Tiểu Bạch Dương - Chương 89

Tác giả: Thủy Thiên Thừa

Đáy lòng Bạch Tân Vũ quặn lại, run rẩy nói: “Nói bậy, làm sao tôi sống cùng đàn ông đến hết đời được, về sau ông đây còn muốn kết hôn sinh con.”
Du Phong Thành không chút do dự nói: “Anh sẽ không làm thế, anh thích tôi, anh sẽ không ở chung một chỗ với người khác.”
“Con mẹ nó cậu lấy cái loại tự tin đó từ đâu ra thế.”
“Những gì hai chúng ta đã trải qua, là những việc mà cả đời này anh sẽ không thể làm với ai khác, Tân Vũ, anh quên mất tôi rồi sao?”
Bạch Tân Vũ há hốc mồm, cuối cùng vẫn cắn răng nói: “Tôi đã quên cậu rồi, chỉ cần cậu không trở lại quấy rầy tôi nữa, nói không chừng tôi sẽ sớm làm cha cũng nên.”
Du Phong Thành nắm lấy cằm cậu, “Tôi sẽ không để anh cứ như vậy tách khỏi tôi đâu, rất nhanh thôi tôi sẽ trở lại Bắc Kinh, chờ tôi một chút, anh muốn cái gì tôi cũng cho anh hết, anh muốn đôi mắt tôi chỉ nhìn có một mình anh, trong mắt tôi cũng chỉ có một mình anh thôi. Tân Vũ, cho tôi một cơ hội đi! Tôi chỉ muốn một cơ hội thôi!”
Bạch Tân Vũ đẩy tay hắn ra, “Du Phong Thành, tôi là kiểu người không những yêu bản thân mà lòng dạ lại còn hẹp hòi, khi đó cậu phụ tôi, chẳng khác gì đấm vào mặt tôi một cái, giờ lại xoay đầu lại cầu xin tôi, tôi chỉ có thể nói với cậu là muộn rồi. Tôi đối với chuyện này từ đầu tới cuối chỉ có một thái độ duy nhất, chia tay là chia tay, Bạch Tân Vũ tôi chưa bao giờ ăn đồ thừa, cậu cũng đừng lãng phí thời gian, cũng đừng tới làm phiền tôi nữa, giờ tôi bận rộn cả núi việc, tôi không muốn lãng phí thêm một phút giây nào với cậu nữa cả.”
Du Phong Thành nhìn xoáy vào cậu, ánh mắt buồn rười rượi, đôi môi khẽ run rẩy, dường như một giây kế tiếp sẽ nhào đến.
Bạch Tân Vũ cúi đầu xuống, “Cậu nhanh đi đi, tôi không muốn khiến anh mình hiểu lầm.”
“Tôi nhìn anh ăn cơm xong đã.”
Bạch Tân Vũ cả giận nói: “Tôi nhìn thấy cậu ăn không ngon!”
Du Phong Thành nhỏ giọng: “Vậy anh nhắm mắt lại ăn đi.”
“Con mẹ nó cậu có bị….” Bạch Tân Vũ còn chưa mắng xong, cửa phòng đột nhiên bị xô ra, trong lòng cậu khẩn trương một trận, mắt mở trừng trừng nhìn Giản Tùy Anh vọt vào.
Giản Tùy Anh vừa thấy hai người bọn họ, cơn tức đùng một cái mà phụt lên tận nóc, y xông lên định đạp Du Phong Thành, Lý Ngọc rất nhanh đã cản y lại, Giản Tùy Anh mắng, “Con mẹ nó sao cậu lại tới đây, bám dai như đỉa!”
Du Phong Thành bình tĩnh liếc y một cái, “Đưa cơm.”
“Tôi có thể để thằng em mình ૮ɦếƭ đói chắc, mẹ nó ai cần cậu đưa cơm, cậu còn biết xấu hổ hay không, da mặt dày!”
Du Phong Thành vẫn tỉnh như ruồi đáp lại: “Theo đuổi bà xã thì cần thể diện làm chi.”
Giản Tùy Anh tức hắn đến trợn trắng mắt rồi, “Tôi, tôi sẽ cho cậu của cậu biết!”
“Ờ, anh cứ nói đi! Chẳng liên quan, tiện thể tôi cho anh số điện thoại của cha mẹ tôi nè.”
Giản Tùy Anh trợn mắt, “Con mẹ nó mày….nhà họ Du cứ để mặc cho mày làm loạn như thế?”
Du Phong Thành gật đầu, “Bọn họ mặc kệ tôi rồi.”
“Thế thì để tao quản!” Giản Tùy Anh bị chọc tức thật rồi, một cánh tay vung lên muốn nện.
Lý Ngọc vươn tay kéo y lại, “Được rồi được rồi, anh không đánh lại hắn đâu.”
Giản Tùy Anh trừng mắt với Lý Ngọc, “Cậu thì sao?”
Lý Ngọc nhàn nhạt nói: “Tôi không muốn thử.”
Du Phong Thành nói: “Đừng ngại, tôi không đánh trả đâu.”
Giản Tùy Anh âm hiểm cười: “Cái này là mày nói đấy nhé, hôm nay tao thay cha mẹ mày giáo dục mày một chút….”
“Anh!” Bạch Tân Vũ kêu lên: “Anh, đừng lộn xộn nữa, em bảo cậu ta đi rồi mà.”
“Vậy tại sao nó còn chưa đi?”
Bạch Tân Vũ nhìn về phía Du Phong Thành: “Cậu có thể để cho tôi yên ổn ăn một bữa cơm, dưỡng bệnh có được không?”
Du Phong Thành im lặng một chút, “Chừng nào anh trở về Bắc Kinh.”
“Cậu đừng hỏi, tôi cũng sẽ không nói cho cậu.”
“Được rồi, chúng ta gặp lại ở Bắc Kinh.”
Giản Tùy Anh cả giận nói: “Gặp gặp cái rắm, em trai tao không phải gay, mày đừng tưởng nó có chút gì đó với mày lúc ở trong bộ đội thì cứ quấn quít lấy nó không thả, ai mà cũng như mày thì nó đã cưới không biết bao nhiêu con vợ rồi, đều là đàn ông, mày giống người một chút đi!…”
Du Phong Thành nói: “Mấy chuyện trước kia của anh ấy không tính, nhưng với tôi thì là thật.”
Bạch Tân Vũ lạnh lùng nói: “Du Phong Thành, cậu biến con mẹ nó đi được rồi đấy!”
Du Phong Thành vỗ vỗ đầu cậu, “Chờ tôi trở về.” Nói xong liếc Giản Tùy Anh, đứng dậy đi mất.
Giản Tùy Anh hung tợn nhìn Bạch Tân Vũ, “Xảy ra chuyện gì?”
Trái tim Bạch Tân Vũ vẫn đang đập thùng thùng kinh hoảng, nửa ngày chưa tỉnh hồn lại, cậu cố gắng thản nhiên nói: “Em cũng không biết sao cậu ta tìm được em nữa.”
“Chú mày không biết? Mày với nó va vào nhau trên đường cái, sau đó nó bám mày về khách sạn?”
Bạch Tân Vũ gật đầu, tuy gắng gượng giải thích nữa cũng vô nghĩa, nhưng đây là sự thật.
Giản Tùy Anh tức đến nỗi giơ tay muốn đánh cậu, nhưng rồi nhắm chặt mắt lại, bàn tay đang hạ xuống lại không đánh tới, Giản Tùy Anh đạp giường đến ruỳnh một cái, lạnh lùng nói: “Mày cho anh một câu, mày có thật sự đúng như thế không, mày không muốn dây vào thằng cha đó nữa, là nó cứ quấn lấy mày phải không?”
Bạch Tân Vũ đáp: “Đúng.” Trong lòng cậu dâng lên một nỗi cay đắng, không rõ là vì sao.
Giản Tùy Anh rút điện thoại di động ra, “Anh mày đi tìm Hoắc Kiều, vừa lúc cả bọn đang ở Tân Cương, đem chuyện này giải thích rõ mười mươi.”
Bạch Tân Vũ than thở, “Anh, anh ta biết mà.”
“Chú mày nói cái gì?”
“Hoắc Kiều biết, anh tìm anh ta cũng vô dụng thôi, Du Phong Thành nói thiệt đó, cả nhà bọn họ đều biết hết….Anh, anh đừng xía vào chuyện này, từ từ cái gì cũng sẽ nhạt đi thôi.”
“Mày rời khỏi quân ngũ hơn một năm rồi, mà thằng đó quên mày chắc?”
“Em quên, sớm muộn gì cậu ta cũng phải quên.” Bạch Tân Vũ nhìn Giản Tùy Anh, “Anh, chuyện của em thì để em tự giải quyết đi!”
Giản Tùy Anh ngẩn người, cánh tay thõng xuống, đôi khi y vẫn cứ quên, Bạch Tân Vũ đã không phải thằng em trai cái gì cũng cần y nhúng tay vào nữa, cậu đã lớn lên thành một người đàn ông có trách nhiệm, có thể tự giải quyết vấn đề của mình rồi. Giản Tùy Anh cất điện thoại, “Mau xong cơm nước đi, chúng ta đổi khách sạn.”
Bạch Tân Vũ nâng bát canh kia lên, đã hơi nguội một chút, nhưng vẫn như cũ thơm ngọt vô cùng, cậu lấy thìa múc một muỗng lớn, mùi hương quen thuộc kia khiến cho cậu nháy mắt cảm thấy vành mắt mình nóng lên, ngon quá, hoàn toàn vẫn là mùi vị trong ký ức, nếu như là buổi tối mùa hè, hẹn một đám chiến hữu, quây quần bên một cái bàn ngoài quán cơm, gọi mấy xâu đồ nướng, thêm chút bia lạnh, vừa nói vừa cười ồn ã đến nửa đêm, thì ngày hôm đó sẽ thoải mái đến mức nào.
Du Phong Thành nói đúng, những chuyện bọn họ đã trải qua, là những chuyện họ không thể làm với bất cứ ai khác, đời này cậu cũng sẽ không bao giờ yêu một tình yêu khắc cốt ghi tâm như vậy nữa, cũng sẽ chẳng có một ai ngoài Du Phong Thành có thể khiến cậu ngợp trong ái tình cùng tình đồng đội sống ૮ɦếƭ không rời, tuy hai mà một, cậu không thể, cũng không có đủ dũng khí để đỡ đạn cho bất cứ người nào khác, cậu cũng không thể thích bất cứ ai như cậu thích Du Phong Thành vậy.
Cậu cứ ăn, sặc dầu ớt ho khan không ngừng, vành mắt đều đỏ lên, tầm mắt có hơi mờ đi.
Giản Tùy Anh cau mày nói: “Bị sốt mà còn ăn cay.”
Bạch Tân Vũ cười: “Cay tốt mà, đổ mồ hôi….”
Giản Tùy Anh nhìn cậu, thở dài, đi tới sờ đầu cậu một cái, “Anh đã nói với chú chưa? Chú nói xạo trước mặt anh, thật ra chưa bao giờ trót lọt hết, anh mà tin chú, đó nhất định là bởi vì tạm thời anh không muốn vạch trần chú thôi.”
Bạch Tân Vũ ngừng một chút, ngẩng đầu nhìn Giản Tùy Anh.
Giản Tùy Anh vỗ vỗ mặt cậu, “Mấy mánh này của chú mày cũng chỉ dùng để gạt dì cả.”
Bạch Tân Vũ buông hộp giữ ấm xuống, ôm lấy hông Giản Tùy Anh cọ cọ, nhẹ giọng nói: “Anh, đã như vậy rồi mà anh vẫn quan tâm đến em, thực sự như là anh ruột của em á.”
Giản Tùy Anh hừ lạnh nói: “Cũng đâu phải anh ruột.”
Bạch Tân Vũ nghỉ ngơi một ngày, hôm sau ba người trở về Bắc Kinh.
Dự án xưởng dệt của bọn họ về tổng thể thì rất vẹn toàn, bước tiếp theo chính là ra giá cùng bàn bạc phương thức hợp tác, sau đó chắc chắn lại phải chạy đến Urumchi, cơ mà Giản Tùy Anh cũng sẽ không để cho Bạch Tân Vũ đi, Bạch Tân Vũ cũng không muốn đi.
Kỳ thi đại học toàn quốc kết thúc trong cái nóng hừng hực của mùa hè, mấy ngày này Bạch Tân Vũ vẫn luôn liên lạc với Phùng Đông Nguyên, Phùng Đông Nguyên thi xong một cái, điện thoại của cậu đã gọi tới, khẩn trương hỏi han tình hình, không nghĩ đến Phùng Đông Nguyên lại vô cùng lãnh đạm, nói là cảm giác không tệ lắm, nhưng trong giọng nói lại không che giấu được vui sướng, cho cậu biết rằng nhất định Phùng Đông Nguyên làm bài rất tốt.
Bạch Tân Vũ cảm giác trong lòng mình nhẹ đi một gán***, lại hỏi tiếp: “Vậy trong khoảng thời gian này cậu định làm gì?”
Phùng Đông Nguyên cười nói: “Em không chịu được cảnh rỗi rãnh, tính ra ngoài thị trấn làm thêm. Kiếm chút tiền với các loại thành tích, điền nguyện vọng.”
“Cậu làm thêm trên thị trấn thì kiếm được bao tiền chứ?”
“Chỗ này nhiều nhà máy, xem giờ công, một ngày chắc xấp xỉ được sáu mươi bảy mươi đấy!”
Bạch Tân Vũ nghe xong tí phun máu, “Được rồi, cậu đến Bắc Kinh đi! Chỗ anh trai tôi đang cần thực tập sinh, hai ngàn hai một tháng, bao bữa sáng bữa trưa.”
Phùng Đông Nguyên ngại ngùng nói: “Cứ làm phiền anh suốt….”
“Nói cái gì phiền hay là không phiền, tôi vốn định sắp xếp cho cậu thực tập ở chỗ anh tôi khi cậu đi học, cậu mà tếch chỗ khác làm là chỉ có bán sức thôi, đi thực tập ở công ty có thể học được nhiều thứ đông tây, đổi lại cũng coi như báo đáp rồi còn gì, cậu nói xem có đúng hay không?”
Phùng Đông Nguyên “ừm” một cái.
“Cậu cứ đến đi, còn ở thì vẫn ở chỗ đó, chờ lúc cậu vào học thì dọn qua ký túc xá.”
Phùng Đông Nguyên nhỏ giọng nói: “Tân Vũ, em cũng không biết làm sao để cám ơn anh nữa, sau khi em giải ngũ, anh lúc nào cũng chiếu cố em….”
“Được rồi được rồi, tôi không thích nghe mấy cái này đâu.” Bạch Tân Vũ cười nói: “Lúc tôi ở bộ đội, là cậu chiếu cố tôi suốt, nếu không….ngay cả quần áo tôi cũng không giặt nổi, nhanh đến đây, tôi khao cậu bữa cơm thật ngon, chúc mừng cậu kết thúc kỳ thi vào đại học.”
“Được!”
Hai ngày sau, Phùng Đông Nguyên ngồi xe mấy tiếng liền đến Bắc Kinh, Bạch Tân Vũ dẫn cậu ta đến chỗ Giản Tùy Anh báo cáo. Công ty của anh trai cậu giờ đang tiến hành đồng thời rất nhiều sự án, nhân lực quả thực không đủ, cần mấy người để sai vặt linh tinh, Phùng Đông Nguyên vừa bước vào phòng làm việc, đã bị bầu không khí vừa bận rộn vừa chuyên nghiệp này lây nhiễm, đôi mắt sáng rực lên.
Bạch Tân Vũ vô cùng tin tưởng năng lực làm việc của Phùng Đông Nguyên, tuy cậu ta mới vào chưa biết cái gì, nhưng học hỏi nhanh, thông minh lại còn chăm chỉ, nói không chừng sau này sẽ trở thành cán bộ nòng cốt của công ty, nhất cử lưỡng tiện.
Suốt cả kỳ nghỉ hè, hầu như không ngày nào Bạch Tân Vũ ngừng bận rộn, cậu tham gia vào rất nhiều dự án, khiến cho thời gian của bản thân đều ngập ứ trong công tác, cậu không đi hẹn hò, cũng không có sinh hoạt giải trí gì, bởi vì đã từng quá dư thừa tinh lực, bình thường đều tăng ca rất khuya, tập trung cứ như cái máy, rất nhiều lần ngay cả Giản Tùy Anh cũng nhìn hết nổi, xách cậu ra ngoài chơi một chút, nghỉ ngơi vài ngày, cậu liền cười hỏi ngược lại “Đi ra ngoài với ai cơ?”*, chẹn cho Giản Tùy Anh nói không ra lời.
*Nó đang đá xoáy anh nó dại trai quên em nó đấy.
Chầm chậm, Bạch Tân Vũ tiếp quản không ít công tác quan trọng của công ty, trọng trách trên vai Giản Tùy Anh và Lý Ngọc nhẹ đi không ít, hai người đó thường xuyên bay ra nước ngoài nghỉ phép, cuộc sống gia đình tạm ổn trôi qua hạnh phúc lại ngọt ngào, Bạch Tân Vũ nhìn hai người họ tự tại như thế, trong lòng vừa ao ước vừa vui mừng, ban đầu khi vào bộ đội, cậu vốn hy vọng có thể san sẻ đỡ cho anh trai mình, giờ cậu đã làm được rồi.
Nguyện vọng của Phùng Đông Nguyên là ngành báo chí, đường đường chọn trường đại học ở Bắc Kinh, cuối cùng quả nhiên đỗ vào một trường danh giá bằng thành tích nổi trội của mình.
Bạch Tân Vũ sướng đến phát rồ luôn, thu xếp ăn mừng với Phùng Đông Nguyên. Đầu tiên hai người làm một trận R*ợ*u ở Bắc Kinh, rồi lên kế hoạch gọi Yến Thiếu Trăn, đi ra ngoại ô vui chơi hai ngày.
Đang cực kỳ sung sướng bàn chuyện sẽ đi chơi ở đâu, Bạch Tân Vũ nhận được một cuộc gọi lạ, cậu là dân làm ăn có nhiều chuyện, không chút suy nghĩ đã nhận điện thoại.
“Tân Vũ, tôi đã trở về.” Giọng nói của Du Phong Thành vang lên trong điện thoại, đong đầy một nỗi khát vọng khôn tả.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc