Tiệm Cơm Chiên Hạnh Phúc - Chương 103

Tác giả: Tô Hương Lan Sắc

Nghe được bà thế nhưng khen Nguyễn Miên Man, một bộ dạng công nhận đối phương làm con dâu, Hứa Mộng Nguyệt cắn răng, cố nén mới không đem điện thoại ném ra ngoài.
Lần trước cô ta ở trung tâm mua sắm nhìn thấy bọn họ cùng nhau đi dạo mua quần áo, cảm thấy lại mặc kệ không làm gì, nói không chừng liền phải nghe tin tức bọn họ đính hôn, kết hôn.Ăn mệt hai lần trước, cô lúc này rốt cuộc thông minh một chút, nghĩ đến có thể dùng kế "Tá lực đả lực", vì thế chạy tới liên hệ mẹ Tư, nói cho bà biết Tư Cảnh Lâm coi trọng một người bình thường, một con bé mồ côi.
Đúng như Hứa Mộng Nguyệt suy đoán, mặc kệ quan hệ mẹ con của bọn họ như thế nào, mẹ Tư cũng không có khả năng tiếp thu một người con dâu như vậy, bởi vậy lập tức liền hướng cô hỏi rõ tình huống, tỏ vẻ muốn đi gặp đối phương.Nhưng cô ta trăm triệu không nghĩ tới khi, bà vừa thấy, thế nhưng liền tiếp thu Nguyễn Miên Man? Dựa vào cái gì? Chỉ bởi vì cô ta lớn lên xing đẹp, tuổi trẻ, trù nghệ tốt?
"Dì à, chính là nghe cháu nói, cái con tiện...... cô gái kia cùng ông Ngô quan hệ đặc biệt tốt, nếu là Tư tổng thật ở bên cô ấy, không phải là càng hướng về ông Ngô sao? Anh ấy dù sao cũng là dì mười tháng hoài thai sinh hạ, kết quả cùng một người thân thích quan hệ còn tốt hơn với dì, dì chịu được sao?"
"Gieo nhân nào gặt quả ấy, như này có cái gì chịu không nổi, được rồi, dì phải trở về, lần sau lại nói chuyện." Mẹ Tư nghe được cô nói chuyện âm thanh đã có chút bén nhọn, hiển nhiên đã bị chọc giận, trực tiếp cúp điện thoại.
Bà xác thật không phải một người mẹ tốt, bất quá ít nhất hiểu chuyện, biết con trai cùng ông đều không thích mình, ngày thường cũng không lượn lờ trước mặt bọn họ.Lần này nếu không phải Hứa Mộng Nguyệt thêm mắm thêm muối đem người con trai thích nói đến không tiếp thu được, bà cũng sẽ không đi tìm tới.
Mặt khác, có một chuyện Hứa Mộng Nguyệt tuyệt đối sẽ không biết, với mẹ Tư, cùng ông Ngô quan hệ tốt, tuyệt đối là thêm điểm, mà không phải trừ điểm.
Không chỉ bởi vì ở bà không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ, chính ông Ngô đã chiếu cố con trai, còn bởi vì, lúc trước cha chồng bà sở dĩ có thể từ một anh thanh niên nông thôn trở thành một ông chủ công ty thành công, trừ bỏ biết nắm bắt sóng triều thời đại, càng không thể thiếu công lao ông Ngô cung cấp xô vàng đầu tiên.
Ông Tư cũng là cái người trọng cảm tình, sự nghiệp thành công, trực tiếp đem xô vàng đầu tiên tính thành cổ phần chô ông Ngô, người em họ này.Phải biết rằng, đó chính là cổ phần đầu tiên của tập đoàn Bách Xuyên, cổ phần còn không ít, mà ông Ngô dưới gối lại không có con cái, đến lúc đó còn không phải để lại cho tiểu bối thân cận.
Chỉ dựa trêи việc này, nếu ngay từ đầu biết cô gái con trai thích cùng ông Ngô quan hệ tốt, Hứa Mộng Nguyệt không ba hoa chích choè, mẹ Tư sẽ không tới đây một chuyến.
Mẹ Tư rời hẻm Hồ Lô qua hơn nửa giờ sau, một đám người trong tiệm cơm chiên Hạnh Phúc cũng ăn không sai biệt lắm.
Có mấy người trẻ tuổi ở đây, mấy món trêи bàn đều sạch trơn.
"Đông Đông, đồ ăn chị làm ngon thì thôi, không nghĩ tới cơm chiên cũng cũng ngon đến như vậy, nếu không phải em đã ăn no, một đĩa cơm chiên dứa này em có thể một người ăn xong." Văn Thần Húc ăn xong một ngụm cơm chiên dứa cuối cùng lại khen.
Triệu Hữu Vi nghe được lời này quay đầu nhìn về phía hắn: "Vừa rồi còn gọi chị, như thế nào bây giwof lại gọi tên không?"
"Thần Húc không được vô lễ." Ông Vănnghe được liền nhắc nhở.
Văn Thần Húc nói: "Gọi như vậy có vẻ thân cận hơn một ít, cháu thích gọi như vậy không được sao?"
Khi hắn nói lời này, dư quang trộm nhìn Nguyễn Miên Man.Nguyễn Miên Man chú ý tới, mang theo ý cười nói: "Em vẫn gọi chị đi."
Thiếu niên lớn lên tốt, miệng lại ngọt, đối với người đã từng hy vọng có em trai như Nguyễn Miên Man mà nói, vẫn là thích được hắn gọi là chị.
Văn Thần Húc nghe vậy, khóe miệng đi xuống một chút, bất quá vẫn là sửa lời nói: "Chị Đông Đông."
Ông Văn thấy hắn hôm nay nghe lời như vậy, thật ra có chút kinh ngạc, bất quá nghĩ hắn rất nhanh là thành niên rồi, nên hiểu chuyện, tức khắc vui mừng mà cười rộ lên.
Cơm nước xong bọn họ cũng không vội vã rời đi, mà là uống trà tiếp tục ngồi nói chuyện phiếm, nhóm ông lão nói chuyện mấy ông lão, bọn họ người trẻ tuổi tự nói chuyện chính mình.
Vài người tuổi trẻ, có anh trai Văn Thần Húc cùng cháu trai ông Đàm chút ổn trọng một ít, người khác đều là thích ăn mê chơi, tụ họp lại lời nói cũng nhiều, một lời không hợp liền bắt đầu tranh cãi.Bất quá có Nguyễn Miên Man ở đây, Văn Thần Húc cùng Triệu Hữu Vi coi như nể mặt cô đã thu liễm không ít, thanh niên áo vàng một người thật ra cũng không tự tranh cãi được.
Nguyễn Miên Man nghe bọn họ nói chuyện phiếm, cảm thấy cuộc sống hưởng thụ của bọn họ thật rất phong phú.Đương nhiên, nói cuộc sống hưởng thụ vẫn là nể tình, rốt cuộc bọn họ cũng không có công việc chính thức, cái gọi là cuộc sống hưởng thụ kỳ thật đã là toàn bộ sinh hoạt của bọn họ.
Văn Thần Húc nhắc tới một người bạn mới mở trại nuôi ngựa, thấy cô tựa hồ có điểm hứng thú, không khỏi mời nói: "Chị Đông Đông, ngày mai rảnh không? Không bằng chúng ta cùng đi cưỡi ngựa."
Tuy rằng ấn tượng đối với hắn không tồi, nhưng tính cách Nguyễn Miên Man chậm nhiệt, tự nhiên không có khả năng đáp ứng lời mời này.Văn Thần Húc có điểm thất vọng.
Bất quá sự thất vọng của hắn tới cũng nhanh đi cũng mau, trong chốc lát lại cùng thanh niên áo vàng nói tới xe cộ.
Nguyễn Miên Man đối với xe ô tô cũng không cảm thấy hứng thú, thấy bọn họ nói cái này, liền chống cằm đi nghe mấy ông nói chuyện phiếm.
Đại khái là người có tuổi, liền nhịn không được bắt đầu hồi ức lại chuyện cũ, mấy ông lão cũng không biết như thế nào liền nói tới chuyện tuổi trẻ.Nguyễn Miên Man đối với cái này thật ra có hứng thú, liền an tĩnh nghe, thường thường duỗi tay thêm một chút nước trà cho bọn họ.
"...... ba năm đó, cuộc sống đúng là quá khổ, nhớ rõ thời điểm khó khăn nhất, vỏ cây du đều lột xuống mà ăn......"
"Mấy năm đó, ai mà không như vậy chứ."
Nguyễn Miên Man thấy bọn họ trò chuyện trò chuyện liền nói tới năm đó khổ cực, cảm xúc đều có chút hạ xuống, không khỏi nói: "Kỳ thật vỏ cây du cũng có thể lấy tới làm món ăn."
Mấy ông lão lập tức bị dời đi lực chú ý, hỏi cô làm như thế nào.
Nguyễn Miên Man nói: "Đem vỏ cây mài thành bột, thêm bột mì làm mì sợi sẽ càng dai hơn, vỏ cây du cũng có thể làm du bông non......"
Văn Thần Húc cùng Triệu Hữu Vi đang nói tới một trò bọn họ gần đây đang chơi, bỗng nhiên chú ý tới thanh âm ôn nhu dễ nghe bên cạnh, nghiêng mắt liền nhìn đến dưới ánh đèn, cô đang kiên nhẫn cùng mấy ông lão nói cái gì.
Hắn vô ý thức dùng tay ᴆụng người bên trái một chút, nhẹ giọng nói: "Đông Đông tính cách thật tốt, ông nội bọn họ đều thích cô ấy."
"Vô nghĩa." Triệu Hữu Vi nói xong, xem nhẹ cảm giác có chút không thích hợp, quay đầu trêи dưới đánh giá hắn một vòng, hạ giọng, "Không phải là em thích người ta chứ?"
"Nào có!"
Văn Thần Húc theo bản năng phản bác, chờ lúc hắn định sửa miệng, liền nghe Triệu Hữu Vi nói: "Vậy là tốt rồi, người ta đã có bạn trai, cũng chưa tới lượt anh, em thì càng đừng nghĩ."
Cô đã có bạn trai?Văn Thần Húc trong lòng bụp một cái, bỗng nhiên có chút không dễ chịu.
"Được rồi được rồi, không thể lại hàn huyên, sắp 9 giờ, nên trở về nghỉ ngơi." Ông Đàm thấy cháu trai nhìn đồng hồ ý bảo, liền nói.
"A! Như thế nào nhanh như vậy đã 9 giờ?"
"Xác thật mau, thời gian bất tri bất giác liền trôi qua."
Đoàn người đứng dậy chuẩn bị rời đi, ông Triệu lại cho bao lì xì, lần này Nguyễn Miên Man nói cái gì cũng không chịu thu.Cô kiên trì không cần, ông Triệu cũng không có biện pháp, chỉ có thể thu hồi bao lì xì tỏ vẻ lần sau lại đến đây ăn cơm.
"Vâng, tùy thời hoan nghênh mọi người tới." Nguyễn Miên Man đưa bọn họ tới cửa nói.
Triệu Hữu Vi rời đi cuối cùng, tiến đến trước mặt cô, rất là ngượng ngùng hỏi: "Bà chủ nhỏ, ngày mai cô có rảnh không?"
Dạ?Nguyễn Miên Man nghi hoặc mà nhìn về phía hắn.
"Chính là, vừa rồi tôi chụp bàn đồ ăn kia đăng lên vòng bạn bè, đám bạn tôi xe được, nói cũng muốn ăn. Tôi vốn cự tuyệt...... Nhưng chủ yếu bọn họ bên trong có mấy người đã ăn qua cơm hộp nhà cô, biết tôi ăn ở nhà cô, liền phi nháo muốn tôi mời bọn họ ăn." Triệu Hữu Vi không nói, chính là hắn một người nói không lại một đám kia, cuối cùng vẫn là bị bọn họ gài, đáp ứng ngày mai mời khách.
Nói xong, chính hắn khả năng cũng cảm thấy chiếm dụng hai ngày nghỉ của người ta không tốt lắm, vì thế bổ sung: "Không cần làm phức tạp giống hôm nay, liền làm mấy chén cơm chiên lại thêm một đĩa đậu phộng liền ok, ăn xong tôi liền đá bọn họ đi, tuyệt không chiếm dụng quá nhiều thời gian của cô."
Nguyễn Miên Man nghe được lời này, tức khắc nhớ tới lúc trước ở khu bình luận nhìn đến có khách hàng nói "Bữa tiệc toàn cơm chiên", khẽ cười một tiếng nói: "Không có việc gì, vừa lúc nguyên liệu nấu ăn hôm nay anh cho người đưa tới còn có không ít."
"Cảm ơn bà chủ nhỏ." Triệu Hữu Vi nói lời cảm tạ xong, cùng cô hẹn xong thời gian mới rời đi.
Nhìn theo người từ nhỏ hẻm rời đi, Nguyễn Miên Man xoay người trở lại trong cửa hàng, liếc mắt một cái liền nhìn đến bao lì xì trêи bàn.
"Ông Ngô gia gia, nơi này sao lại có bao lì xì?" Cô lập tức hỏi ông Ngô còn chưa đi.
Ông Ngô thật ra thấy là ông Nhậm trước lúc đi lưu tại trêи bàn, nói cho cô sau hỏi lại: "Này không phải tiền cơm sao?"
Nguyễn Miên Man không nghĩ tới mấy ông lão cho bao lì xì còn chơi dương đông kϊƈɦ tây, biểu tình có chút bất đắc dĩ: "Tiền cơm đã đưa trước rồi ạ."
Ông Ngô nhìn đến biểu tình của cô, trấn an nói: "Một cái bao lì xì đối với bọn họ mà nói không tính là cái gì, cho bao lì xì cũng là công nhận trù nghệ của cháu, thu liền thu, không có gì."
Nguyễn Miên Man gật gật đầu: "Ông Ngô, ông cũng mau trở về nghỉ ngơi đi."
"Được, ban ngày câu cá lâu như vậy, hiện tại thật là có chút mệt, ông đi đây."
Tiễn ông đi, Nguyễn Miên Man bắt đầu thu thập chén bàn quét tước vệ sinh.Chờ cô bận rộn xong lên lầu đem Quả Quýt Nhỏ từ trong phòng thả ra, di động bỗng nhiên vang lên.
Cô cầm lấy vừa thấy tên người gọi đến, trực tiếp nhận điện thoại: "Anh Cảnh Lâm."
Bận rộn một ngày, lúc này đang đứng ở trước cửa sổ sát đất, nhìn xuống cảnh đêm phía dưới, ngừi đàn ông nghe được giọng nói mềm ấm của cô, giữa mày không tự giác nhu hòa hai phần."Ăn qua cơm tối chưa?"
"Đã ăn qua."
"Hôm nay ở nhà làm cái gì?"
"Hôm nay lại nhận một bữa tiệc...... Lúc sau ông Ngô trở về......" Nguyễn Miên Man nắm di động một bên cùng anh nói chuyện, vừa đi đến trêи giường ngồi xuống, nói đến lúc sau, trực tiếp nằm xuống.
Tư Cảnh Lâm an tĩnh mà nghe, thấy tâm tình cô tựa hồ cũng không tệ lắm, mới tính hoàn toàn yên lòng.
Chờ cô nói xong, Tư Cảnh Lâm hỏi: "Vậy ngày mai chuẩn bị làm cái gì?"
"Triệu tiên sinh trước lúc đi nói ngày mai còn muốn mang bạn bè lại đây ăn cơm, bất quá là buổi trưa, cho nên buổi sáng khả năng chuẩn bị một chút, buổi chiều em định đi dạo, mua chút giấy và 乃út mực trở về." Nguyễn Miên Man ôm mèo béo cũng đi theo nhảy đến trêи giường, vuốt đầu nó nói.
Tư Cảnh Lâm nghe được vốn cô ba ngày nghỉ, kết quả có hai ngày vẫn là phải dùng để nấu ăn, mày khẽ nhúc nhích.
Bất quá nghe ra cô không có gì không cao hứng, không vui, anh cũng không nói cái gì, mà là nói: "Một khi đã như vậy, không bằng em sửa làm tiệm ăn tại gia, một ngày chỉ làm mấy bàn, so với cơm hộp kiếm nhiều tiền hơn, cũng càng nhẹ nhàng hơn."
"Nói như vậy khách hàng quen trêи app cơm hộp thượng sợ là muốn ở khu bình luận làm ầm ĩ ૮ɦếƭ."
Đương nhiên, trọng điểm không phải Nguyễn Miên Man sợ bọn họ làm ầm ĩ, mà là trong nhóm khách hàng quen kia, có không ít người là từ lúc cô mới vừa xuyên qua, đối với thế giới này còn có chút ngây thơ đã giúp cô duy trì cuộc sống, thật đem cửa hàng cơm hộp đóng lại, cô còn có điểm không bỏ được.
Tư Cảnh Lâm nghe ra ý tứ trong lời nói của cô, lại không nói gì nữa, mà là hỏi cô hôm nay làm món gì.
"Thịt lưng bao, thịt anh đào, tam tiên viên, tôm lớn tỳ bà đại, đậu hủ minh châu, canh nấm Long Tĩnh, bách điểu triều phượng......" Nguyễn Miên Man báo một loạt món ăn, đột nhiên nhớ tới, "Đúng rồi, anh Cảnh Lâm, anh ăn cơm tối chưa?"
"Ăn rồi." Tư Cảnh Lâm trả lời xong, câu chuyện chợt chuyển, lộ ra vài phần ý cười cùng bất đắc dĩ, "Bất quá nghe được em kể tên món ăn, lại có chút đói bụng."
"A......" Nguyễn Miên Man ôm mèo béo mềm thành một bãi ngồi dậy, xoa Ϧóþ lỗ tai nó nói, "Vậy không bằng anh tới đây, em làm bữa khuya cho anh?"
Tư Cảnh Lâm có chút động lòng trong chớp mắt, bất quá nhìn đến màn trời đen đặc bên ngoài, vẫn là cự tuyệt nói: "Quá muộn, lần sau đi."
"Được, vậy chờ lần sau anh rảnh, em làm mấy món mới vừa nói cho anh ăn."
"Được."
Chờ kết thúc trò chuyện, Nguyễn Miên Man buông di động đã hơi nóng tắt đèn ngủ.
Ngày hôm sau, buổi sáng Nguyễn Miên Man mang theo Quả Quýt nhỏ đi dạo trong ngõ nhỏ, đi đến đầu hẻm xem mấy ông lão chơi cờ dưới gốc cây một hồi, bị mấy ông mời chơi hai ván sau mới đứng dậy rời đi.
Trở lại trong tiệm, cô đang định bắt đầu chuẩn bị đồ ăn buổi trưa, bỗng nhiên nhận được điện thoại Triệu Hữu Vi, hỏi cô giữa trưa có thể làm chút tôm hùm đất hay không, một người anh em của hắn đột nhiên động muốn ăn món này.Khoảng thời gian trước, Nguyễn Miên Man ở trêи TV mới vừa xem qua có người ăn tôm hùm đất, lúc ấy liền muốn tìm một cơ hội thử làm một lần, nghe được hắn nói, trực tiếp đồng ý.Triệu Hữu Vi luôn mãi nói lời cảm ơn, tỏ vẻ đợi lát nữa liền có người đưa tôm hùm đất đến trong tiệm.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc