Tiệm Cơm Chiên Hạnh Phúc - Chương 92

Tác giả: Tô Hương Lan Sắc

Cuối cùng, vẫn là mua hai bộ váy kia, cùng với một đôi giày màu trắng có thể phối hợp với váy.Lúc tính tiền, vốn dĩ Tư Cảnh Lâm đã móc ra thẻ, nhưng mà Nguyễn Miên Man sao có thể để anh trả tiền, lập tức dùng di động quét mã thanh toán.Nhân viên thu ngân thấy vậy, cười nói: "Hiện tại vẫn là dùng di động thanh toán mau lẹ hơn."
Thanh toán xong, nhân viên lúc trước tiếp đón bọn họ còn tặng cho Nguyễn Miên Man một cái vòng, mặt dây cũng là hoa cúc nhí, vừa lúc có thể phối hợp với bộ váy mới mua.Bọn họ rời đi, trong tiệm nhân viên cửa hàng khác cũng đi theo phất tay từ biệt, làm Nguyễn Miên Man nhịn không được nói với người bên cạnh: "Các cô ấy thật nhiệt tình nha!"
"Ừm." Tư Cảnh Lâm lên tiếng hỏi, "Còn muốn cửa hàng nào không?"
"Không phải đã mua xong sao? Chúng ta trở về đi." Nguyễn Miên Man cảm thấy hai bộ quần áo đã mua xong, thuận tiện còn mua đôi giày, nhiệm vụ đã hoàn thành.
Cô nói xong, lại nhớ tới: "Anh muốn mua quần áo sao?"
Quần áo Tư Cảnh Lâm, mỗi quý có chuyên gia xử lý tốt đưa tới, tự nhiên không cần phải ở chỗ này mua: "Anh không cần, em không muốn tiếp tục đi dạo?"
"Không cần."
Nghe cô nói không muốn tiếp tục đi dạo, Tư Cảnh Lâm giơ tay nhìn thời gian, thấy từ lúc ra cửa đến bây giờ còn không đến một giờ, tức khắc cảm thấy "phụ nữ thích dạo phố" đại khái cũng tùy người.
Đi thang máy xuống dưới, Nguyễn Miên Man vốn dĩ nói có thể tự mình trở về, Tư Cảnh Lâm tự nhiên sẽ không đồng ý, không những không dồng ý, trước lúc tới bãi đỗ xe, ở lầu một còn tới một tiệm trà sữa mua cho cô ly trà sữa.Tư Cảnh Lâm sở dĩ đột nhiên mua cái này cho cô, là bởi vì lúc xuống dưới, chú ý thấy cô nhìn mấy người uống trà sữa nhiều hơn mấy cái.
"Cảm ơn anh Cảnh Lâm, trà sữa uống rất ngon." Nguyễn Miên Man cầm một ly trà sữa màu hồng, trên mặt mang theo tươi cười.
Ngồi vào trong xe, thấy cô ngậm ống hút uống một hớp lớn, gương mặt trắng nõn đều phồng to Tư Cảnh Lâm nhắc nhở nói: "Uống chậm một chút."
"Dạ dạ." Nguyễn Miên Man gật gật đầu, hàm răng nửa cắn ống hút, quả nhiên uống chậm đi một chút.
Đó là một cốc trà sữa lớn, bị hai tay cô ôm lấy, thoạt nhìn còn lớn hơn mặt cô, đồng thời màu cốc trà sữa ánh lên gương mặt cô, cũng làm gương mặt cô cũng nhiễm vài phần hồng nhạt.Thấy cô uống đến chuyên chú, Tư Cảnh Lâm cảm thấy quả nhiên vẫn là cô gái nhỏ, đồng thời lại cảm thấy có điểm ngứa tay, giơ tay khẽ vuốt nhẹ đỉnh đầu cô.
Thu tay lại, thấy cô thế nhưng không có phát hiện, Tư Cảnh Lâm khóe môi khẽ nhếch: "Uống ngon như vậy sao?"
"Dạ?" Nguyễn Miên Man ngẩng đầu lên, môi bị trà sữa bao phủ đến phấn nộn thủy nhuận, "Uống ngon lắm, lần sau em mời anh uống."
"Được." Tư Cảnh Lâm gật đầu, không nhịn được, giơ tay tựa sờ tựa niết khẽ chạm một chút vào má cô, phát hiện xúc cảm quả nhiên như trong tưởng tượng của mình vừa mịn vừa mềm.
Nguyễn Miên Man ngay từ đầu không phản ứng lại, chờ phản ứng lại, mặt nháy mắt so với cốc trà sữa trong tay còn muốn hồng hơn.Cô muốn hỏi anh vì cái gì muốn chạm vào mặt mình, nhưng há mồm ra lại biến thành cúi đầu ngậm ống hút.Tư Cảnh Lâm thấy cô giống như thẹn thùng, nhất thời cũng không biết nói cái gì mới tốt, đồng thời trong lòng nảy lên chút cảm giác không rõ ràng.
Thẳng đến khi xe ngừng ở đầu hẻm Hồ Lô, anh mới mở miệng lần nữa: "Tới rồi."
"Dạ." Nguyễn Miên Man lên tiếng, tùy tay xách lên túi mua sắm bên cạnh, câu tạm biệt cũng chưa nói liền trực tiếp xuống xe rời đi.Tư Cảnh Lâm nhìn theo thân ảnh của cô biến mất ở ngõ nhỏ, lúc này mới phân phó tài xế lái xe.
Trong nháy mắt liền đến ngày cuối cùng của tháng tư, lập tức liền phải nghênh kỳ nghỉ dài hạn 01/5.
Vốn dĩ được nghỉ tự nhiên là chuyện làm người ta vui vẻ, nhưng bởi vì tiệm cơm chiên Hạnh Phúc thông báo lễ 01/5 cửa hàng nghỉ ba ngày đầu không buôn bán, làm rất nhiều khách hàng quen tức khắc liền không vui.
Không riêng gì mấy khách hàng quen khó chịu, trên mạng một số người chuẩn bị thừa dịp kỷ nghỉ qua thành phố A nếm thử "cơm chiên cứu mạng" cũng có chút thất vọng, bất quá nghĩ năm nay kỳ nghỉ có năm ngày, hai ngày cuối kỳ nghỉ lại đây hẳn là vẫn tới kịp, lúc này mới cảm thấy an ủi một ít.
Ngày 30/4 đêm đó, khách tới trong tiệm ăn đặc biệt nhiều, nhiều đến trời đã tối rồi, trong tiệm đã ngồi đầy rồi vẫn còn có người tới.
"Xin lỗi, trong tiệm đã không còn vị trí." Lại có khách tới, Chu Linh chỉ có thể ngượng ngùng nói.
"Không có việc gì, chúng ta có thể đứng ăn." Nói xong, hai vị khách này trực tiếp gọi món.
Khách hàng đều không ngại, Chu Linh còn có thể nói cái gì, chỉ có thể đi phòng bếp báo món các cô đặt.Cũng may rất nhanh tới 9 giờ, đơn trên app cơm hộp sớm đã làm xong, Nguyễn Miên Man nhưng thật ra cũng không quá vội.
Trong tiệm bay ra mùi hương của các loại cơm chiên vốn dĩ làm người ta rất thèm, hai cô gái còn muốn nhìn một chút có người ăn xong rồi có thể nhường vị trí cho minhg hay không, nhìn lướt qua mấy cái bàn, nhìn đến những người đó ăn uống cũng không ngẩng đầu lên, tức khắc càng thèm.Nuốt hạ ngụm nước miếng, các cô không dám nhìn tiếp, vì thế đem lực chú ý chuyển tới con mèo ở cửa.
"Tớ mang theo thức ăn mèo, muốn cho mèo ăn không?" Trong đó một cô gái có thói quen hàng ngày thường hay mang theo thức ăn mèo để cho mấy con mèo lang thang ăn, lúc này nhìn đến con mèo đáng yêu trong tiệm, không khỏi nói với người bạn đi cùng.
"Được đó."
Cô gái cùng bạn ở cửa ngồi xổm xuống, lấy ra bao thức ăn mèo dùng cái chén dùng một lần chén đặt tới trước mặt mèo cam.
Vốn dĩ mèo con đang lười biếng nằm bò nhìn thấy đồ ăn trước mặt, mũi nhẹ động, một bên thu hồi ánh mắt một bên vươn móng vuốt đem cái chén kia đẩy ra.
"Cậu mua có phải là thức ăn mèo không chính hiệu không vậy? Tớ thấy hình như từ trong mắt nó thấy được sự ghét bỏ?"
"Sao có thể, tớ là cái loại người này sao? Đây là đồ ăn cho bảo bối nhà tới là đồ nhập khẩu đó!"
"Vậy sao nó lại không ăn? Chẳng lẽ là ăn no?"
"Mèo cũng có thời điểm ăn no sao?" Dù sao con mèo nhà cô trước nay chính là nhiều ít cũng không đủ ăn, ăn xong đồ nhà mình còn muốn đi đoạt đồ ăn của mèo nhà khác.
Lúc hai người ngồi xổm ở cửa thảo luận, từ đầu ngõ lại tiến vào vài người, nhìn đến trong tiệm đều đã ngồi đầy, tự giác cũng xổm xuống ở cửa, gia nhập cuộc thảo luận "vì sao con mèo này không ăn thức ăn của mèo".
"Còn cần đoán, tay nghề chủ tiệm tốt như vậy, khẳng định không thiếu nấu cơm cho nó, phỏng chừng đầu lưỡi đã sớm bị nuôi hư."
"Đúng vậy, tôi nhớ rõ trong tiệm ban đầu có bán cá viên, là tự làm bằng tay, tuyết trắng tinh tế, đặc biệt ăn ngon, lúc ấy chủ tiệm chính là làm cho mèo ăn, thuận tiện làm nhiều một ít đặt ở trong tiệm bán."
"Má ơi, đột nhiên cảm thấy làm người còn không bằng làm mèo chứ!"
Chu Linh bưng cơm ra cho hai vị khách nữ kia, nhìn đến cửa lại thấy nhiều thêm mấy người, nhất thời không biết nên dùng biểu tình gì.Mà hai cô gái kia, thấy cơm chiên của mình đã ra, cũng không rảnh mà xem mèo, lập tức đứng dậy bưng ăn.
"Ăn quá ngon, gần nhất tương đối bận, vài ngày rồi cũng không đặt được cơm hộp......" Một lần nữa ăn được cơm chiên nhà này, cô gái vừa thỏa mãn vừa cảm thấy chính mình thật là quá không dễ dàng.
Mấy người tới sau nhìn đến các cô trực tiếp đứng ở cửa ăn cơm, ngửi mùi hương của cơm chiên lạp xưởng khoai tây, một bên nuốt nước miếng, một bên hướng Chu Linh gọi món.Chu Linh nói cho bọn họ trong tiệm không còn chỗ, bọn họ cũng không thèm để ý tỏ vẻ có thể đứng ăn.
Lúc này người đi làm cơ bản đều đã tan tầm, hơn nữa ngày mai còn nghỉ, cho nên vì thỏa mãn cơn thèm ăn, không ít người đều nguyện ý chạy tới một chuyến.Đương nhiên, đây cũng là bởi vì mấy ngày tới trong tiệm sẽ không buôn bán, nếu không bọn họ cũng không vội như vậy.
Nguyễn Miên Man vẫn luôn bận rộn đến 9 giờ rưỡi, trong tiệm vẫn ngồi đầy khách hàng như cũ, cửa cũng có một đám người hoặc ngồi xổm hoặc đứng, bọn họ một bên ăn ngẫu nhiên còn nói chuyện phiếm vài câu, đem hẻm nhỏ vốn an tĩnh bỗng nhiên trở nên náo nhiệt.
Náo nhiệt này thậm chí kinh động tới một số người trong hẻm, không ít người đã về nhà nghe nói tiệm cơm chiên Hạnh Phúc hôm nay sinh ý đặc biệt tốt, tốt đến mức muộn thế này còn có một đám khách hàng ở cửa đợi, không khỏi nảy sinh lòng hiếu kỳ.
Mọi người đều có đặc điểm chung chính là thích xem náo nhiệt, không ít người vốn định nghỉ ngơi lại trực tiếp ra cửa đi ngó tiệm cơm chiên Hạnh Phúc, phát hiện ngoài cửa đúng là có một đám người hoặc ăn cơm hoặc chờ đợi, kinh ngạc cực kỳ.
"Đã trễ như vậy, thế nhưng còn có rất nhiều người lại đây ăn cơm? Sinh ý cũng thật tốt quá đi!"
"Đúng vậy, ngươi xem bên trong ngồi đầy rồi, đứng cả ra bên ngoài."
"Thơm quá a, ngửi thôi tôi lại có chút đói."
"Tôi ngửi thấy được cơm chiên lạp xưởng khoai tây, cơm chiên tóp mỡ, cơm chiên đậu que thịt bằm......"
"Mũi chúng tôi không có vấn đề, không cần anh báo tên món ăn, nghe được bụng càng đói, không được, tôi phải đi ăn khuya."
Vốn dĩ chỉ định lại đây xem náo nhiệt nhưng mấy người trong hẻm ngửi được mùi hương mê người, lại xem những người khách đó ăn đến ngon lành, nhịn không được cũng đi tới trong tiệm.Chu Linh nhìn đến mấy người hàng xóm trong ngõ nhỏ cũng lại đây xem náo nhiệt, thật sự là có chút dở khóc dở cười: "Cách gần như vậy, mọi người muốn ăn lúc mà chẳng được?"
Nhưng mà, mọi người có lý do cũng thập phần đầy đủ: "Tôi đều nghe những người ở cửa nói, cửa hàng các cô muốn nghỉ ngơi ba ngày, cho nên hiện tại muốn ăn một chén cơm chiên đỡ thèm."
Không có biện pháp, Chu Linh chỉ có thể đi vào trong bếp báo món cho bọn họ.Người trong ngõ nhỏ vẫn là có ưu thế, ít nhất ở khách hàng còn phải ngồi xổm ở cửa ăn, bọn họ có thể từ trong nhà hoặc phụ cận hàng xóm mược cái ghế ngồi ăn ở bên ngoài.Cái gì? Hỏi bọn họ vì cái gì không mang về nhà ngồi ăn? Tự nhiên là luyến tiếc không khí náo nhiệt khó có được này.
"Chị Chu, trứng gà sắp hết rồi, chị gọi cho chú Lưu, phiền toái chú đưa mấy vỉ trứng gà tới đây." Nguyễn Miên Man thấy giờ này, khách hàng không những không ít đi, còn càng ngày càng nhiều, không thể không bổ sung một ít nguyên liệu nấu ăn.
Chú Lưu là mở cửa hàng tạp hóa nhỏ ở đầu hẻm, mặt tiền cửa hàng tuy không lớn, gạo thóc, trứng gà cùng với đồ ăn vặt, đồ dùng sinh hoạt đều khá đầy đủ.
"Được." Chu Linh đáp ứng xuống, quét mắt đồ ăn dư lại trong phòng bếp, có chút lo lắng không đủ, "Chị thuận tiện đi vườn rau hái chút trở về đi?" Vườn rau này tự nhiên là chỉ vườn bà ngoại chị trồng.
"Còn có khách tới sao? Vậy chị liền lấy một ít lại đây, tiền ở trong ngăn kéo." Nguyễn Miên Man một bên chiên cơm một bên nói.
"Có, mấy người trong ngõ cũng lại đây xem náo nhiệt, chị liền đi ngay đay." Còn về tiền, Chu Linh tự nhiên là sẽ không lấy, rốt cuộc cũng không cần bao nhiêu rau xanh.
Cửa hàng tạp hóa đầu hẻm hầu như là 12 giờ mới đóng cửa, bất quá thời điểm này, trên cơ bàn là không còn khách rồi.Chú Lưu trông cửa hàng có chút nhàm chán, nhận được điện thoại tiệm cơm chiên Hạnh Phúc đang cần mấy vỉ trứng gà, lập tức gọi vợ xuống dưới xem cửa hàng, chính mình chạy nhanh đưa trứng gà qua.
"Chú Lưu." Chu Linh vừa lúc bưng mấy phần cơm chiên ra, nhìn đến ông, lập tức đón nhận, một tay đưa tiền một tay lấy trứng.
Chú Lưu thúc nhìn cửa có nhiều người như vậy, "A" một tiếng nói: "Sinh ý của hai đứa cũng quá tốt."
"Ngày mai trong tiệm nghỉ bán, cho nên mới như vậy." Chu Linh cũng không có thời gian cùng ông nhiều lời, đáp một câu liền đi vào bên trong.
Nhưng thật ra chú Lưu, nhìn đến nhiều người như vậy đều đang ăn cơm chiên, cảm thấy có lẽ có cơ hội buôn bán, nhịn không được hỏi nhiều một câu: "Bia, đồ uống có ai muốn hay không?"
Khách tới lúc 8 - 9 giờ còn có canh uống, những khách tới sau trên cơ bản đã không còn, chỉ còn có các loại cơm chiên hoặc đậu phộng để lựa chọn, mà đồ uống trong tiệm không có nhiều lắm cũng bị mấy khách hàng tới trước mua hết rồi.
Lúc này nghe được lời ông nói, không ít khách hàng đều nhấc tay tỏ vẻ chính mình muốn.
"Cho tôi hai chai bia."
"Tôi muốn Coca."
Chú Lưu thấy buổi tối còn có thể buôn bán, cao hứng cười rộ lên: "Máy người từ từ, tôi đây liền trở về lấy."
Ông nói xong, chạy chậm về nhà, ngay sau đó lái xe ba bánh chạy bằng điện trong nhà ra, trở tới rất nhiều bia cùng đồ uống.Không thể không nói, ông rất biết cách buôn bán, còn cố ý lấy từ trong cầm chút bàn gấp, ghế gấp tới, tiếp đón khách hàng mua đồ uống lại đây ngồi ăn.
"Ha, tiểu Lưu cũng thật biết buôn bán." Một ông lão trong ngõ nhỏ thấy một màn như vậy, nhịn không được nói. Chú Lưu hướng ông cười cười, ngay sau đó mời ông đến bàn bên cạnh ngồi.Ông lão cũng không khách khí, một tay bưng cơm một tay cầm ghế nhỏ ngồi lại đây.
"Muộn như vậy chú không ngủ chạy tới đây ăn cơm chiên, không sợ thím mắng chú à?" Chú Lưu nhìn cơm chiên trên tay ông lão nói.
"Mắng thì để cho bà ấy mắng đi, ta ăn no rồi tùy tiện mắng." Ông lão cảm thấy không sao cả.
Mấy người trẻ tuổi ngồi cùng bàn nghe vậy, cảm thấy ông lão này rất có ý tứ, liền mời ông: "Ông ơi, chúng cháu có bia, đậu phộng, ông đừng khách sáo, cứ ăn tự nhiên."
"Tiền riêng của ông chỉ mua được một chén cơm chiên, liền không cùng mấy đứa khách sáo."
Ông lão mới vừa rồi phân vân nửa ngày là ăn cơm chiên hay là ăn đậu phộng, hai dạng này đều được ăn, vui còn không kịp, làm sao có thể khách khí.
Mấy người trẻ tuổi cười hỏi: "Ông,ngài còn có tiền riêng? Đều giấu ở chỗ nào mà không bị phát hiện?"Bọn họ cùng ông lão nọi chuyện phiếm vài câu về "Tiền riêng", lại bắt đầu ăn.
"Đậu phộng này ăn ngon thật, vừa thơm vừa giòn, hai viên đậu phộng một ngụm R*ợ*u, thật là đã ghiền.""Xác thật ăn ngon, mẹ tôi rang đậu phộng cũng không ra được cái vị này, không phải quá sống thì chính là cháy, làm tôi trước kia đều không thích ăn đậu phộng."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc