Tiếng Thời Gian Du Dương - Chương 15

Tác giả: Ngải Tiểu Đồ

Từ trước đến nay, Cố thái hậu luôn mong muốn cô và Mạc Phihòa hợp, thân thiết. Bà luôn cho rằng Cố Bình An và Mạc Phi có lý tưởng, suy nghĩ giống nhau. Cố Bình An thực sự không hiểu vì sao mẹ cô lại yêu quý Mạc Phi đến vậy.
Đứa con xinh đẹp, đứa con thông minh, tại sao cứ phải là MạcPhi?
Có lần, không kiềm chế được, Cố Bình An đánh liều hỏi bố. “Bốơi! Bố phải nói thật với con, có phải Mạc Phi là con gái riêng của mẹ không? Hay con là do bố mẹ nhặt về nuôi, còn Mạc Phi mới là con đẻ? Tại sao mẹ lại đối xử với Mạc Phi tốt hơn cả con? Con có phải là con đẻ của bố mẹ không? Nếu không phải con đẻ, con sẽ chấp nhận sự thật.”
Nghe xong, ông Cố nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng kinh ngạc, biểucảm trên gương mặt vô cùng phức tạp. Ông không trả lời, chỉ rít nhẹ ***, ánh mắt mơ hồ, khói thuốc mờ ảo lan tỏa khắp phòng. Cố Bình An đột nhiên cảm thấy vô cùng sợ hãi. Cô định hỏi thêm một câu nữa nhưng lúc này, cô không dám hỏi bất cứ điều gì. Cô sợ điều mình lo lắng sẽ thành sự thật.
Bà Cố trang điểm xong cho Bình An liền ngồi xuống chiếc ghếbên cạnh cô. Buông tiếng thở dài, bà nghiêm túc quay sang nói: “Hôm nay Mạc Phi trở về, mẹ có mời vài người bạn cũ của các con đi ăn.”
Cố Bình An lơ đễnh vuốt lại mái tóc, ngắm mình trong gương,khẽ gật đầu, “vâng” nhẹ một tiếng.
Bà Cố thấy thái độ của cô không có vẻ miễn cưỡng, cáu kỉnhnhư trước đây nên nét vui mừng lộ rõ trên khuôn mặt.
Bà khẽ xoa đầu cô vẻ vô cùng mãn nguyện. “Đúng là con gái củamẹ.” Bà nheo mắt cười. “Nghe An Bình nói, con thường ghen với Mạc Phi?” Vừa nói bà vừa đi về phía tủ, lấy ra đôi giày cao gót, xỏ vào chân Cố Bình An.
“Con à, kiếp này mẹ nợ hai ông trời con các con, chỉ mongcác con sau này vẫn nhớ đến mẹ là được rồi. Con bé Mạc Phi cũng thật đáng thương, mẹ cũng vì vậy mà đối xử với nó tốt hơn một chút, nhưng cũng vì thế mà khiến con không vui. Mẹ nhớ lúc con còn nhỏ, thấy các bạn vùng núi vất vả, đáng thương cũng góp đồ của mình gửi tặng các bạn...”
Cố Bình An thấy mẹ không có ý định dừng lại, trong lòng cóchút bất mãn, bèn cất tiếng: “Dù gì mọi chuyện cũng đã qua rồi.”
Mẹ Cố tỏ vẻ bất bình: “Con xem con kìa, thật không giống mộtđứa con gì cả.”
Cố Bình An đưa ánh mắt thăm dò nhìn mẹ rồi cất giọng châm chọc:“Còn mẹ thì sao, có chút nào giống một người mẹ không vậy?” Sau đó, cô chỉ vào đầu tóc và quần áo của mình, tiếp tục, giọng nặng nề. “Gặp mặt thân mật sao? Làm gì mà phải trịnh trọng như thế này? Mấy giờ ăn cơm vậy mẹ?”
“Tám giờ!”
“Được rồi, vậy mẹ xuống nhà đi! Giờ con muốn nghỉ ngơi. Lúcnào bắt đầu, mẹ gọi con là được.”
Bà Cố không cam tâm nhưng đành miễn cưỡng rời khởi phòng củaCố Bình An. Nhìn thấy mẹ bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại, Cố Bình An mới rũ bỏ khuôn mặt và biểu cảm ngụy trang của mình, mệt mỏi ngồi xuống trước bàn trang điểm.
Nhìn bộ dạng của mình trong gương, Cố Bình An cảm thấy gu thẩmmỹ và tài make up của mẹ đúng là không hề thua kém các chuyên gia trang điểm. Khuôn mặt tiều tụy, xơ xác của cô dưới bàn tay của mẹ đã rạng rỡ hẳn lên. Tuy vậy cô vẫn cảm thấy nụ cười của người ở trong gương có chút gì đó miễn cưỡng, gượng gạo.
Cô đang ngồi nghĩ vẩn vơ thì tiếng chuông điện thoại bỗngvang lên.
Là Thẩm An Bình.
“A lô...” Giọng Thẩm An Bình vô cùng vui vẻ.
Cố Bình An uể oải trả lời: “Chuyện gì vậy?” Vừa dứt lời, cô bỗngnghe thấy có tiếng đập đập vào cửa sổ phòng mình. Âm thanh này đã rất quen thuộc, đó là ám hiệu mỗi khi Thẩm An Bình lén rủ cô ra ngoài chơi. Thẩm An Bình đứng từ xa, ném đá về phía cửa sổ phòng cô, nghe thấy âm thanh ấy, cô sẽ trốn ra khỏi nhà, cùng Thẩm An Bình đi chơi khắp nơi.
Cố Bình An cầm điện thoại, cười khúc khích, bước về phía cửasổ. “Em biết Thẩm đại thiếu gia anh tiền không thiếu, nhưng mà cửa kính nhà em không phải ném thoải mái được đâu, anh không sợ một giàn S***g chĩa vào anh sao?”
Thẩm An Bình bật cười. “Em làm gì mà chậm vậy?”
Cố Bình An tựa lưng vào cửa sổ, vén rèm... Thẩm An Bình đã đứngở dưới tự lúc nào. Anh ngẩng lên nhìn Cố Bình An, cười rạng rỡ, hàng lông mày tuấn tú, đôi mắt sâu lấp lánh nhìn cô dịu dàng.
Cố Bình An vui vẻ hét lớn: “Thẩm đại thiếu gia anh đang làmgì vậy? Có chuyện gì mà anh vui vẻ thế?”
“Em đoán đi!” Thẩm An Bình cũng hét lên đáp lại lời cô.
“Em không thích đoán, thích anh nói cô!”
Thẩm An Bình tinh nghịch nói: “Các cụ không có nhà, chắc anhkhông bị đánh đâu.”
“Sao nữa?”
“Chẳng sao nữa cả.”
Cố Bình An chu miệng, bĩu môi, bộ dạng vô cùng đáng yêu.“Anh thật là nhạt nhẽo!”
Thẩm An Bình tiến lại gần cửa sổ phòng của Cố Bình An, côcúi đầu nhìn xuống, khoảng cách giữa họ lúc này dường như là một đường thẳng đứng.
Thẩm An Bình hơi nhíu mày, nhẹ nhàng hỏi: “Em không vuisao?” Giọng nói du dương, trầm bổng giống làn gió thổi qua tai mát lạnh.
“Không có!” Cô bao biện. “Em có giày mới đấy, anh có muốnxem không? Thái hậu nhà em sắm cho em đấy. Bộ sưu tập giày cao gót lại có thêm một em nữa rồi.” Cô gượng cười tươi tắn để những phiền muộn tiêu tan.
Thẩm An Bình mặt dày buông một câu rất thẳng thắn: “Em đừngbắt anh xem những thứ đồi trụy như thế!”
Cố Bình An tức tối hét vào điện thoại: “Anh cút đi choem!!!”
Nhìn bộ dạng như muốn phát cuồng của Cố Bình An, Thẩm AnBình bật cười vui vẻ. “Đây mới là Cố Bình An của anh chứ! Ủ rũ làm gì chứ? Đem ra so sánh thì sao chứ? Em muốn thắng thì em sẽ thắng thôi, không đúng sao?”
“Cố Bình An, em đừng có mê tín! Trên đời này không có ai làem không thể thắng được!”
Cố Bình An đột nhiên vui vẻ trở lại. Cô cười thật tươi, mắtsáng lên, hàng chân mày khẽ dãn ra, dịu dàng nhìn Thẩm An Bình. Anh vẫn đứng đó, dáng người dong dỏng cao, bờ vai rộng vững chãi, mái tóc khẽ phất phơ theo làn gió thu, khuôn mặt điềm đạm, tĩnh lặng đẹp đến ngây người. Ánh trăng dần lan tỏa trong không gian, chiếu lên những tán cây lấp lánh, bóng dáng anh cũng in mờ trên mặt đất. Bất giác anh nhìn lên, một tay vẫn cầm điện thoại, một tay vẫy vẫy. Cố Bình An có cảm giác mình đang dần bước vào ảo cảnh vô cùng đẹp đẽ. Cô cứ đứng đó, nhìn anh thật lâu.
“Em không muốn thua, nhưng em cũng chưa từng muốn mình làngười chiến thắng!”
Thẩm An Bình khẽ cười. “Không phải em nói vừa được sắm giàymới sao? Lát nữa nhớ mang cho anh xem.”
Cố Bình An trầm tư trong giây lát, xua đi những suy tư tronglòng, tĩnh nghịch trả lời: “Không phải anh nói em là thứ đồi trụy sao? Không cho anh xem nữa!”
Ở hai đầu điện thoại đều vang lên tiếng cười vui vẻ. Đã rấtlâu rồi hai người bọn họ mới vui vẻ như thế này. Cố Bình An đứng bên cạnh cửa sổ, rèm cửa đã được thay vài lần, căn phòng này cũng đã được bài trí lại, nhưng cô có cảm giác tất cả vẫn giống như trước đây, chưa hề có bất kỳ thay đổi nào.
Bao nhiêu năm nay, từ lúc nhỏ đến khi lớn lên, người bắt nạtCố Bình An nhiều nhất chính là Thẩm An Bình và ngược lại, người yêu thương, bảo vệ cô nhất cũng chính là anh - Thẩm An Bình... Cô thầm nghĩ, cho dù cả đời này cô có là kẻ thất bại trước Mạc Phi thì những gì mà cô có trong tay mãi mãi nhiều hơn Mạc Phi.
Buổi tối, ông Cố đích thân lái xe đưa cả nhà ra ngoài, từkhi bước ra khỏi cửa cho đến khi lên xe, cô đều im lặng, không nói một câu, biểu cảm nặng nề giống như phải tham gia một cuộc họp nghiêm túc. Còn mẹ cô có vẻ như tinh thần rất tốt, liên tục quay sang cô, dặn dò hết điều này đến điều khác. Cố Bình An không muốn nghe, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe, cảnh thành phố lên đèn nhiều khi cũng khiến con người ta thấy cô đơn.
Ông Cố đi tìm chỗ đỗ xe, bà Cố lâu ngày không gặp con gáinuôi yêu quý nên đi tìm phòng vệ sinh, chỉnh trang lại đôi chút, chỉ còn cô đứng ngoài hành lang chờ đợi. Vì thế, cho dù không hề mong muốn nhưng Cố Bình An lại là người đầu tiên trong gia đình nhìn thấy Mạc Phi.
Địa điểm mời khách ngày hôm nay là một khách sạn có tiếngtrong thành phố, khách mời đều là những nhân vật nổi danh. Cố Bình An cũng không còn lạ gì gia đình của Mạc Phi, bố của Mạc Phi trước đây từng là cấp dưới của bố cô, sau này vì dính vào một vụ tham nhũng nên phải vào tù và không lâu sau đó đã tự sát. Mẹ cô Bình thường vẫn luôn miệng cảm thương cho tình cảnh của cô ta nhưng Cố Bình An lại cảm thấy khuôn mặt bà không hề có chút biểu cảm đau xót.
Cố Bình An vẫn nhớ, khi gia đình Mạc Phi xảy ra chuyện, côđang học cấp một. Sự việc nghiêm trọng đến mức đài truyền hình thành phố và báo chí đều đưa tin. Thời gian đó, ở trên lớp, Mạc Phi thường bị bạn bè trêu chọc, chế nhạo. Mạc Phi không hề phản bác mà chọn cách im lặng. Nhìn Mạc Phi kiên cường như vậy, Cố Bình An không khỏi thầm cảm phục. Nếu không phải thường xuyên bị đem ra so sánh với Mạc Phi thì không biết chừng Cố Bình An và Mạc Phi đã có thể trở thành đôi bạn thân thiết.
Cố Bình An nhớ có lần Thẩm An Bình cũng nói với cô: “Nhìn MạcPhi, nhiều lúc anh có cảm giác cô ấy rất giống em.”
Lúc đó, Cố Bình An một mực phủ nhận. Nhưng về sau, theo thờigian, hai người dần lớn lên, cô cũng phát hiện giữa cô và Mạc Phi có rất nhiều điểm giống nhau đến kỳ lạ, ví dụ mái tóc dày đen dài, óng mượt, làn da trắng mịn màng, thói quen chau mày khi suy nghĩ một vấn đề nào đó, rồi cả sở thích như thích chơi bóng, ghét nhất bộ môn điền kinh... thậm chí ngay đến nhóm máu cũng giống nhau, O Rh+. Sau khi phát hiện ra điều đó, Cố Bình An vô cùng bất an, càng ngày cô càng nghi ngờ Mạc Phi chính là con riêng của mẹ cô.
Cố Bình An đứng ngay tại chỗ rẽ của hành lang, ở vị trí củacô có thể dễ dàng nhìn thấy Mạc Phi. Sau vài năm không gặp, quả thật Mạc Phi ngày càng xinh đẹp, rực rỡ. Mái tóc dài đen mềm mại trước đây đã được cắt ngắn và nhuộm màu nâu hiện đại, mái tóc khẽ ôm khuôn mặt V-line nhỏ nhắn, trắng trẻo.
Mạc Phi mặc một chiếc váy liền cao cổ ngắn tay, để lộ cánhtay thon tròn, mịn màng như ngó sen. Cô ta khẽ mỉm cười, nụ cười đẹp đến mức Cố Bình An có cảm giác như vạn vật đều trở nên mờ nhạt trước nụ cười ấy, ai nhìn vào cũng cảm thấy vô cùng ưu tú.
Cô ta đang nghe điện thoại, không biết đang nói chuyện gìnhưng trông rất vui vẻ, tà váy trắng khẽ đung đưa theo chuyển động của cơ thể, trông không khác gì một bông hoa đẹp trong làn gió thanh xuân tươi mát, tràn đầy sức sống. Cô gái rụt rè, nhút nhát trước đây dường như biến thành một con người mới.
Cố Bình An quay người định bước đi thì nghe thấy tiếng của mẹvang lên: “Bình An! Nha đầu này! Con đi đâu vậy, báo hại mẹ tìm mãi mà không thấy?”
Nhận ra giọng nói quen thuộc của Cố phu nhân, Mạc Phi bấtgiác quay lại, ánh mắt chạm phải ánh mắt của Cố Bình An. Cô có cảm giác như hai gò má mình nóng dần lên. Định quay đi nhưng thấy Mạc Phi khẽ mỉm cười chào rất tự nhiên, chần chừ giây lát, cuối cùng Bình An cũng chào đón cô ta bằng một nụ cười gượng gạo.
Thật sự lúc này Cố Bình An chỉ muốn đập đầu vào tường. CốBình An à Cố Bình An! Sao mày lại có thể để mất phong độ như thế này?
Cố phu nhân xoay người, nhìn thấy Mạc Phi, khuôn mặt tươi cườirạng rỡ.
“Phi Phi!” Cố phu nhân nghẹn ngào gọi, vẻ rất vui mừng. “Lạiđây! Mau lại đây để mẹ nuôi ngắm nhìn con nào! Cũng đã mấy năm rồi...”
Cố phu nhân vuốt nhẹ mái tóc của Mạc Phi rồi ngắm nghía, ômhôn cô ta. Trong khung cảnh đoàn tụ, Cố Bình An cảm thấy sự xuất hiện của mình có vẻ không cần thiết. Cô bước lùi lại, định đi ra ngoài hít thở chút không khí trong lành.
Cô vừa lùi một bước, bỗng va phải một bờ *** vững chãi, vôcùng quen thuộc. Cố Bình An không cần quay đầu lại cũng đoán được đó là ai.
Thẩm An Bình choàng hai cánh tay qua vai Cố Bình An, cúi đầu,nói nhẹ vào tai cô: “Em sao vậy?”
Hai cánh tay Cố Bình An buông thõng, cô khẽ lắc đầu, từ từthoát ra khỏi vòng tay của anh.
Mạc Phi cũng đã nhìn thấy Thẩm An Bình, ánh mắt như bừngsáng. Cô ta quay người, giọng nói ngọt ngào lộ rõ sự vui mừng: “Anh An Bình!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc