Thượng Tá Không Quân Xấu Xa - Chương 127

Tác giả: Thỏ Thỏ Hồng Nhan Nhiễu

Dứt Khoát
"Cô ấy đâu?"
Vương Cẩm Hân sang bên cửa xe, vừa mở cửa xe vừa hỏi Lãnh Dạ Hi .
Anh dừng lại chốc lát, trầm mặc một hồi.
"Vương Cẩm Hân."
"Hả?"
"Về sau, để cho Tiểu Ý đi theo tôi đi, Tư Viễn hình như rất thích nó." Lãnh Dạ Hi không đầu không đuôi nói ra một câu như vậy.
Vương Cẩm Hân nhìn anh một hồi, vẻ mặt như muốn nói cái gì, nhưng cô lại không có nói ra.
"Ý của anh là, chuẩn bị choTư Viễn cưới Tiểu Ý?"
Lãnh Dạ Hi nhìn Vương Cẩm Hân như người ngoài hành tinh, "Bọn họ cũng chỉ là đứa bé, cách kết hôn còn rất sớm."
"Thật sao? Nhưng tôi cảm thấy được, mười năm chỉ một cái chớp mắt. Nếu như anh cảm thấy Tiểu Ý cùng Tư Viễn nhà các người thích hợp, vậy tôi không quan tâm, giao nó cho anh thu dưỡng. Thanh mai trúc mã, suy nghĩ một chút không tồi." Vương Cẩm Hân đôi tay ôm иgự¢ tựa vào trên xe, bộ dáng kia hình như chuẩn bị đem đề tài này kéo tới hai mươi tám ngàn dặm.
"Vương Cẩm Hân. . . . . ."
"Sao?"
"Tôi xem cô rất rỗi rãnh, bệnh viện sa thải cô rồi hả ?" Lãnh Dạ Hi tay từ trên cửa xe buông xuống, cố gắng định thần lại nhìn cô.
"Cũng tàm tạm thôi, chủ yếu là tôi muốn xem kịch , hiện tại xem xong rồi, tôi cũng phải trở về thôi."
"Cô đi đâu?"
"Trở về công việc a, thế nào, chẳng lẽ anh muốn tôi dẫn một nhà anh cùng đi?" Vương Cẩm Hân đi hai bước, xoay người, nâng lên nụ cười hỏi.
Lãnh Dạ Hi quan sát cô một phen, sau đó khóe miệng cười cười, "Công việc à, vậy đi đi." Nói xong, anh liền mở cửa xe, lên xe.
Vương Cẩm Hân thấy thế, sau đó làm một động tác nhún vai.
"Chú ơi."
"Hả?" Lãnh Dạ Hi vừa lên xe, cánh tay liền bị một tay nhỏ bé kéo, anh quay đầu, nhẹ nhàng vuốt ve đầu của Tiểu Tiểu Tình, "Tiểu Tiểu Tình khóc sao?"
Chỉ thấy Tiểu Tiểu Tìn mím thật chặt môi nhỏ, hai con mắt đã to như con thỏ nhỏ, hồng hồng sưng tấy , ngay cả chóp mũi cũng có chút đỏ.
"Tư Viễn, Tiểu Tiểu Tình thế nào? Con khi dễ bạn ấy?"
"Không có. . . . . . Không có! Là con có chút nhớ cha thôi." Tiểu Tiểu Tình vừa nghe Lãnh Dạ Hi la Tư Viễn, lập tức dùng tay mập lau nước mắt, bày tỏ bé không sao.
"Ừ, không nên gấp, Tiểu Tiểu Tình một chút nữa là có thể thấy cha ." Lãnh Dạ Hi một bộ bộ dáng của cha, yêu thương khẽ vuốt ve đầu của Tiểu Tiểu Tình.
"Vậy chú ơi, chú có thích con không? Giống như Tư Viễn ca ca yêu thích con đó?" Tiểu Tiểu Tình cái mũi nhỏ hít hít, tiểu bộ dáng nhìn có mấy phần non nớt, lại có mấy phần thương yêu.
"Dĩ nhiên, chú rất thích Tiểu Tiểu Tình, cũng giống như Tư Viễn ca ca."
"Vậy chú thích Tiểu Ý tỷ tỷ sao?" Tiểu Tiểu Tình trợn to hai mắt, chờ đáp án của Lãnh Dạ Hi.
Lãnh Dạ Hi nhìn bé, nghĩ thầm mình đang là nặng bên này nhẹ bên kia rồi hả ? Tiểu Tiểu Tình bộ dáng này, nhìn rất uất ức. Đang lúc ấy thì, anh thoáng nhìn qua Vương Tính Tâm một chút, vừa đúng tiểu nha đầu kia đôi tay ôm иgự¢, mặt lạnh nhạt theo dõi anh.
Xem ra người chờ câu trả lời của anh cũng không ít nha.
"Thích, ba người các con chú đều thích, các con đều là bảo bối của chú. Tiểu Tiểu Tình, cha sẽ thương con, chú cũng sẽ yêu con." Nói xong, anh còn vương tay nắn nắn cái mặt tròn nhỏ của Tiểu Tiểu Tình.
Thật sao? Nếu như chú cũng thương Tiểu Tiểu Tình, tại sao còn phải đối với Vương di di nói, Tư Viễn ca ca thích Tiểu Ý tỷ tỷ? Tư Viễn ca ca cũng rất thích Tiểu Tiểu Tình a.(đổ mồ hôi nha)
"Tốt lắm, chú mang bọn con về nhà, ở nhà bảo mẫu đang chuẩn bị bánh pút-đing."
"Chú, hôm nay nói rất nhiều nha." Lãnh Tư Viễn không nhịn được liếc Lãnh Dạ Hi một cái, lúc nào thì chú của mình cũng một ông già rồi.
"Tư Viễn ca ca, em sẽ đem dâu tây bánh pút-đing cho anh một nửa."
Lãnh Tư Viễn ngồi ở giữa Tiểu Tiểu Tình cùng Tiểu Ý, nhưng thân thể nhỏ bé không tự giác hướng đến gần Tiểu Ý, mà lúc này Tiểu Tiểu Tình lại cũng đem thân thể tựa vào bên người Lãnh Tư Viễn, tay nhỏ bé vòng quanh cánh tay của Tư Viễn, cười đến đáng yêu.
"Tốt lắm á...,Anh biết rồi." Lãnh Tư Viễn khẽ nhăn lại mày, hình như đối với động tác của Tiểu Tiểu Tình, đã rất mệt mỏi.
"Quý tiểu thư, cô không cần tiếp tục đứng ở đây, Mộ tiên sinh. . . . . . Ngài ấy không muốn gặp cô."
Quý Linh Linh ra khỏi bệnh viện, liền trực tiếp đi tới biệt thự, cô muốn gặp Mộ Ly, cô muốn biết, anh rốt cuộc là bởi vì sao phải nhẫn tâm như vậy vứt bỏ cô.
"Không thấy được anh ấy, tôi sẽ không đi." Quý Linh Linh một tay ôm bụng, trong miệng tràn đầy quật cường.
Ai, Vú Lâm nhìn Quý Linh Linh bướng bỉnh như vậy, trong lòng cũng không có cách. Trước đó Mộ tiên sinh đã sớm phân phó, không để cho Quý tiểu thư vào nhà. Nhưng là bây giờ Quý tiểu thư lại cố chấp như vậy muốn gặp ngài ấy, rõ là. . . . . . Lâm vào khó cả đôi đường rồi.
"Mộ Ly, nếu như anh là ngươi đàn ông, anh ra đây , cùng tôi nói rõ ràng! Theo đuổi tôi là anh, lấy tôi chính là anh, ngươi hiện tại lại đem tôi đưa lung tung cho người đàn ông khác, anh ra đây cho tôi một lý do!" Quý Linh Linh âm thanh mang theo vài phần khàn khàn, bởi vì thời gian dài đứng quá lâu, khiến cho hai chân của cô không khỏi run rẩy.
"Quý tiểu thư!" Vú Lâm lôi kéo tay của cô, "Cô phải chú ý đứ bé trong bụng a, hơi sức lớn như vậy kêu người, sẽ làm tổn hại đến thai khí."
Vú Lâm không nhịn được khuyên bảo , người trẻ tuổi chính là cái dáng vẻ này, một ít cũng không biết quý trọng thân thể của mình, rõ ràng là mới từ trong bệnh viện ra ngoài.
"Mộ Ly, anh còn nhớ rõ ban đầu hứa với tôi những gì không? Anh đã nói cho dù tôi không thương anh, anh sẽ vẫn tiếp tục yêu tôi, cả đời đối với tôi không xa rời! Nhưng mà bây giờ mới hơn một năm, anh đã ruồng bỏ tôi sao? Anh ra ngoài đây, anh ra ngoài nói cho tôi biết!" Nghĩ tới mọi chuyện, một cỗ chua xót xông lên đầu. Quý Linh Linh hết sức khống chế không để cho mình rơi lệ, nhưng âm thanh lại không nhịn được nghẹn ngào.
"Mộ Ly, anh ra ngoài giảng thích cho tôi, anh tại sai đưa tôi cho Lãnh Dạ Hi? Đứa bé, cùng tôi, anh đều không quan tâm nữa sao? Mộ Ly, anh ra đây cho tôi, ra đây cho tôi!" Quý Linh Linh hướng về phía cửa, lớn tiếng kêu lên .
Khốn kiếp, đáng ૮ɦếƭ khốn kiếp, anh ấy tại sao lại có thể như vậy, tại sao có thể vứt bỏ cô? Nếu như bởi vì chuyện của cho, anh đánh cô, mắng cô, cô cũng có thể chịu đựng. Nhưng anh nhưng bây giờ không nói một tiếng , đem cô "Đưa" cho Lãnh Dạ Hi.
"Quý tiểu thư, Quý tiểu thư. . . . . ."
Quý Linh Linh đứng không vững nữa, trong lúc bối rối, Vú Lâm không đỡ được , ngồi bệt trên mặt đất.
Hai tay cô chống trên mặt đất, nước mắt bất lực chảy xuống.
"Vú Lâm, van cầu bà, để cho tôi. . . . . . Để cho tôi gặp anh ấy một lần, tôi. . . . . . Tôi không muốn một mình anh ấy buồn bực ở trong phòng khổ sở." Quý Linh Linh khóc lóc nức nở.
Không ai có thể hiểu Mộ Ly như cô, cũng không có ai có thể hiểu được tình cảm mà Mộ Ly dành cho cô. Anh nhất định là có chuyện gạt mình, anh nhất định là đem toàn bộ khổ đều tự mình nuốt xuống.
Anh là một người đàn ông báo đạo thông minh như vậy, làm sao có thể dễ dàng buông bỏ người phụ nữ của mình cùng với đứa bé cho một người đàn ông khác?
"Vú Lâm, tôi muốn gặp anh ấy, tôi muốn thấy anh ấy, van cầu bà. . . . . ." Quý Linh Linh nắm thật chặt tay Vú Lâm, nước mắt từng viên một rơi vào mu bàn tay của bà.
"Tiểu thư, Quý tiểu thư. . . . . ." cô ấy nếu cứ như vậy, Mộ tiên sinh làm sao có thể yên tâm rời đi đây?
"Mộ Ly, Mộ Ly. . . . . ." Quý Linh Linh thật chặt che miệng, không để cho mình khóc ra thành tiếng, nhưng trong lòng đau đớn."Muốn gặp anh ấy, bảo bảo cũng muốn gặp ba a. . . . . ."
"Gặp tôi? Cô muốn nói cái gì đây?"
Bỗng dưng, Mộ Ly xuất hiện ở cửa.
Quý Linh Linh hai mắt đẫm lệ ngẩng đầu lên, bởi vì ngược nắng, cô chỉ thấy bóng lưng của anh, cao to như vậy, cao lớn đến mức cô không thể chạm đến.
Anh, cách cô, càng ngày càng xa. Trong thời gian ngắn, cô ngưng khóc, dựa vào Vú Lâm, cô đứng lên.
Cô giơ tay lên, ý bảo Vú Lâm không cần đỡ lấy cô nữa.
Song ánh mắt của cô bình tĩnh, chậm rãi đi về phía anh .
"Anh không phải nói yêu tôi sao ? Hiện tại muốn vứt bỏ tôi, có đúng hay không?" Cô ngước đầu lên, trên gương mặt vẫn còn nuóc mắt chưa chảy xuống hết.
"Tôi. . . . . ." Mộ Ly vừa muốn mở miệng nói, rồi lại thôi.
Quý Linh Linh đưa tay bám vào trước иgự¢ của anh, "Anh nói đi, tôi có thể tiếp nhận được."
Cô hơi vểnh mặt lên, trên khuôn mặt là sự cường quật. Cô quật cường, cô hiếu thắng, cô tức giận, chỉ là toàn bộ bởi vì, cô thương anh.
Ân oán đời trước thì có quan hệ gì với cô chứ, không phải làm người luôn là hướng về phía trước sao? Mộ Ly cũng là người bình thường, không cần thiết vĩnh viễn sống trong thù hận trước kia.
"Vứt bỏ thù hận, ngày tháng sau, em sẽ đền bù anh gấp đôi có được không. Cho anh một bảo bảo, cho anh tất cả những gì em có, cho anh một gia đình thật hoàn hảo, có được không?" Tay của cô thật chặt đặt trước иgự¢ của anh, cảm nhận tiếng tim đập của anh.
"Ha ha."
Nơi lòng bàn tay truyền đến một hồi chấn động.
"Cô lấy cái gì đền bù cho tôi?" Mộ Ly nâng lên môi mỏng, nhàn nhạt hỏi ngược lại.
"Em, còn có bảo bảo của chúng ta." Quý Linh Linh tay nhỏ bé nhịn không được run rẩy, ngay cả lúc nói chuyện, đôi môi cũng không nhịn được lay động.
"Hả? Quý Linh Linh, cô cho rằng một đứa bé, là có thể trói buột được tôi? Cô có phải quá ngây thơ rồi?" Lúc này Mộ Ly, giống như biến thành người khác.
"Anh cho rằng em sẽ dùng bảo bảo đẻ trói buột anh?" Quý Linh Linh hỏi ngược lại.
"A, " anh cười lạnh một tiếng, "Tôi cho là, cô không có bất cứ thứ gì để có thể trói buộc tôi."
Giọng nói đạm bạc, không mang theo bất kỳ cảm xúc, anh giống như đã vô cùng chán ghét cô, lời thừa thải cũng không muốn nói.
"Em cho là, anh vẫn còn thương em." Nói hết lời, cô liền cắn chặt dưới môi, không cần run, không cần run.
Một câu nói, Mộ Ly nghiêm túc nhìn cô, từ nãy đến giờ anh đều chưa thật sự nhìn thẳng vào cô.
"Quý Linh Linh, cô cho rằng, cô là ai?" Lời của anh, rất chậm chạp, tuy nhiên nó chữ chữ đều khoan vào tim, "Nể tình chúng ta trước khi có chút tình cảm, tôi tha cho cô một cái mạng. Mang theo đứa bé trong bụng cô, cách tôi càng xa càng tốt. Nếu không. . . . . ."
Lời của anh, ở bên tai của cô như tiếng nổ, làm cô chỉ cảm thấy một hồi ong ong.
"Nếu không chớ có trách tôi lòng dạ ác độc, không cho cô và đứa bé một đường đường lui." Môi mỏng của anh, lúc này càng phát ra sự vô tình.
"Anh. . . . . . Anh ngay cả con của chúng ta đều không muốn bỏ qua sao?" Giờ khắc này, cô cũng đã không thể ngụy trang, đau lòng, từ lòng bàn chân truyền đến cảm giác đau đớn, để cho tay cô không khỏi buông xuống.
Bỗng dưng, ngón tay của anh đặt trên môi cô, "Nhớ, " khóe môi anh còn mang theo nụ cười, "Là con của cô!" Anh cố ý nhắc nhở một tiếng.
"Con của tôi? Đứa bé của tôi, ha ha, đứa bé của tôi. . . . . ." Quý Linh Linh đột nhiên lảo đảo một cái, cô chậm rãi lui về phía sau. Không muốn dựa vào người anh, quanh người anh hơi thở lạnh lẽo, sẽ làm cô bị thương .
"Đứa bé của tôi. . . . . . Đứa bé của tôi. . . . . ." Quý Linh Linh lung tung giơ tay lên lau nước mắt trên mặt, cứ lẩm bẩm.
"Đứa bé của tôi. . . . . . Đứa bé của tôi. . . . . . Ha ha, lý do này, để cho tôi cũng không thể dây dưa anh nữa. Mộ Ly. . . . . . Anh biết không, tôi không thể yêu anh nữa rồi. Vì đứa bé của tôi. . . . . . Ta không thể yêu anh nữa, tôi muốn sống thạt tốt, mang theo đứa bé của tôi. . . . . ."
Quý Linh Linh đứng xa xa nhìn anh, cho đến khi cặp mắt mờ lại vì nước mắt.
Lúc này Mộ Ly liền xoay người, hình như đối với tình cảnh này, anh không có nửa phần ý định nhìn lại.
"Mộ Ly, anh cũng vậy, không cần nữa yêu tôi nữa rồi. . . . . . Tôi có đứa bé của tôi, nhưng là, anh cũng chỉ có thù hận."
"Quý Linh Linh!"
"Dạ Hi, anh đã đến rồi?" Quý Linh Linh thân thể mềm như không xương mặc cho Lãnh Dạ Hi ôm, "Dạ Hi, anh dẫn tôi đi thôi. . . . . ."
"Quý Linh Linh, Quý Linh Linh!" Lãnh Dạ Hi lo lắng cuối người xuống bế cô lên.
"Mộ Ly, anh hôm nay làm chuyện này, cũng không cần hối hận!"
Mộ Ly đi vài bước, bỗng nhiên dừng lại bước chân, nhưng chỉ là dừng lại nửa khắc.
"Chỉ cần lần này tôi mang cô ấy đi, cũng sẽ không để cho anh đến gần, mặc dù cô ấy ôm con của anh!" Lãnh Dạ Hi âm thanh mang theo luống cuống, anh không thể nữa dung túng Mộ Ly, tiếp tục như vậy, chỉ có thể mang đến cho Quý Linh Linh tổn thương lớn hơn.
Anh tiếp tục đi không quay đầu lại, chỉ có nơi bả vai hơi hơi run động, như muốn nói cái gì đó.
Nhìn bóng lưng quyết tuyệt của anh, Lãnh Dạ Hi tức giận mang theo Quý Linh Linh rời đi, Mộ Ly, anh không cần hối hận!

Anh nói không yêu cô nữa, cô cũng hứa sẽ không yêu anh. Nhưng những ngọt ngào lúc trước của bọn họ, có thể quên đi dễ dàng quên đi như vậy sao?
"Này này, tôi không làm, tôi muốn trả lại tiền!"
Anh nhẹ nhàng trở tay, đè cô lại trên bàn "Tiền đã nhận rồi, không thể trả hàng!"
Khốn kiếp!
Ở trong vũ hội, cô bị cười nhạo, khi cô cảm thấy buồn tủi nhất thì anh vòng tay ngang eo cô, khẽ mỉm cười, không một lời nói, nhưng như muốn nói với cả thế giới “cô ấy là người của tôi”.
Cô chỉ là một nhà thiết kế nho nhỏ tiền lương một năm không quá năm trăm vạn, nhưng lại được anh để mắt đến. Phong cách của anh cũng rất đặc biệt, người khác theo đuổi bạn gái thì hoa tươi mỗi ngày, mà anh thì sao, cái chó má gì liếm ngón tay dạy dỗ, thỉnh thoảng lại ᴆụng ᴆụng ăn đậu hủ, mỗi lần đều làm cho cô hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng mỗi lần khi cô gặp nguy hiểm, anh lại xuất hiện, luôn bảo vệ, giúp đỡ cho cô.
Chậm rãi, những tật xấu của cô vì anh “động tay động chân” mà thể hiện.
Cô tức giận, bạo cúc anh; cô ghen tỵ, tự lấy bản thân làm giải dược cho anh; cô đau lòng, anh liền đem cô"Nhốt" lại.
Anh thông minh, biết rõ từng bước từng bước thâm nhập vào trái tim cô.
Anh bá đạo, nhận thức cô, thì không cho phép bất cứ ai lại gần.
Anh dịu dàng, đối với cô, nhất mực cưng chìu.
Nhưng, anh lại ngây thơ như thế, vì muốn cô yêu mình bằng được, không tiếc đem cô "Nhốt" , thế nhưng đây cũng là cách thức cưng chìu của anh.
Khi cô biết bị anh lừa đi chứng hôn, cô muốn cắn anh, không phải là không muốn gả cho anh, mà bởi vì là anh. . . . . . Quả thật không thể nói lý, đường đường con gái nhà lành, làm sao có thể tha thứ cho việc bị gả qua loa như vậy? Cô ghét anh, giận anh, cái hồ ly giảo hoạt này, mỗi lần đều đem cô ăn đến gần ૮ɦếƭ.
Khi biết cô có thai thì anh khó có thể kiềm chế sự hưng phấn đó. Mười lăm năm rồi, cảm giác lần đầu làm cha, thế nhưng có thể làm anh cảm động đến rơi nước mắt.
Mỗi lần thấy cô bị những người phụ nữ khác khi dễ thì anh đều nhớ, cái cô gái nhỏ này rõ ràng là rất bướng bỉnh , tự khi dễ bản thân , "Tận hết sức lực" , nhưng lại có thể công phá hết tất cả mọi khó khăn xảy ra?
Sau anh lại biết được, cô chính là không muốn cùng người tranh giành. Sau đó anh thu lại hào quang của chính mình, mới không tạo cho cô quá nhiều kẻ địch. Anh hiểu cô, muốn yên lặng, sống mọt cuộc sống khiêm tốn đơn giản.
Cô cho tới bây giờ cũng không biết, thì ra tình yêu cũng có thể cảm nhận được, đó chính là cảm giác cả trời đất này là của mình. Cô muốn làm cái gì, chỉ một ánh mắt, anh liền hiểu rõ. Không đồng ý kiến thì cô chỉ cần khẽ cong lên môi, anh nhất định sẽ đầu hàng.
Cô ở phía sau, học được sự kiên ngạo,sự đắc ý, hơn nữa chính là biết các hướng người khác thị uy. Bởi vì anh là người đàn ông của cô, khắc lên cô con dấu, những người phụ nữ khác chỉ có thể đứng sang một bên.
Anh cưng chìu cô, cô cũng cưng chìu anh từ tận đáy lòng . Nhìn đến anh vì công việc thức đến nửa đêm, cô đau lòng; nhìn anh vì mình lo lắng, cô cũng đau lòng; nhìn anh cau mày, cô sẽ không cút do dự lại gần, nhón chân lên, vì anh vuốt vuốt tâm mi.
——"Tiểu Linh Linh, thân thể của em yêu làm thế nào cũng không đủ?"
——"Ừ ~ đồ lưu manh ~! Ai nha, đừng, nhột."
——"Nhột? Vậy để anh làm em hết ngứa?"
——"Không. . . . . . Không không không, anh mới vừa. . . . . . Tại sao lại? Đừng!"
——"Không được, em đang ngứa nha."
——"Uy ~ ô. . . . . ."
Nhưng là hiện tại, tất cả chỉ còn là mộng đẹp.
Mộ Ly nói, cả đời này cũng không muốn thấy cô, Mộ Ly cũng đã nói, cả đời chỉ thích một người là cô.
Thế nhưng lần này, thế nhưng anh lại nói với cô, không muốn gặp lại cô, để cho cô mang theo con của mình đi.
Cô nói không thương anh, vĩnh viễn sẽ không yêu. Nhưng chỉ cần trí nhớ cô còn tồn tại một ngày, cô sẽ không thể quên.
"Linh Linh, Linh Linh, tỉnh, tỉnh."
Mộ Ly đi, không quay đầu lại, tình yêu anh đối với cô chỉ còn là quá khứ.
"Linh Linh, mở mắt, đừng để gặp ác mộng."
Quý Linh Linh, cô cho rằng cô là ai?
Cô cho rằng cô là ai?
Em cho là, em là người anh yêu nhất!
"Linh Linh. . . . . ."
"A!" Hô. . . . . . Hô. . . . . . Trên giường bệnh Quý Linh Linh chợt mở mắt, từng ngụm từng ngụm hít thở.
"Linh Linh, con. . . . . . Con đã tỉnh. . . . . ."
"Mẹ. . . . . . Mẹ. . . . . ." Khi Quý Linh Linh thấy rõ người tới là mẹ của mình thì cô cũng không thể khống chế tâm tình của mình được nữa lập tức nhào tới trong иgự¢ Trang Mỹ Cầm, khóc lớn.
"Đứa bé này, thật xin lỗi, thật xin lỗi, để cho con chịu khổ rồi." Trang Mỹ Cầm đau lòng vuốt mái tóc dài của cô, nửa năm không gặp, con gái đã gầy đến không còn hình dáng.
"Mẹ, thật xin lỗi, con. . . . . . Con thực xin lỗi mẹ. . . . . ." Cô không phải là một người con tốt, để mẹ mình ở nước ngoài nhiều tháng.
"Linh Linh a, con phải kiên cường, biết không? Cuộc sống có khổ nữa mệt mỏi nữa, vì đứa bé cũng phải kiên trì." Trang Mỹ Cầm nghẹn ngào. Bà cho tới bây giờ cũng không biết, cuộc sống của con gái mình, so với bản thân bà còn khó khăn hơn.
"Mẹ. . . . . . Mẹ. . . . . . Mẹ biết?" Quý Linh Linh chậm rãi đứng dậy, sắc mặt tái nhợt không có bất kỳ huyết sắc.
Trang Mỹ Cầm nhè nhẹ vỗ về gương mặt của cô, "Hiện tại quan trọng nhất là dưỡng tốt thân thể.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc