Thương Tiến Tửu - Chương 89

Tác giả: Đường Tửu Khanh

Cát Thanh Thanh rời đô đã gần nửa tháng, mở hết kho tiền Hề gia đều là trống rỗng, nhưng may mà cửa hiệu các nơi có thể để Hề Đan quản lý, có thêm bốn trăm vạn bạc lúc trước nữa, Thẩm Trạch Xuyên còn chưa tới mức toi công dã tràng.
Tháng tư, hai trăm vạn bạc dựa vào đường lương thực Đông Bắc đã đến Tì Châu. Lúc văn thư gửi về Khuất Đô, Đinh Đào trực tiếp đưa trình cho Thẩm Trạch Xuyên.
Thẩm Trạch Xuyên lau mồ hôi, chưa mở thư vội mà vẫy vẫy trước mặt Tiêu Trì Dã cũng đang mồ hôi đầm đìa. Tiêu Trì Dã cởi đồ đi vào trong tắm gội, nói vọng cách bức bình phong: “Ngươi đọc cho ta nghe là được rồi.”
Thẩm Trạch Xuyên đọc bức thư, Tiêu Kí Minh viết lời ít mà ý nhiều rằng bạc đã thuận lợi đến được Tì Châu. Quân lương hè thu năm nay của thiết kỵ Ly Bắc cũng đã đến kho.
“Giang Thanh Sơn bị điều đi Trung Bác đảm nhiệm Bố chính sứ Trung Bác, vậy quân lương này là do người khác trù bị sao?”
Tiêu Trì Dã tắm rửa rất nhanh, hắn vừa lau khô vừa nói: “Do Tham nghị Bố chính ty Quyết Tây là Dương Thành, cùng Đồng tri được bố trí với huyện thừa Quyết Tây cùng nhau góp sức, đều là người cũ dưới tay Giang Thanh Sơn cả, trước đây đội trù bị quân lương nhanh chóng nhất chính là bọn họ.”
Thẩm Trạch Xuyên đặt thư trên bàn, muốn nói dù không trải qua sự đôn đốc của Giang Thanh Sơn thì vẫn phải tỉ mỉ kiểm tra trước khi phân phát quân lương, nhưng y lại nghĩ Tiêu Trì Dã không quản quân vụ Ly Bắc, việc này chắc Tiêu Kí Minh cũng biết rõ chi tiết, không cần tới một người ngoài là y xen lời, nên coi như thôi không nhắc nữa.
Tiêu Trì Dã khoác áo tay rộng màu đậm, hắn áp chế được màu sắc trầm đó, chỉ khoác hờ thôi cũng rất có khí thế. Hắn đi ra uống cốc trà nguội, nói: “Đêm qua Cốt Tân đi Tiết phủ kiểm tra rồi, chắc tiên sinh và sư phụ đang bị giam ở lầu các nào đó.”
“Nơi bình thường không giam nổi sư phụ, ” Thẩm Trạch Xuyên sờ Pu't, “ta muốn đích thân đi xem xem.”
“Hắn cảnh giác lắm mà, nếu như phát hiện lại di chuyển tiên sinh và sư phụ tới nơi khác, chúng ta sẽ thành mò kim đáy biển mất.” Tiêu Trì Dã cởi mũ thay Thẩm Trạch Xuyên, “Vây ngoài Tiết gia đã có người luân phiên quan sát, chúng ta phải nghĩ cách khác khác ổn thoả hơn.”
“Ta còn có một chuyện chưa nghĩ rõ ràng, ” Thẩm Trạch Xuyên để Tiêu Trì Dã chải tóc cho mình, dáng vẻ vụng về chải đi chải lại kia chẳng giống nhị công tử chút nào, “rốt cuộc tại sao hắn lại lấy hết kho tiền Hề gia chứ? Cát Thanh Thanh ở Cầm Châu cũng chưa dò ra được tin gì.”
Tiêu Trì Dã nhìn Thẩm Trạch Xuyên trong gương, nói: “Không nghĩ ra à? Ta thì hiểu rồi đấy.”
Thẩm Trạch Xuyên nhìn hắn.
“Ngươi lấy được bốn trăm vạn bạc trắng kia, cũng biết bất luận đi đường bộ hay đường thủy, chỉ cần là thương lộ thì đều phải qua cửa kiểm tra ở mỗi nơi. Tất nhiên hắn cũng lo lắng cái này, cho nên tra thương lộ là vô ích.” Tiêu Trì Dã nói chuyện mà tay cũng không nhàn rỗi, tết bím tóc nhỏ chừng ngón tay cho Thẩm Trạch Xuyên, chậm rãi nói tiếp, “Tiết Tu Trác lần lượt đảm nhiệm toàn chức vị quan trọng, Đô cấp sự trung kiểm toán các nơi, lúc gần bách quan yến nhất định phải giao thiệp với sở vận chuyển. Sở vận chuyển phụ trách quản lý vật tư cung ứng, nếu hắn bí mật nhét theo bạc trong đó, ra vào Khuất Đô quá là thuận tiện.”
Thẩm Trạch Xuyên tự nhiên hiểu ra, lại hỏi: “Vậy hắn giấu ở đâu được? Quy mô Tiết phủ tuy lớn hơn Hề trạch nhưng mà không kín đáo như Diêu gia, dù có đào xuống cũng không thể giấu được nhiều tiền như vậy.”
“Vậy phải xem hắn rốt cuộc muốn dùng thế nào.” Tiêu Trì Dã nới lỏng ngón tay, mái tóc đen của Thẩm Trạch Xuyên trượt tản ra như nước, xúc cảm mềm mại chẳng mang tính công kích. Hắn áp lên bả vai Thẩm Trạch Xuyên từ phía sau, hình ảnh hai người đều xuất hiện trong gương, hắn nói: “Quê hắn ở Tấn thành, đi về phía nam chính là Hà Châu. Đường thủy Hà Châu phát triển, do một nhà Nhan thị bá chiếm, có làm ăn qua lại với thuyền của Hề gia tại bến cảng Quyết Tây. Hắn đã đá rớt Hề Hồng Hiên, muốn số tiền này tiếp tục sinh sôi thì phải tìm người biết xoay vần tiền bạc giống Hề Hồng Hiên, người này không phải thuộc Hà Châu Nhan thị thì không còn ai khác. Cho nên ta đoán, chắc hắn đã giao số bạc này cho Hà Châu Nhan thị rồi.”
Thẩm Trạch Xuyên chưa từng đi qua Hà Châu, y chỉ biết Hà Châu Nhan thị rất có năng lực. Bọn họ không giống Hề thị, là do dòng chính làm chủ chuyện gia đình, bọn họ dựa vào bản lĩnh, không phân đích thứ. Năm Hàm Đức đầu tiên, Nhan thị tại Hà Châu nhờ vào vận chuyển trà mà phát tài, xưa nay ngoại trừ tiến cống thì không hề dính dáng Khuất Đô, Thẩm Trạch Xuyên biết rất ít về bọn họ.
“Đến bím tóc mà nhị công tử cũng tết xinh thế này, ” Thẩm Trạch Xuyên đang nghĩ cũng không quên nhếch mắt trêu hắn, “cũng coi như là học rộng nhiều tài đấy.”
“Nhị công tử tết nhiều rồi, ” Tiêu Trì Dã đùa y, “bím tóc nhỏ của Lãng Đào Tuyết Khâm có đẹp không? Đều là được ta tết cho đó.”
Thẩm Trạch Xuyên nói: “Ta một lòng tích góp sính lễ cho ngươi, ngươi lại coi ta là Lãng Đào Tuyết Khâm à?”
Tiêu Trì Dã ghìm thân xuống, nhìn vào trong gương ghẹo người: “Ngựa à.”
Trong ánh mắt Tiêu Trì Dã chứa thật nhiều điều, cứ thế chăm chú vào Thẩm Trạch Xuyên, khiến Thẩm Trạch Xuyên nhớ lại sự phóng đãng giục ngựa trong đêm mưa lần trước. Trên cổ láng mịn đã không còn những dấu hôn đó rồi, nhưng bởi quen thuộc trong lời thầm thì của Tiêu Trì Dã mà dần đỏ lên.
Thẩm Trạch Xuyên hơi ngước cằm, cần cổ tinh tế nhẵn nhụi như ngọc liền lộ hẳn một độ cong, như vầng trăng khuyết trong bóng tối trầm mờ, chẳng hề bén nhọn, mịn màng trơn bóng. Y nhẹ nhàng hỏi: “Ta sao?”
Tiêu Trì Dã rơi ngay vào tròng, hắn hôn khoé mắt Thẩm Trạch Xuyên, ngắm người trong gương, cười nói: “Ta nỡ vậy à? Ngươi là đại gia của ta, ta chỉ muốn đưa ngươi đi cưỡi ngựa thôi.”
Âu lo mấy ngày qua của Thẩm Trạch Xuyên vơi tản đi rồi, y nở nụ cười, mang theo vài phần mê hoặc mà chính mình còn chẳng để ý đến.
* * *
Tháng năm Khuất Đô đột nhiên trở nóng, ngày xuân còn chưa được mát mẻ sảng khoái đủ mà khí trời oi bức đã phả vào mặt. Quan chức làm việc phía dưới không thể ngồi kiệu, ai cũng nhấc áo quạt gió, người ra vào đại viện làm việc đều mồ hôi nhễ nhại, môi bị phơi đến tróc cả da, khuôn mặt thì đỏ bừng bừng.
Lương Thôi Sơn mới vừa được lúc nhàn rỗi, nhờ chuyện tra cứu sổ sách Cấm quân mà nhận thăng chức nhiều lần, giờ hắn làm việc dưới tay Thị Lang Hộ bộ là Phan Lận, chủ lý đối chiếu công vụ thuế má các nơi.
Bây giờ trong lòng Phan Lận mang ơn Tiêu Trì Dã, bởi vì lần trước hắn về nhà chưa đến hai ngày mà Lý Kiến Hằng đã thật sự miễn tội cho Phan Tường Kiệt cha hắn rồi, không bị đi đày, chỉ là ngưng bổng lộc khảo sát, không được tham gia đô sát năm nay thôi.
Tiêu Trì Dã không tiến cử hiền tài Lương Thôi Sơn trước mặt người ngoài, nhưng bọn họ đều là người khôn khéo, biết Lương Thôi Sơn được Tiêu Trì Dã đề cử trước mặt hoàng thượng, cho nên dù Tiêu Trì Dã không lên tiếng, Phan Lận cũng rất chiếu cố Lương Thôi Sơn, tránh để cho Ngụy Hoài Cổ chỉ trích hắn.
“Tháng sau là đại hôn Hoa Thích, phải thuộc nằm lòng chương trình mà Lễ bộ đưa cho, chi tiêu các nơi phải tính toán rõ ràng, tránh lúc qua hôn lễ thái hậu hỏi tới mà chúng ta đáp lời không tử tế.” Phan Lận uống canh đậu xanh, nóng đến nỗi trên lưng ướt đầm.
Phan Lận nhỏ hơn Lương Thôi Sơn nhiều tuổi nhưng hắn làm quan sớm, bậc quan lớn, cho nên dù Lương Thôi Sơn không tự xưng “ty chức” thì cũng phải xưng “học sinh” với hắn.
Lương Thôi Sơn cũng nóng, nhưng bọn họ đang làm việc tại đại viện, phải chú ý lễ nghi, không thể tùy tiện ***, bằng không gặp phải ngôn quan Đô sát viện lại ăn một trận mắng cho xem. Hắn dùng khăn hơi lau lau cái trán, gật đầu nói: “Ty chức xin nghe đại nhân răn dạy, khoản này nhất định không dám quên dù một chữ.”
Phan Lận lại dặn dò thêm mấy việc khác, sau đó hắn còn phải đi Lễ bộ đối chiếu vài chi tiết nên ra cửa liền lên kiệu rời đi.
Lương Thôi Sơn nhận ơn tri ngộ của Thẩm Trạch Xuyên và Tiêu Trì Dã, khi làm việc chưa bao giờ dám qua loa, lập tức muốn bắt đầu đối chiếu sổ sách ngay. Hắn ngồi chưa được chốc lát bỗng nghe bên ngoài có một người đột nhiên xông vào.
Lúc này đang là buổi trưa, đại viện làm việc cũng không có người nào. Lương Thôi Sơn vội vã xuống bậc đón, thấy người này lạ mặt bèn hỏi: “Huynh đài tìm ai?”
Người này mồ hôi đầm đìa, kín đáo đưa công văn cho Lương Thôi Sơn, nói: “Ty chức là quan trạm dịch của đường lương thực Đông Bắc! Đại nhân, đây là cấp báo đêm hôm trước phát từ Quyết Tây Bạch Mã Châu, đính kèm ấn ký của quan bố chính Quyết Tây đấy, là thứ vô cùng khẩn cấp!”
Đường lương thực Đông Bắc!
Lương Thôi Sơn vừa nghe thấy cái tên này là biết ngay liên quan đến đại sự Ly Bắc. Hắn tiếp nhận đồ, hỏi gấp: “Sao lại truyền tới Hộ bộ rồi? Tất cả việc của Ly Bắc đều là quân báo, nên giao cho Binh bộ chứ!”
“Đây là cấp báo từ Bạch Mã Châu gửi ra, ” Người này nói, “treo nhãn của Hộ bộ! Đại nhân, mau trình lên bàn Thượng thư đi, chúng ta đều không gánh nổi hậu quả của trì hoãn cấp báo trạm dịch đâu!”
Lương Thôi Sơn kẹp công văn đi vào trong ngay, vội vàng chạy tới nơi lại bắt hụt không thấy Ngụy Hoài Cổ đâu cả, chỉ thấy mỗi người hầu của Ngụy Hoài Cổ. Người hầu nhận đồ xong cũng không gấp gáp, chỉ bảo Lương Thôi Sơn cứ đi về trước, lát tự có sắp xếp.
Lương Thôi Sơn trực giác trong này có vấn đề rồi, cấp báo từ trạm dịch kia mà có thể tùy tiện xử lý như vậy à? Rõ ràng đây là đang kéo dài thời gian! Trong *** hắn đập thình thịch, lui ra ngoài không về đại viện làm việc mà quay đầu nhấc áo chạy tới nơi Cẩm y vệ đang làm nhiệm vụ.
Trên đường nắng gắt, Lương Thôi Sơn thở hồng hộc mãi cuối cùng cũng đến nơi, ngụm nước cũng không dám uống, vội vội vàng vàng tiến vào viện xin gặp Thẩm Trạch Xuyên.
“Chuyện gì vậy?” Kiều Thiên Nhai dẫn hắn vào, “Sao đại nhân đặc biệt chạy đến đây thế?”
“Việc gấp, việc gấp!” Lương Thôi Sơn không chú tâm giải thích cho Kiều Thiên Nhai, đi vào vừa nhìn thấy Thẩm Trạch Xuyên là vội nói, “Đại nhân! Ty chức có chuyện quan trọng cần báo!”
Thẩm Trạch Xuyên bảo Kiều Thiên Nhai pha trà, y đặt công vụ xuống, ngưng mắt hỏi: “Làm sao vậy?”
Lương Thôi Sơn cũng không dám ngồi, cố gắng hoãn nhịp thở, nói: “Vừa nãy ty chức tại đại viện làm việc của Hộ bộ nhận được một cấp báo từ trạm dịch, là phát ra từ Quyết Tây Bạch Mã Châu, liên quan đến đường lương thực Đông Bắc! Ty chức đưa tin báo trạm dịch lên nhưng mãi không gặp được Thượng thư đại nhân. Vật này liên quan đến Ly Bắc, đại nhân, sợ là quân lương tháng trước phân phát Ly Bắc xảy ra vấn đề rồi!”
Thẩm Trạch Xuyên lập tức đứng dậy, nói: “Đi đại viện làm việc của Cấm quân, báo việc này cho Hầu gia! Lên ngựa của ta, nói với Cẩm y vệ làm việc, cùng lên ngựa qua đó!”
Quân lương liên quan đến chiến sự một năm này của Ly Bắc, nếu Ngụy Hoài Cổ thật sự trì hoãn không báo, nhất định là trong đó có sơ hở mà lão không thể gánh chịu một mình. Mặc dù trù bị quân lương là Quyết Tây Bạch Mã Châu gánh, thế nhưng thống lý kiểm tra lại là Hộ bộ.
* * *
Hôm nay nóng nực khác thường, mới tháng năm lại như là tiết đại thử. Buổi trưa còn đang nắng to, lúc này buổi chiều đã nổi gió trời tối sầm, nhìn như mưa rào sắp đến.
Ngụy Hoài Cổ ngồi trên ghế đã tròn nửa canh giờ, trên lưng lão ướt sũng. Lão cảm thấy đầu váng mắt hoa, đọc xong cấp báo của trạm dịch kia từ lâu rồi. Mấy lần lão muốn mở miệng lại không thể nói nên câu gì, cuối cùng hạ quyết tâm, đột nhiên đứng dậy, hô: “Chuẩn bị kiệu! Tiến cung!”
* * *
Tiêu Trì Dã còn chưa xuống ngựa, giọt mưa to như hạt đậu đã rơi xuống. Mãnh đứng trên bả vai hắn, lúc hắn sắp vào thành thì thấy Kiều Thiên Nhai đang phi nhanh đến.
Phía này Kiều Thiên Nhai còn chưa đến nơi, đầu kia Đinh Đào cũng thúc ngựa phi tới, hắn lập tức lăn xuống lưng ngựa, run run nói: “Hầu gia, có chuyện rồi! Nãy mới nhận quân báo, ngày hôm trước bộ Hãn Xà vượt biên cảnh, ***ng độ thế tử tại dãy phía đông, thế tử —— “
Đinh Đào khóc nức nở.
“Thế tử trọng thương, chúng ta bại rồi!”
Kiều Thiên Nhai ghìm ngựa gấp, sấm sét nổ đoàng giữa không trung, phá tung tối tăm của mây đen cuồn cuộn. Nước mưa ào ào xối xuống, Tiêu Trì Dã vẫn ở trên lưng ngựa, lần đầu tiên hắn lộ ra thần sắc ngơ ngác, như là nghe không hiểu ý của Đinh Đào.
Từ khi Tiêu Phương Húc thành lập thiết kỵ Ly Bắc đến nay đã gần ba mươi năm, Ly Bắc chưa từng nếm qua thất bại. Trường đây Tiêu Kí Minh dẫn quân truy kích bộ Hãn Xà mấy trăm dặm, cũng có thể nguyên vẹn trở ra từ đại mạc.
Tiêu Trì Dã chưa từng nghĩ đại ca sẽ bại.
Trước nay chưa từng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc