Tiết Gia Tiểu Nương Tử - Chương 06

Tác giả: Tiếu Giai Nhân

Chương 6: Chăm sóc

Diệp Nha hợp lực với Tiết Thụ khiêng Tiết Tùng đến trên giường đất ở phòng đông.
Nhìn nam nhân hôn mê bất tỉnh, Diệp Nha kéo ghé tới mép giường, không ngừng lau nước mắt cho Tiết Thụ, cố gắng tỏ ra bình tĩnh hỏi: “A Thụ, trong làng có đại phu không? Đại phu là người biết xem bệnh...” Sợ hắn không rõ, lại giải thích thêm một câu.
Tiết Thụ khó hiểu nhìn nàng, mờ mịt lắc đầu.
Diệp Nha bối rối, nàng mới đến đây, cơ bản là không biết tình hình trong làng Hồ Lô, muốn đi ra ngoài hỏi thăm, lại sợ Tiết Thụ không thể chăm sóc tốt cho Tiết Tùng. Nhìn quần áo Tiết Tùng đầy máu, nàng chỉ có thể lựa chọn tin tưởng Tiết Thụ, “A Thụ, chàng mau đi đến nhà thôn trưởng, nói với thôn trưởng rằng đại ca bị bệnh, xin ông ấy dẫn chàng đi tìm đại phu!”
”Đại ca có thể ૮ɦếƭ hay không?” Tiết Thụ đột nhiên hỏi, giọng nói có chút run run, đại ca chảy nhiều máu như vậy...
Diệp Nha vỗ vỗ tay hắn, ôn nhu trấn an: “Không có đâu, chỉ cần A Thụ mời được đại phu về, đại ca sẽ không sao nữa, chàng mau đi đi, nhanh chóng tìm đại phu, nhớ phải nói với đại phu, đại ca bị thương rất nặng, biết không?” Nàng không dám nói nhanh quá, Tiết Thụ còn đang lo lắng, nàng chỉ có thể trông cậy vào hắn đi tìm đại phu.
”Ta biết rồi!” Tiết Thụ lau nước mắt, chạy cái vèo ra ngoài.
Diệp Nha bình tĩnh lại một chút, vén rèm lên buộc lại gọn gàng, nhanh chóng đi vào phòng bếp múc một thau nước, muốn rửa sạch vết thương cho Tiết Tùng. Mười một tuổi nàng đã bị bán vào Tôn phủ, lúc vừa mới vào phủ, nàng không biết gì cả luôn làm sai chuyện, bị đánh không ít, cũng nhờ mạng lớn mới vượt qua được. Trải qua năm năm làm nô bộc, tuy rằng cuộc sống rất gian khổ, nhưng cũng học được không ít thứ, biết nếu chậm trễ xử lý, vết thương sẽ dễ dàng sinh mủ.
Kéo ghế gỗ qua kế bên mép giường, Diệp Nha đặt thau nước lên đó, đứng dậy vén vạt áo của Tiết Tùng lên, “Đại ca, muội lau vết thương dùm huynh.” Mặc kệ hắn có nghe thấy hay không, nàng đều phải giải thích hành động của mình, nếu không trong lòng nàng rất bất an.
Tiết Tùng tất nhiên không thể nghe thấy giọng nói của nàng, lẳng lặng nằm ở đó, chân mày nhíu chặt vì đau đớn.
Cởi ra quần áo dính đầy máu, Ⱡồ₦g иgự¢ gầy gò bên trong liền hiện ra trước mắt nàng, cơ bắp rắn chắc, Diệp Nha xấu hổ nhắm mắt lại, trong quan niệm của nàng, ngoại trừ trượng phu, nàng không thể để người khác thấy thân thể của nàng, càng không thể chủ động nhìn xem thân thể nam nhân khác. Nhưng mà, nếu không ૮ởเ φµầɳ áo ra, nàng không thể nào rửa sạch miệng vết thương cho Tiết Tùng được, so với an nguy của Tiết Tùng, việc này thì tính là gì chứ?
Cố gắng khuyên nhủ bản thân, Diệp Nha hít sâu một hơi, quyết định cởi sạch sẽ áo của Tiết Tùng ra. Lúc nàng cởi đến bụng hắn, bởi vì vải thô dính chặt vào miệng vết thương đầy máu, nên dù cho nàng đã rất cố gắng nhẹ nhàng nhưng vẫn làm nam nhân đang hôn mê đau đớn, hắn không phát ra bất cứ tiếng động nào, nhưng toàn thân lại run lên nhè nhẹ.
Chỉ một thoáng mà mùi máu tươi đã tỏa ra nồng nặc khắp phòng, bụng bên trái Tiết Tùng lộ ra một lỗ hổng rộng cỡ một ngón tay, máu tươi liên tục trào ra bên ngoài.
Chỉ liếc mắt một cái, trên người Diệp Nha đã nổi lên một tầng da gà, với tâm tính thiện lương của mình, Diệp Nha cảm thấy rất đau lòng, miệng vết thương lớn như vậy, chắc sẽ đau đớn lắm!
Nhìn khuôn mặt Tiết Tùng và Tiết Thụ có ba phần tương tự, nghĩ đến hắn là ca ca của Tiết Thụ, Diệp Nha cảm thấy đau xót trong lòng, không khỏi lo lắng cho hắn.
Cũng không dám kéo dài thời gian nữa, nàng nhúng khăn mặt vào trong thau nước rồi giặt sạch, sau đó vắt khô, từ từ lau vào miệng vết thương của Tiết Tùng, nàng lau rất nhẹ rất nhẹ, nàng sợ làm đau hắn.
Thời tiết vốn nóng hừng hực, nàng lại dùng toàn bộ tinh thần nhìn chằm chằm vào miệng vết thương của Tiết Tùng, nên dù mới lau được một nửa, trên trán Diệp Nha cũng đã toát ra một tầng mồ hôi.
Trong phòng im ắng, chỉ có tiếng chà lau “sột soạt”, tiếng nhúng khăn vào nước, cùng với tiếng nước rơi tí tách xuống thau, trong trẻo, êm tai.
Lúc Tiết Tùng tỉnh lại, cảm nhận đầu tiên chính là đau đớn khắc cốt ghi tâm, giống như chỉ cần thở một chút cũng có thể ᴆụng đến miệng vết thương, từng chút từng chút đau. Hắn nhớ rõ bản thân gắng gượng chống chọi về tới cửa nhà, sau đó đã lập tức ngất đi, hắn muốn mở mắt nhìn xem, trên bụng có cảm giác mát mẽ, có người đang dịu dàng chà lau giúp hắn.
Là ai vậy?
Trước đây hắn cũng từng bị thương, có đôi khi là Nhị đệ xử lý cho hắn, có đôi khi là Tam đệ, nhưng hai người đó vốn dĩ không hề biết dịu dàng là gì, chẳng lẽ là cô nương hôm qua mới nhặt về?
Một là sợ dọa đến nàng, hai là lo lắng tỉnh lại hai người sẽ xấu hổ, Tiết Tùng không hé răng, lặng lẽ he hé mắt, ánh mắt che giấu dưới lông mi dày đậm của hắn, nếu không nhìn kỹ, sẽ không ai biết hắn đã tỉnh lại.
Quả nhiên là nàng.
Cô nương này chắc chừng mười sáu mười bảy tuổi, đôi má tròn trịa, lông mày thanh tú, đôi mắt to, hai hàng lông mi cong cong lại, thỉnh thoảng lay động. Da nàng rất trắng, khuôn mặt nhỏ nhắn, trông còn nhỏ hơn mấy cái chén kiểu thường được bày bán nữa, nhưng như vậy, lại làm nổi bật lên cái miệng nhỏ nhắn hồng nộn... Nàng không cao lắm, thân mình mượt mà lại không tính là béo, nhưng nàng cúi người đứng bên giường, đầu cúi xuống giúp hắn rửa vết thương, cằm nho nhỏ giống như biến thành cằm đôi, rất đáng yêu.
Tiết Tùng không đánh giá nữa, an tâm nhắm mắt lại.
Nàng cẩn thận chăm sóc mình như vậy, hẳn là đã bằng lòng ở lại làm nương tử của nhị đệ rồi nhỉ? Nàng nhất định là một cô nương thiện lương, Tiết Tùng lặng lẽ nghĩ, đáy lòng đối với phương thức xuất hiện kinh người của nàng không còn mâu thuẫn nữa, thậm chí còn có chút áy náy.
Cha mẹ mất sớm, hắn vất vả lắm mới nuôi lớn được hai đứa em trai, tam đệ phải đọc sách, trong nhà nghèo rớt mồng tơi, không có người nào nguyện ý gả lại đây. Bản thân hắn thì cảm thấy không sao cả, nhưng hắn không hy vọng hai đệ đệ của mình cũng không cưới được cợ, vì vậy ngày đó khi quyết định mang nàng về nhà, hắn đã có ý định để nhị đệ lấy nàng rồi.
Vốn dĩ hắn tính để nhị đệ ngủ chung với nàng một đêm, nếu nàng xem trọng thanh danh của mình, tất nhiên phải đồng ý gả cho nhị đệ, còn nếu nàng không muốn, hắn cũng không thể làm gì, dù sao việc này là do hắn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn trước. Ai ngờ rằng, nhị đệ ngu ngốc như vậy, thế nhưng tối hôm qua đã... Nghĩ đến tiếng ՐêՈ Րỉ tối hôm qua, tim Tiết Tùng đột nhiên đập nhanh hơn, ngay cả động tác chà lau nhẹ nhàng của nàng lúc này, cũng làm cho hắn xúc động.
”Không được, nàng là đệ muội của ngươi, tại sao ngươi có thể có ý nghĩ như vậy với nàng?”
Tiết Tùng âm thầm trách cứ bản thân, cuối cùng cũng có thể xóa sạch ý nghĩ đó, khôi phục lại bình tĩnh, may mắn nàng đang rất chú tâm lau vết thương dùm hắn, nên mới không chú ý tới nơi nào đó khác thường.
Diệp Nha đối với biến hóa của Tiết Tùng hồn nhiên không biết, kiên nhẫn rửa sạch miệng vết thương một lần, thấy máu đã từ từ ngừng rỉ ra, trái tim kinh hoảng của nàng cuối cùng cũng có thể bình tĩnh lại, xách thau nước đi ra sân sau, hắt nước vào rễ táo gai ở góc tường, sau đó rửa sạch khăn đầy máu, lại múc một chậu nước nữa, dự định để cho đại phu dùng.
Làm xong tất cả, nàng đứng trước cửa phòng phía đông, do dự có nên vào hay không.
Hắn ở trần nửa người trên, bởi vì thương thế nên nàng mới phải chăm sóc hắn, nhưng bây giờ hắn đã đỡ rồi, nàng đi vào có ổn không đây? Nhưng vết thương của hắn thật sự không có vấn đề sao?
Do dự một lúc, cuối cùng nàng vẫn quyết định đi vào nhìn xem hắn thế nào rồi.
Hắn vẫn mê man như cũ, sau đó, nàng lại thấy một con ruồi bay xuống đậu trên vết thương của hắn...
Diệp Nha trong lòng cả kinh, vội vàng bước nhẹ vào đuổi ruồi đi, lại cầm quạt hương bồ ở đầu giường quạt nhẹ cho Tiết Tùng, nàng không dám nhìn vào Ⱡồ₦g иgự¢ hắn, quay đầu nhìn về phía phòng bếp, vì vậy nàng đã không phát hiện, Tiết Tùng từng mở mắt nhìn nàng rồi lại nhắm lại.
Tiết Tùng vô cùng vui mừng.
Cẩn thận chiếu cố, xuất phát từ tấm lòng, chứng tỏ nàng đã chấp nhận nhị đệ rồi, bằng lòng coi người đại ca như hắn là người thân. Nàng cố ý đẩy rèm cửa ra, là vì chứng minh hai người quang minh chính đại. Tiết gia bọn họ quả thật là nhặt được bảo vật mà, vậy mà cũng nhặt được con dâu dịu dàng thủ lễ như vậy...
Cảm thụ được làn gió mát trên bụng, Tiết Tùng âm thầm hạ quyết tâm, ngày sau nhất định phải đối xử với đệ muội thật tốt, không để nàng chịu khổ.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, cũng không biết qua bao lâu, ngoài cửa rốt cục truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Diệp Nha vội vàng chạy ra ngoài đón, thấy trên vai Tiết Thụ đeo một cái hòm thuốc, tay còn lôi kéo lão đại phu tóc trắng xám, vội vã chạy qua bên này.
”Trời ơi, ngươi mau buông ta ra, ta sắp không thở nổi nữa rồi!” Lão đại phu vô cùng chật vật, thở hồng hộc.
Tiết Thụ giống như không nghe thấy, chỉ cắm đầu chạy, lúc nhảy qua hàng rào tre, ngẩng đầu lên nhìn thấy Diệp Nha, la to: “Nương tử, ta dẫn đại phu về rồi!”
Diệp Nha vừa thẹn vừa giận, chạy nhanh tới ngăn tay Tiết Thụ, thành khẩn xin lỗi với lão đại phu: “Đại phu, thật làm phiền ngài chạy đến đây, chắc ngài đã mệt lắm rồi phải không? Tiết Thụ cũng không cố tình làm thế đâu, nhưng thương thế của đại ca cháu rất nghiêm trọng, tướng công hắn là vì lo lắng cho huynh trưởng mới mạo phạm ngài, hy vọng ngài xem thấy tấm chân thành của hắn, cứu giúp đại ca của cháu đi!”
Lão đại phu mệt mỏi, nói không nên lời, ôm bụng thở dốc, thật vất vả bình tĩnh chút, tức giận trừng mắt nhìn Tiết Thụ, đoạt lấy hòm thuốc bước nhanh vào trong, trong miệng mắng to: “Thằng nhóc con, thấy nương tử ngươi hiểu chuyện như vậy, ta sẽ giúp đại ca của ngươi một lần, lần sau còn dám làm vậy, cho dù ngươi khiêng ta đến, ta cũng không xem!”
Tiết Thụ theo sát bên cạnh hắn, căn bản không biết “thằng nhóc con” là đang mắng hắn, hắn nghĩ: dẫn đại phu về nhà thì đại ca sẽ không sao nữa, còn việc lão đại phu nghĩ như thế nào, hắn hoàn toàn không để ý.
Lão đại phu bôi thuốc cho Tiết Tùng, quấn hai vòng băng gạc từ thắt lưng lên trên, nói với Diệp Nha: “Sáng trưa chiều, mỗi buổi đổi thuốc một lần, hai miếng băng gạc thay phiên dùng, thay xong nhất định phải rửa sạch sẽ phơi nắng.” Lại dặn dò một ít món ăn kiêng kị.
Diệp Nha gật đầu liên tục, ghi nhớ kỹ càng, chờ hắn nói xong mới hỏi:“Đại phu, thương thế của đại ca cháu khi nào mới có thể lành?”
Lão đại phu sờ sờ râu, liếc qua Tiết Tùng rồi nói, “Hắn tuổi trẻ, thân thể khôi phục nhau, tĩnh dưỡng chừng mười ngày miệng vết thương có thể hoàn toàn khép lại. Thôi vậy đi, ta cho cháu mười ngày thuốc trị thương, đến lúc đó nếu còn chưa đỡ, các cháu lại đến tìm ta, à, lão phu họ Tôn, sống ở bên cạnh Lý gia trang, cháu đến đó tùy tiện tìm người hỏi thăm sẽ tìm được nhà của ta.” Nói xong, chậm rãi bỏ dụng cụ vào lại hòm thuốc, hơi híp mắt đánh giá bài trí trong phòng.
Đây là muốn thu tiền thuốc.
Diệp Nha kéo Tiết Thụ đến phòng bếp, nhỏ giọng hỏi: “A Thụ, nhà chúng ta để tiền ở chỗ nào?”
”Nương tử, nàng cần đòi tiền để làm gì? Đại ca từng nói, không cho ta loạn tiêu tiền!” Tiết Thụ cảnh giác nhìn chằm chằm Diệp Nha, hơi giống như nhìn kẻ trộm.
Diệp Nha nhịn xuống xúc động lấy tay Ϧóþ hắn, kiên nhẫn giải thích:“Vị đại phu kia chữa bệnh giúp đại ca, chúng ta phải đưa tiền thuốc cho ông ấy, nếu không, ông ấy sẽ không đưa thuốc cho chúng ta, đại ca sẽ không khỏi bệnh được!”
Tiết Thụ trừng mắt nhìn, lại sờ sờ đầu, sau một lúc lâu mới “A” một tiếng, xoay người đi phòng đông, quay đầu lấy ra một túi đầy bụi bẩn,“Đây, tiền nhà chúng ta tất cả đều ở đây!”
Diệp Nha cầm lấy túi tiền, nhìn nhìn, rất nhẹ, trong lòng liền cảm thấy không ổn, cẩn thận đếm lại, quả nhiên chỉ có bốn mươi sáu văn tiền. Nàng cắn môi, cầm tiền, tiến đến hỏi lão đại phu: “Tôn đại phu, tiền chuẩn bệnh và thuốc trị thương tổng cộng là bao nhiêu ạ?”
*--Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:--*
Đối với lão đại và lão tam, ta muốn viết một thứ cảm tình thật tự nhiên lại khắc sâu tận tâm can, bởi vì cách biệt thân phận nên mọi người phải kiên nhẫn một chút. Nhưng dù thế nào, đến một ngày nào đó hai người họ chắc chắn cũng không nhịn được nữa, củi khô bốc lửa rung chuyển đất trời ( hãy chú ý trình tự, che mặt)..
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc