Thương Tiến Tửu - Chương 236

Tác giả: Đường Tửu Khanh

Ngọc bích
Kỷ Cương trông Thẩm Trạch Xuyên lớn đến tầm này, không muốn bảo Thẩm Trạch Xuyên phong hầu bái tướng, chỉ mong Thẩm Trạch Xuyên bình an suôn sẻ, về sau có thể con cháu đầy đàn. Một đạp tại Khuất Đô của Tiêu Trì Dã, ai cũng có thể quên, Kỷ Cương thì quên không nổi, đây là đứa con trai còn lại của ông.
Giây phút này Kỷ Cương nhớ lại lời Tiêu Trì Dã nói khi ở Tì Châu, giống như âm mưu sẵn, tên khốn này đã tính toán ngả bài với ông từ trước. Nực cười là ai cũng thấy rõ, chỉ riêng ông tự lừa mình dối người, còn tìm mọi cách thầm biện giải thay tên khốn này! Cái gì mà tình huynh đệ, toàn là chó má!
Kỷ Cương đánh mấy quyền vẫn không hết hận, giật lấy roi ngựa bên cạnh, nói: “Ta dẫn sói vào nhà, tin lời xằng bậy của tiểu tử ngươi! Từ lúc ở Tì Châu ngươi đã nhắm Xuyên nhi rồi!” Ông càng nói càng tức, lức này hoàn toàn không đếm xỉa điểm tốt của Tiêu Trì Dã, chỉ nhớ mỗi món nợ cũ. Ông giơ roi ngựa lên, tức giận nói: “Ta đánh ૮ɦếƭ ngươi!”
“Sư phụ, sư phụ!” Phí Thịnh sao có thể để Kỷ Cương tiếp tục xuống tay, khuyên can, “Nhị gia chịu cho sư phụ đánh, tức là thật tâm thật lòng muốn nói cho sư phụ. Việc này không liên quan người ngoài, chỉ trong viện nhà thôi, ngồi xuống từ từ nói chuyện, Phủ quân còn đang chờ ngài đó!”
“Ngươi cút ngay!” Kỷ Cương quát lên, “Các ngươi đều là quân khốn nạn!”
Cẩm y vệ trong đình viện đều từng được Kỷ Cương chỉ dạy, kể ra đều được xem như đồ đệ của Kỷ Cương, thấy Kỷ Cương đang như mãnh hổ, ai dám ra cản thật. Roi ngựa này còn là của Tiêu Trì Dã, nặng hơn cái ở Tì Châu nhiều, chịu xong một roi hệt như rách toác, cảm giác đau rát lập tức xông thẳng lên.
Kỷ Cương tức giận thật rồi, khác với lần ở Tì Châu kia, áo rộng không ngăn được, đánh nữa sẽ chảy máu ròng ròng, quất khiến Tiêu Trì Dã phải hít mấy hơi lạnh.
Kỷ Cương thấy Tiêu Trì Dã ૮ɦếƭ cũng không nhận sai, căm giận nói: “Ta làm mai cho nó, được hay không mắc mớ gì tới ngươi!”
“Không được, ” Tiêu Trì Dã tuyệt đối không nhân nhượng việc này, nói dối cũng không chịu, “nam nhi tốt trong thiên hạ nhiều vô kể, chỉ mỗi Thẩm Lan Chu ta không cho ai hết!”
Kỷ Cương tức đến choáng váng, chỉ roi ngựa vào hắn, nói: “Ngươi muốn giết con ta, còn muốn đoạn nửa đời sau của nó! Không cưới vợ, không sinh con, sao ngươi không tự đoạn mình trước đi!”
Ở Khuất Đô chuyện đoạn tụ không phải bí mật, ngày Kỷ Cương làm Cẩm y vệ Đồng tri đã thấy nhiều rồi. Lúc này như hình với bóng, như keo như sơn, nhưng qua mấy năm đều phải cưới vợ sinh con, huống chi Tiêu Trì Dã còn là con đích của Tiêu Phương Húc. Tiêu Kí Minh không ra trận, Tiêu Trì Dã nhất định phải tiếp nhận trọng trách này, về sau làm sói đầu Ly Bắc, có cưới vợ hay không sẽ không phải chuyện của riêng hắn, đó là chuyện của toàn bộ thiết kỵ Ly Bắc.
Tiêu gia sở hữu mười hai vạn thiết kỵ, hai nhà kết hôn là thông gia hoà hảo, củng cố vững chắc tình cảm Trung Bác và Ly Bắc, về công hay tư Kỷ Cương đều nên gật đầu, nhưng điều kiện tiên quyết là Tiêu Trì Dã là một cô nương. Nếu hắn là một cô nương, dù tính cách có ngang tàng, chỉ cần Thẩm Trạch Xuyên muốn, Kỷ Cương đều bằng lòng.
“Chỉ cần sư phụ chịu đồng ý, ta sẽ nói đại tẩu đến cầu thân ngay bây giờ, thực sự không được thì ta gả vào cửa cũng không sao.” Tiêu Trì Dã từng ăn đòn của Tiêu Phương Húc rồi, căn bản không sợ mấy roi này của Kỷ Cương. Nếu hôm nay Kỷ Cương muốn tính sổ, thì hôm nay hắn nói gì cũng phải khiến Kỷ Cương gật đầu.
Kỷ Cương bị sặc ngửa ra sau, Phí Thịnh vội vã đỡ lấy người. Kỷ Cương cảm thấy Tiêu Trì Dã không phải đang cầu thân, mà là đang bức thân, ông thật sự chưa từng thấy một tên hư hỏng mà đường hoàng thẳng thắn thế này!
Tiêu Trì Dã chống hai đầu gối, thừa thắng xông lên, nói: “Lan Chu đã nhận vòng tay của đại tẩu ta, sớm đã là người của Tiêu Sách An ta, sao sư phụ có thể tìm nữ tử cho y nữa? Nếu như y gặp mặt thật, thì chính là kẻ phụ tình. Sư phụ muốn có cháu, Đinh Đào và Lịch Hùng còn nhỏ, ở bên sư phụ cũng có thể tiêu sầu, nếu sư phụ thích, nuôi bọn họ đến hai bảy hai tám rồi tiễn khỏi cửa ta cũng không xen vào.”
Kỷ Cương nhìn bộ dáng đứng đắn nói xằng của Tiêu Trì Dã, Đinh Đào với Lịch Hùng có phải con nít đâu, đã mười tám mười chín tuổi rồi, đẩy ra ngoài đi làm còn coi như muộn đấy —— đúng thật chẳng ra đâu với đâu!
“Sư phụ gật đầu, ” Tiêu Trì Dã chống cánh tay, dập xuống đất, “sư phụ không gật đầu, ta sẽ gọi cha luôn.”
Kỷ Cương có uy tín trong Cẩm y vệ như thế là bởi ông nói có lý lẽ, ông đã suy nghĩ việc này vì Thẩm Trạch Xuyên quá nhiều, nếu Tiêu Trì Dã ngồi xuống nói đạo lý cùng Kỷ Cương, nhất định không thể nào thuyết phục Kỷ Cương. Thẩm Trạch Xuyên liên quan tới quân lương Ly Bắc, Kỷ Cương chắc chắn sẽ lo lắng, hiện nay Ly Bắc đồng ý, rốt cuộc là vì quân lương hay vì tình thế?
Kỷ Cương nào có ngờ Tiêu Trì Dã chẳng còn tí liêm sỉ nào như vậy, ngược lại còn bức ông ngoài cửa, hôm nay mà không gật đầu, ông cũng không dễ rời đi. Kỷ Cương nghiến răng nhả chữ: “Ngươi bớt nói lời chót lưỡi đầu môi lừa ta đi, dù đại tẩu ngươi đến đây thật, ta cũng không gặp.”
“Vậy phải gặp Lan Chu rồi, ” Tiêu Trì Dã không ngẩng đầu, cứ thế nói, “cha, Lan Chu không hiểu những lễ nghi này, không có người bên cạnh coi sóc, chắc y sẽ bị đại tẩu ta lừa về Ly Bắc làm đệ…” Tiêu Trì Dã tự dưng mắc lại, nhanh chóng nói tiếp, “làm đệ tế* đó! Nếu người muốn tác thành cho ta thế này, ta cũng vui mừng.”
*em rể
Kỷ Cương ném roi ngựa xuống đất, không thể nhịn nữa nói: “Ngươi ngậm miệng!” Ông phải phản đối Tiêu Trì Dã, cắn răng nói, “Ngươi đừng mơ vào cửa!”
Áo rộng của Tiêu Trì Dã hơi phanh, đỏ ửng trên cổ đã vơi hết. Kỷ Cương không cho hắn vào cửa, hắn cũng không vặn lại. Trời mưa thật vội vàng, dưới hiên lành lạnh, Kỷ Cương chưa nguôi giận, nhưng tâm tình vừa mới đây xộc thẳng lên đầu đã tắt rồi.
Tiêu Trì Dã thể hiện nghiêm túc, nghiêm mặt nói: “Điều sư phụ lo, ta đều nghĩ tới rồi. Đại ca và đại tẩu tình cảm ***, hiện đã có Tuân nhi, về sau vẫn còn có con nữa. Ly Bắc không cần ta sinh tiếp, ta cũng không có ý muốn đó. Sư phụ nhìn Lan Chu lớn lên, trông mong y gia đình mỹ mãn, ta biết, ta cũng muốn. Ta yêu y tôn trọng y cùng y bạc đầu giai lão, chẳng phải cũng mỹ mãn sao? Sư phụ không tin tưởng ta, sợ sau này Lan Chu tủi thân, muốn tìm nữ tử cho Lan Chu, ta thực sự không xen vào được, nhưng ta đã trao y cái mạng này rồi, y mà cần người khác, đó là giết ta.”
Tiêu Trì Dã không phải nam tử tầm thường, hắn vừa có gan có trí vừa có thủ đoạn, bây giờ là ngọc bích kết đôi, nhìn đâu cũng tốt đẹp, nhưng trận chiến kết thúc thì sao? Nếu hắn thay lòng, có vạn cách để giải quyết đoạn tình này. Kỷ Cương sợ nhất sau khi mình ra đi Thẩm Trạch Xuyên sẽ cô đơn, hiện giờ ai cũng tôn xưng Thẩm Trạch Xuyên tiếng Phủ quân, chỉ có ở chỗ Kỷ Cương, Thẩm Trạch Xuyên là Xuyên nhi, vẫn còn điều ông phải bận lòng.
Kỷ Cương không dám cược, ông không tin Tiêu Trì Dã được.
Tiêu Trì Dã mãi không nhận được câu trả lời, nghe tiếng guốc mộc phía sau tới gần. Hắn hơi nghiêng đầu, nhìn thấy Thẩm Trạch Xuyên mũ áo chỉnh tề, cầm chiếc quạt trộm liếc hắn một cái.
“Không được, ” Kỷ Cương như trả lời Tiêu Trì Dã, nhưng nhìn vào Thẩm Trạch Xuyên, khuôn mặt già nua đầy tang thương, kiên quyết nói, “việc này không được.”
* * *
Trong viện cách vách, Diêu Ôn Ngọc đang châm hương, y cầm nén hương, nồng tới nỗi Hổ Nô không chịu tới gần y. Cơn mưa hai ngày qua chợt dừng, chắc có muỗi rồi, Diêu Ôn Ngọc cũng không chịu được mùi này. Y đang chăm chú nhìn khói hương thì bị đoạt đi mất.
Kiều Thiên Nhai đưa hương này lên chóp mũi ngửi ngửi, nhíu lại, nói với Diêu Ôn Ngọc: “Mùi này nồng quá, ai đưa vậy? Bảo hắn lấy về mà dùng.”
“Hành thương đưa đó, ” Diêu Ôn Ngọc di chuyển xe bốn bánh, quay mặt ra đình viện, “hương Như Lai của thành Liễu Châu, Quyết Tây bán đắt lắm.”
Kiều Thiên Nhai bẻ hương, nói: “Toàn mùi chao*.”
*Đậu phụ thối, món đậu phụ ủ lên men
“Người Liễu Châu đều thích ăn chao, ” Diêu Ôn Ngọc giơ tay khua khua mùi, “lát nữa nhắc Phí Thịnh, đừng châm hương này sang phòng Phủ quân.”
Kiều Thiên Nhai cảm thấy y đang lảng tránh mình, bèn giơ chân chặn xe bốn bánh, nói: “Ngươi gặp hắn chưa được mấy lần, sao đã quen rồi?”
“Đều là làm việc cho Phủ quân, ” Diêu Ôn Ngọc dừng giây lát, nghiêng đầu nhìn Kiều Thiên Nhai, “chẳng có không quen đâu.”
Kiều Thiên Nhai vốn còn hơi hứng thú, nhưng khi hắn và Diêu Ôn Ngọc nhìn nhau, ý cười dần dần phai nhạt. Diêu Ôn Ngọc trước kia đâu chịu nhìn thẳng Kiều Thiên Nhai, sẽ tức giận sẽ xấu hổ tránh né, như thể lúc nào cũng nhớ nỗi quẫn bách khi đêm về, nhưng bây giờ y bình lặng an tĩnh, phảng phất vẫn là khối ngọc thô ấy, chưa từng dính dáng mảy may ***.
Chẳng có không quen đâu.
Kiều Thiên Nhai và Phí Thịnh không khác nhau, Kiều Thiên Nhai và Khổng Lĩnh cũng không khác nhau, Kiều Thiên Nhai và tất cả những người Diêu Ôn Ngọc gặp đều không khác nhau, hắn không còn là con người bí mật mà đặc biệt kia nữa. Diêu Ôn Ngọc phủi phủi tay áo, là có thể tiếp tục làm tiên giáng trần.
“Hôm nay mưa lớn, nếu ngươi không vội thì dùng cơm xong hẵng ra ngoài. Sau giờ ngọ Thành Phong và Do Kính sẽ tới, việc Cẩm y kỵ chắc cũng cần báo cáo chuẩn bị, ngươi xem trước khi ra cửa có muốn đàm luận với họ không.” Diêu Ôn Ngọc nói rồi nhìn vào bánh xe của xe bốn bánh, lại nhìn về phía Kiều Thiên Nhai, nói, “Kẹt rồi.”
Y cười thật nhạt, như thể chẳng biết làm sao, lại như đang tự giễu.
“Người què còn có thể lách ra, ta không làm được, đừng trêu đùa ta.”
Chuông vang trong gió, vài hạt mưa bắn lên chăn mỏng, Kiều Thiên Nhai dời chân đi. Bình thường hắn thuần thục như kia, vậy mà trước ánh nhìn chăm chú của Diêu Ôn Ngọc lại hơi bối rối.
Diêu Ôn Ngọc chuyển xe bốn bánh vào phòng, bánh xe lăn trên sàn nhà, vang lên chuỗi âm thanh đều đều. Cổ tay lộ ra trong lúc đẩy xe, vẫn đeo dây đỏ được Kiều Thiên Nhai buộc cho, khi chuyển động bị nếp gấp tay áo che đi, biến mất vào sắc trắng như mây.
* * *
Kỷ Cương gối cánh tay, mặt quay vào tường, giống như đang ngủ.
Thẩm Trạch Xuyên đặt quạt lên mạn giường, hỏi: “Sư phụ ngủ rồi sao?”
Kỷ Cương trừng mắt nói: “Biết sư phụ ngủ rồi còn muốn hỏi.”
Thẩm Trạch Xuyên giống như ngày còn bé, kéo chiếc ghế gần lại, nói: “Sau khi con ra khỏi chùa Chiêu Tội, chưa từng trò chuyện thâu đêm với sư phụ.”
“Tối nay thì vì một nam nhân mới đến, ” Kỷ Cương ngừng nói, không thể trút cơn tức xuống Thẩm Trạch Xuyên được, chúng tràn trong ***g ***, biến thành loại tự trách và khó chịu khác, “hắn có gì tốt? Ta với tiên sinh con đều không hài lòng.”
“Tiên sinh khen hắn đó, ” Thẩm Trạch Xuyên nói khẽ, “chẳng phải tiên sinh nói với con là kỳ tài ngút trời sao.”
“Kỳ tài có thể yên bề gia thất hả?” Kỷ Cương ngồi dậy, nhìn Thẩm Trạch Xuyên, “Kỳ tài sẽ mưu toan thiên hạ, sau này con nguyện cùng hắn ngồi trên một cái ghế sao?”
Thẩm Trạch Xuyên tỏ vẻ ngoan ngoãn, rủ mắt nói: “Đó không phải do con quyết định.”
Trong ánh nến, Kỷ Cương thở dài, một lúc lâu sau mới khổ tâm nói: “Ngày trước thái phó hỏi con nếu như nắm Cẩm y vệ trong tay thì nên xử trí thế nào, đáng lẽ ta nên nghĩ đến, đây không phải là câu nên hỏi học sinh, trên đời này ai có thể nắm Cẩm y vệ? Thái phó lừa tất cả mọi người, dạy con quá nhiều rồi. Con học giỏi như vậy, con không hiểu sao? Ngọc bích kết đôi ngày hôm nay, chính là hai hổ tranh đấu của sau này.”
Tiêu Trì Dã không phải là không tốt, mà là quá tốt, tốt đến nỗi Kỷ Cương không an lòng.
“Nếu ta là một người hữu dụng, ” Ánh mắt Kỷ Cương phức tạp, nhìn Thẩm Trạch Xuyên, “nếu con còn có huynh đệ trên đời, đánh cược trận này cùng hắn cũng không sao, nhưng ta lại đã tuổi già vô dụng. Đợi sau khi ta mất, con sẽ phải đơn độc đối mặt tất cả mọi người trên thế gian này, chỉ có mình con, làm sao khiến ta an tâm được?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc