Tiến Vào Lòng Anh - Chương 21

Tác giả: Phi Mộc Phi Thạch

Lâm Hựu vừa ra khỏi phòng vệ sinh thì bắt gặp người quen, vì tính chất công việc khác nhau, anh ta không có tiếng bằng Lý Đông Phóng, nhưng ở trước mặt người quen cũng rất có mặt mũi. Anh ta và Lý Đông Phóng là anh em họ, lại chơi với nhau từ nhỏ, mối quan hệ này người thường không thể nào bì được.
Nói chuyện với bạn một lúc, sau đó lại uống vài ly, lúc quay về anh ta thấy Vu Thiến đang ăn gì đó, nhưng lại không thấy bóng dáng Ninh Mật đâu, anh ta hoảng hồn, cứ tưởng Vu Thiến làm lạc mất người, bèn cất cao giọng hỏi, “Ninh Mật đâu rồi? Không phải anh bảo em trông cô ấy cho kỹ à?”
Vu Thiến lấy lại tinh thần, lau miệng, bình tĩnh đáp, “Vừa nãy Lý Đông Phóng đến đây, đưa người đi rồi.”
Lâm Hựu thở phào, “Dọa anh ૮ɦếƭ khiếp.”
Vu Thiến hỏi, “Anh sợ gì chứ, toàn là người có thân phận có địa vị, sao có thể xảy ra chuyện gì được?”
Lâm Hựu nhìn cô ấy, khẽ hừ một tiếng, “Ở đây toàn là nước, anh sợ cô ấy uống say rồi rớt xuống hồ ૮ɦếƭ đuối ấy.”
Vu Thiến nhìn mặt hồ đen như mực thì không khỏi rùng mình, nhích lại gần anh ta một chút, oán trách nói, “Đêm hôm khuya khoắt mà anh nói gì thế, nghe mà sợ. Cảnh sát mấy anh đáng ghét nhất là điểm này đấy, sức tượng tượng quá phong phú.”
Lâm Hựu bật cười ha ha.
Ninh Mật uống say là do tửu lượng của cô không tốt, nhưng Vu Thiến cảm thấy lỗi cũng một phần do mình, EQ của cô ấy lại cao, càng nghĩ lại càng không thể ngồi yên không quan tâm được, thế là cô ấy chủ động lên tiếng, “Chúng ta đến quầy tiếp tân ở khách sạn hỏi xem có thuốc giải R*ợ*u không, Ninh Mật uống say nên chắc là khó chịu lắm.”
Lâm Hựu chẳng muốn quan tâm đến chuyện này, do dự đáp, “Cô ấy cũng đâu phải con nít ba tuổi, tự biết chăm sóc bản thân mà.”
Vu Thiến nghĩ nghĩ, “Vậy anh ở đây chơi đi, em đi xem thử. Hơn nữa cô ấy lại là con gái, Lý Đông Phóng là đàn ông, không tiện chăm sóc.”
Lâm Hựu thở dài, vừa quen nhau không lâu, khoảng cách giữa bạn gái và vợ vẫn còn cách một khoảng khá xa, mấy lời thế này anh ta phải hiểu ngược lại. Nếu anh ta mà để Vu Thiến đi một mình thì mối quan hệ này sẽ phải chấm dứt. Cô ấy nói bình tĩnh như thế nhưng thật ra đang đặt bẫy để thử nghiệm anh ta đấy.
Anh ta uống cạn ly R*ợ*u trong tay, đặt ly xuống, Vu Thiến đã mặc áo khoác vào chuẩn bị rời đi, anh ta vội nói với người bên cạnh, “Mấy cậu cứ chơi trước đi, để cô ấy đi một mình tôi không yên tâm, bọn tôi đi một lát rồi quay về ngay.”
Vu Thiến giật giật lỗ tai, nghe anh ta nói thế thì khá hài lòng, nở nụ cười nhìn anh ta, sau đó đi về phía khách sạn.
Lâm Hựu hấp tấp đuổi theo, duỗi tay ôm lấy cô, vừa đi vừa nói, “Anh đùa thôi mà, chứ anh làm sao dám để em đi một mình được, anh không nỡ.”
Vu Thiến nói, “Dù gì anh cũng là chú họ của Ninh Mật, cháu họ uống say mà sao anh chả quan tâm gì thế?”
Lâm Hựu *** môi, vì sao không quan tâm cô ta ư? Có thể để cô ta còn tung tăng ở bên cạnh đến giờ là anh ta đã quá nhân từ rồi đấy. Con nhóc đó có khi còn muốn mọi người đừng quan tâm tới nó nữa kìa.
Không thể nói thẳng với người yêu, đây không phải là chuyện nhỏ, anh ta bèn lấy cớ, “Không phải anh không quan tâm đến cô ấy, mà trong mắt anh bây giờ chỉ thấy một người con gái là em mà thôi, làm gì có phần của cô ấy chứ.”
Vu Thiến rất thích nghe mấy lời thế này, nụ cười càng thêm rạng rỡ, nhưng vẫn nói một câu tượng trưng, “Anh đừng có mà dỗ ngọt, em không tin đâu, anh chỉ biết gạt người.”
Lâm Hựu đáp, “Anh đâu lừa em, thật đấy. Bây giờ anh nhìn đối tượng khác giới cứ như thấy ma lem, không ai đẹp bằng em cả.”
Vu Thiến buồn cười nhìn anh ta, cũng không vạch trần.
Quầy tiếp tân chỉ có hai nhân viên đang trực, một cậu con trai và một cô gái, chỉ khoảng mười lăm tuổi, trang phục sạch sẽ, gọn gàng. Thấy hai người đi đến thì bọn họ vội xốc lại tinh thần, hỏi hai người cần giúp gì.
Không đợi Lâm Hựu nói, Vu Thiến đã nói trước, “Chỗ mấy bạn có thuốc giải R*ợ*u hay không? Cháu gái tôi say rồi.”
Cậu chàng đáp, “Dạ có ạ, chị cần thuốc viên dạng nén hay viên nhộng ạ?”
Mỗi lần mua thuốc, nếu Vu Thiến có thể mua thuốc viên nén thì nhất định sẽ không uống viên nhộng. Cô cứ có cảm giác cổ họng của mình mỏng, viên nhộng lại dài nên khó nuốt, cứ dính dính nơi cuống họng, thế nên cô nói, “Lấy viên dạng nén đi.”
Cậu trai cẩn thận cắt hai viên thuốc ra, dặn dò, “Nên uống với nước ấm, nếu một viên không đủ thì cách nửa tiếng uống thêm một viên nữa, nhưng chỉ được uống tối đa hai viên thôi ạ. Nếu người nọ say quá thì tốt nhất vẫn nên đưa đến bệnh viện ạ.”
Vu Thiến nói, “Không say lắm, là do còn nhỏ tuổi, có lẽ lúc trước không uống R*ợ*u bao giờ nên tôi sợ cô ấy khó chịu.”
Đối phương nói, “Thế thì không sao, dược tính của thuốc này khá lành.”
Lâm Hựu nhận lấy rồi cám ơn bọn họ.
Ngay lúc này, lầu một bỗng trở nên ồn ào, một cô gái bước ra từ hành lang, bước chân vội vã, cô ta mặc áo khoác màu đen, trông như mới vừa về đến, mà cũng có thể là chuẩn bị đi ra ngoài, trên tay cô ta xách một cái túi xách màu xám tro, không biết đang nói chuyện điện thoại với ai, “Vừa mới ra ngoài một chút thì đồ mất tiêu, trước khi đi tôi còn gọi phục vụ phòng…”
Quản lý sảnh yên lặng đi sau nghe mấy câu, cho nhân viên tìm lịch trực của nhân viên phục vụ phòng đến, sắc mặt anh ta cũng khá nghiêm trọng.
Lâm Hựu có năng lực điều tra rất mạnh, loại chuyện này anh ta còn nhanh nhạy hơn cả những người bình thường, chỉ nghe vài câu đã hiểu ngay tình huống thế nào, quay sang hỏi quản lý, “Anh đã báo cảnh sát chưa?”
“Cảnh sát đang trên đường đến.” Quản lý đáp.
Cô gái kia nhìn Lâm Hựu một lát, lịch sự hỏi, “Anh đây là?”
Người như Lâm Hựu dù không làm nhiệm vụ cũng sẽ mang theo thẻ ngành khi ra ngoài, thấy cô ta nghi ngờ thì mở P0'p ra cho bọn họ xem.
Thái độ của quản lý sảnh thay đổi hẳn, đưa tay ra khách sáo nói, “Hóa ra là cảnh sát Lâm, vừa nãy ngại quá.”
Lâm Hựu bắt tay với anh ta, gấp P0'p lại, nhìn bọn họ, “Có chuyện gì thế? Mất đồ hả?”
Cô gái kể sơ lại mọi chuyện, Lâm Hựu không phụ trách mấy án trộm này, nhưng nghe nói mất trang sức của nhà tài trợ, số tiền khá lớn nên anh ta cũng không thể không quan tâm. Thế là anh ta đề nghị quản lý sảnh dẫn mình đi kiểm tra căn phòng thử, nhân tiện kiểm soát sự ra vào của nhân viên khách sạn.
Vu Thiến đi theo vài bước, kéo kéo anh ta, nhỏ giọng nhắc nhở, “Không phải hôm nay anh được nghỉ ư? Vụ án này đâu thuộc quyền phụ trách của anh…”
Lâm Hựu ngại ngùng, nhưng cũng biết cảnh sát đến đây cũng không thể nào nhanh được, thế là anh ta đề nghị, “Hay là em đi một mình nhé? Anh ở đây xem tình hình thế nào đã, chờ cảnh sát đến anh đi tìm em ngay.”
Vu Thiến hít sâu, “Được rồi.”
Ai bảo anh ta là cảnh sát nhân dân có trách nhiệm chứ, nếu mình không đồng ý thì mình không hiểu anh ta, không biết điều.
“Anh đưa số điện thoại của Lý Đông Phóng hay Ninh Mật cho em đi.”
“Ninh Mật say rồi, em có gọi cũng không được đâu.” Lâm Hựu nói rồi gửi số điện thoại Lý Đông Phóng sang máy cô.
Anh ta còn nói, “Phòng số 302 hoặc 303 ấy, em đến đó rồi gõ cửa thử, nếu tìm không thấy thì gọi cho anh Đông, hoặc là gọi cho anh. Bọn họ ở tầng ba, ra khỏi thang máy thì quẹo trái, phòng thứ hai đối diện với cầu thang giữa.”
Vu Thiến, “Em biết rồi.”
Lâm Hựu dặn dò xong thì đi theo quản lý khách sạn.
Cô chớp chớp đôi mắt nhìn anh ta.
Vợ cảnh sát đúng là không dễ làm, dù mới có hơn một tháng ngắn ngủi, nhưng Vu Thiến cũng xem như đã hiểu sự bận rộn của anh ta, chỉ cần có vụ án thì dù đang ở đâu, vào lúc nào cũng phải chạy về cục. Khó khăn lắm mới có một ngày nghỉ, điện thoại vẫn phải mở 24/24, để có thể chờ lệnh bất cứ lúc nào.
Từ lúc đầu, cảm giác của Vu Thiến đối với anh ta có sự sùng bái và kính ngưỡng đối với cảnh sát từ nhỏ, và anh ta cũng đúng là một người đàn ông chân chính, nhưng nếu thật sự sống cùng thì không biết có hợp hay không.
Cô cầm thuốc đi vào thang máy, lên thẳng lầu ba.
Trước đó Lâm Hựu cũng từng nói, lầu ba là nơi dành cho nhân viên nội bộ như bọn họ ở mỗi khi đến đây chơi, bình thường không cho người khác thuê. Mỗi lần đến đây Lý Đông Phóng không ở phòng 302 thì sẽ ở phòng 303.
Khách ở lầu ba bây giờ đều đang chơi ở bữa tiệc bên hồ của Lý Đông Phóng, không đến nửa đêm thì sẽ không có ai về đây.
Cô tìm theo số phòng, thảm trải sàn khá dày nên nuốt gọn tiếng bước chân, giày cao gót giẫm xuống cũng không hề phát ra tiếng, vì thế trên hàng lang vô cùng yên tĩnh.
Nhanh chóng tìm đến phòng 302, Vu Thiến đưa tay lên gõ cửa, vừa ***ng vào thì cửa đã tự động mở ra.
Cô thầm nghĩ, anh này cũng chủ quan quá rồi, vào phòng mà không biết đóng cửa lại.
Tính tới tính lui cũng không phải là người ngoài, thế là cô nhấc chân đi vào phòng.
Phòng ở lầu ba đa số là phòng suite, phòng khách khá rộng, bồn tắm lớn được đặt sau phòng khách được ngăn cách bởi một bức tường thủy tinh.
Vu Thiến ló đầu vào nhìn thử, ngạc nhiên thốt lên, “Lý Đông Phóng đâu rồi?”
Gian phòng bên ngoài không có ai, trong gạt tàn thuốc còn nửa *** đang hút dở, vẫn chưa dụi tắt mà còn đang cháy, bốc lên một ngọn khói xám xanh.
Cô thầm mắng trong lòng, may là không có gió, nếu không chẳng may *** bị thổi rớt xuống sàn, thế nào cũng cháy cho xem. Nghĩ đến đây cô liền cầm ly nước lên rồi hắt dập tắt ***.
Tàn thuốc bị dập tắt vang lên một tiếng “xèo”.
Vu Thiến không nghĩ nhiều, giờ cũng đã rõ, cô đoán là sau khi đưa Ninh Mật vào phòng ngủ, Lý Đông Phóng *** xong liền đi, cho nên cô nghênh ngang vào đây mà chẳng ai phát hiện ra.
Cô chẳng biết nói gì với hai người đàn ông này. Vì Lâm Hựu là người tay chân lóng ngóng, trời sinh không biết chăm sóc người khác. Đừng thấy anh ta biết dỗ ngọt mà tưởng EQ cao, thật ra những lúc cần quan tâm anh ta mới tỏ ra như thế. Vu Thiến rất thích cô nhóc Ninh Mật này, ngoan ngoãn đáng yêu, người thì trắng trẻo lại xinh đẹp.
Mấy cô gái xuất thân từ những gia đình thế này ngược lại khá tốt.
Vừa nghĩ cô vừa đi vào phòng ngủ, lúc đến cửa, vừa ngẩng đầu lên nhìn thì bỗng ngớ người, cô nghẹn họng nhìn trân trối, nhất thời không phản ứng kịp, một hồi lâu sau mới rón rén lùi về sau mấy bước.
Trái tim đập thình thịch, cô cố lui về phía sau cửa, nép người sát vào.
Đèn trong phòng khách khá mờ, nhưng trong phòng ngủ lại rất sáng.
Nhưng chuyện khiến cô ngây người ra không phải là do ánh đèn chói mắt, mà là cảnh tượng đáng sợ trước mắt mình.
Ninh Mật say là sự thật, đúng là Lý Đông Phóng đưa cô về phòng nghỉ ngơi. Ninh Mật là cháu ruột của Lý Đông Phóng, Lý Đông Phóng là chú ruột của Ninh Mật cũng không sai.
Nhưng giờ phút này, cháu gái uống say lại đang vòng tay lên cổ chú mình, ngẩng đầu dâng lên đôi môi mình, hai người hôn nhau say đắm.
Cô cứ ngỡ mình nhìn lầm nên cố gắng nhìn lại thật kĩ, len lén nhìn xuyên qua đám lá cây xanh mơn mởn, một giây sau, cô nhìn thấy cánh tay ông chú chậm rãi đưa lên, bàn tay to lớn đưa vào vạt áo hoodie của cháu gái.
Mãi lâu sau vẫn chưa thấy rút ra.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc