Thượng Tướng Tà Ác, Hôn Nhẹ Nhàng Thôi - Chương 45

Tác giả: Lưu Niên Vô Ngữ

Thất Dạ không phải tự chủ dễ bị khi dễ , nhất là. . . . . . trong thời điểm cô bị người khác khiêu khích!
Tuy rằng đột nhiên bị Bỉ Lợi nắm cả thân thể, lại mất thăng bằng nên đổ xuống mặt đất, nhưng cô phản ứng rất nhanh. Thời khắc cơ thể bị ngã xuống đất, bàn tay cô dọc theo xương bả vai Bỉ Lợi gắng sức đè một cái, nhanh chóng - dễ dàng vượt qua hắn, thân thể tiếp đất vững vàng phía sau hắn.
Bỉ Lợi không nghĩ cô có bản lĩnh như vậy, lúc nắm lấy cô cũng không có dung sức quá, vừa vặn ᴆụng vào cổ tay Thất Dạ ngắt một cái, trong nháy mắt liền bị cô tránh thoát. Khi cảm giác được cái ót có một luồng sức mạnh cực nhanh tiến đến, hắn nhanh chóng quay người sang, đưa tay ra ngăn cản.
Nhưng Thất Dạ lại phi chân đá lên, trực tiếp nhắm đá vào vị trí Ⱡồ₦g иgự¢ của hắn.
Trong đôi mắt u ám nhất thời có chút kinh sợ, Bỉ Lợi nhảy hai bước về phía sau, bỏ qua tấn công của cô, mày rậm hắn nhíu chặt, ánh mắt như nước nhìn chằm chằm Thất Dạ: "Cư nhiên cô biết võ?"
"Có cái gì kỳ quái đâu? Tưởng rằng là vật phẩm bán đấu giá thì có thể cho các anh muốn khi dễ thế nào thì khi dễ sao?” Dù sao cũng đã thoát khỏi phủ của Gia Mậu, Thất Dạ cho rằng không cần thiết phải che giấu bản thân nữa. Cằm cô nâng nhẹ lên, cười nhạt nói: "Anh có thể đi đến chỗ Hoàng tử Tát Khắc Tốn tố cáo, để hắn phát lệnh truy nã - đuổi bắt tôi! Chỉ có điều Thượng tướng Trát Ca, bây giờ tôi có thế nói chính xác cho anh biết, cái vị Kỳ phu nhân gì đó, không phải tôi Gi*t! Nếu như là tôi làm, tôi nhất định sẽ thừa nhận, mà không phải giống như một số người hèn nhát không dám thừa nhận như thế, làm việc mà không dám thừa nhận, còn cần người khác chịu tội thay sao!"
Cô nói mấy câu đơn giản, như gió nhẹ thổi qua, nói xong rất yên tĩnh - tự tin, đang lúc vô hình, dường như trong lòng cô rõ ràng có thanh âm biểu dương!
Lông mày Bỉ Lợi thản nhiên giương lên, khóe miệng dâng lên chút ý cười nhàn nhạt. Hai cánh tay hắn vòng trước иgự¢, như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm thân thể uyển chuyển – duyên dáng đứng dưới ánh trăng, cả người cô toát ra loại khí phách xuất chúng, độ cong bên môi càng lúc càng tăng, nói: "Tôi biết!"
Thiếu chút nữa Thất Dạ phun một ngụm nước miếng trên người hắn!
Hắn á, bình tĩnh nói xong như vậy, hắn biết mọi chuyện, như vậy đại biểu cho Tát Khắc Tốn cũng đã biết được?
"Anh biết, vậy tại sao lúc đầu hoàng tử Tát Khắc Tốn lại chạy tới phủ Thượng tương đặc cấp để thăm dò tôi?" Lời nói của Thất Dạ vừa dứt, liền có chút cảm giác không đúng. Cô cắn răng, khẽ nguyền rủa một tiếng, lạnh lùng nói: "Tôi biết, Tát Khắc Tốn là nhằm vào Thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc, chứ không phải tôi, đúng không?"
"Tiểu thư Nam Hi lo lắng quá rồi!" Bỉ Lợi chỉ khẽ nhún vai một cái, bộ dạng như không có chuyện gì xảy ra.
"Thượng tướng Trát Ca, bất luận Hoàng tử Tát Khắc Tốn của anh và Hoàng tử Phí Lạc ᴆụng chạm chuyện gì, bọn họ thế nào cũng phải đấu nhau, tôi chie nói một câu!" Đầu lông mày Thất Dạ nhíu chặt, mắt lạnh nhìn Trát Ca, nói: "Tôi tuyệt đối không tham gia vào cuộc đấu nhau giữa bọn họ!"
Cho nên, lần này, cô tuyệt đối sẽ không đi cùng Bỉ Lợi! Bởi vì, cô hiểu được, đi cùng hắn, liền đại biểu cho cô đi bên cạnh Tát Khắc Tốn. Cô còn không có ngu như vậy, bây giờ đang không hiểu rõ tất cả thế cục hoàng thành Lạp Ma, tùy tiện dựa sát vào một phương, này cùng rước họa vào thân không sai. Phải biết rằng, trong lịch sử những vở kịch chiếm đoạt cung đình luôn tàn nhẫn, lấy ít thắng nhiều, lấy giả làm giả, chuyển bại thành thắng. . . . . . Tóm lại, các loại cách thức đều có! Bất kể kết quả như thế nào, quá trình đều tàn nhẫn. Cô, tuyệt đối không muốn quan tâm đến tất cả những việc đó, nhất là trong khoảng thời này này!
"Tiểu thư Nam Hi thật hài hước, Hoàng tử Tát Khắc Tốn và Hoàng tử Phí Nhĩ Lạc tình cảm anh em rất thân thiết, giữa bọn họ không tồn tại bất kỳ tranh đấu nào. Những lời đồn đại kia, không thể tin được. Hơn nữa, tiểu thư Nam Hi, hôm nay tôi chỉ là vô tình gặp được cô, muốn mời cô uống một ly rượu mà thôi, cũng không có ý tứ đặc biệt gì, lại càng không lôi kéo cô đi theo con đường chính trị!" Bỉ Lợi rõ ràng không đồng ý với lời nói của Thất Dạ, hắn nông cạn cười một tiếng, nói: "Tiểu thư Nam Hi, nể mặt tôi chút đi!"
"Tôi từ chối!" Thất Dạ thường thấy miệng lưỡi hắn lợi hại, bất luận Bỉ Lợi nói gì, cô đều không tin tưởng.
Thế giới này, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy. Tóm lại, thật vất vả cô mới thoát khỏi tay Gia Mậu, tuyệt đối sẽ không ở lại Hoàng thành Lạp Ma nữa. Cô muốn dùng tốc độ nhanh nhất rời đi, thoát khỏi đây càng xa càng tốt, để cho Gia Mậu không có cơ hội tìm được nơi đó! .
Bỉ Lợi nhướng mày trước thái độ kiên cường của Thất Dạ, hắn sải hai bước dài đi về phía trước, thân thể không tự chủ phát ra vẻ tàn ác giống như làm cho cả thế giới u ám mất đi sắc thái. Bước chân của hắn, vừa nhẹ nhàng chậm chạp vừa trầm nặng, bên trong dung mạo tuấn tú, rõ ràng thấy được chút hơi mù. Giống như chỉ cần Thất Dạ nhúc nhích, hắn sẽ giống nhu thú dữ trong đêm tối, lao ra cắn nuốt cả người cô!
Lần trước người đàn ông này, khiến Thất Dạ lại cảm thấy trên người hắn tỏa ra hơi thở âm u, bây giờ thân thể hắn càng tiến đến gần, loại cảm giác đó lại càng lúc càng rõ rệt hơn. Hai tay ở phía sau lưng cô chậm rãi nắm lại, tạo thành nắm đấm, đáy mắt u ám, trước lúc Bỉ Lợi ra tay đánh nhau với cô, một lần nữa lại xuất quyền với hắn!
Lần này, rõ ràng Bỉ Lợi đã có đề phòng, hắn hơi nghiêng người tránh được đòn tấn công của Thất Dạ, cánh tay dài mở ra, nhanh chóng dựa sát, thân hình kia, quả thật chính là ma quỷ trong đêm tối, tốc độ nhanh như chớp, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, túm lấy cánh tay mảnh khảnh của Thất Dạ, hơi dùng sức một chút, kéo cô về phía hắn - -
"Buông ra!" Tại thời điểm cánh tay của cô bị hắn nắm được, chân Thất Dạ nhấc lên, đầu gối hung hăng thúc mạnh vào vị trí bụng dưới của hắn, muốn nhân cơ hội thoát khỏi sự khống chế của hắn.
"Chiêu này đối với tôi vô dụng!" Khóe miệng hắn nhàn nhạt nói ra lời chế nhạo, khuôn mặt lạnh của hắn di động, hơi đá chân, tốc độ Thất Dạ rất nhanh, thời điểm cô sắp muốn đá vào vị trí dưới háng của hắn, lại bị hắn đá văng.
Bị hắn dùng chân đạp, Thất Dạ chỉ cảm thấy gân cốt trên đùi đều đau nhức - tê dại. Sức lực Bỉ Lợi sử dụng không mạnh, nhưng hết lần này đến lần khác, trùng hợp chạm đúng vào tuyến thần kinh yếu ớt - nhạy cảm của cô! Trong nháy mắt khiến chân mày cô nhíu chặt lại, cả người đều há miệng ra hít khí lạnh!
Nhưng, cho dù như vậy, Thất Dạ vẫn như trước không muốn chịu thua. Bỗng nhiên, cô cắn chặt răng, nắm chặt quả đấm nhắm vào gương mặt Bỉ Lợi, đồng thời còn cúi đầu cắn vào cổ tay hắn - -
Cả tay và chân đều dùng, ngay cả miệng cũng đã dùng, tóm lại, chỉ cần có thể thoát khỏi hắn, phải sử dụng bao nhiêu thủ đoạn, cô sẽ nỗ lực hết sức!
Nhưng kết quả, cũng chẳng hề lạc quan.
Chẳng là mấy hiệp, cả người cô đã bị Bỉ Lợi khống chế. Lưng cô dán sát vào trước của xe hắn, thân thể mảnh khảnh, chống đỡ Ⱡồ₦g иgự¢ rắn chắc của hắn. Hắn dùng một bàn tay mạnh mẽ mà có lực, ngăn chặn – đè xuống hai bàn tay nhỏ bé của cô lại, đông thời chế trụ hai chân cô, để cô không thể giãy giụa được nữa. Đến nỗi, ở khoảng cách rất gần thế này, ngay cả tiếng thở gấp, cũng đều có mùi hương của hắn - -
Thất Dạ cực kỳ ghét loại cảm giác này, bản thân cô cũng bị người khác nắm trong tay, bất kể là tự do, hô hấp, cũng bị người khác nắm giữ. Kể từ lúc xuyên đến thế giới này, cô gần như chưa có một ngày yên ổn. . . . . . Trước là Gia Mậu, hôm nay là Bỉ Lợi. Trong lòng cô tức giận, hiển nhiên trên mặt cô cũng viết đầy (biểu hiện rõ) nên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp.
"Chậc chậc, A Nhĩ Bá Đặc chính là thích bộ dạng thế này của cô sao? Khuôn mặt nhỏ nhắnãinh đẹp như vậy, không phải lựa ý mà theo, mà lại là chống cự - trách móc - -” Mí mắt Bỉ Lợi rủ xuống, cặp mắt nhìn chằm chằm cô, nói: "Thật là một khuôn mặt động lòng người mà!"
"Anh mà nói thêm một câu nữa, thì tôi bảo đảm tôi sẽ nhổ nước miếng lên người anh!" Hai hàng lông mày Thất Dạ nhướng lên, cặp mắt to sáng lên, giống như hàn băng, đâm thẳng vào ánh mắt của Bỉ Lợi.
Quả nhiên là người con gái mạnh mẽ, khó trách có thể ở bên cạnh A Nhĩ Bá Đặc lâu như vậy. Thậm chí, A Nhĩ Bá Đặc còn vì cô ta mà xin thuốc ở chỗ An Đức Liệt Vương, không tiếc sinh mệnh hạ giá cao, đến sa mạc Lý Sa bán mạng canh giữ vùng đất đó! Thật đúng là. . . . . . ૮ɦếƭ không oán tiếc!
"Cô đủ độc!" Bỉ Lợi cười cười, bàn tay đưa ra, dọc theo gương mặt cô nhẹ nhàng vỗ vỗ, cảm giác được làn da cô non mềm đầy xúc cảm, cười khan một tiếng, nhỏ giọng nói: "Đừng nói là A Nhĩ Bá Đặc thích, ngay cả tôi cũng thích rồi đấy!"
"Thật xin lỗi, nói cho anh biết, anh không có thu hút được sức quyến rũ của tôi!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thất Dạ xoay sang chỗ khác, không nhìn hắn, chỉ lạnh lùng nói: "Muốn chơi, hay là đi tìm mấy người phụ nữ trên tinh cầu Chafee của các anh mà chơi!"
"Cô như vậy, sẽ chỉ làm cho người khác càng muốn chơi. . . . . . cô!"
Lời này của Bỉ Lợi, giống như lời than vãn thấm vào tai Thất Dạ, xen lẫn, hơi thở ấm áp!
Nói thực ra, cách thức nói chuyện như vậy, chỉ khiến Thất Dạ càng thêm chán ghét!
Cô có thể cảm thấy được, so sánh với Gia Mậu, người đàn ông Bỉ Lợi • Trát Ca, kiềm chế Dụς ∀ọηg cũng không kém. Nhưng không biết, có phải hay không bởi vì trên người Gia Mậu toát ra hơi thở trong sạch, mà trên người người đàn ông này lộ ra một ít mùi nước hoa nhàn nhạt, khiến cô cảm thấy chán ghét!
Cô khẽ cười cười “Xuy” một tiếng, mặc dù cả người bị áp chế, nhưng khí thế không hề suy giảm. Khuôn mặt nhỏ nhắn xoay trở lại, ngước mắt, vừa lúc tầm mắt cô chạm vào ánh mắt hắn, thời khắc khóe miệng hắn khơi lên một chút ý cười, thì phun ra từng câu từng chữ rõ ràng: "Bà đây đối với cháu, không có hứng thú!"
"Vật cưng này thật là thú vị, có thể đào tạo, mấu chốt là. . . . . . Hiện tại, tôi đối với cô có hứng thú!"
Môi mỏng Bỉ Lợi khẽ nhếch, chợt bàn tay nâng cằm Thất Dạ lên, đầu ngón tay thon dài nâng cái cằm tinh tế - mềm mại của cô, một chút một chút di chuyển xuống dưới, мơи тяớи lên cái cổ cô, xương quai xanh gợi cảm, thẳng hướng cúc áo cô, động tác thăm dò vào - -
Thất Dạ cắn chặt hàm răng, hai vai dùng sức lắc lư, nhưng đáng tiếc, không có chút hiệu quả nào. Cô, lông mày dựng ngược, mắt lạnh trừng lên, nhìn về phía người đàn ông muốn mở miệng chửi ầm lên, không ngờ lại có một giọng nói trầm thấp hờ hững của người đàn ông truyền tới.
"Bỉ Lợi • Trát Ca, tôi cho cậu ba giây, nếu như cậu không chịu buông cô ấy ra, súng này. . . . . . Sẽ ςướק cò!"
Trong đêm tối, thanh âm kia, tiếng nói trầm thấp - nhạt nhẽo, như một luồng gió thoáng qua, êm ái, điềm tĩnh, làm cho người khác cảm thấy thoải mái! Hơn thế nữa mà thôi.
Thất Dạ nhìn về phía phát ra âm thanh, nhưng thấy gần kề (gần trong gang tấc) nơi này, là một khẩu sung lục, đặt chính giữa trán Bỉ Lợi • Trát Ca.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc