổng lồ của bọn họ, phục vụ cho việc làm ăn của mình, tôi cảm thấy cái này so với anh tự thân một mình mở công ty, chạy quan hệ, gánh chịu toàn bộ nguy hiểm, sẽ tốt hơn nhiều, đúng hay không?”
Bạch Tân Vũ giật mình, lời Du Phong Thành nói đơn giản là vận may từ trên trời rơi xuống, một phân tiền cậu cũng không cần xì ra, còn ăn trắng cổ phần của công ty? Nguồn tài chính cùng khách hàng hết thảy đều có, đi đâu mới tìm được cơ hội tốt như vậy chứ. Cậu nhíu mày quan sát Du Phong Thành, “Cậu…cậu không nói đùa chứ?”
Du Phong Thành cười: “Tôi đùa với anh làm gì.”
“Có chuyện tốt như vậy cậu tìm tôi hợp tác để làm chi, căn bản cũng không có việc của tôi trong đó.”
“Ai nói không có việc của anh chứ. Nhà chúng tôi toàn người có thân phận đặc thù, không thể trực tiếp tham gia hoạt động thương nghiệp, anh thì không như thế, anh đã giải ngũ, anh có thể thay tôi lo việc buôn bán, kiếm được tiền anh bằng lòng cho tôi thì cho, không thì anh cứ giữ lấy, nhưng mà cưng là bà xã của anh đây mà, chả khác gì.”
“Cậu chớ có nói hươu nói vượn.”
Du Phong Thành nhẹ nhàng sờ đầu cậu, “Nếu anh từ chối chuyện tốt như vậy, thì anh đã không phải Bạch Tân Vũ rồi, Bạch Tân Vũ không có ngu như vậy, đúng chứ?”
Bạch Tân Vũ cúi đầu, trong lòng vô cùng do dự. Du Phong Thành nói đúng, chuyện tốt như vậy có thiểu năng mới đi chối từ, nhưng nếu cậu đáp ứng rồi, cậu lại phải lằng nhằng với Du Phong Thành, bắt người tay ngắn, cậu lấy lý do gì, thân phận gì để thay Du Phong Thành kiếm phần tiền này. Cậu cắn răng một cái, lắc đầu, “Tôi không thể thay cậu kiếm tiền như vậy.”
Du Phong Thành nói: “Coi như anh không đáp ứng, cứ gặp mặt trưởng phòng bảo an kia đi, thu nhận chút kinh nghiệm, cũng không có tổn thất gì mà.”
Bạch Tân Vũ chần chừ.
Du Phong Thành nói tiếp: “Tân Vũ, mọi người đều trưởng thành cả rồi, đừng giận lây sang cả chuyện chính sự, có được không? Tôi thật sự muốn giúp anh, cho tôi một cơ hội, tôi có thể cho anh rất nhiều rất nhiều, anh trai anh có thể mua cho anh Lamborghini, tôi cũng có thể, anh muốn, tôi đều sẽ làm cho anh, chỉ cần anh cho tôi một cơ hội.”
Bạch Tân Vũ nói: “Tôi suy nghĩ chút đã.”
Du Phong Thành nở nụ cười, “Đến lúc đó tôi sẽ gọi cho anh.”
Du Phong Thành đi rồi, Bạch Tân Vũ cảm giác hai chân mình có hơi nhũn ra, mấy giờ ngắn ngủi ở chung, Du Phong Thành thật sự đã mang thứ gì đó thẩm thấu vào phòng tuyến của cậu, khiến cho còi báo động trong lòng cậu reo inh ỏi.
Hết thảy đã kết thúc ở núi Côn Lôn, cũng đã bị băng tuyết vĩnh viễn đóng lại, hãy để những thứ đó mãi mãi băng hóa đi!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc