Tiệm Cơm Nhỏ Thành Trường An - Chương 100

Tác giả: Bánh Anh Đào

Chương 100: Chứng vọng tưởng bị hại
Kỳ thi của bộ Lễ đã gần kề, món lẩu cũng gần hết thời, đã tới lúc châm thêm một ngọn đuốc, hoặc có thể nói là cạo chút lông cừu cuối cùng, Thẩm Thiều Quang quyết định kết hợp thi cử với món lẩu, mở màn “chúc đỉnh yến”.
Đỉnh, cũng là khí cụ quan trọng của quốc gia, cho nên trọng thần của triều đình, rường cột của quốc gia còn gọi là đỉnh thần. “Chúc đỉnh yến” này không cần giải thích cũng biết là tiệc chúc các sĩ tử thi cử đỗ đạt thăng quan tiến chức, trở thành đỉnh thần của triều đình. Bởi vì hình dạng và cách ăn của món lẩu này cho nên không ít sĩ tử đều gọi nó theo kiểu cổ là “tiểu đỉnh”, vậy nên món lẩu cũng thành có liên quan với khoa cử.
Thẩm Thiều Quang nói với Thiệu Kiệt: “Ta tính tới lúc đó treo ngoài cửa quán R*ợ*u một tấm lụa dài trăm thước, mời các sĩ tử dự tiệc đề tên, nếu đậu cao thì chúng ta sẽ dùng Pu't son đồ lại.”
“Cũng giống như tập thơ, chúng ta cũng phải biến bữa tiệc này thành bữa thịnh yến mỗi năm một lần. Rồi tấm lụa dài này được tích lũy từ năm này qua năm khác, mới cũ xếp chồng lên nhau thành một cuộn to, quan trọng nhất là trong đó có thể có Pu't tích của không ít người đậu đạt.” Thẩm Thiều Quang lại vẽ bánh: “Thứ này có thể trở thành bảo vật trấn điếm của quán chúng ta.”
Thiệu Kiệt cũng rất nhạy bén: “Làm riêng một cái tủ để chứa tập lụa có Pu't tích của sĩ tử và cả các tập thơ mà chúng ta in hằng năm nữa.”
Thẩm Thiều Quang vỗ tay: “Rất nên.” Đáng tiếc là tủ trưng bày này không thể làm bằng thủy tinh.
“Tập thơ có bài thơ do thánh thượng đề nhất định phải được trưng.” Thiệu Kiệt nói.
Thẩm Thiều Quang bật cười, bây giờ vị huynh đệ này giấu quyển sách kia như giấu vàng, theo như người hầu thân cận của hắn là A Tấn tiết lộ, đường huynh đệ thập lang của hắn tặng hắn một con diều hâu rất tuyệt mới được liếc mắt nhìn một cái, còn thập nhất lang vì tìm được cho hắn cây đao không đủ quý nên không được nhìn…
Thiệu Kiệt biết nàng cười cái gì, chẳng hề thấy xấu hổ: “Hừ, tên tiểu tử kia lại đi kể xấu ta.”
Thẩm Thiều Quang lại cười ha ha, sau đó tiếp tục nói về cách tổ chức “chúc đỉnh yến”. Những bữa tiệc kiểu này vẫn luôn là một dịp quan trọng để đám sĩ tử mở rộng mạng lưới quan hệ, những người cùng thi đậu thì sau này chính là đồng liêu, coi như có cơ hội quen nhau trước cũng không có gì xấu; nếu không thi đậu thì quen mặt với mấy người thi đậu mới càng có lợi, mà cho dù đều không thi đậu cả thì cùng sưởi ấm cho nhau cũng tốt, bởi vậy vì suy tính cho bọn họ, bữa tiệc này phải có phân đoạn tự giới thiệu quê quán, tên tuổi, phải có phân đoạn biểu diễn tài nghệ, phải có phân đoạn trao đổi riêng…
Đương nhiên cũng phải có phân đoạn trò chơi, tiểu phẩm trong bữa tiệc phải có nội dung chúc đỗ đạt, ngoài ra thì cũng phải chi ít tiền mời ca kỹ nổi tiếng ở phường Bình Khang tới đàn hát một khúc, bữa tiệc dành cho người đọc sách thế này hẳn là bọn họ sẽ vui lòng tới thôi, dù sao cũng là cho bọn họ một cơ hội để phô bày danh tiếng…
Thẩm Thiều Quang cắn răng, hơi tiếc số tiền mời ca kỹ: “Biết đâu bọn họ lại bằng lòng giảm giá cho một chút.”
Thiệu Kiệt đã từng nghe nàng nói về chiết khấu, hiểu được ý của nàng, không khỏi bật cười ha ha.
Thẩm Thiều Quang cũng rất hiểu tâm tư của đám nam nhân, tiền tiêu cho phường Bình Khang cũng gọi là tiền sao, tiền mà không tiêu cho phường Bình Khang thì còn tiêu đi đâu nữa? Ha ha!
Thẩm Thiều Quang nhắc nhở hắn: “Chúng ta không chỉ tiêu tiền mời ca kỹ mà hôm đó cũng phải giảm giá.” Làm nghề ăn uống, có hoạt động nào mà không đi kèm với giảm giá chứ? Không giảm giá thì gọi gì là hoạt động?
“Ta nghĩ, những sĩ tử thi theo văn thư của quan phủ thì có thể giảm nửa giá, những người còn lại thì cũng có thể bớt hai phần.”
Thiệu Kiệt cười nói: “Định giá thấp hơn một chút cũng không sao, chúng ta đâu chỉ kiếm lợi mỗi một ngày này. Thử tính xem đám sĩ tử này đã giúp chúng ta kiếm được bao nhiêu bạc rồi?”
“Chúng ta vốn kiếm lời ít, tạm thời cứ như vậy đã.” Thực ra Thẩm Thiều Quang cũng có ý định này, sau này có danh tiếng, trong quán nhiều tiền vốn rồi, chỉ thâm hụt có một ngày thế này cũng chẳng sao cả. Chỉ cần có danh tiếng, có khách tới thì chẳng lẽ còn sợ không kiếm lại được sao?
Vốn kiếm lời ít… Thiệu Kiệt không mở quán R*ợ*u thì không biết cái nghề này kiếm lời gấp mấy lần làm bánh hoa, nhưng nghĩ tới những quán ăn thường xuyên phải chuyển nhượng trong phường thì lại khá tự đắc, có lẽ là chỉ quán này mới kiếm lời nhiều thế thôi…
Tần quản sự vừa nói về hoạt động này thì đã được đám sĩ tử nhiệt liệt hưởng ứng, còn có người làm thơ về “chúc đỉnh yến” ngay tại chỗ, sau bài thơ này được đề trên tường bên ngoài quán để quảng cáo cho hoạt động.
Nghe nói có đề tên trên lụa thì có sĩ tử cười nói: “Đây coi như là “tiểu đề danh”, tới khi thi đậu, tới Nhạn Tháp đề tên thì coi như là “đại đề danh”.”
Thẩm Thiều Quang cảm thấy sĩ tử này có cách nghĩ rất hay, “tiểu đề danh”, “đại đề danh”, cách gọi này rất tốt!
Thời gian eo hẹp, cách thức quảng cáo có hạn, ngoài thơ đề vách tường ra thì chủ yếu phải nhờ vào quản sự và tiểu nhị giới thiệu tại chỗ và lời truyền tai nhau giữa các sĩ tử. Lúc Thẩm Thiều Quang ở trong quán cũng thỉnh thoảng tán gẫu với thực khách về chuyện này.
“Tới hôm đó bọn ta chắc chắn sẽ tới.” Vị Quý lang quân người Tô Châu rất tuấn tú đã từng tới mấy hôm trước cười nói.
Hôm nay vị lang quân này ăn mặc chỉnh tề hơn hôm đó, có nét cao quý, cặp mắt đào hoa xinh đẹp cong lên rất quyến rũ.
Thẩm Thiều Quang nhìn Lâm mỹ nhân đã quen nên cũng không quá để ý, chỉ suy đoán không biết là tài năng của vị này có tỷ lệ với tướng mạo hay không, nếu tài văn chương mà cũng xuất sắc như tướng mạo thì hẳn là có thể có tên trên bảng vàng, cũng có thể chiếm ngôi thám hoa lang lần tới.
Thấy bà chủ quán xinh đẹp này nhìn mình như vậy, Quý lang quân lại cười: “Nghe nói thánh thượng đã từng tới quý quán?”
Thẩm Thiều Quang cười nói: “Mọi người đều nói như vậy, cũng không biết là thật hay giả.”
“Chắc là thật rồi, món lẩu của quý quán thật sự khiến người ta yêu thích.”
Thẩm Thiều Quang cười cảm tạ: “Sau này lang quân đề tên bảng vàng, nếu có làm quan ở Trường An thì cũng mong thường xuyên ghé thăm.”
“Cái này thì đương nhiên rồi.” Quý lang quân sảng khoái đồng ý, sau đó thuận miệng cười hỏi: “Hôm đó thánh thượng gọi món gì? Bọn ta cũng gọi một phần tương tự nếm thử xem?”
Thẩm Thiều Quang cau mày ra vẻ tiếc nuối: “Nhi cũng muốn biết lắm! Sau hôm đó nhi đã hỏi mấy tên tiểu nhị, người thì nói là lẩu sữa, người lại nói là canh trong, lại có người nói là lẩu dược liệu. Khách trong quán nhiều thế, sao có thể nhớ được? Nhưng mà của người khác không nhớ được cũng không sao, nhưng tại sao vị khách nhân này gọi món gì mà cũng không nhớ được chứ?”
“Không phải trên quầy các ngươi đều ghi rõ cả sao?” Quý lang quân bưng bơ sữa lên uống một hớp.
“Vốn là cảm thấy giá cả đều như nhau cả, có ghi hay không cũng không quan trọng… Bây giờ vấp một lần đã khôn ra rồi, đều ghi lại kĩ càng cả.” Thẩm Thiều Quang tiếc nuối lắc đầu.
Quý lang quân cười một tiếng.
Tán gẫu một hồi rồi vị Quý lang quân này gọi món lẩu canh sữa kinh điển, lại gọi thêm thịt dê thái lát, cá viên và rau xanh để nhúng.
Thẩm Thiều Quang cười hỏi: “Ăn xong rau thịt rồi vẫn thêm một chút bánh bột nữa chứ?”
Quý lang quân cười gật đầu.
“Thế vị lang quân này thì sao?”
Bằng hữu của hắn vẫn không có ý kiến gì.
“Thế R*ợ*u thì sao? Tệ quán có R*ợ*u Tân Phong, R*ợ*u nữ nhi, còn có R*ợ*u Bích Quỳnh của vùng này, rồi R*ợ*u hổ phách…” Mặc dù ở phía sau thực đơn đều có nhưng Thẩm Thiều Quang vẫn giới thiệu một lượt.
Cũng giống như lần trước, Quý lang quân nói: “Lấy R*ợ*u Tân Phong đi.”
Thẩm Thiều Quang bảo bọn họ chờ một chút, sau đó đi xuống lầu.
Dưới lầu là mấy tên người Hồ, bọn họ đứng ngoài cửa nhìn một vòng, lớn tiếng hỏi quản sự: “Nghe nói đến cả hoàng đế bệ hạ cũng từng tới quán R*ợ*u của bọn ngươi rồi?”
Cả thực khách và quản sự lẫn tiểu nhị trong quán đều cười, ngay cả Thẩm Thiều Quang cũng cười, đúng là người Hồ, thẳng thắn quá.
“Nào, mấy thứ hoàng đế bệ hạ đã ăn thì đều đưa lên cho bọn ta một phần đi!”
Mọi người lại càng cười to hơn.
Mấy tên người Hồ cũng cười, bước thình thịch lên lầu trên.
Thẩm Thiều Quang tự đi vào phòng bếp dặn dò, chỉ một lúc sau cả nước lẩu và rau thịt đều đã chuẩn bị xong, tiểu nhị bưng khay đồ ăn lên cho hai sĩ tử Tô Châu và cả mấy tên người Hồ.
Thẩm Thiều Quang nghĩ ngợi một chút, quyết định vẫn nên lên lầu một chuyến, chào hỏi Quý lang quân và bằng hữu của hắn xong lại tới bàn của mấy người Hồ nói vài câu khách sáo, hỏi xem có cần thêm thứ gì khác không.
Người cầm đầu trong đám người Hồ cười nhìn Thẩm Thiều Quang: “Chỉ tiếc quý quán không có cô nương hát khúc.”
Thẩm Thiều Quang khẽ cười: “Nhưng bọn ta có lang quân diễn hí lộng mà.”
Tên người Hồ cười thành tiếng.
Thẩm Thiều Quang cười híp mắt nói “Khách nhân từ từ thưởng thức” rồi gật đầu với hai người Quý lang quân ở cách đó không xa, sau đó đi xuống lầu.
Xuống lầu, Thẩm Thiều Quang đi tới sau quầy, hơi cau mày lại, liếc mắt nhìn lên lầu hai, cảm giác chứng vọng tưởng bị hại của mình lại nặng thêm rồi.
Đông Thị đóng cửa, Thẩm Thiều Quang ngồi xe về nhà. Về tới nhà thì nhận được giấy nhắn của Lâm Yến – đã mấy ngày rồi không gặp hắn, chắc hẳn là đã có chuyện gì.
Mở ra xem thì đúng thật, Giang thái phu nhân ốm nhẹ, đoán chừng mấy hôm nay ngoài thời gian ở nha môn thì hắn đều ở nhà hầu hạ bà nội, sợ nàng lo lắng nên sai người đưa tới mấy chữ.
“Thái phu nhân ốm thế nào?” Thẩm Thiều Quang hỏi Lưu Thường.
“Thái phu nhân đã có tuổi, thỉnh thoảng lại nổi tính trẻ con, mấy hôm trước đi dạo trong vườn hơi lâu nên bị trúng gió.”
Thẩm Thiều Quang gật đầu: “Hôm nay đã muộn, xin thay ta cáo lỗi với thái phu nhân, ngày mai ta sẽ tới thăm nàng.” Tập tục thời này không giống với thời hiện đại, người ta kiêng thăm bệnh buổi chiều và buổi tối.
Thẩm Thiều Quang lại viết cho Lâm Yến mấy chữ rồi bảo Lưu Thường mang về, nào ngờ ăn xong bữa chiều thì hắn lại tới.
Thẩm Thiều Quang ngạc nhiên: “Thái phu nhân đã khá hơn chút nào chưa?”
Lâm Yến có vẻ hơi mệt mỏi, mỉm cười một cái: “Cũng tạm, hai hôm trước còn phát sốt, hôm nay đã đỡ rồi.”
Thẩm Thiều Quang bước lên trước, chu đáo xoa huyệt thái dương cho hắn: “Buổi tối phải trông chừng sao?”
“Ừ.” Lâm Yến ôm eo nàng, dùng cằm cọ tóc nàng.
Thẩm Thiều Quang thả tay xuống, đổi thành ôm hắn.
Âu yếm một lúc rồi, Thẩm Thiều Quang kéo hắn ngồi xuống, tự mình bưng nước tới cho hắn, cười nói: “Ta có việc muốn nói với chàng, chàng thử nghe xem có phải cái tật của ta lại nặng thêm rồi không?”
Lâm Yến nghiêm túc: “Nàng nói đi.”
“Mấy hôm trước trong quán có hai sĩ tử người Tô Châu ghé tới, nói giọng rất chuẩn, uống bơ sữa mà người miền bắc thích uống chứ không uống trà, rõ ràng có R*ợ*u nữ nhi của miền nam nhưng lại chọn R*ợ*u Tân Phong, ăn lẩu xương dê rất quen, thích cua thích cay, thích ăn mì. Một người trong đó có tướng mạo rất tốt, rất uy nghi, người còn lại thì rất kiệm lời, mặc dù nói là bằng hữu nhưng lại giống như là chủ tớ.”
“Nếu chỉ có mấy thứ này thôi thì cũng không có gì.” Thẩm Thiều Quang nhăn mũi: “Mùi hương trên người vị lang quân này rất giống mùi trên người tên cầm đầu của nhóm người Hồ tới sau đó.” Huân hương ở thời này phần lớn đều được điều phối từ nhiều loại hương liệu với nhau, chỉ cần một loại trong đó không giống hoặc là tỷ lệ phối không giống thì mùi hương đã hoàn toàn khác biệt. Trước kia từng làm một cung nữ, lại là một cung nữ có mũi rất nhạy nên Thẩm Thiều Quang có nghiên cứu đôi chút về thứ này.
“Chàng nói thử xem nếu như bọn họ có biết nhau thì tại sao lại không chào hỏi nhau?” Thẩm Thiều Quang chậm rãi nói: “Mấu chốt nhất là bọn họ đều hỏi thăm hôm đó thánh thượng tới quán đã ăn món gì.” Thực ra cũng có không ít người hỏi thăm hoàng đế ăn món gì, ai mà chẳng tò mò chứ? Nhưng nhiều chuyện gộp chung lại với nhau thì lại khiến người ta thấy nghi ngờ.
“Người miền bắc giả mạo làm người miền nam, cấu kết với người Hồ, hỏi thăm khẩu vị của thánh thượng…” Lâm Yến tổng kết lại lời của Thẩm Thiều Quang, một lúc sau gật đầu: “Nàng ra ngoài phải dẫn hộ vệ theo, cố gắng tới Đông Thị ít thôi, bảo người trong quán R*ợ*u của nàng cẩn thận một chút, e là sắp có chuyện rồi.”
Lúc hắn nói chính sự thì thái độ rất nghiêm túc, khiến Thẩm Thiều Quang nhớ tới thân phận của hắn, quan lớn áo đỏ, người nắm thực quyền ở phủ Kinh Triệu, Thẩm Thiều Quang lại nhớ tới đêm mưa đó, hắn dùng lưỡi dao cắt cổ tên ςướק…
Có lẽ là nhận ra được giọng điệu của mình, Lâm Yến lại cười, nâng tay lên xoa tóc nàng, cẩn thận dặn dò: “Ngoan, nghe lời.”
Thẩm Thiều Quang nhìn Lâm Yến: “Ba ngày trước kỳ thi của bộ Lễ, ở quán R*ợ*u Đông Thị sẽ tổ chức “chúc đỉnh yến”, tới lúc đó đám sĩ tử sẽ cùng tụ tập.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc