Tiệm Cơm Chiên Hạnh Phúc - Chương 197

Tác giả: Tô Hương Lan Sắc

【6** ngày: Ha ha ha ha ha ha, mấy người có phải bị ngốc hay không? Có thời gian gõ bình luận, tôi đã sớm mua được món kho về tay. [ hình ảnh ] [ hình ảnh ] 】
Nhìn đến hình ảnh một thùng tràn đầy chân vịt, chân gà, cánh vịt, đù* gà...... cổ vịt, giò heo kho, nhóm khách hàng chảy nước miếng, đồng thời trong lòng phát ra một tiếng "Mẹ ơi!"
【o**6: Trời ạ, thật là đặt cơm hộp nhiều tới choáng váng, hiện tại tôi cũng liền lái xe tới trong tiệm mua một thùng! 】
【6** ngày: Không cần đi, thời điểm tôi mua đã không còn nhiều, lúc ấy còn có khách hàng khác ở đó, hiện tại phỏng chừng đã sớm không còn, bà chủ nhỏ nói muốn mua tiếp, phải chờ đến khi món kho chính thức mở bán. 】
【o**6: A a a! Tức giận a! Sao anh không nói sớm? 】
Mặc dù biết tạm thời không mua được, khách hàng nhịn không được ở khu bình luận tiếp tục la lối, khóc lóc, lăn lộn thúc giục như cũ.
Đóng cửa tiệm, Nguyễn Miên Man nhìn đến khu bình luận cửa hàng, nhịn không được giơ tay vỗ trán.
Bất quá, thật ra hôm nay cô xác thật có điểm sai lầm, quên thuận tay đem món kho đăng lên app bán trong cửa hàng.
Lúc này, khách hàng mua được còn cố ý khoe khoang, còn không phải chọc đến khách hàng khác càng thêm tim gan cồn cào.
Tới lúc món kho hạnh phúc chính thức bày bán ở các siêu thị lớn, cùng với shop online, ít nhất còn mất một tuần nữa, thấy nhóm khách hàng làm ầm ĩ không ngừng, Nguyễn Miên Man nghĩ nghĩ, cuối cùng trả lời——
【 Sắp tới là đông chí, trong tiệm sẽ bán sủi cảo, mọi người muốn ăn nhân gì? 】
Chiêu thức nói sang chuyện khác này, có thể nói là thập phần đúng chỗ, nhóm khách hàng nhìn đến, nháy mắt liền đem món kho vứt ra sau đầu.
Này cũng bình thường, rốt cuộc món kho của tiệm cơm chiên Hạnh Phúc bọn họ đều đã nếm qua, nhưng sủi cảo bà chủ nhỏ làm, còn chưa có ăn qua đâu.
Tục ngữ nói đúng, ăn ngon như sủi cảo, mà sủi cảo bà chủ nhỏ làm, nhất định là mỹ vị trong mỹ vị, bọn họ chỉ nghĩ một chút, nước miếng đã muốn chảy.
【 là ** sơn: Tôi muốn ăn nấm hương thịt heo! 】
【5** còn: Nấm hương thịt heo quá bình thường, sủi cảo tam tiên không thơm hơn sao? 】
【h**q: Phi! Chó chê mèo lắm lông, sủi cảo tam tiên chẳng lẽ không bình thường sao? Muốn tôi nói, nên làm sủi cảo bát cá. 】
【n**x: Sủi cảo tôm bóc vỏ nhất định phải có! 】
【 võ **w: Trong tiệm gần đây không phải có thịt dê sao? Tôi cảm thấy sủi cảo thịt dê cũng không tồi. 】
......
【 thanh **l: Cật lực ủng hộ sủi cảo thịt gà măng mùa đông! Phía trước ăn qua một hồi, thịt gà tươi mới, măng mùa đông hương giòn, đặc biệt ngon! 】
【k**l: Cải trắng thịt heo! Cải trắng thịt heo nhất định phải có! 】
Nguyễn Miên Man thấy bọn họ rốt cuộc không náo loạn tiếp, mà thảo luận tới nhân sủi cảo, định chờ ngày mai chọn vài loại được hoan nghênh nhất để chuẩn bị làm.
Đông chí, thời tiết rất lạnh, gió từ chính diện thổi tới, có chút cắt da cắt thịt.
"Thời tiết quỷ quái này, lạnh gần ૮ɦếƭ."
Đến giờ, nhân viên giao cơm tới trong tiệm ở cửa dậm chân một cái, xoa xoa tay đi vào trong tiệm.
Mới vừa rồi ở bên ngoài đã ngửi đến mùi hương của sủi cảo, tiến vào trong tiệm, mùi hương càng thêm nồng đậm.
Trải qua sự đồng ý của nhóm khách hàng, hôm nay tiệm cơm chiên Hạnh Phúc chỉ bán riêng sủi cảo, nhân thì có năm loại được khách hàng hoan nghênh nhất, lầm lượt là sủi cảo bát cá, sủi cảo tôm bóc vỏ, sủi cảo cải trắng thịt heo, sủi cảo thịt gà măng mùa đông, sủi cảo thịt dê, sủi cảo tam tiên, sủi cảo thịt bò nấm hương.
Chu Linh nhìn thấy có nhân viên cơm hộp tiến vào, múc chút nước canh sủi cảo đặt tới trên bàn.
"Cảm ơn." Nhân viên cơm hộp nói lời cảm ơn, uống lên ngụm canh, phát hiện nước canh sủi cảo thanh đạm có tư vị khác, trực tiếp gọi một chén sủi cảo.
"Có thể cho tôi một bát mỗi loại nhân đều cho mấy cái không? Tôi muốn nếm thử các vị." Nhân viên cơm hộp ngượng ngùng bổ sung.
Trên thực tế, hôm nay, rất nhiều khách hàng đặt cơm hộp đều như vậy ghi chú, cho nên Chu Linh không do dự trực tiếp đồng ý.
Chờ cô đi phòng bếp hỗ trợ, nhân viên cơm hộp ngồi ở trong tiệm một bên uống canh sủi cảo, một bên chờ mong sủi cảo của chính mình.
Thực mau, bát sủi cảo tiên hương bốn phía, nóng hôi hổi đã ra tới, bên cạnh còn có một đĩa dấm cùng một đĩa dầu ớt.
Cơm hộp viên hít sâu một hơi, tức khắc lộ ra biểu tình hưởng thụ. Hắn đang chuẩn bị ăn, nhận được tin nhắn của khách hàng, thúc giục hắn có thể nhanh giao hay không.
Cách thời gian dự tính giao hàng còn sớm, sợ khách hàng tiếp tục thúc giục, nhân viên giao cơm trực tiếp trả lời ——
【 khách hàng không mau được, bà chủ còn đang làm vằn thắn, nếu không anh đổi nhà khác? 】
Thật vất vả ςướק được cơm hộp, khách hàng sao có thể đổi, lập tức tỏ vẻ chính mình không vội.
Lừa được khách hàng thôi thúc giục, nhân viên giao cơm rốt cuộc cầm lấy chiếc đũa, gắp lên một cái sủi cảo thổi thổi đưa vào trong miệng.
Sủi cảo vỏ non mềm, dẻo dai, cắn một cái nước canh ngon ngọt nháy mắt tràn ra, tinh tế nhấm nuốt, thịt cá tinh tế cùng vỏ sủi cảo mềm dai hòa trộn, tươi mới vị mỹ.
Ăn hai cái sủi cảo đỡ thèm, tốc độ ăn của hắn mới chậm lại, gắp lên một cái chấm chút dấm lại đưa vào trong miệng.
Hắn có thể ăn được dấm, nhưng không mức đặc biệt thích ăn, nhưng một miếng sủi cảo chấm dấm, hương vị càng thêm phong phú, làm hắn tức khắc có chút kinh diễm.
Không riêng sủi cảo chấm dấm càng thêm mỹ vị, chấm dầu ớt bên cạnh cũng càng thêm ăn ngon.
Một chén lớn sủi cảo ăn đến cặn canh cũng không để lại, cả người nhân viên giao cơm đều thấy ấm áp, trong lòng thỏa mãn nói không nên lời.
Chờ hắn buông chén cầm đơn hàng của mình ra cửa, nhận được điện thoại trong nhà: "Alo? Mẹ à, con ăn sủi cảo, mới vừa ăn xong, sủi cảo nhà này đặc biệt ngon...... Được, mẹ yên tâm, con ở bên ngoài hết thảy đều tốt, dạ dạ con còn đơn hàng phải đưa, vâng......"
Theo nhóm nhân viên giao cơm từng đám đi vào trong tiệm, lại từng đám rời đi, trải rộng ở các góc thành phố, khách hàng bắt đầu nhận được cơm hộp của mình.
Tiểu khu nọ.
Tuy rằng hôm nay được nghỉ phép, nhưng thời gian không đủ về nhà, một cô gái trẻ đang gọi video cùng người trong nhà, nhận được điện thoại của nhân viên giao cơm, cùng người trong nhà nói một tiếng, chờ nhận được cơm hộp, mới một lần nữa gọi video.
"Ba mẹ xem, hôm nay con cũng có sủi cảo ăn, hai người cứ yên tâm đi."
"Lại là cơm hộp, trước kia ở nhà dạy con làm sủi cảo con không nghiêm túc học, bằng không hiện tại có thể tự mình làm sủi cảo ăn."
"Tự mình làm sủi cảo rất phiền toái a, con nói với hai người, nhà này cũng không phải là mấy tiệm bình thường bên ngoài, so với sủi cảo tự làm tuyệt đối còn ngon hơn!"
Cô nói xong, đem sủi cảo mở ra hướng tới cameras, mùi hương xông vào mũi, làm cô không tự chủ được hít sâu một hơi: "Thơm quá a......"
"Ba mẹ hai người xem sủi cảo này, chính là cửa hàng phía trước con nói với hai người đó, gói rất đẹp đúng không? Ngô...... ăn ngon lắm!"
Sủi cảo làm công nghiệp bằng máy vẫn phân biệt được, ba mẹ cô xuyên qua màn hình di động nhìn đến chén sủi cào này rõ ràng là làm bằng tay, hơn nữa xác thật thật sự xinh đẹp, hơi chút yên lòng.
"Oa! Cái này hẳn là nhân bát cá, rất ngọt, thật là ăn siêu ngon...... sủi cảo tôm bóc vỏ cũng ăn ngon, một con tôm bóc vỏ lớn như vậy, bên trong còn có bắp, ăn lên thơm thơm ngon miệng...... Ngô, tới nước canh sủi cảo cũng ngon...... Cái dấm này thơm quá, cùng loại dấm bình thường cảm giác có điểm không giống nhau, chấm sủi cảo thật là qúa hợp......"
Nhìn đến cô ăn đến ngon lành, ba mẹ cô cao hứng, đồng thời còn có điểm thèm, bà mẹ lại có chút nhịn không được: "Có ăn ngon như vậy sao?"
"Đương nhiên là có!" Cô đầy một miệng sủi cảo theo bản năng gật đầu, giây tiếp theo lại phản ứng lại, "Bất quá, ăn ngon nhất vẫn là sủi cảo mẹ làm, đáng tiếc hiện tại không ăn được, chỉ có thể ăn món sủi cảo ngon thứ 2 cho đỡ thèm."
Mẹ cô nghe vậy, tức khắc cười rộ lên, tỏ vẻ sẽ đem sủi cảo gói hôm nay đặt ở ngăn đông tủ lạnh, để lại cho cô trở về ăn.
Nghĩ đến đã từng có năm ăn tết, cô ăn một cái bánh chưng đông lạnh để từ Đoan Ngọ tới tết mới ăn, sau đó bụng náo loạn cả một ngày, cô đang ăn sủi cảo mà trong lòng liền nhịn không được: Nghẹn......
Bất quá, cuối cùng cô vẫn không có cự tuyệt, mà là quyết định bớt thời giờ về nhà sớm một chútđừng để sủi cảo đông lạnh lâu quá.
Sủi cảo, kỳ thật vẫn là nấu xong ăn ngay mới ngon nhất, đặt qua cơm hộp, ngâm trong canh lâu như vậy, nhiều ít sẽ có chút ảnh hưởng tới hương vị, chú ý điểm này khách hàng đều nguyện ý đến trong tiệm ăn hơn.
Vì thế, rõ ràng là thời tiết gió lạnh gào thét, hôm nay trong tiệm khách hàng lại có không ít, trong đó còn có rất nhiều khách hàng là người trong hẻm Hồ Lô.
Hơn 12 giờ, Tư Cảnh Lâm từ công ty lại đây, vừa đến phòng bếp liền ăn một chén sủi cảo bát cá.
Đối với người vốn thích ăn cá như anh mà nói, sủi cảo bát cá tươi ngon siêu hợp khẩu vị.
Dư quang nhìn thấy anh ăn hai miếng một cái sủi cảo, ăn đến phá lệ thơm ngọt, bên môi Nguyễn Miên Man không khỏi lộ ra nụ cười, lại vớt ra mấy cái sủi cảo mới vừa nấu thả vào trong chén của anh.
Làm sủi cảo bát cá vẫn khá phí công phu, phải dùng cá tươi tách xương lấy thịt, lọc da, băm nát bằng tay, lại thêm các loại gia vị, mới có thể làm thành sủi cảo bát cá mỹ vị. Nếu không phải anh thích ăn cá, Nguyễn Miên Man cũng không nhất định sẽ làm loại sủi cảo này.
"Em ăn chưa?" Tư Cảnh Lâm một bên hỏi, một bên đem một cái sủi cảo thổi nguội bón qua.
Nguyễn Miên Man sau khi gật đầu, vốn muốn một ngụm ăn xong cái sủi cảo kia, nhưng bởi vì cô gói khá tô, cuối cùng chỉ cắn được hơn phân nửa cái.
Tư Cảnh Lâm thập phần tự nhiên đem nửa cái sủi cảo cơ bản chỉ còn lại chút vỏ đưa vào trong miệng, lại gắp lên một cái đưa qua.
Nguyễn Miên Man hồng cả tai lắc đầu, một lần nữa trở lại bệ bếp bận rộn.
Tư Cảnh Lâm nhìn bóng dáng cô, khẽ cười một tiếng, tiếp tục ăn sủi cảo.
Hôm nay sủi cảo, không riêng Tư Cảnh Lâm ăn đến vừa lòng, khách hàng trong tiệm càng ăn đến thập phần thỏa mãn, hận không thể mỗi ngày đều là đông chí.
Đông chí qua đi không bao lâu, món kho hạnh phúc rốt cuộc bán tại các siêu thị lớn cùng shop online.
Biết được tin tức này, khách hàng bản địa còn đỡ một chút, khách hàng nơi khác quả thực muốn cao hứng tới điên rồi, lập tức chạy đến shop online đặt đơn.
Nhờ những food blogger, rất nhiều cư dân mạng ở bên ngoài thành phố A mỗi lần đều bị thèm mà không ăn được, cũng bởi vậy mà nhớ kỹ tiệm cơm chiên Hạnh Phúc này.
Không phải tất cả mọi người đều có thời gian, tiền tài chạy đến một thành khác để thưởng thức mỹ thực, cho nên rất nhiều cư dận mạng đều chỉ có thể nhìn video mà thèm, hiện tại ra đóng gói chân không có thể mua trên mạng, bọn họ không được cao hứng không được.
Nguyên bản lo lắng food blogger khoa trương một chút, cùng với lo lắng đóng gói chân không sẽ không ngon bằng, cư dân mạng đều mang tâm lý nếm thử tính mua một ít. Bất quá chờ nếm xong, ăn ngon đến trực tiếp cắn cả môi, bọn họ lập tức cầm tiền đi thêm đơn.
Nguyễn Miên Man đối với việc này cũng không phải quá chú ý, thẳng đến khi Triệu Hữu Vi đưa một phần hoa hồng được chia lại đây, mới biết được món kho hạnh phúc bán đắt hàng trên mạng như thế nào.
Trong tay tích cóp được không ít tiền, đừng nói học phí bốn năm đại học, mười năm kế tiếp đều đủ ăn, Nguyễn Miên Man chính mình không có gì muốn mua, cùng Chu Linh đi dạo phố, lại là nhịn không mua qùa tặng cho Tư Cảnh Lâm cùng ông Ngô.
Vừa lúc, sắp tới tết Nguyên Đán, tặng lễ vật cũng có lý do.
Ba ngày nữa tới cuối năm, Nguyễn Miên Man đang ở trong phòng ôn tập, bỗng nhiên nhìn thấy màu trắng rơi rơi bên ngoài.
Cô ngay từ đầu còn chưa phản ứng lại, theo sau lại nhịn không được vỗ người bên cạnh: "Tuyết rơi!"
Thành phố A mỗi năm ít nhất cũng sẽ có chút tuyết, cho nên đối với tuyết, Tư Cảnh Lâm cũng không thấy hiếm lạ, bất quá thấy cô H**g phấn đến cả người đều muốn nhảy dựng lên, trên mặt cũng nở nụ cười theo: "Muốn đi ra ngoài xem tuyết hay không?"
"Được." Nguyễn Miên Man gật gật đầu, lôi kéo anh đẩy cửa phòng đi ra sân thượng.
Chậu hoa vốn xanh um, tươi tốt lúc này hầu như thành màu trắng, mèo béo đi theo bọn họ ra ngoài, trực tiếp nhảy vào một cái chậu hoa mà nghịch.
Bông tuyết bay lả tả từ bầu trời rơi xuống, mang theo sắc thái mộng ảo.
Nguyễn Miên Man duỗi tay tiếp nửa ngày, mới ngưng tụ lại được một chút tuyết, làm cô vui vẻ không thôi.
Tư Cảnh Lâm nhìn cô cười đến xán lạn, ôn nhu trong mắt muốn tràn ra ngoài.
Tuyết rơi, càng ngày càng lớn hơi chút, không bao lâu, trên mặt đất đã có một tầng tuyết hơi mỏng.
Nguyễn Miên Man đi đến trước lan can, duỗi tay đem tuyết tích tụ phía trên gom lại, rốt cuộc nặn ra một quả cầu tuyết.
Mà mèo béo vốn ghé vào chậu hoa, không biết khi nào nhảy ra, ngay từ đầu còn nhảy dựng lên dùng móng vuốt vỗ bông tuyết trong không trung, một lát, đại khái là cảm thấy lạnh, nhanh như chớp chạy về trong phòng.
Tư Cảnh Lâm nhìn cô chơi tuyết, sợ cô bị đông lạnh, cầm lấy tây cô nắm ở trong tay, xoa xoa lòng bàn tay đnag đỏ lên của cô, hỏi: "Lạnh hay không?"
Chơi xong tuyết kỳ thật thật đúng là không lạnh, Nguyễn Miên Man ngưỡng đầu hướng anh lắc đầu.
Bộ dáng của cô lúc này ngoan ngoãn, giống như một bông tuyết bỗng nhiên dừng ở đầu quả tim Tư Cảnh Lâm, ngứa ngáy nói không nên lời.
Bông tuyết bay xuống sân thượng, hai người dần dần ôm nhau, trên mặt đất hai cái bóng thân mật, khăng khít hơi hơi đong đưa.
"Đây là tuyết đầu mùa năm nay đi?" Một nụ hôn sâu kết thúc, Nguyễn Miên Man dựa vào trong lòng *** anh, bỗng nhiên nhớ tới.
Tư Cảnh Lâm vuốt ve lưng cô, thanh âm trầm thấp: "Ừm."
"Em ở trên mạng thấy, cùng người yêu xem tuyết đầu mùa, sẽ hạnh phúc vĩnh viễn ở bên nhau......"
Vốn chuẩn bị chờ hô hấp cảu cô bình phục liền mang cô đi vào, Tư Cảnh Lâm nghe được lời này, độ ấm trong lòng mới vừa hạ xuống nháy mắt lại dâng lên.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc