Tiệm Cơm Nhà Ta Thật Mỹ Vị - Chương 45

Tác giả: Nguyệt Bán Yếu Phân Gia

Bởi vì đã lên tiếng trước, cho nên ngày thứ hai Mễ Vị sớm đã chừa cho Từ Cảnh Nguyên một gian phòng bao.
Sắp đến buổi trưa, ba chiếc xe ngựa lộng lẫy dị thường lái vào trong hẻm Dương Liễu, lập tức làm cho cư dân tới trong ngõ hẻm cư dân chú ý. Cái con hẻm hẻo lánh này vốn chẳng mấy ai qua lại, có người tới lui cũng chỉ là dân chúng bình thường, cứ coi như gần đây vì tiệm cơm Thật Mỹ Vị mà có thêm rất nhiều người đến, nhưng mọi người vẫn chưa bao giờ được chứng kiến thế trận nào lớn như vậy, đặc biệt là ba chiếc xe ngựa kia, vừa thấy liền biết phải là người nhà quan lại quyền thế mới có thể dùng được, đừng nó đến hai bên trái phải còn có nhà hoàn, gã hầu đi theo thành đoàn.
"Đây không chừng là quý nhân từ trong nhà quan lại ra đấy nhỉ? Sao lại đến trong con hẻm nghèo này của chúng ta?"
"Còn có thể tới làm gì, nhất định là đi tiệm cơm Thật Mỹ Vị rồi, chứ không lẽ đến mấy cái tiệm đổ nát của chúng ta mua đồ sao?"
"Ôi mẹ ơi, mấy quan to quý nhân đó vậy mà cũng đến tiệm Thật Mỹ Vị ăn cơm sao? Bọn họ không phải đều có đầu bếp riêng của mình à?."
"Có gì đâu, Mễ tiểu nương tử làm đồ ăn ngon như vậy, dù cho có là quan to quý nhân cũng thích ăn a."
"Cũng phải ha, ta mỗi ngày ở trong nhà ngửi mùi thôi mà con trùng thèm sắp cắn rách bụng chui ra luôn rồi, ta mà có tiền ta cũng mỗi ngày qua ăn."
"Ngươi đừng mơ mộng hão huyền, mỗi ngày ngươi kiếm được đồng nào tiêu hết đồng đó, hơn nữa còn lão bà hài tử không muốn nuôi hả?"
Tiếng nghị luận ầm ĩ tất nhiên làm người trong xe ngựa nghe được, lão phu nhân bình chân như vại, bình tĩnh như không nghe thấy gì, nhưng hai vị tiểu thư đi theo lão phu nhânthì không được như vậy. Đều là kim chi ngọc diệp, thiên kiều bách sủng mà lớn lên, có khi nào lại đến một nơi nghèo kiết thế này, lại còn bị dân chúng bình thường vây xem giống như xem khỉ vây chứ?
Là người nhỏ nhất trong phủ, đích Tam tiểu thư Từ Cảnh Lan bĩu môi bất mãn lắc lắc cánh tay Từ lão phu nhân, "Tổ mẫu, vì sao lại dẫn chúng ta tới cái địa phương như thế này chứ, người nhìn xem, chỗ này rách nát như vậy, còn đám người đang vây chung quanh đó nữa chứ, vậy thì làm sao ngồi ăn cơm được đây!"
Tứ tiểu thư Từ Cảnh Hà là thứ nữ, luôn luôn thích theo đuôi Tam tiểu thư nịnh hót, lập tức liền cũng nói: "Tổ mẫu, ta thấy nơi này hoàn cảnh không tốt lắm, tiệm cơm mà mở ra ở trong này thì có cái gì tốt chứ, không bằng chúng ta đi Nhất Phẩm Lâu ăn đi, đồ ăn của Nhất Phẩm Lâu cũng không tệ, nghe nói gần đây đại trù lại nghiên cứu chế ra vài món mới, chúng ta đi nếm thử đi."
Từ lão phu nhân lẳng lặng nghe, sau một lúc lâu mới nói: "Ta đã sớm nói với các ngươi, nhìn sự tình không thể nhìn không mặt ngoài, cần phải đích thân đi tìm hiểu thì mới có thể phán đoán được. Các ngươi còn chưa đến nơi, ăn cũng chưa ăn miếng nào, làm thế nào biết người ta không tốt?"
Tam tiểu thư cùng Tứ tiểu thư liền không dám nói tiếp nữa, chỉ là trong lòng rất không phục. Cái nơi đổ nát như thế này mà còn có tiệm cơm nào tốt mở ra chứ? Nếu là thật sự tốt, đã sớm chuyển ra mở trên mấy đoạn đường lớn rồi, đâu có chuyện núp trong con hẻm hẻo lánh như thế này chứ.
Đại tiểu thư Từ Cảnh Hoa từ nhỏ đi theo bên cạnh Từ lão phu nhân, do lão phu nhân tự mình giáo dưỡng ra tới, cũng là người hiểu lão phu nhân nhất, biết tổ mẫu nhà mình sẽ không tùy tiện nói đùa, nhất định là tiệm cơm kia có chỗ hơn người, không thì không có khả năng dẫn theo bọn họ đến ăn, cho nên lập tức liền nói: "Các ngươi đừng có gấp, chúng ta đi nếm thử, nếu như ăn không ngon, Đại tỷ tỷ mời các ngươi đi Nhất Phẩm Lâu, thế nào?"
Đại tiểu thư là đích nữ trong phủ, lại là trưởng nữ, hơn nữa từ nhỏ cũng đã định thân với thế tử nhà Định Quốc công, chờ gả qua chính là thế tử phi, về sau sẽ thành Định Quốc công phu nhân, Tam tiểu thư cùng Tứ tiểu thư tất nhiên không dám không nể mặt mũi nàng ta, mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, trên mặt vẫn cười nói: "Vậy thì nghe Đại tỷ tỷ."
Xe ngựa dừng lại trước cửa tiệm cơm Thật Mỹ Vị, ngoại trừ lão phu nhân cùng vài vị công tử, các tiểu thư khác tất cả đều đeo màn che mặt lên rồi mới đi xuống xe ngựa. Tuy rằng triều đại này dân phong khá cởi mở, nữ tử xuất đầu lộ diện cũng rất bình thường, nhưng tiểu thư nhà quan vẫn tương đối chú ý quy củ, người chưa gả ra ngoài đều phải che diện mạo lại, không thể dễ dàng cho người khác thấy mặt.
Mãi đến khi đoàn người vào trong phòng bao, các tiểu thư lúc này mới lấy màn che mặt xuống, thấy trong phòng bố trí lịch sự tao nhã, hào phóng tươi mát, còn dễ nhìn còn hơn cả Nhất Phẩm Lâu, trong lòng lại bớt đi chút không tình nguyện.
Từ Cảnh Nguyên biết Tam muội muội cùng Tứ muội muội luôn luôn yếu ớt lại xoi mói, trong lòng khẳng định khinh thường nơi này, chỉ chỉ dưới lầu nói với các nàng: "Các ngươi vừa mới rồi có nhìn thấy người bên dưới lầu không? Đừng thấy tiệm cơm nhà người ta ở trong hẻm hẻo lánh thì khinh thường, người tới nơi này dùng cơm nhiều không kể xiết, trong đó không thiếu kẻ có tiền và quan to quý nhân, ngay cả Kinh triệu doãn cũng thường tới dùng cơm, nhiêu đó cũng đủ nhìn ra chỗ lợi hại của tiệm cơm này rồi nha." Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Tam tiểu thư cong môi, mạnh miệng nói: "Hương vị còn chưa nếm mà, có lợi hại hay không hiện tại còn chưa nói được đâu."
Từ Cảnh Nguyên chỉ chỉ nàng ta, "Được, đợi lát nữa cho ngươi nếm thử."
Khi nói chuyện, Lý Nhị Mai bưng đồ ăn cùng nồi nước lẩu đi lên, đem mấy thứ này đặt tại trên bàn xong liền rời đi. Từ Cảnh Nguyên tự mình động thủ, bỏ đồ ăn từng loại từng loại vào trong nồi, rồi múc cho lão phu nhân một dĩa tương chấm, nói: "Tổ mẫu, lát đi gắp đồ ăn, đặc biệt là thịt viên, phải chấm với cái tương này mới được, tương này đặc biệt ăn ngon."
"Được, được, được, tổ mẫu nếm thử."
Từ Cảnh Nguyên mới lười đi phục vụ cho những người khác, nói thẳng: "Tự các ngươi múc tương chấm, tự nhúng đồ ăn đi, ở đây cũng không có ai hầu hạ đâu."
Tứ tiểu thư rất bất mãn, oán hận nói: "Cái tiệm này sao lại bỏ bê khách nhân thế chứ, ngay cả một tiểu nhị hầu hạ cũng không có, chẳng lẽ cái gì cũng phải bắt chúng ta tự làm sao?"
Từ Cảnh Nguyên trợn trắng mắt, "Tự ngươi không có tay sao? Ăn cơm còn muốn người hầu hạ!"
"Nhị ca!" Tứ tiểu thư dậm chân, nhưng thấy tổ mẫu không có giúp nàng ta nói chuyện, liền biết ý là nghiêng về Từ Cảnh Nguyên, trong lòng buồn bực tổ mẫu bất công, nhưng cũng đành sắc mặt khó coi ngậm miệng, cũng tự mình động thủ như những người khác.
Mấy vị công tử trong quý phủ ngược lại không chú ý nhiều như vậy, nghe mùi hương đã sớm động đậy ngón trỏ, đũa hạ xuống càng lúc càng nhanh, tiểu công tử nhỏ nhất Nhị phòng nói: "Các ngươi đừng cằn nhằn nữa, ăn mau đi, cái nồi lẩu này mùi vị thật thơm, quá đủ mùi đủ vị!"
Các vị tiểu thư căn bản còn rụt rè, lúc này thấy dáng vẻ mấy người bọn họ ăn ngon lànhnhư lang thôn hổ yết, cũng động đũa theo, Đại tiểu thư nếm một ngụm rau xanh xong, nhịn không được đánh vỡ quy cũ bình thường "ăn không nói ngủ không nói": "Mùi vị xác thật không tầm thường, đặc biệt sau khi chấm tương này, vị đậm đà lại ngon miệng, xem ra tiệm cơm nhà này đích xác có chỗ hơn người, trách không được có thể hấp dẫn nhiều khách nhân như vậy."
Tam tiểu thư lại nói: "Cũng rất bình thường thôi mà, nguyên liệu nấu ăn thì rẻ rúng muốn ૮ɦếƭ, không phải khoai tây thì là rau xanh, chủ quán chẳng lẽ không có tiền mua chút món nào tốt hơn hay sao?"
Từ Cảnh Nguyên cười lạnh ha ha, "Vậy sao ngươi còn trái một đũa phải một đũa gắp tứ táng vậy? Ngươi khinh thường khoai tây, rau xanh, vậy trong bát ngươi gắp nhiều như vậy làm cái gì?"
Mọi người sôi nổi nhìn vào trong bát của nàng ta, hay thật đấy, một chén đồ ăn, gắp bao nhiêu đây rồi mà còn không biết xấu hổ nói người ta ăn không ngon đâu?
Tam tiểu thư lập tức che bát, mặt đỏ bừng, ấp úng nói không nên lời.
Tứ tiểu thư cũng len lén che bát mình lại, hy vọng mọi người không nhìn nàng ta.
Lão phu nhân đứng ra hoà giải: "Được rồi, được rồi, đừng có làm rộn nữa, tư vị của nồi lẩu này đích xác không tầm thường. Tất cả mọi người ăn cơm thật ngon đi, hôm nay được dịp tổ mẫu mời các ngươi đi ra tiệm ăn, chính là mang bọn ngươi đi ra nếm thử mỹ vị, cũng không phải là kêu các ngươi đi ra cãi nhau, miệng để ăn cơm đi."
Tổ mẫu lên tiếng, mọi người liền đều an tĩnh, một đám vùi đầu khổ ăn, đồ ăn lên hẳn đầy một bàn lại tiếp một bàn, mấy công tử ăn nhiều coi như cũng thôi đi, nhưng các tiểu thư bình thường mỗi bữa nhiều lắm chỉ ăn nửa bát cơm hôm nay cũng bất chấp, ăn tuyệt đối không thua ai, tốc độ gắp đồ ăn cũng tuyệt đối không chậm hơn đám công tử, cuối cùng cả đám ăn đến bụng căng tròn, đồ ăn sắp đầy đến cổ họng.
Các tiểu thư sôi nổi dùng khăn che miệng lại, không dám ợ ra một phát trước mặt mọi người, không thì thật mất hết thể diện.
Thấy bọn hắn ăn nhiều như thế, lão phu nhân là vui vẻ nhất, cười ha hả nói: "Ăn cơm thì phải nên ăn như thế mới thoải mái, xem ra đi ra ngoài ăn đổi khẩu vị vẫn rất tốt, về sau có cơ hội, tổ mẫu lại dẫn bọn ngươi đi ra tiệm ăn."
Đại tiểu thư cười nói: "Vậy tổ mẫu ngài phải nhớ đó nha, về sau sẽ dẫn chúng ta đi ra ngoài ăn nữa, bằng không phụ thân chắc chắn không cho chúng ta đi ra tiệm ăn một mình. Không có ngài dẫn chúng ta, phụ thân sẽ mắng chúng ta không ra thể thống gì."
"Ha ha, được được, lần sau tổ mẫu còn dẫn bọn ngươi đến." Từ lão phu nhân bản thân mình cũng là từ cô nương gia mà lên đến tổ mẫu, tất nhiên biết trong phủ các cô nương bị quản nghiêm đến mức nào, không dễ dàng được đi ra khỏi cửa, cho nên lần này mới cố ý nói muốn dẫn bọn hắn ra tiệm ăn, kỳ thật chính là muốn cho các cô nương trong phủ thoải mái một chút, hiện tại còn ở nhà thì tranh thủ, sau này đã gả cho người thì chắc chắn không còn khoan khoái được như vậy đâu.
Ăn uống no đủ xong, một đám người lại trùng trùng điệp điệp rời đi, khi rời đi, Từ Cảnh Lan trong lúc vô tình đưa mắt vào trong nhìn qua cửa sổ phòng bếp, vừa vặn nhìn thấy trong phòng bếp có một nam nhân đang ngồi, tuy rằng chỉ nhìn thấy gò má, nhưng vẫn làm cho nàng ta kinh ngạc trừng lớn mắt.
Nàng ta còn muốn đi nhìn cho rõ ràng, nhưng người kia lại xoay người, nhìn không thấy mặt.
Nàng nhíu mày, tăng tốc bước chân bắt kịp Từ Cảnh Nguyên đằng trước, nhỏ giọng hỏi: "Nhị ca, vừa mới rồi, trong phòng bếp có phải có một nam nhân hay không?"
"Ngươi là một cô nương gia hỏi cái này để làm gì? Có nam nhân hay không cũng không quan hệ với ngươi."
Tam tiểu thư dậm chân, "Cái gì chứ, ta cũng không phải có ý gì khác, ta cảm giác người vừa mới kia hình như là, là..."
"Là cái gì?" Kỳ thật Từ Cảnh Nguyên cũng nhìn thấy có một nam nhân, nhưng người này vẫn luôn ngồi ở chỗ không dễ nhìn thấy, hơn nữa quay lưng lại cửa sổ, hoàn toàn nhìn không thấy mặt, hơn nữa đây cũng việc tư của bà chủ, cho nên hắn chưa từng hỏi đến.
Tam tiểu thư lặng lẽ kề sát vào hắn, nhỏ giọng nói: "Ta cảm thấy người kia hình như là Đại Tư Mã."
"Ai?" Từ Cảnh Nguyên thiếu chút nữa lảo đảo một cái, không thể tin mở to hai mắt, "Ngươi nói bừa cái gì vậy, vị kia, vị kia vẫn còn hôn mê bất tỉnh mà, sao lại ở chỗ này được!"
Tam tiểu thư lập tức cũng hoài nghi, thật chẳng lẽ là nàng ta nhìn lầm? Nhưng vừa mới rồi nhìn thấy gò má thật sự rất giống, nhất là công chúa Như Nguyệt thường xuyên nhắc tới người kia tại trước mặt nàng ta, còn treo bức họa người kia trong phòng ngủ, cho nên nàng ta mới nhìn ra người kia đặc biệt quen thuộc, sẽ không nhìn lầm chứ?
Không được, nàng ta phải đi nói cho công chúa Như Nguyệt một tiếng, nếu như nhìn lầm thì coi như xong, nhiều lắm bị chửi một trận, nhưng nếu quả thật là Đại Tư Mã Hiên Viên Tố tỉnh lại, vậy nàng ta đã lập công lớn, công chúa Như Nguyệt khẳng định sẽ nhớ cái tốt của nàng ta.
————
Cũng trong lúc này, một người bán hàng rong gánh đòn gánh đi vào hẻm Dương Liễu, vừa mới tiến cửa ngõ đã nhìn thấy ba chiếc xe ngựa lộng lẫy lục tục rời đi, vừa thấy liền biết trong xe ngựa là quý nhân, hắn vội vàng nép qua hẻm hẻo lánh bên cạnh một phen, miễn cho không cẩn thận va chạm quý nhân.
Đợi đến khi đoàn người lục tục rời đi, người bán hàng rong lúc này mới gánh đòn gánh tiếp tục đi vào trong, vừa đi vừa nhịn không được buồn bực, ở mấy cái hẻm nhỏ hẻo lánh cũ nát kiểu thế này sao lại có thể có xe ngựa lộng lẫy như thế chứ, nhóm người vừa mới kia phi phú tức quý, người như thế không thể nào lại xuất hiện ở mấy chỗ thế này.
Lúc này, xoang mũi đột nhiên ngửi được một mùi hương mê người, khiến hắn theo bản năng hít hít mũi, tìm chung quanh xem mùi hương từ đâu phát ra.
Đột nhiên có người mở miệng hô: "Ê, người bán hàng rong bên kia, có châm tuyến bán hay không?"
Người bán hàng rong phản ứng lại là gọi hắn, lập tức lên tiếng, gánh đòn gánh đi đến trước mặt phụ nhân gọi hắn, mở gánh ra lấy châm tuyến bên trong đến, "Có có có, ngài muốn loại nào, ngài xem."
Thừa dịp phụ nhân lựa chọn châm tuyến, người bán hàng rong hỏi: "Ta vào ngõ nhỏ này đã nghe một mùi hương quá chọc người thèm, này là nhà ai đang nấu cơm sao?"
Phụ nhân cẩn thận trừng mắt lên nhìn hắn, "Ngươi lần đầu tiên tới ngõ hẻm chúng ta có đúng không?"
Người bán hàng rong "A" một tiếng, "Thật đúng là lần đầu tiên tới." Trên thực tế trước đây hắn cũng không có đi qua bên phường bên này, chỉ là gần đây mới đi qua thôi.
Phụ nhân hơi đắc ý nói: "Ngươi về sau đến nhiều sẽ biết, tận cùng ngõ hẻm của chúng ta có một cái tiệm cơm, làm đồ ăn ngon không chịu nổi, khách nhân cũng nhiều không đếm xuể, có rất nhiều kẻ có tiền cũng đến chỗ này của chúng ta đấy thôi."
Người bán hàng rong nhớ tới đoàn người vừa mới thấy, hỏi: "Vậy ba chiếc xe ngựa to vừa mới đi ra cũng là đi cái tiệm cơm kia ăn cơm?"
Biểu tình đắc ý trên mặt phụ nhân càng mở rộng, phảng phất như tiệm cơm là của nhà nàng ta mở vậy, "Còn không phải sao, mấy quý nhân đó là mới từ trong tiệm cơm kia ăn cơm xong liền rời đi đó thôi."
"Hoắc, tiệm cơm kia thật sự ngon đến thế sao? Ngay cả người phú quý như vậy đều tới nơi này ăn cơm luôn."
Phụ nhân chọn xong châm tuyến, vừa trả tiền cho người bán hàng rong vừa nói: "Nó ở tận cùng ở trong hẻm luôn á, nếu ngươi tò mò thì đi nếm thử liền biết, tư vị đó nha, thật không phải chém gió đâu."
Người bán hàng rong từ sáng sớm đi đến hiện tại, vốn đang đói bụng, bây giờ nghe mùi thơm như vậy trong không khí, đặc biệt trong mùi thơm này còn có chút bị cay mê người không thể xem nhẹ khiến hắn làm thế nào cũng chịu không được, như có con trùng thèm làm ầm ĩ trong dạ dày vậy. Hắn không tự chủ được liền gánh đòn gánh đi vào bên trong con hẻm, đi đến tận cùng bên trong, quả nhiên nhìn thấy một tiệm cơm, người bán hàng rong cũng từng được đi học mấy năm, chữ đơn giản có thể biết được, liền nhìn chữ trên tấm bảng đọc ra: "Tiệm—— cơm —— Thật —— Mỹ —— Vị —— "
Hắc, tên này lại rất thông tục dễ hiểu, còn thú vị.
Bụng lại rọt rẹt kêu vang một trận, cảm giác càng đói bụng, người bán hàng rong sờ sờ mấy đồng tiền trong túi cả buổi sáng mới kiếm được, do dự một hồi, cuối cùng vẫn là quyết tâm trưa hôm nay xa xỉ một phen, đi vào nếm thử.
Lý Nhị Mai vừa mới xoay người đã nhìn thấy một người bán hàng rong gánh đòn gánh đi đến, cho rằng hắn là muốn bán đồ, nghĩ dầu bôi tóc của mình vừa mới dùng xong còn chưa kịp mua, liền tiến lên hỏi: "Có dầu bôi tóc không? Ta muốn mua một bình."
Không nghĩ đến vừa vào cửa liền được một mối sinh ý, người bán hàng rong nhanh chóng buông gánh trên vai xuống, từ bên trong lấy bình dầu bôi tóc đưa cho nàng ta, "Ta bán đều là dầu bôi tóc tốt thôi, đặc biệt thơm, ngươi ngửi thử đi." . Truyện Truyện Teen
Lý Nhị Mai nhận lấy ngửi ngửi, một mùi hương hoa mai nhàn nhạt mai lướt qua, rất dễ ngửi, liền hỏi: "Bao nhiêu tiền?"
"Ba văn tiền một bình."
Giá này cũng không khác gì giá những nơi khác, Lý Nhị Mai cầm ra ba văn tiền đưa cho hắn, vừa lúc nhìn thấy trong gánh còn có dây hoa buộc tóc dành cho nữ hài, lại rất tinh xảo đẹp mắt, lúc này liền quyết định mua hai đóa cho Nha Nha buộc. Nếu như trước kia nàng ta tuyệt đối không nỡ bỏ tiền mua mấy thứ này, dùng dây thừng buộc lên một cái là xong, nhưng bây giờ mỗi tháng có thể kiếm được một lượng bạc, trong tay có tiền, tầm mắt cũng rộng rãi hơn không ít, nên cũng mạnh san tiêu tiền.
Người bán hàng rong thu gánh, ánh mắt vẫn đảo qua nồi lẩu trên bàn người khác, lại lần nữa do dự, trong nồi này vừa có đồ ăn lại có thịt, còn thơm như vậy, vừa thấy liền biết không rẻ, tiền trong túi hắn không biết có đủ hay không.
Thấy dáng vẻ hắn muốn ăn lại do dự, Lý Nhị Mai lập tức hiểu được hắn lo lắng, bèn nói: "Món lẩu của chúng ta không mắc đâu, nước lẩu thì miễn phí, đồ ăn bên trong thì tự ngươi chọn, món chay hai văn tiền một dĩa, món mặn ba văn tiền một dĩa, ngươi ăn một mình chỉ cần chừng hai mươi văn tiền hẳn là có thể ăn no."
Một nồi đồ ăn thơm như vậy mà chỉ hai mươi văn tiền là được rồi? Người bán hàng rong trước là sửng sốt, tiếp theo là vui vẻ, lập tức tỏ vẻ muốn ăn.
Lý Nhị Mai bưng nước súp lẩu cho hắn, lại dẫn hắn đi chọn thức ăn ngon, sau đó liền dạy hắn ăn như thế nào, người bán hàng rong cảm tạ nàng ta xong liền khẩn cấp khởi động. Hắn thích ăn cay, liền đem tất cả đồ ăn đều bỏ vào bên phần súp chua cay kia, đồ ăn nhúng vào trong nồi hút đủ nước súp chua cay mỹ vị, lại chấm vào loại tương đặc chế kia, tư vị kia quả thực tuyệt vời, ăn đến người bán hàng rong lệ nóng doanh tròng.
Lý Nhị Mai thấy một đại nam nhân như hắn lại bị cay đến đổ nước mắt, cũng dở khóc dở cười, bưng cho hắn một chén nước, nói: "Cái nước súp này có chút cay, nếu người không ăn cay nhiều thì ít ăn một chút, nước súp nấm bên kia cũng đặc biệt ăn ngon lắm."
Người bán hàng rong thấy nàng ta hiểu lầm, vội vàng lau nước mắt trên mặt, quẫn bách khoát tay, "Không phải, không phải, ta không phải không ăn cay được, ta nhớ nhà thôi."
Lý Nhị Mai sửng sốt.
Người bán hàng rong cười khổ một tiếng, "Không dối gạt ngươi, nhà ta là ở Thục Xuyên, ta chính là ăn cay mà lớn lên, nhưng sau này quê nhà gặp thiên tai, người một nhà chúng ta bất đắc dĩ phải rời thôn làng đi ra ngoài kiếm ăn, nhưng trên đường đi, lão nương tức phụ hài tử tất cả đều không chịu đựng nổi qua đời, chỉ để lại một mình ta, ta cũng không muốn về chốn cũ kia để lại thương tâm, cho nên mới tới kinh thành kiếm ăn, đã nhiều năm như vậy, lại chưa từng ăn món cay ngon như thế này, cho nên..."
Không nghĩ đến một hán tử bình thường như vậy lại có quá khứ bi thảm như thế, Lý Nhị Mai rất đồng tình, an ủi: "Đã qua hết rồi, cứ nhìn về trước đi, ngày sau sẽ tốt thôi." Cũng giống như nàng, ngày sau sẽ tốt.
"Ai, xem ta này, nói cái này làm gì." Người bán hàng rong chà chà mặt, lại cầm lấy đũa bắt đầu ăn, "Bất quá cái gọi là lẩu này ăn ngon thật, ăn vào cả người đều thư thái, trách không được sinh ý tốt như thế."
Ăn đến cuối cùng, trong dạ dày người bán hàng rong no rồi, nhưng miệng còn chưa đã nghiền, bảo hắn buông đũa thì hắn thật quá luyến tiếc, nội tâm xoắn xuýt hồi lâu, cuối cùng cắn răng một cái, nghĩ dù sao ngẫu nhiên xa xỉ một lần cũng được, sáng hôm nay hắn bán lời ba mươi mấy văn tiền, dứt khoát dùng hết luôn đi, sau hôm nay hắn lại tiết kiệm lại.
Vì thế hắn lại chọn thêm vài món đồ ăn, dùng sạch sẽ hết số tiền kiếm được trong túi sáng nay.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc