Thượng Tướng Tà Ác, Hôn Nhẹ Nhàng Thôi - Chương 16

Tác giả: Lưu Niên Vô Ngữ

Thật lòng Thất Dạ không muốn đi theo Gia Mậu tiến vào cái cửa hàng cao cấp tráng lệ đó.
Bởi vì, khi Gia Mậu ra ngoài, bên cạnh có mấy vệ sĩ che chở, mà bản thân anh quần áo ngăn nắp, bộ dạng đại khí nghiêm nghị, làm người ta sợ hãi. Dòng người đi lại quanh mình, dù là nam hay là nữ, cũng đều bị bộ dáng ngọc thụ lâm phong của anh làm say mê linh hồn bé nhỏ, rối rít nhường đường. Cố tình, cô đi theo phía sau anh, chỉ đi một đôi dép, áo giống như áo ngủ, thêm đầu tóc rối loạn, bộ dáng quỷ này, quả thật ngay cả nữ bộc của anh cũng không giống...
Bốn phía, không ít người hướng cô chỉ trỏ, thấp giọng cười nhạo, nhỏ giọng chê cười, mặt tràn đầy giễu cợt...
Người đàn ông xấu xa, cố ý để cho cô trước mặt nhiều người khó chịu đúng không? Cô liền cố tình không để anh nguyện ý.
Khóe môi Thất Dạ hơi nhếch, nắm lên quả đấm, hai chân thon dài cấp tốc bước lên phía trước bước qua, hai cánh tay mảnh khảnh dọc theo khuỷu tay Gia Mậu vòng qua, giọng nói hướng về phía anh nhỏ nhẹ mềm mại uyển chuyển: “Thượng tướng đại nhân, tôi đỡ anh.”
Cô kề cận anh, cô mất thể diện, để cho anh ta cùng mất thể diện luôn.
“Đỡ tôi?”
Hai chữ ngắn ngủi từ môi mỏng bật ra, con ngươi hẹp dài của Gia Mậu khẽ híp một cái, giống như đường vòng cung nghiêng lên, khóe mắt đuôi mày, phong thái yểu điệu.
Thất Dạ không vội vã gật đầu, môi anh đào thoáng cười nhẹ nhàng nhếch lên, mùi vị khiêu khích, như ẩn như hiện. Chỉ là, lời nói trong miệng cô nói ra, cũng là đón ý nói hùa với anh: “Đây là việc ta phải làm khi làm nữ đầy tớ của thượng tướng đại nhân.”
Quả nhiên là người phụ nữ anh nhìn trúng, thời khắc cũng duy trì trạng thái khôn vặt này, đem sức lực nhỏ không chịu thua phát huy đến vô cùng tinh tế, đến nỗi, để cho anh bất giác không thú vị.
Mặt mày Gia Mậu lạnh nhạt giương lên, lại một lần nữa mị hoặc, che đi quang ảnh lóe lên. Môi mỏng của anh khẽ nhúc nhích, giọng nói tràn đầy sự dụ hoặc, không nóng không lạnh hỏi: “Cô, thật nghe lời như vậy?”
“Ừ.” Thất Dạ gật đầu, tự nhiên thanh thản.
“Như vậy...” Gia Mậu cười, con mắt hẹp dài kia, trào ra ám quang hài hước, như trăng rằm dưới nước, vô cùng không rõ: “Đem quần áo trên người cởi ra thì như thế nào?”
Như chém gọt một loại hành, mười ngón tay cứng đờ, Thất Dạ nhanh chóng thu hồi hai cánh tay bán ở tay của anh, đôi mắt đẹp ngưng tụ, lạnh lùng nói: “Nhàm chán.”
“Không khỏi tán gẫu.” Đôi tay Gia Mâu bắt bỏ ra sau lưng, bước chân ngừng lại, nhìn ánh mắt cô, ý vị sâu xa lưu chuyển ra ngoài: “Tôi thật muốn xem hình dáng con người *** của cô.”
“Bỉ ổi, anh đi ૮ɦếƭ đi.” Má Thất Dạ đỏ lên, hàm răng cắn chặt, vung tay áo một cái liền dẫn đầu đi vào cửa hàng.
Người binh sĩ đi theo bên người bọn họ bởi vì cô gái chống lại chửi rủa mà hai mắt nhìn nhau, mà những người đi đường nhường đường một bên cho bọn hắn càng thêm bàn luận xôn xao, đều tò mò xem cô gái này là ai, lại dám vô lễ đối với vị thượng tướng đặc cấp duy nhất tinh cầu Chafee của bọn họ như thế.
Gia Mậu cũng không tức giận, gương mặt nho nhã thanh thản, tác phong nhanh nhẹn. Mắt thấy bóng lưng mềm mại xinh xắn lanh lợi của cô gái, môi mỏng nhếch lên, chân dài bước nhanh tới, theo cô đi vào.
Đứng ở cửa hàng, hai nhân viên bán hàng thấy Thất Dạ theo Gia Mậu tiến đến, không dám chậm trễ, rối rít cung kính cúi đầu chào đón. Cũng lúc đó, có một nữ tử cấp tốc theo bên hông ra ngoài, hướng về phía Gia Mậu khom người xuống, nói: “Thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc, ngài đã tới. Xin đi bên này.”
Theo cô ta dẫn đường, bọn họ dọc theo một hành lang đi tiếp. Sàn nhà lát đá cẩm thạch trơn bóng, cảnh vật bên trong di động, làm nổi bật vẻ cao quý hoa lệ tương xứng. Mà cuối cùng, bọn họ đi vào một cánh cửa gỗ lim, tiến vào một gian phòng nghỉ ngơi to như vậy.
Mắt thấy cảnh tượng bên trong phòng, mi tâm Thất Dạ nhảy dựng, mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Cũng không phải bên trong có sự vật kinh khủng gì làm Thất Dạ kinh ngạc, ngược lại những thứ kia quá mức xa xỉ, mới để cho cô ngoài ý muốn.
Từ phục sức tới giày dép, đồ trang sức, châu báu, thậm chí là đồ dùng S***g ống đạn dược, đều nhất nhất đầy đủ hết.
Một cửa hàng cao cấp, bán chút gì đó cao quý là dễ hiểu, nhưng tinh cầu Chafee, chẳng lẽ bán S***g ống đạn dược đều không phạm pháp?
Đột nhiên hồi tưởng lại lúc ấy mình qua đời sau xuyên không đến nơi quỷ quái này, thời khắc ở đại điện Kaloka nhận được hình phạt riêng, cô không có nhiều hơn phản kháng, cũng bởi vì những thứ giày vò người thân của cô là VK hỏa lực hạng nặng. Nếu như bị đạn quét trúng, không ૮ɦếƭ cũng không còn nửa cái mạng.
“Tùy tiện chọn một bộ y phục thích hợp tham dự liên hoan bạn bè mặc lên, đừng quên chọn VK mình thích mang theo.”
Giọng nói đạm bạc của Gia Mậu từ từ vang lên, đem suy nghĩ của Thất Dạ kéo trở lại. Cô nháy mắt, phát hiện cô gái dẫn bọn họ vào phòng đã sớm biến mất, bên trong phòng, duy chỉ còn lại hai người bọn họ. Người đàn ông liếc cô, trước mắt đạm bạc, điệu bộ lười biếng.
Tâm thần Thất Dạ ngưng tụ, con ngươi khép hờ dựng lên: “Mang VK?”
Để cho tay cô cầm VK, lá gan của người đàn ông này cũng quá lớn nhỉ? Chẳng lẽ, anh ta thật sự không sợ, cô lại đột nhiên ở sau lưng bắn anh ta bị thương, bắn anh ta ૮ɦếƭ sao?
“Ừ.”
Gia Mâu ưu nhã ngồi vào ghế sofa, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt, ánh mắt màu hổ phách, có thể thấy một tia thần thái không kiềm chế được. Môi mỏng của anh nở ra nụ cười xấu xa tà ác, âm thanh tựa như gió nhẹ lay động tiếng tiêu, vẻn vẹn một âm tiết, liền thành một cỗ khí phách tự nhiên, làm người ta cảm phục.
Con ngươi đen như mã não lúng liếng trợt tầm thường chuyển động mấy vòng, má phấn Thất Dạ khẽ nhúc nhích, dịu dàng mỉm cười, như ngọc lưu lại ánh sáng, dập dờn ra bộ dáng thướt tha: “Thượng tướng đại nhân, không phải anh muốn dẫn tôi đi phủ đệ thượng tướng Ngõa La Luân sao? Để cho tôi mang VK đi làm cái gì?”
Cô đối với sự lui tới của quan quân tinh cầu Chafee hoàn toàn xa lạ, choáng Gia Mậu này nha, để cho cô mang VK đi đến nhà nột tướng quân, không phải là muốn hãm hại cô chứ?
“Thế nào, sợ tôi hại cô?”
Thử dò xét đối với cô, mày dậm Gia mâu chỉ hơi nghiêng, lười biếng hỏi thăm.
Quỷ mới biết anh đang nghĩ cái gì.
Bị anh nhìn thấu tâm tư, Thất Dạ cũng không thấy áy náy, ngược lại ưỡn thẳng sống lưng, ho nhẹ một tiếng: “Thương tướng đại nhân bí hiểm, Nam Thất Dạ không thể không gây trở ngại.”
“Nam Thất Dạ?!” Dôi mắt Gia Mậu bắt đầu khởi động, cặp mắt kia, như những ngôi sao lấp lánh trong bầu trời đêm, sáng ngời chói mắt, tự dưng có thần thái cuồng dã mà mị hoặc: “Tên của cô?”
“Vâng.” Thất Dạ cũng không kiểu cách, đạm bạc nói: “Tôi không phải cái gì Nam Hi trong miệng anh, tôi đi không đổi tên ngồi không đổi họ, vốn tên chính là Nam Thất Dạ.”
Giọng nói cô gái uyển chuyển lưu loát, giống như cao sơn lưu thủy (cao như núi dài như sông), thuận theo tự nhiên.
Đầu ngón tay hoàn mỹ lướt qua cằm, gương mặt tuấn tú tuyệt mỹ của anh, tao nhã không hai, môi mỏng khéo léo khẽ mở, thì thầm nói, ý vị sâu xa: “Quả nhiên...”
“Quả nhiên?” Thất Dạ nghi ngờ, đầu lông mày nhéo một cái: “Có ý tứ gì?”
“Không có việc gì.” Vẻ mặt Gia Mâu khôi phục trước sau như một, đạm bạc liếc cô gái, nhỏ giọng mà nói: “Thay quần áo đi.”
Thất Dạ biết từ trong miệng anh cũng không nói ra cái gì, chỉ có gật đầu. cô xoay người, nhìn vòng quanh bốn phía một phen, nhìn trúng một bộ quần áo liền thân mauc xanh dương nhạt. Thiết kế này tương đối khá, lấy đường cong hoàn mỹ, đem cả bộ quần áo giản lược lưu loát, nhưng lại không mất đi đại khí hoa mỹ.
Cô đi tới lấy bộ quần áo kia xuống, hướng về phía Gia Mậu cười nói: “Tôi muốn bộ này.”
Ánh mắt Gia Mậu tối sầm lại, tầm mắt nhìn chằm chằm cô, hồi lâu, chợt đứng lên, bước tới gần cô.
Gia Mậu đến gần, mang tới khí thế quá mức to lớn, làm Thất Dạ không tự chủ được lùi về phía sau một bước. Cho đến khi, sống lưng dán vào vách tường lạnh lẽo, không còn đường để trốn, cô mới cắn môi dưới, giương đôi mắt yếu ớt nhìn chằm chằm người đàn ông kia: “Dựa vào gần vậy làm cái gì?”
“Thích cái này?” Gia Mậu không đếm xỉa đến sự phòng bị của cô, giam cô trong khoảng trống giữa thân thể cao lớn của anh và vách tường, nghiêng mắt nhìn dọc theo cái áo trong tay cô ánh mắt mang theo hơi thở lạnh lùng: “Thấy những thứ khác chướng mắt sao?”
Những cô gái khác, khi đi gặp mặt bạn bè, bình thường đều sẽ chọn những bộ quần áo lộng lẫy để mặc, để thể hiện bản thân không tầm thường, không ngờ cô gái này lại giống người ấy, đều thích những thứ quần áo và trang sức đơn giản thuần túy. Có lẽ, cũng đều cùng một dạng người như người ấy, đều không thích khoe khoang!
“Là anh tự nói cho tôi tùy tiện chọn một cái, tôi muốn cái này, anh sẽ không đổi ý chứ?” Hắn dựa vào quá gần, hơi thở kiên cường nồng đậm đặc trưng của đàn ông phả vào mặt, áp lực khiến trái tim của Thất Dạ như bị thắt chặt lại. Cô khẽ cắn môi dưới, bả vai co rút lại, níu chặt lấy áo: “Đừng nói chuyện không tính toán gì hết!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái hiện vẻ chán ghét, bao phủ băng tuyết. Ngũ quan của cô tinh xảo khéo léo, gương mặt trắng mịn nổi lên một tầng ửng đỏ, đôi môi hơi vểnh lên, như nụ hoa phấn hồng đang chớm nở, ý xuân dồi dào. Phong thái đó, còn hơn cả hàn mai tuyệt tác kiên cường nở rộ trong gió tuyết, chỉ cấn liếc mắt một cái, liền khiến người ta say đắm! Thân hình của cô thanh tú, dưới ánh đèn sáng ngời trong nhà lại càng được tôn lên, bao phủ bởi khí chất lạnh nhạt tự nhiên, thanh thuần thoát tục. Mê hoặc lòng người nhất, chính là hơi thở thanh khiết tự nhiên tản mát ra trên người cô, thấm vào ruột gan, xương cốt!
Trong đời đã gặp không ít những cô gái có phong thái mê người, nhưng cực ít có người thanh lệ đến mức dường như không hề nhiễm bụi trần như cô, có thể hấp dẫn tầm mắt của Gia Mậu nhìn cô từ trên xuống dưới! Đối với việc trong lòng đột nhiên nổi lên ý niệm muốn phá hủy đi bộ dáng thuần túy không màng danh lợi này của cô, anh có chút ngoài ý muốn. Có điều, anh là người có năng lực tự kiềm chế rất mạnh, chỉ trong chốc lát, cũng đã thu lại tâm trạng của mình, ngón tay dài khéo léo nâng cằm cô lên, nảy sinh ý định ác độc cắn vào đôi môi mỏng hơi vểnh lên của cô, đến khi đầu lông mày của Thất Dạ nhíu chặt lại lạnh lùng trừng anh, ánh mắt tỏa sáng liếc đôi môi mọng đã thấm vài tia máu của cô, nhàn nhạt tuyên bố: “Trong từ điển của tôi, không có hai chữ đổi ý!”
Tên đàn ông xấu xa, đã đồng ý như vậy, vì sao còn vô cớ cắn cô làm gì? Cảm giác như anh ta muốn làm cho hả giận –
Thất Dạ tức giận trong lòng, lại bởi vì khuôn mặt nhỏ nhắn bị Gia Mậu khống chế mà không dám có động. Khóe miệng cô co giật: “Thượng tướng đại nhân, xin cho tôi thêm thời gian thay quần áo!”
“Cô thay đi!” Gia Mậu buông lỏng ngón tay đang nắm cằm cô, chân dài khẽ lui về phía sau nửa thước: “Nhanh!”
Thất Dạ gật đầu, mu bàn tay nhẹ nhàng chùi dọc theo cằm, nhẹ xua đi hơi thở đàn ông, nhìn xung quanh, nhưng không thấy có bất kì phòng thử đồ nào, không khỏi đưa mắt về phía Gia Mậu, nhíu mày.
“Thế nào?” Gia Mậu miễn cưỡng hỏi thăm.
“Thay ở đây?” Mặt của Thất Dạ xị xuống.
“E hèm!”
“Vậy anh ... Không ra sao?”
“Có cần thiết không?” Gia Mậu khẽ nghiêng người dựa bả vai dọc theo vách tường, đôi tay ưu nhã khoanh trước ***, mặt bình tĩnh: “Cởi đi!”
“Tôi phải thay quần áo trước mặt anh sao?” Thất Dạ không vui la ầm lên, khuôn mặt nhỏ nhắn xung huyết đỏ bừng, nổi giận nói: “Không thể nào!”
Đánh ૮ɦếƭ cô cũng không ***, tháo dây nịt ở trước mặt hắn!
“Cô có hai lựa chọn!” Mắt thấy lông mày đen nhánh của cô hiện lên dáng điệu thẹn thùng động tình, khóe miệng Gia Mậu chậm rãi nhếch lên, thành vòng cung gian tà tùy ý một cách không hề che dấu, môi mỏng bật ra thành lời, lười biếng lạnh nhạt, nhưng từng câu từng chữ đều mang theo cường thế như ác bá: “Một, tự mình thay; hai, tôi thay giúp cô!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc