Tiệm Cơm Chiên Hạnh Phúc - Chương 193

Tác giả: Tô Hương Lan Sắc

Không riêng bò kho ăn ngon, chân gà kho hương vị cũng không kém, tương thơm nồng úc, răng chạm nhẹ một cái thịt với da liền rơi vào trong miệng.
Ông ngồi ăn, không một hồi ông Ngô cũng lại đây, năn nỉ ỉ ôi lấy từ Nguyễn Miên Man muốn bình R*ợ*u, thêm chân dê cùng chân gà kho, bắt đầu ăn.
Nguyễn Miên Man nhìn hai ông lão ngồi ở trong tiệm ăn đến ngon lành, lắc đầu rồi xào hai chén cơm chiên thịt dê ra cho hai ông.
Món ăn của tiệm cơm chiên Hạnh Phúc từ trước đến nay đều rất được hoan nghênh, món kho tự nhiên cũng không ngoại lệ, rất nhiều người thậm chí tìm đến trong tiệm chỉ để mua món kho.
Một ít người ăn món kho của tiệm cơm chiên Hạnh Phúc ăn đến nghiện, cố tình lại luôn mua không được, ở khu bình luận nhắn lại, mong bà chủ nhỏ chuyên bán món kho.
Bất quá lời này vừa ra, lại bị khách quen của tiệm cơm chiên Hạnh Phúc mắng tới máu chó phun đầu.
Đối với nhóm khách hàng quen mà nói, mỗi món ăn của tiệm cơm chiên Hạnh đều rất hợp khẩu vị của bọn họ, nhưng một hai phải nói món nào không thể thiếu nhất, thì cơm chiên luôn là số một.
Không riêng gì bởi vì tiệm chính là tiệm cơm chiên, còn bởi vì món chính mới là món không thể khuyết nhất.
Đặc biệt là, một bộ phận khách hàng có điều kiện khá bình thường, chỉ có cơm chiên của tiệm cơm chiên Hạnh Phúc là bọn họ có thể không áp lực mà tùy tiện đặt món, vừa có thể lấp đầy bụng, lại có thể nếm được mỹ thực.
Nguyễn Miên Man nhìn đến khách hàng vì chuyện này mã cãi nhau ở khu bình luận, dở khóc dở cười mà trấn an vài câu mới làm cho bọn họ ngừng lại.
Bất quá, không nghĩ tới buổi chiều ngày hôm sau, cô lại từ trong miệng Triệu Hữu Vi nghe được chuyện tương tự: "Bà chủ nhỏ, cô thật sự không suy xét đến chuyện chuyên môn bán món kho sao? Tôi cảm giác món kho trên thị trường làm đều không ngon bằng nhà cô."
Làm cái này, trong tiệm tự nhiên không buôn bán được, nhưng mà trải qua chuyện cùng mở xưởng phía trước, Triệu Hữu Vi cũng coi như là đối tác và bạn bè của cô, cho nên hắn thèm món kho mà chạy tới, Nguyễn Miên Man tự nhiên vẫn sẽ chiêu đãi.
"Sao anh cũng nói như vậy, chẳng lẽ anh ăn chán mấy món khác trong tiệm rồi sao?" Nguyễn Miên Man ngồi ở một cái bàn khác, một bên đan khăn quàng cổ một bên nói.
Bên cạnh cô còn có một cái ghế, mặt trên đặt rổ len, mèo béo đứng ở ghế dựa, trộm dùng móng vuốt chạm vào quận len.
Triệu Hữu Vi đang mang bao tay dùng một lần cầm cái chân vịt kho gặm đến hăng hái, đem thịt trong miệng nuốt xuống rồi nói: "Làm sao có thể ăn chán, chỉ là cảm thấy, cô không cần thiết phải làm cơm hộp, còn không bằng mở cái cửa hàng món kho, ngẫu nhiên lại nhận yến tiệc, không mệt như hiện tại, cũng kiếm được nhiều tiền hơn, một công đôi việc."
Lời này của hắn thật ra không tồi, làm món kho chỉ cần đem nguyên liệu nấu ăn xử lý tốt bỏ vào nồi hầm, xác thật so với hiện tại sẽ nhẹ nhàng hơn một ít.
"Mở cửa hàng cũng không chỉ vì kiếm tiền, nhìn đến khách hàng thích món ăn tôi làm, cái loại cảm giác thành tựu này so với kiếm tiền còn vui vẻ hơn." Nguyễn Miên Man thuận miệng nói.
Bản thân cô đối vơi tiền tài không có quá nhiều H*m mu*n, hiện giờ tiền lời trong tiệm đủ cho cô dùng nhiều năm, càng đừng nói còn cùng hắn mở xưởng được chia hoa hồng.
Triệu Hữu Vi vươn ngón tay cái tỏ vẻ khâm phục suy nghĩ của cô, giải quyết xong cái chân dê cuối cùng trên đĩa, lúc này mới một bên dư vị một bên nói: "Bà chủ nhỏ, vì khách hàng thích món kho của cô, nếu không chúng ta lại hợp tác làm xưởng sản xuất món kho?"
Trước lạ sau quen, phía trước hợp tác cùng hắn Nguyễn Miên Man trên cơ bản không cần phí tâm tư gì, xác định hắn là nghiêm túc, không quá do dự liền đồng ý.
"Được thôi." Nguyễn Miên Man gật đầu, đồng thời thuận tay đẩy mèo béo đnag trộm ghé vào ghế dựa chơi quận len ra.
"Mieo ô......"
Mèo béo kéo dài quá thanh âm, làm nũng.
Đối diện với đôi mắt to ngập nước của nó, Nguyễn Miên Man bất đắc dĩ nói: "Được, chờ chị dệt xong, chỗ len dư lại đều cho em chơi."
Mèo béo bị cô chạm nhẹ vào chóp mũi, tức khắc liền thành thật hơn, hai cái chân trước đáp ở ghế trên, mắt to linh động nhìn động tác trên tay cô.
Đối diện trên bàn, Triệu Hữu Vi nhìn một người một mèo phá lệ ấm áp, tầm mắt dừng ở khăn quàn cổ màu xám trong tay cô, không cần hỏi cũng biết khăn quàng cổ này là đan cho ai.
Trong lòng Triệu Hữu Vi lại lần nữa có chút hâm mộ, cảm thấy vận khí của Tư Cảnh Lâm cũng thật quá tốt, sự nghiệp thuận lợi còn chưa tính, còn có nhân duyên tốt như vậy.
Bất quá, đã muộn chính là đã muộn, hắn cũng ở trong lòng cảm thán hai tiếng, ngay sau đó liền đứng dậy cáo từ.
Nguyễn Miên Man buông đồ vật trong tay tiễn hắn hai bước, trở về lại đan hơn mười phút hoàn thành chiếc khăn quàng cổ, đem chỗ len còn lại cho Quả Quýt Nhỏ.
Mèo béo bắt được quận len đặc biệt vui sướng, đối với quận len vừa đẩy vừa cắn.
Nguyễn Miên Man nhìn cười cười, cầm khăn quàng cổ lên lầu, cẩn thận gói cùng áo sơ mi trắng đã sớm làm tốt, bỏ vào trong một hộp quà tinh xảo.
Lúc cô thu thập xong xuống lầu, liền nhìn thấy Tư Cảnh Lâm từ cửa tiến vào, tức khắc lộ ra biểu tình kinh hỉ: "Không phải nói buổi chiều anh cần họp sao?"
Có một loại lanh, gọi là bạn gái cảm thấy mình lạnh, nhiệt độ hơi giảm, Tư Cảnh Lâm liền được cô nhắc nhở hạ, ngoài tây trang khoác thêm một kiện áo khoác mỏng.
Tây trang tối màu cùng áo khoác màu đen, thoạt nhìn khá đồng bộ, đồng thời càng thêm có vẻ vai rộng chân dài, ưu nhã tự phụ.
"Đã kết thúc." Tư Cảnh Lâm nói xong, quét mắt nhìn mèo béo nghịch quận len thiếu chút nữa ***ng vào trên đù* mình, thuận miệng nói, "Nó chơi quận len ở đâu vậy."
Nguyễn Miên Man ngây ngốc một giây, ra vẻ không thèm để ý nói: "Không biết nó kiếm từ chỗ nào, bất quá cũng không có gì, để nó chơi đi."
Tư Cảnh Lâm gật gật đầu không nói cái gì nữa, đi đến trước mặt cô, giơ tay đem trà sữa cùng bánh kem cố ý mua tới cho cô.
Nguyễn Miên Man cười nhận lấy, ngồi xuống một bên ăn một bên chia sẻ cùng anh những chuyện phát sinh hôm nay.
"Đúng rồi, buổi chiều Triệu Hữu Vi lại đây nói......" Đem bánh kem chia cho anh, Nguyễn Miên Man thuận tiện nói.
Tư Cảnh Lâm gật đầu tỏ vẻ đã biết, chỉ bánh bảo cô tự mình ăn.
"Mieo ô ~"
Mèo béo ngửi mùi thò qua, dùng móng vuốt nhẹ nhàng chụp chân cô.
"Không được nga, em không thể ăn cái này." Nguyễn Miên Man hướng nó lắc đầu.
"Mieo ô ~"
Mèo béo không buông tay tiếp tục làm nũng.
Tư Cảnh Lâm thấy vậy, đứng dậy đi cầm đồ ăn vặt của nó ra ném vào chậu cơm, rốt cuộc làm nó dừng lại.
"Nó hôm nay đã ăn rất nhiều đồ ăn vặt rồi." Nguyễn Miên Man thấy anh cho nó nhiều như vậy, nhịn không được nói.
Tư Cảnh Lâm nói: "Không có việc gì, ngày mai không cho nó chính là được."
Hai người lại nói hai câu, Nguyễn Miên Man chuyên tâm ăn bánh kem, ăn đến miếng cuối cùng, cô giơ cái muỗng hỏi: "Anh còn có muốn ăn hay không?"
"Chính em ăn đi." Tư Cảnh Lâm nhìn thấy khóe môi cô dính kem, nói.
Nguyễn Miên Man thấy anh không ăn, giải quyết nốt miếng cuối cùng, vẻ mặt thỏa mãn mà buông cái hộp không xuống.
Bánh kem nhà này đặc biệt mềm xốp, bơ lại ngọt mà không ngán, chỉnh thể ăn lên thơm ngọt lại đưa miệng.
"Ăn ngon sao?"
"Ăn rất ngon."
Nguyễn Miên Man dứt lời, người bên cạnh đã thò qua, trao một nụ hơn mang theo vị kem sữa.
Một nụ hôn kết thúc, Nguyễn Miên Man đỏ mặt trừng anh một cái, đại khái là cảm thấy cho anh ăn thì anh không ăn, một hai phải như vậy......
Bị trừng, Tư Cảnh Lâm một chút đều không để bụng, thậm chí duỗi tay khảy vành tai mềm mại của cô mà thưởng thức.
"Đừng nháo, ngứa." Hô hấp còn có hơi suyễn Nguyễn Miên Man duỗi tay kéo cái tay đang quấy rối của anh xuống.
Hai người đang náo loạn, bởi vì bên ngoài bỗng nhiên nổi lên một cơn gió không nhỏ, vì thế đứng dậy đem cửa chính đóng lại, ngay sau đó mở đèn làm chính sự.
Đương nhiên, đừng hiểu lầm, chính sự tự nhiên là ôn tập.
***
Lập đông cùng Tiểu tuyết đều thuộc về hai mươi bốn tiết, Lập đông qua đi Tiểu tuyết cũng không còn xa.
Lúc trước vượt qua một ngày sinh nhật kinh hỉ, vui vẻ mà cảm động, Nguyễn Miên Man vốn dĩ cũng muốn cho Tư Cảnh Lâm một kinh hỉ, đáng tiếc đối phương lại không giống mơ hồ giống cô, tới sinh nhật mình cũng quên.
Tuy rằng anh tỏ vẻ không cần an bài riêng, buổi tối cùng ông Ngô ăn một bữa cơm chúc mừng là được, nhưng Nguyễn Miên Man suy nghĩ một chút, vẫn là đem cửa hàng nghỉ ngơi một ngày.
Vừa lúc đã lâu không đi công ty thăm anh, buổi sáng Nguyễn Miên Man dứt khoát chuẩn bị một ít điểm tâm anh thích mang tới công ty cho anh.
Đối với việc này, Tư Cảnh Lâm trên mặt không hiện, trong lòng rất vui vẻ, ngay cả trợ lý Tôn đều nhìn ra được, hôm nay tâm tình ông chủ đặc biệt tốt.
Nguyễn Miên Man ở trong văn phòng cũng không làm cái gì, chỉ ngồi chơi di động cạnh anh, cách một lúc lại gọi anh ra nghỉ ngơi một hồi, ăn chút điểm tâm uống chút trà.
"Giữa trưa chúng ta cùng nhau trở về, hay là em làm cơm xong đưa lại đây cho anh?" Tới khoảng 10 giờ, Nguyễn Miên Man hỏi anh.
Tư Cảnh Lâm lắc đầu nói: "Không cần phiền toái như vậy, trực tiếp làm người đưa cơm lại đây đi."
Trợ lý Tôn đưa tư liệu tiến vào đang chuẩn bị đi ra ngoài, thuận miệng tiếp lời: "Nhà ăn công ty có đồ ăn tuy rằng kém hơn tay nghề của bà chủ, nhưng chủng loại rất nhiều, ngẫu nhiên nếm thử cũng ổn."
Bởi vì Nguyễn Miên Man cảm thấy hứng thú, cho nên buổi trưa bọn họ liền ăn ở nhà ăn công ty.
Chính như theo lười trợ lý Tôn, chủng loại món ăn trong nhà ăn rất nhiều, đồ ăn Trung Quốc, cơm Tây, đồ ăn vặt linh tinh, tất cả đều có.
Bọn họ vẫn ăn đồ ăn Trung Quốc, Nguyễn Miên Man nếm qua rồi nói: "Hương vị cũng không tệ lắm."
"Không bằng em làm." Tư Cảnh Lâm một bên gắp miếng thịt vịt cho cô, một bên nói.
Nguyễn Miên Man cười nói: "Vậy chờ buổi tối em làm bữa tiệc lớn cho anh."
Ăn xong cơm trưa, còn muốn chuẩn bị bữa tiệc lớn buổi tối Nguyễn Miên Man không có nhiều thời gian.
Đưa cô rời đi, hiệu suất công tác của Tư Cảnh Lâm nháy mắt tăng lên rất nhiều.
Anh nỗ lực công tác, Nguyễn Miên Man trở lại trong tiệm cũng bắt đầu lu bù lên.
Kỳ thật vì tiệc sinh nhật đêm nay, cô đã chuẩn bị từ mấy ngày trước, rất nhiều nguyên liệu nấu ăn cần chuẩn bị trước.
Tiệm cơm chiên Hạnh Phúc, thực mau liền phiêu ra mùi hương, lúc này đây mùi hương so với lúc trước càng thêm nồng đậm, càng thêm mê người.
"Ây da, Đông Đông lại làm cái gì ăn ngon? Như thế nào thơm như vậy?"
"Chỉ nghe mùi này, nước miếng của tôi đều muốn chảy xuống."
"Phỏng chừng là lại có yến tiệc đi, chúng ta vẫn là đừng đi quấy rầy."
"Thật là quá thơm......"
Ngõ nhỏ, người ngửi được mùi hương đều có chút chịu không nổi, cố tình lại luyến tiếc đóng cửa sổ lại.
Theo thời gian trôi qua, phụ cận tiệm cơm chiên Hạnh Phúc mùi hương không những không biến mất, ngược lại càng ngày càng nồng, thậm chí hấp dẫn một ít mèo con vây tới cửa.
Bất quá mèo béo trong tiệm đối với mèo lạ rất hung dữ, phát hiện chúng nó, lập tức liền chạy ra đuổi mèo, cũng không nháo ra chuyện gì.
Buổi chiều hơn 5 giờ, Tư Cảnh Lâm xử lý xong công việc rốt cuộc đi vào hẻm Hồ Lô.
Anh mới đi vào hẻm nhỏ đã ngửi thấy mùi thơm của hải sản, trên mặt không tự giác lộ ra nụ cười, nện bước cũng nhanh hơn một chút.
Nhưng mà, chờ đi vào trong tiệm, anh nhìn đến mấy người ngồi ở trong tiệm trước.
Ông Ngô còn chưa tính, nhìn đến mặt ba người khác, anh không khỏi nói: "Mấy người sao lại tới đây?"
"Nghe một chút đi đay là tiếng người nói sao? Chúng tôi cố ý tới ăn mừng sinh nhật cậu, cậu còn không chào đón phải không?" Mộc Phong nhịn không được nói.
Năm rồi cũng không thấy bọn họ tích cực mừng sinh nhật mình như vậy, Tư Cảnh Lâm cảm thấy bọn họ là lại đây ăn ké cơm đi, anh liếc bọn họ một cái.
"Sinh nhật vui vẻ." Đối diện ánh mắt của anh, hai người bạn còn lại đứng dậy đem quà tặng đã chuẩn bị tốt ném qua cho hắn.
Tư Cảnh Lâm nhận lấy, nói cảm ơn rồi đặt ở ngăn tủ bên cạnh.
"Quà của tôi đã đưa đến phòng bếp, đợi lát nữa lên bàn thì cậu tự xem." Mộc phong nói.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc