Thương Tiến Tửu - Chương 122

Tác giả: Đường Tửu Khanh

Chương 122: Hoàng nữ

Dư Tiểu Tái nói tới chỗ này liền nằm rạp nghẹn ngào, khó mà tiếp tục. Thế hệ văn sĩ bọn họ làm quan, không phải muốn làm Tề Huệ Liên máu đào lòng son, máu chảy đầu rơi, mà là muốn làm Hải Lương Nghi bảo đảm nguy cục, vững định càn khôn. Thế mà toà nguy lâu này trong phong vũ phiêu diêu* lại vang tiếng ầm ầm sụp đổ. Chỉ trong một đêm đã đập vỡ chí khí ngút trời của mấy vạn người, khiến trên dưới Đại Chu gào khóc một vùng.
*phong vũ phiêu diêu: tình hình bất ổn
Thẩm Trạch Xuyên lặng lẽ nghiêng đầu, nghe tiếng báo canh ngoài tường viện.
Không biết qua bao lâu Dư Tiểu Tái mới ngưng nghẹn ngào, hắn áp khăn nóng lên mặt, mãi mới nói tiếp: “Nguyên phụ liều ૮ɦếƭ khuyên can, Hàn Thừa bị dồn đến đường cùng, thế nhưng hắn không chịu coi thế là thôi. Lúc đó ở trường thái học tình cảm quần chúng xúc động trào dâng, cỗ kiệu Hàn Thừa hạ triều bị chặn ở phố lớn Thần Võ, bị bọn học sinh đập cho nát bét. Tám đại doanh phong tỏa trường thái học, tóm mấy học sinh đi đầu vào chiếu ngục, còn chặn đứt lương thực của bọn học sinh, bọn học sinh liền tuyệt thực tỏ rõ ý chí.”
Dư Tiểu Tái không kìm được nước mắt.
“Ta vốn tưởng văn nhân thiên hạ khi ấy đã ૮ɦếƭ hết, nào ngờ đêm đó, ta thấy được cảnh trường thái học vốn an lạc bỗng củi lửa bừng bừng, mới hiểu dụng ý sâu xa của Nguyên phụ. Lửa cháy lan ra đồng cỏ dĩ nhiên tạo thành thế, thái hậu vì muốn bình lửa giận của học sinh trong thiên hạ, yêu cầu Hàn Thừa uỷ thác thư mật lần thứ hai, cũng trục xuất đứa trẻ Hàn thị ngụy làm hoàng tự ra khỏi cung. Hàn Thừa không thể không lui, hắn cam kết ba ngày sau đó công nghiệm thư mật.”
“Thư mật nguỵ tạo không có con dấu của Quang Thành đế, nội các dùng cái này bác bỏ kiến nghị trình trữ quân của Hàn Thừa. Thái hậu thấy thế, nhận lời sẽ gặp mạch của Hòe Châu Yến vương, xác lập ứng cử viên cho ngôi trữ quân. Nhưng mà Hòe Châu cách Khuất Đô quá xa, đúng như Hàn Thừa nói lúc trước, con thứ của thứ tử Yến vương đã qua bảy mươi tuổi, trên đường tàu xe mệt nhọc lại trải qua chuyện lớn, trước khi đến Khuất Đô đã đi đời nhà ma rồi.”
“Chuyện chọn lập trữ quân rơi hẳn vào cục diện bế tắc. Bụng dạ Hàn Thừa khó lường, dựa vào tám đại doanh để *** nội các. Hắn lại bẩm tấu lên lần nữa, thỉnh cầu tám thành phò tá chính trị, muốn thái hậu đừng lập ‘nghị sự các’, liệt kê ứng cử viên không ai mà không phải là quan chức thế gia. Thái hậu giữ tấu chương không đáp, Bạc Nhiên đại nhân tuân theo chí nguyện của Nguyên phụ, bẩm tấu lên đồng ý kế hoạch ban đầu của ‘nghị sự các’, yêu cầu cắt bỏ binh quyền của Hàn Thừa, dùng lý do văn không tham gia võ, muốn nhân đó hạ tám đại doanh của Hàn Thừa xuống. Thế nhưng Hàn Thừa không chịu, nội các lại không phê chữ, hai bên tiếp tục thương nghị thất bại.”
Không có hoàng tự có thể lập, đây là mệnh môn Khuất Đô đi tới tận cục. Thành viên nội các dẫn đầu là Khổng Thu lui bước trước đề nghị phò tá chính trị của tám thành. Đây là kế thừa sách lược cầu hòa của Hải Lương Nghi. Bọn họ không có binh mã, Khải Đông do thái hậu nắm giữ, sau việc Tiêu Trì Dã thì Ly Bắc không còn nghe Khuất Đô điều khiển nữa, Khổng Thu chỉ có thể chọn nhẹ mà nhường, ranh giới cuối cùng chính là lấy binh quyền của Hàn Thừa, cho dù không thể rơi vào trong tay bọn họ, nhưng cũng không thể như trước, giao toàn bộ tuần phòng Khuất Đô cho thế gia chưởng quản.
“Vào thời khắc này, Tiết Tu Trác bẩm tấu lên.” Trong tối tăm Dư Tiểu Tái lộ ra nụ cười khổ mơ hồ, “Hắn dùng một viên đá dấy lên sóng lớn ngập trời… tới thật là khéo.”
Tiêu Trì Dã nghe đến tên Tiết Tu Trác, thoáng chuyển ánh mắt nhìn về phía Thẩm Trạch Xuyên. Thẩm Trạch Xuyên trầm mặc giây lát, hơi ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ, giữa chân mày y nhíu chặt, một lát sau mới nói: “Khi đó ngươi nói đúng, nhân tài này thật sự tài giỏi. Tin tức hoàng tự dễ dàng lộ đến nơi này của chúng ta, kích động cho ngươi và ta không thể chờ đợi được nữa. Sau khi ta đến Trung Bác, vốn lòng nghi ngờ người *** những nam hài đó là Hàn Thừa, bây giờ xem ra, Hàn Thừa cũng cùng lắm chỉ là hàng ngũ Hề Hồng Hiên, đều là phế vật cho Tiết Tu Trác thao túng thôi. Một bước đi hỏng, bại nguyên ván cờ, là ta qua loa khinh địch rồi.”
Cục diện bế tắc của triều đình duy trì không tới nửa tháng, con sóng trường thái học phê bình tấn công Hàn Thừa đã chuyển đến tám thành, vô số cảm xúc mãnh liệt dâng trào, bọn học sinh nhìn cách làm bảo thủ của Khổng Thu thì càng lúc càng bất mãn, bọn họ viết văn thương tiếc Hải Lương Nghi đồng thời còn thương tiếc cả Tề Huệ Liên, Nguyên phụ mà bọn họ kỳ vọng không phải dáng vẻ hiện nay của Khổng Thu.
Thái hậu đã nhường bước trước chuyện trẻ nhà Hàn thị, điều này làm cho học sinh trong thiên hạ thấy được uy lực tụ thế thành đảng. Bọn họ giống như giọt mưa từ bốn phương tám hướng hội tụ đến, cuối cùng rồi sẽ thành đại dương mênh ௱ôЛƓ, đồng thời cho là sức lực to lớn có thể đẩy ngã toà tường cao kia, cơ hội tiêu trừ tai hại thế gia đang ở trước mắt.
Bởi vì Khổng Thu khẳng định đề nghị tám thành phò tá chính trị của Hàn Thừa, chiều gió trường thái học giống như trời tháng tư, chớp mắt đã biến đổi. Đầu tiên là trước cửa Khổng phủ bị người dán văn chương với ngôn từ kịch liệt, tiếp theo những từ ngữ từng phê phán Hàn Thừa đều trút xuống người Khổng Thu. Bọn học sinh ngày càng khẳng định, sĩ tử hàn môn do Khổng Thu dẫn đầu quá mức mềm yếu nên mới để cho Hải Lương Nghi ở nội các tứ cố vô thân, cuối cùng lựa chọn phương thức kiên quyết như vậy để khuyên can. Bọn họ liệt kê rõ ràng triều quan thời Vĩnh Nghi, đồng thời lần lượt sắp xếp kiểm tra từng người, xem những quan viên này có từng có quan hệ với quan chức thế gia hay không. Tin tức Sầm Dũ thiết yến từng mời Hàn Thừa lan truyền nhanh chóng, nhất thời đốt cháy cảm xúc bọn học sinh, bọn họ gắn cho Sầm Dũ, Khổng Thu thậm chí Thượng thư Binh bộ Trần Trân cùng một xưng hô “nguỵ quân tử”.
Kiệu vào triều của Sầm Dũ bị người đập phá, đầu lão đầy máu đứng ở cửa cung, chỉ tay lên trời nói mình chưa từng cấu kết thế gia, kết quả bị giội cho một thân phân bẩn. Sầm Dũ không thể tin được đây là học sinh trước đó không lâu, lão ở Đô sát viện hai mươi năm, chất vấn nhân viên lớn nhỏ đếm không xuể, ngay cả Quang Thành đế lão cũng dám chất vấn, lại chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày mình cũng bị mắng thành bè lũ tiểu nhân xu nịnh.
Trước kia Diêu gia vẫn luôn là tấm gương trong sạch, một nhà ba thầy chói lọi cỡ nào, mặc dù sau năm Hàm Đức trong triều không còn người, ảnh hưởng kia cũng vượt xa dòng họ khác, nhận tôn kính rộng rãi từ cả thế gia lẫn hàn môn. Những người như Hải Lương Nghi, Tề Huệ Liên, Khổng Thu tân lão triều thần đều từng nhận chỉ điểm từ Diêu gia. Lúc Vĩnh Nghi phục hưng, trường thái học hưng thịnh, nhân tài cũng là ông cố Diêu gia chọn lựa. Thế nhưng bây giờ từ đường* mà Diêu gia xây tại phía đông Khuất Đô bị người ta phá vỡ cửa sổ rồi, nếu không có Khổng Thu điều người đi trông coi, chỉ sợ ngay đêm đó đã bốc cháy hết.
*từ đường: đền thờ tổ tiên
Lửa này thậm chí đốt lan tới người Diêu Ôn Ngọc. Hắn thân là học sinh của Hải Lương Nghi mà lại không chịu đi vào làm quan, lần trước trường thái học phát động tức giận mắng Phan Như Quý, hắn cũng chưa từng xuất hiện, thù mới hận cũ chồng chéo lên nhau, bọn họ xé hết văn chương đã từng truyền tụng, so sánh Diêu Ôn Ngọc với kẻ trộm, là kẻ trộm từ thế gia ςướק đi học vấn kinh thế* của Hải Lương Nghi.
*học vấn về những vấn đề cai trị đất nước
Khuất Đô triệt để loạn như mớ bòng bong. Một khi tám đại doanh muốn xuất binh trấn áp, bọn học sinh sẽ tuyệt thực giằng co, đã ૮ɦếƭ đói bốn năm người, Hàn Thừa cũng không dám tiếp tục manh động. Lúc này, Thích Trúc Âm ở Khải Đông xa xôi bận bịu sự vụ Biên quận cũng không thể may mắn thoát khỏi. Hoa, Thích thông gia vào ngay tháng sau, bao nhiêu văn chương phân trần sục sôi như hoa tuyết truyền về Khải Đông. Đại soái vốn đang mắc chứng khó ngủ, hiện tại phải tựa bàn nghỉ ngơi, liền bảo Thích Vĩ kể lại cho nàng. Chửi càng khó nghe, nàng ngủ càng ngon.
Thế lửa của Đại Chu quả thực đã bùng cháy lên rồi, nhưng đây lại không phải là tình cảnh mà Hải Lương Nghi dự đoán. Trong đêm tối đâu đâu cũng có tên lạc mang theo ánh lửa, bọn họ phân định ranh giới địch ta rõ ràng, yêu cầu hà khắc, trắng đen minh bạch, không có đứng ở trung gian, chỉ có ngươi tử ta vong.
Khổng Thu kiên trì không cáo bệnh, thế nhưng việc vào triều dần biến thành chuyện nguy hiểm. Có một ngày nọ hắn mỏi mệt ra ngoài, lúc đang còn ở trong viện thì thấy một người xa lạ đi ra từ đình viện, giơ kiếm quát tháo bốn phía, muốn Khổng Thu lấy cái ૮ɦếƭ tạ tội. Hắn đường đường là triều quan nội các, trước đây thường xuyên tiếp kiến những học sinh từ ngoài vào cho nên trong nhà chưa bao giờ đề phòng, nhưng ai biết bây giờ lại bị người cầm kiếm giằng co, quả thực là trò cười thiên hạ, nực cười biết bao!
Ba tấu chương của Tiết Tu Trác lại vào đúng lúc này được dâng lên, nội dung hắn viết như cơn sóng thần, trong nháy mắt dập tắt đám cháy “đùng đùng” này, nhanh chóng biến thành nhấp nhô cuồn cuộn, một lần hành động trở thành nơi tâm học sinh thiên hạ hướng vào.
Trong tấu chương hắn trần thuật rằng mình đã trải qua trăm cay nghìn đắng, cuối cùng cũng tìm được hoàng nữ lưu lạc bên ngoài của Quang Thành đế, không chỉ có bằng chứng kín của Tần vương, còn có nhân chứng nhìn thấy, có thể bảo đảm huyết thống của nữ tử này không cần nghi ngờ, đồng thời thỉnh cầu công nghiệm ngay tại đây.
Nữ tử làm chủ, tựa như âm dương mất thăng bằng, nhật nguyệt điên đảo, đây là chuyện mấy trăm năm chưa từng có. Tấu chương của Tiết Tu Trác nói ra khiến cả triều ồ lên, cả Khổng Thu cũng cực lực bác bỏ không chấp nhận.
Ngay sau đó Tiết Tu Trác lại dâng tấu chương thứ hai.
Hắn ghi rõ trong tấu chương, nữ tử này đã lưu lạc đến nông hộ Khuất Đô, nhưng bởi vì từ nhỏ thông minh hơn người, rất được trong nhà yêu quý. Tuy rằng trong nhà bần hàn, nhưng cũng được huynh trưởng dạy cho đọc sách biết chữ. Nàng là di mạch của Quang Thành đế dĩ nhiên khác hẳn với người thường, người trong nhà thường nhìn thấy trời lộ cầu vồng, lại thấy mây tím* che phòng, liền càng để tâm tới nàng, không dám thất lễ. Nữ tử này không chỉ thông tuệ, còn rất thiện lương. Quê nhà chịu khổ, người già chịu đói, nàng liền tiết kiệm đồ ăn của chính mình, tự mình chăm nom, thôn xóm xa gần đều tán thưởng nàng, việc này cũng có người chứng minh. Còn khí độ làm sao, đợi khi cô nương này lên điện cho chư công kiểm chứng.
*mây tím: thời cổ đại xem mây tím là triệu báo điềm lành, thánh nhân xuất hiện
Tấu chương này đã truyền lưu ở bên ngoài, được dán ở trường thái học, truyền đến phố lớn ngõ nhỏ Khuất Đô. Hoàng nữ quý giá, ở Đại Chu bây giờ có thể xưng tụng thân phận cỡ này chỉ có Hoa Tam tiểu thư bên cạnh thái hậu, so sánh hai phía càng làm cho lòng bình dân thương hại vị hoàng nữ này. Quán trà tiệm R*ợ*u đều có người kể chuyện, rất hay nói tới truyền kỳ hoàng nữ lưu lạc dân gian này, nói về thiên phú dị bẩm kia tới mức như thần tiên hạ phàm. Nàng đi tới từ dân gian, trong nhà đời đời làm nông canh, có bao nhiêu tương tự với bọn học sinh trường thái học bây giờ, lại nói lời nhân nghĩa, yêu thương quê nhà, hiểu nỗi khổ dân gian nhất, bỗng chốc bọn học sinh đều vô cùng ngóng trông nàng.
Vào lúc này, Tiết Tu Trác dâng lên tấu chương thứ ba cực kì của quan trọng.
Hắn nói huynh trưởng của hoàng nữ cũng là học sinh nhà nghèo, từng đi vào đô tại năm đầu Hàm Đức, nhưng bởi vì góc nhìn thân phận mà chưa từng đứng trong bảng, sau khi trở về mới âu sầu mà ૮ɦếƭ. Hoàng nữ và huynh trưởng tình cảm sâu đậm, vì thế trở thành nỗi đau trong lòng nàng, trên đường đến Khuất Đô đã nhiều lần dò hỏi bệnh tình của Hải các lão. Hắn nhắc tới Hải các lão vất vả quốc sự khổ cực cỡ nào, hoàng nữ càng nghe càng rơi lệ, nói “Nếu ta là một nam tử, sao có thể để các lão chịu những gian lao thế này.” Hắn vốn là con vợ lẽ thế gia cũng từng chịu đựng khắc nghiệt, nhưng lại không có tấm lòng như hoàng nữ, vì thế cũng rất xấu hổ.
Cuối cùng, Tiết Tu Trác nói, nếu thiên hạ không có loại luật pháp là lúc chọn triều quan dùng dòng chính làm đầu, dùng dòng dõi làm đầu, như vậy thiên hạ cũng chưa khi nào tổ tiên từng nói rằng lúc tuyển lập trữ quân phải lấy nam nhân làm đầu —— huống chi Đại Chu đến đây, đã không còn lựa chọn khác nữa.
Bọn học sinh phấn chấn lên, cuối cùng bọn họ cũng tìm được ứng cử viên phù hợp rồi. Cái nhìn đích thứ cùng dòng dõi khiến cho bọn họ khó mà đắc chí, bọn họ tự nhận mình và hoàng nữ có thân thế tương liên. Lý Kiến Hằng là hoàng đế nuôi từ cơm ngon áo đẹp ra, hắn hoàn toàn không hiểu được vất vả khó khăn, lòng ham chơi bời của hắn đã nhiều lần bị Đô sát viện trách, thế nhưng hoàng nữ trời ban này lại khác biệt biết bao. Nàng tựa hồ là nữ tử tuyệt vời nhất thế gian, nàng có cái tâm chiếu cố hàn sĩ thiên hạ, nàng chính là Quan Thế Âm hạ phàm phổ độ chúng sinh.
Trong một đêm ồn ào bàn luận, Tiết Tu Trác vẫn luôn không lộ diện đã chiến thắng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc