Thượng Tướng Tà Ác, Hôn Nhẹ Nhàng Thôi - Chương 18

Tác giả: Lưu Niên Vô Ngữ

"Cô không Gi*t được tôi!"
Ngôn ngữ tựa như giễu cợt lại ẩn chứa ý vị sâu xa, ngắn ngủi lại đạm bạc, lại khiến cho tâm của Thất Dạ, cũng bị kinh hãi cứng ngắc mất mấy giây. Ngay sau đó, cô giống như bị thái độ của người đàn ông kích thích, cổ họng nuốt một cái, cánh tay chợt nâng lên, họng súng nhỏ màu bạc, trực tiếp chỉ thẳng vào Gia Mậu, trong mắt tràn đầy ánh sáng kiên định: "Không được cái rắm chó, lão nương cũng không tin có tà, ngươi đi ૮ɦếƭ đi!"
Lúc cô nói những lời này, ngón cái đã tì lên nòng súng lục, ngón trỏ đặt vào cò súng, hướng Gia Mậu liền bắn ra một phát!
Bởi vì từ nhỏ chịu sự huấn luyện tàn khốc, đã rèn luyện cho tâm tính cô tới mức cực kỳ ẩn nhẫn kiên cường, vì vậy một phát súng này, cô ra tay không chút du dự. Hơn nữa kỹ năng bắn súng của cô như thần, chỉ cần Ϧóþ cò một cái, tin tưởng chắc chắn sẽ lấy được mạng Gia Mậu!
Nhưng, kế tiếp xảy ra chuyện quỷ dị, khiến cho phần đời sau này của Thất Dạ, trở thành một kí ức không thể xóa đi.
Bóng dáng của Gia Mậu chợt lóe, quả thật giống như quỷ mỵ, nhanh như tia chớp. Thật đúng như chỉ trong nháy mắt, thân hình cao ráo của anh ta đã đứng nghiêm ở trước người Thất Dạ. Chân thon dài có lực của người đàn ông, dọc theo đầu gối cô dùng sức đá một cái, cô lập tức cảm thấy xương cốt tê dại, cả thân thể mất khống chế tự động quỳ sấp trên mặt đất, đúng lúc ngã dưới háng anh ta.
Trước khắc đó, Thất Dạ còn cảm thấy cổ tay mình một trận đau đớn, mà súng lục nhỏ màu bạc vốn dĩ phải nằm trên tay cô, đã bị Gia Mậu đoạt đi. Cùng lúc đó,sống lưng cô, bị một lực vô cùng lớn giẫm đạp lên. Thì ra là, bàn chân của người đàn ông, đạp lên ngang lưng cô. Lực rất lớn, khiến cho thân thể vốn mảnh khảnh của cô dường như muốn đứt thành hai đoạn ——
Thất Dạ kêu rên, gương mặt thanh tú, như dây thừng xoắn chặt, hoàn toàn dúm chung vào một chỗ!
"Leng keng. . . . . ."
Bên tai, truyền đến tiếng vang của kim loại rất nhỏ chạm đất, thanh thúy rõ ràng, thật giống như đang cười nhạo sự ngu xuẩn của cô . . . .
Khóe mắt quét về phía âm thanh rơi xuống vừa phát ra, lòng của Thất Dạ, từng điểm từng điểm không ngừng trùng xuống!
Vật kia, thì ra chính là đạn từ trong khẩu súng anh ta đoạt lấy từ trên tay cô —
Cũng không biết Gia Mậu dùng cách nào đoạt được nó, nhưng tất cả cảnh tượng lúc này đã là minh chứng hùng hồn chứng thực cho tuyên bố cuồng ngạo của anh ta: Cô, quả nhiên là không Gi*t được anh ta!
"Tiểu tử, cô thật sự quá khờ!"
Trên đỉnh đầu, giọng điệu hời hợt của Gia Mậu từ từ vang lên, bên trong lời nói, mang đầy mùi vị châm chọc, chữ chữ rõ ràng có lực, đánh thẳng vào tâm Thất Dạ, khiến cho tất cả tự tin và kiên trì của cô, đều ở trong nháy mắt này tan rã.
Cô hôm nay, thật cực kỳ giống như tôm tép nhãi nhép, mặc cho anh ta cao cao tại thượng dẫm đạp xuống đất —
Bàn chân của Gia Mậu, từ phía sau lưng của cô một đường di động về phía trước, tại xương sống lưng của cô gia tăng lực, cơ hồ có thể chấn vỡ lục phủ ngũ tạng của cô. . .
Cuối cùng Thất Dạ vô lực phản kháng nằm rạp trên mặt đất, hai mắt hơi tuyệt vọng khẽ khép lại.
Cô thua rồi, hơn nữa, còn là thất bại thảm hại!
"Không chịu nổi một kích!"
Đem khẩu súng lục nhỏ màu bạc vứt xuống dưới đất, môi mỏng của Gia Mậu bật ra một tiếng cười lạnh.
Thất Dạ biết, chờ đợi cô, nhất định là ђàภђ ђạ vô cùng tận —
Chỉ là, Nam Thất Dạ, chẳng lẽ mày thật cam tâm, tiếp nhận sự trừng phạt biến thái của người đàn ông này sao?
Không! ૮ɦếƭ cũng không! ! !
Cái âm thanh từ đáy lòng, kiên định mà có lực nói cho cô biết.
Vì vậy, ở thời khắc khi cảm thấy ủng da của người đàn ông đạp lên đến vị trí gáy, đôi bàn tay trắng như phấn của Thất Dạ chợt xoay chuyển, nghiêng mặt sang bên, liền thò tay cầm lấy khẩu súng lục kia lên, nòng súng chống vào huyệt Thái Dương của mình, không chút do dự dùng sức Ϧóþ cò!
"Cạch —"
Âm thanh của tiếng súng, chấn động đầu óc của Thất Dạ, một hồi nhộn nhạo!
Ra tay phát súng kia, mong đơi đau đớn lại chưa từng truyền đến, trừ cảm thấy vị trí huyệt thái dương hơi chấn động ra, Thất Dạ chẳng hề cảm nhận được bất kỳ dấu hiệu tử vong nào của mình cả.
Ngược lại là âm thanh châm biếm của người đàn ông, kích thíc khiến da đầu cô run lên.
“Cô gái ngốc, không có sự cho phép của tôi, đến cả tư cách nghỉ đến cái ૮ɦếƭ cô cũng không có.”
Thất Dạ chấn động trong lòng, đầu ngón tay lần nữa dùng sức nắm mấy cái khuy, lại phát giác kết quả đều giống nhau: trong lòng súng, căn bản cũng chưa có đạn bay ra.
Chẳng lẽ lúc anh ta đoạt súng, đã nhanh chóng hủy đi toàn bộ đạn? Tốc độ kia, không khỏi cũng quá nhanh đấy nhỉ?
Bị đùa giỡn như thế, Thất Dạ cau mày, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo hiện lên vẻ ảo não. Cảm thấy vị trí gáy chợt nhẹ nhõm, biết ủng da của anh đã rời đi, cô cắn chặt hàm răng, ngẩng đầu, đôi mắt trong suốt hung hăng nhìn chằm chằm anh, trong mắt sáng, là khí thế không chịu thua trước sau như một, nổi giận nói: “Khốn kiếp, khi dễ phụ nữ.”
“Người phụ nữ dám ra tay với tôi. Cô... là người đầu tiên.” Thân hình thon dài của Gia Mậu ngồi xổm xuống, đưa bàn tay giữ chặt khuôn mặt nhỏ nhắn chưa đủ lớn bằng chừng bằng bàn tay, mắt thâm thúy màu hổ phách, một mảnh tối vắng lặng bay lấp lánh mà qua: “Thật có dũng khí.”
“Lão nương còn sợ anh hay sao.” Thất Dạ hừ lạnh, gương mặt dùng sức vung, cố gắng tránh anh ᴆụng vào. Nhưng sức không đủ, ngược lại càng bị anh siết chặt. Trên trán cô nhăn thành hình chữ “sông”, cắn môi dưới, không dám phát ra tiếng kêu đau.
Làm quân nhân chánh giới cao cao tại thượng vương giả, Gia Mậu thường xuyên có thể nhìn đến sự kiên cường của quân nhân, mà nếu cô như vậy, dám ở trước mặt mình lỗ mãng, thậm chí khiêu khích mình, đừng nói là một cô gái nhỏ, chính là sĩ quan cao cấp, anh cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua.
A, đây là một cô gái nhỏ, cái loại phong cách quật cường thà ૮ɦếƭ chứ không chịu khuất phục, một mặt còn thật sự đem đáy lòng âm u nhất của anh xốc ra ngoài, làm hứng thú của anh đối với cô, tăng gấp bội.
Cô muốn ૮ɦếƭ, anh liền cố tình để cho cô còn sống.
Cô muốn chạy trốn khỏi anh, anh sẽ phải từ đó đem cô giam cầm bên người, thuần phục cô, để cho cô không còn nơi để trốn.
Anh nghĩ muốn, vô luận là người, tài, vật, quyền, không gì không thể bỏ vào trong túi.
“Rất tốt.” Môi mỏng khêu gợi bật ra một nụ cười nhạt nhẽo, đuôi lông mày Gia Mâu bay xéo, đầu ngón tay níu lấy sau cổ áo cô, đem cả người cô nhấc lên, ném hướng ghế sa lon.
Đang lúc Thất Dạ cho là ác ma kia muốn biến đổi phương thức giày vò mình, Gia Mậu lại quay người sang, từ một bên cầm một bình thủy tinh nhỏ lộn trở lại, nửa ngồi bên người cô.
Cánh tay bình thường trơn bóng trắng muốt như ngọc bị anh bắt được, Thất Dạ lạnh lùng trừng mắt, vốn định dùng sức đem nó từ trong tay Gia Mậu rút ra ngoài, nhưng đối phương hơi sức quá lớn, năm ngón tay giống như vóng vuốt chim ưng đang săn được con mồi, đem cô kiềm chế gắt gao, căn bản thoát không được.
Mà việc làm kế tiếp của Gia Mậu, để cho cô trong nháy mắt mở rộng tầm mắt....
Người đàn ông kia, mở nắp bình, đem chất lỏng lạnh lẽo bên trong đổ xuống cổ tay cô, sau đó lấy lòng bàn tay xoa thử, động tác nhẹ nhàng, lực vừa phải, làm Thất Dạ hoàn toàn không có cảm giác đau đớn.
Anh... lại giúp cô bôi thuốc?!
Thất Dạ như trong mộng, đáng tiếc thuốc nước lạnh lẽo thấm vào da thịt, bởi vì đầu ngón tay Gia Mậu ma sát mà từ từ trở nên nóng bỏng, cô hiểu mình đang sống ở thực tế.
Ma quỷ này, thật là âm tình bất định, một hồi gió một hồi mưa, quả thật chính là một đại biến thái.
Khi cô gái rơi vào khốn hoặc thì bàn tay Gia Mậu chợt dùng sức đẩy cô, ma chưởng trực tiếp đem quần áo trên người cô kéo xuống....
“Anh làm gì thế?” Mặc dù giờ phút này cả người đều mệt mỏi, nhưng y phục bị kéo rơi, Thất Dại trời sinh nhạy cảm phản ứng nhanh chóng. Cô co rúc bả vai, lòng bàn tay níu lấy y phục muốn lần nữa đặt lại lên thân thể mảnh mai trắng muốt, bàn tay Gia Mậu đúng lúc cản trở cô. Cô trợn tròn đôi mắt, mắt lạnh quét về phía anh, mặt tràn đầy tức giận: “Hạ lưu bại hoại.”
Vẻ mặt Gia Mậu đạm bạc, đôi mắt xinh đẹp kia chỉ tốt ở bề ngoài nghiêng nhìn cô một cái, binhg tĩnh đẩy cánh tay cô ra, thân thể cao lớn đến gần, cầm lên bình thủy tinh nhỏ, đem thuốc nước kia dọc theo vị trí té xuống ở bụng cô.
Chất lỏng lạnh lẽo thấm vào rốn, một cảm giác mát mẻ sảng khoái trong người chậm rãi lan tràn ra, đầu gối vốn bị anh ᴆụng chạm vết thương tím đen, đau đớn lập tức giảm bớt không ít...
“Thương tổn, nhất định phải trị tận gốc.”
Lòng bàn tay người đàn ông đặt lên da thịt mềm mại tinh tế của cô gái, mặt mày cạn dương, mắt đen thâm thúy, giống như dò xét, tầm mắt rơi vào khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tuyệt trần như hoa quỳnh của cô gái, gương mặt ung dung thanh tao lịch sự, bộ dáng siêu dật tiêu sái, thật giống như thương thế của cô gái kia, cùng anh căn bản không có nửa điểm quan hệ, ngược lại, cực kì giống như đại thầy thuốc cứu sống, khuyên giải cô bệnh nhân phải nghe lời.
Anh đi XX ấy!
Thất Dạ cắn chặt hàm răng oán thầm, nhưng bởi vì bị bàn tay anh khẽ vuốt xoa vùng bụng nón nà như tuyết mang đến cái loại cảm giác tê dại, chọc cho dáng nhỏ thướt tha thon thả hơi giãy dụa khó chịu, một đôi tay thon nhỏ lắm thảnh quyền, má đào đỏ thắm như rạng mây, đáy mắt một tia sắc thái ngơ ngẩn xẹt qua, hô hấp hơi trầm xuống.
“Đau không ?”
Đầu ngón tay Gia Mậu đột nhiên dừng lại động tác, thật giống như quan tâm sủng vật mình yêu thích, thấp giọng ngâm. Con mắt anh tựa như biển sâu, lông mi dày như được chải bay dựng lên, khuôn mặt tuấn lãng đẹp trai này, một cỗ thần khí thanh tú phong vận không cần nói cũng biết.
Đây không phải là nói nhảm sao?
Môi anh đào của Thất Dạ khẽ mở, vốn muốn nói chút ngôn ngữ khó nghe, nhưng nghĩ lại, nếu như không muốn bị người đàn ông như ác ma này ђàภђ ђạ, thái độ mình phải buông xuống, làm bộ thuận theo anh ta một chút tốt lắm. Vì vậy, khóe miệng cô nhẹ nhàng nhếch lên, bình tĩnh bình tĩnh lên tiếng: “Không đau.”
Xem anh choáng nha còn có thể muốn nghĩ ra cách gì tiếp tục dày vò tôi.
“Tính khí đùa bỡn, hả?”
Gia Mậu cười, hình ảnh trong đôi mắt đen chồng chất, một bộ dáng thâm tình dật thái.
Thất Dạ tự giễu nhẹ xuy, cười khẩy nói: “Sao dám.”
“Bế ngốc.”
Lòng bàn tay Gia Mậu dọc theo đường cong là lướt cuẩ lông mày chậm chạp rời lên trên, động tác chậm rãi, lại chọc cho hông Thất Dạ ức chế không ngừng được một trận run rẩy.
Không biết anh ta lại muốn làm cái gì, cô chỉ có thể tạm thời cắn răng ẩn nhẫn, yên lặng xem xét.
May mà, Gia Mậu chỉ lật lại người cô, giúp cô lau sau lưng nơi bị anh giẫm lên bị thương.
Động tác dịu dàng trước sau như một, cực kì giống bồ tát phổ độ chúng sinh, hướng cô ban phúc.
Này choáng nha, đầu óc thật xấu xa!
Xét thấy Gia Mậu thay đổi thất thường, tâm tư của Thất Dạ chỉ có thể như thế.
“Tốt lắm.” Rất nhanh, Gia Mậu liền giúp cô kéo áo lên, đem cô mặt lật lại hướng anh, vẻ mặt bình thản ung dung, đạm bạc nói: “Rất nhanh là có thể tốt.”
“Như vậy, tôi là nên hướng đại nhân nói một tiếng cảm ơn chứ?” Mặt Thất Dạ tràn đầy ánh sáng lạnh, nhỏ giọng đùa cợt.
“Không cần.” Lông mày Gia Mậu như ngọn núi bất động, đầu ngón tay nắm cằm của cô, cúi đầu xuống đôi môi mỏng hơi có vẻ khô khốc của cô hôn một cái, giọng nói y hệt tiếng đàn khoan thai bật thốt lên: “Tạm thời chưa cho cô thật tốt, bất quá là vì cuộc sống sau này của tôi tăng thêm một chút thú vị thôi.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc