Tiệm Cơm Nhà Ta Thật Mỹ Vị - Chương 37

Tác giả: Nguyệt Bán Yếu Phân Gia

Nữ nhân lúc này không dám lại công nhiên vào tiệm quậy lớn, nhưng lại ngồi ngay ở cửa không đi, ngăn ở cổng lớn kêu rên.
"Trong cửa hàng này có hồ ly tinh a, hồ ly tinh chuyên môn câu dẫn nam nhân đưa tiền cho ả, các người nên xem lại nam nhân trong nhà, đừng để nam nhân đưa tiền cho hồ ly tinh a ~ "
"Các ngươi nhìn những nam nhân này xem, đều đến vì ả hồ ly tinh thôi, cầm tiền vất vả tiền xếp hàng đưa cho hồ ly tinh ~ một con vịt ૮ɦếƭ mà dám bán 100 văn tiền, bọn nam nhân này mắt cũng không chớp liền đưa tiền ra, đây không phải là cho tiền hồ ly tinh thì là cái gì?"
Các thực khách chuẩn bị tiến vào ăn cơm liền bị nàng ta chắn đường, ầm ĩ như thế. Cho dù có nghiêm chỉnh đi vào, giống như đi vào liền thành nam nhân bị hồ ly tinh câu dẫn trong miệng nàng ta.
Thời đại này không có hoạt động giải trí gì, phàm là chuyện có chút ít động tĩnh đều có thể hấp dẫn người đi đường náo nhiệt vây xem. Không biết từ khi nào trước cửa tiệm cơm Thật Mỹ Vị liền tụ tập một đám người, náo nhiệt hơn bình thường nhiều, con người luôn luôn có khuynh hướng đồng tình kẻ yếu, những người không rõ tình huống người nghe nữ nhân than thở khóc lóc khóc, tất nhiên tin nàng ta có lý do, liền đứng đối diện chỉ trỏ đối tiệm cơm.
"Đi đi đi, ngươi mau về nhà với ta, về sau không cho ngươi tới đây ăn cơm, bằng không ta liều mạng với ngươi." Một nữ nhân nghe tin đuổi tới, níu chặt cánh tay nam nhân nhà mình, kéo người đi, giống như trễ một giây thì nam nhân nhà mình sẽ bị hồ ly tinh câu đi vậy.
Có mấy nữ nhân xem náo nhiệt vốn đang không tin, nhưng thấy diện mạo Mễ Vị xong liền nháy mắt cảnh giác lên, kéo theo nam nhân nhà mình đi, tựa hồ như Mễ Vị thật sự là hồ ly tinh vậy.
Lý đại nương tử nhìn thấy sắp tức ૮ɦếƭ rồi, đứng ra mắng nữ nhân này: "Đồ bà nương xấu xa nhà ngươi đừng ở chỗ này nói hưu nói vượn, con mắt nào của ngươi nhìn thấy bà chủ ở đây câu dẫn nam nhân của ngươi? Bà chủ cần câu dẫn nam nhân ngươi?! Ngươi cũng không nhìn một chút xem bộ dáng nam nhân của ngươi thế nào! Có cái gì đáng giá cho bà chủ đi câu dẫn!"
Phụ nhân đang quấy phá cười lạnh, "Ta phi! Chỉ cần là nam nhân thì hồ ly tinh liền câu dẫn, nếu nàng ta không câu dẫn, ở đâu có người đi mua con vịt với giá này? 100 văn tiền một con, nàng ta cũng dám mở miệng, không câu dẫn nam nhân đến mụ đầu thì nàng có thể bán ra được sao?!"
"Người ta tay nghề tốt; dù cho có bán 200 văn một con vẫn có người mua như thường, chẳng lẽ tất cả đồ bán mắc trong thiên hạ người bán đều phải câu dẫn khách với bán được à? Vậy sao ngươi không đi nói ông chủ Nhất Phẩm Lâu câu dẫn người? Đồ ăn bán ở đó còn đắt hơn nơi này nhiều."
Rất nhiều khách quen của tiệm cơm Thật Mỹ Vị đều tán thành lời này, không sai, bọn họ đều vì tay nghề giỏi của bà chủ mới đến, cũng không phải là loạn thất bát tao gì. Vì thế sôi nổi nói theo: "Bà chủ đây là người tốt, là tiểu nương tử đứng đắn, ngươi đừng có bêu xấu thanh danh người ta."
Phụ nhân cười ha ha lên một tiếng, đứng lên chống nạnh nói: "Còn nói là tiểu nương tử đứng đắn? Ta đã sớm nghe ngóng, hồ ly tinh của cửa tiệm này còn mang theo một đứa con, cố tình lại không có nam nhân, cũng không biết là theo ai lêu lổng sinh ra hài tử, đó còn có thể gọi là đứng đắn? Nực cười!"
Lý đại nương tử "Phi" một tiếng, "Nhắm cái miệng thúi của ngươi lại đi, theo như ngươi như vậy, nữ nhân thiên hạ mang theo hài tử không có nam nhân đều là không đứng đắn? Lão nương ta, nam nhân đã mất mang theo hài tử, ngươi là nói ta cũng không đứng đắn?"
Phụ nhân bĩu bĩu môi, âm dương quái khí nói: "Ta cũng không biết đâu chừng a ~ "
Lý đại nương tử tức ૮ɦếƭ rồi, bước lên nắm lấy tóc phụ nhân kia đánh, phụ nhân cũng không phải ăn chay, liền cũng đứng lên, hai nữ nhân cứ như thế mà đánh nhau trước cửa tiệm cơm Thật Mỹ Vị.
Mễ Vị thấy không xong, nhanh chóng đi lên can ngăn, nhưng hai người đánh được quá hung, Mễ Vị không để ts, mu bàn tay còn bị phụ nhân cào cho một đường thật dài, đau rát.
Cứ như thế thật không phải biện pháp, Mễ Vị vốn không muốn để Cận Kha lại nhúng tay, nhưng giờ phút này lại không thể không khiến hắn ra mặt giải quyết.
Cận Kha tiến lên nhấc hai người ra, sau đó đem níu chặt cổ áo phụ nhân kiếm chuyện nhấc lên, tiện tay ném đi như ném rác, người văng vào trên đường cái, làm nổi lên vô số tro bụi.
Nữ nhân lăn đùng ra trên mặt đất ngày mới dừng lại, che ௱ôЛƓ ai u ai u kêu rên, "Đánh người rồi! Hồ ly tinh bảo dã nam nhân đánh người rồi! Không có thiên lý mà ~ "
Mặt Cận Kha trầm xuống rút trường kiếm ra, mũi kiếm nhắm thẳng vào cổ nữ nhân, da cổ nháy mắt rách ra chảy máu, "Lại nói bậy một câu, liền cho ngươi nếm thử tư vị kiếm vào cổ."
Tiếng kêu rên của phụ nhân liền im bặt, hoảng sợ nhìn mình chằm chằm kiếm trên cổ, sợ tới mức phát run.
Cận Kha thật sự muốn một kiếm giải quyết phụ nhân này cho xong, nhưng Mễ Vị không cho, đành phải áp chế nộ khí trong lòng, bảo phụ nhân này lăn.
Phụ nhân do dự một chút, nhưng cuối cùng sợ hãi vẫn chiếm thế thượng phong, xám xịt chạy.
Tuy rằng phụ nhân đã đi, nhưng ảnh hưởng vẫn chưa dừng lại, ngày thứ hai chỉ lục tục vài người đến ăn vịt quay, tiệm cơm vốn dĩ không còn chỗ ngồi, hiện tại lại trước cửa có thể giăng lưới bắt chim.
Không biết là ai truyền, một truyền mười mười truyền một trăm, rất nhanh liền truyền nhau rằng tiệm cơm Thật Mỹ Vị tiệm là một nơi không đứng đắn, nghe đồn bà chủ tiệm cơm Thật Mỹ Vị mỹ mạo hơn người, chuyên môn dựa vào bề ngoài câu dẫn nam nhân đi ăn cơm lấy tiền.
Rất nhiều nữ nhân nghe được lời đồn đãi này, cũng mặc kệ có chứng cớ hay không đều xem là thật, sôi nổi cảnh cáo nam nhân nhà mình không được đi tiệm cơm Thật Mỹ Vị nữa, mà những người vốn dĩ tin tưởng Mễ Vị cũng không dám trở lại, bởi vì sợ bị người ta hiểu lầm mình thật sự đi qua đó là vì mỹ mạo của bà chủ, cũng sợ bị phu nhân trong nhà hoài nghi mình mục đích không thuần.
Cũng chỉ có nữ khách quen thì còn đến cửa.
Lý Nhị Mai thấy dáng vẻ trong tiệm không có ai, mười phần sốt ruột, "Bà chủ, chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Đều không có ai đến, vịt quay trong viện của chúng ta đều bán không được."
Mễ Vị uống ngụm trà, "Bán không được thì chúng ta liền tự mình ăn."
Thấy nàng không nhanh không chậm, Lý Nhị Mai càng nóng nảy hơn, "Bà chủ sao ngươi lại không vội a, sinh ý bị nữ nhân kia quậy thành như vậy, về sau không ai đến nữa thì làm sao bây giờ?"
"Gấp cái gì, chỉ cần còn tay nghề, sớm hay muộn sẽ có thực khách."
Nhưng an ủi như vậy cũng không có tác dụng, Lý Nhị Mai vẫn rất sốt ruột, sốt ruột nhiều lại sinh khí, bất mãn than thở: "Ta thấy cái nữ nhân điên kia chính là cố ý đến quậy chúng ta, nói không chừng là thấy sinh ý chúng ta tốt cho nên cố ý quấy rối."
Mễ Vị không nói chuyện, nhưng trong lòng lại tán đồng lời này. Hai ngày nay nàng cẩn thận nghĩ nghĩ, phát hiện một số điểm không thích hợp, nàng cảm giác nữ nhân kia cũng không phải đơn thuần cảm thấy trượng phu bị hồ ly tinh mê hoặc mà đến cãi lộn. Nếu là phụ nhân bình thường, gặp phải loại chuyện này khẳng định cũng sẽ ầm ĩ, nhưng bị người như Cận Kha vứt ra ngoài, khẳng định liền sợ, dù sao khí thế và vũ lực của Cận Kha vẫn rất dọa người, ngay cả đại nam nhân mà bị hắn dọa của thì cũng không nhất định còn dũng khí lại đến quậy nữa.
Nàng kia sau khi bị Cận Kha thu thập, theo lý thuyết hẳn là về nhà bắt trượng phu nhà mình về sau không được đến, không có khả năng còn có thể nổi lên máu phiêu lưu, sau khi bị Cận Kha thu thập vẫn tiếp tục đến cửa kiếm chuyện.
Trừ phi có lợi ích lớn hơn nữa chờ nàng ta, làm nàng ta chịu đựng được sợ hãi khi bị Cận Kha thu thập, vẫn muốn tới làm ồn ào.
Mễ Vị không khỏi nghĩ tới người nam nhân mấy ngày hôm trước lại đây đào chân tường, người nam nhân đó nhất định là mở tiệm cơm không thể nghi ngờ, lần trước đào chân tường không thành công, có thể có hậu chiêu đang chờ nàng hay không? Chuyện lần này có thể là chiêu số do người nam nhân kia nghĩ ra được hay không?
Trong lòng Mễ Vị càng có khuynh hướng nghiêng về người nam nhân kia làm. Chiêu số này cũng thật tốt nha, tìm một phụ nhân đến khóc lóc om sòm, làm cho người ta chỉ cho rằng là nữ nhân ghen tị nên quấy phá, căn bản làm nàng cũng không có biện pháp, nhưng thiệt thòi này nàng ăn chắc rồi.
Nhưng nàng không có chứng cớ, coi như có biết là có người phía sau giở trò xấu cũng không có cách nào, thương trường như chiến trường, chính là như vậy.
Lý Nhị Mai nhìn nàng sau một lúc lâu không nói lời nào, lo lắng lắc lắc tay trước mặt nàng, "Bà chủ, ngươi làm sao vậy?"
"Không có việc gì." Mễ Vị phục hồi tinh thần, vỗ vỗ tay đứng lên, vừa đi ra ngoài vừa nói: "Không có ai cũng tốt, thừa dịp lúc này đóng tiệm tu chỉnh một chút, dọn dẹp trang trí cho tiệm cơm chúng ta."
Sự tình này Mễ Vị đã sớm suy xét, nhưng vẫn luôn bận bịu, không rút ra được thời gia, bây giờ ngược lại là có thể bắt tay vào trang hoàng lại tiệm cơm rồi.
Nàng cũng không muốn để cho tiệm cơm của mình đơn sơ cũ nát như vậy, mỗi lần có khách đến tiệm cơm lộ vẻ ghét bỏ khinh thường, nàng cũng rất khó chịu, vì thế lúc không có chuyện gì liền suy nghĩ làm thế nào trang trí lại, trong đầu sớm đã có một phương án trang hoàng hoàn chỉnh rồi, hiện tại chỉ cần đi tìm sư phó lại đây làm việc là được.
Nàng tính kê lên một cái tầng hai nữa trong tiệm hiện tại, trên tầng hai sẽ thiết lập những gian dùng cơm riêng biệt, về sau có nhóm khách nhiều người thì có thể dùng cơm trong những gian này, đỡ phải kéo mấy cái bàn hợp lại để ngồi chung. Về phần lầu một, nàng tính trang hoàng thành hình thức ghế dài cổ điển, làm cho có vẻ đẳng cấp dương khí một chút, tốt nhất làm cho người ta vừa tiến vào liền tự động vứt những ghét bỏ khinh thường không tín nhiệm trong đầu đi mất.
Nhưng quan trọng nhất chính là, nàng nhất định nhất định phải tu sửa lại nhà vệ sinh.
Nông dân dùng nhà vệ sinh đều tùy tiện đào cái hầm cầu, trực tiếp bài tiết trong hầm cầu, mấy chất bài tiết đó sau này có thể làm phân bón sử dụng trong đồng ruộng. Mà dân chúng trong thành thì không có đồng ruộng, muốn dễ chịu thì sử dụng bồn cầu gỗ như cái bô và nước dội xuống, ngày thứ hai sẽ có người đi thu dạ hương lại đây lấy đi. Tiệm cơm hiện tại sử dụng loại bồn cầu gỗ này.
Tuy rằng phương thức này sẽ ngăn không để mùi thối bốc ra trong nhà, nhưng mùi trong WC cũng cực kỳ không dễ ngửi, Mễ Vị là một người hiện đại, đối cái bô và bồn cầu thì không thể nào chấp nhận được, mỗi lần đi WC đều vô cùng tưởng niệm đến loại bồn cầu tự hoại ở hiện đại.
Tuy rằng lấy công nghệ hiện tại không thể làm được bồn cầu tự hoại như hiện đại, nhưng mình tự chế thành một cái theo nguyên lý như vậy cũng không phải không thể, đáng để thử một lần.
Trang hoàng phải làm từng bước, Mễ Vị đi tìm một vị sư phó xây nhà, nhờ bọn họ xây thêm một cái tầng hai lên, đây là công trình lớn, cần phải dỡ nóc nhà lầu một ra rồi sắp xếp cơ cấu lại, nấu cơm nhất định là không được, Mễ Vị liền tại treo một cái biển "Tạm dừng buôn bán" ra ngoài cửa.
Thế nhưng lại có người hiểu lầm, tỷ như Chu Mậu Tài, thấy Mễ Vị treo biển ra ngoài cửa, vừa nhìn nội dung liền nóng nảy, "Bà chủ, ngươi tính không làm ăn nữa sao?"
Mễ Vị còn chưa kịp giải thích hắn lại gấp gáp nói: "Bà chủ, ngươi đừng để ý đến lời mụ điên kia nói, chúng ta đều biết ngươi mở tiệm đứng đắn mà, chúng ta cũng vì tay nghề giỏi giang của ngươi nên mới đến, cho dù người khác không tin ngươi, mấy khách quen như chúng ta khẳng định tin. Ngươi đừng nản chí, ta sẽ đi kéo người tới chỗ ngươi ăn cơm."
Mễ Vị cảm thấy ấm áp, liền giải thích với hắn: "Không phải, ta không phải muốn đóng cửa, vốn định nhân cơ hội này trang hoàng tiệm cơm cho đàng hoàng một chút thôi ; trước đây làm quá sơ sài rồi, ngày mai sẽ bắt đầu khởi công, cho nên mới tạm dừng buôn bán."
"Hoá ra là muốn trang hoàng ha, trùng tu lại chắc đẹp hơn nhiều ; trước đây thật làm quá đơn giản, thật không xứng với tay nghề của bà chủ đây." Chu Mậu Tài còn chưa cao hứng được một hồi liền phản ứng lại, "Ai da bà chủ, vậy ngươi sẽ không buôn bán một thời gian, nói thế trong lúc này ta phải ăn cái gì?"
Mễ Vị nhịn không được cười, "Ngươi nhịn một chút đi, chờ lần tới mở buôn bán lại, ngươi lại đến."
Chu Mậu Tài lập tức nóng nảy, "Không được đâu bà chủ, hiện tại mỗi ngày ta cao hứng nhất chính là tới nơi này ăn cơm, ngươi đóng cửa ta đi chỗ nào ăn? Ăn quen cơm ngươi làm, cơm người khác làm ta đều ăn không trôi, nhà ta làm cơm ta còn ăn không trôi."
"Bà chủ à, ta đột nhiên cảm thấy tiệm cơm cứ như bây giờ là tốt vô cùng rồi, thật giản dị nha, trang hoàng cái gì chứ, đích thực không cần thiết, tiêu tiền uổng phí làm cái gì, cứ như bây giờ không phải cũng rất nhiều người tới dùng cơm sao."
Mễ Vị:... Ngươi trở mặt quá nhanh, vừa mới rồi rõ ràng ngươi không phải nói như vậy.
Chu Mậu Tài kèo nài Mễ Vị nửa ngày, Mễ Vị bị hắn làm cho đau đầu, cuối cùng đành phải dùng con cái vịt quay ngăn chặn cái miệng của hắn, để hắn ngoan ngoãn đi về.
Bước chân Chu Mậu Tài mới vừa đi, sau lưng Trương Tử Hiên cùng Lưu Văn Hãn cũng tới rồi, phía sau bọn họ còn có Lưu Thanh Vân đã lâu không gặp.
Ba người đều biết tiệm cơm xảy ra chuyện, cũng nghe được những lời đồn đãi gần đây, trong mắt mang theo lo lắng, Trương Tử Hiên hỏi: "Bà chủ ngươi không có việc gì đi? Đây là muốn đóng cửa sao?"
Mễ Vị lắc đầu, "Không có việc gì, ta chỉ là muốn rút ra một thời gian để dọn dẹp tiệm cơm lại một chút, dọn dẹp xong về sau sẽ mở cửa tiếp, đừng lo lắng."
Trương Tử Hiên nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, hắn thật sợ bà chủ cứ vậy mà đóng cửa, vậy chuyện ăn cơm của bọn họ về sau ăn thành vấn đề.
Trong mắt Lưu Thanh Vân vẫn cất giấu lo lắng không dễ phát giác, hắn yên lặng nhìn Mễ Vị, chân thành nói: "Lời của nữ nhân kia ngươi chớ để ở trong lòng, thanh giả tự thanh, không cần phải vì người khác hồ ngôn loạn ngữ mà hao tổn tinh thần."
Biết hắn đang an ủi mình, Mễ Vị không thèm để ý nói: "Ta không để ở trong lòng, cũng không vì vậy mà hao tổn tinh thần, mở cửa buôn bán khó tránh khỏi gặp mấy người khó chịu dây dưa, đây còn chưa tính là cái gì."
Thấy nàng vẫn tươi cười rộng rãi sáng sủa như cũ, Lưu Thanh Vân cảm thấy hơi túng, lo lắng ở trong lòng vài ngày nay rốt cuộc cũng bỏ xuống. Đúng, nàng vẫn là một nữ tử rộng rãi, chuyện như vậy không ép ngã được nàng, là hắn lo lắng quá mức.
Người tới là khách, Mễ Vị cũng bán vịt quay cho bọn hắn ăn, chờ bọn hắn cảm thấy mỹ mãn đi về, lúc này mới khoá cửa lớn lại, quyết định về sau đều đi khỏi nhà từ cửa sau hậu viện vậy.
Ngày thứ hai, người thi công liền tới, dời hết tất cả đồ đạc trong đại sảnh đi, tiếp đó liền dỡ mái nhà lên, tiến hành xử lý gia cố.
Phía trước đang thi công, Mễ Vị lại tìm một nhóm người tiến hành cải tạo nhà vệ sinh. Nàng quy hoạch lại nhà vệ sinh phía sau hậu viện, đào bên dưới ra một hố sâu to hình tròn, bên trong dùng gạch khối lót, dùng để làm thành bồn trữ phân. Sau đó lại xây một vách ngăn bằng gạch hổng chân chia cái hố to này ra làm hai, nửa phần hướng ra ngoài sẽ che lại bằng ván thiết, tiện cho người thu dạ hương từ bên ngoài lấy thứ trong hố phân đi. Mấy thứ này trông dơ bẩn nhưng nó lại làm phân bón rất tốt, có thể bán lấy tiền, miễn phí đưa cho người thu dạ hương, bọn họ tuyệt đối sẽ mỗi ngày đến lấy.
Một nửa phần hướng bên trong kia, Mễ Vị sẽ lấp kín bên trên, chỉ để lại một cái lỗ nho nhỏ, như vậy người ở bên trong tuyệt đối sẽ không ngửi được mùi thúi. Ở trên cái lỗ nhỏ để lại đó, Mễ Vị cho người ta làm một cái lọ sứ chế hình trứng, kết cấu này không khác lắm với bồn cầu thời hiện đại, cũng là phía dưới có một hình ống tròn để thoát nước, vật bài tiết có thể thông qua cái ống thoát nước này mà chảy đến hố phân ở đằng sau.
Trên cái lọ này, Mễ Vị còn cho người dùng mấy khối gỗ chắc chắn cố định một vòng, như vậy dù có là người trưởng thành ngồi lên cũng không có vấn đề.
Cứ như vậy, một cái bồn cầu nửa cổ đại nửa hiện đại liền được tạo thành. Mặc dù không có thiết bị tự bơm nước hay xả nước, nhưng bên cạnh để một cái lu nước lớn, mỗi lần đi xong cũng có thể tự mình múc nước xả, tuy rằng phiền toái một chút, nhưng tối thiểu trong WC thuận tiện lại sạch sẽ, tuyệt đối sẽ không thấy ghê tởm.
Các sư phó đến sửa nhà vệ sinh chưa từng gặp qua nhà vệ sinh nào như vậy, ngay cả nghe đều cũng chưa từng nghe nói. Lúc đầu cũng mơ hồ, không biết đến cùng là muốn làm gì, nhưng chờ bọn hắn dựa theo từng bước Mễ Vị miêu tả mà kiến tạo, lại dần dần hiểu ra, mà càng làm càng tò mò, đợi đến khi nhà vệ sinh triệt để sửa xong, bọn họ lại càng bội phục Mễ Vị.
Một tiểu tử phụ việc nhỏ tuổi nhất cảm thấy đặc biệt hứng thú đối với cái nhà vệ sinh không giống bình thường này, liền hỏi ý kiến và được Mễ Vị đồng ý, liền trở thành người đầu tiên sử dụng cái nhà vệ sinh mới này. Chờ khi hắn từ bên trong ra, trên mặt tràn đầy ý cười còn có chút kinh ngạc.
Những người khác đều vây quanh hắn, hỏi hắn cảm giác thế nào, tiểu tử vui vẻ nói: "Dùng rất tốt, ngồi rất thoải mái, hơn nữa dùng xong liền xối sạch, một chút mùi thúi cũng không ngửi thấy, rất sạch sẽ, nhà vệ sinh như vậy, có ngồi bên trong nửa canh giờ ta cũng nguyện ý."
Thợ thủ công dẫn đầu giơ ngón tay cái lên với Mễ Vị nói, "Tiểu nương tử thật đúng là bỏ nhiều tâm tư a, nhà vệ sinh như vậy đích xác dùng tốt, sạch sẽ cũng thoải mái hơn so với bồn cầu, tuyệt đối không thối, ta về nhà cũng muốn sửa nhà vệ sinh lại thành như vậy."
Cái nhà vệ sinh này làm xong, Mễ Vị lại để cho nhóm thợ thủ công này vào trong phòng tắm cách vách của nàng để ngăn ra, làm thêm một cái nhà vệ sinh như thế nữa. Cái lúc nãy để cho những khách nhân sử dụng, cái trong phòng này thì để người trong nhà dùng. Lúc làm cái trong phòng này, Mễ Vị càng bỏ nhiều tâm tư, trên sàn nhà trải "Gạch vàng" sang quý, cái gọi là gạch vàng cũng không phải thật sự là gạch bằng vàng, mà là một loại gạch nền chuyên được các quan to quý nhân dùng lót sàn nhà, gạch này tính chất cứng rắn lại tinh tế tỉ mỉ, lót lên sàn nhìn đặc biệt đẹp mắt.
Trên sàn phòng tắm, nàng còn bảo nhóm thợ thủ công tạo một cái bể lớn lớn, có thể dùng đến ngâm tắm, phía dưới bể còn để lại một cái lỗ thủng, nhét vào đó một cái nút to. Chỉ cần nhổ cái nút này ra, nước trong bồn tắm liền có thể chảy ra ngoài, mà ở bên cạnh bể, nàng cũng đặt một cái bồn sứ giống như chậu rửa mặt ở hiện đại, dùng để đánh răng rửa mặt.
Mễ Vị còn giành một góc hẻo lánh để châm huân hương, biến thành một phòng tắm thơm ngào ngạt, đặc biệt dễ ngửi.
Một phòng tắm như vậy đã được làm ra, đám thợ thủ công làm xong liền liên tục kinh ngạc sợ hãi, nghĩ thầm sợ rằng trong nhà các vị quan to quý nhân chưa chắc có được phòng tắm và nhà vệ sinh đẹp mắt thuận tiện như thế.
Chờ hậu viện hoàn công, thì tầng hai phía trước cũng hoàn thành, nhóm thợ thủ công dựa theo hình vẽ bố cục của Mễ Vị, ngăn tầng hai cách thành ba gian phòng, Mễ Vị tìm thợ mộc làm ba cái bàn tròn lớn bỏ vào, vậy là gian phòng bao xem như triệt để xây xong, về sau có nhận thêm tiệc đặt riêng cũng có thể trực tiếp để khách nhân vào trong phòng bao để ăn.
Bình thường, nếu giữa trưa có nhiều khách nhân đi cùng nhau cũng có thể tiến vào phòng bao để ăn chung.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc