Tiểu Bạch Dương - Chương 109

Tác giả: Thủy Thiên Thừa

Thâm tâm Bạch Tân Vũ vẫn cầu may, hi vọng mẹ mình không phát hiện ra lá thư, song vừa bước tới đã nhìn thấy, lá thư kia cũng đang phẳng phiu nằm ở trên bàn, cậu giả vờ trấn định nói: “Mẹ, mẹ xem ảnh à?”
Lý Úy Chi ngẩng đầu lên, mắt ***c đỏ ngầu, yên lặng nhìn cậu, trong đôi mắt đó ngập tràn bất an và khổ sở.
Tim Bạch Tân Vũ tức khắc nhói đau, cậu đi tới cầm tay bà, “Mẹ ơi, con…” Cậu muốn nói dối có lệ cho qua, nhưng đối diện với vẻ mặt hoang mang của mẹ mình, lời nói dối đã đến bên mép, lại nhả không ra khỏi miệng, nhớ khi xưa cậu sở hữu kỹ năng mở miệng là có thể nói dối, giờ đã sắp thoái hóa mất tiêu. Cậu không đành lòng lừa gạt chính mẹ mình, cũng không muốn phủ nhận những chứng cớ đã không còn cách nào chối cãi kia.
Lý Úy Chi run giọng hỏi: “Đây đều là sự thật ư?”
Bạch Tân Vũ thấp giọng nói: “Mẹ, xin lỗi.”
Lý Úy Chi nâng tay định đánh cậu, song giơ tay lên rồi lại không hạ xuống được, cứ như vậy khựng lại giữa không trung.
Bạch Tân Vũ bắt được tay bà, dùng sức phát một cái bạt tai lên mặt mình, cậu lặp lại: “Mẹ, xin lỗi.” Cậu không dám nhìn vào ánh mắt thất vọng của mẹ mình nữa, trước đây cậu thực sự không biết, ánh mắt kia sẽ làm cậu xấu hổ đến nhường này.
Lý Úy Chi nhỏ giọng nức nở, “Đứa trẻ hư đốn này, tại sao lại không khiến mẹ con bớt lo được hả.”
Bạch Tân Vũ yên lặng gấp quấn album lại, trong những tấm hình kia, nụ cười của cậu và Du Phong Thành quá xán lạn, quả thực có thể đâm bị thương đôi mắt cậu.
Lý Úy Chi lau nước mắt, “Vì con ở bộ đội cô đơn quá đúng không! Giờ đã chia tay chưa!?”
Bạch Tân Vũ lưỡng lự gật đầu.
“Vậy tại sao con không quen bạn gái? Trước đây không phải con có nhiều bạn gái lắm à?”
Bạch Tân Vũ lảng tránh đáp: “Con còn bận công việc.”
“Con nói bậy!” Lý Úy Chi có trực giác của phụ nữ, nhiều năm qua, con trai bà chưa từng đưa bất kỳ cô bạn gái nào về nhà, hoặc là giữ ảnh của bất cứ đứa con gái nào, con trai bà vì một gã đàn ông mà đỡ đạn, hai người từng có sinh mệnh giao tình, trước đây bà có chút ngờ ngợ, giờ đây vài tấm hình cùng với lá thư này quả thực đã xác nhận phỏng đoán của bà, bà cảm thấy con trai mình với Du Phong Thành cũng không phải chỉ là chơi đùa vớ vẩn, bà không có căn cứ, song đó là cảm giác của một người mẹ.
Bạch Tân Vũ ôm lấy cổ mẹ mình, dịu dàng nói: “Mẹ ơi, mẹ đừng tức giận có được không?”
Lý Úy Chi nhìn cậu đăm đăm, “Con thế này thì về sau làm sao mẹ đối mặt với dì Hoắc đây.”
Bạch Tân Vũ thực sự không đành lòng nói cho mẹ mình biết chân tướng, cậu cảm thấy người phụ nữ Hoắc Khiết này thật quá cao tay, cậu nói cũng xong, mà không nói cũng không xong.
Lý Úy Chi thấy cậu không nói câu nào, “Con phải thề với mẹ, về sau không được gặp nhau nữa, cũng không được liên lạc gì với nó nữa!”
Bạch Tân Vũ khẽ run, ánh mắt lập lòe, “Con….”
“Con không muốn ư?” Lý Úy Chi cao giọng, “Tân Vũ, con còn thích nó à? Nó là đàn ông đấy, có phải con bị anh trai ảnh hưởng hay không?”
Bạch Tân Vũ vội đáp: “Chuyện này không liên quan đến anh con, nếu con bị anh ấy ảnh hưởng, cũng sẽ không đến tận bây giờ mới….nói chung là chuyện này không liên quan gì đến anh con hết, mẹ, cho con chút thời gian con sẽ sắp xếp ổn thỏa.”
Lý Úy Chi nhắm mắt, “Giờ mẹ chẳng biết có nên cảm thấy hối hận vì đã đưa con đến bộ đội hay không, dù con có thay đổi khá hơn trước, nhưng con lại bị thương, lại còn….mẹ có hối hận cũng không ích gì, Tân Vũ à, sao con lại không hiểu chuyện như thế, nếu cha con mà biết, con nghĩ ông ấy có đánh ૮ɦếƭ con không hả!”
Thâm tâm Bạch Tân Vũ lại không mấy lo lắng cha cậu sẽ làm gì, cha của cậu là kiểu người tương đối trọng công danh lợi lộc, trước đây khi anh trai cậu và Lý Ngọc ở chung, mẹ cậu hô hoán là chẳng hiểu sao, ban đầu cha cậu cũng thấy không được tự nhiên, nhưng rồi nghe được bối cảnh của Lý Ngọc xong, thái độ liền thay đổi hoàn toàn, hiện tại cậu chỉ lo lắng mẹ mình phiền muộn mà thôi. Cậu cảm thấy trái tim rớt độp xuống, cậu ngồi xổm bên chân mẹ mình, nhẹ giọng bảo: “Mẹ, mẹ đừng nóng, thực ra giờ con cũng loạn vô cùng, phần lớn thời gian con cũng chẳng biết nên làm cái gì nữa, nếu mẹ buồn, con lại càng khó chịu hơn.”
Lý Úy Chi nhác thấy trong đáy mắt cậu có một tia tủi thân và van cầu, trong lòng cực kỳ khó chịu, bà vuốt đầu vai Bạch Tân Vũ, bả vai đã từng gầy gò đến vậy, giờ lại vạm vỡ đến nỗi một bàn tay bà cũng không giữ được nữa, bà luôn nhịn không được mà coi con trai mình như đứa trẻ, song bà cũng hiểu hơn ai hết, con trai đã sớm trưởng thành, lớn lên thành một người đáng tin cậy, một người đàn ông có trách nhiệm rồi, càng ngày bà càng không có cách nào can thiệp vào quyết định của cậu nữa, điều này làm cho bà khủng hoảng.
Bạch Tân Vũ ngả đầu trên gối Lý Úy Chi, lẩm bẩm rằng: “Mẹ, cho con chút thời gian…..” Cho con một ít thời gian, để con có thể quyết định.
Lý Úy Chi thở dài một hơi, khắp khuôn mặt đeo vẻ buồn rầu.
Bạch Tân Vũ nằm ở trên giường, ngơ ngác nhìn trần nhà, sau khi mẹ cậu rời đi, đã lâu đến vậy rồi, cậu vẫn giữ nguyên tư thế này không hề nhúc nhích, trong đầu cậu trống rỗng, hầu như cái gì cũng không muốn nghĩ, cậu thấy cuộc sống của mình đã rối như tơ vò, mà đến giờ cậu vẫn chưa tìm được cách gỡ.
Ngoài cửa sổ trời bắt đầu đổ cơn mưa rào, kèm theo sấm chớp ùng ùng, trái tim của cậu tựa như thời tiết lúc này âm u bất kham.
Cũng không biết đã qua mấy giờ, điện thoại cậu kêu lên, cậu cầm đến nhìn, không ngạc nhiên phát hiện là Du Phong Thành gọi tới. Cậu nhớ lại lần đầu tiên mình gặp Hoắc Khiết, Hoắc Khiết hỏi rằng có phải Du Phong Thành đang theo đuổi cậu không, câu trả lời trong lòng cậu là không, Du Phong Thành rõ ràng chưa từng theo đuổi ai, chẳng hề có mấy kỹ xảo cơ bản, không biết lấy lui làm tiến, lạt mềm buộc chặt, có cứng có mềm, nếu là cậu muốn theo đuổi một người, bản lĩnh còn cao siêu hơn Du Phong Thành không biết bao nhiêu lần, thật sự mà nói trắng ra, Du Phong Thành không biết lấy lòng người khác, cho nên ngoại trừ gượng gạo vẫn chỉ hoàn gượng gạo. Song dù có như vậy đi chăng nữa, vẫn có thể quấy nhiễu khiến cậu rối loạn không thôi. Cậu nhìn chăm chăm điện báo hiển thị hai giây, nhận điện thoại, đặt ở bên tai, nhưng không biết nói gì cả, trong lúc cậu cảm thấy mệt mỏi đến tận cùng như thế này, cậu chỉ nghĩ….chỉ nghĩ muốn nghe giọng nói của Du Phong Thành một chút.
“Tân Vũ, còn chưa ngủ chứ.” Thanh âm từ tính của Du Phong Thành vọng vào màng nhĩ, “Cả ngày hôm nay thực sự mệt ૮ɦếƭ tôi luôn, từ buổi sáng đến giờ đều chẳng có lúc nào rảnh, giờ mới có thời gian gọi điện thoại cho anh.”
Bạch Tân Vũ “ừm” một tiếng.
“Đúng rồi, hôm nay tôi biết lịch phục hồi chức năng rồi, có bệnh viện chứng thực, lúc làm phục hồi chức năng thì không cần xin nghỉ vẫn có thể ra khỏi trường, như vậy tôi có thể nhân cơ hội gặp anh.”
“Mẹ tôi biết rồi.” Bạch Tân Vũ thốt ra, giọng nói nghe vào vô cùng bình thản, nắm tay lại không tự chủ siết chặt.
Du Phong Thành ngẩn người, im lặng một lúc lâu, hạ giọng: “Đã biết….chuyện của chúng ta sao?”
“Du Phong Thành, từ lúc ban đầu khi tôi thích cậu, cho đến giờ vẫn chưa từng cân nhắc chuyện tương lai, cậu đã bao giờ cân nhắc chưa?”
“Nếu tôi nói tôi đã suy nghĩ chuyện đó ngay từ đầu, chắc chắn anh sẽ không tin, nhưng từ một khắc tôi xác định tôi thích anh trở đi, cho đến bây giờ, ngày nào tôi cũng đều lo lắng, tương lai của tôi nhất định phải có anh.”
“Nhưng cho dù là hồi tôi thích cậu, tôi cũng chưa bao giờ cân nhắc chuyện đó, tôi là kiểu người trước nay đều chẳng có ánh mắt nhìn xa trông rộng, cũng không thích gây khó dễ cho bản thân trong tương lai, cho nên khi đó tôi có nghĩ rồi lại chẳng nghĩ nữa, thực ra bởi vì tôi biết là, dù có nghĩ ngợi, tôi cũng bất lực, chỉ đến khi hiện thực bức tới ngay trước mắt, tôi mới có thể lựa chọn một bên mà thôi.” Bạch Tân Vũ khàn khàn nói: “Mẹ tôi rất đau lòng, rất thất vọng, cha tôi còn chưa biết, tôi cũng không đoán được ông ấy sẽ phản ứng như thế nào…..Du Phong Thành, vốn tôi có thể lấy vợ sinh con, đi con đường của một gã đàn ông bình thường, tại sao lại phải theo cậu lên cầu độc mộc chứ?”
Du Phong Thành hít sâu một hơi, âm thanh run rẩy đến không còn hình dạng, “Bởi vì anh yêu tôi…..Tân Vũ, anh yêu tôi phải không? Mỗi lần nói câu này ra, tôi đều giả vờ rằng mình vô cùng tự tin, tôi cảm thấy chỉ cần tôi nói vậy, anh vẫn sẽ cho là thật, song anh thực sự vẫn yêu tôi ư? Anh nói đúng, ngay từ đầu tôi đã chớ nên trêu chọc anh, lẽ ra tôi chỉ muốn chơi đùa với anh kia mà, sẽ không bao giờ nghĩ có một ngày, con đường nơi chúng ta cùng nhau đi trong tương lai sẽ như thế nào, khi đó trong tương lai của tôi không có anh, nhưng bây giờ không như thế nữa, Tân Vũ, giờ thực sự không như thế nữa, mỗi ngày tôi đều….mỗi giây mỗi phút đều nhớ anh, chỉ cần nghĩ tới anh có lẽ sẽ không thuộc về tôi, tôi chỉ muốn giết hết tất cả đám người dám đến gần anh, anh đừng bỏ rơi tôi, cho tôi một cơ hội, Tân Vũ, tôi van anh.”
Trước mắt Bạch Tân Vũ mờ hơi nước, ánh đèn trên đỉnh đầu càng mơ hồ, thanh âm cầu khẩn của Du Phong Thành quả thực khiến lòng cậu đau như dao cắt, nếu cậu sớm biết yêu có thể khiến người ta đứt từng khúc ruột gan, trước đây dù có đánh ૮ɦếƭ cậu cũng không động lòng, nhưng giờ mọi thứ đã chậm rồi, hai người bọn họ quyến luyến quá sâu, vũng bùn vây hãm tâm bọn họ, càng giãy giụa lại rơi xuống càng sâu.
“Tân Vũ…” Giọng nói của Du Phong Thành im bặt.
Bạch Tân Vũ nhìn điện thoại, phát hiện thì ra là hết pin, cậu trưng ra một nụ cười đặc biệt mỉa mai, sau đó vành mắt nóng lên, có thứ gì đó ươn ướt chảy ra ngoài.
Quần áo Bạch Tân Vũ cũng chẳng thiết cởi, bất giác đã ngủ mất tiêu. Cũng không biết đã qua bao lâu, đang lúc nửa tỉnh nửa mê, cậu nghe được có vật gì đánh vào thủy tinh, cậu mở đôi mắt sưng húp nhập nhèm ra, cậu ngủ đến triệt để mơ màng, cho là mình xuất hiện ảo giác.
Đột nhiên, ngoài cửa sổ đánh một tiếng keng, cửa cũng chấn động theo, Bạch Tân Vũ giật mình một cái nhảy dựng lên từ trên giường, rời khỏi quân ngũ đã hơn một năm trời, tính cảnh giác của cậu giảm xuống, nhưng cậu vẫn tỉnh táo rất nhanh, cậu lặng lẽ kéo rèm cửa sổ, bên ngoài vẫn mù mịt mưa bụi như cũ, một mảnh đen nhánh, cậu mơ hồ thấy bên dưới cột đèn đường ngoài bờ rào nhà mình, có một bóng người đứng đó, bóng người kia lẽ ra hẳn nên biến mất trong đêm mưa, song riêng màu trắng của thạch cao trên đù* hắn vẫn khiến người nhức mắt.
Trong nháy mắt đó, Bạch Tân Vũ cảm thấy một dòng điện tràn ra ngoài thân thể, khiến cả người cậu run lên, trong lòng vô cùng hỗn loạn. Cậu không chút do dự mà xoay người xuống lầu, cầm lấy một cái ô rồi mở cửa đi ra.
Bên ngoài mưa rất to, mỗi lần trời đổ mưa, Bạch Tân Vũ lại nhớ đến những lần huấn luyện dưới mưa của bọn họ khi trước, hạt mưa lạnh như băng quất vào ***, đau như bị kim châm, giờ đã là mùa thu, ban đêm Bắc Kinh lạnh vô cùng, cậu lại không biết Du Phong Thành đang chờ ở trong mưa…
Bạch Tân Vũ mở cửa lớn, người đang đứng dưới ánh đèn đường nâng mặt lên, cả người hắn đã bị nước làm ướt nhẹp, lông mi dài mảnh trĩu xuống dưới màn mưa, biểu tình của hắn đau thương, khuôn mặt toàn là nước, khiến người ta không phân biệt rõ đến cùng thì trên đó có pha lệ nóng hay không.
Bạch Tân Vũ nhanh bước tới, quan sát Du Phong Thành dường như đã hóa đá, trái tim truyền đến từng trận đau nhức nghèn nghẹn, cậu run rẩy nói: “Con mẹ nó cậu bị bệnh đấy à, cậu muốn chơi khổ nhục kế với tôi đấy phỏng?”
Du Phong Thành nhìn cậu, trong mắt tối đen sâu không lường được, khản giọng bảo, “Tôi chỉ muốn thấy anh thôi.”
Bạch Tân Vũ mắng to: “Ngày mai tôi cũng không ૮ɦếƭ được!”
Du Phong Thành khàn khàn nói: “Anh khóc à?”
Bạch Tân Vũ không tự chủ sờ mặt mình, lại nghĩ đến đôi mắt của mình chắc chắn là đã sưng vù rồi, im lặng.
Du Phong Thành vươn tay vuốt mặt cậu một cái, “Lúc đầu, khi anh vừa khóc tôi chỉ muốn bắt nạt anh, sau đó lúc anh khóc tôi chỉ muốn làm anh, giờ nếu anh nguyện ý nói là anh khóc vì tôi, có bị S***g bắn ૮ɦếƭ tôi cũng cam tâm tình nguyện.”
Bạch Tân Vũ kinh ngạc nhìn Du Phong Thành, trên khuôn mặt tuấn tú với những đường nét rõ ràng sắc cạnh đó, lúc này chỉ có thương tâm cùng khốn đốn, tựa như con thú nhỏ trong đêm mưa không tìm được đường về nhà, không cách nào che giấu hoang mang cùng bối rối khiến Bạch Tân Vũ cũng chẳng biết làm sao.
Tay Du Phong Thành vòng qua cổ cậu, cố định nơi gáy cậu, sau đó dùng lực áp lên phiến môi nhạt màu.
Làn môi Du Phong Thành mang theo chút hơi lạnh, lúc chạm vào phiến môi ấm áp của Bạch Tân Vũ trong nháy mắt khơi lên kích tình vô hạn, hắn dùng sức thỏa thích *** lấy đôi cánh hoa mềm mại kia, đầu lưỡi tách mở hàm răng Bạch Tân Vũ, tiến quân thần tốc, đầu lưỡi lửa nóng quấn quýt lấy nhau, một cái hôn nhiệt liền triệt để đốt lên ngọn lữa giữa hai người. Bạch Tân Vũ kìm lòng không đặng mà ôm chặt lấy thân thể cóng lạnh đến run rẩy của Du Phong Thành, quần áo của cậu đã bị quần áo của Du Phong Thành hoàn toàn thấm ướt, nhưng cậu không rảnh mà lo lắng, cậu chỉ biết nơi đây trong đêm bốn bề vắng lặng, sấm sét xối xả mưa, thế giới tĩnh mật mà cô độc dường như chỉ còn lại có hai người bọn họ, ôm lấy người đàn ông này khiến cho cậu cảm thấy mình đã có tất cả.
Nụ hôn này *** lại dịu dàng, thâm tình mà dai dẳng, Du Phong Thành quả thực giống như muốn dốc hết tình cảm hắn có ra mà hôn, cho đến khi Bạch Tân Vũ hít thở không được, đầu váng mắt hoa, cậu cảm giác trong đầu mình hết thảy đều là mùi vị của Du Phong Thành, tất cả đều là.
Sau khi hai người tách nhau ra, lại nhìn chằm chặp đối phương một hồi lâu trong bóng đêm, mãi đến khi Du Phong Thành hắt hơi một cái, Bạch Tân Vũ mới tỉnh hồn lại, cậu lúng túng lắc lắc đầu, “Tôi đưa cậu đến bệnh viện nhé, thạch cao chắc chắn bị nước vào rồi.”
Du Phong Thành cứ thế giữ chặt hông cậu, hai cánh tay kiên cố mạnh mẽ, “Nước vào thì có là gì, giờ để tôi ૮ɦếƭ đuối cũng được luôn.”
Bạch Tân Vũ đẩy tay hắn ra, “Cậu thật sự muốn làm người què có đúng không hả?” Cậu cố gắng che ô, đỡ Du Phong Thành đi vào sân, cậu lên lầu cầm ví tiền cùng chìa khóa, lái xe chở Du Phong Thành đến bệnh viện.
Trên xe Du Phong Thành có dấu hiệu phát sốt, nhưng hắn chả thèm để tâm, chỉ nghiêng người dựa vào ghế phó lái, lẳng lặng quan sát Bạch Tân Vũ, dường như xem mãi không chán.
Trong tâm Bạch Tân Vũ rốt cục cũng bị hắn làm cho sợ hãi, “Cậu đứng ở bên ngoài nhà tôi đã bao lâu rồi.”
“Quên mất tiêu.”
“Sao cậu không gọi sớm một chút?”
“Anh ngủ như lợn vậy đó, tôi sợ đập vỡ cửa sổ nhà anh mất.” Nói xong Du Phong Thành lại nở nụ cười, ngó Bạch Tân Vũ mà ánh mắt tràn ngập dịu dàng.
Bạch Tân Vũ không dám nhìn thẳng vào ánh mắt như vậy, đến bây giờ đầu óc cậu vẫn hơi ngơ ngẩn, từ lúc cậu bị đánh thức, đến khi phát hiện Du Phong Thành, rồi xuống lầu, cuối cùng hai người ôm hôn, chuỗi hành động này dường như đều được hoàn thành dưới trạng thái cực độ đần độn, cậu giống như là bị….trúng tà vậy, cậu không biết là do mình ngủ đến mụ mị, hay là đã nghẹn quá lâu nhân cơ hội mà bạo phát.
Sau khi đưa Du Phong Thành đến bệnh viện, Bạch Tân Vũ đi lo thủ tục, xong xuôi hết thảy, Bạch Tân Vũ mới đến phòng bệnh cá nhân, phát hiện Du Phong Thành đã ngủ rồi, nhưng lúc cậu lặng lẽ khép cửa lại, Du Phong Thành tỉnh ngay tức khắc.
Bạch Tân Vũ bảo: “Cậu ngủ đi.”
Du Phong Thành vươn tay về phía cậu.
Bạch Tân Vũ do dự một chút, đi qua ngồi, nom gương mặt sốt đến đỏ ửng của Du Phong Thành, cậu nhịn không được châm chọc: “Thật sự cậu nên làm cái thẻ VIP của bệnh viện, đủ tích lũy rồi có thể đến rửa ruột gì đó được đấy.”
Du Phong Thành nhếch miệng cười, “Tôi cho anh tích nhé.”
Bạch Tân Vũ ngó đồng hồ đeo tay một cái, “Trời sáng mau quá, tôi phải đi về.”
Du Phong Thành bắt lại tay cậu, “Đừng, anh ở lại với tôi.”
“Không được, mẹ tôi phát hiện ra mất.”
“Không phải bà ấy đã sớm phát hiện rồi à.”
Bạch Tân Vũ cứng người, trong mắt ánh lên vẻ lo âu.
Du Phong Thành bình tĩnh quan sát cậu, nhẹ giọng nói, “Tân Vũ, hi vọng anh cho tôi lúc này là thứ tôi tình nguyện dùng tất cả để đánh đổi, đừng lấy lại mà.”
Bạch Tân Vũ hớp hớp miệng, rốt cuộc lại chẳng nói nên lời.
Du Phong Thành siết tay cậu thật chặt, “Nếu điều anh lo lắng chỉ là anh trai và mẹ của anh, tôi sẽ giải quyết cho anh, cho dù có là ai hay là chuyện gì đi nữa, cũng đừng nghĩ có thể ngăn cản tôi đến được với anh.”
Bạch Tân Vũ cúi đầu, “Chuyện nhà tôi, tôi muốn tự mình xử lý.” Cậu đứng dậy, “Cậu nghỉ ngơi đi, tôi về trước.”
Một cánh tay của Du Phong Thành dùng sức, Bạch Tân Vũ không phòng bị chút nào, trọng tâm không vững, ngã vào trong lòng Du Phong Thành.
Hai người ***g *** dán ***g ***, chóp mũi tựa như cạ vào chóp mũi, bọn họ ngưng mắt nhìn lẫn nhau, Du Phong Thành nhẹ giọng nói: “Anh muốn ℓàм тìин không.”
Bạch Tân Vũ cầm lấy cánh tay hắn, chậm rãi áp ở trên giường, hai người âm thầm phân cao thấp, cuối cùng Du Phong Thành thỏa hiệp, buông lỏng tay ra. Bạch Tân Vũ hạ giọng: “Muốn, nhưng không muốn làm cùng người què, mau dưỡng cho tốt cái chân mà cậu phá kia đi đã!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc