Tiên Sinh, Em Thích Anh - Chương 29

Tác giả: Tô Tâm Đường Tiểu Điềm Bính

Chương 29: Gặp mặt thông gia
Thời gian hai nhà hẹn ăn cơm là 6h tối thứ bảy, lúc đó hai người đều có thời gian, Chu Vân Thu nói ngày giờ với bên Trình gia, đều đồng ý.
Trình Vân hiện tại mỗi ngày về nhà đối với Dịch tiên sinh chính là các loại bổ nhào, Dịch Tranh Hoa ôm cậu ở phòng ngủ đi qua lại đều là hiện tượng bình thường, anh cũng dần dần quen trên người treo con gấu koala làm việc, anh mỗi lần thấy phiền, xoay đầu qua, là có thể nhìn thấy mặt mày cười cong cong của bạn nhỏ, tâm tình liền sẽ trở nên rất tốt.
Trình Vân gần đây đặc biệt thích học, đối với việc học cũng để tâm hơn trước kia rất nhiều, lúc trước không ai quản cậu, hiện giờ Dịch tiên sinh đốc thúc cậu học tập, còn dạy bù cho cậu, cậu không muốn làm uổng phí tâm tư của Dịch tiên sinh, Dịch tiên sinh tốn thời gian dạy bù cho cậu, cậu cũng phải có tiến bộ mới không phụ lòng Dịch tiên sinh.
Hôm thứ bảy ánh nắng chan hòa, gió thổi nhẹ, làm tâm tình người đều tốt hơn, nhưng hai người ban ngày ở trong nhà, thời tiết tốt hay không cũng không liên quan gì tới hai người họ.
Thời gian ăn cơm đã hẹn là 6h, hai người ra khỏi nhà lúc 5h10, nhà hàng lần này là Chu Vân Thu đặt, Chu Vân Thu vì tỏ rõ sự xem trọng với chuyện này, đặt một nhà hàng cao cấp rất có phong cách, phải đặt chỗ trước.
Dịch Tranh Hoa và Trình Vân hôm nay đều mặc khá nghiêm chỉnh, hai người đều mặc tây trang lam đậm, Dịch Tranh Hoa càng thêm thành thục trầm ổn, Trình Vân lại mặc tây trang ra dạng đáng yêu, cậu mà cười, hai lúm đồng tiền bên miệng càng rõ ràng.
Hai người dưới dẫn dắt của phục vụ viên đến phòng bao, Chu Vân Thu đã đến, đây là lần đầu gặp mặt đầu tiên của Trình Vân với Chu Vân Thu, mặt mũi bà rất giống Dịch tiên sinh, tóc 乃úi lên, mặc bộ sườn xám, trên tay cầm cái túi nhỏ, cười nhẹ nhàng, cả người đặc biệt có khí chất.
Chu Vân Thu vừa nhìn thấy Trình Vân liền cười lên, tươi cười đầy mặt, đặc biệt ôn hòa gần gũi, cả con trai đều không đếm xỉa tới, tiến lên kéo lấy Trình Vân, nụ cười nơi khóe miệng đều không che đậy được: "Đây là Vân Vân đi."
Dịch Tranh Hoa nhìn thấy Chu Vân Thu không đoái hoài đến mình, tiếng mẹ kia cũng liền nghẹn về, Trình Vân chào hỏi Chu Vân Thu, cười gọi một tiếng: "Mẹ...."
Xưng hô này vẫn là Chu Vân Thu nói khi trò chuyện với cậu, cậu cũng liền luôn giữ thói quen gọi vậy.
Chu Vân Thu từ trong túi nhỏ lấy ra một bao lì xì, nhét vào trong tay Trình Vân: "Mẹ cho phí sửa miệng."
Trình Vân cũng không làm bộ làm tịch, như vậy không phải càng xác định quan hệ của cậu với Dịch tiên sinh sao? Cậu nhận lấy, mỉm cười nói tiếng cảm ơn với Chu Vân Thu: "Cảm ơn mẹ."
Chu Vân Thu vỗ vai Trình Vân, nói: "Sau này sống tốt với Tranh Tranh, bị bắt nạt thì nói với mẹ ngay, mẹ nhất định giúp con."
Dịch Tranh Hoa ở bên cạnh đặc biệt đành chịu, anh nhìn hai người, nói: "Mẹ, con sẽ không bắt nạt em ấy."
"Ờ." Chu Vân Thu nhàn nhạt ờ một tiếng, tiếp đó kéo Trình Vân qua, thấp giọng nói với cậu: "Miệng lưỡi đàn ông, quỷ gạt người, nếu nó bắt nạt con, con phải nói với mẹ."
Trình Vân đặc biệt nhỏ tiếng đáp lại: "Mẹ, con cũng là đàn ông."
Dịch Tranh Hoa bị dáng vẻ đáng yêu đó của Trình Vân chọc cười, bạn nhỏ nhà mình sao đáng yêu thế này?!
Chu Vân Thu liếc Dịch Tranh Hoa một cái, sửa miệng: "Mẹ sai rồi, vậy miệng lưỡi của Tranh Tranh, quỷ gạt người."
Dịch Tranh Hoa nhìn Trình Vân một cái, phát hiện bạn nhỏ cũng đang nhìn anh, trong mắt mang theo ý cười, đành chịu cười cười, không lên tiếng.
Lúc này cửa phòng bao lần nữa bị đẩy ra, Trình Hồng Hạc với Lý Tuệ đi vào, Trình Huyên sau đó mới vào.
Chu Vân Thu đã thu lại mỉm cười làm người ấm áp trên mặt, đổi thành tươi cười lễ độ, nói: "Ông thông gia, bà thông gia đến rồi, ồ, cháu này chính là Trình Huyên em trai của Trình Vân đi, bộ dáng thật đẹp trai."
Trình Hồng Hạc với Lý Tuệ đều có chút gò bó, họ căn bản không ngờ sẽ có bữa cơm như vậy, lúc nhận được điện thoại của Chu Vân Thu, hai người đều có chút kinh ngạc, trước kia có hợp đồng, bữa cơm này hai người họ bày tư thái gì hình như đều có chút lúng túng.
Hai người lễ độ cười cười, nói: "Chào Chu tổng."
Trình Huyên ở phía sau nói theo một tiếng: "Chào bác gái."
Chu Vân Thu rất nhiệt tình, bà cười: "Gọi Chu tổng làm gì, sau này chính là thông gia, kêu tôi Vân Thu là được."
Miệng Trình Hồng Hạc nhúc nhích, không gọi ra miệng, vẫn là Lý Tuệ hòa giải, bà tươi cười đầy mặt, nắm tay Chu Vân Thu: "Vân Thu, Vân Vân khoảng thời gian này đã thêm phiền cho Dịch gia."
Chu Vân Thu: "Nào có thêm phiền, tôi rất thích Vân Vân, đứa nhỏ Vân Vân này, đặc biệt ngoan, đối với Tranh Tranh nhà tôi cũng tốt, ai da, xem tôi này, đều ngồi trước đi, đừng đứng nữa, chúng ta vừa ăn vừa nói."
Sau khi mấy người ngồi xuống, Chu Vân Thu liền nhấn chuông, ra hiệu có thể bưng đồ ăn lên.
Hai người Trình Hồng Hạc với Lý Tuệ nhìn nhau một cái, ý tứ trong mắt chỉ có đối phương hiểu.
Trình Huyên ở bên cạnh nhìn Trình Vân một cái, mím môi không lên tiếng, cũng không biết đang nghĩ gì, hắn lại lén liếc Dịch Tranh Hoa một cái, nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc lạnh lùng của anh, liền không nhìn nữa, sau đó thì chăm chăm nhìn hướng Trình Vân, nhìn một hồi, không biết nghĩ đến cái gì, cả Trình Vân cũng không nhìn nữa, chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm bàn ăn trước mặt ngẩn người.
Cảm giác khẩn trương của Trình Vân đã qua, cậu hiện tại vô cùng bình thản, trong lòng cũng rất bình tĩnh, bữa cơm này trọng điểm ở người lớn hai nhà, người khác chuyên tâm nghe là được.
Chu Vân Thu dẫn dắt bầu không khí cả phòng bao, bà nhìn Dịch Tranh Hoa, lại nhìn Trình Vân, nói: "Hầy, tôi nói, hai đứa này càng nhìn càng xứng, tình cảm của hai đứa nhỏ nếu đã đến, tôi muốn bàn chút việc."
Trình Hồng Hạc có chút muốn nói lại thôi, muốn nói gì đó, lại chú ý tới thân phận của Chu Vân Thu, liền không nói nữa.
Lý Tuệ trước tiên nhìn Dịch Tranh Hoa với Trình Vân một cái, lại nhìn Chu Vân Thu: "Ý của Vân Thu là...."
"Mau chóng tổ chức hôn lễ." Chu Vân Thu cười cười: "Bà nói xem, hai đứa nhỏ tuy đã lãnh giấy kết hôn, nhưng hôn lễ không làm, luôn cảm thấy danh bất chính ngôn bất thuận, mà không tổ chức hôn lễ cũng cảm thấy có lỗi với Vân Vân a....."
Chu Vân Thu nói chuyện đặc biệt chú ý chừng mực, như hai nhà thông gia bình thường, tuyệt nhiên không nhắc đến chuyện hai nhà từng ký hợp đồng.
Lý Tuệ nhìn Trình Hồng Hạc một cái, cười cười, nói: "Vân Thu nói cũng đúng, hai đứa nhỏ nếu đã định, xác thực nên tổ chức hôn lễ."
Trong lúc người lớn hai bên nói chuyện, thức ăn cũng mang lên, đồ ăn của nhà hàng cao cấp tinh xảo, lượng lại rất ít, nếu thật sự là đến đây ăn cơm, vậy thì ăn không no. ((pupanda đồng hành cùng chương trình này))
Dịch Tranh Hoa lột một con tôm, bỏ vào trong đĩa của cậu, nói: "Tôm này không tệ, nếm thử."
Trình Vân ăn tôm xong, gật gật đầu, khen: "Thật sự không tệ."
Trình Huyên đều nhìn tương tác của hai người trong mắt, mím môi không nói chuyện.
Người lớn hai bên nói xong mấy chuyện kia bắt đầu nói sang chuyện khác, căn bản không ăn là mấy, một bữa cơm chỉ uống mấy ly rượu, chờ lúc bữa cơm này kết thúc, người ăn no có lẽ chỉ có ba hậu bối, lượng đồ ăn ít bù lại chất lượng cao.
Bữa cơm này hai nhà ăn đều rất cao hứng, Chu Vân Thu cho Trình gia thể diện, Trình Hồng Hạc với Lý Tuệ cũng văn minh lịch sự, hai nhà đều cao hứng, việc tất nhiên cũng tiến hành rất thuận lợi.
Ngày cưới phải chọn một ngày lành.
Dịch Tranh Hoa với Trình Vân đều uống chút rượu, cuối cùng là tài xế của Chu Vân Thu đưa hai người về nhà, Trình Vân lúc trước rất ít uống rượu, uống một ly thôi, mặt đã đỏ, nhưng vẫn xem như tỉnh táo.
Hai người không biết đã nói đến gì, Dịch Tranh Hoa nhắc đến một chuyện, anh hỏi: "Em lúc đó hỏi có người từng sắc dụ anh chưa là đang nghĩ gì? Hửm?"
Hai người lúc này đang vào cửa nhà, dì Chu đã ngủ, hai người sợ đánh thức dì, động tác đều rất nhẹ, lúc Trình Vân trả lời anh tiếng nói đè rất thấp: "Định sắc dụ anh đó."
Dịch Tranh Hoa ôm Trình Vân trong lòng, nâng mặt cậu lên, nhìn mắt cậu, thấp giọng hỏi: "Vậy sao không sắc dụ?
Mặt Trình Vân đỏ au, cậu cảm thấy mặt cậu đặc biệt nóng ran, cậu giơ tay vỗ vỗ mặt, làm mình tỉnh táo chút, "Sợ anh cũng quăng em ra ngoài."
Dịch Tranh Hoa ôm eo Trình Vân, bế người lên cao, nhìn ngang với mình, anh cười cười, hôn môi người trong lòng: "Vậy em thử xem, anh có quăng em ra ngoài hay không."
"Lên lầu đi." Trình Vân thấp giọng nói, ở tầng 1 họ nói chuyện chỉ có thể nói khẽ, làm việc cũng không tiện.
Dịch Tranh Hoa khẽ cười một tiếng, trực tiếp bế ngang Trình Vân lên, cứ vậy bế lên lầu, vào phòng ngủ, bật đèn, sau khi thả cậu xuống, xoay người khóa cửa.
Tây trang của Trình Vân lúc này có chút lộn xộn, mặt ửng đỏ, giày ở dọc đường lên lầu đã rớt, chỉ mang vớ đứng trên sàn nhà.
Dịch Tranh Hoa nhìn mắt bạn nhỏ dưới ánh đèn có vẻ càng thêm xinh đẹp, ánh mắt càng thêm sâu lắng, anh thấp giọng cười nói: "Bạn nhỏ, sắc dụ thử xem nào."
Trình Vân nhìn nụ cười nơi khóe miệng của Dịch tiên sinh, từ từ đi đến anh, giơ tay kéo cà vạt trước иgự¢ anh, kéo anh thấp xuống, chính mình kiểng mũi chân, trực tiếp hôn lên.
Dịch Tranh Hoa cúi đầu hôn môi với cậu, nụ hôn này mang theo cấp bách, Trình Vân vừa hôn vừa ૮ởเ φµầɳ áo, nút áo sơ mi không dễ cởi, cậu trực tiếp giật bung áo sơ mi.
Dịch Tranh Hoa nhìn động tác thô lỗ như vậy của bạn nhỏ, khẽ cười một tiếng: "Thô lỗ như vậy?"
Trình Vân kéo Dịch Tranh Hoa, đẩy ngã anh trên giường, lúc này nửa thân trên của cậu đã trần trụi, cậu bắt đầu cởi đồ của Dịch tiên sinh, vừa hôn vừa cởi, bởi vì dùng sức, lúc kéo cà vạt của Dịch tiên sinh, xém chút siết ૮ɦếƭ anh.
"Xin lỗi."
Bạn nhỏ Trình thấp giọng xin lỗi, nói xong cúi đầu tiếp tục hôn anh, khẽ gọi một tiếng: "Dịch tiên sinh."
Dịch Tranh Hoa lật người đè Trình Vân dưới thân, duỗi tay cởi đi cà vạt của mình, ϲởí áօ sơ mi, lộ ra dáng người cường tráng, Trình Vân nhìn múi bụng ở bụng Dịch tiên sinh, mắt đều sáng lên, giơ tay liền trực tiếp sờ lên.
Trình Vân rất gầy, lúc nằm xuống, chỗ bụng lõm xuống, đường cong cả người đặc biệt đẹp, mang theo loại mỹ cảm mảnh mai.
Dịch Tranh Hoa cúi nhìn Trình Vân, giơ tay mân mê trái tai cậu, thấp giọng nói: "Bạn nhỏ, đừng hối hận đó."
Trình Vân trực tiếp nhấc eo dùng hông cạ thắt lưng Dịch tiên sinh, động tác đặc biệt sắc tình, cũng mang theo khiêu khích.
Dịch Tranh Hoa không kiềm nén Dụς ∀ọηg nữa, Dụς ∀ọηg trong mắt như sắp nhấn chìm Trình Vân.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc