Tiệm Tạp Hóa Của Nhóc Con - Chương 92

Tác giả: Thủy Tinh Phỉ Thúy Nhục

Lâm Đông, Mục Hưng Hà, Hạ Tiểu Xuyên cùng Tưởng Tiểu Quân nhìn chằm chằm Kỳ Kỳ, bọn họ đang thuộc về giai đoạn “Tiểu tử choai choai, ăn nghèo lão tử”, đừng nói tạm thời chỉ mới ăn trứng gà, que cay cùng xúc xích, cho dù ăn sạch hết mì ăn liền trong nồi thì phỏng chừng cũng chỉ có thể ăn no chín phần, nhưng Kỳ Kỳ cũng không để cho bọn họ ăn no chín phần, còn ra vẻ vô tội hỏi tại sao bọn họ không ăn.
Lần này ngay cả Lâm Đông cũng giận, cùng Mục Hưng Hà, Hạ Tiểu Xuyên, Tưởng Tiểu Quân đồng thời nhào về phía Kỳ Kỳ, bắt đầu nhằm vào cái ௱ôЛƓ mập của Kỳ Kỳ mà đá, đá làm cho Kỳ Kỳ kêu gào thảm thiết, người lớn đứng ở cửa thấy thế nhanh chóng xông tới, tách năm đứa nhỏ ra, lúc này Kỳ Kỳ mới biết mình không cẩn thận làm rớt nước mũi vào trong nồi mì ăn liền, tự biết đuối lý nên không lên tiếng, ôm eo mẹ mình, nhỏ giọng nói: “Mẹ, con đói.”
Mẹ Kỳ Kỳ quát lớn một tiếng: “Mày còn không thấy ngại mà nói đói bụng à?”
Kỳ Kỳ không lên tiếng.
Mẹ Kỳ Kỳ hỏi: “Ba mày đâu?”
Kỳ Kỳ trả lời: “Đang chơi mạt chược ạ.”
“Thật quá đáng!”
“Dạ.” Kỳ Kỳ tán đồng.
“Lát nữa tao tìm ba mày tính sổ.”
Mẹ Kỳ Kỳ cắn răng nói xong, cực kỳ ngượng ngùng quay đầu nhìn về phía bốn người Lâm Đông, mời bốn người Lâm Đông đến nhà cô làm khách, bây giờ cô sẽ làm một bữa cơm trưa phong phú cho bốn người Lâm Đông, để bốn người Lâm Đông ăn no.
Đám người Lâm Lệ Hoa và Nguyễn Tâm Bình ngăn cản mẹ Kỳ Kỳ, nói là mới từ nông thôn lên mang không ít đồ ăn, cá khô, thịt khô các loại, đều là thức ăn chín có sẵn, chuẩn bị một chút là có thể ăn, đơn giản thuận tiện, bọn trẻ còn phải đi học nữa.
Lúc này mẹ Kỳ Kỳ mới coi như thôi, kéo Kỳ Kỳ đi.
Lâm Lệ Hoa bảo Hạ Tiểu Xuyên đem hơn nửa nồi mì sợi bưng cho tiểu Uông của quán cơm ăn, Lâm Lệ Hoa dứt khoát chiên cá, hâm lại thịt viên, xào khoai tây sợi cùng nấu một phần canh cà chua trứng gà cho bốn người Lâm Đông ăn, bốn người đang ăn, Kỳ Kỳ chạy tới, vừa mới chạy tới lại bị Tưởng Tiểu Quân cùng Mục Hưng Hà ghét bỏ mà đuổi đi.
Chẳng được bao lâu, Kỳ Kỳ lại tới, Kỳ Kỳ thích cùng Lâm Đông, Mục Hưng Hà, Tưởng Tiểu Quân chơi đùa, thích tới mức căn bản không nhớ ra được mình sắp phải thi học kỳ.
Vì để cho Kỳ Kỳ cùng Hạ Tiểu Xuyên có thể thi tốt một chút, ba người Lâm Đông quyết định trước khi kỳ nghỉ hè của lớp ba bắt đầu, không mang theo Kỳ Kỳ cùng Hạ Tiểu Xuyên chơi đùa, mỗi buổi chiều ba người đều tập thể biến mất.
Kỳ Kỳ cùng Hạ Tiểu Xuyên theo thói quen ném cặp sách liền đi tìm Lâm Đông, nhưng gần đây không tìm được, hai người kiên nhẫn, chỉ cần vừa tan học, lập tức chạy về nhà, căn bản không cần vào phòng, đứng ở cửa liền ném cặp sách lên giường, quay người chạy về hướng nhà Lâm Đông, chạy xong nhà Lâm Đông chạy sang nhà Mục Hưng Hà, chạy xong nhà Mục Hưng Hà lại chạy đến nhà Tưởng Tiểu Quân, tìm khắp nơi không thấy ba người Lâm Đông.
Hai người xoay người chạy đến nhà Lâm Đông, ở nhà Lâm Đông chờ, đợi đến khi Lâm Đông đạp xe đạp trở về, trong nhà bắt đầu ăn cơm, cơm nước xong bị ba mẹ bắt làm bài tập ở nhà, hai người không thể tìm Lâm Đông, nhưng hai người vẫn không buông tha, mỗi ngày vừa tan học liền chạy đến nhà Lâm Đông, mãi cho đến khi kỳ thi học kỳ kết thúc, hai người vẫn không tìm thấy ba người Lâm Đông.
Ba người Lâm Đông đạp xe đạp sang phố tây lớn bán bánh quai chèo, bởi vì tiền tiêu vặt của Mục Hưng Hà cùng Tưởng Tiểu Quân đều bị mất, cho nên tiền vốn là do Lâm Đông bỏ ra, đến khi nào kiếm được tiền lời, sẽ chia cho Lâm Đông nhiều hơn một chút.
Ba người chạy khắp nơi rao hàng, từ giữa trưa bận đến chạng vạng, sau khi đem rổ bánh quai chèo trả lại cho cửa hàng, ba người dựng xe đạp ở ven đường, sau đó ngồi chồm hỗm trên mặt đất đếm số tiền kiếm được xế chiều hôm nay, trừ đi tiền vốn của Lâm Đông, tổng cộng kiếm lời được bốn đồng.
Tưởng Tiểu Quân hỏi: “Kiếm lời đươc bốn đồng à?”
Lâm Đông gật đầu.
Mục Hưng Hà nói: “Bốn đồng rất nhiều.”
Tưởng Tiểu Quân hỏi: “Vậy làm sao chia?”
Mục Hưng Hà không chậm trễ chút nào mà nói: “Hai chúng ta một người một đồng, Đông Đông hai đồng.”
Lâm Đông nói: “Em được chia nhiều quá.”
Mục Hưng Hà nói: “Không có gì.”
Tưởng Tiểu Quân biểu thị tán thành.
Lâm Đông không muốn, bé lấy từ trong túi đeo lưng của mình, móc ra sáu xu, ba xu cho Mục Hưng Hà, ba xu cho Tưởng Tiểu Quân, biểu thị mình chỉ chịu chiếm một đồng, Mục Hưng Hà và Tưởng Tiểu Quân không có cách nào, cũng đành nhận, sau đó ba người đạp xe đạp, đạp lên ánh tà dương mờ nhạt chạy về phố đông lớn của trấn Cẩm Lí.
Mới đến đầu đường đã nghe được mùi thơm bay ra từ các nhà các hộ xung quanh, ba người ngửi một chút đã biết là món nào.
“Khoai tây gà quay!”
“Cật heo xào!”
“Cà chua trứng gà!”
“…”
Ngoại trừ mùi cơm và mùi thức ăn thơm ra còn có tiếng xẻng đảo cơm xào đồ ăn, tiếng xì xèo khi dầu cùng đồ ăn gặp gỡ, ngay cả chó trong nhà cũng cảm thấy thèm mà sủa gâu gâu, lúc này trên đường phố truyền đến người lớn gọi trẻ con về nhà ăn cơm, sau đó ba người thấy thân ảnh bọn trẻ con chạy qua chạy lại trên phố đông lớn, ba người còn nhìn thấy Tiểu Xuyên mập cùng Kỳ Kỳ mập.
Ba người không gọi Hạ Tiểu Xuyên cùng Kỳ Kỳ, bọn họ tiếp tục chạy về phía trước, Lâm Đông vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Nguyễn Tâm Bình cùng Bùi Thức Vi đứng trước cửa nhà, bé cao hứng dùng sức đạp xe đạp, xe đạp mang theo bé chạy đến bên cạnh Nguyễn Tâm Bình cùng Bùi Thức Vi, bé thuần thục ấn phanh xe, xe vững vàng mà đứng ở trước mặt hai người Nguyễn Bùi, bé vui vẻ gọi: “Ba mẹ.”
Nguyễn Tâm Bình cùng Bùi Thức Vi đã nhìn thấy Lâm Đông từ xa, cũng đã lộ ra nụ cười, giờ khắc này ý cười càng trở nên đậm hơn, Nguyễn Tâm Bình đi lên trước, lau mồ hôi trên trán Lâm Đông, hỏi: “Ngày hôm nay đi đâu vậy?”
Lâm Đông nói: “Đi trấn Cẩm Thượng bán bánh quai chèo ạ.”
Nguyễn Tâm Bình kinh ngạc nói: “Con chạy đến trấn bên cạnh cơ à?”
Lâm Đông gật đầu.
“Giỏi quá!”
“Dạ, con và Hưng Hà, Tiểu Quân bán bánh quai chèo kiếm lời được bốn đồng, bởi vì tiền đặt cọc là do con ra, cho nên con được chia nhiều thêm một đồng, con nhận.”
“Thật là lợi hại, bảo bối con làm rất đúng.” Nguyễn Tâm Bình không bao giờ tiếc rẻ ngôn từ khích lệ bọn trẻ con, cô cho là khi được khen, trẻ con sẽ nhanh chóng trưởng thành nhanh như tia chớp, đối xử với Lâm Đông cô càng luôn khích lệ, cười lau sạch mồ hôi trên trán Lâm Đông rồi hỏi: “Đói bụng không?”
Lâm Đông gật đầu.
“Đi, đi ăn cơm, ba làm thật nhiều món thích ăn.”
“Dạ.”
Lâm Đông đẩy chiếc xe đạp chỉ thấp hơn so với mình nửa cái đầu, dễ dàng dựng ở trong sân, nhanh chóng chạy vào phòng rửa tay, sau khi rửa tay sạch sẽ, cùng Nguyễn Tâm Bình Bùi Thức Vi đồng thời ngồi ở trước bàn cơm ăn cơm.
Bây giờ Lâm Đông ăn rất được, Nguyễn Tâm Bình và Bùi Thức Vi đều ăn no, bé vẫn còn đang ăn, Nguyễn Tâm Bình và Bùi Thức Vi cũng không nhanh chóng rời bàn, chậm rãi chờ Lâm Đông ăn, Nguyễn Tâm Bình nhìn Lâm Đông, càng nhìn càng cảm thấy Lâm Đông thật đẹp, trước đây Lâm Đông gầy gò nho nhỏ dễ nhìn, hiện tại có chút thịt, cũng cao lớn lên, càng đẹp mắt, chớp mắt một cái lại lớn thêm một chút, không biết sẽ đẹp trai cỡ nào nữa.
Dường như Nguyễn Tâm Bình nhìn con trai hoài cũng không đủ, mãi cho đến khi cơm nước xong, Lâm Đông giúp đỡ Bùi Thức Vi rửa chén, rửa xong rồi liền chạy sang tiệm tạp hóa nhóc con giúp đỡ Lâm Lệ Hoa bán hàng, mỗi ngày bé đều phải giúp cô một chút.
Chờ Lâm Đông trở lại lần thứ hai, mang theo Mục Hưng Hà cùng Tưởng Tiểu Quân trở lại, lúc này Nguyễn Tâm Bình đang ở nhà bếp rót nước, bé nhanh chóng chạy đến nhà bếp, nhỏ giọng nói: “Mẹ, tối nay Hưng Hà cùng Tiểu Quân muốn tới ngủ cùng con, được không ạ?”
Nguyễn Tâm Bình quay đầu nói: “Được chứ, nhưng con nói cho mẹ nghe một chút, tại sao hai đứa lại muốn ngủ cùng con?”
“Bởi vì, bởi vì…” Lâm Đông đảo mắt.
Nguyễn Tâm Bình nhẹ nhàng hả một tiếng, giọng hơi nâng lên, mang theo nghi vấn.
Lâm Đông lập tức ăn ngay nói thật: “Bởi vì Tiểu Quân mướn một quyển truyện tranh, ba mẹ anh ấy không cho anh ấy đọc.”
“Tại sao không cho đọc?”
“Bởi vì anh ấy học tập kém.”
“… Cho nên muốn tới nơi này vụng trộm đọc?”
“Dạ, con cũng muốn đọc.”
“Có thể, thế nhưng phải ngủ sớm, biết không?”
“Biết ạ.”
“Đi đi.”
“Cảm ơn mẹ.” Lâm Đông cao hứng chạy tới, ôm eo Nguyễn Tâm Bình.
Nguyễn Tâm Bình vui vẻ nói: “Mau đi đi, không thể chỉ đọc truyện tranh, cậu và dì cũng mua cho con sách ngoại khóa, con cũng phải đọc cùng Hưng Hà và Tiểu Quân.”
Lâm Đông gật đầu: “Dạ.”
Lâm Đông vui sướng chạy ra khỏi nhà bếp, kéo Mục Hưng Hà cùng Tưởng Tiểu Quân vào phòng, vừa vào phòng ba người liền cởi giày ra nhào lên, nằm úp sấp ở đầu giường, đầu sát bên đầu đọc truyện tranh, đang xem tương đối chuyên tâm, chợt nghe ván giường “Rầm” một tiếng, ba người sợ hết hồn, quay đầu nhìn lại là Kỳ Kỳ cùng Hạ Tiểu Xuyên.
Kỳ Kỳ nói: “Rốt cục bắt được ba người rồi!”
Hạ Tiểu Xuyên nói: Bọn em thi học kỳ xong rồi.”
Nói xong hai người cởi giày tính bò lên trên giường, ba người Lâm Đông đồng thời dùng chân đẩy hai người.
Mục Hưng Hà nói: “Ai cho bọn bay lên giường?”
Tưởng Tiểu Quân nói: “Xuống.”
Lâm Đông nói: “Bọn mày còn chưa tắm, bò cái gì mà bò.”
Kỳ Kỳ cùng Hạ Tiểu Xuyên liều mạng, như hai con heo nhỏ, mạnh mẽ chen lên giường, kết quả cuối cùng là Bùi Thức Vi để cho cả năm người đều đi tắm, hơn nữa còn là tắm tại nhà Lâm Đông.
Ba người Lâm Đông tắm xong, liền thấy Kỳ Kỳ cùng Hạ Tiểu Xuyên mặc quần đùi nằm vắt chéo hai chân trên giường, ba người nhào tới đánh một trận, sau đó năm người nằm lỳ ở trên giường đọc truyện tranh.
Ngoài cửa Bùi Thức Vi lần lượt gọi điện thoại cho từng nhà Hạ, Mục, Tưởng, thông báo trẻ con nhà họ đều đang ở nhà anh ta, làm cho bọn họ yên tâm, chờ đến chín giờ rưỡi tối, Bùi Thức Vi đi đến phòng Lâm Đông nói: “Các bảo bối, đến giờ đi ngủ rồi, chú tắt đèn đây.”
Kỳ Kỳ quay đầu nói: “Tắt sớm như vậy ạ? Bọn con chưa đọc truyện xong nữa.”
Bùi Thức Vi cười nói: “Trẻ con phải ngủ sớm dậy sớm.”
“Nhưng bọn con không phải trẻ con mà.”
“Vậy mấy đứa là cái gì?”
“Bọn con là thiếu niên rồi”
“Thiếu niên cũng cần ngủ sớm dậy sớm, không thì sẽ béo phì.”
“…”
Trong nháy mắt Kỳ Kỳ bị ba của Lâm Đông chặn lời không còn gì để nói.
Bùi Thức Vi nói: “Chú tắt đèn nhé?”
Mục Hưng Hà và Tưởng Tiểu Quân gật đầu, sau đó năm người nằm ngang ngủ ngon.
Bùi Thức Vi cố ý nhìn về phía Lâm Đông nói: “Bảo bối ngủ ngon.”
Lâm Đông ấm áp trong lòng mà nói: “Ba ngủ ngon, mẹ ngủ ngon.”
Chỉ nghe “Cạch” một tiếng, gian phòng trở nên tối tăm, lúc thường khi Lâm Đông ngủ một mình, Bùi Thức Vi sẽ mở đèn thủy tinh ở đầu giường Lâm Đông, ngày hôm nay có bốn tiểu đồng bọn ở cạnh bé, Bùi Thức Vi không mở nữa, mà nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Năm người nhắm mắt lại nằm, bộ dáng buồn ngủ, không bao lâu, rối loạn lên.
Kỳ Kỳ mở miệng nói: “Tiểu Xuyên, sao mày còn chưa ngủ?”
Hạ Tiểu Xuyên nói: “Không phải mày cũng chưa ngủ sao?”
Mục Hưng Hà nói: “Hai người bọn mày nói cái gì đó?”
Lâm Đông giòn giã nói: “Hưng Hà, anh cũng không ngủ à.”
Vì vậy năm người đều không ngủ được, mày một câu tao một câu nói chuyện, xuất phát từ bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn một chút nhìn thấy ngoài cửa sổ có nhiều đốm lửa đang múa may, Hạ Tiểu Xuyên a một tiếng nhanh chóng quay người ôm lấy Lâm Đông nói: “Có quỷ!”
Kỳ Kỳ bị doạ ôm lấy cánh tay Tưởng Tiểu Quân: “Anh!”
Mục Hưng Hà mở miệng nói một câu: “Quỷ cái rắm!”
Lâm Đông nói: “Không phải quỷ đâu, đó là con đom đóm, bọn mày không nhận ra à?”
Lúc này Hạ Tiểu Xuyên cùng Kỳ Kỳ mới nhìn về phía ngoài một lần nữa, thật sự là đom đóm.
Hạ Tiểu Xuyên nói: “Thực sự là đom đóm kìa.”
Lâm Đông nói: “Đúng vậy.”
Kỳ Kỳ hỏi: “Tại sao lại có đom đóm vậy?”
Lâm Đông nói: “Hủ thảo vi đom đóm.”
Kỳ Kỳ, Hạ Tiểu Xuyên, Tưởng Tiểu Quân đồng thời hỏi: “Có ý gì?”
Lâm Đông giải thích nói: “Có hai cách nói, mọi người muốn nghe loại nào?”
“Đều nói.”
“Được rồi.” Lâm Đông nói: “Người cổ đại cho là rễ cây ૮ɦếƭ rồi, mục nát, thật ra không phải đã ૮ɦếƭ rồi mục nát, mà là biến thành đom đóm, bởi vì đom đóm chỉ xuất hiện ở nơi có cây mục nát, cho nên gọi ‘Hủ thảo vi đom đóm’, một cách nói khác chính là đom đóm đẻ trứng trong những cây mục nát, cho nên mới có đom đóm.”
Sau khi Lâm Đông nói xong, Mục Hưng Hà nở nụ cười, Kỳ Kỳ, Hạ Tiểu Xuyên, Tưởng Tiểu Quân lại sững sờ, Hạ Tiểu Xuyên thán phục mà nói: “Lâm Đông, làm sao mà mày hiểu nhiều như vậy.”
Lâm Đông nói: “Đọc sách đó.”
Kỳ Kỳ hỏi: “Nhiều như vậy chữ mày đều biết sao?”
Lâm Đông nói: “Tao có thể tra từ điển mà.”
“Mày không ngại phiền phức à. Nếu là chữ tao không biết, tao sẽ không nhìn.”
“…”
Tưởng Tiểu Quân tiếp một câu: “Nếu ai cũng giống như mày thì cả lớp đều là người ngu.”
Kỳ Kỳ biện giải: “Anh, em không ngu, thầy giáo nói em đặc biệt thông minh, em học tập không giỏi, là bởi vì em không học tập cho giỏi.”
“Vậy sao mày không lo học đi?”
“Em cũng muốn học tập cho giỏi, nếu lại thi không tốt, vậy em thật mất mặt.”
“…”
“Em —— “
“Đừng nói chuyện nữa, ngủ!” Tưởng Tiểu Quân đánh gãy lời Kỳ Kỳ.
Kỳ Kỳ quay đầu hỏi: “Lâm Đông, mày muốn ngủ chưa? Nếu mày chưa muốn ngủ, tao có thể nói chuyện với mày, chúng ta —— “
Lâm Đông nói: “Tao muốn ngủ.”
Kỳ Kỳ không thể làm gì khác hơn là ngậm miệng, bởi vì chỉ cần Lâm Đông chịu nói chuyện, như vậy Hưng Hà cùng anh nó sẽ không đánh nó, nếu như Lâm Đông không muốn, vậy nó không được nói chuyện, nếu không sẽ ăn đòn, cho nên nó không thể làm gì khác hơn là ngậm miệng.
Không bao lâu sau, cũng không biết ai mở miệng trước, năm người lại trò chuyện, mãi cho đến nửa đêm mới ngủ, lúc tỉnh lại đã là chín giờ sáng, khí trời hơi âm u một chút, sau đó là một cơn gió mạnh mưa rào, kéo dài tầm hai tiếng, mưa xong, Lâm Đông vui vẻ: “Ngày hôm nay chúng ta không cần bán bánh quai chèo cũng có thể kiếm được tiền tiêu vặt rồi!”
Bốn người Mục Hưng Hà nghi hoặc mà nhìn về phía Lâm Đông.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc