Tiên Sinh Xã Hội Đen Ở Riêng Đi - Chương 14

Tác giả: Toán Miêu Nhi

"Mọi người đi bình an, nhớ giới thiệu bạn bè đến nơi này với nhé!"
"Được rồi, nhất định nhất định!"
Hạ Mộng Lộ vui mừng tạm biệt hơn trăm người du khách sau đó chắp tay trước иgự¢ ảo tưởng kiếm được một vạn khoảng thu nhập thêm, thật ra thì kiếm được năm mươi vạn cũng không khó khăn lắm nha, nghĩ vậy cô liền vui vẻ vỗ vỗ anh và nói: "Nếu tôi có thể thành nhà thiết kế nổi tiếng, về sau chị nuôi em!"
Lạc Vân Hải lơ đễnh cắt một tiếng, trêu chọc nói: "Nuôi tôi bao lâu?"
"Cả đời, như thế nào?" Nghiêng đầu tự hào hỏi ngược lại, chỉ cần anh nguyện ý, cô cũng không ngại.
Giờ khắc này, anh có thể cảm nhận được như thế nào là hạnh phúc, mặc dù anh cảm thấy mình có năng lực tự nuôi sống mình, nhưng anh tình nguyện đứng sau lưng ủng hộ cô, giống như lý tưởng của cô đã sớm trở thành một phần mạng sống của anh, chỉ cần cô vui vẻ, anh cảm thấy rất ý nghĩa, nên không nhịn được ôm chầm thân thể mềm mại của cô rỉ tai nói: "Vậy tôi ở nhà làm việc nhà sao?"
"Vậy anh hãy học làm đầu bếp như cha của tôi và quản lý việc nhà!" Nói xong cô liền hối hận, tại sao bây giờ nói đến nửa đời sau hai người ở chung là chuyện đương nhiên rồi? Là bởi vì cô và anh đã bày tỏ tình cảm với nhau sao? Mối tình đầu đâu rồi, một đoạn tình đầu không biết kết quả.
Mẹ Hạ kinh ngạc nhìn về hai người đang ôm lấy nhau, chẳng lẽ Mộng Lộ ….. Ho khan nói: "Khụ khụ, Mộng Lộ, dì Vương mới giới thiệu một người rất tốt cho con, đi chuẩn bị một chút, buổi chiều đi cùng với mẹ!"
Hạ Mộng Lộ bất mãn kéo mẹ cô rồi nói: "Mẹ, con không phải đã nói không cần xem mắt sao?"
"Thế nào? Thật muốn làm gái ế sao? Con đã không còn nhỏ, Mộng Lộ, con không thấy cử chỉ của A Hải rất ưu nhã, học thức sâu rộng, bản lĩnh không tầm thường sao?A Hải nhất định không phải là người bình thường, nghe mẹ, đừng tìm kích thích, ngộ nhỡ ngày nào đó cậu ta nhớ tới trong nhà có vợ con, tin tưởng mẹ, như thế sẽ rất đau, mẹ sẽ không hại con, nhà tiểu tử kia cũng mở khách sạn, đang ở bến tàu bên kia, lấy người bình thường như vậy cũng rất hạnh phúc!" Tại sao con bà vẫn không chịu hiểu chứ? Thấy con gái có chút do dự liền tiếp tục nói: "Đang lúc tình cảm chưa phát triễn, hãy cắt đứt đi, mẹ là người từng trải, cũng trãi qua thời tuổi trẻ, con thật muốn cùng mẹ cả đời cô độc như vậy sao? Đối với một cô gái mà nói, rất khó nhịn, hoặc là ngày nào đó người nhà của cậu ta tìm tới, con làm sao mà chịu nổi hả? Con gái nhà họ Hạ tuyệt không để cho người ta khi dễ!"
"Nhưng ngộ nhỡ anh ấy không nhớ thì sao?" Đây không phải là tự cô hủy một mối lương duyên chứ?
"Con tỉnh lại đi, đàn ông xuất sắc như vậy, há không có người trong lòng? Người con có thể coi trọng, con xác định người khác kém hơn con sao? Nói không chừng hiện tại đang có người phụ nữ vì cậu ta mà quyết định cô đơn tới già đâu, nghe lời mẹ, buổi chiều đi cùng mẹ!" Đứa bé đáng thương, thế nào dễ dàng yêu một người như vậy đây? A Hải đến rốt cuộc là phúc hay là họa đây?
Đúng vậy, anh ta rất xuất sắc, há không có người trong lòng? Coi như anh ta đã từng là xã hội đen, nói không chừng người phụ nữ anh ta cùng loại người với anh cùng anh đồng sinh cộng tử, cái loại cảm giác sinh tử đó không phải Hạ Mộng Lộ cô có thể thích hợp, coi như cô nguyện ý nuôi người không trí nhớ như anh ta, nhưng cô không cách nào bảo đảm khi càng lún càng sâu thì đột nhiên anh ta ra đi không nói lời nào, không bao giờ gặp nhau, loại bi kịch này cô chịu không nổi, nên gật đầu nói: "Vậy cũng tốt, chẳng qua con có một yêu cầu, nếu một ngày anh ấy không khôi phục trí nhớ, thì một ngày không thể đuổi anh ấy đi, khôi phục sau, nếu anh ấy không muốn đi thì vẫn cho anh ấy ở lại đây, mẹ, tại sao lòng của con đau quá vậy?" Ngửa đầu muốn ngăn cản dòng nước mắt chảy ra, thì ra là người sống có nhiều sự bất đắc dĩ như vậy.
Mẹ Hạ đưa tay lau đi nước mắt của con, yêu thương nói: "Đau dài không bằng đau ngắn, về sau cứ đơn giản đi theo bên cạnh mẹ, ai cũng không dám khi dễ con, đợi có đứa bé, có lẽ con cũng sẽ không muốn nói đến chuyện yêu đương!"
Lạc Vân Hải không biết họ đang nói cái gì, cầm lấy cây chổi đem rác gom chung một chỗ, cả đời, nếu thật có thể cả đời thì tốt biết bao?
"A Hải!"
"Hả? Thiết kế đại sư có gì phân phó?" Cố cung kính chào.
Tại sao anh luôn cười ấm áp đến như vậy? Không buồn không lo, có lúc cô thật rất hâm mộ anh, nghĩ vậy liền hít sâu một cái, khổ sở cười nói: "Buổi chiều tôi đi xem mắt, mẹ nói người này không tệ, dáng dấp được, hơn nữa tốt nghiệp đại học danh tiếng, rất có đầu óc buôn bán, tôi nghĩ tôi phải kết hôn!"
Nụ cười Lạc Vân Hải không giảm, gật đầu nói: "Vậy rất tốt, kết hôn không phải là điều cô muốn sao? Vậy tôi….. Tôi….. Ngày mai đi vào thành phố tìm phần công việc….."
"A Hải, anh có thể tiếp tục ở lại, tôi hi vọng anh hiểu, tôi cũng rất muốn tiếp tục cùng anh cùng nhau ở đây….. "
Nghe vậy, anh thu lại nụ cười, cúi đầu quét sân trầm giọng nói: "Vậy tại sao lại muốn đi xem mắt, còn phải kết hôn?"
Hạ Mộng Lộ bất đắc dĩ nhún vai: "Tôi cũng là vì chúng ta, vì tôi, không nghĩ mình đi đến đường cùng, còn vì anh, là không muốn sau khi anh nhớ lại sẽ khó xử, chẳng lẽ anh không nghĩ tới, có lẽ có người bên kia ngày ngày khổ khổ chờ đợi anh sao?" Dứt lời, xoay người đi vào trong phòng khách.
Lạc Vân Hải hốt nhanh rác đi đổ, liền vì vậy, cho nên không chấp nhận anh sao? Có phải rất không công bằng? Quả nhiên, số người, trời đã định trước, tùy duyên đi, chỉ cần cô cảm thấy đáng thì tốt rồi.
"Ừ, dáng dấp không tệ!"
Bên trong phòng tiếp khách cổ xưa, Hạ Mộng Lộ thận trọng giày xéo đôi tay, tận lực ngồi nghiêm chỉnh, liếc nhìn người đàn ông đối diện, hai mươi sáu tuổi, 1m8, có chút mập, ngũ quan cân đối, không có khuyết điểm gì, nếu là lúc trước, cô nhất định hài lòng một trăm vạn lần, nhưng giờ phút này cô lại không thấy vui, thật là buồn cười tột cùng, trước kia, nghĩ muốn kết hôn, bên nhà trai lại không đồng ý, bây giờ bên nhà trai đồng ý, cô lại không thấy kích động.
Mấy người lớn nhìn kĩ cô từ trên xuống dưới, nhìn thấy cô rất có tri thức hiểu lễ nghĩa .
Người đàn ông thấy cha mẹ nhìn sang, lập tức xấu hổ gật đầu một cái, bày tỏ rất hài lòng.
Dì Vương thấy thế liền cười nở hoa, xem ra sắp có một hôn lễ rồi : "Đoán chừng ngày mai hai người bọn họ có thể đi cửa hàng nhà họ Thẩm tham quan rồi, nếu như không ý kiến gì nữa, tôi liền chọn ngày, như thế nào?" Giới thiệu nhiều lần như vậy, nha đầu này xem như phải gả ra ngoài rồi.
"Nhưng mà nhà họ Tôn chúng tôi cưới vợ cũng có quy củ, là xuất thân phải trong sạch, Mộng Lộ, trước kia con có bạn trai không?" Mẹ Tôn hỏi vấn đề không nên hỏi, dù sao ở xã hội này, đã không còn thích hợp nữa.
"Không có không có, tuyệt đối không có!" Mẹ Hạ lập tức phụ họa.
Nhưng Hạ Mộng Lộ không vui, ngửa đầu hỏi ngược lại: "Vậy nhà họ Hạ chúng tôi cũng có một quy củ, đó là xuất thân trong sạch, xin hỏi con trai của ngài từng có bạn gái sao?"
Tất cả mọi người không ngờ nhìn cô gái khéo léo như vậy lại nói ra lời nói như thế, mẹ Tôn khẽ cau mày: "Hắn là đàn ông, dĩ nhiên không giống nhau!"
Ha ha, thật là buồn cười nên cô liền trả lời: "Nhưng bây giờ là xã hội nam nữ bình đẳng!"
"Đứa nhỏ này, sao lại nói như vậy? Bà mối Vương, bà không phải đã nói cô ta dịu dàng điềm tĩnh….."
Không đợi người lớn nói xong, Hạ Mộng Lộ liền tiếp tục nói: "Hơn nữa sau khi kết hôn tiền trong nhà phải do cháu bảo quản, xã hội bây giờ đều là phụ nữ trông nom tiền, tránh khỏi chồng mình ở bên ngoài ăn chơi ngoại tình!"
Tôn đại thiếu bất mãn nói: "Sao có thể như vậy?"
"Mộng Lộ, con đang nói bậy gì đó?" Mẹ Hạ sợ hết hồn, con gái bà hôm nay uống lộn thuốc sao? Người chồng tốt như vậy đi đâu có thể tìm chứ?
Mẹ Tôn giận không hề nhẹ, cười lạnh nói: "Nhà họ Tôn chúng tôi không có quy củ này, ai cũng nói quan hệ gia đình nhà họ Hạ rất phức tạp, quả nhiên không giả, đúng rồi, nghe nói chồng bà từng ngoại tình sao? Vì vậy các ngươi mới ở riêng hơn mười năm, nhà các người đã là như thế, có tư cách gì yêu cầu người khác không ngoại tình?" Xem bộ dáng là muốn vạch mặt rồi, không sai, con dâu này bà không muốn nổi, miệng lưỡi bén nhọn, hiện tại không đem bà vào mắt, đến khi cưới về thì không biết sẽ đến mức nào nữa?
Mẹ Hạ nghiến răng, cũng không la mắng con gái, đứng lên trừng mắt chỉ vào mẹ Tôn gầm nhẹ nói: "Bà có ý gì? Bà nên làm rõ, con gái của tôi không phải không ai thèm lấy, Chồng của tôi làm chuyện gì thì liên quan đến con gái tôi? Ý của bà là sau khi cưới con gái tôi, là có thể ở bên ngoài công khai bao gái sao?"
"Tôi không có ý này, con trai tôi là người trung hậu đàng hoàng, như thế nào làm ra loại chuyện đó? Chỉ là chuyện hôn sự này, chúng tôi với không nổi ha ha!" Khinh bỉ bưng qua ly trà nhấp nhẹ, buồn cười, sao bà có thể nghĩ Hạ gia tốt đây.
Hạ Mộng Lộ thấy mẹ bị cười nhạo, cũng không tiến lên giúp một tay, mỗi lần xem mắt thất bại thật ra cũng là nguyên nhân này? Cô cũng cảm thấy danh tiếng nhà cô không được tốt cho lắm, có cha mới có con gái, nếu sau này kết hôn, cũng không tránh khỏi bị rút xương sống, nhưng kia đều do cha nhất thời bị mê bởi sắc đẹp, có quan hệ gì với cô và mẹ cô chứ? Tại sao những người này luôn thích đem cô và cha cô nhập làm một chứ?
"Tôi còn không lạ gì, Mộng Lộ, chúng ta đi!" Mẹ Hạ mạnh mẽ kéo con gí đi, đáng ૮ɦếƭ, Hạ Hưng Quốc, lát trở về sẽ tìm ông tính sổ.
Hạ Mộng Lộ tránh đi sự lôi kéo của mẹ, bưng lên một chén nước tạt trực tiếp vào mặt mẹ Tôn, đôi tay chống nạnh trên cao nhìn xuống cảnh cáo: "Ngồi ở đây trách mắng người khác cũng không xem thử mình là thứ gì, có người mẹ cay nghiệt như vậy, cấp cho tôi, tôi còn phải suy nghĩ….."
‘Bốp!’
Mẹ Tôn cực kỳ tức giận phun lá trà ra, đứng dậy tát Mộng Lộ một cái, mắt trừng to chửi: "Hạ Mộng Lộ, Tôn gia tôi chịu lấy cô đã là phúc tu ba đời của cô rồi, cô có tài, vậy sao đến giờ vẫn không ai thèm lấy hả? Đến cả người què cũng không muốn lấy cô, biết tại sao không? Bởi vì cô chẳng những không có giáo dưỡng, mà còn không có tư cách đó, hừ!" Hung hăng nhổ xuống đất mấy bãi nước miếng.
Mẹ Hạ nhìn thấy như vậy liền bị chọc tức, vén tay áo lên đi qua túm lấy tóc lôi kéo: "Bà hừ ai hả? Hả? Bà hừ ai chứ? Già mà không kính, hôm nay lão nương không đánh ૮ɦếƭ bà chính là đồ ngu!"
"Các người như vậy còn ra thể thống gì nữa? Hạ Mộng Lộ, còn không mau dẫn mẹ cô cút?" Tôn đại thiếu trợn mắt lên giận dữ nhìn cô gái mà một khắc trước hắn còn muốn lấy cô, người đàn bà đanh đá, quả thật chính là người đàn bà đanh đá, cũng không nhìn một chút đây là đâu, cư nhiên chạy tới đây la lối om sòm.
Tâm tình Hạ Mộng Lộ vốn không tốt, nãy giờ quậy như vậy cũng đã kiệt sức, thấy mẹ bị nắm đầu tóc bù xù, nghẹn ngào can ngăn: "Mẹ, đừng đánh, mau dừng tay!" Thấy kéo không ra liền hét lớn: "Mẹ còn chưa đủ mất mặt sao?"
Hai người già giống như người điên đánh nhau, không ai nhường ai, người nào kéo ra cũng không được, đang lúc mẹ Hạ ôm cái mặt đầy máu thì mẹ Tôn không cần suy nghĩ, bắt lấy tóc của bà, sau đó kéo đi ra ngoài cửa, nhưng làm thế nào cũng không đi ra được, không hiểu ngửa đầu lên.
Mặt Lạc Vân Hải không lộ ra cảm xúc gì bắt lấy cổ tay mẹ Tôn, sau đó dùng lực, một tiếng ‘Răng rắc’ thanh thúy vang lên, xương cổ tay bị lệch, làm người đó phải la lên, mẹ Hạ nhanh chóng thoát khỏi tay người kia, đưa tay xoa mặt mình một chút rồi nắm lấy Lạc Vân Hải cắn răng nghiến lợi ra lệnh: "A Hải, dạy dỗ người đàn bà độc ác này một chút!"
Hạ Mộng Lộ lúng túng cúi đầu, không biết nên như thế nào cho phải.
Nhưng Lạc Vân Hải không đi dạy dỗ ai, mà kéo tay Hạ Mộng Lộ mạnh mẽ dắt đi ra ngoài, đi ngang qua cửa chính thì đạp cánh cửa kia một cước, có thể nói là lực lớn vô cùng, một cánh cửa trong nháy mắt ngã xuống đất, tỏ vẻ cảnh cáo.
"Mẹ ơi!" Mẹ Tôn sợ chạy vào иgự¢ chồng mình.
Từ Thúy Hoa sửa sang lại đầu tóc, lạnh lùng nói: "Hiện tại biết sợ sao? Tôi cảnh cáo các người, ai còn dám ở sau lưng nói xấu con gái tôi, kết quả sẽ như cánh cửa kia!" Chỉ chỉ cánh cửa, nghiêng đầu nhìn bà Vương nói: "Nhìn xem người bà giới thiệu đi? Thật cho là con gái của tôi không ai muốn sao? Ngày mai đi nhà họ Hoắc, nói cho ông Hoắc, Mộng Lộ nhà ta gả cho con trai hắn! Hừ!"
Bà Vương sửng sốt, ông Hoắc? Nhà ông ta không phải một đứa con trai sao? Vả lại mất tích gần hai mươi năm, sao có thể cưới được?
"Con nuôi?"
Sắp xếp phòng ngủ gọn gàng đâu vào đấy, người đàn ông dình đầy tro bụi trên đầu không dám tin nhìn người em gái kết nghĩa, vô duyên vô cớ giới thiệu với ông người con nuôi, còn buộc phải đồng ý?
Mẹ Hạ khổ sở gật đầu: "Ừ, em đã suy nghĩ, nếu Mộng Lộ thích A Hải, A Hải cũng thích Mộng Lộ, thì thành toàn cho bọn nó đi, đường là do bọn nó chọn, không phải Hoắc Hâm nhà anh còn chưa tìm được sao? A Hải kia là người đàng hoàng, tương lai anh sẽ có người nuôi dưỡng đúng không? A Hải không phải là người vong ân phụ nghĩa, cứ để cho cậu ta thế thân Hoắc Hâm, được không?" Như thế thì con gái bà cũng sẽ không bị lời ra tiếng vào, làm như vậy có lẽ là hơi xúc động, nhưng bà nhìn ra A Hải thật tâm che chở cho con gái bà, nên liền đánh cuộc cậu ta không có vợ con.
Nói không chừng cả đời cũng không nhớ lại đâu? Vả lại chính mình dạng buộc con gái đi kết hôn, nếu A Hải nhớ lại mình không có vợ con, Mộng Lộ sẽ hận bà cả đời, có cái gì so với chia rẽ tình cảm người khác xấu xa hơn? Con tự có phúc của con, sau khi nghĩ thông, bà cảm thấy sắp có được một con rể tốt nên vui mừng.
Bờ biển, Hạ Mộng Lộ uất ức bĩu môi, không nhìn tới ai nữa.
Lạc Vân Hải giơ tay lau khô nước mắt cô, nhẹ giọng khiển trách: "Cô ngu ngốc sao? Bị người khi dễ cũng không biết gọi người? Nếu không phải là tôi len lén đi theo, khẳng định khuôn mặt nhỏ nhắn này sẽ hốc hác cho mà xem!"
"Tại sao anh lén đi theo phía sau?" Mộng Lộ kỳ quái vặn lông mày.
"Tâm ý tương thông? Tôi biết rõ cô cần tôi, về sau dù ở đâu, chỉ cần cô cần tôi thì tôi sẽ trước sẽ xuất hiện trước mặt cô!" So với cô gái, thì anh có chút vui sướng khi người gặp họa, không ai thèm lấy tốt vô cùng, tốt nhất cả đời không ai thèm lấy.
Hạ Mộng Lộ suy tư hồi lâu, sau đó nín khóc mà cười: "Ừ! Đây là lời anh nói, tôi không buộc anh đâu đó!" Khi cần, sẽ xuất hiện, nghe cũng không tệ lắm, cô quyết định, về sau không bao giờ đi xem mắt nữa, cho dù không thể ở chung một chỗ với A Hải, nhưng chỉ cần lúc nào cũng được bên cạnh anh ta là được rồi, hai người, có thể ở cùng nhau bao lâu thì bao lâu, cô thích loại cảm giác được nâng niu này.
"Cái gì? Kết hôn? Con kết hôn với anh ta?"
Âm thanh kinh sợ thét chói tai làm chấn động cả tòa lầu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc