Tiệm Cơm Chiên Hạnh Phúc - Chương 99

Tác giả: Tô Hương Lan Sắc

Tư Cảnh Lâm trực tiếp cầm đi cái chén trong tay ông: "Ông đã ăn no rồi thì nên ngừng, không lại bội thực."
Ông Ngô xác thật đã rất no, nhưng nhìn canh còn thừa không ít, nhịn không được nói: "Canh ngon như vậy, không uống hết không phải rất lãng phí sao!"
"Không có việc gì, nếu ông thích buổi sáng ngày mai tới đây, cháu dùng canh này nấu mì cho ông." Nguyễn Miên Man vội nói.
Nghe được lời này, ông Ngô tức khắc cao hứng lên: "Vậy được."
Ngồi nghỉ ngơi vài phút, ông Ngô đột nhiên nhớ tới cái gì, từ trong túi lấy ra hai vé xem phim: "Ông nhớ ra trường học còn cấp phát mấy vé xem phim, hai vé này qua hôm nay liền hết hạn, không bằng hai đứa đi xem phim đi?" Ông nói xong, đem vé đưa qua.
Tư Cảnh Lâm đang nghĩ ngợi nếu cơm nước xong liền rời đi ngay, thì có chút không yên tâm, nghe được ông đề nghị, cảm thấy dẫn cô đi xem phim giải sầu cũng không tồi.
"Vâng."
Thấy anh tiếp nhận vé đồng ý rồi, Nguyễn Miên Man không khỏi liếc anh một cái: "Anh hôm nay không bận sao?" Rốt cuộc trong ấn tượng của cô, anh giống như mỗi ngày đều rất bận.
"01/05 mọi người đều nghỉ, nó bận cái gì chứ." Ông Ngô nói như vậy, hiển nhiên là làm chủ động bỏ quên chuyện mấy năm trước kỳ nghỉ 01/05 anh cũng bận rộn đến không thấy bóng người.
Nguyễn Miên Man còn chưa có đi rạp chiếu phim xem phim bao giờ, thấy anh nhận vé là có vẻ muốn đi, đứng lên nói: "Vậy em đi rửa bát trước."
"Trở về lại làm, đã không còn sớm, hay đứa mau đi xem rồi mau trở về." Ông Ngô xua tay nói.
Nguyễn Miên Man nhìn về phía ông: "Ông không cùng đi sao?"
"Ông không đi, tuổi lớn, sợ ồn ào."
Ông Ngô dứt lời, Tư Cảnh Lâm đứng lên nói đối cô: "Chúng ta đi thôi."
Nguyễn Miên Man gật đầu, cầm lấy túi xách cùng anh đi ra ngoài.Ông Ngô tiễn bọn họ rời đi xong, xoay người trở lại trong tiệm, chậm rì rì đem chén đũa trên bàn thu vào phòng bếp rửa sạch sẽ, khóa chặt cửa lớn mới rời đi.
Vé xem phim trường học đưa cho ông Ngô cũng không có hạn định một bộ nào, hai người đi vào rạp chiếu phim, Tư Cảnh Lâm hỏi cô: "Em muốn xem phim gì?"
Nguyễn Miên Man đảo qua poster phim trên tường, nhất thời có chút hoa cả mắt: "Em không biết, bộ nào cũng được."
Tư Cảnh Lâm nghe vậy, chỉ vào một poster phim mà mình cảm thấy cô sẽ có hứng thú: "Không bằng xem bộ này đi?"
tTrung tâm poster là một cô gái trẻ tuổi ăn mặc như đầu, tươi cười tự tin lại hào phóng, chung quanh là các nhân vật khác cũng đang nở nụ cười, chỉnh thể liền lộ ra cảm giác ấm áp.Mà xem giới thiệu, đây đại khái là một bộ phim hài liên quan tới nấu ăn.Nguyễn Miên Man nhìn về phía bức poster, gật đầu đồng ý.
Cách lúc chiếu còn có hơn mười phút, rạp chiếu phim đã tụ tập không ít người, có đôi yêu nhau, có bạn bè, còn có người một nhà, bọn họ một bên đợi một bên nói chuyện phiếm, trong đại sảnh tràn ngập thanh âm nói cười, thập phần náo nhiệt.
Nguyễn Miên Man đi theo Tư Cảnh Lâm tìm được một vị trí ngồi xuống, liền chăm chú nhìn một nhà ba người gần đó, không biết suy nghĩ cái gì.
Tư Cảnh Lâm theo tầm mắt của cô nhìn đi, nhìn thấy một cặp ba mẹ tuổi trẻ mang theo cô con gái khoảng ba bốn tuổi.Cô bé mặc váy công chúa, đội vương miện sáng lấp lánh, ăn mặc xinh đẹp lại đáng yêu, lúc này được ba bón cho ăn bắp rang uống sữa bò, cười lộ ra hai cái má lúm đồng tiền.
"vui vẻ là của người khác, tôi cái gì cũng không có......"
Di động của một thanh niên sau lưng đột nhiên phát ra câu nói này, làm Tư Cảnh Lâm nhàn nhạt liếc qua một vái, ngay sau đó vỗ bả vai Nguyễn Miên Man: "Chúng ta đi mua chút bắp rang bơ cùng trà sữa, lát xem phim thì ăn."
Nguyễn Miên Man không thấy đói bụng, bất quá thấy mọi người xung quanh hoặc nhiều hoặc ít đều cầm chút gì đó ăn uống, vẫn là gật đầu cùng anh đi qua quầy án đồ ăn bên kia.
Tư Cảnh Lâm từ khi đi ra khỏi tiệm đã không mặc lại áo khoác, lúc này một thân sơ mi trắng dưới ánh sáng hơi mờ ảo của rạp chiếu phim, thoạt nhìn trẻ hơn rất nhiều so với ngày thường, đi cùng một chỗ với Nguyễn Miên Man, thoạt nhìn tương tự với các cặp đôi khác trong rạp chiếu phim.Bất đồng chính là, giá trị nhan sắc của hai người bọn họ càng cao hơn một ít, làm cô nhân viên quầy bán bắp rang bơ trong rạp chiếu phim nhịn không được nhing bọn họ nhiều chút, hơn nữa múc bắp rang bơ muốn đầy tràn ra ngoài.
"Cảm ơn." Nguyễn Miên Man tiếp nhận hộp bắp rang liền cười nói lời cảm tạ.
"Không cần khách khí." Cô nhân viên xua xua tay, còn hỏi có cần giúp cắm ống hút vào cốc trà sữa hay không.
Nguyễn Miên Man cảm thấy không sao cả, nhưng nghĩ tới người bên cạnh đại khái là không muốn người khác chạm vào ống hút của mình, nên vẫn từ chối.
Chờ bọn họ mua xong đồ ăn, phim cũng tới giờ chiếu.Tư Cảnh Lâm bưng trà sữa, ở phía sau che chở cô đi qua chỗ kiểm vé.
Đi ở phía trước, Nguyễn Miên Man ôm một hộp bắp rang, ngửi hương thơm ngọt nồng đậm, không nhịn được cầm lên một cái đưa vào trong miệng.Xem nhẹ vị ngọt hơi ngấy, bắp rang này thực ra ăn lên vẫn rất thơm.Đồ ngọt sẽ làm người ta thả lỏng, cũng sẽ làm tâm tình tốt hơn.
Có lẽ là do công lao của bắp rang, hoặc là đã lây nhiễm cảm xúc vui vẻ của mọi người xung quanh, Nguyễn Miên Man cũng bắt đầu chờ mong bộ phim sắp chiếu.
Chờ tiến vào phòng chiếu phim, cô đem bắp rang đưa cho người bên cạnh: "Hương vị khá tốt, anh nếm thử đi."
Tư Cảnh Lâm nếm một miếng, đem hộp đặt vào chỗ để bắp rang giữa hai người.
Trong cuộc đời lần đầu tiên xem phim ở rạp, đối với Nguyễn Miên Man mà nói vẫn là có chút mới lạ, cô lặng lẽ đánh giá một vòng, sau đó mới nhìn chằm chằm màn hình phía trước.Phim bắt đầu chiếu phim, trong phòng chiếu phim tức khắc an tĩnh lại.
Đề tài nấu ăn tự nhiên không thể thiếu mỹ thực, phim vừa mới bắt đầu không bao lâu liền xuất hiện không ít món ngon, tỷ như dưới lầu nhà nữ chính có bán bánh nhân thịt, sạp bán khoai lang đỏ viên.Nắm bột mì hơi vàng nặn bẹp, sau đó đem nhân thịt cho vào giữa, nặn thành viên rồi thả vào cảo dầu nóng, rất nhanh biến thành cái bánh vàng ruộm.Hai mặc bánh nhân thịt đều chiên vàng ruộm, mặt trên còn có chút dầu cùng nhiệt khí, đạo diễn còn thiếu đạo đức mà quay đặc tả cận cản, làm khán giả cách màn hình cũng cảm thấy thèm.
Trong phòng chiếu phim tức khắc vang lên thanh âm ăn uống rất nhỏ, hiển nhiên là người xem đều nhịn không được ăn đồ ăn mang vào.Nguyễn Miên Man một bên xem, một bên cũng bắt lấy bắp rang ăn, đồng thời hiểu được, vì sao đi xem phim còn muốn mang đồ ăn vặt vào.
"Uống ngụm trà sữa." Thấy cô ăn không ít bắp rang, Tư Cảnh Lâm đem trà sữa đưa qua.
Sự chú ý của Nguyễn Miên Man còn ở trên màn hình, dư quang nhìn đến ống hút đưa tới bên miệng, theo bản năng cúi đầu hút hai ngụm.Tư Cảnh Lâm hơi kinh ngạc, nhưng cũng không để ý, ngược lại đem trà sữa ly cử đế nâng càng cao một ít cho cô dễ uống.
Ngồi ở phía sau bọn họ là một đôi tình nhân, cô gái thấy một màn như vậy, oán hận mà đá một cái vào người bạn trai mình, bạn trai mình một lòng đắm chìm trong bộ phim, kêu hắn lấy tờ giấy cho mình cũng chưa thấy phản ứng.
Bộ phim này chủ yếu nói về giấc mơ từ nhỏ là làm đầu bếp của nữ chính, nhưng người bên cạnh đều không ủng hộ, đặc biệt là cha mẹ nữa chính. Bởi khi còn trẻ họ có mở quán ăn nhưng bị khá sản, vẫn luôn đả kích nữ chính, nói cô giống họ, không có khả năng làm ra món ngon... Về sau khu nhà nữ chính có một đầu bếp về hưu chuyển tới, nữ chính biết được, mặc kệ đầu bếp xấu tính kiên trì tới cửa bái sư, rốt cuộc lam đầu bếp động lòng.
Nhưng mà, đầu bếp dạy cô ba ngày, liền nói thẳng cô không có thiên phú nấu ăn. Mọi người xung quanh biết được, có hảo tâm khuyên giải, có ác ý trào phúng, tóm lại đều khuyên cô từ bỏ mộng tưởng không có hy vọng này đi, thành thật tìm người bạn trai rồi kết hôn sinh con.
Nhưng chính vẫn như cũ không từ bỏ, cuối cùng, vị đầu bếp về hưu bị quyết tâm của cô làm cảm động, quyết định thử dạy cô một lần nữa.Bộ phim ngay từ đầu tiết tấu vui vẻ, còn lộ ra vài phần khôi hài, đến giữa phim, không khí bắt đầu có chút trầm trọng.
Nguyễn Miên Man xem đến đoạn này, tay đặt ở hộp giấy lại không động, từ lời đầu bếp nói nữ chính không có thiên phú nấu ăn liên tưởng đến chính mình.
Ngược lại với nữ chính, cô đại khái là người được ông tổ nghề này ban cho sự ưu ái, lúc trước khi ba cô không cho phép học nghề, chỉ dựa vào tự mình mày mò là có thể làm ra một món ăn ngon, hơn nữa...... Cô còn có một khả năng thiên phú khác của người đầu bếp, đó chính là —— nguyên liệu nấu ăn qua tay cô xử lý, nấu lên sẽ càng tốt hơn.
Nếu nói nữ chính là không có thiên phú cho nên mọi người xung quanh không ủng hộ, Nguyễn Miên Man nghĩ, vậy mình đại khái chính là sinh sai thời đại.Nguyễn Miên Man vốn dĩ cảm thấy mình cùng nữ chính trong phim có chút giống, nhìn đến đoạn sau mới phát hiện, cũng không giống.
Lúc nữ chủ dựa vào nỗ lực của chính mình luyện ra một tay nghề nấu nướng tốt, tới lúc tham gia cuộc thi đầu bếp được giải quán quân, không có ai nói cô không thích hợp làm đầu bếp, càng không có ai uy Hi*p đánh gãy tay cô không cho cô nấu ăn, cũng không có ai bắt cô thề không được phép nấu ăn cho người ngoài.
Lúc bộ phim kết thúc viên mãn, phòng chiếu phim đèn sáng lên, không ít người xem đều vì nữ chính rốt cuộc đạt được ước nguyện mà cảm động, có vài cô gái còn đỏ hốc mắt.Nhưng đại khái chỉ có một người, trực tiếp rơi nước mắt.
Đây là lần thứ Tư Cảnh Lâm thấy cô khóc, cảm giác giống như lần một, đều không tốt.Khăn mặt lúc trước đã cho cô dùng hết, Tư Cảnh Lâm trực tiếp giơ tay thay cô lau giọt nước mắt trên má.
Nguyễn Miên Man cảm giác được bàn tay to trên mặt, trong nháy mắt nước mắt liền ngừng rơi, ngay sau đó giống như bị tay anh làm bỏng mà lui người lại.
Thấy cô còn ngồi nguyên trên ghế, Tư Cảnh Lâm thu hồi tay hỏi: "Còn muốn xem thêm một bộ không?"
Nguyễn Miên Man lắc đầu: "Không, không ạ."
Cô đứng lên, cả đầu đều là động tác anh lau nước mắt cho mình vừa rồi, cùng với ánh mắt lúc ấy lộ ra ôn nhu cùng thương tiếc, trong lúc nhất thời chuyện cũ vừa mới nhớ lại cũng bị cảm xúc lúc này áp xuống.
Thấy cô đứng dậy vội vàng đi ra ngoài, Sau tai dổ một mảnh, Tư Cảnh Lâm duỗi tay che hờ cho cô nói: "Chậm một chút, cẩn thận bậc thang."
"Dạ." Nguyễn Miên Man lên tiếng, thẳng đến khi ra khỏi rạp chiếu phim hai mắt đều nhìn chằm chằm vào mặt đất.
Chờ ngồi vào trong xe sau, Nguyễn Miên Man nhng thật ra không nhìn chằm chằm sàn xe, mà là lấy ra di động.
Mở ra di động, cô theo thói quen mở ra khu bình luận của tiệm cơm chiên Hạnh Phúc.
【5** còn: Kỳ nghỉ 01/05 ngày đầu tiên, ngủ một giấc ngon lành, cùng bạn bè chơi đến thực vui vẻ, chính là buổi tối đột nhiên thèm cơm chiên, đi một cửa hàng cơm chiên cũng coi như tương đối nổi danh, kết quả hương vị thật sự quá bình thường......】
【h**h: Bố vợ tôi muốn ăn đậu phộng rang của tiệm, bởi vì tôi không mua được, lại bắt đầu tỏ thái độ với tôi, chủ tiệm mau mau mở cửa đi! 】
【a**n: Người bạn từ thành phố bên cạnh chạy tới tìm ta, tôi rất cảm động, thế nhưng kết quả hắn lại nói là bởi vì muốn nếm thử "cơm chiên cứu mạng" mới tới đây, thật là lãng phí cảm xuc của tôi mà, hừ! Chủ tiệm, vì cái này, tôi uảng hộ cô nghỉ ngơi thêm mấy ngày! 】
【o**6: Chủ tiệm, tôi rất nhớ cô...... cơm chiên của cô, mau mở cửa đi! ps: Ngày Quốc Tế Lao Động vui vẻ ~】
【n**x: Rảnh không có chuyện gì, mở album trong di động ra xem, sau đó bị mấy bức ảnh chụp các loại cơm chiên lúc trước làm thèm, đúng rồi, còn có mấy món trong tiệm lúc trước: canh cá viên, bánh Thanh Đoàn, bánh rau dại, không thể để mình tôi thèm, đnăg lên cho mọi người cùng thưởng thức một chút [ hình ảnh ] [ hình ảnh ] [ hình ảnh ] [ hình ảnh ] 】
【6** ngày: Má nó! Cho nên nói tôi làm cái gì buổi tối rồi còn chạy tới khu bình luận đi dạo đâu! Đột nhiên liền đói bụng. 】
【 mộng **k: Trong nhà có cơm thừa, vì thế buổi tối dùng bắp, cà rốt cùng lạp xưởng làm cơm chiên cho con gái, vẫn là con gái tri kỉ, đáng yêu, khen tôi nấu ngon ăn ngon, con ông chồng thẳng nam, nói thẳng tam làm so với trong tiệm kém xa, hừ! [ hình ảnh ] 】
......
【4**b: Chủ tiệm ngày 01/05 vui vẻ nha! Sau khi trở về đừng quên cho món mới lên thực đơn. 】
【3**6: Ngày Quốc Tế Lao Động hẳn nên lao động chứ, chủ tiệm như thế lại không mở cửa buôn bán, aiz......】
Nguyễn Miên Man nhìn khu bình luận vô cùng náo nhiệt, khóe môi hơi hơi giơ lên một ít.Tư Cảnh Lâm dư quang vẫn luôn chú ý cô, thấy cô bỗng nhiên cười, trong mắt cũng mang ra vài phần ý cười nhàn nhạt.
Xe lại lần nữa đi vào hẻm Hồ Lô, vẫn ngừng ở trước cửa tiệm.Xe dừng lại, Nguyễn Miên Man tùy tay cất điện thoại di động vào túi xách, cả người đã thả lỏng lại.
"Anh Cảnh Lâm, tam biệt." Cô nói xong, đã kéo ra cửa xe đi xuống.
Tư Cảnh Lâm gật đầu nói: "Ngày mai gặp."
Nguyễn Miên Man nghe vậy, nhìn anh một cái, ngay sau đó móc ra chìa khóa đi mở cửa.
"Mieo ô ~"Cửa còn chưa có mở, bên trong liền truyền đến tiếng mèo kêu.Chờ cô kéo cửa ra, một con mèo béo lập tức lao tới, thân thân mật mật dán ở bên chân cô.
Tư Cảnh Lâm hạ cửa sổ xe, thẳng đến khi cô mở đèn trong phòng, xoay người vẫy vẫy tay với mình, cuối cùng đem cửa chính đóng lại sau, lúc này mới cho tài xế lái xe đi.Nguyễn Miên Man ở phía sau cửa nghe được thanh âm xe rời đi, chống cằm ngồi xổm xuống, một cái tay khác vuốt ve mèo béo một lúc mới một lần nữa đứng lên.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc