Tiệc Báo Thù - Chương 22

Tác giả: Quỷ Cổ Nữ

Màn đêm đã hoàn toàn bao phủ Giang Kinh, khu nhà cấp cứu của viện 6 đã kết thúc một ngày ồn ã, mọi người được xả hơi để uống ngụm nước. Đương nhiên vẫn không ngớt người đến nhưng đã thưa vắng rất nhiều.
Na Lan vừa được chuyển từ phòng ICU sang phòng theo dõi. Ý của cô là muốn trở về ký túc xá nhưng bác sĩ Trương Lỗi nhất định giữ cô lại ít ra là đến sáng mai, vì cách đây vài giờ cô vẫn đang hôn mê, sau đó thì nửa mê nửa tỉnh. Cũng tức là đêm nay Na Lan khó lòng ngủ ngon đến sáng, vì môi trường ở phòng theo dõi không thể gọi là dễ chịu, thậm chí nó sẽ khiến cô nhức đầu trở lại. Cô cũng không rõ mình có lý hay không, nên không đòi hỏi nữa, đành nằm lại qua đêm nay rồi hãy hay.
Nằm trên giường, cố gắng hồi tưởng những Pu't lục đã đọc. Có không ít tình tiết khác biệt, phía cảnh sát sẽ phải cân nhắc xem ai nói đúng hơn, ai đáng tin hơn? Cô mở di động mà Đào Tử mới đưa cho, nhập Lương Tiểu Đồng và Đới Thế Vĩnh vào danh bạ điện thoại, cả WebChat nữa. Rồi cô xem danh thiếp của Đới Thế Vĩnh, thấy địa chỉ trang chủ của công ty anh ta, bèn vào trang mạng wifi của bệnh viện, mở website Công ty Thương mại Năng lượng Hằng Vĩnh, đọc mục Giới thiệu, rồi mục Liên hệ. Đới Thế Vĩnh là CEO, ngoài ra còn hai giám đốc nghiệp vụ nữa.
Đọc xong, cô vẫn không sao ngủ được, bèn xuống giường bước ra ngoài phòng theo dõi, đi đi lại lại ở hành lang, rồi quay vào. Cô nhớ rằng những người chưa được ban chuyên án hỏi và ghi Pu't lục gồm có cô, Quách Tử Phóng và mấy người bị thương nặng như Kiến Vĩ, Hoa Thanh, Tôn Nguyên Hổ, cả anh bảo vệ Cát Tam Lạc nữa, vì trạng thái tinh thần anh ta chưa ổn định.
Chắc Cát Tam Lạc đang nằm ở phòng theo dõi.
Cô vào phòng theo dõi số 3, tìm thấy giường của Cát Tam Lạc. Anh ta đang ngồi tựa vào tường, nhắm mắt, không run bần bật như Pu't lục đã ghi. Cô đặt hai hộp cơm xuống đầu giường anh, nói, “Không rõ anh đã ăn cơm chưa? Nếu chưa thì ăn luôn đi! Chưa nguội quá đâu. Nếu ăn rồi thì để dành ăn khuya vậy.”
Cát Tam Lạc nghe Na Lan nói, giật mình mở mắt ra, “Cô… cô là Na Lan thì phải?”
Na Lan nghĩ bụng: lại thêm một người nữa mất trí nhớ hay sao? Bèn hỏi, “Anh không nhận ra tôi à?”
Cát Tam Lạc nhìn cô, gật đầu, “Đúng là cô. Suốt thời gian đó tôi cứ nửa tỉnh nửa mê, cứ như gặp ác mộng, có thấy mọi người nói chuyện, rồi bị đánh đập, rồi cãi cọ và đánh nhau, tiếng nổ lúc cuối cùng… nhưng lại như là ở một nơi rất xa, cứ như xem ti vi hay máy tính. Nếu không phải cô là người thương lượng, tên cô được nhắc đến nhiều lần thì tôi chịu không thể nhận ra cô.” Anh ta cầm một hộp cơm lên, mở ra, kinh ngạc lẩm bẩm, “Lẽ nào tôi đang ngủ mê? Đây có cả tôm hùm, cơm cuộn thịt, thịt heo sữa quay. Cơm hộp của bệnh viện mà lại cao cấp như thế này à?”
Na Lan thầm nghĩ: nên cảm ơn “ông chủ nhì” của Tiêu Tương các anh chu đáo. Lương Tiểu Đồng nhờ cô y tá chuyển vào mấy món ăn Tứ Xuyên, Na Lan chỉ lấy canh bào ngư, ăn cùng với cơm của Ba Du Sinh và Đào Tử đem vào, có vẻ quá nhiều so với người gầy như cô, nhưng nhớ lại buổi trưa chẳng kịp uống nước đã biến thành con tin, thì bữa tối ăn hơi nhiều một chút cũng vẫn được mọi người thông cảm và hiểu cho. Suất ăn mà Lương Tiểu Đồng gửi vào, cô không ***ng đến, bèn để lại.
Na Lan nói, “Đây là do ông chủ Lương Tiểu Đồng gửi vào an ủi anh, anh đừng khách sáo.”
Cát Tam Lạc không khách sáo gì hết, anh vừa ăn vừa hỏi, “Nghe nói cô nhảy lầu rồi bị chấn thương sọ não, không nhớ gì về vụ ςướק Tiêu Tương, phải không?”
Na Lan không trả lời thẳng, cô hỏi lại, “Chân anh thế nào rồi?”
“Bác sĩ nói, viên đạn sượt qua đầu gối, vỡ khớp và bị tước một ít cơ thịt. Sau đây tĩnh dưỡng để bình phục, chắc cũng phải mất vài tháng mới lại chơi bóng rổ được. Tạ ơn trời đất, tôi sẽ không bị què. Tôi lo nhất là trên đời này lại có thêm một gã cao mét tám mấy nhưng lại què chân.”
“Xem ra anh đã dễ chịu hơn nhiều. Không bị thương nặng là may rồi. Tôi mừng thay cho anh.” Na Lan nhìn xung quanh, trong phòng này chỉ có bệnh nhân và vài người nhà ở lại trông nom. “Cảnh sát đã hỏi chuyện anh và ghi Pu't lục chưa?”
Cát Tam Lạc ngừng tay đũa, nhìn cô, “Hình như mọi người đều rất quan tâm đến việc đó?”
“Ai quan tâm nữa? Có mang cơm vào cho anh không?”
Cát Tam Lạc mỉm cười, “Trông cô nghiêm túc mà cũng hài hước đấy. Đã có mấy người đến, bác bếp trưởng, cô Chân, anh Bân… cô có biết họ không?”
Na Lan lắc đầu.
Cát Tam Lạc nói, “Câu trả lời là ‘chưa biết’. Nhưng đoán rằng cảnh sát sẽ không tha cho tôi đâu, chắc sáng mai sẽ hỏi tôi để ghi Pu't lục, tôi sẽ nói gì? Sẽ nói: tôi là người đầu tiên bị ăn đạn và cũng là người duy nhất tận tụy với chức trách, bọn tội phạm vừa đến tôi đã xông ra rồi bị ăn đạn, các anh có đem giấy khen đến cho tôi không, có cho tiền thưởng không? Sau lúc đó thì mọi người có bị ăn đạn không? Không. Tôi có thể cho các anh biết cảm giác ăn đạn ra sao, chỉ hai chữ: ngẩn người!”
Na Lan không rõ lúc này cô hoa mắt hay vẫn tinh mắt: cô thấy Cát Tam Lạc bỗng rùng mình, hạ thấp giọng rồi lại vống cao lên, “Chắc chắn cô không thể ngờ… nên nói thế nào nhỉ… một nơi giải trí cao cấp mà lại bị S***g đạn tấn công! Bị ăn đạn đâu phải chuyện đùa? Có lúc tôi nghĩ mình rất ngố về sức mạnh của S***g đạn, trong các bộ phim đánh nhau vớ vẩn, dù kẻ tốt người xấu bị ăn hai ba phát đạn rồi mà vẫn lăn mấy vòng và tay đấm chân đá, đúng là giả dối hết mức! Các bảo vệ như chúng tôi khi được huấn luyện có nhìn thấy S***g thật bắn đạn thật hẳn hoi, rất nhiều, đạn đã bắn ra thì đầu vỡ toác, chân cẳng chỉ còn lại xương! Cho nên, khi bị trúng đạn, người tôi rơi vào trạng thái đó, trạng thái rất khó diễn tả. Tôi nghĩ, thế là hết, mình hy sinh vì nhiệm vụ, tôi tuyệt vọng. Tên ςướק đem S***g thật đến thì rõ là định gây trọng án… tôi biết, trên thị trường đâu dễ gì kiểm tra S***g thật? Cho nên, sau đó xảy ra những chuyện gì thì mọi người đừng có hỏi tôi. Tôi, dù kể lại thì cũng là bát nháo lộn xộn, chỉ càng khiến mọi người khó hiểu. Vì tôi rất mơ hồ đối với mọi việc xảy ra. Tôi trả lời như thế, cô cho rằng mọi người có hài lòng không?”
Na Lan nói, “Đương nhiên là không.”
Lúc này Cát Tam Lạc bắt đầu tấn công hộp cơm thứ hai. Anh ta nhìn Na Lan, “Hay là cô cùng ăn với tôi đi?”
Na Lan từ chối, “Không! Ăn nữa thì tôi giống con lợn mất thôi! Này anh, chắc các anh đã được huấn luyện nếu gặp tình huống đối mặt với S***g đạn thì nên làm gì?”
Cát Tam Lạc nói, “Huấn luyện nghiệp vụ bảo vệ có dạy chuyên đề về bọn ςướק. Làm bảo vệ cho các cơ quan xí nghiệp, nếu gặp bọn ςướק, thì quy trình xử lý khẩn cấp na ná nhau: gọi 110 báo cảnh sát, thông báo với đồng nghiệp bảo vệ lân cận và quần chúng, sơ tán các quần chúng có thể bị ảnh hưởng đến, nếu điều kiện cho phép thì khống chế bọn chúng.”
Na Lan gật đầu. Cát Tam Lạc lại ngừng tay đũa. “Tôi biết cô đang nghĩ gì, đang nghĩ rằng tôi ngồi trong phòng trực ban, nghe thấy tiếng động bên ngoài, tại sao tôi không báo cảnh sát, mà lại chạy bổ ra để ăn đạn? Rất đơn giản thôi: chợt nghe thấy tiếng động bên ngoài, ai cũng nghĩ là có kẻ ςướק, phải thế không? Tất nhiên là không. Khi dự khóa huấn luyện, chúng tôi được truyền thụ kinh nghiệm, rằng xác suất kẻ ςướק tấn công là rất thấp, phần nhiều hỗn loạn bên ngoài là cãi nhau đánh nhau. Cho nên không chỉ riêng tôi, mà bất cứ anh bảo vệ nào, khi chưa làm rõ đang xảy ra chuyện gì thì không gọi 110 báo cảnh sát. Nếu gọi họ đến, họ chỉ thấy vài gã say R*ợ*u đang quậy, thì họ sẽ ghét anh, lần sau gặp rắc rối gọi 110, họ sẽ lững thững, chẳng rõ khi nào mới đến cho!”
Na Lan lại gật đầu, “Có lý.” Rồi cô hỏi, “Anh quê ở đâu?”
“Nghe giọng tôi, không nhận ra à?” Cát Tam Lạc đã ăn xong cơm.
“Đông Bắc?” Na Lan công nhận là không khó đoán.
“Chứ lại không à?”
Na Lan đứng dậy, nói, “Anh là người đầu tiên chống lại bọn ςướק, anh hùng thật, đúng là nên biểu dương.”
“Nhưng sau khi bị ăn đạn, tôi biến thành đồ rác rưởi, là của nợ chẳng ra sao! Nói hơi khó nghe, cô đừng nhớ làm gì.” Rồi Cát Tam Lạc lại tựa lưng vào tường, thu hai chân lên, hai tay bó gối.
Ngày 19 tháng Năm, sau hôm xảy ra vụ án, tại trung tâm chỉ huy Sở Công an thành phố Giang Kinh.
Đúng 8 giờ sáng, cuộc họp hội ý về xử lý “Đại án Tiêu Tương 185” diễn ra tại Trung tâm chỉ huy, quá nửa số cảnh sát dự họp đều mắt đỏ tia máu, hai má chảy xệ, họ đều thức suốt đêm qua hoặc thức rất khuya, nhiều người đã làm việc liên tục trên mười lăm tiếng đồng hồ.
Cuộc họp dùng từ “Đại án Tiêu Tương 185” là phòng theo cách nói của giới truyền thông, coi như khởi động cho cuộc họp báo lúc 10 giờ sáng nay. Sẽ có mặt phó thị trưởng phụ trách Tư pháp và phó giám đốc Sở Công an. Cuộc hội ý này do đội trưởng hình sự chủ trì, một phó thị trưởng dự thính.
Suốt đêm làm việc, tiến triển rất ít nhưng cũng có chút thu hoạch.
Trước hết mọi người được nghe “tin vui” từ việc khám nghiệm hiện trường: đã tìm thấy hai viên đạn từ hai phát S***g nổ.
Là hai viên bi sắt!
Một viên găm vào giữa thanh gỗ ốp trần rơi xuống sau vụ nổ, một viên vẫn bị găm trên trần. Phát hiện này thật có ý nghĩa. Viên đạn tìm thấy ở dưới nhà là đạn Luger 9 ly tiêu chuẩn, bắn ra từ S***g thật, khớp với loại S***g đã bắn Cát Tam Lạc bị thương. Còn S***g bắn ra viên bi sắt rõ ràng lại là S***g hơi. Nói đúng ra là, S***g thật đã có chút cải tiến, có thể bắn bi sắt, tuy nhiên bọn tội phạm thường thích cải tiến S***g hơi để bắn đạn thật, chuyện “cài lùi” như thế này rất hiếm thấy.
Tin Đới Hướng Dương ૮ɦếƭ đã bay sang tận Los Angeles bên kia đại dương. Vợ (giờ đã là vợ góa) ông ta cùng con trai sẽ lập tức lên đường về nước. Theo thông lệ, chờ họ về tới nơi, luật sư của Đới Hướng Dương sẽ công bố nội dung di chúc của ông chồng. Sự việc này không mấy liên quan đến công tác phá án, nhưng cũng có thể giúp làm rõ hơn mục tiêu của bọn ςướק.
Về cái gọi là bản chép tay Mãn Giang Hồng của Nhạc Phi, cảnh sát cũng đã xác định được đôi điều. Một số bạn thân của Đới Hướng Dương trong giới kinh doanh và một chuyên gia giám định văn vật thư họa cổ đều nói đã từng nhìn thấy bản chép tay quý giá đó. Tuy nhiên, mấy người bạn thân của Đới Hướng Dương không thể khẳng định nguồn gốc và giá trị thực sự, chuyên gia văn vật nói: trên 80% khả năng chính là Pu't tích của người anh hùng yêu nước Nhạc Phi. Nhưng nó có phải “mệnh căn” siêu năng lượng như người ta vẫn đồn đại không, là điều không ai có thể chứng minh. Đúng là Đới Hướng Dương “ba lần lên voi ba lần xuống chó”, nhưng có phải những câu thơ của đại soái Nhạc Phi đã khiến Đới Hướng Dương phải thăng trầm không? Một người bạn thân của ông ta bảo đó chỉ là tán dóc! “Ba lần lên voi ba lần xuống chó” là khái quát cả mười năm kinh doanh của Đới Hướng Dương, còn bản chép tay Mãn Giang Hồng ông ta mới sở hữu được ba năm nay.
Một chút tiến triển khác, là về thân nhân của xác ૮ɦếƭ trên tầng ba lầu chính Tiêu Tương. Mặt đã cháy thui không thể nhận dạng nhưng vân tay thì còn đầy đủ. Người ấy đi găng tay bằng vải cách nhiệt loại tốt - găng tay của “dân chuyên nghiệp”. Vân tay hoàn toàn trùng khít với ảnh vân tay trong kho dữ liệu.
Người này tên là Bành Thượng, người Thành Đô - Tứ Xuyên, 42 tuổi. Vân tay của Bành Thượng nằm trong kho dữ liệu nội mạng Bộ Công an, đã từng có tiền sự: là một trong các tội phạm chính trong vụ ςướק Ngân hàng Nông nghiệp Trung Quốc ở Thành Đô cách đây chín năm. Trước đó, hắn đã gây ra nhiều vụ ςướק và ςướק bất thành.
Hắn là một tên ςướק chuyên nghiệp.
Trong cuộc họp, Ba Du Sinh tóm tắt các điểm tồn nghị kể từ lúc điều tra đến giờ.
Tên ςướק bỏ mạng vì vụ nổ là ai? Tại sao các nhân chứng đều nói đó là tên ςướק C mặc đồ đen và bịt mặt, cuối cùng cái xác nằm ở hiện trường lại là một ông già ăn mặc bình thường? Không phải không có khả năng quần áo đen mặc ngoài đã bị cháy hết, nhưng ở hiện trường lại không có các mảnh vải tương ứng, còn bộ quần áo bình thường đang mặc thì không bị cháy nhiều, chứng tỏ cái xác này không bị cháy nghiêm trọng.
Bọn ςướק tạo ra vụ trọng án này vì mục đích gì? Sau khi hành động không lâu, chúng đã giành được mục tiêu là bản chép tay Mãn Giang Hồng nằm trong két sắt, gọi cảnh sát đến để đối đầu, gây ra vụ bắt cóc con tin càng nghiêm trọng hơn? Chúng định ra điều kiện gì với cảnh sát và chính quyền?
Tại sao bọn ςướק lại muốn Na Lan đi làm trung gian thương lượng? Bọn ςướק phải hiểu rõ mối quan hệ giữa Na Lan và Sở Công an, phải biết mặt Na Lan vì cô đã từng có mặt ở bản tin thời sự trên ti vi, trên mạng cũng có ảnh. Nhưng Na Lan “vừa khéo” có mặt trong đám con tin, mà chúng lại không nhận ra?
Việc phát hiện ra hai xác ૮ɦếƭ trong két sắt và xác của Bành Thượng chứng tỏ điều gì? Ai mới là kẻ ςướק? Nói cách khác, kẻ ςướק thực sự là ai? Tại sao ba cái xác có vẻ như ba tên ςướק chuyên nghiệp lại xuất hiện ở hiện trường? Ai đã giết họ, hoặc nói đúng ra là ai đã khống chế rồi sát hại họ? Ba tên ςướק A, B, C là ai? Liệu có phải chuyện thường gặp: băng đảng tàn sát lẫn nhau không?
Đương nhiên còn một vấn đề quan trọng: giả sử ông già ૮ɦếƭ do vụ nổ ở hiện trường là tên ςướק C, thì tên ςướק B đã trốn thoát khỏi hiện trường như thế nào? Cảnh sát sẽ truy bắt tên ςướק A và B ra sao đây?

ThichTruyen.VN - Website đọc truyện hay nhất!
Ngày 19 tháng Năm, đúng 10 giờ sáng.
Hai tên ςướק đã trốn thoát khỏi hiện trường lúc này đang cùng ngồi trước màn hình ti vi cỡ nhỏ, xem cuộc họp báo về “Đại án Tiêu Tương 185”, do phó giám đốc Sở Công an phụ trách công tác hình sự chủ trì.
“Tao không thích gọi là Đại án 185, nghe quá thông tục, mày không cảm thấy thế à?” Một trong hai tên nói.
“Quá thông tục tức là đại nhã. Mày còn phải tiếp tục học hỏi.”
Sau đó rất lâu, cả hai đều im lặng nghe ông phó giám đốc nói về diễn biến vụ việc và công tác trinh sát, giọng ông nặng nề căng thẳng.
“Mày xem, họ đưa tin như thế tức là họ đã biết rõ cả… OK, à không, ý tao là họ vẫn giấu kín nhiều chi tiết?”
Tên kia nói, “Theo thông lệ, mười phần sự việc chỉ công bố hai phần, giấu nhẹm tám phần.”
“Thảo nào mà người ta bảo hàng không Malaysia, chính phủ Malaysia đưa tin mơ hồ, giấu kín như bưng.”
“Và giấu kín đến tận hôm nay.”
Rồi cả hai lại im lặng, chú ý theo dõi các câu hỏi của phóng viên.
“Cánh phóng viên này nghiệp vụ cũng mơ hồ, họ không hỏi gì về Na Lan. Cô ta là một trong những nhân vật then chốt trong vụ việc, là nhân vật quái đản từng bị các thợ săn ảnh chụp lén, là một điểm tiếp cận rất hay để nâng giá thông tin…”
“Chắc là họ đã bị ‘chăm sóc’, miệng bị niêm phong từ trước rồi, không được hỏi về những người liên quan, người bị hại, các con tin, và các bí mật đời tư gì đó. Nhất là Na Lan ba năm qua là VK bí mật của đội Trinh sát Hình sự, họ phải bảo vệ chứ!”
“Cô ta bị chấn thương sọ não, mất trí nhớ, thì lo gì nữa? Hỏi gì cũng nói không biết.”
Chuông cửa bỗng réo vang, cả hai đều đứng phắt dậy, nhìn nhau, cùng lắng nghe tiếng tim đập thình thịch.
Sau hai hồi chuông cửa, Tạ Nhất Bân vẫn trong trạng thái bàng hoàng, chưa kịp tĩnh trí để đáp lại. Trên màn hình LED độ nét rất cao của chiếc ti vi treo tường, các phóng viên vẫn đang hỏi phó giám đốc Sở Công an những câu hỏi vô thưởng vô phạt. Tạ Nhất Bân đang mặc chiếc quần ngố rộng thùng thình, vừa thay băng ở cánh tay và chân, lúc này đang cúi rạp xuống bàn trà, trên bàn là tờ giấy viết đặc chữ và các ký hiệu dọc ngang. Anh ta đang đắm chìm trong một trò chơi thú vị nhưng rất đau đầu: mình sẽ giải mã “Đại án 185”, viết thành cuốn tiểu thuyết đầu tay thuộc thể loại kinh dị. Mấy ai có được điều kiện trời cho như anh: đích thân trải nghiệm một vụ án, với những nỗi kinh hoàng và cảm xúc của đại từ nhân xưng ngôi thứ nhất.
Anh ta bàng hoàng là vì tiếng chuông cửa, không sao ngờ được. Hơn nửa năm qua đến ở căn hộ chung cư ngoài vành đai 3 này, đây là lần đầu tiên có người bấm chuông cửa. Nói dễ nghe một chút, Tạ Nhất Bân là một kẻ độc hành, nói hơi khó nghe, thì là một cô hồn không thạo giao tiếp. Không có bạn, Bân không đáng trách, mà nên trách cái mồm anh ta hễ mở miệng là châm chích, giễu cợt người khác, chế nhạo chứ không hài hước. Ai cũng hiểu đời người ngắn ngủi, không muốn phí hoài tuổi xanh để nghe Tạ Nhất Bân luôn miệng thở than, cho nên họ chỉ muốn né tránh. Tạ Nhất Bân không hề ru rú trong xó, anh ta đi làm thuê ở bốn phương, đi tìm điểm khởi đầu của sự nghiệp, và hiếm khi ở nhà. Nếu cần thay bình nước tinh khiết hoặc nhân viên bán hàng qua mạng đến đưa hàng, thì anh nhờ đôi vợ chồng già hàng xóm nhận giúp. Cũng may hai người này rất chu đáo, không có gì phải phàn nàn.
Nửa năm nay chuông cửa không kêu, hôm nay, một ngày sau vụ trọng án kia nó lại kêu, Tạ Nhất Bân không thể không căng thẳng.
“Ùng ùng ùng…” Chắc là khách cho rằng chuông điếc, đành đập cửa vậy.
“Ai đấy?” Tạ Nhất Bân lóng ngóng mặc vội cái quần bò rồi bước ra cửa, nhòm qua mắt thần. Nhìn thấy mặt khách rồi, vội mở cửa luôn.
Na Lan đứng trước cửa, mỉm cười, “Đến mà không báo trước, có làm phiền anh không?”
“Không, không.” Tạ Nhất Bân bất giác đưa tay vuốt tóc. “Mời vào!”
Na Lan không khách sáo, bước vào lướt nhìn phòng khách nho nhỏ, “Nhà anh rất khang trang.”
“Không giống nơi ở của một gã phụ bếp chứ gì? Những người tôn sùng vật chất hay nói kiểu đó.” Nhưng anh cũng không nhớ ra ai đã từng nói thế, vì chưa từng có ai đến nhà anh cả… Anh bỗng thấy hồi hộp, khép cửa lại, nhìn thẳng vào khách, “Sao cô tìm được chỗ tôi ở?”
“Pu't lục của anh có ghi lại địa chỉ mà!” Na Lan tự ngồi xuống ghế xô pha, tay nắn mắt cá chân, vẫn đau do cú nhảy lầu hôm qua.
“Địa chỉ đó là của người hàng xóm sát vách.”
“Hai ông bà già thật tốt bụng.”
Tạ Nhất Bân khua tay lên, vẻ bực dọc, “Tôi đã… tôi đã dặn hai bác ấy đừng dẫn người lạ vào chỗ tôi…”
“Người lạ? Tôi mất trí nhớ đã đành, anh cũng thế à? Tôi và anh vừa gặp nhau hôm qua còn gì? Thôi nào, đừng nên trách họ, họ rất kín miệng, nhưng tôi đã tự đoán ra.” Na Lan nhìn tờ giấy trên bàn trà. “Tôi hỏi thăm về anh, họ nói là không biết, nhưng lại đưa mắt nhìn nhau, rồi nhìn sang phòng của anh. Cái nhìn ấy đã làm lộ bí mật! Anh và họ là hàng xóm được bao lâu rồi?”
Tạ Nhất Bân ngớ ra, “Thế là… là ý gì?”
“Chắc cũng phải ba mươi năm? Anh gọi ông ấy là cha, gọi bà ấy là mẹ. Đúng chưa?” Na Lan đã hơi sốt ruột.
“Cô nói linh tinh gì thế?” Tạ Nhất Bân vẫn yếu ớt chống cự.
“Thôi được rồi! Anh không đáng trách. Nhưng tại hai bác ấy treo tấm ảnh chụp chung cả nhà ba người, cho nên…”
“Ảnh đó là từ hồi tôi học cấp II, tôi là Thiên Sơn Đồng Lão[1] hay sao?”
[1] Một nhân vật nhờ luyện công mà dù lớn tuổi vẫn mang hình hài trẻ con, trong tiểu thuyết Thiên Long Bát Bộ của Kim Dung.
“Và còn một khung kính to nữa: chúc mừng cán bộ nghỉ hưu Tạ Trường Thịnh, Ban Cơ vụ Sở Đường sắt Giang Kinh.”
Tạ Nhất Bân vẫn có vẻ chưa phục. Na Lan cầm tờ giấy trên bàn lên, “Hình như anh đang định viết tiểu thuyết, đã phác thảo bố cục rồi đây.”
“Tôi muốn có kết luận chuyện này là thế nào, ai cũng có thể như cô lắm, tôi cũng đã mất trí nhớ, xin chào! Tôi mặc kệ không biết! Đừng ai làm phiền tôi nữa!” Tạ Nhất Bân giật lại tờ giấy.
Na Lan mỉm cười, “Nếu mặc kệ thì tôi chẳng tìm đến anh làm gì.”
“Thế là sao?”
“Nếu mất trí nhớ thì anh đã phục hồi được rồi còn gì? Cho nên tôi rất muốn biết chuyện hôm qua là thế nào. Tôi đã đọc Pu't lục của các anh…”
“Sao lại thế được?” Tạ Nhất Bân kêu lên. “Sao họ có thể cho cô đọc Pu't lục của chúng tôi? Có hợp pháp không?”
“Không thể khác, vì họ ép tôi làm cố vấn tâm lý tội phạm cho vụ án này. Tôi muốn không đọc cũng không xong.” Na Lan xưa nay không thích thừa thắng lấn tới nhưng lúc này cô không nén được nữa. “Vậy tôi xin hỏi anh có muốn cùng tôi tham gia phá án không?”
“Cô nói đùa chắc? Cô và tôi? Sở Công an thiếu gì cảnh sát hình sự, chẳng lẽ họ ‘Nghiêm… nghỉ!’ và chờ hai người nghiệp dư vớ vẩn đi phá án? Tôi không thể bỡn cợt độc giả của mình được!” Tạ Nhất Bân nói thế thôi, thật ra anh đang khoái chí.
“Thế thì thôi vậy!” Na Lan đứng dậy. “Tôi nghĩ rằng mình làm cố vấn cho họ, sẽ có một số tư liệu khiến anh hứng thú… nhưng tôi đành tự làm vậy! Bây giờ tạm biệt.”
Cô bước ra đến cửa thì bị gọi giật lại, “Này, tôi có thể làm được việc gì?”
“Rất nhiều việc.” Na Lan biết, vừa rồi anh chàng này chỉ giả bộ kêu ca thế thôi, cô bèn quay lại, mỉm cười. “Trước hết tôi cần một người cùng tôi khai thác trí lực, cùng gợi mở cho nhau. Ví dụ, chúng ta nên đặt trọng tâm ở chỗ nào.”
“Hoặc nói là chúng ta nên đặt trọng tâm vào ai.” Tạ Nhất Bân đặt tờ giấy kia xuống bàn trà, Na Lan lại ngồi xuống. “Cô nhìn đi, đây là toàn bộ các mối quan hệ, rất phân tán rất lỏng lẻo, nhưng người liên quan chặt chẽ đến vụ ςướק này là ông ta!” Tay Bân chỉ vào ba chữ “Đới Hướng Dương”.
Na Lan gật đầu, “Ông ta vừa khéo là người tương đối dễ điều tra… tin rằng cảnh sát cũng sẽ coi ông ta là chìa khóa. Nhưng chúng ta lại có ưu thế của mình.”
“Cô cứ tiếp thị đi, tôi nghe.”
“Sau vài lần hợp tác với Sở Công an, tôi hiểu rằng họ thừa nhân lực để xuất kích toàn diện, nhưng xuất kích toàn diện lại có nhược điểm là dễ bỏ sót một số chi tiết, hoặc chưa thể đi ngay vào các chi tiết. Chúng ta có thể tìm những chi tiết mà cảnh sát chưa chắc đã chú ý đến. Đây là ưu thế của chúng ta.”
“Cô thử ví dụ được không?” Tạ Nhất Bân chưa hình dung được đường hướng gì.
“Cảnh sát sẽ điều tra: trước khi vụ ςướק xảy ra, Đới Hướng Dương làm ăn, mâu thuẫn, gây thù chuốc oán với những ai, người nào biết thứ chứa trong két sắt, ai trong số đó có thể nảy sinh động cơ chiếm hữu. Cảnh sát cũng rất dễ nắm được tình hình kinh tế của Đới Hướng Dương, những vấn đề nội bộ gia đình, các mối quan hệ nhân sự phức tạp trong công ty. Cái chi tiết mà tôi nói ở trên là… ví dụ ông ta thích ăn gì, thích thương hiệu nào, hay đọc sách gì, có bị trầm cảm, mất ngủ hay vấn đề thể chất nào không công khai không… Ngoài ra, chúng ta có thể tìm hiểu một số quy luật sinh hoạt của ông ta như, hay đến các hiệu ăn, khách sạn, hội quán nào… từ đó thu thập được các chi tiết nhỏ mà cảnh sát không thể nắm được qua thẩm vấn. À…” Na Lan sực nghĩ ra. “Đới Quyên cháu gái ông ta nói với cảnh sát rằng năm nào ông ta cũng đi nghỉ ở Đông Nam Á vài lần, nhưng cụ thể là ở đâu, gặp gỡ những ai? Tôi nghĩ rằng hiện giờ cảnh sát chưa thể cử người đi tìm hiểu các chi tiết như thế, nhưng chúng ta đánh du kích thì có thể.”
Tạ Nhất Bân hỏi, “Đội viên du kích như tôi làm được việc gì đây? Chắc cô còn có ý định gì khác? Tôi đoán mình chỉ là một chân chạy việc, và cô sẽ là chỉ huy?”
Na Lan mỉm cười, “Tôi cũng là chân chạy việc. Chúng ta đều là đội viên du kích, là tình nguyện viên, chứ không có mối quan hệ sếp và nhân viên. Anh cho tôi số đi?”
Tạ Nhất Bân lại kêu ca về chiếc di động cục cưng đã mất toi trong đám cháy hôm qua, đành mua một cái xấu xấu bẩn bẩn dùng tạm, rồi họ trao đổi tài khoản WeChat. Tạ Nhất Bân vươn cổ nhìn danh bạ của Na Lan, kinh ngạc, “Chà! Cô quảng giao thế, add cả những người bạn chung hoạn nạn như bọn tôi à!”
Na Lan nói, “Bạn chung hoạn nạn là duyên, nên trân trọng chứ! Tôi chưa nạp đủ số đâu, còn Kiến Vĩ và Hoa Thanh chưa có di động mới. Cả Cát Tam Lạc nữa, anh ta hễ nhìn thấy tôi là nhức đầu.”
Nghe tiếng chuông cửa, hai tên ςướק (đã trốn khỏi hiện trường thành công) lo lắng nhìn nhau, rồi tắt phụt ti vi. Một tên nhòm qua mắt thần ở cửa, bị khách đứng ngoài đập cho một phát vào mắt thần, hắn sợ quá giật mình. Rồi khách cũng vào nhà.
Một trong hai tên nói, “Tao sợ ૮ɦếƭ khiếp! Đã nói là hôm nay đừng liên lạc, và coi như hai chúng tao đã bay hơi khỏi cõi trần gian kia mà? Ngoại trừ tình hình nguy cấp.”
Tên thứ hai, “Chắc là có tình hình nguy cấp. Có gay go không hả mày?”
Khách, “Đương nhiên nguy cấp, là chuyện sinh mạng.”
Cả hai tên ςướק mặt nhăn như bị. Khách hỏi, “Tay nghề cũ, chúng mày vẫn làm được chứ?”
Một trong hai tên, “Đương nhiên. Cần gì nào?”
Khách, “***!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc