Thượng Tướng Tà Ác, Hôn Nhẹ Nhàng Thôi - Chương 14

Tác giả: Lưu Niên Vô Ngữ

Người đàn ông xấu xa, rõ ràng nói sẽ thu nhận cô, trên thực tế, đang ám chỉ cô, ngày nào đó không còn Gia Mậu che chở, cô chắc chắn không có kết cục tốt –
Thật tức cười, cho rằng như vậy là có thể hù cô ngã? Cô, Nam Thất Dạ là người sống sót được trong nước trong lửa, lại đã từng ૮ɦếƭ một lần, há có thể bị hắn dùng vài ba câu hù ngã?
Thất Dạ nhẹ nhàng bĩu cánh môi một cái, giả vờ vô tội chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp, quay về phía người đàn ông kia lạnh nhạt cười một tiếng: “Tác phong của điện hạ thật nhanh nhẹn, Nam Hi cảm ơn điện hạ thành toàn! Nếu ngày khác thượng tướng đại nhân ghét bỏ Nam Hi, Nam Hi cũng thật hi vọng được Điện hạ rủ lòng thương xót! Bất quá khi đó, chỉ sợ Điện hạ đã là vạn người ngưỡng mộ, Nam Hi xuất thân ti tiện, sợ là không xứng với điện hạ rồi!”
Lời xã giao, cô biết nói hơn ai hết.
Gia Mậu nghe vậy, hơi nhíu lông mày, đáy mắt có ánh sáng xoay chuyển, hình như là có ý tán thưởng cô gái này.
Ngay từ lần đầu tiên Tát Khắc Tốn thấy Thất Dạ, anh cũng đã dự liệu được Tát Khắc Tốn vô cùng có khả năng sẽ nói ra ý tưởng muốn Thất Dạ, vì vậy, anh đánh cuộc một lần. Khiến Thất Dạ đồng ý Tát Khắc Tốn, nhưng thật ra là lấy lui làm tiến, anh biết rõ Tát Khắc Tốn là một kẻ đa nghi, anh càng đẩy Thất Dạ tới bên cạnh hắn, đối phương liền sẽ càng cảm thấy nghi ngờ, sợ bị hãm hại, nên bỏ qua việc tiếp nhận cô. Nhưng không ngờ, lúc này Thất Dạ lại biết lợi dụng trí thông minh của mình, vài câu ít ỏi đã lưu loát hóa giải tình cảnh nguy hiểm này.
Tát Khắc Tốn không chỉ trời sinh tính đa nghi, càng thêm kiêu ngạo tự phụ, nếu Thất Dạ là cô gái bị anh vứt bỏ, Tát Khắc Tốn làm sao tiếp thu cô? Đồ bỏ đi người khác không cần, lại há có thể lọt vào mắt của Tát Khắc Tốn?
Xem ra, lần này, anh thật nhặt được một món đồ chơi thú vị rồi!
Ít nhất, trước mắt xem ra, trừ sợ độ cao và vô cùng quật cường ra, cô cơ hồ không có bất kì nhược điểm nào! Hơn nữa, đầu óc cô đủ linh hoạt để ứng đối với bất kì chuyện gì xảy ra, giữ bên người, sẽ không cảm thấy không thú vị!
Gia Mậu nghĩ trong lòng như vậy, mặt ngoài lại vẫn lộ vẻ bình thản, biểu cảm mà gương mặt này để lộ ra, là sóng nước chẳng xao vạn năm không đổi.
Thất Dạ biểu đạt ý của mình, lại cẩn thận lựa chọn ngôn từ nói với Tát Khắc Tốn. Vì vậy người đàn ông này dù tức giận trong lòng, cũng sẽ không tùy ý động cô –
Vạn người ngưỡng mộ, ý nghĩa của lời nói này, không phải là hắn sẽ trở thành một người cao cao tại thượng sao?
Cô nhóc này, vẫn biết thức thời!
Ánh mắt Tát Khắc Tốn tựa như điện, nguy hiểm quét qua Thất Dạ một cái, con ngươi màu xám tro, mang theo ánh sáng lạnh lùng mà sắc bén. Khóe miệng, lại nhếch lên một chút hình cung, ngón tay trắng nõn lại thon dài nhẹ nhàng *** xương hàm, ngoài cười nhưng trong không cười: “Cái miệng nhỏ nhắn của tiểu thư Nam Hi chỉ dùng để nói chuyện thì thật là đáng tiếc! Thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc, cậu thật tính phúc, thật khiến người khác ghen tị ૮ɦếƭ!”
“Nếu điện hạ thích, có cơ hội, chúng ta cùng nhau nếm thử thì có làm sao?” Gia Mậu nhướng nhẹ mày, thái độ đích thị là không chút để ý.
“Vậy thì ... một lời đã định!” Tát Khắc Tốn mím nhẹ môi mỏng, ý vị sâu xa nhìn chằm chằm Thất Dạ: “Tôi muốn tìm hiểu, khi cái miệng nhỏ nhắn của tiểu thư Nam Hi hầu hạ cậu, là phía trên chặt hơn, hay phía dưới chặt hơn!”
Tôi hầu hạ anh XX, đồ đàn ông ti tiện!
Sắc mặt Thất Dạ trầm xuống, mười ngón tay để trên đù* liều mạng bấu chặt vào *** mới không kích động, nở nụ cười mà không trực tiếp dùng quyền cước với bọn họ.
Trong lòng, ngầm hạ lời nguyền, cầu nguyện hai người đàn ông này, tốt nhất một ngày kia, đều ૮ɦếƭ ở trong đám đàn bà, xem miệng của bọn họ, có còn hèn hạ thế không!
“Điện hạ, xin mời!” Gia Mậu giơ tay mời, ý bảo hắn lên máy bay.
“Hôm nay đến thăm nhà riêng của thượng tướng, bổn điện cảm thấy thực sự vui vẻ. Có cơ hội, thượng tướng còn có thể hoan nghênh bổn điện chứ?” Tát Khắc Tốn không vội lên máy bay, không mặn không nhạt trao đổi với Gia Mậu, cặp mắt bạc lạnh như băng cũng từ từ hướng về phía Thất Dạ, ánh mắt tùy ý, lộ liễu không hề che giấu.
Gia Mậu làm như không nhìn thấy, nét mặt anh lạnh lùng trước sau không đổi, trả lời Tát Khắc Tốn, không kiêu ngạo không tự ti: “Điện hạ tùy ý!”
“Tiểu thư Nam Hi.” Tát Khắc Tốn đưa tay tới trước mặt Thất Dạ “Không ngại một cái hôn từ biệt của tôi chứ?”
“Dĩ nhiên ..... Không!” Thất Dạ khẽ nhếch khóe miệng cười lên, mắt híp lại, bàn tay mảnh khảnh mà nhỏ bé, trắng nõn để lên trên lòng bàn tay dày rộng của người đàn ông.
Tát Khắc Tốn nhẹ nhàng thu năm ngón tay lại, nắm lấy bàn tay mềm mại nhỏ bé của cô gái, khẽ giơ lên, cúi đầu xuống, đặt lên mu bàn tay của Thất Dạ một nụ hôn dịu dàng.
Trong một chớp mắt kia, Thất Dạ cảm thấy tư thế của người đàn ông kia vô cùng thân thiết. Giống như tín đồ, lấy tâm thành kính, chân thành tha thiết dâng hiến bản thân.
“Tiểu thư Nam Hi, tôi tin duyên phận của chúng ta sẽ còn tiếp tục!”
Tay nhỏ bé bị buông ra, ngôn từ nhẹ nhàng kéo Thất Dạ từ trong kinh ngạc trở lại. Nhưng Tát Khắc Tốn đã lui về phía sau nửa bước, mỉm cười nhìn cô, đáy mắt có ánh sáng lung linh sâu xa.
Cái miệng nhỏ nhắn của cô giương nhẹ lên, cánh môi thoáng hiện lên thành một đường cong đầy hào hứng, dũng cảm đón nhận ánh mắt sắc bén của hắn, lời nói mang theo ý cười: “Nam Hi cầu mong lời nói của Điện hạ sẽ trở thành sự thật!”
Ánh mắt Tát Khắc Tốn tụ lại thoáng hiện lên một chút thần thái, môi mỏng giương lên một cách lộ liễu, gật đầu một cái, liền nghiêng mặt nhàn nhạt liếc về phía Gia Mậu một cái, người ở phía sau bình tĩnh đưa mắt nhìn, xoay người lên chuyên cơ của mình!
Đợi chuyên cơ lên thẳng King-111 của hoàng tộc bay lên, nhanh chóng bay về phía hoàng cung, Thất Dạ chợt cảm thấy eo trầm xuống, cổ tay phải bị người ta nắm chặt.
Cánh tay dài của Gia Mậu vòng qua eo thon của cô, giữa ngón tay chẳng biết từ lúc nào đã có thêm một chiếc khăn tay bằng tơ, dùng sức chùi mu bàn tay cô, lực dùng quá lớn, không quá nửa giây liền làm *** cô sưng đỏ.
“Này.....”
“Câm miệng!”
Tiếng quát lớn vừa ra khỏi miệng liền nghe ra sự lạnh lùng khiển trách của Gia Mậu, Thất Dạ thấy lo sợ trong lòng, lông mày thanh tú nhíu chặt lại.
Đầu ngón tay Gia Mậu đè ở trên khăn tay, lại dùng sức lau vài cái, mu bàn tay của Thất Dạ cơ hồ bị mài mất một tầng da.
Khi đó, người đàn ông này hình như còn không có hài lòng, đôi mắt hắn âm u sắc lạnh, nghiêng đầu dùng thanh âm lạnh nhạt phân phó Mạc Nại đứng một bên: “Lấy R*ợ*u cồn tới đây!”
“Dạ!” Mã Nại vội vàng vâng lời, chạy đi làm việc.
“Này, anh rất nhàm chán hay sao?” Thất Dạ đẩy cùi chỏ về phía sau, cố gắng rút bàn tay nhỏ bé của mình từ khóa sắt giam cầm của người đàn ông này ra.
“Bị tên đó làm dơ, bẩn!”
Đầu óc của anh ta có bệnh phải hay không?!
Mới vừa rồi Tát Khắc Tốn ngồi trong nhà anh ta lâu như vậy, hai người hàn huyên nước bọt bay tứ tung hơn nửa ngày, sao không thấy anh ta biểu hiện ra vẻ mặt chán ghét như này. Hôm nay cô cũng chỉ là bị Tát Khắc Tốn hôn một cái trên mu bàn tay, anh ta lại ngại cô dơ bẩn?
“Thượng tướng, R*ợ*u cồn.” Mã Nại rất nhanh liền trở về, đem R*ợ*u cồn đóng trong chai thủy tinh đưa cho Gia Mậu.
Người đàn ông mở nắp bình ra, đổ cả bình R*ợ*u cồn lên trên tay Thất Dạ.
Hơi R*ợ*u cồn trong nháy mắt tràn ngập trong không khí, cảm giác **** từ *** trên mu bàn tay dọc theo dây thần kinh nhạy cảm không ngừng chậm rãi lan tràn ra, khiến trong lòng Thất Dạ trong nháy mắt lạnh đi một nửa.
Lông mày và mắt của Gia Mậu lại nhướng lên, môi mỏng cũng giương lên một đường cong hài lòng, thanh âm lượn lờ trong không khí, bá đạo không hề che giấu: “Trừ độc xong, sạch sẽ!”
Thất Dạ nhất thời cảm thấy, người đàn ông xấu xa này không chỉ có bệnh, hơn nữa còn là bệnh thần kin*** nữa!
"Điện hạ, chúng ta tốn bao công tốn sức tạo ra lời đồn đại trong dư luận. . . . . . Không, là tung ra sự thật, không phải là muốn cho tất cả mọi người nhận thấy Kỳ phu nhân là do thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc sát hại sao? Ngài thật sự tính toán, bỏ qua cho hắn dễ dàng như vậy ư?"
Bên trong buồng máy bay King-111, người đàn ông khó hiểu nhàn nhạt lên tiếng hỏi.
Chân dài của Tát Khắc Tốn vắt qua một cái, hai chân ưu nhã vắt chéo, con ngươi băng lãnh mở lớn, môi mỏng khẽ động: "Hiện tại A Nhĩ Bá Đặc nắm trong tay hơn phân nửa binh quyền của Chafee, kể cả ta có bằng chứng vạch rõ hắn là kẻ đã ra tay sát hại, phụ vương tuyệt đối cũng sẽ không vọng động hắn. Huống chi, Phí Nhĩ Lạc cùng Ngõa La Luân há có thể để cho hắn dễ dàng xảy ra chuyện?"
"Vậy Điện hạ, vì sao không đoạt lấy nữ đày tớ đó từ tay của A Nhĩ Bá Đặc?" Bỉ Lợi mày rậm cau lại, hai tay khoanh phía trước *** mở ra: "Áp chế nhuệ khí của hắn, không phải cũng vô cùng tốt sao?"
"Cô gái kia, không đơn giản!" Trong đầu, hiện lên dung mạo xinh đẹp của Nam Thất Dạ, còn có cặp mắt đẹp kia thoạt nhìn rất là nhu nhược, thực tế ẩn chứa vô hạn phong thái, môi mỏng của Tát Khắc Tốn nhếch lên đường cong giễu cợt, con ngươi, như ẩn như hiện một tia ánh sáng băng hàn lạnh lẽo.
"Đó?" Đi theo bên cạnh Tát Khắc Tốn nhiều năm, Bỉ Lợi biết rõ, có thể khiến cho Điện hạ để ý không có mấy người, cô gái kia, không phải chỉ là bình thường một vật phẩm đấu giá giá cao ư, có gì đặc biệt?
Lông mi Tát Khắc Tốn nhàn nhạt rủ xuống, cầm lên một điếu xi gà, sau khi Bỉ Lợi nghiêng người giúp hắn châm thuốc, hít sâu một hơi, ***, thanh âm nhàn nhạt lạnh bạc nói: "Cô ta, rất có khả năng trở thành con cờ cản tay A Nhĩ Bá Đặc của chúng ta!"
Trên mặt Bỉ Lợi nổi lên một tia khiếp sợ, không thể tin nhìn người đàn ông kia.
"Bỉ Lợi, cứ đợi xem! Cô gái kia, cũng có khả năng. . . . . ." Kẽ ngón tay của Tát Khắc Tốn kẹp lấy *** lá từ khóe miệng, cánh môi Khêu g** khẽ cong, đồng tử màu bạc, chợt lóe lên lạnh lẽo. Cuối cùng, thêm vào một câu: "Là sự uy hiếp đối với chúng ta!"
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Trước bàn ăn, Thất Dạ giơ tay, cầm lên đôi đũa bằng bạc, nghĩ muốn nhanh chóng dùng xong bữa, nhưng lại phát hiện cánh tay của mình, đều run rẩy, mặc cho cô cố gắng thế nào, cũng không thể nào gắp được dù chỉ một miếng thức ăn.
Cũng không phải đôi đũa bạc này nặng, mà là bởi vì mu bàn tay ở thời điểm Gia Mậu giúp cô lau dùng lực quá mạnh, không biết có phải là đã đả thương gân cốt hay không, lúc này có loại cảm giác co giật, mới khiến cho cô đến cả cầm một đôi đũa cũng không xong.
"Tiểu thư Nam Hi, cô dùng thìa này đi." Mã quản gia là người tinh ý, nhìn thấy bộ dáng Thất Dạ chật vật như vậy, lập tức tiến lên trước một bước, lấy đũa khỏi tay Thất Dạ, đem một cái thìa bằng bạc đưa tới trước mặt cô.
Quản gia này, ngược lại là một người tốt ——
Thất Dạ nhìn bà khẽ cười yếu ớt, trong mắt lộ ra ánh sáng cảm kích: "Cám ơn bà, quản gia Mạc Nại."
Mã quản gia gật đầu một cái, mặt không thay đổi lùi lại phía sau.
Thật là lấy mặt nóng dán lên ௱o^ЛƓ lạnh của người ta ——
Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
Nhưng, ngay cả như vậy, Thất Dạ chung quy vẫn là cảm kích Mã quản gia. Cô liền cầm thìa nhỏ lên múc nước canh muốn đưa vào trong miệng, không nghĩ đến nghe được giọng trầm thấp sâu kín của đàn ông vang lên: "Mạc Nại, dọn dẹp bàn ăn đi!"
Thất Dạ sửng sốt, lông mày nhếch lên không hiểu nhìn về phía Gia Mậu.
Thân thể cao lớn của người đàn ông đã đứng lên.
Cái muỗng trong tay bị Mã quản gia sai người thu hồi, lòng bàn tay Thất Dạ vỗ xuống mặt bàn, tức giận nhìn chằm chằm Gia Mậu: "A Nhĩ Bá Đặc, anh có ý gì vậy? Tôi còn chưa có ăn, anh cư nhiên sai người thu bàn ăn?"
"Theo gia quy của nhà A Nhĩ Bá Đặc, thời gian dùng cơm đã qua." đôi tay Gia Mậu bắt chéo ở sau lưng, ôn hoà nghiêng mắt nhìn cô một cái: "Nếu như cô còn muốn ăn, đợi sáng sớm ngày mai đi!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc