Thượng Tướng Tà Ác, Hôn Nhẹ Nhàng Thôi - Chương 19

Tác giả: Lưu Niên Vô Ngữ

Ác ma chính là ác ma, trời sinh chính là tính tình kém.
Thất Dạ đảo mắt trong veo, ngọn lửa hừng hực thiêu đốt từ trong mắt xinh đẹp bắn ra toán loạn, ánh mắt như kiếm sắc bén, đem Gia Mậu *** trăm vạn lần.
Sự căm thù của cô gái rất rõ ràng, Gia Mậu lại hoàn toàn không có động tĩnh gì, mặt mày ung dung, bàn tay dùng lực nắm cổ chân mnahr khảnh của cô gái, khẽ khom người, tự tay đem giày thủy tinh màu xanh dương nhạt đeo vào chân ngọc của Thất Dạ.
Rõ ràng là anh hầu hạ cô, nhưng phong cách người đàn ông này vẫn ôn tồn nho nhã như cũ, không có lúc nào là không hiển lộ sự cao quý cùng bản chất tiêu sái của anh. Trái tim Thất Dạ có chút rung rung, trong lúc nhất thời, cũng không nhịn được nín thở trầm ngâm, lẳng lặng liếc xéo người đàn ông ác ma bất phàm nổi bật này, mắt thậm chí quên cả chớp.
Giúp cô đem giày cài tốt, mi Gia mậu tà tà nhếch lên, bàn tay trước mặt cô gái lần lượt vươn ra, lạnh nhạt nói: “Đi rửa sạch một chút là có thể lên đường rồi.”
Rõ ràng mặt anh không chút biểu cảm, nhưng khóe môi đuôi mày rất tự nhiên, lại giống như nhiễm hết phong tình, vẻ mị hoặc này, lúc nào cũng tràn ngập trong không khí, làm cho người ta lộ vẻ xúc động.
Comn mắt trong sáng chớp chớp hai lần, tay nhỏ bé của Thất Dạ, không tự chủ được đặt vào trong lòng bàn tay của anh, mặc cho anh kéo, ra bên ngoài giẫm chân tại chỗ mà đi.
Cửa phòng khi hai người đi gần đến tự động mở ra, đứng ở cửa là cô gái dẫn họ vào bên trong, nhìn đến bọn họ bước chân ra ngoài phòng, liền lập tức khom người xuống đối với bọn họ, cung kính nói: “A Nhĩ Bá Đặc thượng tướng, tiểu thư, xin đi thong thả.”
Trong lời nói, đuôi lông mày không quên dương nhẹ lên, tầm mắt hình như dọc theo mặt của bọn họ khẽ xẹt qua, nhưng bởi vì mặt lạnh của Gia Mậu bỗng chốc nghiêng ngang qua, mà cô ta bị sợ đến mức buông mắt xuống, lưng cũng khom xuống càng thấp.
Cô gái này cho Thất Dạ cảm giác, cực kì giống chó Gia Mậu nuôi, rất sợ chủ nhân không thích, tùy thời sẽ làm thịt mình.
Một tiếng thở dài trong lòng, Thất Dạ nhẹ nhàng giãy bàn tay thon bị Gia Mậu nắm chặt, cố gắng tránh thoát khống chế của anh.
Chỉ là, Gia Mậu không thả, cô cũng chỉ có thể mặc kệ để anh nắm giữ.
Người đàn ông nghiêng mắt, nhàn nhạt phân phó: “Enma, lấy chậu nước nóng tới đây.”
“Dạ.” Enma thấp giọng đáp, nhanh chóng xoay người đi lấy nước.
“Cô ấy rất sợ anh.” Thất Dạ có chút ngạc nhiên, mắt to linh động chớp mấy cái, lông mi tựa như lụa mỏng, họa ra sóng lăn tăn hình vòng cung, giống như bướm bay toán loạn, nhu nhã xinh đẹp.
“Cô không sợ?” Gia Mậu ngửa đầu duỗi lông mày, một đôi con ngươi hẹp dài sâu kín liếc vế phía cô, như chim ưng nhìn thèm thuồng, một cỗ cường đại khí thế toàn vẹn.
Vấn đề này, trong lúc nhất thời, Thất Dạ cũng đang tự hỏi.
Thật ra thì, trong lòng cô rất mâu thuẫn. Đối với người đàn ông này, sợ, cũng không sợ.
Lúc thì anh dịu dàng thắm thiết, tựa như thiên sứ dễ thân, làm cho người ta không nhịn được nghĩ đến gần, ôm, thậm chí... thân thiết. Nhưng, khi cả người anh tản ra khí thế tàn nhẫn ***, giống như satan đến từ địa ngục, lãnh khốc, ma mị, làm cho người ta nhìn mà sợ.
Một người đàn ông ác ma phức tạp như thế, cùng anh chung ***ng, không có trái tim cường đại, là gánh vác không nổi.
Ẩn nhẫn kiên cường như cô, cũng bởi vì mấy ngày nay cùng anh sinh ra xung đột, nên sinh lòng trở nên hèn nhát...
Vì vậy Thất Dạ cười mỉa, đáp lại anh đáp án lập lờ nước đôi: “Anh không có khả năng trở thành chúa tể vĩnh viễn của tôi.”
“Vậy sao?”
Ngón tay Gia Mậu hơi nắm cằm cô, ép cô ngẩng đầu, đem thân thể mảnh khảnh của cô, in vào trong hai đồng tử âm u, để cho cô giật mình ở trước mặt anh, quả là nhỏ bé.
Đáy lòng Thất Dạ bỗng nhiên căng thẳng, khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi có chút văn vẹo.
“Cô sợ tôi!”
Ba chữ nhẹ nhàng bâng quơ bật ra từ đôi môi mỏng của Gia Mậu, đơn giản lưu loát, như ma âm ngàn năm vọng lại, đẩy Thất Dạ vào trong tình cảnh hoang vu, khiến cô thấy như trong không khí tràn ngập cát vàng, nhìn không rõ vẻ mặt của người đàn ông trước mặt.
Làn da tuyết trắng dưới hàm bị người đàn ông này nhẹ nhàng ve vuốt, cô cực kì giống một nô lệ để cho anh ta khinh nhờn, không cách nào chạy trốn!
Trong lỗ mũi, truyền đến một mùi hương nước thuốc nhàn nhạt, kích thích khiến trái tim của cô tăng tốc đập mạnh, ý thức mê ly, dần dần khép mắt.
Trước mắt là người đàn ông khí vũ hiên ngang, hai mắt như hồ nước xanh biếc sâu thẳm, hai hàng lông mày xếch lên như vẩy mực (1 cách vẽ tranh thủy mặc) vẽ thành, làm gương mặt vốn tuấn tú hoàn mĩ của anh, càng thêm phong thái thanh nhã!
Khuôn mặt nhỏ nhắn như hoa như ngọc khẽ nhíu một cái, Thất Dạ hừ lạnh, lời nói trái với lương tâm phát ra từ đôi môi anh đào, tựa như tiếng hót chim oanh, tự nhiên có tiếng “Tôi mới không sợ anh!”
Đôi mắt của cô sáng và có hồn như sao, hai hàng lông mày xinh đẹp như liễu, tự dưng phát ra khí chất xinh đẹp động lòng người.
“Ha ha, chuyện này đúng là tốt!”
Gia Mậu xoay ngược mu bàn tay lại vỗ nhẹ mấy cái theo khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của cô, ngón cái *** theo *** trơn láng như sứ của cô, lòng bàn tay chợt giữ chặt gáy cô, kéo thân thể mảnh mai của cô lại gần hơn, trong đầu mày và ánh mắt, nổi lên một vẻ kiêu ngạo!
Thất Dạ uốn éo eo thon một chút, thấy rằng không chạy thoát vòng tay của anh ta, chỉ có đôi môi đỏ mọng vung lên, thanh âm cao ngạo lành lạnh: “Đương nhiên tốt, Gia Mậu · Dương · A Nhĩ Bá Đặc, tôi cho anh biết, ác ma vĩnh viễn đều không đấu lại thiên sứ đâu!”
“Thiên sứ?!” Mắt Gia Mậu ánh lên tia sắc lạnh, tựa như vùi lấp mộng cảnh, đẹp như tranh vẽ: “Cô sao?”
“Đương nhiên”
Ý tứ là, anh là đại ác ma, không đấu lại tiểu thiên sứ như cô hà?!
Gia Mậu cười cười, lông mày lành kạnh, lòng bàn tay vỗ hai cái trên đỉnh đầu cô, mỗi chữ một cái: “Rất, tốt!”
Như vậy, họ đã nhìn nhận tốt lắm!
Xem ra, cuộc sống về sau, bởi vì có cô xuất hiện, sẽ không còn cảm giác không thú vị nữa!
“Thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc, nước ấm của người!” Ái Mã lúc này đã trở lại, còn bưng một chậu nước bằng vàng, bên trong cái chậu mờ mịt hơi nước, bên cạnh còn có một cái khăn lông trắng sạch sẽ.
“Ừ.” Gia Mậu trả lời lạnh nhạt, tự mình làm ướt khăn lông rồi vắt khô, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Thất Dạ vì cô nhẹ nhàng lau sạch.
Một dòng nước ấm thấm từ *** vào trong xương tủy, lan tràn trong mạch máu, theo thần kinh nhạy cảm không ngừng thâm nhập vào cơ thể, chạy thẳng đến nơi nào đó trong tim Thất Dạ, khiến cho hô hấp của cô, cũng đình trệ.
Mặt mày Gia Mậu khẽ trầm xuống, vẻ mặt thanh nhã, không nhìn ra chút tâm tình nào.
Nhưng động tác của anh lại cực kì nghiêm túc, giống như đang chăm sóc bảo bối mình che chở trong lòng bàn tay vậy, chuyên chú, dịu dàng, khiến Ái Mã đứng một bên phải trợn mắt, há hốc mồm.
Thất Dạ chợt nghĩ, lúc này, người đàn ông này lại thành thiên sứ.
“Xoay người”
Thanh âm than nhẹ bình thường dễ nghe của Gia Mậu rơi xuống bên tai, khiến cho tâm thần Thất Dạ rung động. Cô giương mắt, tầm mắt chạm ngay phải ánh mắt tối tăm của nam nhân này, khẽ cắn môi dưới, khéo léo quay lưng về phía anh.
Lòng bàn tay của người đàn ông đỡ lấy khăn lông, tinh tế lau từ gáy tới eo lưng của cô.
Có lẽ, là muốn lau đi dấu chân vừa rồi của anh trên người cô!
Thật là tỉ mỉ săn sóc!
Chỉ là, cũng chỉ là ý niệm mà thôi –
Hiện tại tâm tình của anh ta tốt, nên cưng chiều trêu chọc cô một chút, rất nhanh, anh ta sẽ khôi phục lại bản tính ác ma kia thôi!
Cho nên, Nam Thất Dạ, cô thời khắc đều phải duy trì phòng bị tâm tính của anh ta, không thể buông lỏng trong chốc lát, chịu sự hấp dẫn của anh ta.
“Tốt lắm,” Bàn tay cầm khăn lông của Gia Mậu rời khỏi sống lưng của Thất Dạ, bàn tay cho vào trong chậu nước, rửa sạch, một lần nữa cầm lấy tay mảnh khảnh mềm mại của cô gái, khóe miệng nổi lên một chút ý cười nhạt ý vị sâu xa: “Đi thôi!”
Bên trong khoang của máy bay trực thăng, ánh sáng nhạt màu vàng quất chiếu vào, làm nổi bật lên dung mạo tuấn tú của người đàn ông đang lười biếng dựa vào bên cửa sổ.
Cặp mặt của anh hơi nhíu lại, hai hang lông mày rậm như vẩy mực vẫn nhếch lên như cũ, anh tuấn, đẹp trai! Dung mạo này, tựa như được tỉ mỉ điêu khắc thành, suy nghĩ cẩn thận mà vẽ nên, hấp dẫn, sắc bén, tà mị ở bên trong, lại tràn đầy hơi thở cám dỗ!
Bỗng chốc, máy bay trực thăng hơi lắc lư một chút, thay đổi quỹ đạo –
“Chuyện gì xảy ra?” Người đàn ông chưa từng mở mắt, môi nhếch lên, lại có tiếng nói nhẹ nhàng phát ra.
“Chủ tử, phía trước mới có một máy bay xông mạnh tới, vừa tránh khỏi!” Vưu Đức ngồi trên ghế lái lập tức trả lời, cặp mắt kia, nhìn chằm chằm số liệu biến hóa trên máy móc, tiếp tục giải thích: “Theo số liệu dò được, máy bay kia hẳn là chuyên cơ bình thường của quý tộc trong hoàng thành Lạp Ma.”
“Mô hình Noble?” Thân thể người đàn ông bật dậy vội vàng mà ngay ngắn, mí mắt chậm rãi mở ra, con ngươi hẹp dài, chợt bắn ra ánh lạnh.
Mặc dù không quay đầu lại nhìn ánh mắt của người đàn ông này, Vưu Đức vẫn cảm thấy được không khí nghiêm nghị tràn ngập trong buồng lái, khiến cho trái tim hắn cũng khẽ run lên một cái. Nếu như không phải đã đi theo người đàn ông bên cạnh nhiều năm, quen thuộc với sự lạnh nhạt của chủ tử này, chỉ sợ hắn lúc này, đã sớm sợ đến tay chân lạnh cóng, không thể làm được gì rồi!
Hắn hít sâu để khống chế tâm tình của mình, mắt hắn nhìn thẳng phía trước nghĩ lại chuyện vừa qua, đem sự hoài nghi trong lòng mình nói ra: “Đoán chừng, là con em danh môn vọng tộc trong hoàng thành Lạp Ma, muốn khiêu khích chúng ta.”
“A – ”
Một tiếng giễu cợt bật ra từ đôi môi mỏng lạnh lùng của người đàn ông, ngắn ngủi mà có lực, lại khiến người khác không khỏi cảm thấy áp lực.
Lòng của Vưu Đức, căng thẳng.
Bình thường khi người đàn ông đó có phản ứng này, chính là địch thủ khiêu khích anh, sẽ không có kết quả tốt.
Vậy không, một giây kế tiếp, người đàn ông lạnh lùng ra lệnh, liền vang vọng trong buồng lái, chữ chữ thấm vào như băng tuyết sương lạnh, tàn khốc lạnh lùng.
“Cho máy bay quay lại đằng sau chặn nó lại, nổ.”
“Chủ tử, vậy sợ rằng...”
Vưu Đức cau mày, trên mặt hiện lên vẻ lo lắng trùng trùng.
Tuy nói chủ tử từ trước đến giờ tính tình cao ngạo, coi thường hết thảy luân lý đạo đức thông thường, thậm chí đối với hoàng tộc cũng không có nửa phần sợ hãi, nhưng kiểu máy bay trực thăng Noble, ở tinh cầu Chafee này, chỉ có con em các gia tộc lớn trong quân đội và triều đình mới có được. Nghĩ đến, đối phương cũng không phải nhân vật đơn giản gì, bọn họ nếu ở hoàng thành Lạp Ma làm ra chuyện quá phận như vậy, chỉ sợ sẽ hậu hoạn vô cùng –
“Hả?!”
Cánh tay thon dài của người đàn ông vòng trước ***, lành lạnh chất vấn phút chốc cắt đứt ý muốn khuyên giải của Vưu Đức, khí thế hơn người!
Vưu Đức trái tim căng thẳng, không dám lỗ mãng, gấp giọng nói: “Dạ!”
Sau đó, cầm lên bộ điều khiển dao động, phân phó thuộc hạ đi theo phía sau máy bay của bọn họ, làm việc!
Người đàn ông vẻ mặt lạnh nhạt, nghiêng con mắt, tầm mắt nhàn nhạt liếc nhìn ra bầu trời đêm hắc ám bên ngoài, ánh mắt trầm tĩnh như nước.
Vưu Đức nhướng mi mắt, qua gương chiếu hậu liếc người đàn ông kia một cái, đôi môi khẽ nhúc nhích, muốn nói lại thôi.
Nam nhân phía sau không có nhìn hắn, lại như thấy được tâm tư của hắn, lạnh nhạt mở miệng: “Có lời gì, cứ hỏi?”
“Dạ!” Vưu Đức gật đầu, thanh âm ép tới cực thấp, hỏi: “Chủ tử, người... thật sự muốn dẫn tiểu thư trở về cổ thành Tích Bảo sao?”
“Có vấn đề?” Lông mày của người đàn ông nhẹ nghiêng, thanh âm vang mà có lực.
Cảm thấy tầm mắt rét lạnh của người đàn ông quét qua sống lưng mình, Vưu Đức nhanh chóng lắc đầu: “Không có, chỉ là... thuộc hạ lo lắng thành Đức Lan bên kia –”
Người đàn ông cười lạnh một tiếng cắt đứt lời Vưu Đức, con ngươi phát ra một chút ánh sáng lạnh chìm ám: “Bọn họ, nhằm nhò gì!”
Thế gian này, không có người hay vật nào, có thể ngăn trở được anh, đem tiểu thiên sứ xinh đẹp đó mang về bên cạnh anh, để cho cô từ đó hạnh phúc vui vẻ!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc