Tiệm Cơm Chiên Hạnh Phúc - Chương 63

Tác giả: Tô Hương Lan Sắc

Triệu Hữu Vi ném viên đậu phộng vào miệng, lé mắt nhìn hắn: "Mày vừa rồi không phải còn chê cửa hàng này sao?"
Nể mặt mỹ thực, thanh niên áo vàng lười cãi nhau cùng thằng bạn, trực tiếp bưng lên chén canh ăn.
Canh cá viên tam tiên cũng không làm hắn thất vọng, để cho hắn kinh ngạc chính là hương vị cá viên, món này là thuần túy vị thuỷ sản, tinh tế không tạp vị, làm hắn ăn xong một viên, lập tức bưng chén cầm lấy cái muôi muốn múc thêm mấy viên.
"Mày đủ rồi a." Triệu Hữu Vi cầm lấy cái muôi trước một bước, múc cho mỗi ông một chén, "Các ông nếm thử, canh cá viên là chủ tiệm chính mình làm, đặc biệt ăn ngon."
"Vẫn là Hữu Vi hiếu thuận." ông Nhậm tiếp nhận canh khen hắn một câu, đồng thời quét liếc mắt cháu trai mình thấy đồ ăn là không nghĩ tới ai.
Thanh niên áo vàng vội cầm đôi đũa gắp cho ông nội mình cái chân vịt: "Ông, ông nếm thử cái chân vịt này, tương thơm nồng úc, vừa miệng lại ăn ngon."
"Miễn, răng ông mày không tốt, ăn không được." ngữ khí ông Nhậm mang theo chút không cao hứng.
Thanh niên áo vàng nhanh giải thích: "Nếu là không dễ cắn cháu nào dám bảo ông nếm, chân vịt này da ngoài tuy có chút dai, bên trong lại thập phần mềm, chạm nhẹ một cái vào là có thể rút hết xương, ngon nhất chính là mùi tương này, cũng không biết đầu bếp điều chế như thế nào, ăn ngon vô cùng!"
Ông Nhậm bị hắn nói thèm, nghĩ đến một đầu bếp tốt khẳng định khi nấu sẽ suy xét đến khách nhân, lúc này mới không băn khoăn tiếp nhận cái chân vịt kia.
"Tốt." Một ngụm cắn xuống, ông Nhậm lập tức liền thích món này, rốt cuộc nở nụ cười với cháu trai.
Lại ăn một lát, ông Đàm cảm thán nói: "Vị đầu bếp này thật là lợi hại, mỗi một món ăn đều làm ngon như vậy, uổng ta tự xưng là kẻ sành ăn, thế nhưng bất luận sắc, hương, vị đều không tìm ra một chút khuyết điểm."
"Ông Đàm, ông đừng vội khen, còn có bánh rau dại, cơm chiên chưa nếm qua đâu." Triệu Hữu Vi cười nói.
Ông Đàm vốn đang muốn chừa chút bụng nhấm nháp món "Bách điểu triều phượng" kia, nghe hắn nói, thuận tay dùng cái muỗng ở trái dứa múc một chút cơm ra.
"Ăn ngon."ông Đàm vốn dĩ chỉ định nếm hai miếng, nhưng mà ăn xong, lại theo bản năng thêm một ít.
Cơm chiên dứa chua ngọt, ăn ngon lại khai vị, ăn xong, ông Đàm ngược lại cảm thấy lại ăn được thêm nữa, thấy ông Nhậm gắp một cái bánh rau dại ăn đến thơm nức, không nhịn được cũng đi theo gắp một cái.
"Hữu Vi, ngươi đi hỏi hỏi chủ tiệm có R*ợ*u hay không." Ông Ngô đã buông chiếc đũa bắt đầu ăn tới ốc đồng xào cay, thường thường lại ăn một viên đậu phộng rang, ăn sảng khoái, nhưng vẫn cảm thấy thiếu cái gì đó.
"Dạ, cháu đi hỏi một chút." Triệu Hữu Vi gật đầu đứng lên, còn không quên cầm lấy một cái bánh rau dại.
Nguyễn Miên Man nhìn thấy hắn tiến vào, theo bản năng hỏi: "Muốn thêm đồ ăn ạ?"
"Không phải." Triệu Hữu Vi hít hít cái mũi ngửi hương vị trong phòng bếp, càng thêm chờ mong món chính cuối cùng, "Ông nội của tôi thèm R*ợ*u, để tôi hỏi một chút trong tiệm có R*ợ*u hay không."
"Có R*ợ*u hoa đào tự nấu, anh muốn không?" Nguyễn Miên Man tính thời gian, R*ợ*u hoa đào lúc trước nấu cũng có thể uống rồi, vì thế hỏi.
"Muốn muốn muốn." Triệu Hữu Vi nghe được hai chữ "Tự nấu", cuồng cuồng gật đầu.Bếp gas không giống bếp củi cần trông lửa, Nguyễn Miên Man liền tự mình đi phòng kho lấy.R*ợ*u hoa đào là lúc cây hoa đào trước cửa nở rộ nhất, cô tâm huyết dâng trào mà hái nấu, không nhiều lắm, chỉ có một chum nhỏ.
Mở cái nắp ra xem màu sắc, ngửi mùi hương, lại múc một ít ra tới nếm một ngụm, xác định đã náu tốt, Nguyễn Miên Man múc ra bình sứ nhỏ đã cuẩn bị trước, đứng dậy đưa cho Triệu Hữu Vi đã chờ sẵn ở cửa nhà kho.
Mới vừa rồi cô mở cái nắp, Triệu Hữu Vi đã ngửi được một mùi hương hòa quyện của R*ợ*u cùng hoa đào, cầm được trên tay, nói câu cảm ơn rồi gấp không chờ nổi đi ra ngoài.Triệu Hữu Vi chân trước cầm R*ợ*u đi, Chu Linh sau lưng từ tủ chén lấy ra mấy cái chén R*ợ*u rửa sạch mang ra.
"Ông, R*ợ*u lấy tới đây, là chủ tiệm tự nấu R*ợ*u hoa đào." Triệu Hữu Vi đi tới bên cạnh bàn, ngữ khí có chút cao.
Ông Triệu nghe vậy, cảm thấy đồ ăn chủ tiệm làm ngon như vậy, nấu R*ợ*u khẳng định cũng không kém được, một phen đoạt bình R*ợ*u từ trong tay cháu trai.
Đó là một bình sứ thiên thanh cao hơn một bàn tay một chút, ông Triệu cầm ở trong tay chuyern hai vòng, xác định chỉ là bình R*ợ*u bình thường, trực tiếp mở nắp bình ra.Mới vừa mở ra, một cỗ hương hoa đào cùng hương R*ợ*u chậm rãi bay ra, nhẹ nhàng ngửi một chút liền thấm vào ngũ tạng.Ông Triệu không tự chủ được mà nhắm mắt lại, cẩn thận phẩm vị hương R*ợ*u.Thanh niên áo vàng bên cạnh vốn đang nghiêm túc ăn uống ngửi được hương R*ợ*u chiếc đũa rốt cuộc dừng lại, ngẩng đầu dùng cái mũi tìm kiếm nơi hương R*ợ*u phát ra.
"Đừng lâu la thêm, nhanh rót ra nếm thử nào." Ông Nhậm cũng là cái người thích R*ợ*u, ngửi được mùi này liền thèm, thúc giục nói.
Ông Triệu lúc này mới mở mắt ra, rót cho chính mình cùng hai ông bạn mỗi người một ly.Triệu Hữu Vi thấy ông rót xong R*ợ*u, một tay bưng chén R*ợ*u, một cái tay khác còn nắm bình R*ợ*u không bỏ, hô một tiếng: "Ông!"
"Các ngươi mấy thằng nhóc này uống chút bia là được rồi, đừng lãng phí R*ợ*u ngon." Lời tuy nói như vậy, ông Triệu vẫn là buông tay cho cháu trai cầm bình R*ợ*u đi, bắt đầu thưởng thức ly R*ợ*u.
R*ợ*u hương tửu sắc, không cần phải nói, nhẹ nhấp một ngụm, R*ợ*u lướt qua đầu lưỡi, trong miệng mũi tràn ngập một mùi hương hoa đào, theo sau đầu lưỡi nếm đến hương vị tinh thuần, chờ R*ợ*u nhuận nhuận qua yết hầu, nó chảy qua đâu đềm ấm nóng tới đó.
R*ợ*u trôi xuống bụng, ông Triệu không có vội vã uống ngụm thứ hai, mà là thưởng thức dư vị hương thuần mang vài phần ngọt lành.
Nhấm nháp một lát, ông nhịn không được cảm thán nói: "Ý nhị dư hương, R*ợ*u ngon!"
"Xác thật là R*ợ*u ngon, hôm nay vì R*ợ*u thơm đồ ăn ngon, cùng uống cạn một chén lớn!" Ông Nhậm nâng chén nói.
Thanh niên áo vàng khó khi nhìn thấy ông nội vui mừng lộ rõ trên nét mặt như vậy, cao hứng mà cùng ông chạm cốc.
Chờ trên bàn mọi người đều nâng chén, hắn lập tức đem ly R*ợ*u ngon uống một hơi cạn sạch, trong lòng hô một tiếng: Sảng khoái!
"Tên nhóc thúi! R*ợ*u ngon muốn chậm rãi thưởng thức, ai như ngươi uống như trâu uống?" R*ợ*u tốt như vậy, ông Nhậm đều chỉ dám uống một ngụm non nửa ly, nhìn thấy cháu trai như vậy, dũng cảm uống một hơi cạn sạch, hận không thể gõ hắn hai cái.
Bị giáo huấn thanh niên áo vàng cảm thấy có chút ủy khuất, rốt cuộc ở nhà hắn uống R*ợ*u vang đỏ vẫn luôn là uống như vậy, trước nay không bị giáo huấn bao giờ.Ủy ủy khuất khuất, dư quang nhìn đến Triệu Hữu Vi trong mắt mang ý cười, rõ ràng là đang cười nhạo chính mình, hắn lập tức nói: "Cháu là xem Triệu nhị uống như vậy nên học hắn!"
Ngọa tào, còn biết xấu hổ hay không, thế nhưng ném nồi cho tao?
Triệu Hữu Vi trừng hắn một cái, đang muốn giải thích, nhìn đến chén R*ợ*u của hắn cũng không còn giọt nào ông Triệu trực tiếp lấy đi bình R*ợ*u, còn nói: "Mấy đứa nếm một ly là được." Đừng lãng phí thứ tốt.
Còn non nửa ly R*ợ*u thanh niên áo đen nhìn qua hai đồng đội như heo này, không thể không uống dè sẻn.
"Đừng uống R*ợ*u không, ăn chút đậu phộng cùng ốc đồng, tư vị càng mỹ." Đoạt lại bình R*ợ*u xong, ông Triệu lại mời hai ông bạn.
Ông Đàm theo lời cầm lấy đôi đũa, gắp mấy viên đậu phộng lại nếm một con ốc đồng, lại nhấp một ngụm R*ợ*u, tức khắc cười rộ lên: "Thoải mái!"
Triệu Hữu Vi xem mấy ông vừa ăn vừa uống, một bộ mỹ mãn quá trời, muốn đi bên lại hỏi chủ tiệm muốn thêm một lọ R*ợ*u.
Bất quá chuẩn bị đứng lên, hắn bỗng nhiên nghĩ đến, có mấy ông ở đây, đừng nói một lọ, chính là cầm đến mấy bình cũng không đủ cho bọn họ uống.
Mới vừa rồi nhìn thấy chủ tiệm tựa hồ cũng chỉ có một vò không lớn lắm, Triệu Hữu Vi cảm thấy, vẫn là chờ lần sau hắn trộm lại đây một mình thì uống vẫn tốt hơn.Nghĩ đến đây, hắn múc cho chính mình một chén canh cá viên tam tiên, một miếng đậu phộng một ngụm canh, lại đến hai con ốc đồng, lại uống một ngụm canh, cũng coi như có chút ít còn hơn không.
Thanh niên áo vàng ăn mấy cái bánh rau dại, vỏ mỏng nhân đầy, hàm hương ngon miệng, thấy mọi người đều đang ăn ốc đồng xào cay, nhìn con ốc ngâm mình trong sốt dầu hồng hồng cũng có chút thèm.
Mấy món như này, hắn trước kia cũng đã gặp qua, bất quá ốc cho hắn cảm giác không tốt lắm, cho nên trước nay không nếm thử.
"Anh Đàm, ăn ngon sao?" Hắn nhịn không được thò lại gần hỏi người bên cạnh.
Đối phương trực tiếp trả lời hắn hai chữ: "Vô nghĩa."
Thanh niên áo vàng tưởng tượng cũng biết, trên bàn này một đám, có món nào không ngon đâu, nếu là không thể ăn, bọn họ sao có thể ăn không ngừng như vậy.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, hắn lập tức nhặt lên một con đưa vào trong miệng.
"Ngô......" Nếm đến hương vị sốt hương cay tươi ngon, hắn liền nhịn không được nheo lại hai mắt, sau đó học bọn họ hút thịt ốc bên trong.
Triệu Hữu Vi nghe được thanh âm hắn phát ra, lại xem biểu tình trên mặt hắn, run rẩy nổi da gà nói: "Ăn ốc đồng mà thôi, làm gì mà ồn ào như vậy!"
Kkỹ thuật hút ốc vốn không thuần thục, thanh niên áo vàng nghe được lời này, trực tiếp bị sặc đến: "Khụ khụ khụ khụ......"
"Ăn cũng không ăn ra hồn." Ông Nhậm trừng hắn một cái, vỗ vỗ lưng hắn làm ốc đồng nhổ ra, cầm lấy tăm trên bàn đưa tới trước mặt hắn, "Dùng tăm mà ăn."
"Cảm ơn ông." Thanh niên áo vàng nghiêng về một phía dùng cây tăm, một bên trừng Triệu Hữu Vi.
Triệu Hữu Vi trả hắn một cái liếc mắt khiêu khích, ngay sau đó nhặt một con ốc đồng hút một tiếng hút ra thịt ốc, đem vỏ rỗng giơ cho hắn xem, ném đến trên bàn.
Thanh niên áo vàng nhìn hắn ra oai, bất quá mới vừa rồi cảm giác bị sặc thật sự không dễ chịu, cũng không giận dỗi lại bắt trước, mà là thu hồi tầm mắt, nhắm mắt làm ngơ cúi đầu dùng tăm ăn ốc đồng.
Ốc đồng hương cay thực mau làm trong lòng hắn dễ chịu, làm hắn hoàn toàn đắm chìm ở trong đó.Ông Triệu uống xong 3 ly R*ợ*u, đã ghiền mà buông cái ly, nhìn về phía cháu trai nhà mình: "Hữu Vi, ngươi đi mời đầu bếp ra tới ngồi, ông muốn gặp hắn."
"Đúng vậy, mời hắn ra tâm sự chút, nói không chừng có thể kết giao bằng hữu." ông Nhậm nghĩ đến đối phương có một tay nghề ủ R*ợ*u tốt, không khỏi nói.
Triệu Hữu Vi nghe được lời này, vội nói: "Khả năng không quá thích hợp." Rốt cuộc chủ tiệm so với hắn còn nhỏ hơn, nếu là cùng bọn họ thành bạn vong niên, hắn về sau làm sao mà gọi người a!
"Như thế nào không thích hợp? Triệu nhị tư tưởng này của mày cũng quá tự mãn." Thanh niên áo vàng cho rằng hắn là chỉ các ông cùng đầu bếp thân phận chênh lệch không thích hợp làm bằng hữu, lập tức không tán đồng.
Bị tên nhóc như vậy làm tư tưởng giáo dục, Triệu Hữu Vi tức giận trừng hắn một cái: "Cháu không phải cái ý tứ kia, cháu gọi chủ tiệm kiêm đầu bếp thỉnh ra tới mọi người sẽ biết, đừng quá kinh ngạc."
Nói xong, hắn đứng dậy hướng vào trong phòng bếp, lưu lại một bàn người bị hắn khơi mào lòng hiếu kỳ.
Trong phòng bếp, món ăn cuối cùng đã làm tốt, Nguyễn Miên Man đang định bảo Chu Linh đưa ra, nghe Triệu Hữu Vi tiến vào thuyết khách các ông muốn gặp chính mình, dứt khoát tự mình mang ra.
Triệu Hữu Vi tò mò nhìn niêu trong tay cô, chạy nhanh ra trước đem giữa cái bàn dọn ra một vị trí.Thanh niên áo vào nhìn thấy Nguyễn Miên Man bưng niêu ra, theo bản năng nói: "Mỹ nữ!"
Cũng không phải hắn chưa hiểu việc đời, mà là bận rộn một phen, đuôi ngựa buộc thấp bị rơi lỏng một chút, khuôn mặt trắng nõn bị nhiệt khí trong phòng bếp huân đến ửng đỏ, lúc Nguyễn Miên Man chăm chú đtặ cái niêu xuống, trong nháy mắt cúi đầu lỗ ra một cảnh đẹp, làm hắn giật mình, hơn nữa không khí ăn uống đang thả lỏng, hắn mới có thể buột miệng thốt ra.
Bang ——Hắn vừa mới nói xong, ông Nhậm liền đánh một cái vào cánh tay hắn.
"Xin lỗi xin lỗi." thanh niên áo vàng che lại cánh tay vội vàng xin lỗi.
Nguyễn Miên Man mới vừa rồi chuyên tâm xếp niêu, kỳ thật cũng chưa nghe rõ lời hắn nói, ngẩng đầu thấy hắn hướng chính mình xin lỗi, không khỏi có chút khó hiểu.
"Gia giáo không nghiêm, để cô chê cười." ông Nhậm nói.
Nguyễn Miên Man cẩn thận nhớ lại một chút sau, mới nhớ tới vị khách trẻ tuổi kia vừa mới hô cái gì.
Ông hắn đã giáo huấn qua, đối phương cũng đã xin lỗi, Nguyễn Miên Man tự nhiên sẽ không lại so đo, lắc đầu tỏ vẻ không có việc gì.
"Hữu Vi, đầu bếp đâu? Như thế nào còn chưa ra tới?" ông Triệu hướng phía sau bọn họ nhìn quanh hỏi.
Triệu Hữu Vi cười trả lời: "Người đây ạ."
Người trên bàn ૮ɦếƭ lặng, đồng thời nhìn về người bên cạnh hắn.Sao có thể?
Nhìn cô bé kia còn không biết đã thành niên hay chưa, mấy ông lão đều có chút khó có thể tin."Cháu chính là đầu bếp?" Ông Triệu nhìn cô bé trước mặt.
Nguyễn Miên Man gật đầu: "Đúng ạ, không biết ông có gì chỉ giáo?"
Phát hiện cô nhìn tuổi không lớn, ngôn hành cử chỉ lại lộ ra sự trầm ổn, ông Triệu đã có điểm tin tưởng, hô: "Tới tới tới, chúng ta ngồi xuống tâm sự."
Nguyễn Miên Man vì thế ngồi xuống bên cạnh mấy ông lão, cùng bọn họ nói chuyện.
Vốn dĩ chỉ là mang tâm lý ứng phó chút, chờ phát hiện mấy ông lão đều là người thích ăn uống, đối với mỗi dạng đồ ăn trên bàn đều nói được đạo lý rõ ràng, lời nói Nguyễn Miên Man cũng nhiều lên.Mà mấy ông lão, thấy cô đối với các loại nguyên liệu nấu ăn đều thập phần hiểu biết, còn có thể nói ra nhiều cách chế biến, thậm chí có thể nói ra rất nhiều cách làm các món ăn xa xưa, cũng nói chuyện cùng cô vui vẻ thật sự.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc