Thượng Tướng Tà Ác, Hôn Nhẹ Nhàng Thôi - Chương 11

Tác giả: Lưu Niên Vô Ngữ

Thất Dạ nói đến thế thôi, ám hiệu trực tiếp ở phía sau, là như vậy: coi như Gia Mậu đổ oan cô Gi*t Kỳ phu nhân sủng cơ của Tát Khắc Tốn, cũng bởi vì có anh ta chỉ điểm mới có thể đi làm.
Gia Mậu là người thông minh hạng nào, sau khi nghe mày rậm lập tức giương lên, một loại ánh mắt giống như hổ phách, lệ khí hiện lên, thật giống như chém cốt gọt thịt của cô đi, nuốt vào bụng.
Còn lại Tát Khắc Tốn mày rậm bay xéo, đồng tử màu bạc lóe ra ánh sáng trong suốt, đáy mắt nồng nặc mùi vị thăm dò, càng tỏa ra trình độ tích lũy thâm hậu.
Bị bốn con mắt của hai người đàn ông này nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, Thất Dạ có cảm giác trái tim mình co rút lại thật chặt, nguyên lai khí thế nhanh chóng biến mất. Cô cắn răng, nhìn bước chân Gia Mậu đột nhiên đi lên phía trước một bước, cấp tốc nhảy lùi về phía sau, mong muốn kéo dài khoảng cách với anh ta.
Nhưng động tác của Gia Mậu nhanh so với cô gấp bao nhiêu lần...
Người trước mặt chợt lóe, Thất Dạ liền thấy quanh mình bị một cỗ hơi thở nguy hiểm bao phủ. Cả người cô, bị cánh tay dài của Gia Mậu dùng sức ôm sát.
Người đàn ông lắc đầu một cái, nét mặt bình tĩnh không biểu cảm, trong xoang mũi giãn ra hơi thở ấm áp lại tựa như thở dài, cặp mắt sâu trong không thấy đáy, như một hồ nước sâu rộng, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của Thất Dạ, một đôi tròng mắt thanh lệ bé bỏng gắt gao dừng lại, để cho bóng dáng nho nhỏ của cô, trong cái bóng đó, giống như tôn lên, cô có nhiều nhỏ bé, không đủ để cùng anh đánh nhau.
“Bảo bối.” Gia Mậu mở miệng, giọng nói giống như một loại ma âm nhấm vào tim gan người: “Thân mình yếu đuối như vậy, đến lực chói gà đều không có, trừ bỏ có thể ở trên giường, để ta muốn làm gì thì làm, còn có thể giúp ta làm cái gì?”
Ngôn ngữ chảy xuống từ đôi môi mỏng khêu gợi nói ra, phảng phất cũng là thiên kinh địa nghĩa, không có tí ti nào có thể làm cho người ta nghi ngờ.
Trong lòng Thất Dạ ௱ôЛƓ lung, nghe anh nói như thế, đôi mày thanh tú xoắn lại.
Anh nói cô gầy yếu, là muốn bảo hộ cô sao?
Mặc dù không rõ tâm tư người đàn ông này muốn gì, cô quyết định đánh cuộc một lần.
Tay nhỏ bé dọc theo hông Gia Mậu ôm một vòng, thân thể mảnh khảnh của cô dán vào Ⱡồ₦g иgự¢ anh, khóe miệng hơi nhếch lên, hia cánh môi mỏng, giống như một đóa hoa anh đào mới nở, xinh đẹp say lòng người: “Thượng tướng đại nhân, anh xấu lắm....”
Khi lời nói ra khỏi miệng, khuôn mawth nhỏ nhắn sạch sẽ mà thuần túy của cô bị một tầng đỏ ửng làm đẹp, giống như ánh sáng của mặt trời mới mọc bao phủ, da thịt trắng nõn kia, tràn ngập một tầng ánh sáng nhàn nhạt, bộ dáng thiết tha lịch sự tao nhã, thần thái ẩn chứa khiến người ta động lòng.
Nhưng trong lòng của cô cũng đang oán thầm.
Nói những loại lời buồn nôn đáng ૮ɦếƭ này, bản thân mình cũng nổi đầy da gà, thiếu chút nữa muốn ói.
Nhưng vì bảo vệ tính mạng, cô không làm không được chính là lựa chọn này.
Dựa vào Gia Mậu, cố gắng sau này còn có thể nhận được ђàภђ ђạ vô tận của anh, nhưng trung quy so với, hiện tại bị Tát Khắc Tốn đối phó còn tốt hơn.
Nhiều nhất, lùi về phía sau lại tìm cơ hội thoát đi là được.
“Ta không xấu, em ở trên giường, làm sao sữ thoải mái như vậy, hả?” Người đàn ông khéo léo cúi đầu cắn vành ta cô, đối với cô nhẹ giọng rỉ tai: “Cũng mấy ngày không xuống giường được rồi...”
Cút anh Xán Xán biến thái, đồ lưu manh không biết xấu hổ.
Đáy lòng Thất Dạ nguyền rủa, trên mặt lại cười như hoa nở, xinh đẹp nói: “Đây còn không phải bởi vì là thượng tướng đại nhân lợi hại chứ sao...”
Mẹ nó, giả bộ tiếp nữa, mấy ngày sắp tới cô ăn cái gì, sợ đều nuốn ói ra ngoài.
May mà Gia Mậu giống như cũng nhìn thấy cô có thể nhận cực hạn ở nơi nào, không có trêu đùa với cô nữa, ngược lại mang con mắt, đạm bạc nhìn Tát Khắc Tốn một cái: “Điện hạ, ngài xem tiểu nha đầu này một chút, gầy không chít chít, có thể đối phó với Kỳ phu nhân võ nghệ nổi tiếng sao? Tôi xem, cô ấy ở trên giường làm cho đàn ông chen vào mấy cái tạm được, những chuyện khác... cũng không thể làm được.”
Mẹ nó! Tôi chen vào XXX của anh đấy!
Đối với ngôn ngữ châm biếm ác liệt của Gia Mậu, Thất Dạ vô cùng giận dữ trong lòng, cả người cô đều căng thẳng, cứ như con gà mẹ sắp tiến hành giao đấu, cả người đều tràn đầy lực chiến đấu.
"Bảo bối, có chừng mực, chuyện tình yêu nam nữ, điện hạ cũng là người từng trải, cho nên em không cần cảm thấy xấu hổ!" Cảm nhận được tâm trạng của cô rõ ràng, nên Gia Mậu thu lại sức lực của cánh tay trên eo cô, nhẹ nhàng thổi khí vào lỗ tai cô: "Hay là, chúng ta trở lề phòng đại chiến 300 hiệp tiếp! Chúng ta còn có thể chơi vài trò mới mẻ. . . . Tỷ như, ban công chính là địa phương tốt!"
Rõ ràng giọng nói khàn khàn này nhẹ nhàng như nước, giống như là lời tâm tình mập mờ của người tình, nhưng nghe vào trong tai Thất Dạ, lại tràn đầy mùi vị nguy hiểm cực độ.
Bọn họ căn bản không có làm trò gì trong phòng, nói đến đấu, cũng chỉ là dùng trí dũng đối chọi gay gắt mà thôi. Có lẽ, anh đang cảnh cáo cô, sẽ khiến cô nhảy dây ở ban cong ——
"Thượng tướng đại nhân nói cái gì chính là cái đó." Xét thấy bản thân vô năng lại sợ độ cao, Thất Dạ chỉ bị Gia Mậu ném ra ban công cũng đã đủ sợ hãi, chỉ có thể miễn cưỡng cười phụ họa anh: "Tôi nhất định chơi với anh. . . ."
Nói đến một câu sau, rất có mấy phần mùi vị cắn răng nghiến lợi.
Đầu ngón tay Gia Mậu lướt dọc theo gương mặt của cô, Ϧóþ nhẹ rồi lay mấy cái, trên gương mặt âm trầm, hiện lên ánh sáng lạnh khinh miệt, lại chợt lóe rồi biến mất, làm cho người ta không nắm giữ được thâm ý ở bên trong!
Tim của Thất Dạ hơi run rẩy, một nháy kia, chỉ cảm thấy bắp chân của mình như nhũn ra, cơ hồ đứng không vững! May mà cánh tay Gia Mậu vẫn luôn ôm lấy eo thon của cô, khiến lực lượng cả người cô đều dựa vào anh, cô mới không có nhếch nhác xụi lơ ngã xuống đất!
Khóe mắt lơ đãng liếc về đôi mắt bạc như băng phách của người đàn ông bên cạnh, đầu óc cô nóng lên, tay nhỏ bé lay động, đầu ngón tay nắm vạt áo Gia Mậu.
Tát Khắc Tốn vẫn luôn chỉ thờ ơ lạnh nhạt, căn bản không có phát biểu bất kỳ ý kiến nào. Nhưng, môi mỏng của hắn lại có một nụ cười như có như không, đáy mắt màu bạc lóe lên ánh sáng mờ mờ, tựa như đùa giỡn. Thật giống như đang xem một vở kịch long phượng buồn cười ——
Hắn chưa từng bị cuốn hút.
Đùa giỡn thôi, nên kéo suy nghĩ trở về thực tế!
Thất Dạ biết, Tát Khắc Tốn không hề tin diễn xuất của họ, bây giờ hắn trầm mặc, cũng chỉ là vì xem cô bêu xấu thêm nữa mà thôi!
"Thượng tướng đại nhân, anh không giới thiệu cho chúng tôi sao?" Ngón tay níu áo Gia Mậu càng chặt hơn, tận lực dán chặt Gia Mậu, mặc cho khí thế mạnh mẽ tỏa ra từ người anh đã làm tiêu bớt mấy phần sợ hãi của cô dành cho Tát Khắc Tốn: "Tôi cũng muốn biết điện hạ trong lời đồn. . . ."
"Điện hạ, cô ấy là nữ đầy tớ tôi mới mua được, Nam Hi!" Gia Mậu lại thuận ý của cô, cười nhạt nói với Tát Khắc Tốn: "Cũng chính là, sủng vật bán đấu giá có thể có liên quan đến cái ૮ɦếƭ của Tri Kỳ phu nhân mà bên ngoài đồn đãi."
"Đều nói anh hùng khó qua ải mỹ nhân, thượng tướng đại nhân thật có phúc khí, tìm được một mỹ nhân xinh đẹp trời sanh như thế." Tát Khắc Tốn nghe vậy, con ngươi màu bạc hơi thu lại, bàn tay dày rộng chuyển tới trước mặt Thất Dạ: "Tiểu thư Nam Hi, rất hân hạnh được gặp!"
"Là tôi với cao điện hạ rồi." Thấy bàn tay dày rộng trắng noãn kia hiện ra trước mắt, trong lòng Thất Dạ "Lộp bộp" giật mình, không thể không đưa bàn tay mềm của mình ra bắt tay hắn.
Bàn tay của Tát Khắc Tốn gập lại, bao lấy tay của cô trong đó.
Một lực lượng mạnh mẽ từ lòng bàn tay của hắn truyền đến, khoảnh khắc đó, Thất Dạ chỉ cảm thấy xương đốt ngón tay của mình đang bị bàn tay hắn che lấp giống như vỡ vụn, đau đớn không chịu nổi. Đau đớn này, dọc theo tuyến thần kinh nhạy cảm chậm rãi lan tràn ra ở cả người cô, khiến trái tim cô cũng tê dại ——
Đầu lông mày Thất Dạ nhíu chặt, giống như sợi dây thắt lại, không phân tán được nữa!
Ý nghĩ của cô rất rõ ràng, khi nhìn thấy mày rậm của Tát Khắc Tốn nhếch lên, đôi mắt lấp lánh nhìn chăm chú về phía cô, liền lập tức thét ra một tiếng "A".
Đau như thế, trên thực tế cô có thể chịu được, nhưng giờ khắc này, cô không cần nhịn!
Chỉ có yếu đuối, mới phù hợp tình cảnh của cô hôm nay.
Tát Khắc Tốn muốn thử xem rốt cuộc cô có biết võ nghệ không. Mà chỉ có không cách nào nhịn được đau đớn, mới đủ chứng minh cô không phải hung thủ sát hại Tri Kỳ phu nhân!
Dĩ nhiên, trên thực tế, vốn cũng không phải cô!
Là Gia Mậu • Dương • A Nhĩ Bá Đặc!
"Xin lỗi!" bàn tay Tát Khắc Tốn trong nháy mắt buông lỏng, nụ cười nhạt ở khóe miệng cũng tiêu tán: "Thường ngày đã quen bắt tay với đám chính khách như thế, nên quên tay của tiểu thư Nam Hi thon nhỏ mềm mại, há có thể dùng lực lượng giống nhau. Tay của bản điện hạ chẳng phân biệt được nặng nhẹ, tiểu thư Nam Hi chớ trách!"
Hắn tự xưng từ "Ta" đến "Bổn điện", đã dùng thân phận đè người rồi, cô còn trách cứ thế nào?
Thất Dạ âm thầm cười nhạt vì lòng dạ đen tối của người đàn ông này, mặt ngoài vẫn cười như hoa, nói: "Điện hạ, là tôi thất lễ mà thôi, không chịu nổi một kích, khiến Điện hạ và thượng tướng chê cười rồi."
Mặt mày Tát Khắc Tốn giương nhẹ, con ngươi nhàn nhạt liếc về Gia Mậu một cái: "Gia Mậu, tuy tiểu thư Nam Hi là do cậu mua được, nhưng tôi nghe thấy hôm nay cô ấy đã vào phòng cậu rồi, chắc hẳn tiểu thư Nam Hi khác nữ đày tớ bình thường đúng không?"
"Vật mới mẻ, nên tôi muốn nếm thử." Gia Mậu nói nhẹ nhàng, cũng không trực tiếp đáp lại vấn đề của Tát Khắc Tốn, giọng nói lạnh nhạt, lượn vòng hỏi lại: "Con người, đều có lòng hiếu kỳ, Điện hạ, người cứ nói đi?"
"Nói phải!" Tát Khắc Tốn liên tiếp gật đầu, con ngươi lóe lên ánh bạc, như quỷ mỵ, thần thái sâu xa, hoàn toàn làm cho người ta không nắm lấy được.
Ngón tay dài của Gia Mậu tìm tòi theo cánh tay mảnh khảnh của Thất Dạ, đầu ngón tay siết lại, bao hàm tay nhỏ mảnh khảnh của cô ở trong đó, đầu ngón tay mượt mà nhẹ nhàng Ϧóþ tay mềm của cô, mặt mày lại mơ hồ hiện ra ánh sáng dịu dàng: "Đau không?"
Là vì chứng minh trước mặt Tát Khắc Tốn, hắn thật có hứng thú với cô mới có vẻ mặt vẻ mặt sao?
Thất Dạ hoảng loạn trong lòng, lắc đầu một cái dưới ánh mắt nhìn soi mói của người đàn ông này.
"Điện hạ nếu như không để ý, xin cho tôi thoa chút thuốc cho cô ấy!" Gia Mậu nâng mí mắt lên, thờ ơ liếc Tát Khắc Tốn một cái: "Con gái bị thương, luôn làm cho người ta đau lòng."
"Xin thượng tướng cứ tự nhiên!" Tát Khắc Tốn xòe lòng bàn tay, lui một bước về hành lang.
Gia Mậu khẽ cúi đầu, bước chân khẽ dời, thân thể cao lớn cản tầm mắt nhìn về phía ngoài cửa của Thất Dạ, hơi nâng chân, đá cánh cửa phòng này.
"Rầm ——"
Một tiếng đóng cửa thanh thúy lưu loát vang vọng trong không khí, đinh tai nhức óc!
Thân thể Thất Dạ đột nhiên hơi cứng, thiếu chút nữa thét chói tai ra.
Đều bởi vì, lúc nãy Gia Mậu dùng sức bấm một cái vào vị trí màu Tát Khắc Tốn Ϧóþ tay thon của cô.
Rất đau, quả thật chính là đau đớn như gọt xương cắt thịt ——
Thất Dạ tức giận, nhếch lông mày hung hăng trừng anh.
Nào có thể đoán được, Gia Mậu lại làm như không thấy, lòng ngón tay cái xoa nhẹ vị trí bị đau của cô, thanh âm trầm thấp từ trong môi mỏng bật ra, nói: "Nơi này?"
Thất Dạ không biết hắn rốt cuộc muốn làm cái gì, nhưng cảm thấy vị trí bị hắn xoa đau đớn tan nát cõi lòng, vì vậy không tự chủ được gật đầu một cái.
Gia Mậu trở tay cầm cổ tay của cô, dùng sức ném cô lên giường, đưa tay từ trong túi áo móc ra một cái khăn tay nhét vào trong miệng Thất Dạ, trong sự kinh ngạc của cô, thân thể cao lớn đã ngồi xuống, đôi mắt sâu kín rơi vào trên dung nhan thanh tú của cô, gương mặt lộ vẻ bí hiểm!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc