Tiệm Cơm Chiên Hạnh Phúc - Chương 120

Tác giả: Tô Hương Lan Sắc

Tư Cảnh Lâm liếc ông một cái, lui một bước nói: "Vậy không vui liền đổi trường học khác."
Ông Ngô liếc anh một cái, cảm thấy về sau nếu anh có con, mình khẳng định phải nhìn chằm chằm, bằng không khẳng định bị anh chiều hư!
Nguyễn Miên Man cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy chính mình đại khái vẫn là muốn đi học đại học.Phải biết rằng, ở cổ đại, phụ nữ tới cửa thư viện cũng không nhất định có thể bước vào, hiện tại có cơ hội có thể đi đọc sách, làm sao có thể không đi chứ?
Bất quá, trong lòng cô còn có điểm băn khoăn, tuy rằng thành tích nguyên thân không tồi, nhưng tri thức hiện có trong đầu rốt cuộc không phải là cô tự học được, lo lắng thi không đậu.Hiện tại nghe được bọn họ một bộ dạng khẳng định mình có thể thi đậu, Nguyễn Miên Man nhỏ giọng nói: "Nếu là em thi không đậu thì làm sao bây giờ?"
"Như thế nào lại không đậu, Đông Đông thông minh như vậy." Tư Cảnh Lâm nói xong, thậm chí muốn vuốt ve đầu cô, bất quá bận tâm ông vẫn còn ở đây, rốt cuộc vẫn là không dám duỗi tay.
Ông Ngô thấy anh đoạt câu nói của mình, trừng anh một cái, quay đầu nhìn về phía Nguyễn Miên Man lại nở nụ cười: "Thành tích Đông Đông tốt như vậy, thi đại học khẳng định không thành vấn đề lại nói còn có ông đây, có thể dạy cho cháu."
"Anh cũng có thể giúp em." Tư Cảnh Lâm nói.
Ông Ngô liếc anh một cái, nghĩ đến thành tích của cháu mình lúc trước, gật đầu nói: "Đúng! Anh Cảnh Lâm của cháu lúc trước chính là Trạng Nguyên của tỉnh, để nó dạy cháu khẳng định không thành vấn đề."
Nguyễn Miên Man nghe được hai chữ "Trạng Nguyên", lập tức dùng một ánh mắt kinh ngạc cảm thán nhìn về phía anh: "Anh Cảnh Lâm thật là lợi hại quá!"
Năm đó thi đậu đứng đầu tỉnh Tư Cảnh Lâm cũng chưa có cảm giác gì lớn, lúc này bị cô nhìn như vậy, trong lòng lại vui vẻ nói không nên lời.Xác định cô muốn đi học đại học, Tư Cảnh Lâm nói: "Từ ngày mai có thể chỉ mở cửa hàng bán nửa ngày, dư lại nửa ngày dùng để ôn tập."
Ông Ngô cảm thấy biện pháp này không tồi, có thể để một năm này cô vừa có thể kiếm được học phí cùng tiền sinh hoạt học đại học, cũng có đủ thời gian ôn tập.
"Chính là...... Nói như vậy, khách hàng trong tiệm sợ là lại muốn làm ầm ĩ lên." Nguyễn Miên Man nghĩ đến khách hàng trong tiệm, cảm thấy có điểm đau đầu.
Ông Ngô thấy cô coi trọng khách hàng như vậy, cảm thấy trong tiệm buôn bán tốt như vậy quả nhiên không phải không có lý do.
"Thi đại học là việc lớn trong đời, cháu cùng khách hàng nói rõ ràng, bọn họ sẽ thông cảm." Ông Ngô nói.
Nguyễn Miên Man gật gật đầu: "Vậy chờ cuối tháng cháu lên thông báo trong tiệm, sau đó từ tháng sau bắt đầu chỉ buôn bán nửa ngày."
"Được, hai ngày này ông sẽ giúp cháu đem tư liệu ôn tập chuẩn bị tốt." Ngữ khí ông Ngô lão lộ ra sung sướиɠ, hiển nhiên rất cao hứng khi cô nguyện ý trở về vườn trường.
Kế tiếp, ba người không nói chuyện phiếm, mà là tiếp tục dùng bữa.Lại ăn một hồi, Nguyễn Miên Man buông đũa đầu tiên.Ông Ngô tuổi lớn, mặc dù miệng còn muốn ăn, dạ dày lại không cho mặt mũi, là người thứ hai dừng đũa.Sức chiến đấu của Tư Cảnh Lâm thật ra không tồi, cuối cùng trừ bỏ canh cùng đậu phộng rang, những đĩa đồ ăn khác cơ hồ đều bị anh quét sạch.
"Không tồi, tuổi trẻ nên ăn cơm như vậy, có phong thái của ông hồi trẻ." Ông Ngô thấy anh ăn không ít, vỗ bả vai anh khen ngợi.
Cơm nước xong ngồi nghỉ ngơi, Nguyễn Miên Man đứng dậy chuẩn bị thu thập chén đũa, Tư Cảnh Lâm cũng đứng lên theo.
Cô vội nói: "Không cần, anh ngồi nói chuyện với ông Ngô đi."
"Không có việc gì, để nó rửa, xã hội mới rồi, đàn ông cũng nên làm công việc gia đình." Ông Ngô lại vung tay lên, tỏ vẻ không cần bồi mình nói chuyện phiếm.
Cuối cùng, vẫn là Tư Cảnh Lâm giúp cô cầm chén đũa vào phòng bếp, Nguyễn Miên Man trong tay chỉ cầm mấy dôi đũa cùng cái muỗng.Thấy anh không những cầm chén đũa đặt vào trong bồn rửa bát, thậm chí còn muốn động thủ rửa bát, ngăn không được Nguyễn Miên Man chỉ có thể lấy một đôi bao tay cao su mới đưa qua.Tư Cảnh Lâm cũng không cự tuyệt đôi bao tay cao su, đeo lên rửa chén cũng ra dáng ra hình.
Nguyễn Miên Man ở một bên cọ nồi, thường thường hướng về phía anh nhìn nhìn.Anh rửa chén thật ra không có gì để bắt bẻ, một hai phải lời nói đại khái chính là rửa quá cẩn thận nên rất chậm, Nguyễn Miên Man đều rửa xong nồi, lau khô mặt bàn trong bếp cùng bên ngoài nhà chính rồi, anh vãn còn rửa.
Lúc này mới hơn 8 giờ, còn sớm, bọn họ ở phòng bếp bận rộn, ông Ngô cũng không vội vã đi về, mà là ngồi ở ngoài hiên nhà, thuận tiện ngắm sao.Xã hội hiện đại nếu nói có cái gì không tốt, đại khái chính là ô nhiễm khá nghiêm trọng, rất khó nhìn thấy bầu trời đêm đầy sao sáng ngời như xưa.
Nguyễn Miên Man nhìn người còn ở bên cạnh bồn rửa bát bận rộn, lại nhìn ông Ngô bên ngoài cửa, dứt khoát lấy ra một ít trái cây.Chờ Tư Cảnh Lâm rốt cuộc rửa xong chén bát, Nguyễn Miên Man bưng hai đĩa đựng trái cây được gọt cắt gọn gàng ra.
"Cơm chiều đã ăn rất no rồi, sau cháu còn cắt trái cây." Ông Ngô nhìn thấy cô đặt đĩa trái cây ở cạnh ghế liền nói.
Nguyễn Miên Man ngồi xuống nhìn về phía người bên tay trái: "Trái cây trong tiệm còn rất nhiều ạ, hôm nay anh Cảnh Lâm lại mang đến không ít, chỉ có thể nhanh ăn hết, ông muốn trách thì trách anh ấy á."
Ông Ngô thập phần phối hợp, lập tức nhìn về phía anh: "Đưa nhiều trái cây như vậy, cháu định làm Đông Đông của chúng ta nó hỏng người sao?"
Tư Cảnh Lâm nghe vậy, quay đầu nhìn về phía cô bé xấu xa nào đó cáo trạng anh, thấy cô còn nhấp môi cười trộm, hận không thể duỗi tay xoa P0'p gương mặt trắng nõn của cô.
Ông Ngô nói xong, tùy tay dùng tăm chọc một miếng dưa mật đưa vào trong miệng, lập tức bị dời đi lực chú ý: "Ưm, mặt trêи còn có tương, ăn khá tốt."
"Là tương trái cây cháu tự là, lấy pha trà uống cũng không tồi, đợi lát nữa hai người có thể mang một lọ trở về." Nguyễn Miên Man nói.
Tư Cảnh Lâm rốt cuộc không cùng cô so đo việc "Cáo trạng", cũng ăn miếng trái cây.Không thể không nói, loại tương cô tự chế này làm salad hoa quả, hương vị đặc biệt ngon, ăn một lần liền dừng không được.
"Vẫn là cuộc sống hiện tại tốt!" Ông Ngô lại ăn một mảnh dưa mật, vỗ đầu gối cảm thán.
"Đúng vậy." Nguyễn Miên Man tán đồng gật đầu, sau đó lại nghe ông Ngô bắt đầu kế những chuyện ngày xưa.
"...... Mùa hè nóng đến mức ngủ không được, chúng ta liền thích tụ tập ở ngoài cửa phòng nói chuyện phiếm, còn có rất nhiều người trực tiếp đem giường tre dọn ra ngủ, đương nhiên, đổi thành hiện tại, phỏng chừng không có người dám ở ngoài cửa ngủ...... Khi đó sao trời đặc biệt sáng, hoàn toàn không giống như bây giờ......"
"...... Các ngươi tin tưởng trêи thế giới này có quỷ sao?" Nói nói, câu chuyện ông Ngô vừa chuyển, đột nhiên nói.
Nguyễn Miên Man trong lòng lộp bộp một tiếng, có chút sợ lại có chút tò mò ông muốn nói gì.Cô dù sao cũng là cổ nhân, lại trải qua việc xuyên không ly kỳ như vậy, đối với quỷ thần, không nói hoàn toàn tin, nhiều ít có điểm bán tín bán nghi.
Ông Ngô đêm nay tâm tình tựa hồ không tồi, không đợi bọn họ trả lời liền trực tiếp nói: "Năm đó ở trong thôn, trong thôn chúng ta có người, ngày nọ có việc từ bên ngoài trở về, mặt trời đã khuất núi, hắn muốn về nhà sớm, liền đi đường tắt. Hắn đi qua đỉnh núi chuẩn bị xuống núi về thôn, bỗng nhiên nghe được phía trước truyền đến khẩu hiệu \' mốt hai mốt, mốt hai mốt\', cùng với thanh âm dừng chân tại chỗ...... Hắn trong lòng lộp bộp một cái, ngẩng đầu liền nhìn đến một đám quỷ mặc quân trang rách nát......"
"Vì cái gì nói đó là quỷ?" Nguyễn Miên Man nhịn không được hỏi.
"Bởi vì đám người kia trêи cơ thể đều mang theo vết thương cùng vết máu lại không có cảm giác gì, đương nhiên, quan trọng nhất chính là, mặt trời tuy rằng đã khuất núi, nhưng trời còn chưa có hoàn toàn đen kịt, bọn họ lại không có bóng, hơn nữa gót chân cũng chưa chấm đất, mà là bay lên."
Ông Ngô giải thích xong, Nguyễn Miên Man tưởng tượng một chút hình ảnh kia, phía sau lưng nháy mắt có chút lạnh.
Sự kiện kỳ quái vốn là, người khác vừa sợ lại tò mò, cô sợ hãi rồi lại nhịn không được truy hỏi: "Sau đó thì sao ạ?"
"Sau đó? Mệt hắn có lá gan lớn, nghĩ cách thôn cũng không bao xa, cảm thấy lúc này không thể hoảng sợ, vì thế làm bộ không thấy được bọn họ tiếp tục hướng dưới chân núi đi, không nghĩ tới...... Hắn mới đi ra ngoài không vài bước, đám \' người \' kia thế nhưng đều chạy đến phía sau hắn xếp hàng, còn một bên kêu \' một hai, một hai, một hai\'. Theo hắn nói, lúc ấy hắn thiếu chút nữa bị hù ૮ɦếƭ, nhất thời cũng bất chấp nhiều như vậy, nhanh chân liền hướng dưới chân núi chạy, thẳng đến chạy tới mặt sau dãy núi đó mới không còn thanh âm, bất quá hắn về nhà lại là bện*** một hồi, thẳng đến mấy tháng sau mới khôi phục."
Chuyện xưa này nội dung chưa chắc có bao nhiêu khủng pố, nhưng đại khái là ông Ngô dùng một loại giọng nói chân thật kể lại, cho nên có loại cảm giác càng nghĩ càng dọa người."Hắn nhìn thấy...... thật sao? Vì cái gì trêи núi lại có?"
Chú ý tới biểu tình cô có điểm sợ lại có điểm tò mò, ông Ngô: "Đây là chính hắn cùng người trong nhà nói, sau đó ở trong thôn truyền ra, đến tột cùng có phải hay không kỳ thật cũng không xác định. Bất quá rất nhiêu người trong thôn tin, bởi vì trước đây có chiến tranh, ngọn núi đó không thiếu người ૮ɦếƭ, cho nên......"
"Nói đến loại sự tình này, trong thôn còn phát sinh vài chuyện kỳ lạ, tỷ như bà lão nào đó mới vừa qua đời, trong thôn có mấy đứa nhỏ ở phụ cận nhà bà đi chơi lại nói nhìn thấy bà, cho nên đều nói trẻ con còn nhỏ có thể nhìn thấy những thứ người lớn nhìn không thấy."
Nguyễn Miên Man nghe thế, bỗng nhiên nhớ lại kiếp trước, bà lão cách vách qua đời, cô cũng từng nhìn thấy bà, bất quá lúc ấy quá nhỏ, sau khi lớn lên nhớ đến cũng không biết là thật sự hay là lúc đó chính mình hoa mắt.Lúc này nghe được ông Ngô nói trẻ con có thể nhìn thấy vài thứ kia, trong lòng cô có điểm sởn da gà.
Tư Cảnh Lâm phát hiện người bên cạnh có xu hướng nhích lại gần mình, mở miệng nói: "Ông ơi, trời không còn sớm, trở về nghỉ ngơi đi."
"Còn sớm, lại ngồi một chút." Ông Ngô tuy rằng không đi, nhưng bị anh đãnh gãy như vậy, kế tiếp liền không nói tiếp mấy chuyện kỳ quái nữa, mà nói tới mấy thứ quả dại có thể ăn trêи núi.
Hạt dẻ dại, quả hồng dại gì đó Nguyễn Miên Man cảm giác còn tốt, nhưng với ông lại hơi ngọt, quả lê dại hơi chua chua, lột vỏ ra cắn xuống giòn ngọt tươi mới làm ông cảm thấy hứng thú.Đại khái là ký ức được tô đẹp, mấy thứ này từ trong miệng ông Ngô nói ra, không chỉ quá trình tìm kiếm cùng hái xuống thú vị, hương vị cũng thập phần mỹ vị, làm Nguyễn Miên Man một bên nghe một bên lại lần nữa cầm lấy tăm chọc trái cây lên ăn.
Thẳng đến hai đĩa salad hoa quả ăn xong, thời gian cũng không còn sớm, ông Ngô cùng Tư Cảnh Lâm nhìn cô đem cửa chính khóa kỹ mới rời đi.
Nguyễn Miên Man đóng cửa kỹ cang lên lầu từ cửa sổ nhìn theo bọn họ đi xa, bắt đầu rửa mặt chuẩn bị nghỉ ngơi.Đại khái là không còn nợ nần một thân nhẹ nhàng, chờ cô rửa mặt xong nằm ở trêи giường, có loại cảm giác nhẹ nhàng nói không nên lời.
Cô sờ đến đầu giường mở di động ra, lại cũng không biết muốn làm gì, tùy tiện chơi một chút, dứt khoát tắt đèn ngủ.Đại khái là còn chưa buồn ngủ, nhắm mắt lại, trong đầu cô bỗng nhiên nhớ tới mấy chuyện linh tinh, không biết như thế nào liền nghĩ đến phương diện quỷ thần, sau đó liền càng ngủ không được.
"Quả Quýt Nhỏ, lại đây." Lúc này, cô cũng không chê ôm nó nóng, đem nó từ đuôi giường kêu lên.
Nhưng mà đối diện đôi mắt mèo của nó ở trong đêm đen có chút dọa người, cô sờ sờ đầu nó, lại đem nó đẩy trở về.Chờ Nguyễn Miên Man trở mình lần nữa, di động trêи tủ đầu giường bỗng nhiên vang lên một tiếng.
Cô duỗi tay sờ di động, phát hiện là Tư Cảnh Lâm gửi tin nhắn tới.【 Ngủ rồi sao? 】
【 Chưa, còn chưa buồn ngủ ạ. 】
Nguyễn Miên Man mới vừa trả lời, anh liền trực tiếp gọi tới.Ủa?
Nguyễn Miên Man tiếp điện thoại hỏi: "Anh Cảnh Lâm, anh có chuyện gì sao?"
"Vừa lúc cũng không buồn ngủ, muốn cùng em tùy tiện tâm sự."
Nguyễn Miên Man nghĩ chính mình cũng ngủ không được, liền cùng anh nói chuyện: "Anh hiện tại về đến nhà rồi đi?"
"Ừm, vừa đến nhà......"
Hai người tâm sự về mỹ thực, tâm sự về chuyện ông Ngô, lại tâm sự về kế hoạch ôn tập kế tiếp của Nguyễn Miên Man, thời gian ở trong bất tri bất giác trôi đi.Mà Nguyễn Miên Man cũng dần dần buồn ngủ, trong thanh âm trầm thấp của người đối diện, rốt cuộc khép mắt lại.Nhận thấy đầu di động bên kia không có động tĩnh, Tư Cảnh Lâm không nói nữa, lại cũng không cúp điện thoại, mà là nghe tiếng hít thở vững vàng loáng thoáng truyền tới lại bận rộn công việc một hồi.
Ông Ngô cùng Tư Cảnh Lâm đều là người thập phần có hiệu suất, ngày hôm sau liền thấy cô lấy học bạ ở cao trung, chuẩn bị đăng ký tham gia thi đại học cho cô trước, cũng đưa tư liệu ôn tập tới đây.
Chu Linh đi vào trong tiệm, biết được cô muốn một lần nữa ôn tập thi đại học, thiệt tình vì cô cảm thấy cao hứng.Chị đương nhiên cũng biết, Nguyễn Miên Man đi vào đại học, cũng có nghĩa chính mình sẽ mất đi công việc tốt gần nhà này, nhưng công việc này đã cho cô một sự chuẩn bị tốt, hiện tại An An cũng đã đi nhà trẻ, cô một lần nữa đi ra bên ngoài tìm một công việc cũng không tính là quá phiền toái.
Từ khi biết Nguyễn Miên Man muốn ôn tập thi đại học, Chu Linh càng không cho cô chạm vào việc vặt trong tiệm, thậm chí nếu không phải cô không muốn, hận không thể giúp cô mấy công việc cá nhân như giặt quần áo, quét tước phòng ở.Đối với việc này, Nguyễn Miên Man ngoài miệng chưa nói cái gì, trong lòng lại nghĩ chờ tới 01/06 ngày đó nhất định phải nhớ rõ mua ít quà tặng cho An An.
Thực mau liền đến ngày đám người Lệ Nam đặt yến tiệc, biết được các cô hôm nay vẫn là ba người như cũ, Nguyễn Miên Man còn để Chu Linh đi hỏi một chút, muốn giảm bớt vài món ăn hay không.
"Không cần, đem một nửa lên, một nửa đóng gói là được." Lệ Nam nói.
Không bao lâu, đồ ăn bắt đầu lên bàn, ứng theo yêu cầu của Lệ Nam, mấy món hoàn toàn giống video phát sóng trực tiếp lần trước.
So với trong video, hiển nhiên vẫn là đặt ở trước mắt, ngửi được mùi hương, đồ ăn thoạt nhìn càng thêm mê người.Lệ Nam không nói hai lời cầm lấy chiếc đũa, trước kẹp lên một con tôm tỳ bà.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc